-
Chương 137: Uy áp
Mỗi hai tầng lầu được kết nối với nhau bằng một cầu thang, Diệp Tố vừa đặt tay lên tay vịn cầu thang vừa chậm rãi đi xuống, những nơi nàng nhìn thấy, những chỗ tay nàng tiếp xúc đều được ghi tạc trong đầu.
Số ma ảnh ở tầng thứ nhất của Luân Chuyển Tháp đã biến mất tăm, Diệp Tố bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng, đừng trên mặt đất đợi một lúc vẫn không thấy một mống ma ảnh nào trồi lên, nàng nghĩ hẳn là bọn chúng chỉ xuất hiện ở lần đầu tiên tiến vào.
Nàng ngửa đầu nhìn lên trên cầu thang, trận pháp của cả tầng này vẫn còn hoàn chỉnh, bao gồm cả lớp nền cầu thang.
Sau khi Diệp Tố đứng ngửa đầu ở lầu một thật lâu, nàng khom lưng vẽ vài nét bút lên nền đất dưới chân cầu thang, tháo bỏ kết cấu của nó, sau đó nàng lại đẩy đẩy, sau khi xác định nó động đậy thì mới một lần nữa đi lên lầu hai, lần này vừa đi nàng vừa cảm nhận được áp lực mà Luân Chuyển Tháp gây ra lớn gấp đôi, rõ ràng đi xuống rồi lại đi lên phải trả một cái giá không nhỏ.
Nàng vừa lên đến lầu hai thì vị tiểu sư đệ đang giả vờ lật lật sách nào đó lập tức khép sách lại bước đến, đứng bên cạnh Diệp Tố, duỗi tay đòi mõ.
Diệp Tố lấy mõ ra, đưa đến trong tay Du Phục Thời, bảo hắn không cần lau nữa: “Đã sạch rồi.”
Du Phục Thời an tĩnh ôm mõ, thật sự không chà lau nó nữa.
“Diệp Tố, thế nào rồi?” Mai Cừu Nhân vội vã hỏi, hắn vẫn cảm thấy rất áy náy về chuyện không thể ngăn cản Lục Trầm Hàn.
“Có một biện pháp có thể thử xem.” Diệp Tố quay đầu lại nhìn cầu thang, “Chúng ta đem cầu thang ở lầu một chuyển lên lầu hai, sau đó đi lên.”
“Sao cơ?” Mai Cừu Nhân đơ ra hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, “……Chúng ta chuyển nó lên như thế nào?”
Những người khác nghe vậy cũng vây lại chung quanh Diệp Tố, Chu Vân hỏi: “Chúng ta phải đi xuống nâng nó lên hay sao?”
“Nếu nâng thang lầu lên lầu hai rồi sau đó cô làm sao để đi lên?” Liên Liên nghĩ nghĩ cảm thấy không đúng.
“Chúng ta không cần nâng.” Diệp Tố nói, “Người đã đi lên mà lại đi xuống, lần thứ hai đi lên sẽ nhận uy áp tăng gấp đôi.”
“Tăng gấp đôi, vậy……” Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mai Cừu Nhân, hắn đã rớt từ lầu ba xuống lầu hai.
Mai Cừu Nhân xua tay: “Trước không cần phải lo chuyện này.” Việc cấp bách là phải làm thế nào để mang cầu thang lên đây.
Diệp Tố đi đến cửa cầu thang, nàng mở tay ra, từ lòng bàn tay liền xuất hiện một sợi dây thừng màu kim sắc, nói chính xác hơn là thần thức của nàng.
—— thần thức ngoại hiện.
“Chân cầu thang đã bị ta làm lỏng, hẳn là có thể trực tiếp kéo lên đây.” Diệp Tố nói xong liền khống chế thần thức trói chặt tay vịn của cầu thang, sau đó kéo nó lên, nàng cũng ra hiệu bảo mọi người lui về phía sau.
Cốc Lương Thiên không tự chủ được nhìn chằm chằm thần thức trong tay Diệp Tố, cảnh giới hiện tại của hắn đã là Hóa Thần sơ kỳ, thần thức được tăng cường không ít, đã có thể hiện hình, nhưng lại không có cách nào làm được như nàng, có thể tùy ý dùng nó như thế.
Mọi người ở ngoài tháp vốn dĩ còn đang lo lắng mọi người ở lầu hai làm sao để đi lên thì đột nhiên nhìn thấy trên hư ảnh hiện lên cảnh tượng cầu thang ở lầu một bắt đầu chuyển động, bay chầm chậm lên lầu hai.
“Đó là……Cầu thang sao lại động vậy?”
“Thật sự đang động kìa!”
“Bay, bay lên rồi?!”
Các đệ tử đứng xem bàn tán xôn xao, ai cũng không ngờ tới cầu thang ở lầu một sẽ di chuyển lên lầu hai.
“Việc này làm sao có thể làm được?” Mã Tòng Thu nhỏ giọng hỏi Tân Thẩm Chi, “Trưởng lão, ngài có biết không?”
Đầu tóc Tân Thẩm Chi vẫn rối loạn như tổ chim, hai tay ông ôm ngực, kiếm giắt ở lưng, ồm ồm nói: “Tám phần là trò xiếc của luyện khí sư.”
Ông thầm nhủ trong lòng may mắn năm đó không gặp phải mấy đứa nhóc này, đứa nào đứa nấy cũng đều giỏi gây chuyện.
……
Diệp Tố tuy rằng chỉ dùng hai sợi “dây thừng” để kéo cầu thang lên, nhưng uy áp trong Luân Chuyển Tháp không phải chuyện đùa, vì để kéo cầu thang từ dưới lên mà nàng phải tiêu hao một lượng thần thức lớn nhất từ trước đến nay.
Mọi người ở tầng hai gần như nín thở theo dõi, nhìn cầu thang ở tầng một bị kéo lên từng chút một, khi nó đã lên được một phần ba thì Dịch Huyền hỏi Diệp Tố: “Có cần tụi đệ hỗ trợ không?”
“Kéo.” Ý Diệp Tố bảo bọn họ nắm lấy cầu thang kéo lên.
Nếu đổi một hoàn cảnh khác, có lẽ chỉ cần một người trong số bọn họ là có thể dễ như trở bàn tay nhấc cầu thang lên, chỉ là trong Luân Chuyển Tháp không giống như vậy, mặc dù mọi người đã tụ tập lại hợp sức kéo cầu thang lên nhưng khi kéo lên được hai phần ba thì cầu thang lại bỗng nhiên trở nên nặng hơn nữa.
Miệng vết thương bên hông của Mai Cừu Nhân vốn chỉ mới khôi phục, nay vì vận động mạnh mà lại một lần nữa vỡ ra, hai chân hắn chợt mềm nhũn, không khống chế được mà khuỵu xuống, mất đi lực kéo của hắn một cách đột ngột khiến những người khác không trở tay kịp, cầu thang trong nháy mắt lại trượt xuống không ít.
Cốc Lương Thiên giờ phút này cũng bất chấp những chuyện khác, một khi không thể kéo cầu thang lên thì chính hắn cũng không thể lên được lầu ba, thế nên hắn liền nhanh chóng tiến lên duỗi tay giữ chặt lấy thang, ngăn không cho nó tuột xuống thêm nữa.
Diệp Tố cũng ngay lập tức vươn ra thêm một sợi thần thức nữa, cố định lại cầu thang.
Qua nửa ngày mọi người mới rốt cuộc có thể kéo cầu thang lên, chiếc thang khổng lồ được đặt cẩn thận trên sàn lầu hai, tất cả mọi người cơ hồ đều đổ mồ hôi đầy đầu.
“Cuối cùng, cũng, kéo lên.” Chu Vân trợn mắt thở hồng hộc nói, nàng cho rằng bản thân mình tới Luân Chuyển Tháp sẽ có thể vùi đầu tìm hiểu đạo pháp, lựa chọn pháp bảo, nào ngờ chuyện đầu tiên vào tháp lại là hủy tháp.
“Chúng ta dời nó đến vị trí lên lầu ba đi.” Diệp Tố ngửa đầu nhìn lầu ba, “Xem thử có tác dụng hay không.”
Mọi người dịch chuyển thang lầu đến chỗ nối tiếp của hai lầu hai ba, Liên Liên ngửa đầu nhìn lên: “Thoạt nhìn có vẻ không có chênh nữa.”
Dịch Huyền là người thử đầu tiên, hắn bước lên cầu thang, cảm nhận được uy áp quen thuộc, quay đầu nói với Diệp Tố: “Có uy áp, hẳn là có thể đi lên.”
Hắn tiếp tục bước lên trên, tốc độ không nhanh nhưng eo lưng vẫn thẳng.
Những người khác thấy thế cũng theo sau đi lên, duy nhất có Mai Cừu Nhân chỉ đi được mấy bậc thang thì tốc độ liền chậm lại trông thấy.
Đúng như Diệp Tố suy đoán, uy áp trên người hắn tăng lên.
“Ngươi có ổn không?” Chu Vân quay đầu hỏi Mai Cừu Nhân.
“Ta không sao, vẫn còn có thể chịu được.” Mai Cừu Nhân đứng lại một hồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Du Phục Thời và Diệp Tố đi ở phía sau hắn, nhưng trạng thái lại tốt hơn hắn rất nhiều.
Tám người bước từng bước lên lầu ba, phản ứng của ai khi vừa bước lên lầu ba cũng là nhìn về phía cầu thang, quả nhiên không ngoài dự đoán, cầu thang đi lên lầu bốn cũng đã bị chém nát.
“Tất cả đều là pháp bảo.” Liên Liên nhìn một vòng quanh lầu ba, cảm thán nói.
Vô số pháp bảo với đủ màu sắc đang chậm rãi trôi nổi trong không trung, phảng phất như quả chín trên cây đang chờ người đến hái.
Vì thế mọi người bắt đầu tản ra xung quanh, muốn tìm pháp bảo thích hợp với bản thân.
Diệp Tố mới vừa đi hai bước thì đột nhiên quay đầu nhìn tiểu sư đệ ở phía sau, từ sau khi nhìn thấy mõ, hắn tựa hồ như chịu k1ch thích không nhỏ, đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú nữa.
“Nếu không muốn đồ vật của chính mình tiếp tục bị người khác lấy đi thì đệ cố gắng nhớ lại xem chúng nó được đặt ở đâu.” Diệp Tố xoay người lui lại, nắm lấy tay Du Phục Thời dẫn hắn đi chọn pháp bảo.
“Ở trong giới.” Du Phục Thời chắc chắn điểm này bản thân không hề nhớ sai.
Hai người tránh đi những người khác, Diệp Tố giơ tay chạm chạm vào pháp bảo trước mắt, đoạn quay đầu tiếp tục nói với hắn: “Tu vi của Ninh Thiển Dao không thể cao hơn đệ, giới mà đệ mở không ra thì nàng ta chắc chắn cũng không thể mở ra. Trừ phi có thứ gì, có thể khiến nàng ta mở ra được giới.”
Du Phục Thời rũ mắt nhìn áo choàng màu xanh đang khoác trên người, trong trí nhớ như có thứ gì chợt lóe qua, rồi lại biến mất.
Tám người dạo quanh lầu ba, Lữ Cửu chọn một kiện pháp bảo, những người khác đều không chọn gì cả.
Bọn họ lại một lần nữa kéo cầu thang lên trên tầng, lần này cầu thang lại nặng thêm không ít, nhưng cũng may đã có kinh nghiệm lần đầu tiên nên tuy rằng kéo lên chậm nhưng vẫn tính là thuận lợi.
Mai Cừu Nhân vừa bước chân lên cầu thang, do hắn chưa chuẩn bị đầy đủ nên ngay lập tức liền lảo đảo cơ hồ quỳ rạp xuống ngay tại chỗ, may mà bên cạnh có Dịch Huyền duỗi tay kéo lại.
Linh lực của hắn đã bị vận chuyển tới cực hạn mới có thể chống cực được uy áp của Luân Chuyển Tháp vào lúc này, hắn nặng nề nhích từng bước một, miệng không ngừng nhắc mãi: “Tầng thứ năm có bí kíp ảo thuật, ta nhất định phải lên tầng thứ năm.”
Hắn đã hứa với Nhan Hảo sẽ đem ra một quyển bí kíp ảo thuật cho muội ấy xem.
Diệp Tố đi theo phía sau hắn, để phòng ngừa xảy ra chuyện.
Càng đi lên cao uy áp càng nặng, chỉ mới đi được một phần ba cầu thang thì mũi của Mai Cừu Nhân đã không ngừng chảy máu, hắn giơ tay lên qua loa chùi đi, không để ý lắm, khi qua hai phần ba cầu thang thì đến lỗ tai hắn cũng bắt đầu rỉ máu, đôi mắt cũng sung huyết nghiêm trọng.
Lúc này vẫn còn bảy bậc thang, Mai Cừu Nhân vừa nhấc chân bước một bước thì liền trực tiếp quỳ rạp xuống, xương cốt hai đầu gối đập xuống nền cầu thang vang lên một tiếng cốp thanh thúy, thanh âm khiến ai nghe thấy cũng tê dại, Dịch Huyền xoay người muốn kéo hắn lên nhưng cũng kéo không nổi hắn.
“Mọi người lên trước đi.” Diệp Tố đứng ở phía sau nói.
Dịch Huyền chỉ có thể xoay người cùng những người khác tiếp tục đi lên trên.
Người đi lên đi xuống hai lần, khi đi lên trên, uy áp trên người sẽ tăng lên gấp bội, giờ phút này Mai Cừu Nhân tương đương với đang chịu bảy tám tầng uy áp.
Mai Cừu Nhân gục đầu trên cầu thang, nghiến chặt răng, miệng đầy mùi máu tươi, hắn mở to đôi mắt sung huyết đỏ bừng, từng chút từng chút một bò lên trên.
Còn năm bậc thang, bốn cái, ba cái……Xương cốt trên người hắn cứ như vậy bị lực lượng vô hình đè gãy.
Có trong một nháy mắt, Mai Cừu Nhân rõ ràng nghe thấy xương cốt ở lồ ng ngực mình phát ra âm thanh gãy vỡ giòn giã.
Quá mệt mỏi.
Hai mắt Mai Cừu Nhân sắp khống chế không được nữa mà nhắm lại, thầm nghĩ chỉ nghỉ ngơi một chút rồi hắn sẽ lại tiếp tục đi lên.
“Chỉ còn hai bậc thang.” Thanh âm của Diệp Tố bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.
Mai Cừu Nhân nôn ra một mồm máu tươi, hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi, ý đồ muốn khiến bản thân thanh tỉnh hơn, hắn vươn tay lên bậc thang bên trên, phảng phất như có một lực lượng vô hình, đè ép ngón tay của hắn đến gãy khúc, vặn vẹo.
Linh lực có được vận chuyển nhanh đi chăng nữa cũng không kịp chữa trị, Mai Cừu Nhân hít một hơi thật sâu thì thấy lồ ng ngực đau nhói, hẳn là có đoạn xương gãy nào đó đã làm nội tạng bị thương.
Bất chấp tất cả mọi thứ, Mai Cừu Nhân bộc phát ra sức lực cuối cùng, bò lên trên hai bậc thang cuối cùng, vọt lên lầu bốn.
Sau khi lên tầng bốn, uy áp nặng nề trên người hắn ngược lại giảm bớt không ít, nhưng trong mắt những người còn lại thì hắn lúc này trông như một con búp bê rách, mềm oặt ngã trên mặt đất, cơ hồ không còn nhìn ra hình người.
Việc đầu tiên Liên Liên làm sau khi lên lầu bốn chính là tìm kiếm đan dược, trên các lọ đựng đan không hề có một ghi chú gì, nàng chỉ có thể xem xét khắp nơi xem có đan dược chữa thương có chút quen thuộc nào không, vừa tìm được liền sẽ lập tức đút cho Mai Cừu Nhân.
“Có công hiệu rồi.” Liên Liên thấy miệng vết thương của Mai Cừu Nhân bắt đầu khôi phục, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, những đan dược này nàng cũng không nắm quá rõ, ngay cả những đan dược vừa rồi đút cho hắn cũng chỉ là mới xem qua trên thư tịch.
“Lỗ tai của cô.” Lữ Cửu đứng ở bên cạnh chỉ chỉ Liên Liên nói.
Liên Liên đưa tay lên sờ sờ mới biết lỗ tai của bản thân cũng chảy máu, hẳn là vừa rồi khi đi lên áp lực quá lớn gây ra.
Trên thực tế, ngoại trừ Cốc Lương Thiên và Dịch Huyền, những người khác hoặc ít hoặc nhiều đã bắt đầu cảm thấy không khỏe.
Diệp Tố cùng Du Phục Thời cũng chậm rãi bước lên lầu bốn, nàng nói với Mai Cừu Nhân đang nằm trên mặt sàn tiến hành chữa trị: “Ngươi đừng lên tầng năm.”
Mai Cừu Nhân mở to mắt, tơ máu vẫn chưa rút đi, đỏ ngầu, nhìn rất đáng sợ, hắn gian nan mở miệng: “Nhưng ta đã hứa với Nhan……”
“Ta sẽ ở tầng thứ năm lâu hơn một chút, bí kíp ảo thuật ta sẽ giúp ngươi mang ra.” Diệp Tố nói.
Mai Cừu Nhân lắc đầu: “Không thể chiếm danh ngạch của cô.”
Diệp Tố quét một vòng các tủ đan dược ở lầu bốn: “Vậy ngươi giúp ta chọn một bình đan dược, sau khi ra ngoài chúng ta sẽ đổi.”
“……Được.” Mai Cừu Nhân cũng biết với tình hình của bản thân hiện tại, căn bản không thể đi lên lầu năm.
Bên trong Luân Chuyển Tháp có hơi thở đặc thù, cộng thêm uy áp hiện hữu mọi lúc mọi nơi, tu luyện ở bên trong sẽ vô vùng hữu ích, càng lên cao hiệu quả càng tốt.
Đáng tiếc Mai Cừu Nhân bị Lục Trầm Hàn đánh rơi xuống tầng, uy áp tăng gấp bội, dẫn tới cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở lầu bốn.
“Tỷ có sao không?” Dịch Huyền đi đến bên người Diệp Tố, thấp giọng hỏi.
Nàng cũng đã đi xuống lầu.
“Vẫn còn có thể chịu được.” Diệp Tố xua tay.
Khi Liên Liên mở các tủ đan, nàng quay đầu nhắc nhở nhóm Diệp Tố: “Mọi người phải chú ý không được ăn bậy, nơi này có một số đan dược không phải thứ tốt, thậm chí có thể sẽ gây tổn thương tu vi.”
Vừa dứt lời nàng liền nhìn thấy Du Phục Thời lôi ra một lọ đan từ tủ đan gần đó, dốc hết vào miệng, nhai rột roạt như ăn kẹo.
Số ma ảnh ở tầng thứ nhất của Luân Chuyển Tháp đã biến mất tăm, Diệp Tố bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng, đừng trên mặt đất đợi một lúc vẫn không thấy một mống ma ảnh nào trồi lên, nàng nghĩ hẳn là bọn chúng chỉ xuất hiện ở lần đầu tiên tiến vào.
Nàng ngửa đầu nhìn lên trên cầu thang, trận pháp của cả tầng này vẫn còn hoàn chỉnh, bao gồm cả lớp nền cầu thang.
Sau khi Diệp Tố đứng ngửa đầu ở lầu một thật lâu, nàng khom lưng vẽ vài nét bút lên nền đất dưới chân cầu thang, tháo bỏ kết cấu của nó, sau đó nàng lại đẩy đẩy, sau khi xác định nó động đậy thì mới một lần nữa đi lên lầu hai, lần này vừa đi nàng vừa cảm nhận được áp lực mà Luân Chuyển Tháp gây ra lớn gấp đôi, rõ ràng đi xuống rồi lại đi lên phải trả một cái giá không nhỏ.
Nàng vừa lên đến lầu hai thì vị tiểu sư đệ đang giả vờ lật lật sách nào đó lập tức khép sách lại bước đến, đứng bên cạnh Diệp Tố, duỗi tay đòi mõ.
Diệp Tố lấy mõ ra, đưa đến trong tay Du Phục Thời, bảo hắn không cần lau nữa: “Đã sạch rồi.”
Du Phục Thời an tĩnh ôm mõ, thật sự không chà lau nó nữa.
“Diệp Tố, thế nào rồi?” Mai Cừu Nhân vội vã hỏi, hắn vẫn cảm thấy rất áy náy về chuyện không thể ngăn cản Lục Trầm Hàn.
“Có một biện pháp có thể thử xem.” Diệp Tố quay đầu lại nhìn cầu thang, “Chúng ta đem cầu thang ở lầu một chuyển lên lầu hai, sau đó đi lên.”
“Sao cơ?” Mai Cừu Nhân đơ ra hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, “……Chúng ta chuyển nó lên như thế nào?”
Những người khác nghe vậy cũng vây lại chung quanh Diệp Tố, Chu Vân hỏi: “Chúng ta phải đi xuống nâng nó lên hay sao?”
“Nếu nâng thang lầu lên lầu hai rồi sau đó cô làm sao để đi lên?” Liên Liên nghĩ nghĩ cảm thấy không đúng.
“Chúng ta không cần nâng.” Diệp Tố nói, “Người đã đi lên mà lại đi xuống, lần thứ hai đi lên sẽ nhận uy áp tăng gấp đôi.”
“Tăng gấp đôi, vậy……” Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mai Cừu Nhân, hắn đã rớt từ lầu ba xuống lầu hai.
Mai Cừu Nhân xua tay: “Trước không cần phải lo chuyện này.” Việc cấp bách là phải làm thế nào để mang cầu thang lên đây.
Diệp Tố đi đến cửa cầu thang, nàng mở tay ra, từ lòng bàn tay liền xuất hiện một sợi dây thừng màu kim sắc, nói chính xác hơn là thần thức của nàng.
—— thần thức ngoại hiện.
“Chân cầu thang đã bị ta làm lỏng, hẳn là có thể trực tiếp kéo lên đây.” Diệp Tố nói xong liền khống chế thần thức trói chặt tay vịn của cầu thang, sau đó kéo nó lên, nàng cũng ra hiệu bảo mọi người lui về phía sau.
Cốc Lương Thiên không tự chủ được nhìn chằm chằm thần thức trong tay Diệp Tố, cảnh giới hiện tại của hắn đã là Hóa Thần sơ kỳ, thần thức được tăng cường không ít, đã có thể hiện hình, nhưng lại không có cách nào làm được như nàng, có thể tùy ý dùng nó như thế.
Mọi người ở ngoài tháp vốn dĩ còn đang lo lắng mọi người ở lầu hai làm sao để đi lên thì đột nhiên nhìn thấy trên hư ảnh hiện lên cảnh tượng cầu thang ở lầu một bắt đầu chuyển động, bay chầm chậm lên lầu hai.
“Đó là……Cầu thang sao lại động vậy?”
“Thật sự đang động kìa!”
“Bay, bay lên rồi?!”
Các đệ tử đứng xem bàn tán xôn xao, ai cũng không ngờ tới cầu thang ở lầu một sẽ di chuyển lên lầu hai.
“Việc này làm sao có thể làm được?” Mã Tòng Thu nhỏ giọng hỏi Tân Thẩm Chi, “Trưởng lão, ngài có biết không?”
Đầu tóc Tân Thẩm Chi vẫn rối loạn như tổ chim, hai tay ông ôm ngực, kiếm giắt ở lưng, ồm ồm nói: “Tám phần là trò xiếc của luyện khí sư.”
Ông thầm nhủ trong lòng may mắn năm đó không gặp phải mấy đứa nhóc này, đứa nào đứa nấy cũng đều giỏi gây chuyện.
……
Diệp Tố tuy rằng chỉ dùng hai sợi “dây thừng” để kéo cầu thang lên, nhưng uy áp trong Luân Chuyển Tháp không phải chuyện đùa, vì để kéo cầu thang từ dưới lên mà nàng phải tiêu hao một lượng thần thức lớn nhất từ trước đến nay.
Mọi người ở tầng hai gần như nín thở theo dõi, nhìn cầu thang ở tầng một bị kéo lên từng chút một, khi nó đã lên được một phần ba thì Dịch Huyền hỏi Diệp Tố: “Có cần tụi đệ hỗ trợ không?”
“Kéo.” Ý Diệp Tố bảo bọn họ nắm lấy cầu thang kéo lên.
Nếu đổi một hoàn cảnh khác, có lẽ chỉ cần một người trong số bọn họ là có thể dễ như trở bàn tay nhấc cầu thang lên, chỉ là trong Luân Chuyển Tháp không giống như vậy, mặc dù mọi người đã tụ tập lại hợp sức kéo cầu thang lên nhưng khi kéo lên được hai phần ba thì cầu thang lại bỗng nhiên trở nên nặng hơn nữa.
Miệng vết thương bên hông của Mai Cừu Nhân vốn chỉ mới khôi phục, nay vì vận động mạnh mà lại một lần nữa vỡ ra, hai chân hắn chợt mềm nhũn, không khống chế được mà khuỵu xuống, mất đi lực kéo của hắn một cách đột ngột khiến những người khác không trở tay kịp, cầu thang trong nháy mắt lại trượt xuống không ít.
Cốc Lương Thiên giờ phút này cũng bất chấp những chuyện khác, một khi không thể kéo cầu thang lên thì chính hắn cũng không thể lên được lầu ba, thế nên hắn liền nhanh chóng tiến lên duỗi tay giữ chặt lấy thang, ngăn không cho nó tuột xuống thêm nữa.
Diệp Tố cũng ngay lập tức vươn ra thêm một sợi thần thức nữa, cố định lại cầu thang.
Qua nửa ngày mọi người mới rốt cuộc có thể kéo cầu thang lên, chiếc thang khổng lồ được đặt cẩn thận trên sàn lầu hai, tất cả mọi người cơ hồ đều đổ mồ hôi đầy đầu.
“Cuối cùng, cũng, kéo lên.” Chu Vân trợn mắt thở hồng hộc nói, nàng cho rằng bản thân mình tới Luân Chuyển Tháp sẽ có thể vùi đầu tìm hiểu đạo pháp, lựa chọn pháp bảo, nào ngờ chuyện đầu tiên vào tháp lại là hủy tháp.
“Chúng ta dời nó đến vị trí lên lầu ba đi.” Diệp Tố ngửa đầu nhìn lầu ba, “Xem thử có tác dụng hay không.”
Mọi người dịch chuyển thang lầu đến chỗ nối tiếp của hai lầu hai ba, Liên Liên ngửa đầu nhìn lên: “Thoạt nhìn có vẻ không có chênh nữa.”
Dịch Huyền là người thử đầu tiên, hắn bước lên cầu thang, cảm nhận được uy áp quen thuộc, quay đầu nói với Diệp Tố: “Có uy áp, hẳn là có thể đi lên.”
Hắn tiếp tục bước lên trên, tốc độ không nhanh nhưng eo lưng vẫn thẳng.
Những người khác thấy thế cũng theo sau đi lên, duy nhất có Mai Cừu Nhân chỉ đi được mấy bậc thang thì tốc độ liền chậm lại trông thấy.
Đúng như Diệp Tố suy đoán, uy áp trên người hắn tăng lên.
“Ngươi có ổn không?” Chu Vân quay đầu hỏi Mai Cừu Nhân.
“Ta không sao, vẫn còn có thể chịu được.” Mai Cừu Nhân đứng lại một hồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Du Phục Thời và Diệp Tố đi ở phía sau hắn, nhưng trạng thái lại tốt hơn hắn rất nhiều.
Tám người bước từng bước lên lầu ba, phản ứng của ai khi vừa bước lên lầu ba cũng là nhìn về phía cầu thang, quả nhiên không ngoài dự đoán, cầu thang đi lên lầu bốn cũng đã bị chém nát.
“Tất cả đều là pháp bảo.” Liên Liên nhìn một vòng quanh lầu ba, cảm thán nói.
Vô số pháp bảo với đủ màu sắc đang chậm rãi trôi nổi trong không trung, phảng phất như quả chín trên cây đang chờ người đến hái.
Vì thế mọi người bắt đầu tản ra xung quanh, muốn tìm pháp bảo thích hợp với bản thân.
Diệp Tố mới vừa đi hai bước thì đột nhiên quay đầu nhìn tiểu sư đệ ở phía sau, từ sau khi nhìn thấy mõ, hắn tựa hồ như chịu k1ch thích không nhỏ, đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú nữa.
“Nếu không muốn đồ vật của chính mình tiếp tục bị người khác lấy đi thì đệ cố gắng nhớ lại xem chúng nó được đặt ở đâu.” Diệp Tố xoay người lui lại, nắm lấy tay Du Phục Thời dẫn hắn đi chọn pháp bảo.
“Ở trong giới.” Du Phục Thời chắc chắn điểm này bản thân không hề nhớ sai.
Hai người tránh đi những người khác, Diệp Tố giơ tay chạm chạm vào pháp bảo trước mắt, đoạn quay đầu tiếp tục nói với hắn: “Tu vi của Ninh Thiển Dao không thể cao hơn đệ, giới mà đệ mở không ra thì nàng ta chắc chắn cũng không thể mở ra. Trừ phi có thứ gì, có thể khiến nàng ta mở ra được giới.”
Du Phục Thời rũ mắt nhìn áo choàng màu xanh đang khoác trên người, trong trí nhớ như có thứ gì chợt lóe qua, rồi lại biến mất.
Tám người dạo quanh lầu ba, Lữ Cửu chọn một kiện pháp bảo, những người khác đều không chọn gì cả.
Bọn họ lại một lần nữa kéo cầu thang lên trên tầng, lần này cầu thang lại nặng thêm không ít, nhưng cũng may đã có kinh nghiệm lần đầu tiên nên tuy rằng kéo lên chậm nhưng vẫn tính là thuận lợi.
Mai Cừu Nhân vừa bước chân lên cầu thang, do hắn chưa chuẩn bị đầy đủ nên ngay lập tức liền lảo đảo cơ hồ quỳ rạp xuống ngay tại chỗ, may mà bên cạnh có Dịch Huyền duỗi tay kéo lại.
Linh lực của hắn đã bị vận chuyển tới cực hạn mới có thể chống cực được uy áp của Luân Chuyển Tháp vào lúc này, hắn nặng nề nhích từng bước một, miệng không ngừng nhắc mãi: “Tầng thứ năm có bí kíp ảo thuật, ta nhất định phải lên tầng thứ năm.”
Hắn đã hứa với Nhan Hảo sẽ đem ra một quyển bí kíp ảo thuật cho muội ấy xem.
Diệp Tố đi theo phía sau hắn, để phòng ngừa xảy ra chuyện.
Càng đi lên cao uy áp càng nặng, chỉ mới đi được một phần ba cầu thang thì mũi của Mai Cừu Nhân đã không ngừng chảy máu, hắn giơ tay lên qua loa chùi đi, không để ý lắm, khi qua hai phần ba cầu thang thì đến lỗ tai hắn cũng bắt đầu rỉ máu, đôi mắt cũng sung huyết nghiêm trọng.
Lúc này vẫn còn bảy bậc thang, Mai Cừu Nhân vừa nhấc chân bước một bước thì liền trực tiếp quỳ rạp xuống, xương cốt hai đầu gối đập xuống nền cầu thang vang lên một tiếng cốp thanh thúy, thanh âm khiến ai nghe thấy cũng tê dại, Dịch Huyền xoay người muốn kéo hắn lên nhưng cũng kéo không nổi hắn.
“Mọi người lên trước đi.” Diệp Tố đứng ở phía sau nói.
Dịch Huyền chỉ có thể xoay người cùng những người khác tiếp tục đi lên trên.
Người đi lên đi xuống hai lần, khi đi lên trên, uy áp trên người sẽ tăng lên gấp bội, giờ phút này Mai Cừu Nhân tương đương với đang chịu bảy tám tầng uy áp.
Mai Cừu Nhân gục đầu trên cầu thang, nghiến chặt răng, miệng đầy mùi máu tươi, hắn mở to đôi mắt sung huyết đỏ bừng, từng chút từng chút một bò lên trên.
Còn năm bậc thang, bốn cái, ba cái……Xương cốt trên người hắn cứ như vậy bị lực lượng vô hình đè gãy.
Có trong một nháy mắt, Mai Cừu Nhân rõ ràng nghe thấy xương cốt ở lồ ng ngực mình phát ra âm thanh gãy vỡ giòn giã.
Quá mệt mỏi.
Hai mắt Mai Cừu Nhân sắp khống chế không được nữa mà nhắm lại, thầm nghĩ chỉ nghỉ ngơi một chút rồi hắn sẽ lại tiếp tục đi lên.
“Chỉ còn hai bậc thang.” Thanh âm của Diệp Tố bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.
Mai Cừu Nhân nôn ra một mồm máu tươi, hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi, ý đồ muốn khiến bản thân thanh tỉnh hơn, hắn vươn tay lên bậc thang bên trên, phảng phất như có một lực lượng vô hình, đè ép ngón tay của hắn đến gãy khúc, vặn vẹo.
Linh lực có được vận chuyển nhanh đi chăng nữa cũng không kịp chữa trị, Mai Cừu Nhân hít một hơi thật sâu thì thấy lồ ng ngực đau nhói, hẳn là có đoạn xương gãy nào đó đã làm nội tạng bị thương.
Bất chấp tất cả mọi thứ, Mai Cừu Nhân bộc phát ra sức lực cuối cùng, bò lên trên hai bậc thang cuối cùng, vọt lên lầu bốn.
Sau khi lên tầng bốn, uy áp nặng nề trên người hắn ngược lại giảm bớt không ít, nhưng trong mắt những người còn lại thì hắn lúc này trông như một con búp bê rách, mềm oặt ngã trên mặt đất, cơ hồ không còn nhìn ra hình người.
Việc đầu tiên Liên Liên làm sau khi lên lầu bốn chính là tìm kiếm đan dược, trên các lọ đựng đan không hề có một ghi chú gì, nàng chỉ có thể xem xét khắp nơi xem có đan dược chữa thương có chút quen thuộc nào không, vừa tìm được liền sẽ lập tức đút cho Mai Cừu Nhân.
“Có công hiệu rồi.” Liên Liên thấy miệng vết thương của Mai Cừu Nhân bắt đầu khôi phục, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, những đan dược này nàng cũng không nắm quá rõ, ngay cả những đan dược vừa rồi đút cho hắn cũng chỉ là mới xem qua trên thư tịch.
“Lỗ tai của cô.” Lữ Cửu đứng ở bên cạnh chỉ chỉ Liên Liên nói.
Liên Liên đưa tay lên sờ sờ mới biết lỗ tai của bản thân cũng chảy máu, hẳn là vừa rồi khi đi lên áp lực quá lớn gây ra.
Trên thực tế, ngoại trừ Cốc Lương Thiên và Dịch Huyền, những người khác hoặc ít hoặc nhiều đã bắt đầu cảm thấy không khỏe.
Diệp Tố cùng Du Phục Thời cũng chậm rãi bước lên lầu bốn, nàng nói với Mai Cừu Nhân đang nằm trên mặt sàn tiến hành chữa trị: “Ngươi đừng lên tầng năm.”
Mai Cừu Nhân mở to mắt, tơ máu vẫn chưa rút đi, đỏ ngầu, nhìn rất đáng sợ, hắn gian nan mở miệng: “Nhưng ta đã hứa với Nhan……”
“Ta sẽ ở tầng thứ năm lâu hơn một chút, bí kíp ảo thuật ta sẽ giúp ngươi mang ra.” Diệp Tố nói.
Mai Cừu Nhân lắc đầu: “Không thể chiếm danh ngạch của cô.”
Diệp Tố quét một vòng các tủ đan dược ở lầu bốn: “Vậy ngươi giúp ta chọn một bình đan dược, sau khi ra ngoài chúng ta sẽ đổi.”
“……Được.” Mai Cừu Nhân cũng biết với tình hình của bản thân hiện tại, căn bản không thể đi lên lầu năm.
Bên trong Luân Chuyển Tháp có hơi thở đặc thù, cộng thêm uy áp hiện hữu mọi lúc mọi nơi, tu luyện ở bên trong sẽ vô vùng hữu ích, càng lên cao hiệu quả càng tốt.
Đáng tiếc Mai Cừu Nhân bị Lục Trầm Hàn đánh rơi xuống tầng, uy áp tăng gấp bội, dẫn tới cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở lầu bốn.
“Tỷ có sao không?” Dịch Huyền đi đến bên người Diệp Tố, thấp giọng hỏi.
Nàng cũng đã đi xuống lầu.
“Vẫn còn có thể chịu được.” Diệp Tố xua tay.
Khi Liên Liên mở các tủ đan, nàng quay đầu nhắc nhở nhóm Diệp Tố: “Mọi người phải chú ý không được ăn bậy, nơi này có một số đan dược không phải thứ tốt, thậm chí có thể sẽ gây tổn thương tu vi.”
Vừa dứt lời nàng liền nhìn thấy Du Phục Thời lôi ra một lọ đan từ tủ đan gần đó, dốc hết vào miệng, nhai rột roạt như ăn kẹo.
Bình luận facebook