-
Chương 115: Huyền Âm chi thể
Xích Tâm Đan cực kỳ quý hiếm, thuộc hàng thượng phẩm đan dược, cho dù là đại tông môn cũng chưa chắc có thể tùy tiện lấy ra.
Vì thế nên tông chủ Đan Tông mới cho rằng lai lịch của Ninh Thiển Dao không nhỏ.
“Có lai lịch thế nào chứ? Còn không phải cũng chỉ là một đệ tử của Thiên Cơ Môn, hiện tại lấy danh nghĩa Vô Danh Tông dự thi mà thôi.” Lão nhân tóc nâu nói.
Chuyện Lục Trầm Hàn mang người về Toàn Cơ Phong chữa thương đã sớm truyền khắp Côn Luân, tất nhiên bối cảnh của Ninh Thiển Dao cũng đã được điều tra rõ ràng.
Nhưng mà so với lai lịch của Ninh Thiển Dao thì các tông chủ càng chú ý đến biểu hiện của Ninh Thiển Dao trên lôi đài vừa rồi hơn.
“Tên Giản Hồ vừa bị thương thì nàng ta liền vô cớ hộc máu, rất giống hai bên có khế ước cộng sinh.” Tông chủ Hợp Hoan Tông suy tư nói, điều kiện của khế ước cộng sinh là một bên phải không được là người.
“Ý của Ngô tông chủ là……có yêu trà trộn vào đây?” Tông chủ Ngũ Hành Tông sắc mặt khó coi.
“Có chuyện gì cũng chờ các đệ tử đấu xong vòng này đã.” Phong Trần đạo nhân đạm thanh nói.
Lúc này, Từ Trình Ngọc đang đối chiến Lục Trầm Hàn trên lôi đài số 6, hai người cách nhau một cảnh giới thế nhưng Từ Trình Ngọc vẫn chống đỡ được kiếm ý của Lục Trầm Hàn.
Diệp Tố liếc mắt nhìn Ninh Thiển Dao cùng Giản Hồ trên đài, sau đó xoay người bước xuống.
Du Phục Thời ở dưới đài thấy nàng đi xuống thì bộ dáng đ ĩnh bạt ban đầu trong nháy mắt liền thả lỏng, biếng nhác đi bên cạnh Diệp Tố.
“Chúng ta sang lôi đài số 6 xem đi.” Diệp Tố nói.
Đối với kiếm tu ngoại trừ kiếm chiêu thì quan trọng nhất chính là kiếm ý. Trong thế hệ kiếm tu tuổi trẻ hiện nay, kiếm ý của Lục Trầm Hàn hoàn toàn xứng đáng được xưng là trình độ hạng nhất, đặc biệt hắn đã là Hóa Thần sơ kỳ.
So sánh với tư thế nước chảy mây trôi của Lục Trầm Hàn thì Từ Trình Ngọc chật vật không ít, đạo bào toàn thân hắn không có chỗ nào lành lặn, chi chít các nhát vết thương dài tạo ra bởi kiếm khí, tuy bị lớp quần áo che đi nhưng máu không ngừng thấm ra, nhuộm đỏ đạo bào màu xanh lam.
Từ Trình Ngọc phải dùng hết tất cả thủ đoạn mới có thể tránh thoát khỏi áp lực khổng lồ đến từ kiếm ý của Lục Trầm Hàn.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, liên tục lui về phía sau đến khi đụng đến trụ lôi đài, chỗ mắt cá chân vừa rồi bị kiếm của Lục Trầm Hàn cắt qua máu đã chảy đầm đìa thấm ướt cả giày, hắn vừa dậm chân xông về phía trước thì liền lưu lại trên lôi đài một dấu chân máu.
Từ Trình Ngọc thậm chí cũng không cúi đầu xem chân mình như thế nào, cứ thế một lần nữa tiến lên tấn công đối phương.
“Đại sư huynh……” Mã Tòng Thu vừa đánh xong liền nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy tình huống của Từ Trình Ngọc thì cả người liền trở nên căng thẳng.
Hắn thua thì thua thôi, nhưng đại sư huynh thua ở vòng đối chiến đầu tiên này liền có nghĩa hoàn toàn mất đi cơ hội cạnh tranh mười thứ hạng đầu tiên.
Đụng ai không đụng sao cứ cố tình lại đụng phải Lục Trầm Hàn?
Từ Trình Ngọc trên đài không có tâm tư suy nghĩ nhiều đến như vậy, hắn nhìn vào mắt của Lục Trầm Hàn, cảm nhận được rõ ràng Lục Trầm Hàn không hề xem hắn là đối thủ chân chính.
Trong lòng Từ Trình Ngọc càng lúc càng bình tĩnh, máu trên cổ tay chảy xuôi xuống chuôi kiếm, lan đến thân kiếm sau đó chậm rãi nhỏ giọt trên bề mặt lôi đài.
“Hiện tại ngươi nhận thua vẫn còn kịp.” Lục Trầm Hàn mở miệng nhưng trong khẩu khí rõ ràng mang theo sự coi thường cao cao tại thượng.
Sắc mặt Từ Trình Ngọc tái nhợt, thái dương ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn bao giờ hết: “Không bao giờ.”
Lục Trầm Hàn tựa hồ cũng không kinh ngạc, hắn đã gặp qua không ít người luôn cho rằng bản thân có thể nghịch chuyển cục diện, hắn nắm lấy Cô Thương kiếm, thân hình nhoáng một cái vọt về phía Từ Trình Ngọc.
Một kiếm này của hắn mang theo linh lực mênh mông cuồn cuộn, kết giới bao quanh lôi đài cũng bị chấn động phát ra tiếng ong ong, ngay cả những người đứng xem dưới lôi đài cũng cảm nhận được uy lực to lớn của nó.
Đây chính sức mạnh của Hóa Thần kỳ!
Từ Trình Ngọc vốn nên né tránh thì không những không tránh đi mà ngược lại còn nắm chặt kiếm trực kiếm xông lên đón lấy.
Hắn huy kiếm lên đỡ, khi hai kiếm chạm vào nhau thì phát ra âm thanh chói tai.
Lực chấn động khiến thân kiếm run lên, các vết máu trên đó cũng vì thế mà bắn tung tóe lên mặt Từ Trình Ngọc, hắn chậm chạp chớp chớp mắt, đại não trong một thoáng phảng phất như đông đặc, tuy nhiên lực dưới tay lại một lúc một mạnh hơn, hắn thế nhưng thật sự có thể cản được thế công của Lục Trầm Hàn.
Kiếm của Lục Trầm Hàn không cách nào tiến thêm được nữa, nhưng trong mắt hắn ngược lại toát ra một tia trào phúng, châu chấu đá xe.
Lục Trầm Hàn lùi lại một bước, cổ tay giảm bớt lực khiến mọi người đều nghĩ hắn muốn thu thế, nhưng mà ngay sau đó hắn lại dồn lực chém về phía Từ Trình Ngọc, một kích này mang theo toàn lực của Hóa Thần kỳ!
Từ Trình Ngọc tựa hồ cũng đã sớm có chuẩn bị, lưỡi kiếm xoay lại, một lần nữa ngăn cản kiếm của Lục Trầm Hàn.
“Keng ——”
“Rắc!”
Trong khoảnh khắc kiếm của Từ Trình Ngọc đụng phải Cô Thương kiếm nó ngay lập tức bị chém thành hai nửa.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì kiếm ý của Lục Trầm Hàn đã ùn ùn kéo tới ngay sát phía sau, cơ hồ là nhắm thẳng ngực Từ Trình Ngọc mà chém tới.
Kiếm ý bàng bạc lạnh băng mang theo khí thế che trời lấp đất bổ tới, mặc dù Từ Trình Ngọc trong nháy mắt đã tạo ra vòng bảo hộ linh lực bảo vệ ngực nhưng cũng vô pháp chống đỡ.
Vòng bảo hộ vỡ vụn, đạo kiếm ý nện thật mạnh vào ngực Từ Trình Ngọc, đánh hắn bay xuống lôi đài.
Cả người Từ Trình Ngọc văng ra xa khỏi lôi đài, mắt thấy sẽ đập xuống mặt đất.
“Đại sư huynh!” Mã Tòng Thu nhanh chóng quyết định nhảy lên đón người, nhưng khi tiếp được Từ Trình Ngọc thì lực lượng của đạo kiếm ý kia cũng chưa hoàn toàn biến mất, hắn thậm chí thiếu chúng nữa cũng bị hất ra sau, ngay cả bàn tay vung kiếm lên đỡ cũng đều chết lặng.
Diệp Tố nhanh tay phóng ra một lá phù, dán vào trên lưng Mã Tòng Thu mới có thể giúp hai người không bị ngã xuống cùng nhau.
“Đại sư huynh!” Chu Vân cũng đã đánh xong, chạy tới nửa quỳ bên người Từ Trình Ngọc, gấp rút lấy đan dược từ túi Càn Khôn muốn đút cho hắn cầm máu.
Từ Trình Ngọc đã được Mã Tòng Thu nhẹ nhàng đỡ xuống, hắn nghiêng đầu né tránh tay Chu Vân, sau đó liền hộc ra một ngụm máu bầm, hắn nhìn chằm chằm phần đoạn kiếm vẫn còn nắm trong tay.
“Đại sư huynh.” Chu Vân lại một lần nữa đút đan dược cho hắn.
Thật ra Từ Trình Ngọc đã không còn bất luận sức lực gì, chỉ là đang căng mình chống một hơi, trước khi ngất xỉu hắn giương mắt nhìn người ở trên lôi đài.
Lục Trầm Hàn đang lau kiếm của mình, hắn không dùng thanh khiết thuật mà chỉ cứ thong dong đứng đó dùng khăn tay nhẹ nhàng, chậm rãi chà lau thân kiếm.
Đây hoàn toàn là tư thế của một người thắng áp đảo.
Diệp Tố cúi đầu nhìn Từ Trình Ngọc, mặc dù đã nuốt xuống đan dược nhưng linh lực quanh thân hắn vẫn cực kỳ hỗn loạn, không thể so được với tình huống của Giản Hồ sau khi ăn Xích Tâm Đan.
“Ta dẫn nó trở về.” Tân Thẩm Chi không biết từ đâu đi tới, kéo Từ Trình Ngọc lên, ngự kiếm rời đi trước mắt mọi người.
Lưu lại Chu Vân cùng Mã Tòng Thu mong ngóng nhìn theo không biết nên làm sao.
“Các trận sắp xong hết rồi.” Diệp Tố vỗ võ bả vai của hai người, “Hai người ráng chờ thêm một chút.”
Không bao lâu sau, 15 lôi đài cơ bản kết thúc.
Ánh mắt Trình Hoài An mang ý cười nhìn Liên Liên: “Sư tỷ, tỷ lại thắng.”
Liên Liên thu phù trận, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt minh diễm mang theo ngạo khí nói: “Từ nhỏ tới lớn ta lúc nào mà chẳng lợi hại hơn đệ.”
“Đúng vậy.” Trình Hoài An hoàn toàn không phản bác.
Hai người một trước một sau đi xuống lôi đài, Liên Liên đưa lưng về phía Trình Hoài An, cảm xúc kiêu ngạo trên mặt nàng nháy mắt rút đi, thần sắc ngược lại dâng lên vài phần mất mát.
Trình Hoài An đã hoàn toàn mất đi cơ hội tiến vào Luân Chuyển Tháp.
“Các đệ tử đã đánh xong rồi.” Tông chủ Ngũ Hành Tông quay đầu nhìn Phong Trần đạo nhân, “Có một số việc nên hỏi rõ ràng.”
Phong Trần đạo nhân đứng trên đài cao, nhìn hai người trên lôi đài: “Ninh tiểu hữu, các vị tông chủ có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Ninh Thiển Dao đang đỡ Giản Hồ, quan sát trạng thái của hắn, nghe thấy lời Phong Trần đạo nhân thì nhất thời có chút không hiểu rõ: “Hỏi ta cái gì?”
“Người ngươi đang ôm trong ngực là ai?” Phong Trần đạo nhân hỏi.
“Hắn tên là Giản Hồ.” Ninh Thiển Dao nghiêm túc đáp lơi, một đôi mắt lộc thanh triệt trong trẻo, mặc cho ai nhìn vào cũng đều cảm thấy nàng ta vô tội.
“Không phải hỏi tên của hắn.” Tông chủ Ngũ Hành Tông thập phần không vui nói, “Đang hỏi hắn là yêu phương nào?”
Không đợi Ninh Thiển Dao lên tiếng giải thích thì tông chủ Ngũ Hành Tông lại nói: “Đừng nghĩ nói dối trước mặt chúng ta, ngươi cho rằng chúng ta nhìn không ra hai người các ngươi có khế ước cộng sinh sao?”
Ninh Thiển Dao nghe vậy tức khắc trong lòng liền hoảng loạn, nàng ta đảo mắt nhìn quanh, khi đụng phải ánh mắt của Lục Trầm Hàn thì liền vội vàng dời tầm mắt, giống như nhìn nhiều thêm một chút thì sẽ liên lụy đến hắn vậy.
“Ta……Ta không biết tông chủ đang nói cái gì.” Ninh Thiển Dao không thừa nhận.
Tông chủ Ngũ Hành Tông còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Phong Trần đạo nhân giơ tay ngăn lại.
“Ninh tiểu hữu, chúng ta hỏi cũng chỉ là vì tôn trọng ngươi, muốn nghe ngươi tự mình nói ra đáp án.” Ngữ điệu của Phong Trần đạo nhân trầm thấp, “Nếu ngươi không muốn nói thì thôi vậy.”
Ninh Thiển Dao còn chưa hiểu rõ ý của Phong Trần đạo nhân thì nhìn thấy ông vung tay lên, phóng ra một đạo linh lực hồn hậu về phía Giản Hồ.
Cảnh giới của Phong Trần đạo nhân là Đại Thừa hậu kỳ, cách Độ Kiếp chỉ còn một bước, linh lực của ông vừa đánh vào trên người Giản Hồ thì không bao lâu sau hắn bắt đầu nảy sinh biến hóa, thế nhưng lại ở trước mặt mọi người trong sân thi đấu hiện ra nguyên hình.
“Cửu Vĩ Hồ!” Tông chủ Ngũ Hành Tông thất thanh hô lên.
Ông vốn cho rằng chỉ là yêu bình thường trốn ra từ Yêu giới mà thôi.
Phong Trần đạo nhân phản ứng cực nhanh, vươn tay mang Ninh Thiển Dao cùng Giản Hồ lên đài cao, thiết hạ kết giới, trừ vài vị tông chủ đang ngồi trên đài, những người còn lại không thể nhìn thấy được chuyện gì đang diễn ra bên trong.
Bất quá mọi người trên sân sớm đã thấy rõ nguyên hình của Giản Hồ.
“Tông môn đại bỉ vậy mà lại có yêu lẫn vào.” Mai Cừu Nhân lắc đầu tấm tắc, trong mắt mang theo thất vọng tràn trề, “Còn là một con hồ ly tinh, nhưng mà lại chẳng có tí xinh đẹp yêu nghiệt gì cả.”
“Có thể kết khế ước cộng sinh với yêu, nhiều năm qua Ninh Thiển Dao vẫn là người đầu tiên.” Nhan Hảo nói, “Từ sau khi Yêu giới đóng thông đạo thì không còn yêu nguyện ý lập khế ước với tu sĩ nữa.”
Diệp Tố nghe mọi người xung quanh sôi nổi nghị luận, nàng khẽ nhìn mỗ tiểu sư đệ bên cạnh, hắn đang cúi đầu đùa nghịch Vụ Sát Hoa trên tay.
Đại khái cảm nhận được tầm mắt của Diệp Tố đang nhìn mình, Du Phục Thời nghiêng mặt, nói với nàng một câu: “Tên yêu đó, xấu.”
Diệp Tố: “……” Yêu cũng sẽ ghét bỏ yêu xấu?
Thế nhưng nàng đột nhiên lại rất hiếu kỳ nguyên hình của tiểu sư đệ.
Trong kết giới.
Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt nhíu mày nhìn con hồ ly trên mặt đất: “Còn một đuôi còn sót lại một nửa, hắn là Cửu Vĩ Hồ Vương.”
“Hồ Vương không ở Yêu giới mà lại chạy đến tu chân giới, còn kết thành khế ước cộng sinh với một tu sĩ ư?” Tông chủ Thượng Khuyết Tông khó hiểu.
“Nghe nói Yêu giới hiện tại vô chủ, Yêu Vương của các tộc đều đang đánh nhau đến long trời lở đất để giành vị trí Yêu Chủ.” Tin tức của Đan Tông nhanh nhạy hơn một chút, ông nói, “Có lẽ Hồ Vương vì vậy mà bị trọng thương, chạy lạc ra tu chân giới.”
Nếu không thì một Yêu Vương trăm triệu lần cũng không có khả năng hiện nguyên hình trước mắt mọi người.
“Nếu đã là yêu thì không thể tham gia tông môn đại bỉ, ngươi cùng yêu đã kết khế ước cộng sinh của ngươi nên rời đi thôi.” Tông chủ Ngũ Hành Tông nói thẳng.
Ninh Thiển Dao bị những lời này dọa cho cứng đờ người, trong mắt nhanh chóng hiện lên ánh nước: “Chúng ta chưa hề vi phạm quy định nào của tông môn đại bỉ, huống hồ……”
“Ngươi đã ký khế ước cộng sinh, vậy cảnh giới của ngươi là do chính ngươi tu luyện được hay là do Yêu Vương mang tới cho ngươi?” Tông chủ Vạn Phật Tông đột nhiên hỏi.
“Là ta chính mình nỗ lực tu luyện được.” Nước mắt của Ninh Thiển Dao lăn dài trên mặt, ủy khuất cực điểm, “Nếu không kết khế ước cộng sinh thì Giản Hồ sẽ không sống nổi, cho nên ta mới……”
Tông chủ Ngũ Hành Tông cười lạnh, biểu thị không tin lời nói của nàng ta.
Thiên Đạo đối với yêu rất khoan dung, con đường tu luyện của yêu khá nhẹ nhàng, nếu tu sĩ có thể kết khế ước cộng sinh với yêu thì đoạn đường tu luyện về sau sẽ giảm bớt được rất nhiều trở ngại và nguy hiểm.
Trong quá khứ, khi Yêu giới và tu chân giới còn thông hành thì không có tu sĩ nào là không hâm mộ người có thể kết khế ước với yêu.
Phong Trần đạo nhân vẫy tay với Ninh Thiển Dao: “Ngươi lại đây.”
Ninh Thiển Dao lập tức đi tới, có chút nghẹn ngào: “Đạo nhân……”
“Vươn tay.”
Ninh Thiển Dao tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Đầu ngón tay của Phong Trần đạo nhân chợt hiện ra kiếm khí, rạch một đường trong lòng bàn tay của nàng ta, chấm chấm máu chảy ra.
Phong Trần đạo nhân cúi đầu ngửi ngửi máu trên đầu ngón tay, chà sát một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Thiển Dao: “Ngươi là Huyền Âm chi thể.
“Huyền Âm chi thể?!”
Các đại tông chủ nghe thấy bốn chữ này thì giật mình ngồi thẳng dậy, đặc biệt là tông chủ Đan Tông, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Vì thế nên tông chủ Đan Tông mới cho rằng lai lịch của Ninh Thiển Dao không nhỏ.
“Có lai lịch thế nào chứ? Còn không phải cũng chỉ là một đệ tử của Thiên Cơ Môn, hiện tại lấy danh nghĩa Vô Danh Tông dự thi mà thôi.” Lão nhân tóc nâu nói.
Chuyện Lục Trầm Hàn mang người về Toàn Cơ Phong chữa thương đã sớm truyền khắp Côn Luân, tất nhiên bối cảnh của Ninh Thiển Dao cũng đã được điều tra rõ ràng.
Nhưng mà so với lai lịch của Ninh Thiển Dao thì các tông chủ càng chú ý đến biểu hiện của Ninh Thiển Dao trên lôi đài vừa rồi hơn.
“Tên Giản Hồ vừa bị thương thì nàng ta liền vô cớ hộc máu, rất giống hai bên có khế ước cộng sinh.” Tông chủ Hợp Hoan Tông suy tư nói, điều kiện của khế ước cộng sinh là một bên phải không được là người.
“Ý của Ngô tông chủ là……có yêu trà trộn vào đây?” Tông chủ Ngũ Hành Tông sắc mặt khó coi.
“Có chuyện gì cũng chờ các đệ tử đấu xong vòng này đã.” Phong Trần đạo nhân đạm thanh nói.
Lúc này, Từ Trình Ngọc đang đối chiến Lục Trầm Hàn trên lôi đài số 6, hai người cách nhau một cảnh giới thế nhưng Từ Trình Ngọc vẫn chống đỡ được kiếm ý của Lục Trầm Hàn.
Diệp Tố liếc mắt nhìn Ninh Thiển Dao cùng Giản Hồ trên đài, sau đó xoay người bước xuống.
Du Phục Thời ở dưới đài thấy nàng đi xuống thì bộ dáng đ ĩnh bạt ban đầu trong nháy mắt liền thả lỏng, biếng nhác đi bên cạnh Diệp Tố.
“Chúng ta sang lôi đài số 6 xem đi.” Diệp Tố nói.
Đối với kiếm tu ngoại trừ kiếm chiêu thì quan trọng nhất chính là kiếm ý. Trong thế hệ kiếm tu tuổi trẻ hiện nay, kiếm ý của Lục Trầm Hàn hoàn toàn xứng đáng được xưng là trình độ hạng nhất, đặc biệt hắn đã là Hóa Thần sơ kỳ.
So sánh với tư thế nước chảy mây trôi của Lục Trầm Hàn thì Từ Trình Ngọc chật vật không ít, đạo bào toàn thân hắn không có chỗ nào lành lặn, chi chít các nhát vết thương dài tạo ra bởi kiếm khí, tuy bị lớp quần áo che đi nhưng máu không ngừng thấm ra, nhuộm đỏ đạo bào màu xanh lam.
Từ Trình Ngọc phải dùng hết tất cả thủ đoạn mới có thể tránh thoát khỏi áp lực khổng lồ đến từ kiếm ý của Lục Trầm Hàn.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, liên tục lui về phía sau đến khi đụng đến trụ lôi đài, chỗ mắt cá chân vừa rồi bị kiếm của Lục Trầm Hàn cắt qua máu đã chảy đầm đìa thấm ướt cả giày, hắn vừa dậm chân xông về phía trước thì liền lưu lại trên lôi đài một dấu chân máu.
Từ Trình Ngọc thậm chí cũng không cúi đầu xem chân mình như thế nào, cứ thế một lần nữa tiến lên tấn công đối phương.
“Đại sư huynh……” Mã Tòng Thu vừa đánh xong liền nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy tình huống của Từ Trình Ngọc thì cả người liền trở nên căng thẳng.
Hắn thua thì thua thôi, nhưng đại sư huynh thua ở vòng đối chiến đầu tiên này liền có nghĩa hoàn toàn mất đi cơ hội cạnh tranh mười thứ hạng đầu tiên.
Đụng ai không đụng sao cứ cố tình lại đụng phải Lục Trầm Hàn?
Từ Trình Ngọc trên đài không có tâm tư suy nghĩ nhiều đến như vậy, hắn nhìn vào mắt của Lục Trầm Hàn, cảm nhận được rõ ràng Lục Trầm Hàn không hề xem hắn là đối thủ chân chính.
Trong lòng Từ Trình Ngọc càng lúc càng bình tĩnh, máu trên cổ tay chảy xuôi xuống chuôi kiếm, lan đến thân kiếm sau đó chậm rãi nhỏ giọt trên bề mặt lôi đài.
“Hiện tại ngươi nhận thua vẫn còn kịp.” Lục Trầm Hàn mở miệng nhưng trong khẩu khí rõ ràng mang theo sự coi thường cao cao tại thượng.
Sắc mặt Từ Trình Ngọc tái nhợt, thái dương ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn bao giờ hết: “Không bao giờ.”
Lục Trầm Hàn tựa hồ cũng không kinh ngạc, hắn đã gặp qua không ít người luôn cho rằng bản thân có thể nghịch chuyển cục diện, hắn nắm lấy Cô Thương kiếm, thân hình nhoáng một cái vọt về phía Từ Trình Ngọc.
Một kiếm này của hắn mang theo linh lực mênh mông cuồn cuộn, kết giới bao quanh lôi đài cũng bị chấn động phát ra tiếng ong ong, ngay cả những người đứng xem dưới lôi đài cũng cảm nhận được uy lực to lớn của nó.
Đây chính sức mạnh của Hóa Thần kỳ!
Từ Trình Ngọc vốn nên né tránh thì không những không tránh đi mà ngược lại còn nắm chặt kiếm trực kiếm xông lên đón lấy.
Hắn huy kiếm lên đỡ, khi hai kiếm chạm vào nhau thì phát ra âm thanh chói tai.
Lực chấn động khiến thân kiếm run lên, các vết máu trên đó cũng vì thế mà bắn tung tóe lên mặt Từ Trình Ngọc, hắn chậm chạp chớp chớp mắt, đại não trong một thoáng phảng phất như đông đặc, tuy nhiên lực dưới tay lại một lúc một mạnh hơn, hắn thế nhưng thật sự có thể cản được thế công của Lục Trầm Hàn.
Kiếm của Lục Trầm Hàn không cách nào tiến thêm được nữa, nhưng trong mắt hắn ngược lại toát ra một tia trào phúng, châu chấu đá xe.
Lục Trầm Hàn lùi lại một bước, cổ tay giảm bớt lực khiến mọi người đều nghĩ hắn muốn thu thế, nhưng mà ngay sau đó hắn lại dồn lực chém về phía Từ Trình Ngọc, một kích này mang theo toàn lực của Hóa Thần kỳ!
Từ Trình Ngọc tựa hồ cũng đã sớm có chuẩn bị, lưỡi kiếm xoay lại, một lần nữa ngăn cản kiếm của Lục Trầm Hàn.
“Keng ——”
“Rắc!”
Trong khoảnh khắc kiếm của Từ Trình Ngọc đụng phải Cô Thương kiếm nó ngay lập tức bị chém thành hai nửa.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì kiếm ý của Lục Trầm Hàn đã ùn ùn kéo tới ngay sát phía sau, cơ hồ là nhắm thẳng ngực Từ Trình Ngọc mà chém tới.
Kiếm ý bàng bạc lạnh băng mang theo khí thế che trời lấp đất bổ tới, mặc dù Từ Trình Ngọc trong nháy mắt đã tạo ra vòng bảo hộ linh lực bảo vệ ngực nhưng cũng vô pháp chống đỡ.
Vòng bảo hộ vỡ vụn, đạo kiếm ý nện thật mạnh vào ngực Từ Trình Ngọc, đánh hắn bay xuống lôi đài.
Cả người Từ Trình Ngọc văng ra xa khỏi lôi đài, mắt thấy sẽ đập xuống mặt đất.
“Đại sư huynh!” Mã Tòng Thu nhanh chóng quyết định nhảy lên đón người, nhưng khi tiếp được Từ Trình Ngọc thì lực lượng của đạo kiếm ý kia cũng chưa hoàn toàn biến mất, hắn thậm chí thiếu chúng nữa cũng bị hất ra sau, ngay cả bàn tay vung kiếm lên đỡ cũng đều chết lặng.
Diệp Tố nhanh tay phóng ra một lá phù, dán vào trên lưng Mã Tòng Thu mới có thể giúp hai người không bị ngã xuống cùng nhau.
“Đại sư huynh!” Chu Vân cũng đã đánh xong, chạy tới nửa quỳ bên người Từ Trình Ngọc, gấp rút lấy đan dược từ túi Càn Khôn muốn đút cho hắn cầm máu.
Từ Trình Ngọc đã được Mã Tòng Thu nhẹ nhàng đỡ xuống, hắn nghiêng đầu né tránh tay Chu Vân, sau đó liền hộc ra một ngụm máu bầm, hắn nhìn chằm chằm phần đoạn kiếm vẫn còn nắm trong tay.
“Đại sư huynh.” Chu Vân lại một lần nữa đút đan dược cho hắn.
Thật ra Từ Trình Ngọc đã không còn bất luận sức lực gì, chỉ là đang căng mình chống một hơi, trước khi ngất xỉu hắn giương mắt nhìn người ở trên lôi đài.
Lục Trầm Hàn đang lau kiếm của mình, hắn không dùng thanh khiết thuật mà chỉ cứ thong dong đứng đó dùng khăn tay nhẹ nhàng, chậm rãi chà lau thân kiếm.
Đây hoàn toàn là tư thế của một người thắng áp đảo.
Diệp Tố cúi đầu nhìn Từ Trình Ngọc, mặc dù đã nuốt xuống đan dược nhưng linh lực quanh thân hắn vẫn cực kỳ hỗn loạn, không thể so được với tình huống của Giản Hồ sau khi ăn Xích Tâm Đan.
“Ta dẫn nó trở về.” Tân Thẩm Chi không biết từ đâu đi tới, kéo Từ Trình Ngọc lên, ngự kiếm rời đi trước mắt mọi người.
Lưu lại Chu Vân cùng Mã Tòng Thu mong ngóng nhìn theo không biết nên làm sao.
“Các trận sắp xong hết rồi.” Diệp Tố vỗ võ bả vai của hai người, “Hai người ráng chờ thêm một chút.”
Không bao lâu sau, 15 lôi đài cơ bản kết thúc.
Ánh mắt Trình Hoài An mang ý cười nhìn Liên Liên: “Sư tỷ, tỷ lại thắng.”
Liên Liên thu phù trận, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt minh diễm mang theo ngạo khí nói: “Từ nhỏ tới lớn ta lúc nào mà chẳng lợi hại hơn đệ.”
“Đúng vậy.” Trình Hoài An hoàn toàn không phản bác.
Hai người một trước một sau đi xuống lôi đài, Liên Liên đưa lưng về phía Trình Hoài An, cảm xúc kiêu ngạo trên mặt nàng nháy mắt rút đi, thần sắc ngược lại dâng lên vài phần mất mát.
Trình Hoài An đã hoàn toàn mất đi cơ hội tiến vào Luân Chuyển Tháp.
“Các đệ tử đã đánh xong rồi.” Tông chủ Ngũ Hành Tông quay đầu nhìn Phong Trần đạo nhân, “Có một số việc nên hỏi rõ ràng.”
Phong Trần đạo nhân đứng trên đài cao, nhìn hai người trên lôi đài: “Ninh tiểu hữu, các vị tông chủ có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Ninh Thiển Dao đang đỡ Giản Hồ, quan sát trạng thái của hắn, nghe thấy lời Phong Trần đạo nhân thì nhất thời có chút không hiểu rõ: “Hỏi ta cái gì?”
“Người ngươi đang ôm trong ngực là ai?” Phong Trần đạo nhân hỏi.
“Hắn tên là Giản Hồ.” Ninh Thiển Dao nghiêm túc đáp lơi, một đôi mắt lộc thanh triệt trong trẻo, mặc cho ai nhìn vào cũng đều cảm thấy nàng ta vô tội.
“Không phải hỏi tên của hắn.” Tông chủ Ngũ Hành Tông thập phần không vui nói, “Đang hỏi hắn là yêu phương nào?”
Không đợi Ninh Thiển Dao lên tiếng giải thích thì tông chủ Ngũ Hành Tông lại nói: “Đừng nghĩ nói dối trước mặt chúng ta, ngươi cho rằng chúng ta nhìn không ra hai người các ngươi có khế ước cộng sinh sao?”
Ninh Thiển Dao nghe vậy tức khắc trong lòng liền hoảng loạn, nàng ta đảo mắt nhìn quanh, khi đụng phải ánh mắt của Lục Trầm Hàn thì liền vội vàng dời tầm mắt, giống như nhìn nhiều thêm một chút thì sẽ liên lụy đến hắn vậy.
“Ta……Ta không biết tông chủ đang nói cái gì.” Ninh Thiển Dao không thừa nhận.
Tông chủ Ngũ Hành Tông còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Phong Trần đạo nhân giơ tay ngăn lại.
“Ninh tiểu hữu, chúng ta hỏi cũng chỉ là vì tôn trọng ngươi, muốn nghe ngươi tự mình nói ra đáp án.” Ngữ điệu của Phong Trần đạo nhân trầm thấp, “Nếu ngươi không muốn nói thì thôi vậy.”
Ninh Thiển Dao còn chưa hiểu rõ ý của Phong Trần đạo nhân thì nhìn thấy ông vung tay lên, phóng ra một đạo linh lực hồn hậu về phía Giản Hồ.
Cảnh giới của Phong Trần đạo nhân là Đại Thừa hậu kỳ, cách Độ Kiếp chỉ còn một bước, linh lực của ông vừa đánh vào trên người Giản Hồ thì không bao lâu sau hắn bắt đầu nảy sinh biến hóa, thế nhưng lại ở trước mặt mọi người trong sân thi đấu hiện ra nguyên hình.
“Cửu Vĩ Hồ!” Tông chủ Ngũ Hành Tông thất thanh hô lên.
Ông vốn cho rằng chỉ là yêu bình thường trốn ra từ Yêu giới mà thôi.
Phong Trần đạo nhân phản ứng cực nhanh, vươn tay mang Ninh Thiển Dao cùng Giản Hồ lên đài cao, thiết hạ kết giới, trừ vài vị tông chủ đang ngồi trên đài, những người còn lại không thể nhìn thấy được chuyện gì đang diễn ra bên trong.
Bất quá mọi người trên sân sớm đã thấy rõ nguyên hình của Giản Hồ.
“Tông môn đại bỉ vậy mà lại có yêu lẫn vào.” Mai Cừu Nhân lắc đầu tấm tắc, trong mắt mang theo thất vọng tràn trề, “Còn là một con hồ ly tinh, nhưng mà lại chẳng có tí xinh đẹp yêu nghiệt gì cả.”
“Có thể kết khế ước cộng sinh với yêu, nhiều năm qua Ninh Thiển Dao vẫn là người đầu tiên.” Nhan Hảo nói, “Từ sau khi Yêu giới đóng thông đạo thì không còn yêu nguyện ý lập khế ước với tu sĩ nữa.”
Diệp Tố nghe mọi người xung quanh sôi nổi nghị luận, nàng khẽ nhìn mỗ tiểu sư đệ bên cạnh, hắn đang cúi đầu đùa nghịch Vụ Sát Hoa trên tay.
Đại khái cảm nhận được tầm mắt của Diệp Tố đang nhìn mình, Du Phục Thời nghiêng mặt, nói với nàng một câu: “Tên yêu đó, xấu.”
Diệp Tố: “……” Yêu cũng sẽ ghét bỏ yêu xấu?
Thế nhưng nàng đột nhiên lại rất hiếu kỳ nguyên hình của tiểu sư đệ.
Trong kết giới.
Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt nhíu mày nhìn con hồ ly trên mặt đất: “Còn một đuôi còn sót lại một nửa, hắn là Cửu Vĩ Hồ Vương.”
“Hồ Vương không ở Yêu giới mà lại chạy đến tu chân giới, còn kết thành khế ước cộng sinh với một tu sĩ ư?” Tông chủ Thượng Khuyết Tông khó hiểu.
“Nghe nói Yêu giới hiện tại vô chủ, Yêu Vương của các tộc đều đang đánh nhau đến long trời lở đất để giành vị trí Yêu Chủ.” Tin tức của Đan Tông nhanh nhạy hơn một chút, ông nói, “Có lẽ Hồ Vương vì vậy mà bị trọng thương, chạy lạc ra tu chân giới.”
Nếu không thì một Yêu Vương trăm triệu lần cũng không có khả năng hiện nguyên hình trước mắt mọi người.
“Nếu đã là yêu thì không thể tham gia tông môn đại bỉ, ngươi cùng yêu đã kết khế ước cộng sinh của ngươi nên rời đi thôi.” Tông chủ Ngũ Hành Tông nói thẳng.
Ninh Thiển Dao bị những lời này dọa cho cứng đờ người, trong mắt nhanh chóng hiện lên ánh nước: “Chúng ta chưa hề vi phạm quy định nào của tông môn đại bỉ, huống hồ……”
“Ngươi đã ký khế ước cộng sinh, vậy cảnh giới của ngươi là do chính ngươi tu luyện được hay là do Yêu Vương mang tới cho ngươi?” Tông chủ Vạn Phật Tông đột nhiên hỏi.
“Là ta chính mình nỗ lực tu luyện được.” Nước mắt của Ninh Thiển Dao lăn dài trên mặt, ủy khuất cực điểm, “Nếu không kết khế ước cộng sinh thì Giản Hồ sẽ không sống nổi, cho nên ta mới……”
Tông chủ Ngũ Hành Tông cười lạnh, biểu thị không tin lời nói của nàng ta.
Thiên Đạo đối với yêu rất khoan dung, con đường tu luyện của yêu khá nhẹ nhàng, nếu tu sĩ có thể kết khế ước cộng sinh với yêu thì đoạn đường tu luyện về sau sẽ giảm bớt được rất nhiều trở ngại và nguy hiểm.
Trong quá khứ, khi Yêu giới và tu chân giới còn thông hành thì không có tu sĩ nào là không hâm mộ người có thể kết khế ước với yêu.
Phong Trần đạo nhân vẫy tay với Ninh Thiển Dao: “Ngươi lại đây.”
Ninh Thiển Dao lập tức đi tới, có chút nghẹn ngào: “Đạo nhân……”
“Vươn tay.”
Ninh Thiển Dao tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Đầu ngón tay của Phong Trần đạo nhân chợt hiện ra kiếm khí, rạch một đường trong lòng bàn tay của nàng ta, chấm chấm máu chảy ra.
Phong Trần đạo nhân cúi đầu ngửi ngửi máu trên đầu ngón tay, chà sát một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Thiển Dao: “Ngươi là Huyền Âm chi thể.
“Huyền Âm chi thể?!”
Các đại tông chủ nghe thấy bốn chữ này thì giật mình ngồi thẳng dậy, đặc biệt là tông chủ Đan Tông, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Bình luận facebook