-
Chương 3: Sau khi xem mắt thất bại
Tuyệt vọng là gì?
Tuyệt vọng chính là khi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không tự hiểu lấy mà còn cho rằng bản thân mình cũng có cơ hội xem mắt với người như Lâm Tuyết Hà.
Ôn Nhã che mặt lại, ngay cả dũng khí để xin lỗi cũng không có, cô chỉ đành dùng khuôn mặt xám xịt mà chỉ vào một góc không người.
Cô đúng là đồ óc heo, Lâm Tuyết Hà là ai, ngay cả sếp cô mà anh ta còn không thèm nể mặt, là loại người lỗ mũi hướng lên trời, người như vậy có thể hạ thân thể tôn quý của mình xuống để tới xem mắt ư?
Cứ xem như là đi xem mắt thật đi, thì sao người ta không bao hết nhà hàng chứ?
Cho dù không bao hết nhà hàng thì đối tượng xem mắt của người ta có thể là cô ư?
“Cô có sao không?”
Giọng nói quan tâm truyền tới từ phía đối diện, Ôn Nhã đỏ bừng mặt, không muốn ngẩng đầu nhưng không thể không ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhận sai người, tôi cho rằng người kia là anh…”
Thanh niên mặc áo sơ mi màu hồng phấn lập tức hiểu ra: “Hóa ra là vậy, tôi còn tưởng rằng cô tới sớm như vậy là vì cô có hẹn với ai trước.”
Tới sớm như vậy?
Ôn Nhã đang cảm thấy xấu hổ và giận dữ thì bị từ ngữ đó kia kích thích, tạm thời bỏ qua sự xấu hổ của mình.
“Sớm?”
Giọng nói của người đàn ông mặc áo màu hồng phấn rất vui vẻ: “Đúng vậy, quan niệm của người nước ngoài và người trong nước không hề giống nhau, bên đó đều có xu hướng đến đúng giờ, đến sớm không phải là lãng phí thời gian sao, đúng là không biết người trong nước nghĩ thế nào nữa.”
Vốn dĩ Ôn Nhã đến sớm là vì phép lịch sự, thế mà cuối cùng lại bị chê bai, cô hỏi: “Ở nước ngoài đều là như vậy sao?”
Chắc là không phải vậy đâu nhỉ?
Nếu có xu hướng đến đúng giờ, vậy ý là không đến trễ?
Anh giai áo màu hồng nhún vai: “Tôi chỉ có thể nói đại đa số đều như thế.”
Ôn Nhã xấu hổ: “Không sao, tôi cũng chỉ lãng phí năm phút thôi.”
“Năm phút thôi?” Anh giai áo màu hồng chớp chớp mắt, như không thể nào tin được mà thở dài: “Năm phút có thể làm rất nhiều việc đấy.”
Khóe miệng Ôn Nhã run rẩy, hiện giờ cô bắt đầu cảm thấy mình đang lãng phí hai mươi phút chọn váy trên mạng cùng với một tiếng dậy sớm trang điểm rồi chạy tới đây nữa.
Có lẽ là cảm nhận được sắc mặt của Ôn Nhã không tốt, anh giai áo hồng điểu chỉnh lại ngữ khí: “Sorry, tôi theo bản năng mà dùng work pattern, có thể là hơi bị nghiêm khắc với cô.”
“Không có gì, bất đồng quan điểm mà thôi.”
Anh trai áo hồng cười rộ lên: “Đúng vậy, ví dụ như lần xem mắt này… tôi nói thật, cô đừng để ý, tôi thật sự rất rất chán ghét hình thức xem mắt ở trong nước.”
Xem mắt không có giới hạn, chỉ là có những hình thức khác nhau mà thôi, ai nói làm quen và trở thành bạn bè không phải là một loại xem mắt chứ?
Ôn Nhã vẫn duy trì nụ cười, tuy rằng bản thân cô cũng có chút vấn đề với chuyện xem mắt này, nhưng hẳn là bản thân hình thức xem mắt không nên bị phê phán.
“Loại người gì mới cần xem mắt, là loại người không có năng lực mới cần xem mắt.” Anh trai áo hồng nói như chém đinh chặt sắt.
Ôn Nhã – không có năng lực – tiếp tục mỉm cười.
“Sorry, con người tôi nói chuyện tương đối straight forward, tất nhiên không phải là tôi nói cô không có năng lực, dù sao thì, phụ nữ mà lại chủ động đưa ảnh chụp của mình ra trước thì cũng…” Anh giai áo hồng ậm ừ một hồi thì phun ra một chữ: “Cool ~”
Nghe tới đây, rốt cuộc Ôn Nhã đã có hiểu biết sơ bộ về đối tượng xem mắt của cô, người này là sự kết hợp hoàn hảo giữa Trung Quốc và phương Tây, hoàn mỹ bỏ đi tất cả mọi tinh hoa, chỉ lựa lấy hết cặn bã.
Đáng tiếc thay, mẫu thân đại nhân nhà cô vì muốn tìm đối tượng xem mắt có điều kiện tốt một chút mà đã xem nhẹ bốn chữ “kế thừa truyền thống” trong văn hóa Trung Hoa.
Môn đăng hộ đối. Muốn trèo cao cũng không dễ như vậy.
Vì quan hệ giữa các cha chú, hơn nữa, nhà cô còn là bên chủ động liên hệ với người ta nên Ôn Nhã cũng không thể trở mặt được, toàn bộ cuộc đối thoại đều cụp mi rũ mắt nghe anh giai kia “trong Trung có Anh, trong Anh có Trung” mà ba hoa khoác lác.
Uống xong ly cà phê, anh giai này cũng tương đối là có “hiệu suất cao”, bèn đưa ra tổng kết cho cuộc gặp mặt của bọn họ.
“Cứ vậy đi, nhưng mà kể cũng lạ, đây là lần đầu tôi nhìn thấy một quán cà phê mở cửa lúc chín giờ sáng.”
Ôn Nhã đứng dậy, nhếch môi nói: “Chắc là trong nước với nước ngoài có chút khác biệt.”
Anh trai nhún vai lần nữa rồi nói: “Chắc là vậy.”
Sau khi hai người AA [*] xong, lúc đi ra ngoài còn nói thêm một câu tạm biệt.
[*] AA là chia tiền.
Anh giai áo hồng không yên tâm mà dặn dò cô: “Nhớ kỹ là phải nói lại với ba mẹ cô ý của tôi đấy, tôi rất ghét loại xem mắt như vậy, nếu đổi một cách khác thì có lẽ chúng ta còn có thể…”
Ôn Nhã cắt ngang anh ta: “Nhắc đi nhắc lại cũng là đang lãng phí thời gian, tôi sẽ nói rõ với gia đình.”
“OK.”
Anh giai này còn chớp chớp mắt hỏi một câu: “À, còn có một chuyện, tập tục xấu trong nước đúng là nhiều quá, tôi không đưa cô về nhà thì sẽ không bị nói gì chứ?”
“Trong nước và nước ngoài khác nhau.”
Anh giai này vừa lòng mà nháy mắt với cô: “Cho dù có nói gì thì cũng kệ mọi người, tạm biệt ~”
Ôn Nhã vẫy tay, nhìn thấy anh ta rời đi rồi mới hé miệng phun ra một câu: “Đồ não úng.”
Mà Lâm Tuyết Hà lại vừa vặn đi ra và nghe thấy câu này: “…”
“Miss Ôn?”
Giọng nói cứng nhắc lại bao gồm vô số sự châm chọc phát ra từ sau lưng, toàn thân Ôn Nhã như bị điện giật, trong nháy mắt, da gà da vịt nổi hết lên.
Ôn Nhã cắn răng một cái, cô không thèm quay đầu lại mà chạy như điên, gió thổi qua phần tóc mái được cô sửa sang tỉ mỉ lúc sang, thẳng thừng biến tóc cô thành mái chẻ ngôi giữa.
Thục nữ gì đều vào sọt rác hết đi!
Hôm nay thật cmn là một ngày vui vẻ!!!
Cô buông tóc đi thẳng một đường về nhà, mẹ Ôn ở nhà đang nặn cá viên, vừa thấy cô thì hô lên một tiếng: “Ôi giời!”
Ôn Nhã nhe răng cười, như là viết hai chữ “ha ha” ở trên trán.
Mẹ Ôn vội buông cá viên xuống rồi lao từ trong bếp ra: “Mày có phải là đứa con gái phải đi xem mắt hôm nay không?”
“Không phải ạ.” Ôn Nhã lạnh lùng nhìn bà: “Con là Mai Siêu Phong [*].”
[*] Mai Siêu Phong là một nhân vật hư cấu trong Anh Hùng Xạ Điêu, nổi tiếng với công phu “Cửu âm bạch cốt trảo” luyện từ Cửu âm chân kinh.
Nói xong câu đó, dường như cô ngại tóc mình không đủ rối mà còn vò vò mái tóc dài một cái nữa.
Mẹ Ôn vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Đi đi đi, sao thế này? Mày về sớm thế, xem mắt không thuận lợi hả?”
“Sao có thể thế được ạ? Người ta nói con rất ngầu.”
“Ngầu?”
Ôn Nhã gật gật đầu: “Người ta nói con gái chủ động đưa ảnh của mình để hẹn xem mắt rất ngầu.”
Cũng không hề bị ngốc, mẹ Ôn nghe được lời này thì đen mặt đi ngay, nửa áy náy nửa tức giận mà nói: “Còn đi du học nước ngoài cơ mà, sao nói chuyện vô duyên vậy chứ!”
“Mẹ, con nói thật với mẹ, với điều kiện của con thì đừng nghĩ tới chuyện lấy đại gia, nếu mẹ trông cậy con bay lên đầu cành làm phượng hoàng thì thà trông cậy con thăng chức tăng lương còn hơn.”
Ôn Nhã rất tỉnh táo: “Nếu mẹ nhất định phải bắt con đi xem mắt cho bằng được thì mẹ cứ xem xét nhân phẩm, tính cách người ta, đừng thấy điều kiện gia đình người ta tốt mà ham, con thấy mình môn đăng hộ đối vẫn hơn, ngang hàng mới không có áp lực.”
Mẹ Ôn lập tức đỏ mắt: “Tại sao con gái của mẹ lại không thể tìm thứ tốt nhất?”
“Bởi vì cùng lắm con gái mẹ chỉ đẹp nhất trong khu nhà thôi ạ, không thể nổi danh khắp từ Nam ra Bắc.” Ôn Nhã vỗ vỗ lưng mẹ an ủi bà một câu, cô cũng thấy phiền lòng vô cùng nên đang định vào phòng nằm một lát, khôi phục lại sức lực.
Sau khi đi vài bước, cô lại quay đầu dặn dò mẹ Ôn: “Mẹ cũng đừng suy nghĩ chuyện này nữa, con chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi, không phải là ba mươi lăm tuổi, không cần gấp như vậy đâu ạ.”
Nói xong thì cô về phòng mình ngay, sau khi bỏ túi, bỏ dép ra thì lập tức chui vào trong ổ chăn.
Không nghĩ nữa.
Đám rùa biển phơi nắng đủ rồi thì cũng phải quay về biển thôi.
Thứ hai, một tuần mới lại bắt đầu.
Đồng nghiệp vừa nhìn thấy cặp mắt tràn đầy “tử khí” của Ôn Nhã thì bị dọa sợ hết hồn: “Mới hai ngày không gặp thôi, em bị làm sao đấy?”
Ôn Nhã vươn hai đầu ngón tay ra.
Đồng nghiệp không chắc chắn lắm mà hỏi lại: “Yeah?”
Ôn Nhã phẫn nộ, dùng sức lắc lắc hai ngón tay thon dài của mình hai cái: “Là hai buổi tối rồi, hai buổi tối em đều gặp ác mộng!”
“…”
Hai mắt Ôn Nhã che kín tơ máu đang giăng đầy trong mắt: “Có con quỷ cứ bám em mãi không buông, có làm thế nào cũng không đuổi nó đi được! Nó còn lặp đi lặp lại một câu!”
Đồng nghiệp tò mò mà hỏi: “Con quỷ gì thế?”
Ôn Nhã vỗ bàn: “Peppa Pig!”
“… Đúng là một con quỷ đáng yêu.” Đồng nghiệp mang tâm tình phức tạp: “Con gái chị thích xem nó lắm, vậy nó nói gì thế?”
Sắc mặt Ôn Nhã âm trầm, hạ giọng xuống mà nói.
“Miss Ôn…”
Một bàn tay đưa qua, thô lỗ mà chụp lên trán cô, Ôn Nhã vội hất xuống, vô cùng chú tâm đến hình tượng mà hỏi: “Chị làm gì thế, sáng nay em tốn năm phút mới sấy được cái mái này đấy!”
Đồng nghiệp vô tội mà nói: “Cũng không sốt mà sao em lại bắt đầu mê sảng rồi thế.”
Ôn Nhã giận tím mặt, thật là, ban ngày không biết đêm đen, trẻ con không thể dạy dỗ!
Vẫn nên đi làm việc đi thôi! Chỉ có công việc mới tra tấn mỗi người như nhau!
Bận rộn hơn nửa buổi sáng, điện thoại nội bộ vang lên.
“Ôn Nhã, pha hai ly cà phê mang vào phòng anh.”
“Dạ, anh đợi em một chút ạ.”
Dừng công việc đang làm, Ôn Nhã vui vẻ mà đứng dậy đi về khu pha trà, sau đó nhếch môi nở nụ cười, chậm rãi đẩy cửa lớn ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Tuyết Hà ngồi trên sô pha bọc da, dù bận vẫn ung dung nói ra một câu: “Miss Ôn?”
Nụ cười của Ôn Nhã hoá đá ngay tức thì: “…”
Ông chủ không biết câu chuyện đằng sau nên không hiểu câu nói móc này, còn nghi hoặc mà hỏi: “Tuyết Hà, cậu chưa bao giờ nói kiểu nửa tây nửa ta thế kia mà.”
“Lúc trước là thế, nhưng mà….”
“Anh Lâm muốn gọi tôi như thế nào cũng được ạ.” Trong lúc “nghìn cân treo sợi tóc”, Ôn Nhã gom đủ dũng khí, “đại nghịch bất đạo” mà cắt ngang anh ấy, vừa vững vàng đặt cà phê xuống bàn, vừa giả vờ thong dong mà nói: “Cà phê của anh.”
Sau khi đặt cà phê xong, cô lại “vân đạm phong khinh” [*] mà nhìn sếp: “Anh có việc nữa không ạ?”
[*] Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hững hờ trôi.
Sếp lớn trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng mà nói: “Là như thế này, mấy ngày nay phiền em một chút, Tuyết Hà về gấp nên công ty nó sắp xếp cho nó ở đoạn đường không tiện cho lắm, em tranh thủ cuối tuần này tìm cho nó mấy căn phòng có điều kiện tốt một chút, mà lại gần công ty nó, để nó chọn thử xem.”
Ôn Nhã ngơ ngẩn mà nhìn Lâm Tuyết Hà một cái, đối phương vẫn lạnh lùng như vậy: “Tôi đã có phương thức liên hệ của cô rồi, yêu cầu cụ thể lát nữa tôi gửi cho cô sau.”
Thứ hai, một tuần mới lại bắt đầu.
Hai mắt Ôn Nhã tối sầm, chỉ muốn dùng tay nhấc con rùa biển không ăn hành, không ăn gừng, tỏi, không ăn cay, không ăn hải sản, không ăn nội tạng, không ăn gà, vịt, cá, thịt heo, không ăn rau xanh, đang ở trước mặt cô lên rồi nhấn chết nó trong bồn cầu tự hoại.
Tuyệt vọng chính là khi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không tự hiểu lấy mà còn cho rằng bản thân mình cũng có cơ hội xem mắt với người như Lâm Tuyết Hà.
Ôn Nhã che mặt lại, ngay cả dũng khí để xin lỗi cũng không có, cô chỉ đành dùng khuôn mặt xám xịt mà chỉ vào một góc không người.
Cô đúng là đồ óc heo, Lâm Tuyết Hà là ai, ngay cả sếp cô mà anh ta còn không thèm nể mặt, là loại người lỗ mũi hướng lên trời, người như vậy có thể hạ thân thể tôn quý của mình xuống để tới xem mắt ư?
Cứ xem như là đi xem mắt thật đi, thì sao người ta không bao hết nhà hàng chứ?
Cho dù không bao hết nhà hàng thì đối tượng xem mắt của người ta có thể là cô ư?
“Cô có sao không?”
Giọng nói quan tâm truyền tới từ phía đối diện, Ôn Nhã đỏ bừng mặt, không muốn ngẩng đầu nhưng không thể không ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhận sai người, tôi cho rằng người kia là anh…”
Thanh niên mặc áo sơ mi màu hồng phấn lập tức hiểu ra: “Hóa ra là vậy, tôi còn tưởng rằng cô tới sớm như vậy là vì cô có hẹn với ai trước.”
Tới sớm như vậy?
Ôn Nhã đang cảm thấy xấu hổ và giận dữ thì bị từ ngữ đó kia kích thích, tạm thời bỏ qua sự xấu hổ của mình.
“Sớm?”
Giọng nói của người đàn ông mặc áo màu hồng phấn rất vui vẻ: “Đúng vậy, quan niệm của người nước ngoài và người trong nước không hề giống nhau, bên đó đều có xu hướng đến đúng giờ, đến sớm không phải là lãng phí thời gian sao, đúng là không biết người trong nước nghĩ thế nào nữa.”
Vốn dĩ Ôn Nhã đến sớm là vì phép lịch sự, thế mà cuối cùng lại bị chê bai, cô hỏi: “Ở nước ngoài đều là như vậy sao?”
Chắc là không phải vậy đâu nhỉ?
Nếu có xu hướng đến đúng giờ, vậy ý là không đến trễ?
Anh giai áo màu hồng nhún vai: “Tôi chỉ có thể nói đại đa số đều như thế.”
Ôn Nhã xấu hổ: “Không sao, tôi cũng chỉ lãng phí năm phút thôi.”
“Năm phút thôi?” Anh giai áo màu hồng chớp chớp mắt, như không thể nào tin được mà thở dài: “Năm phút có thể làm rất nhiều việc đấy.”
Khóe miệng Ôn Nhã run rẩy, hiện giờ cô bắt đầu cảm thấy mình đang lãng phí hai mươi phút chọn váy trên mạng cùng với một tiếng dậy sớm trang điểm rồi chạy tới đây nữa.
Có lẽ là cảm nhận được sắc mặt của Ôn Nhã không tốt, anh giai áo hồng điểu chỉnh lại ngữ khí: “Sorry, tôi theo bản năng mà dùng work pattern, có thể là hơi bị nghiêm khắc với cô.”
“Không có gì, bất đồng quan điểm mà thôi.”
Anh trai áo hồng cười rộ lên: “Đúng vậy, ví dụ như lần xem mắt này… tôi nói thật, cô đừng để ý, tôi thật sự rất rất chán ghét hình thức xem mắt ở trong nước.”
Xem mắt không có giới hạn, chỉ là có những hình thức khác nhau mà thôi, ai nói làm quen và trở thành bạn bè không phải là một loại xem mắt chứ?
Ôn Nhã vẫn duy trì nụ cười, tuy rằng bản thân cô cũng có chút vấn đề với chuyện xem mắt này, nhưng hẳn là bản thân hình thức xem mắt không nên bị phê phán.
“Loại người gì mới cần xem mắt, là loại người không có năng lực mới cần xem mắt.” Anh trai áo hồng nói như chém đinh chặt sắt.
Ôn Nhã – không có năng lực – tiếp tục mỉm cười.
“Sorry, con người tôi nói chuyện tương đối straight forward, tất nhiên không phải là tôi nói cô không có năng lực, dù sao thì, phụ nữ mà lại chủ động đưa ảnh chụp của mình ra trước thì cũng…” Anh giai áo hồng ậm ừ một hồi thì phun ra một chữ: “Cool ~”
Nghe tới đây, rốt cuộc Ôn Nhã đã có hiểu biết sơ bộ về đối tượng xem mắt của cô, người này là sự kết hợp hoàn hảo giữa Trung Quốc và phương Tây, hoàn mỹ bỏ đi tất cả mọi tinh hoa, chỉ lựa lấy hết cặn bã.
Đáng tiếc thay, mẫu thân đại nhân nhà cô vì muốn tìm đối tượng xem mắt có điều kiện tốt một chút mà đã xem nhẹ bốn chữ “kế thừa truyền thống” trong văn hóa Trung Hoa.
Môn đăng hộ đối. Muốn trèo cao cũng không dễ như vậy.
Vì quan hệ giữa các cha chú, hơn nữa, nhà cô còn là bên chủ động liên hệ với người ta nên Ôn Nhã cũng không thể trở mặt được, toàn bộ cuộc đối thoại đều cụp mi rũ mắt nghe anh giai kia “trong Trung có Anh, trong Anh có Trung” mà ba hoa khoác lác.
Uống xong ly cà phê, anh giai này cũng tương đối là có “hiệu suất cao”, bèn đưa ra tổng kết cho cuộc gặp mặt của bọn họ.
“Cứ vậy đi, nhưng mà kể cũng lạ, đây là lần đầu tôi nhìn thấy một quán cà phê mở cửa lúc chín giờ sáng.”
Ôn Nhã đứng dậy, nhếch môi nói: “Chắc là trong nước với nước ngoài có chút khác biệt.”
Anh trai nhún vai lần nữa rồi nói: “Chắc là vậy.”
Sau khi hai người AA [*] xong, lúc đi ra ngoài còn nói thêm một câu tạm biệt.
[*] AA là chia tiền.
Anh giai áo hồng không yên tâm mà dặn dò cô: “Nhớ kỹ là phải nói lại với ba mẹ cô ý của tôi đấy, tôi rất ghét loại xem mắt như vậy, nếu đổi một cách khác thì có lẽ chúng ta còn có thể…”
Ôn Nhã cắt ngang anh ta: “Nhắc đi nhắc lại cũng là đang lãng phí thời gian, tôi sẽ nói rõ với gia đình.”
“OK.”
Anh giai này còn chớp chớp mắt hỏi một câu: “À, còn có một chuyện, tập tục xấu trong nước đúng là nhiều quá, tôi không đưa cô về nhà thì sẽ không bị nói gì chứ?”
“Trong nước và nước ngoài khác nhau.”
Anh giai này vừa lòng mà nháy mắt với cô: “Cho dù có nói gì thì cũng kệ mọi người, tạm biệt ~”
Ôn Nhã vẫy tay, nhìn thấy anh ta rời đi rồi mới hé miệng phun ra một câu: “Đồ não úng.”
Mà Lâm Tuyết Hà lại vừa vặn đi ra và nghe thấy câu này: “…”
“Miss Ôn?”
Giọng nói cứng nhắc lại bao gồm vô số sự châm chọc phát ra từ sau lưng, toàn thân Ôn Nhã như bị điện giật, trong nháy mắt, da gà da vịt nổi hết lên.
Ôn Nhã cắn răng một cái, cô không thèm quay đầu lại mà chạy như điên, gió thổi qua phần tóc mái được cô sửa sang tỉ mỉ lúc sang, thẳng thừng biến tóc cô thành mái chẻ ngôi giữa.
Thục nữ gì đều vào sọt rác hết đi!
Hôm nay thật cmn là một ngày vui vẻ!!!
Cô buông tóc đi thẳng một đường về nhà, mẹ Ôn ở nhà đang nặn cá viên, vừa thấy cô thì hô lên một tiếng: “Ôi giời!”
Ôn Nhã nhe răng cười, như là viết hai chữ “ha ha” ở trên trán.
Mẹ Ôn vội buông cá viên xuống rồi lao từ trong bếp ra: “Mày có phải là đứa con gái phải đi xem mắt hôm nay không?”
“Không phải ạ.” Ôn Nhã lạnh lùng nhìn bà: “Con là Mai Siêu Phong [*].”
[*] Mai Siêu Phong là một nhân vật hư cấu trong Anh Hùng Xạ Điêu, nổi tiếng với công phu “Cửu âm bạch cốt trảo” luyện từ Cửu âm chân kinh.
Nói xong câu đó, dường như cô ngại tóc mình không đủ rối mà còn vò vò mái tóc dài một cái nữa.
Mẹ Ôn vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Đi đi đi, sao thế này? Mày về sớm thế, xem mắt không thuận lợi hả?”
“Sao có thể thế được ạ? Người ta nói con rất ngầu.”
“Ngầu?”
Ôn Nhã gật gật đầu: “Người ta nói con gái chủ động đưa ảnh của mình để hẹn xem mắt rất ngầu.”
Cũng không hề bị ngốc, mẹ Ôn nghe được lời này thì đen mặt đi ngay, nửa áy náy nửa tức giận mà nói: “Còn đi du học nước ngoài cơ mà, sao nói chuyện vô duyên vậy chứ!”
“Mẹ, con nói thật với mẹ, với điều kiện của con thì đừng nghĩ tới chuyện lấy đại gia, nếu mẹ trông cậy con bay lên đầu cành làm phượng hoàng thì thà trông cậy con thăng chức tăng lương còn hơn.”
Ôn Nhã rất tỉnh táo: “Nếu mẹ nhất định phải bắt con đi xem mắt cho bằng được thì mẹ cứ xem xét nhân phẩm, tính cách người ta, đừng thấy điều kiện gia đình người ta tốt mà ham, con thấy mình môn đăng hộ đối vẫn hơn, ngang hàng mới không có áp lực.”
Mẹ Ôn lập tức đỏ mắt: “Tại sao con gái của mẹ lại không thể tìm thứ tốt nhất?”
“Bởi vì cùng lắm con gái mẹ chỉ đẹp nhất trong khu nhà thôi ạ, không thể nổi danh khắp từ Nam ra Bắc.” Ôn Nhã vỗ vỗ lưng mẹ an ủi bà một câu, cô cũng thấy phiền lòng vô cùng nên đang định vào phòng nằm một lát, khôi phục lại sức lực.
Sau khi đi vài bước, cô lại quay đầu dặn dò mẹ Ôn: “Mẹ cũng đừng suy nghĩ chuyện này nữa, con chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi, không phải là ba mươi lăm tuổi, không cần gấp như vậy đâu ạ.”
Nói xong thì cô về phòng mình ngay, sau khi bỏ túi, bỏ dép ra thì lập tức chui vào trong ổ chăn.
Không nghĩ nữa.
Đám rùa biển phơi nắng đủ rồi thì cũng phải quay về biển thôi.
Thứ hai, một tuần mới lại bắt đầu.
Đồng nghiệp vừa nhìn thấy cặp mắt tràn đầy “tử khí” của Ôn Nhã thì bị dọa sợ hết hồn: “Mới hai ngày không gặp thôi, em bị làm sao đấy?”
Ôn Nhã vươn hai đầu ngón tay ra.
Đồng nghiệp không chắc chắn lắm mà hỏi lại: “Yeah?”
Ôn Nhã phẫn nộ, dùng sức lắc lắc hai ngón tay thon dài của mình hai cái: “Là hai buổi tối rồi, hai buổi tối em đều gặp ác mộng!”
“…”
Hai mắt Ôn Nhã che kín tơ máu đang giăng đầy trong mắt: “Có con quỷ cứ bám em mãi không buông, có làm thế nào cũng không đuổi nó đi được! Nó còn lặp đi lặp lại một câu!”
Đồng nghiệp tò mò mà hỏi: “Con quỷ gì thế?”
Ôn Nhã vỗ bàn: “Peppa Pig!”
“… Đúng là một con quỷ đáng yêu.” Đồng nghiệp mang tâm tình phức tạp: “Con gái chị thích xem nó lắm, vậy nó nói gì thế?”
Sắc mặt Ôn Nhã âm trầm, hạ giọng xuống mà nói.
“Miss Ôn…”
Một bàn tay đưa qua, thô lỗ mà chụp lên trán cô, Ôn Nhã vội hất xuống, vô cùng chú tâm đến hình tượng mà hỏi: “Chị làm gì thế, sáng nay em tốn năm phút mới sấy được cái mái này đấy!”
Đồng nghiệp vô tội mà nói: “Cũng không sốt mà sao em lại bắt đầu mê sảng rồi thế.”
Ôn Nhã giận tím mặt, thật là, ban ngày không biết đêm đen, trẻ con không thể dạy dỗ!
Vẫn nên đi làm việc đi thôi! Chỉ có công việc mới tra tấn mỗi người như nhau!
Bận rộn hơn nửa buổi sáng, điện thoại nội bộ vang lên.
“Ôn Nhã, pha hai ly cà phê mang vào phòng anh.”
“Dạ, anh đợi em một chút ạ.”
Dừng công việc đang làm, Ôn Nhã vui vẻ mà đứng dậy đi về khu pha trà, sau đó nhếch môi nở nụ cười, chậm rãi đẩy cửa lớn ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Tuyết Hà ngồi trên sô pha bọc da, dù bận vẫn ung dung nói ra một câu: “Miss Ôn?”
Nụ cười của Ôn Nhã hoá đá ngay tức thì: “…”
Ông chủ không biết câu chuyện đằng sau nên không hiểu câu nói móc này, còn nghi hoặc mà hỏi: “Tuyết Hà, cậu chưa bao giờ nói kiểu nửa tây nửa ta thế kia mà.”
“Lúc trước là thế, nhưng mà….”
“Anh Lâm muốn gọi tôi như thế nào cũng được ạ.” Trong lúc “nghìn cân treo sợi tóc”, Ôn Nhã gom đủ dũng khí, “đại nghịch bất đạo” mà cắt ngang anh ấy, vừa vững vàng đặt cà phê xuống bàn, vừa giả vờ thong dong mà nói: “Cà phê của anh.”
Sau khi đặt cà phê xong, cô lại “vân đạm phong khinh” [*] mà nhìn sếp: “Anh có việc nữa không ạ?”
[*] Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hững hờ trôi.
Sếp lớn trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng mà nói: “Là như thế này, mấy ngày nay phiền em một chút, Tuyết Hà về gấp nên công ty nó sắp xếp cho nó ở đoạn đường không tiện cho lắm, em tranh thủ cuối tuần này tìm cho nó mấy căn phòng có điều kiện tốt một chút, mà lại gần công ty nó, để nó chọn thử xem.”
Ôn Nhã ngơ ngẩn mà nhìn Lâm Tuyết Hà một cái, đối phương vẫn lạnh lùng như vậy: “Tôi đã có phương thức liên hệ của cô rồi, yêu cầu cụ thể lát nữa tôi gửi cho cô sau.”
Thứ hai, một tuần mới lại bắt đầu.
Hai mắt Ôn Nhã tối sầm, chỉ muốn dùng tay nhấc con rùa biển không ăn hành, không ăn gừng, tỏi, không ăn cay, không ăn hải sản, không ăn nội tạng, không ăn gà, vịt, cá, thịt heo, không ăn rau xanh, đang ở trước mặt cô lên rồi nhấn chết nó trong bồn cầu tự hoại.
Bình luận facebook