-
Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
Sau khi Diệp Tố phi thăng lên thượng giới thì gần như đã gặp được toàn bộ các thiên tài nổi tiếng của Phù Thế đại lục, thêm nữa tài nguyên ở nơi đây phong phú, chỉ cần bản thân không quá kém là có thể trải qua ngày lành.
Thế nhưng sợi dây căng thẳng trong đầu nàng chưa bao giờ lơi lỏng.
Diệp Tố vẫn luôn hiểu rõ bản thân chỉ đơn độc một thân một mình, dưới hạ giới, chưởng môn, các sư đệ sư muội, còn có những bằng hữu khác, tất cả bọn họ đều đang chờ.
Thượng giới phân chia xuất thân theo đại lục, thế nên các thiên tài phi thăng lên đây, trừ những người lên được Thượng Trọng Thiên, còn lại một khi đã vào Phù Thế viện thì xem như là nhất thể, giống như một tông môn vậy.
Vậy nên sau khi đến thượng giới, Diệp Tố không hề buông tha bất kỳ cơ hội nào, luyện khí, kiếm đạo, ảo thuật……Chỉ cần nàng có thể học thì đều sẽ học.
Ảo thuật là một trong số những thứ mà nàng đã học đó, chỉ là chưa bao giờ để lộ ra.
Mặc dù là Thần thì cũng có sở trường sở đoạn, vì vậy chư Thần Tam Trọng Thiên đều cho rằng Diệp Tố không hiểu về ảo thuật, nếu không vì sao vài lần suýt chết dưới móng Thần Thú hoặc là hai trận thua Chung Ly Khanh lại không thấy nàng dùng đến ảo thuật?
Chung Ly Khanh cũng không ngoại lệ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Diệp Tố lại biết dùng ảo thuật, hắn thậm chí còn không biết Diệp Tố giả xuất hiện từ lúc nào.
“Năm trận thắng ba, ta thắng.” Diệp Tố thu Sương Tường Vi vào trong một chiếc bình bỏ vào túi Càn Khôn, nhìn Chung Ly Khanh sắc mặt đang xanh mét, “Chung Ly gia các người phải thực hiện ước định đi.”
Sương mù trong Thần cảnh dần dần tan đi, Nguyệt Tường Vi vừa mới nở chưa được bao lâu, thời gian còn chưa qua ngày mới đã khô héo gục xuống.
Hai người giằng co hồi lâu, đột nhiên Chung Ly Khánh bật cười, giọng nói không rõ là trào phúng hay là lạnh lẽo.
Hắn nhìn Diệp Tố, không rõ ý gì nói: “Ngươi rất mạnh.”
Không cần nghĩ cũng biết nửa câu sau chưa nói ra tuyệt đối không phải là ý tán thưởng gì.
“Ước định.” Diệp Tố chỉ lặp lại hai chữ.
Chung Ly Khanh dần bình tĩnh lại, khôi phục bộ dáng Ngự Thần cao cao tại thượng: “Từ hôm nay trở đi, lệnh đóng cửa các thông đạo phi thăng trước đó sẽ được giải trừ.”
Nét mặt Diệp Tố vẫn như cũ không có chút biến hóa nào, dường như chỉ để ý đến mỗi việc Chung Ly Khanh đã bại trong tay nàng.
Chung Ly Khanh xoay người rời khỏi Thần cảnh, trong lòng sớm đã tràn ngập sát ý với Diệp Tố, đợi đến khi cuộc chiến trở về diễn ra, Diệp Tố thân là tán Thần đắc lực nhất của Du gia nhất định sẽ tham gia, đến lúc đó liền có thể quang minh chính đại gi3t chết nàng ta.
Đương nhiên, tên tân Ngự Thần phế vật kia của Du gia cũng không biết có thể phi thăng hay không.
Nhưng mà, không cần biết hắn có thể lên thượng giới hay không, trận chiến trở về vẫn sẽ đúng hẹn tiến hành.
……
Chuyện Diệp Tố thắng Chung Ly Khanh rất nhanh truyền khắp Tam Trọng Thiên, vì việc giải trừ phong ấn của thông đạo cũng không thể qua mắt được chúng Thần.
Nhưng mà cùng với đó cũng có không ít lời đồn đãi “Diệp Tố tuy rằng thắng, nhưng lại không phải thắng do thực lực mà là do giở thủ đoạn mới có thể thắng.” cũng tung bay rợp trời.
Diệp Tố cũng không để bụng những chuyện này.
Sau khi trở về Du phủ nàng công bố rằng bản thân bị thương, cần phải bế quan chữa thương.
Không một ai hoài nghi lí do này vì đối thủ của Diệp Tố chính là Chung Ly Khanh, tân Ngự Thần mạnh nhất hiện tại.
Ngay cả bản thân Chung Ly Khanh khi nghe thấy tin này cũng không nghi ngờ gì, thậm chí hắn còn cảm thấy đêm đó Diệp Tố hẳn đã gắng gượng hết sức chống đỡ mới không lộ ra bộ dáng chật vật, trong khi thật ra đã sớm hao hết sức lực.
Không ngờ lại bị nàng ta qua mặt.
Nhưng mà cũng chỉ có vậy thôi.
Chung Ly Khanh rất nhanh liền vứt Diệp Tố ra sau đầu, bắt đầu chọn lựa các tán Thần sẽ tham gia cuộc chiến trở về.
……
Mà Diệp Tố vốn đang “bế quan chữa thương”, giờ phút này đã che giấu Thần tức của mình, từ Thượng Trọng Thiên lặng lẽ đi xuống Hạ Trọng Thiên.
Ở Hạ Trọng Thiên lúc nào cũng có người tuần tra, có lẽ Chung Ly gia chột dạ, vì Diệp Tố rõ ràng phát hiện trong số các đội tuần tra, luôn có vài tán Thần thường xuyên nhìn về phía Phi Tiên Đài của Phù Thế đại lục.
Nhưng việc này cũng không làm khó được Diệp Tố, nàng thiết lập một trận pháp ảo thuật ở cạnh Phi Tiên Đài của Phù Thế đại lục, khiến cho nó ở trong mắt các tán Thần chung quanh mãi yên lặng không có chút động tĩnh nào.
Diệp Tố lướt qua các tán Thần tuần tra, bước về phía Phi Tiên Đài, lúc này đột nhiên có một đội tuần tra đột ngột rẽ hướng, đi ngang qua trước mặt nàng.
Nàng dừng chân, đứng yên không động, đợi đội tán Thần này đi qua mới chậm rãi bước lên Phi Tiên Đài của Phù Thế đại lục.
Từ lúc nàng phi thăng thành Thần đến nay đã là hai năm lẻ bảy tháng, tòa Phi Tiên Đài của Phù Thế đại lục này trước đó chỉ xuất hiện vài người lẻ tẻ, đều là các vị Thần mà khi ở vạn năm sau nàng thường xuyên nghe nhắc đến.
Cho đến hiện tại hoàn toàn không có ai phi thăng lên nữa.
Diệp Tố biết lí do vì sao.
Lôi gia, một trong mười tám nhà Ngự Thần, đã hoàn toàn quy thuận Chung Ly gia, từ đó không hề phát lôi phi thăng xuống Phù Thế đại lục nữa.
Diệp Tố đứng trên Phi Tiên Đài, lấy máu họa trận, đầu tiên là đảm bảo Phi Tiên Đài của Phù Thế đại lục không bị ai trên thượng giới lén lút giở trò, sau đó một sợi thần thức thuần tím bay ra từ đầu ngón tay, chui xuống thông đạo.
Sợi thần thức này chính là hóa thân của nàng, đại diện cho Diệp Tố hạ phàm.
Diệp Tố trên Phi Tiên Đài vẫn đứng yên bất động, từ bên hông lấy ra Tụ Lôi bình, mở nắp bình ra, ngoắc một ngón tay, tất cả lôi phi thăng ở bên trong bị nhấc lên, thả vào thông đạo.
Trong đó có một đạo lôi phi thăng đặc biệt, bị Diệp Tố giơ tay chụp lại: “Ngươi đợi đã.”
Đạo lôi này chính lôi kiếp bị Diệp Tố một đường cho luyện hóa từ lôi cấp thấp đến tiến giai thành lôi phi thăng như hiện tại, trong nháy mắt nó bị bắt lại thì phần đầu đột nhiên biến ra một cái miệng há ra c ắn vào cổ tay Diệp Tố.
Diệp Tố rũ mắt, để mặc nó cắn, sau khi xác định máu đã chảy vào trong miệng nó thì một tay khác liền nhanh chóng thi triển thủ quyết, lập khế ước.
Đạo lôi thấy vậy thì đột nhiên cứng đờ cả người, thầm hô to không ổn, người này sau khi thành tán Thần thì lại càng thêm giảo hoạt!
“Đã uống máu của ta thì từ đây chính là lôi của ta.” Diệp Tố nói xong thì tùy ý ném đạo lôi vào thông đạo, “Ta muốn ngươi lưu lại Phù Thế đại lục.”
Lôi phi thăng bị kí khế ước cứ thế mơ hồ rơi xuống thông đạo, bên tai như có như không truyền đến thanh âm của người không biết xấu hổ cưỡng ép làm chủ nhân của nó kia: Nhớ phải đánh người.
Nó không đánh.
Không đánh đó!
……
Vạn năm sau, sau khi thông đạo nối với thượng giới được mở lại thì thời gian ngưng đọng cũng chầm chậm được hóa giải, lấy Luân Chuyển tháp làm trung tâm lan ra khắp tam giới, trong một vùng rừng già sâu thẳm, một giọt nước vốn đọng trên nhánh cây, muốn rơi xuống lại đứng yên chưa rơi được, lúc này đây theo làn sóng thời gian tan ra, giọt nước nọ rốt cuộc cũng rơi xuống, đánh một tiếng tóc trên mặt đất.
Đây tựa như là một tín hiệu, Phù Thế đại lục bỗng nhiên bắt đầu vận chuyển trở lại, chỉ trong một chớp mắt, tất cả mọi người đều khôi phục lại từ trạng thái ngưng đọng.
Mọi người tựa hồ không phát hiện ra trước đó đã xảy ra chuyện gì, ai chiến đấu vẫn tiếp tục chiến đấu, ai rút lui vẫn tiếp tục rút lui.
Chỉ có Du Phục Thời ở phía tây bỗng nhiên nhìn thoáng qua về hướng Luân Chuyển tháp ở nơi giao nhau của tam giới.
Ba hư ảnh Thần hiển nhiên cũng không hay biết đã xảy ra chuyện gì, Phong Kiếm Thần ở tây phương đã hút cạn toàn bộ lực lượng của phía tây, thành công biến thành thật thể.
Kính Thần ở phía nam tuy rằng bị Đồ Thế áp chế nhưng hư ảnh ở phía bắc cũng đã thực thể hóa gần xong.
Hai tán Thần hồi sinh cũng đã đủ để hủy diệt Phù Thế đại lục.
Sự kiêu ngạo càn rỡ trên mặt Phong Kiếm Thần không cách nào che giấu được nữa, ông ta nghĩ đến chuyện ở vạn năm trước thì trong lòng liền dâng lên phẫn nộ muốn hủy diệt hết thảy!
Nếu không phải nhờ một giọt máu của Kính Thần lọt vào trong bản mạng Thần Khí của bà ta, sau đó lại được tên đệ tử Côn Luân ngu xuẩn kia chữa trị tốt thì bọn họ sẽ còn bị trấn áp tới mấy vạn năm.
Cũng may sau vạn năm chuẩn bị, hiện giờ bọn họ rốt cuộc cũng đã có thể ra ngoài.
Bên kia, các tầng của Luân Chuyển tháp bỗng nhiên dâng lên trận pháp, toàn bộ Luân Chuyển tháp sáng lên, tất cả lực lượng hội tụ trên đỉnh tháp.
Các đệ tử Bồng Lai đả tọa niệm quyết ở tầng chót của Luân Chuyển tháp không thấy được có một đạo ánh sáng tím rót xuống đỉnh tháp, nhưng sau đó bọn họ lại thấy có một người chậm rãi đi xuống cầu thang.
Khi Diệp Tố bước xuống bậc thang cuối cùng, tiếng niệm chú của tất cả mọi người Bồng Lai đột nhiên im bặt, vị Bồng Lai thánh sứ không có áo choàng ngước mắt lên nhìn nàng, dường như cũng không có chút nào kinh ngạc, chỉ là đứng dậy theo mọi người, tránh ra một đường đi.
Không ai mở miệng lên tiếng, Diệp Tố cũng không hỏi Bồng Lai chưởng sử ở đâu, nàng lập tức bước ra Luân Chuyển tháp.
Tam giới rung chuyển, bên ngoài tháp gió cát không ngừng gào thét, thế nhưng khi bước chân đầu tiên của Diệp Tố bước ra thì gió liền ngừng lại, bụi đất cũng ngừng tung bay.
Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên không trung, lôi phi thăng mà nàng ném xuống thông đạo đã tự giác chạy đến trên Điện Ma Chủ.
Nơi đó chính là chỗ của Linh Lung Côt.
Lôi phi thăng không thể so với lôi kiếp bình thường, trận pháp vốn dĩ vây khốn các Độ Kiếp đại năng vậy mà dưới một cú bổ của lôi phi thăng liền ầm ầm vỡ nát.
Tất cả các đại năng Độ Kiếp trong Điện Ma Chủ tức tốc chạy ra ngoài, chỉ còn lại Linh Lung Cốt ở trong đó chống chịu lôi phi thăng.
“Không thể nào!” Phong Kiếm Thần nhìn lôi kiếp phi thăng trong không trung ở đằng xa thì luống cuống tay chân, trước khi hắn hạ phàm đối phương rõ ràng đã nói về sau lôi phi thăng của Phù Thế đại lục sẽ hoàn toàn biến mất cơ mà!
Mấy năm nay qua miệng của mấy tên Côn Luân, bọn họ nhận thấy đúng là không có lôi phi thăng nữa.
Ông ta vừa thất thần thì kiếm của Du Phục Thời liền đuổi tới.
Thông đạo nối thượng – hạ giới vừa được giải trừ phong ấn thì lực lượng ở sâu trong cơ thể Du Phục Thời cũng chậm rãi thức tỉnh.
“Ngươi!” Phong Kiếm Thần cuồng quýt lui về phía sau, nhưng bả vai vẫn bị Khấp Huyết kiếm chém trúng một nhát.
Vạn năm trước Phong Kiếm Thần chết trong tay Diệp Tố, vạn năm sau đối đầu với Du Phục Thời thế mà vẫn bị Khấp Huyết kiếm đả thương.
“Nực cười!” Phong Kiếm Thần đột nhiên hô to, một đạo thanh âm mang theo thần lực cơ hồ vang vọng khắp cả Phù Thế đại lục.
Những người đứng gần Phong Kiếm Thần hai tai nhất định sẽ bị chấn động đến điếc.
Nhưng Du Phục Thời lại chỉ là hơi nghiêng đầu, gương mặt từ trước đến nay luôn anh tuấn cao quý lại khẽ lộ ra sự không kiên nhẫn, còn có một tia nóng nảy khó gặp.
Hắn……nhớ nàng.
“Bị thương cũng tốt.” Sau khi phát ti3t xong, trên mặt Phong Kiếm Thần hiện lên vẻ dữ tợn, “Thần lực nhờ đó cũng có thể vận chuyển nhanh hơn.”
Nhưng mà phần đắc ý này cũng chỉ kéo dài được một lát mà thôi.
Bởi vì rất nhanh sau đó, Phong Kiếm Thần phát hiện ra tốc độ của người đối diện còn nhanh hơn ông ta, lực lượng cũng mạnh hơn.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?!” Trong lòng Phong Kiếm Thần bỗng nhiên hiện lên một sự sợ hãi mơ hồ, đây là chuyện mà khi đối mặt với Diệp Tố vạn năm trước cũng chưa từng phát sinh.
Vì sao lực lượng của hắn cũng đang tăng lên?
Rõ ràng chỉ có Thần mới có thể kết nối với thượng giới.
Du Phục Thời lười nói chuyện với thứ xấu xí lạ hoắc này, hắn nắm Khấp Huyết kiếm, cổ tay tung ra kiếm chiêu, nhanh đến mức ngay cả tán Thần như Phong Kiếm Thần cũng không thấy rõ, chém thẳng về phía tên xấu xí này.
Trong mắt Phong Kiếm Thần, Du Phục Thời chỉ là xẹt qua người ông ta mà thôi, vậy mà ngay sau đó ông ta lại thấy một luồng máu b ắn ra.
Kỳ lạ, kiếm của ông ta còn chưa chém trúng đối phương, máu này từ đâu ra?
Đại não của Phong Kiếm Thần xoay một vòng, ông ta chậm rãi cúi đầu, lúc này mới phát hiện thì ra kiếm của Du Phục Thời đã cắt qua cổ của ông ta, máu đó chính là của……Phong Kiếm Thần ông.
Du Phục Thời cũng không vì thế mà ngừng lại, hắn giơ kiếm lên cao, sau đó xoay người đâm thẳng từ sau lưng của Phong Kiếm Thần vào chỗ trái tim của ông ta.
Khấp Huyết kiếm ở trong tay hắn phát huy ra sở trường lớn nhất — uống máu.
Máu toàn thân của Phong Kiếm Thần bị rút cạn, Thần thể mất vạn năm trù tính mới lấy lại được trong chớp mắt liền tan theo gió, hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Mà lúc này, Diệp Tố đang cúi đầu rửa sạch máu ở các kẽ ngón tay, nàng là một đạo thần thức biến thành nên bên người không có bất kỳ pháp khí nào, vì thế nàng đã trực tiếp dùng tay bóp nát đầu của Liệt Khẩu thần vừa mới hóa thành thực thể ở phía bắc.
Vốn dĩ là thượng Thần mà nàng phải ngước đầu trông lên, mà hiện tại……một đạo thần thức của nàng thôi đã có thể giải quyết dễ dàng.
Diệp Tố ngẩng đầu nhìn về phía tây, dao động kịch liệt đã không còn, nàng cúi đầu bật cười một tiếng, tiểu sư đệ thắng rồi.
Nàng lại nhìn thoáng qua phương nam, Đồ Thế tiền bối hẳn là vẫn còn có thể chống đỡ một lúc nữa.
Diệp Tố nhướng mày, thuấn đi về phía tây, nàng muốn đi gặp tiểu sư đệ của mình.
……
Khi Du Phục Thời đáp xuống đất thì phía tây phương gần như đã không còn sót lại một vật sống nào, hắn cũng không để bụng, chỉ là tùy tay vứt Khấp Huyết kiếm sang một bên.
Trong nháy mắt khi Khấp Huyết kiếm sắp rơi xuống đất thì Khấp Huyết liền xông ra ôm lấy bản thể đáng thương dùng xong liền bị ném của mình, an tĩnh đi theo phía sau Du Phục Thời, hắn có thể cảm nhận được không nên chọc vào chủ nhân lúc này.
Du Phục Thời chậm rãi bước về phía trước, nhíu mày nâng một tay ấn lên ngực.
Chỗ này không thoải mái.
Mãi cho đến khi hắn nhận thấy cái gì đó, ngay lập tức ngước mắt lên nhìn thì thấy được, người đó đang đứng ngay trước mặt hắn cách đó không xa.
—— chớp mắt đã vạn năm.
Gió m ơn trớn trên lá cây phát ra âm thanh sàn sạt, ai cũng chưa mở miệng.
Cuối cùng Diệp Tố chủ động bước về phía Du Phục Thời.
Nàng nhìn Du Phục Thời ở đối diện, trong mắt đong đầy ý cười: “Đã lâu không gặp.”
Du Phục Thời không trả lời nàng, môi mím lại thành một đường thẳng, nhưng ngay sau đó liền lập tức xông tới, ôm chặt nàng.
Diệp Tố cũng giang tay ôm lại tiểu sư đệ, hai tay siết chặt, như là đang ôm một bảo bối mất rồi mà tìm lại được.
Du Phục Thời tựa cằm trên vai Diệp Tố, cả khuôn mặt vùi vào cổ nàng, hồi lâu mới lên tiếng: “……kẻ lừa đảo.”
“Nhớ lại rồi?” Diệp Tố hơi nghiêng mặt, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.”
Sau khi phong ấn thông đạo được giải trừ, thần lực trong cơ thể Du Phục Thời cũng bắt đầu vận chuyển, cho nên mọi thứ đều khôi phục như cũ, bao gồm trí nhớ của hắn.
“Có phải nàng còn thiếu ta một bình rượu đúng không?” Thân thể Du Phục Thời thả lỏng dựa cả người vào trên vai Diệp tố, chất vấn nàng.
Diệp Tố nhướng mày: “Hình như đã trả rồi.”
“Nàng chưa có trả!” Du Phục Thời đứng thẳng người dậy chắc chắn nói.
“Nếu vậy……” Diệp Tố ngước mắt, bỗng nhiên tiến về phía trước, hôn lên môi tiểu sư đệ, “Dùng cái này bù nhé.”
Gương mặt xinh đẹp của vị tiểu sư đệ nào đó dần ửng đỏ, nhưng một lát sau lại kiên định nói: “Không được.”
Tầm mắt Diệp Tố dừng trên môi hắn, như nghiền ngẫm gì đó nói: “Nhưng mà ta đã lỡ hôn rồi.”
“Ta không cần, trả lại cho nàng!” Du Phục Thời đột nhiên cúi đầu hôn lại nàng.
Diệp Tố: “……”
Còn có cách trả lại kiểu này nữa à, tiểu sư đệ đúng là hoang dã mà.
Thế nhưng sợi dây căng thẳng trong đầu nàng chưa bao giờ lơi lỏng.
Diệp Tố vẫn luôn hiểu rõ bản thân chỉ đơn độc một thân một mình, dưới hạ giới, chưởng môn, các sư đệ sư muội, còn có những bằng hữu khác, tất cả bọn họ đều đang chờ.
Thượng giới phân chia xuất thân theo đại lục, thế nên các thiên tài phi thăng lên đây, trừ những người lên được Thượng Trọng Thiên, còn lại một khi đã vào Phù Thế viện thì xem như là nhất thể, giống như một tông môn vậy.
Vậy nên sau khi đến thượng giới, Diệp Tố không hề buông tha bất kỳ cơ hội nào, luyện khí, kiếm đạo, ảo thuật……Chỉ cần nàng có thể học thì đều sẽ học.
Ảo thuật là một trong số những thứ mà nàng đã học đó, chỉ là chưa bao giờ để lộ ra.
Mặc dù là Thần thì cũng có sở trường sở đoạn, vì vậy chư Thần Tam Trọng Thiên đều cho rằng Diệp Tố không hiểu về ảo thuật, nếu không vì sao vài lần suýt chết dưới móng Thần Thú hoặc là hai trận thua Chung Ly Khanh lại không thấy nàng dùng đến ảo thuật?
Chung Ly Khanh cũng không ngoại lệ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Diệp Tố lại biết dùng ảo thuật, hắn thậm chí còn không biết Diệp Tố giả xuất hiện từ lúc nào.
“Năm trận thắng ba, ta thắng.” Diệp Tố thu Sương Tường Vi vào trong một chiếc bình bỏ vào túi Càn Khôn, nhìn Chung Ly Khanh sắc mặt đang xanh mét, “Chung Ly gia các người phải thực hiện ước định đi.”
Sương mù trong Thần cảnh dần dần tan đi, Nguyệt Tường Vi vừa mới nở chưa được bao lâu, thời gian còn chưa qua ngày mới đã khô héo gục xuống.
Hai người giằng co hồi lâu, đột nhiên Chung Ly Khánh bật cười, giọng nói không rõ là trào phúng hay là lạnh lẽo.
Hắn nhìn Diệp Tố, không rõ ý gì nói: “Ngươi rất mạnh.”
Không cần nghĩ cũng biết nửa câu sau chưa nói ra tuyệt đối không phải là ý tán thưởng gì.
“Ước định.” Diệp Tố chỉ lặp lại hai chữ.
Chung Ly Khanh dần bình tĩnh lại, khôi phục bộ dáng Ngự Thần cao cao tại thượng: “Từ hôm nay trở đi, lệnh đóng cửa các thông đạo phi thăng trước đó sẽ được giải trừ.”
Nét mặt Diệp Tố vẫn như cũ không có chút biến hóa nào, dường như chỉ để ý đến mỗi việc Chung Ly Khanh đã bại trong tay nàng.
Chung Ly Khanh xoay người rời khỏi Thần cảnh, trong lòng sớm đã tràn ngập sát ý với Diệp Tố, đợi đến khi cuộc chiến trở về diễn ra, Diệp Tố thân là tán Thần đắc lực nhất của Du gia nhất định sẽ tham gia, đến lúc đó liền có thể quang minh chính đại gi3t chết nàng ta.
Đương nhiên, tên tân Ngự Thần phế vật kia của Du gia cũng không biết có thể phi thăng hay không.
Nhưng mà, không cần biết hắn có thể lên thượng giới hay không, trận chiến trở về vẫn sẽ đúng hẹn tiến hành.
……
Chuyện Diệp Tố thắng Chung Ly Khanh rất nhanh truyền khắp Tam Trọng Thiên, vì việc giải trừ phong ấn của thông đạo cũng không thể qua mắt được chúng Thần.
Nhưng mà cùng với đó cũng có không ít lời đồn đãi “Diệp Tố tuy rằng thắng, nhưng lại không phải thắng do thực lực mà là do giở thủ đoạn mới có thể thắng.” cũng tung bay rợp trời.
Diệp Tố cũng không để bụng những chuyện này.
Sau khi trở về Du phủ nàng công bố rằng bản thân bị thương, cần phải bế quan chữa thương.
Không một ai hoài nghi lí do này vì đối thủ của Diệp Tố chính là Chung Ly Khanh, tân Ngự Thần mạnh nhất hiện tại.
Ngay cả bản thân Chung Ly Khanh khi nghe thấy tin này cũng không nghi ngờ gì, thậm chí hắn còn cảm thấy đêm đó Diệp Tố hẳn đã gắng gượng hết sức chống đỡ mới không lộ ra bộ dáng chật vật, trong khi thật ra đã sớm hao hết sức lực.
Không ngờ lại bị nàng ta qua mặt.
Nhưng mà cũng chỉ có vậy thôi.
Chung Ly Khanh rất nhanh liền vứt Diệp Tố ra sau đầu, bắt đầu chọn lựa các tán Thần sẽ tham gia cuộc chiến trở về.
……
Mà Diệp Tố vốn đang “bế quan chữa thương”, giờ phút này đã che giấu Thần tức của mình, từ Thượng Trọng Thiên lặng lẽ đi xuống Hạ Trọng Thiên.
Ở Hạ Trọng Thiên lúc nào cũng có người tuần tra, có lẽ Chung Ly gia chột dạ, vì Diệp Tố rõ ràng phát hiện trong số các đội tuần tra, luôn có vài tán Thần thường xuyên nhìn về phía Phi Tiên Đài của Phù Thế đại lục.
Nhưng việc này cũng không làm khó được Diệp Tố, nàng thiết lập một trận pháp ảo thuật ở cạnh Phi Tiên Đài của Phù Thế đại lục, khiến cho nó ở trong mắt các tán Thần chung quanh mãi yên lặng không có chút động tĩnh nào.
Diệp Tố lướt qua các tán Thần tuần tra, bước về phía Phi Tiên Đài, lúc này đột nhiên có một đội tuần tra đột ngột rẽ hướng, đi ngang qua trước mặt nàng.
Nàng dừng chân, đứng yên không động, đợi đội tán Thần này đi qua mới chậm rãi bước lên Phi Tiên Đài của Phù Thế đại lục.
Từ lúc nàng phi thăng thành Thần đến nay đã là hai năm lẻ bảy tháng, tòa Phi Tiên Đài của Phù Thế đại lục này trước đó chỉ xuất hiện vài người lẻ tẻ, đều là các vị Thần mà khi ở vạn năm sau nàng thường xuyên nghe nhắc đến.
Cho đến hiện tại hoàn toàn không có ai phi thăng lên nữa.
Diệp Tố biết lí do vì sao.
Lôi gia, một trong mười tám nhà Ngự Thần, đã hoàn toàn quy thuận Chung Ly gia, từ đó không hề phát lôi phi thăng xuống Phù Thế đại lục nữa.
Diệp Tố đứng trên Phi Tiên Đài, lấy máu họa trận, đầu tiên là đảm bảo Phi Tiên Đài của Phù Thế đại lục không bị ai trên thượng giới lén lút giở trò, sau đó một sợi thần thức thuần tím bay ra từ đầu ngón tay, chui xuống thông đạo.
Sợi thần thức này chính là hóa thân của nàng, đại diện cho Diệp Tố hạ phàm.
Diệp Tố trên Phi Tiên Đài vẫn đứng yên bất động, từ bên hông lấy ra Tụ Lôi bình, mở nắp bình ra, ngoắc một ngón tay, tất cả lôi phi thăng ở bên trong bị nhấc lên, thả vào thông đạo.
Trong đó có một đạo lôi phi thăng đặc biệt, bị Diệp Tố giơ tay chụp lại: “Ngươi đợi đã.”
Đạo lôi này chính lôi kiếp bị Diệp Tố một đường cho luyện hóa từ lôi cấp thấp đến tiến giai thành lôi phi thăng như hiện tại, trong nháy mắt nó bị bắt lại thì phần đầu đột nhiên biến ra một cái miệng há ra c ắn vào cổ tay Diệp Tố.
Diệp Tố rũ mắt, để mặc nó cắn, sau khi xác định máu đã chảy vào trong miệng nó thì một tay khác liền nhanh chóng thi triển thủ quyết, lập khế ước.
Đạo lôi thấy vậy thì đột nhiên cứng đờ cả người, thầm hô to không ổn, người này sau khi thành tán Thần thì lại càng thêm giảo hoạt!
“Đã uống máu của ta thì từ đây chính là lôi của ta.” Diệp Tố nói xong thì tùy ý ném đạo lôi vào thông đạo, “Ta muốn ngươi lưu lại Phù Thế đại lục.”
Lôi phi thăng bị kí khế ước cứ thế mơ hồ rơi xuống thông đạo, bên tai như có như không truyền đến thanh âm của người không biết xấu hổ cưỡng ép làm chủ nhân của nó kia: Nhớ phải đánh người.
Nó không đánh.
Không đánh đó!
……
Vạn năm sau, sau khi thông đạo nối với thượng giới được mở lại thì thời gian ngưng đọng cũng chầm chậm được hóa giải, lấy Luân Chuyển tháp làm trung tâm lan ra khắp tam giới, trong một vùng rừng già sâu thẳm, một giọt nước vốn đọng trên nhánh cây, muốn rơi xuống lại đứng yên chưa rơi được, lúc này đây theo làn sóng thời gian tan ra, giọt nước nọ rốt cuộc cũng rơi xuống, đánh một tiếng tóc trên mặt đất.
Đây tựa như là một tín hiệu, Phù Thế đại lục bỗng nhiên bắt đầu vận chuyển trở lại, chỉ trong một chớp mắt, tất cả mọi người đều khôi phục lại từ trạng thái ngưng đọng.
Mọi người tựa hồ không phát hiện ra trước đó đã xảy ra chuyện gì, ai chiến đấu vẫn tiếp tục chiến đấu, ai rút lui vẫn tiếp tục rút lui.
Chỉ có Du Phục Thời ở phía tây bỗng nhiên nhìn thoáng qua về hướng Luân Chuyển tháp ở nơi giao nhau của tam giới.
Ba hư ảnh Thần hiển nhiên cũng không hay biết đã xảy ra chuyện gì, Phong Kiếm Thần ở tây phương đã hút cạn toàn bộ lực lượng của phía tây, thành công biến thành thật thể.
Kính Thần ở phía nam tuy rằng bị Đồ Thế áp chế nhưng hư ảnh ở phía bắc cũng đã thực thể hóa gần xong.
Hai tán Thần hồi sinh cũng đã đủ để hủy diệt Phù Thế đại lục.
Sự kiêu ngạo càn rỡ trên mặt Phong Kiếm Thần không cách nào che giấu được nữa, ông ta nghĩ đến chuyện ở vạn năm trước thì trong lòng liền dâng lên phẫn nộ muốn hủy diệt hết thảy!
Nếu không phải nhờ một giọt máu của Kính Thần lọt vào trong bản mạng Thần Khí của bà ta, sau đó lại được tên đệ tử Côn Luân ngu xuẩn kia chữa trị tốt thì bọn họ sẽ còn bị trấn áp tới mấy vạn năm.
Cũng may sau vạn năm chuẩn bị, hiện giờ bọn họ rốt cuộc cũng đã có thể ra ngoài.
Bên kia, các tầng của Luân Chuyển tháp bỗng nhiên dâng lên trận pháp, toàn bộ Luân Chuyển tháp sáng lên, tất cả lực lượng hội tụ trên đỉnh tháp.
Các đệ tử Bồng Lai đả tọa niệm quyết ở tầng chót của Luân Chuyển tháp không thấy được có một đạo ánh sáng tím rót xuống đỉnh tháp, nhưng sau đó bọn họ lại thấy có một người chậm rãi đi xuống cầu thang.
Khi Diệp Tố bước xuống bậc thang cuối cùng, tiếng niệm chú của tất cả mọi người Bồng Lai đột nhiên im bặt, vị Bồng Lai thánh sứ không có áo choàng ngước mắt lên nhìn nàng, dường như cũng không có chút nào kinh ngạc, chỉ là đứng dậy theo mọi người, tránh ra một đường đi.
Không ai mở miệng lên tiếng, Diệp Tố cũng không hỏi Bồng Lai chưởng sử ở đâu, nàng lập tức bước ra Luân Chuyển tháp.
Tam giới rung chuyển, bên ngoài tháp gió cát không ngừng gào thét, thế nhưng khi bước chân đầu tiên của Diệp Tố bước ra thì gió liền ngừng lại, bụi đất cũng ngừng tung bay.
Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên không trung, lôi phi thăng mà nàng ném xuống thông đạo đã tự giác chạy đến trên Điện Ma Chủ.
Nơi đó chính là chỗ của Linh Lung Côt.
Lôi phi thăng không thể so với lôi kiếp bình thường, trận pháp vốn dĩ vây khốn các Độ Kiếp đại năng vậy mà dưới một cú bổ của lôi phi thăng liền ầm ầm vỡ nát.
Tất cả các đại năng Độ Kiếp trong Điện Ma Chủ tức tốc chạy ra ngoài, chỉ còn lại Linh Lung Cốt ở trong đó chống chịu lôi phi thăng.
“Không thể nào!” Phong Kiếm Thần nhìn lôi kiếp phi thăng trong không trung ở đằng xa thì luống cuống tay chân, trước khi hắn hạ phàm đối phương rõ ràng đã nói về sau lôi phi thăng của Phù Thế đại lục sẽ hoàn toàn biến mất cơ mà!
Mấy năm nay qua miệng của mấy tên Côn Luân, bọn họ nhận thấy đúng là không có lôi phi thăng nữa.
Ông ta vừa thất thần thì kiếm của Du Phục Thời liền đuổi tới.
Thông đạo nối thượng – hạ giới vừa được giải trừ phong ấn thì lực lượng ở sâu trong cơ thể Du Phục Thời cũng chậm rãi thức tỉnh.
“Ngươi!” Phong Kiếm Thần cuồng quýt lui về phía sau, nhưng bả vai vẫn bị Khấp Huyết kiếm chém trúng một nhát.
Vạn năm trước Phong Kiếm Thần chết trong tay Diệp Tố, vạn năm sau đối đầu với Du Phục Thời thế mà vẫn bị Khấp Huyết kiếm đả thương.
“Nực cười!” Phong Kiếm Thần đột nhiên hô to, một đạo thanh âm mang theo thần lực cơ hồ vang vọng khắp cả Phù Thế đại lục.
Những người đứng gần Phong Kiếm Thần hai tai nhất định sẽ bị chấn động đến điếc.
Nhưng Du Phục Thời lại chỉ là hơi nghiêng đầu, gương mặt từ trước đến nay luôn anh tuấn cao quý lại khẽ lộ ra sự không kiên nhẫn, còn có một tia nóng nảy khó gặp.
Hắn……nhớ nàng.
“Bị thương cũng tốt.” Sau khi phát ti3t xong, trên mặt Phong Kiếm Thần hiện lên vẻ dữ tợn, “Thần lực nhờ đó cũng có thể vận chuyển nhanh hơn.”
Nhưng mà phần đắc ý này cũng chỉ kéo dài được một lát mà thôi.
Bởi vì rất nhanh sau đó, Phong Kiếm Thần phát hiện ra tốc độ của người đối diện còn nhanh hơn ông ta, lực lượng cũng mạnh hơn.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?!” Trong lòng Phong Kiếm Thần bỗng nhiên hiện lên một sự sợ hãi mơ hồ, đây là chuyện mà khi đối mặt với Diệp Tố vạn năm trước cũng chưa từng phát sinh.
Vì sao lực lượng của hắn cũng đang tăng lên?
Rõ ràng chỉ có Thần mới có thể kết nối với thượng giới.
Du Phục Thời lười nói chuyện với thứ xấu xí lạ hoắc này, hắn nắm Khấp Huyết kiếm, cổ tay tung ra kiếm chiêu, nhanh đến mức ngay cả tán Thần như Phong Kiếm Thần cũng không thấy rõ, chém thẳng về phía tên xấu xí này.
Trong mắt Phong Kiếm Thần, Du Phục Thời chỉ là xẹt qua người ông ta mà thôi, vậy mà ngay sau đó ông ta lại thấy một luồng máu b ắn ra.
Kỳ lạ, kiếm của ông ta còn chưa chém trúng đối phương, máu này từ đâu ra?
Đại não của Phong Kiếm Thần xoay một vòng, ông ta chậm rãi cúi đầu, lúc này mới phát hiện thì ra kiếm của Du Phục Thời đã cắt qua cổ của ông ta, máu đó chính là của……Phong Kiếm Thần ông.
Du Phục Thời cũng không vì thế mà ngừng lại, hắn giơ kiếm lên cao, sau đó xoay người đâm thẳng từ sau lưng của Phong Kiếm Thần vào chỗ trái tim của ông ta.
Khấp Huyết kiếm ở trong tay hắn phát huy ra sở trường lớn nhất — uống máu.
Máu toàn thân của Phong Kiếm Thần bị rút cạn, Thần thể mất vạn năm trù tính mới lấy lại được trong chớp mắt liền tan theo gió, hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Mà lúc này, Diệp Tố đang cúi đầu rửa sạch máu ở các kẽ ngón tay, nàng là một đạo thần thức biến thành nên bên người không có bất kỳ pháp khí nào, vì thế nàng đã trực tiếp dùng tay bóp nát đầu của Liệt Khẩu thần vừa mới hóa thành thực thể ở phía bắc.
Vốn dĩ là thượng Thần mà nàng phải ngước đầu trông lên, mà hiện tại……một đạo thần thức của nàng thôi đã có thể giải quyết dễ dàng.
Diệp Tố ngẩng đầu nhìn về phía tây, dao động kịch liệt đã không còn, nàng cúi đầu bật cười một tiếng, tiểu sư đệ thắng rồi.
Nàng lại nhìn thoáng qua phương nam, Đồ Thế tiền bối hẳn là vẫn còn có thể chống đỡ một lúc nữa.
Diệp Tố nhướng mày, thuấn đi về phía tây, nàng muốn đi gặp tiểu sư đệ của mình.
……
Khi Du Phục Thời đáp xuống đất thì phía tây phương gần như đã không còn sót lại một vật sống nào, hắn cũng không để bụng, chỉ là tùy tay vứt Khấp Huyết kiếm sang một bên.
Trong nháy mắt khi Khấp Huyết kiếm sắp rơi xuống đất thì Khấp Huyết liền xông ra ôm lấy bản thể đáng thương dùng xong liền bị ném của mình, an tĩnh đi theo phía sau Du Phục Thời, hắn có thể cảm nhận được không nên chọc vào chủ nhân lúc này.
Du Phục Thời chậm rãi bước về phía trước, nhíu mày nâng một tay ấn lên ngực.
Chỗ này không thoải mái.
Mãi cho đến khi hắn nhận thấy cái gì đó, ngay lập tức ngước mắt lên nhìn thì thấy được, người đó đang đứng ngay trước mặt hắn cách đó không xa.
—— chớp mắt đã vạn năm.
Gió m ơn trớn trên lá cây phát ra âm thanh sàn sạt, ai cũng chưa mở miệng.
Cuối cùng Diệp Tố chủ động bước về phía Du Phục Thời.
Nàng nhìn Du Phục Thời ở đối diện, trong mắt đong đầy ý cười: “Đã lâu không gặp.”
Du Phục Thời không trả lời nàng, môi mím lại thành một đường thẳng, nhưng ngay sau đó liền lập tức xông tới, ôm chặt nàng.
Diệp Tố cũng giang tay ôm lại tiểu sư đệ, hai tay siết chặt, như là đang ôm một bảo bối mất rồi mà tìm lại được.
Du Phục Thời tựa cằm trên vai Diệp Tố, cả khuôn mặt vùi vào cổ nàng, hồi lâu mới lên tiếng: “……kẻ lừa đảo.”
“Nhớ lại rồi?” Diệp Tố hơi nghiêng mặt, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.”
Sau khi phong ấn thông đạo được giải trừ, thần lực trong cơ thể Du Phục Thời cũng bắt đầu vận chuyển, cho nên mọi thứ đều khôi phục như cũ, bao gồm trí nhớ của hắn.
“Có phải nàng còn thiếu ta một bình rượu đúng không?” Thân thể Du Phục Thời thả lỏng dựa cả người vào trên vai Diệp tố, chất vấn nàng.
Diệp Tố nhướng mày: “Hình như đã trả rồi.”
“Nàng chưa có trả!” Du Phục Thời đứng thẳng người dậy chắc chắn nói.
“Nếu vậy……” Diệp Tố ngước mắt, bỗng nhiên tiến về phía trước, hôn lên môi tiểu sư đệ, “Dùng cái này bù nhé.”
Gương mặt xinh đẹp của vị tiểu sư đệ nào đó dần ửng đỏ, nhưng một lát sau lại kiên định nói: “Không được.”
Tầm mắt Diệp Tố dừng trên môi hắn, như nghiền ngẫm gì đó nói: “Nhưng mà ta đã lỡ hôn rồi.”
“Ta không cần, trả lại cho nàng!” Du Phục Thời đột nhiên cúi đầu hôn lại nàng.
Diệp Tố: “……”
Còn có cách trả lại kiểu này nữa à, tiểu sư đệ đúng là hoang dã mà.
Bình luận facebook