-
Chương 64: Sát khí
Hoàng Nhị Tiền không có tiền, thậm chí còn thiếu một đống nợ.
“Các ngươi ở Hoang Thành bí cảnh cũng bị cướp sao?” Khuôn mặt Hoàng Nhị Tiền trên truyền tin ngọc điệp nhăn nhó.
“Cũng? Ngươi bị cướp à?” Diệp Tố kinh ngạc, từ trước đến nay không phải Hoàng Nhị Tiền tiến vào bí cảnh chỉ chăm chăm nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, hét giá lên trời thôi sao?
“Đừng nhắc nữa, cô có nghe nói qua Băng Dương bí cảnh không, ta đã đi vào đó.” Hoàng Nhị Tiền vươn ngón tay ra đếm đếm, “Côn Luân Phái, Ngô Kiếm Phái, Vạn Phật Tông, Hợp Hoan Tông, còn có Ngũ Hành Tông cùng Đan Tông, phàm là chỉ cần tông môn có chút danh tiếng đều phái đệ tử đi vào, còn chưa kể các môn phái nhỏ cùng với tán tu, cả cái bí cảnh chật ních.”
Diệp Tố gật đầu: “Cho nên ngươi vốn định vào đó đục nước béo cò, kết quả không kiếm được đồng nào còn bị đánh cướp.”
“……” Hoàng Nhị Tiền đau khổ trầm mặc.
Diệp Tố lại hỏi: “Ngươi bị ai đánh cướp?”
“Hợp Hoan Tông.” Hoàng Nhị Tiền nhắc tới chuyện này liền tức muốn xì khói, “Bất quá chỉ là thuận tay mang ta một đoạn đường đi ra ngoài, vậy mà bọn họ nói ta quá xấu, phải nộp phí người xấu! Nếu không phải do quyển trục của ta bị yêu thú đoạt mất thì còn lâu ta mới cầu bọn họ.”
“Quyển trục bị yêu thú đoạt mất?” Diệp Tố như nhớ tới cái gì, nhíu mày hỏi, “Trong bí cảnh có yêu thú đã khai trí rồi sao?”
“Ta cũng không biết, con súc sinh lông lá đó nhảy quá nhanh nên ta không thấy rõ.” Hoàng Nhị Tiền đau lòng vuốt ngực, “Quyển trục đó chính là bảo bối gia truyền cuối cùng của Văn Đông tài liệu hành.”
Hắn lúc ấy quả thật xui tận mạng, bởi vì trong Băng Dương bí cảnh có rất nhiều bảo vật bí kíp nên hắn một bên vừa vội vã chào hàng buôn bán một bên cũng thuận tiện thu mua tài liệu tại chỗ nên tiền đem theo đã tiêu không còn bao nhiêu, nào biết sẽ đột nhiên gặp nạn, đang mới lấy ra quyển trục gia truyền chuẩn bị rời đi thì lại bị đoạt mất.
Hắn thiếu chút nữa không còn mạng mà ra tới, cuối cùng phải mặt dày mày dạn cầu đệ tử Hợp Hoan Tông dẫn theo hắn thoát ra ngoài, vì thế nên chút linh thạch còn sót lại trên người cũng vỗ cánh mà bay.
“Con yêu thú đó có màu gì? To khoảng bao lớn?” Diệp Tố hỏi.
“Màu trắng, cũng không lớn lắm, nó nhảy thoắt một cái liền đoạt mất quyển trục của ta rồi.” Hoàng Nhị Tiền nhắc tới nó thì hai mắt lại muốn nổi lửa, “Súc sinh đó tính ra mắt nhìn đồ cũng không tồi.”
Diệp Tố nhủ thầm, mắt sao có thể không tốt cho được, đó là Hồ Vương.
Trong nguyên tác Hồ Vương tặng không ít bảo vật cho Ninh Thiển Dao, trong đó có một cái quyển trục Vạn Cảnh Thông, đó chính là đạo cụ quan trọng giúp nàng ta tìm được đường sống trong chỗ chết không ít lần, nhưng trong sách lại không viết Hồ Vương từ đâu có được mấy thứ này.
Mãi cho đến vừa rồi Diệp Tố mới nhớ ra quyển trục trong tay Hoàng Nhị Tiền có tác dụng y như đúc với quyển trục Vạn Cảnh Thông.
Thế nên là trong nguyên tác quyển trục Vạn Cảnh Thông cũng là do Hồ Vương đoạt từ trong tay Hoàng Nhị Tiền?
Nếu nàng có thể luyện chế ra được một pháp khí giống quyển trục đó thì có lẽ Đồ tiền bối đã không phải chết.
“Trong Băng Dương bí cảnh còn xảy ra chuyện gì thú vị không?” Sẵn nhớ tới chuyện của tiểu sư muội và Hồ Vương nên Diệp Tố tiếp tục hỏi, tính thời gian thì nàng ta hẳn là đã gặp lại Côn Luân Phái Lục Trầm Hàn rồi.
“Chuyện thú vị thì không có, nhưng chuyện lung tung rối loạn thì một đống.” Hoàng Nhị Tiền tấm tắc cảm thán, “Cô không thấy mấy người Côn Luân Phái đó đâu, một đám đi đường mang theo gió, pháp khí, phù chú hộ thân thật khiến người ta đỏ mắt. Ở trong bí cảnh, đệ tử Ngô Kiếm Phái còn đánh nhau với đệ tử Côn Luân Phái nhưng đệ tử dẫn đầu của Ngô Kiếm Phái thực lực không quá cao, lại đụng phải Lục Trầm Hàn nên thua có chút khó coi.”
Đối nghịch với nam chủ, rất ít người được bình an vô sự, Diệp Tố nhíu mày nói: “Ta có một giọt Hàn Tinh Bùn, người giúp ta bán ra đi.”
Hoàng Nhị Tiền vừa nghe thì tức khắc liền trừng lớn đôi mắt, chà chà lỗ tai: “Cô nói là bùn gì?”
“Hàn Tinh Bùn.” Diệp Tố lặp lại một lần nữa.
Bùn này ở trên thị trường có thể nói là vô giá, trong tay nàng cũng còn thừa không nhiều lắm, Thiên Cơ Môn lại là tông môn luyện khí, vốn không nên lấy ra bán, nhưng nếu Văn Đông tài liệu hành đã gia nhập vào dưới trướng Thiên Cơ Môn thì cũng nên có được chút quả ngọt.
“Ngươi có nhiều đường tiêu thụ, tìm cách lén bán đi.” Diệp Tố chỉ nguyện ý lấy ra một giọt, này cũng đủ để luyện khí sư dùng trong luyện chế hoặc chữa trị tiểu pháp khí rồi, “Để một ít luyện khí sư biết Văn Đông tài liệu hành vẫn còn tồn tại.”
Hai tay Hoàng Nhị Tiền thậm chí phát run: “Được, ta nhất định sẽ chuẩn bị cho việc này thật tốt. Vậy nếu không ta hiện tại liền đến chỗ cô?”
Đây chính là Hàn Tinh Bùn, tương truyền có thể chữa trị được Thần Khí, hắn không yên tâm giao qua tay những người khác.
“Được, mấy ngày tới chúng ta vẫn sẽ còn lưu lại Quy Tông Thành.” Diệp Tố đồng ý.
Hoàng Nhị Tiền chậc lưỡi: “Trong Hoang Thành bí cảnh vậy mà lại có Hàn Tinh Bùn, nếu để người khác biết được chắc chắn sẽ oang động khắp nơi, lần sau Hoang Thành bí cảnh mở ra nhất định sẽ còn náo nhiệt hơn Băng Dương bí cảnh lần này nhiều.”
“Ngươi không biết à?” Diệp Tố nhàn nhạt nói, “Hoang Thành bí cảnh sụp rồi.”
Hoàng Nhị Tiền: “?”
Hắn khiếp sợ không thôi, sau đó dường như nhớ tới cái gì, “Cô vào bí cảnh nào là bí cảnh đó sụp vậy?”
Diệp Tố: “…… Cũng không đến mức như thế.”
……
Đóng lại truyền tiên ngọc điệp, Diệp Tố đi ra khỏi phòng.
Ngày đó khi bọn họ trở về Quy Tông Thành, Diệp Tố lấy phù chú ra muốn bán nhưng cũng không bán được bao nhieu, nơi này phù tu quá nhiều, thường nói người cùng ngành nhìn nhau không vừa mắt, đặc biệt là những người bán phù ở bên đường đều sẽ bị coi là loại phù tu kém cỏi nhất.
Cuối cùng chỉ bán được hai mươi tờ cho một kiếm tu, đây vẫn là vì Diệp Tố nhờ mấy người Từ Trình Ngọc mặc đạo bào Ngô Kiếm Phái đi đến giả bộ hỏi mua phù nên mới hấp dẫn được mấy kiếm tu trẻ tuổi.
Nhưng bán không được bao lâu thì có các phù tu “hảo tâm” ở xung quanh nói với những kiếm tu định mua: “Đừng để bị lừa! Các ngươi có nghe nói qua đệ tử Ngô Kiếm Phái sẽ mua phù ở sạp bên đường bao giờ chưa? Bọn họ có mua cũng sẽ đến Toàn Điển Hành mà mua, đây là bọn hắn đang giả mạo đệ tử Ngô Kiếm Phái mà thôi, ở Quy Tông Thành nên bọn hắn mới dám làm như vậy, ở Đồ Thủ Thành mà làm vậy thử xem, sợ là sớm bị chém không còn một mảnh rồi.”
Các kiếm tu ngẫm nghĩ cẩn thận, thấy lời này cũng có lý, cuối cùng nhóm kiếm tu vốn tụ lại như tổ ông thoắt một cái tan hết.
Diệp Tố: “……” Nàng còn chưa kịp biểu diễn công dụng của phù chú.
Cũng may trước đó bọn họ đã bán được một ít phù, đủ linh thạch để vào trọ trong khách đi3m giá rẻ nhất, chỉ là trong phòng không có Tụ Linh Trận.
Loại tình huống này Diệp Tố cùng Lữ Cửu đều đã quen nhưng ba người Từ Trình Ngọc lại không quá thích ứng, bọn họ ngồi trong phòng nhập định cả ngày nhưng cũng không nhập định ra cái gì.
Chu Vân thậm chí còn định đem pháp khí hộ thân trên người đi cầm, gom đủ lộ phí về tông môn đã rồi quay lại chuộc sau, nhưng bị sư huynh ngăn cản.
Bọn họ vừa cầm chỉ sợ là không bao lâu sau sẽ truyền đến tai Ngô Kiếm Phái. Từ Trình Ngọc cũng không muốn mọi người trong tông môn lo lắng, bọn họ cũng không có bị thương, vẫn khỏe mạnh, không cần kinh động mọi người.
……
Diệp Tố đứng trước cửa phòng Du Phục Thời, gõ gõ cửa, không ai trả lời nên nàng trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên tiểu sư đệ đang lười nhác nằm nghiêng trên giường, đầu tóc đen mượt xỏa lung tung ở trên mặt, sau lưng.
“Xuân díp mắt, hạ buồn ngủ, thu mệt, đông ngủ vùi.” Diệp Tố đứng ở mép giường hỏi, “Tiểu sư đệ, có lúc nào đệ không ngủ được không?”
Du Phục Thời không để ý nàng, này cũng bình thường, Diệp Tố cũng quen rồi, nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nàng nhíu nhíu mày, tiến lên một bước, duỗi tay vén gọn đầu tóc tán loạn của hắn thì liền nhìn thấy khuôn mặt tiểu sư đệ tái nhợt, thái dương mướt mồ hôi, bộ dáng rất không thoải mái.
“Du Phục Thời?” Diệp Tố đặt tay lên trán tiểu sư đệ, quả nhiên nóng hổi.
Sau khi ra khỏi bí cảnh hắn phá lệ an tĩnh, đi theo phía sau không nói lời nào, ngay cả đối với địa điểm dừng chân cũng không bắt bẻ gì.
Diệp Tố hồi tưởng lại tình hình hôm trước, ngày đó sau khi ra khỏi bí cảnh hắn vẫn luôn trầm mặc an tĩnh, không giống với ngày thường tuy rằng không lên tiếng nhưng vẫn khiến người khác chú ý.
“Ta đi tìm y……” Diệp Tố vốn dĩ định nói đi tìm y tu, nhưng sực nhớ là thân phận của tiểu sư đệ không rõ ràng, để người khác tiếp xúc gần không tốt, “Ta đi tìm Từ Trình Ngọc, xem hắn có đan dược gì không.”
Nàng vội vàng xoay người bước ra khỏi phòng, không phát hiện trên mặt Du Phục Thời lúc này ẩn ẩn hiện ra vảy đen.
Cửa phòng vừa đóng lại thì Du Phục Thời cũng vừa mở mắt ra, tròng mắt của hắn lúc này lấp lánh ánh tím, chứa đầy hàn ý, hắn chậm rãi ngồi dậy, mở ra lòng bàn tay, một cổ sát khí đen đang lay động dữ dội như muốn thoát đi.
Sát khí của những bia đá phía tây tuy nồng đậm nhưng phần lớn đã bị Đồ Thế dẫn đi, thế nên Trình Hoài An cùng Liên Liên không chịu phải bất kì công kích nào, tuy nhiên khi Diệp Tố vẽ phù văn thì lại bị sát khí ẩn giấu trong bia đá trung tâm tấn công.
Nàng cho rằng bản thân không có việc gì vì sau khi bọn họ ra ngoài, Hoang Thành bí cảnh sụp đổ nên sát khí cũng vì thế mà biến mất.
Nhưng thực ra nàng không biết rằng những sát khí đó bị Du Phục Thời chuyển lên người hắn.
Phàm nhân này nếu chết đi sẽ không ai tiếp tục tiến giai cho Vụ Sát Hoa của hắn nữa.
Khác với bộ dáng lười nhác hằng ngày, lúc này Du Phục Thời như sứ giả luyện ngục, hắn phảng phất như trời sinh khắc những thứ này, các ngón tay với khớp xương rõ ràng từ từ nắm lại, cổ sát khí đen trong lòng bàn tay hắn liền điên cuồng giãy giụa nhưng cuối cùng khi Du Phục Thời hoàn toàn nắm bàn tay lại, cổ sát khí đen này cũng không có bất luận sức phản kháng gì nữa, cứ thế sờ sờ bị bóp nát.
……
“Từ huynh.” Diệp Tố tìm Từ Trình Ngọc, hỏi hắn có thể cho nàng mượn đan dược hay không.
“Cô muốn đan dược trị ngoại thương hay trị linh phủ?” Từ Trình Ngọc nhìn nhìn Diệp Tố, sau đó dứt khoát đưa cả hai loại đan dược cho nàng, “Là thân thể Du công tử không khỏe hay sao?”
Diệp Tố gật đầu: “Có khả năng là bị thương khi ở trong giới.”
“Có cần mời y tu hay không?” Từ Trình Ngọc hỏi.
“Tạm thời không cần, chúng ta cũng không có đủ linh thạch để mời.” Diệp Tố giơ lên hai bình đan dược, “Đa tạ.”
Diệp Tố vội vàng chạy trở về, vừa đẩy cửa ra lại thấy Du Phục Thời đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống trán, tay còn lại đang khảy khảy Vụ Sát Hoa đặt trên giường.
“…… Đệ không sao à?” Diệp Tố nhất thời không biết nên có biểu tình thế nào.
Du Phục Thời giương mắt nhìn nàng, khó hiểu: “Cái gì?”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Diệp Tố thu hồi hai bình đan dược vào túi Càn Khôn.
Yêu đều lật mặt nhanh như vậy à? Vừa rồi còn một bộ trọng thương sắp chết đến nơi, nàng chỉ chạy đi mượn đan dược một chuyến trở lại thì đột nhiên khỏe mạnh lại rồi.
Tuy rất cạn lời với tiểu sư đệ nhưng đại sư tỷ vẫn làm tròn trách nhiệm, cúi người giơ tay muốn chạm vào trán của hắn, muốn xem hắn đã thật đỡ hơn chưa.
Du Phục Thời nghiêng đầu né tránh tay của Diệp, bộ dáng rất không tình nguyện để nàng chạm vào.
Tay Diệp Tố ngừng giữa không trung, tầm mắt dừng trên thái dương của hắn, vết ẩm ướt lúc nãy đã biến mất vô tung vô ảnh, nàng khoanh tay đứng thẳng người dậy, đang định đi thì bỗng nhiên lại cúi người ngửi ngửi trên người tiểu sư đệ: “Hai ngày nay đệ không tắm rửa sao?”
Nàng tựa hồ ngửi được hơi thở của giới đó.
Du Phục Thời nhướng cao lông mày, cực kỳ không vui, giơ tay đẩy khuôn mặt của Diệp Tố ra: “Đi ra ngoài.”
Chưa từng có phút giây nào hắn cảm thấy phàm nhân này đáng ghét như lúc này!
Nàng mới không tắm rửa ấy!
Diệp Tố nghe lời thối lui về sau: “Nếu không có việc gì thì nhớ phải chăm chỉ luyện chữ.”
Du Phục Thời che hai tai của mình lại, quay người đưa lưng về phàm nhân này.
Hắn không nghe thấy gì hết.
“Nhớ đấy, đừng quên.” Diệp Tố đi ra ngoài, thuận tiện giúp hắn đóng lại cửa phòng.
Đi không được vài bước, Diệp Tố liền ngừng lại, nàng nhìn về gian phòng của Du Phục Thời suy tư gì đó, nàng chưa bao giờ hoài nghi cảm quan của bản thân.
Trên người tiểu sư đệ xác thật có cổ hơi thở quen thuộc trong giới, chỉ là không biết hắn đã làm cái gì.
Diệp Tố chỉ cảm thấy từ sau khi Du Phục Thời xuất hiện, tất cả mọi chuyện liên quan đến hắn đều như là một đám sương mù, nhìn không rõ, mà tất nhiên phải trừ ra những hành vi lười biếng liếc mắt một cái liền hiểu của hắn.
……
Băng Dương bí cảnh và Hoang Thành bí cảnh lần lượt kết thúc làm dậy lên một hồi thảo luận sôi nổi trong tu chân giới, việc Băng Dương bí cảnh đóng lại trước thời hạn khiến mọi người bàn tán khắp nơi, tuy nhiên cuối cùng nó cũng không bạo bằng tin tức Hoang Thành bí cảnh sụp mất.
Các đại tông môn đều thảo luận về nguyên nhân khiến bí cảnh bị sụp, thậm chí những người tin tức linh thông liền biết được lúc ấy trong bí cảnh có đại đệ tử Ngô Kiếm Phái, thậm chí thân truyền đệ tử Ngũ Hành Tông cũng có mặt.
Tất cả mọi người đều suy đoán, có phải một trong hai tông phái đã tìm ra được trấn cảnh chi bảo của Hoang Thành bí cảnh hay không.
“Các ngươi ở Hoang Thành bí cảnh cũng bị cướp sao?” Khuôn mặt Hoàng Nhị Tiền trên truyền tin ngọc điệp nhăn nhó.
“Cũng? Ngươi bị cướp à?” Diệp Tố kinh ngạc, từ trước đến nay không phải Hoàng Nhị Tiền tiến vào bí cảnh chỉ chăm chăm nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, hét giá lên trời thôi sao?
“Đừng nhắc nữa, cô có nghe nói qua Băng Dương bí cảnh không, ta đã đi vào đó.” Hoàng Nhị Tiền vươn ngón tay ra đếm đếm, “Côn Luân Phái, Ngô Kiếm Phái, Vạn Phật Tông, Hợp Hoan Tông, còn có Ngũ Hành Tông cùng Đan Tông, phàm là chỉ cần tông môn có chút danh tiếng đều phái đệ tử đi vào, còn chưa kể các môn phái nhỏ cùng với tán tu, cả cái bí cảnh chật ních.”
Diệp Tố gật đầu: “Cho nên ngươi vốn định vào đó đục nước béo cò, kết quả không kiếm được đồng nào còn bị đánh cướp.”
“……” Hoàng Nhị Tiền đau khổ trầm mặc.
Diệp Tố lại hỏi: “Ngươi bị ai đánh cướp?”
“Hợp Hoan Tông.” Hoàng Nhị Tiền nhắc tới chuyện này liền tức muốn xì khói, “Bất quá chỉ là thuận tay mang ta một đoạn đường đi ra ngoài, vậy mà bọn họ nói ta quá xấu, phải nộp phí người xấu! Nếu không phải do quyển trục của ta bị yêu thú đoạt mất thì còn lâu ta mới cầu bọn họ.”
“Quyển trục bị yêu thú đoạt mất?” Diệp Tố như nhớ tới cái gì, nhíu mày hỏi, “Trong bí cảnh có yêu thú đã khai trí rồi sao?”
“Ta cũng không biết, con súc sinh lông lá đó nhảy quá nhanh nên ta không thấy rõ.” Hoàng Nhị Tiền đau lòng vuốt ngực, “Quyển trục đó chính là bảo bối gia truyền cuối cùng của Văn Đông tài liệu hành.”
Hắn lúc ấy quả thật xui tận mạng, bởi vì trong Băng Dương bí cảnh có rất nhiều bảo vật bí kíp nên hắn một bên vừa vội vã chào hàng buôn bán một bên cũng thuận tiện thu mua tài liệu tại chỗ nên tiền đem theo đã tiêu không còn bao nhiêu, nào biết sẽ đột nhiên gặp nạn, đang mới lấy ra quyển trục gia truyền chuẩn bị rời đi thì lại bị đoạt mất.
Hắn thiếu chút nữa không còn mạng mà ra tới, cuối cùng phải mặt dày mày dạn cầu đệ tử Hợp Hoan Tông dẫn theo hắn thoát ra ngoài, vì thế nên chút linh thạch còn sót lại trên người cũng vỗ cánh mà bay.
“Con yêu thú đó có màu gì? To khoảng bao lớn?” Diệp Tố hỏi.
“Màu trắng, cũng không lớn lắm, nó nhảy thoắt một cái liền đoạt mất quyển trục của ta rồi.” Hoàng Nhị Tiền nhắc tới nó thì hai mắt lại muốn nổi lửa, “Súc sinh đó tính ra mắt nhìn đồ cũng không tồi.”
Diệp Tố nhủ thầm, mắt sao có thể không tốt cho được, đó là Hồ Vương.
Trong nguyên tác Hồ Vương tặng không ít bảo vật cho Ninh Thiển Dao, trong đó có một cái quyển trục Vạn Cảnh Thông, đó chính là đạo cụ quan trọng giúp nàng ta tìm được đường sống trong chỗ chết không ít lần, nhưng trong sách lại không viết Hồ Vương từ đâu có được mấy thứ này.
Mãi cho đến vừa rồi Diệp Tố mới nhớ ra quyển trục trong tay Hoàng Nhị Tiền có tác dụng y như đúc với quyển trục Vạn Cảnh Thông.
Thế nên là trong nguyên tác quyển trục Vạn Cảnh Thông cũng là do Hồ Vương đoạt từ trong tay Hoàng Nhị Tiền?
Nếu nàng có thể luyện chế ra được một pháp khí giống quyển trục đó thì có lẽ Đồ tiền bối đã không phải chết.
“Trong Băng Dương bí cảnh còn xảy ra chuyện gì thú vị không?” Sẵn nhớ tới chuyện của tiểu sư muội và Hồ Vương nên Diệp Tố tiếp tục hỏi, tính thời gian thì nàng ta hẳn là đã gặp lại Côn Luân Phái Lục Trầm Hàn rồi.
“Chuyện thú vị thì không có, nhưng chuyện lung tung rối loạn thì một đống.” Hoàng Nhị Tiền tấm tắc cảm thán, “Cô không thấy mấy người Côn Luân Phái đó đâu, một đám đi đường mang theo gió, pháp khí, phù chú hộ thân thật khiến người ta đỏ mắt. Ở trong bí cảnh, đệ tử Ngô Kiếm Phái còn đánh nhau với đệ tử Côn Luân Phái nhưng đệ tử dẫn đầu của Ngô Kiếm Phái thực lực không quá cao, lại đụng phải Lục Trầm Hàn nên thua có chút khó coi.”
Đối nghịch với nam chủ, rất ít người được bình an vô sự, Diệp Tố nhíu mày nói: “Ta có một giọt Hàn Tinh Bùn, người giúp ta bán ra đi.”
Hoàng Nhị Tiền vừa nghe thì tức khắc liền trừng lớn đôi mắt, chà chà lỗ tai: “Cô nói là bùn gì?”
“Hàn Tinh Bùn.” Diệp Tố lặp lại một lần nữa.
Bùn này ở trên thị trường có thể nói là vô giá, trong tay nàng cũng còn thừa không nhiều lắm, Thiên Cơ Môn lại là tông môn luyện khí, vốn không nên lấy ra bán, nhưng nếu Văn Đông tài liệu hành đã gia nhập vào dưới trướng Thiên Cơ Môn thì cũng nên có được chút quả ngọt.
“Ngươi có nhiều đường tiêu thụ, tìm cách lén bán đi.” Diệp Tố chỉ nguyện ý lấy ra một giọt, này cũng đủ để luyện khí sư dùng trong luyện chế hoặc chữa trị tiểu pháp khí rồi, “Để một ít luyện khí sư biết Văn Đông tài liệu hành vẫn còn tồn tại.”
Hai tay Hoàng Nhị Tiền thậm chí phát run: “Được, ta nhất định sẽ chuẩn bị cho việc này thật tốt. Vậy nếu không ta hiện tại liền đến chỗ cô?”
Đây chính là Hàn Tinh Bùn, tương truyền có thể chữa trị được Thần Khí, hắn không yên tâm giao qua tay những người khác.
“Được, mấy ngày tới chúng ta vẫn sẽ còn lưu lại Quy Tông Thành.” Diệp Tố đồng ý.
Hoàng Nhị Tiền chậc lưỡi: “Trong Hoang Thành bí cảnh vậy mà lại có Hàn Tinh Bùn, nếu để người khác biết được chắc chắn sẽ oang động khắp nơi, lần sau Hoang Thành bí cảnh mở ra nhất định sẽ còn náo nhiệt hơn Băng Dương bí cảnh lần này nhiều.”
“Ngươi không biết à?” Diệp Tố nhàn nhạt nói, “Hoang Thành bí cảnh sụp rồi.”
Hoàng Nhị Tiền: “?”
Hắn khiếp sợ không thôi, sau đó dường như nhớ tới cái gì, “Cô vào bí cảnh nào là bí cảnh đó sụp vậy?”
Diệp Tố: “…… Cũng không đến mức như thế.”
……
Đóng lại truyền tiên ngọc điệp, Diệp Tố đi ra khỏi phòng.
Ngày đó khi bọn họ trở về Quy Tông Thành, Diệp Tố lấy phù chú ra muốn bán nhưng cũng không bán được bao nhieu, nơi này phù tu quá nhiều, thường nói người cùng ngành nhìn nhau không vừa mắt, đặc biệt là những người bán phù ở bên đường đều sẽ bị coi là loại phù tu kém cỏi nhất.
Cuối cùng chỉ bán được hai mươi tờ cho một kiếm tu, đây vẫn là vì Diệp Tố nhờ mấy người Từ Trình Ngọc mặc đạo bào Ngô Kiếm Phái đi đến giả bộ hỏi mua phù nên mới hấp dẫn được mấy kiếm tu trẻ tuổi.
Nhưng bán không được bao lâu thì có các phù tu “hảo tâm” ở xung quanh nói với những kiếm tu định mua: “Đừng để bị lừa! Các ngươi có nghe nói qua đệ tử Ngô Kiếm Phái sẽ mua phù ở sạp bên đường bao giờ chưa? Bọn họ có mua cũng sẽ đến Toàn Điển Hành mà mua, đây là bọn hắn đang giả mạo đệ tử Ngô Kiếm Phái mà thôi, ở Quy Tông Thành nên bọn hắn mới dám làm như vậy, ở Đồ Thủ Thành mà làm vậy thử xem, sợ là sớm bị chém không còn một mảnh rồi.”
Các kiếm tu ngẫm nghĩ cẩn thận, thấy lời này cũng có lý, cuối cùng nhóm kiếm tu vốn tụ lại như tổ ông thoắt một cái tan hết.
Diệp Tố: “……” Nàng còn chưa kịp biểu diễn công dụng của phù chú.
Cũng may trước đó bọn họ đã bán được một ít phù, đủ linh thạch để vào trọ trong khách đi3m giá rẻ nhất, chỉ là trong phòng không có Tụ Linh Trận.
Loại tình huống này Diệp Tố cùng Lữ Cửu đều đã quen nhưng ba người Từ Trình Ngọc lại không quá thích ứng, bọn họ ngồi trong phòng nhập định cả ngày nhưng cũng không nhập định ra cái gì.
Chu Vân thậm chí còn định đem pháp khí hộ thân trên người đi cầm, gom đủ lộ phí về tông môn đã rồi quay lại chuộc sau, nhưng bị sư huynh ngăn cản.
Bọn họ vừa cầm chỉ sợ là không bao lâu sau sẽ truyền đến tai Ngô Kiếm Phái. Từ Trình Ngọc cũng không muốn mọi người trong tông môn lo lắng, bọn họ cũng không có bị thương, vẫn khỏe mạnh, không cần kinh động mọi người.
……
Diệp Tố đứng trước cửa phòng Du Phục Thời, gõ gõ cửa, không ai trả lời nên nàng trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên tiểu sư đệ đang lười nhác nằm nghiêng trên giường, đầu tóc đen mượt xỏa lung tung ở trên mặt, sau lưng.
“Xuân díp mắt, hạ buồn ngủ, thu mệt, đông ngủ vùi.” Diệp Tố đứng ở mép giường hỏi, “Tiểu sư đệ, có lúc nào đệ không ngủ được không?”
Du Phục Thời không để ý nàng, này cũng bình thường, Diệp Tố cũng quen rồi, nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nàng nhíu nhíu mày, tiến lên một bước, duỗi tay vén gọn đầu tóc tán loạn của hắn thì liền nhìn thấy khuôn mặt tiểu sư đệ tái nhợt, thái dương mướt mồ hôi, bộ dáng rất không thoải mái.
“Du Phục Thời?” Diệp Tố đặt tay lên trán tiểu sư đệ, quả nhiên nóng hổi.
Sau khi ra khỏi bí cảnh hắn phá lệ an tĩnh, đi theo phía sau không nói lời nào, ngay cả đối với địa điểm dừng chân cũng không bắt bẻ gì.
Diệp Tố hồi tưởng lại tình hình hôm trước, ngày đó sau khi ra khỏi bí cảnh hắn vẫn luôn trầm mặc an tĩnh, không giống với ngày thường tuy rằng không lên tiếng nhưng vẫn khiến người khác chú ý.
“Ta đi tìm y……” Diệp Tố vốn dĩ định nói đi tìm y tu, nhưng sực nhớ là thân phận của tiểu sư đệ không rõ ràng, để người khác tiếp xúc gần không tốt, “Ta đi tìm Từ Trình Ngọc, xem hắn có đan dược gì không.”
Nàng vội vàng xoay người bước ra khỏi phòng, không phát hiện trên mặt Du Phục Thời lúc này ẩn ẩn hiện ra vảy đen.
Cửa phòng vừa đóng lại thì Du Phục Thời cũng vừa mở mắt ra, tròng mắt của hắn lúc này lấp lánh ánh tím, chứa đầy hàn ý, hắn chậm rãi ngồi dậy, mở ra lòng bàn tay, một cổ sát khí đen đang lay động dữ dội như muốn thoát đi.
Sát khí của những bia đá phía tây tuy nồng đậm nhưng phần lớn đã bị Đồ Thế dẫn đi, thế nên Trình Hoài An cùng Liên Liên không chịu phải bất kì công kích nào, tuy nhiên khi Diệp Tố vẽ phù văn thì lại bị sát khí ẩn giấu trong bia đá trung tâm tấn công.
Nàng cho rằng bản thân không có việc gì vì sau khi bọn họ ra ngoài, Hoang Thành bí cảnh sụp đổ nên sát khí cũng vì thế mà biến mất.
Nhưng thực ra nàng không biết rằng những sát khí đó bị Du Phục Thời chuyển lên người hắn.
Phàm nhân này nếu chết đi sẽ không ai tiếp tục tiến giai cho Vụ Sát Hoa của hắn nữa.
Khác với bộ dáng lười nhác hằng ngày, lúc này Du Phục Thời như sứ giả luyện ngục, hắn phảng phất như trời sinh khắc những thứ này, các ngón tay với khớp xương rõ ràng từ từ nắm lại, cổ sát khí đen trong lòng bàn tay hắn liền điên cuồng giãy giụa nhưng cuối cùng khi Du Phục Thời hoàn toàn nắm bàn tay lại, cổ sát khí đen này cũng không có bất luận sức phản kháng gì nữa, cứ thế sờ sờ bị bóp nát.
……
“Từ huynh.” Diệp Tố tìm Từ Trình Ngọc, hỏi hắn có thể cho nàng mượn đan dược hay không.
“Cô muốn đan dược trị ngoại thương hay trị linh phủ?” Từ Trình Ngọc nhìn nhìn Diệp Tố, sau đó dứt khoát đưa cả hai loại đan dược cho nàng, “Là thân thể Du công tử không khỏe hay sao?”
Diệp Tố gật đầu: “Có khả năng là bị thương khi ở trong giới.”
“Có cần mời y tu hay không?” Từ Trình Ngọc hỏi.
“Tạm thời không cần, chúng ta cũng không có đủ linh thạch để mời.” Diệp Tố giơ lên hai bình đan dược, “Đa tạ.”
Diệp Tố vội vàng chạy trở về, vừa đẩy cửa ra lại thấy Du Phục Thời đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống trán, tay còn lại đang khảy khảy Vụ Sát Hoa đặt trên giường.
“…… Đệ không sao à?” Diệp Tố nhất thời không biết nên có biểu tình thế nào.
Du Phục Thời giương mắt nhìn nàng, khó hiểu: “Cái gì?”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Diệp Tố thu hồi hai bình đan dược vào túi Càn Khôn.
Yêu đều lật mặt nhanh như vậy à? Vừa rồi còn một bộ trọng thương sắp chết đến nơi, nàng chỉ chạy đi mượn đan dược một chuyến trở lại thì đột nhiên khỏe mạnh lại rồi.
Tuy rất cạn lời với tiểu sư đệ nhưng đại sư tỷ vẫn làm tròn trách nhiệm, cúi người giơ tay muốn chạm vào trán của hắn, muốn xem hắn đã thật đỡ hơn chưa.
Du Phục Thời nghiêng đầu né tránh tay của Diệp, bộ dáng rất không tình nguyện để nàng chạm vào.
Tay Diệp Tố ngừng giữa không trung, tầm mắt dừng trên thái dương của hắn, vết ẩm ướt lúc nãy đã biến mất vô tung vô ảnh, nàng khoanh tay đứng thẳng người dậy, đang định đi thì bỗng nhiên lại cúi người ngửi ngửi trên người tiểu sư đệ: “Hai ngày nay đệ không tắm rửa sao?”
Nàng tựa hồ ngửi được hơi thở của giới đó.
Du Phục Thời nhướng cao lông mày, cực kỳ không vui, giơ tay đẩy khuôn mặt của Diệp Tố ra: “Đi ra ngoài.”
Chưa từng có phút giây nào hắn cảm thấy phàm nhân này đáng ghét như lúc này!
Nàng mới không tắm rửa ấy!
Diệp Tố nghe lời thối lui về sau: “Nếu không có việc gì thì nhớ phải chăm chỉ luyện chữ.”
Du Phục Thời che hai tai của mình lại, quay người đưa lưng về phàm nhân này.
Hắn không nghe thấy gì hết.
“Nhớ đấy, đừng quên.” Diệp Tố đi ra ngoài, thuận tiện giúp hắn đóng lại cửa phòng.
Đi không được vài bước, Diệp Tố liền ngừng lại, nàng nhìn về gian phòng của Du Phục Thời suy tư gì đó, nàng chưa bao giờ hoài nghi cảm quan của bản thân.
Trên người tiểu sư đệ xác thật có cổ hơi thở quen thuộc trong giới, chỉ là không biết hắn đã làm cái gì.
Diệp Tố chỉ cảm thấy từ sau khi Du Phục Thời xuất hiện, tất cả mọi chuyện liên quan đến hắn đều như là một đám sương mù, nhìn không rõ, mà tất nhiên phải trừ ra những hành vi lười biếng liếc mắt một cái liền hiểu của hắn.
……
Băng Dương bí cảnh và Hoang Thành bí cảnh lần lượt kết thúc làm dậy lên một hồi thảo luận sôi nổi trong tu chân giới, việc Băng Dương bí cảnh đóng lại trước thời hạn khiến mọi người bàn tán khắp nơi, tuy nhiên cuối cùng nó cũng không bạo bằng tin tức Hoang Thành bí cảnh sụp mất.
Các đại tông môn đều thảo luận về nguyên nhân khiến bí cảnh bị sụp, thậm chí những người tin tức linh thông liền biết được lúc ấy trong bí cảnh có đại đệ tử Ngô Kiếm Phái, thậm chí thân truyền đệ tử Ngũ Hành Tông cũng có mặt.
Tất cả mọi người đều suy đoán, có phải một trong hai tông phái đã tìm ra được trấn cảnh chi bảo của Hoang Thành bí cảnh hay không.
Bình luận facebook