-
Chương 51: Ôn nhã nhã thâm tàng bất lộ
Đôi nam nữ đáng ghét này!
Dưới ánh mắt uất hận của mấy nhân bán hàng, Ôn Nhã và Lâm Tuyết Hà chọn xong một bộ bát đĩa mới, đặt một số sản phẩm để họ giao đến nhà xong rồi thì cùng nhau đi đến nơi ăn trưa.
Chỗ này gần với khu công nghiệp, hầu hết các cửa hàng đều bán những thứ to lớn như đồ nội thất và vật liệu trang trí trong xây dựng, cuối tuần cũng không đông đúc mấy, người đi đường còn hiếm hoi hơn, xe qua lại cũng không nhiều nhặn gì.
Nhưng ngay cổng vào khu công nghiệp lại mở một quán trà trơ trọi lẻ loi, nằm ở ngay trước nhà máy, việc làm ăn vô cùng ảm đạm.
Ở nơi như thế này, nếu mở cửa hàng bán thức ăn nhanh hoặc quán trà sữa đều sẽ tốt hơn gấp trăm lần so với việc mở quán trà – một loại hình kinh doanh cần cho khách hàng thời gian từ từ ngồi thưởng thức như thế này.
Thật ra thì cũng không hẳn là thế.
Trong mắt những người có hiểu biết, quán trà này có thể được gọi là “thánh địa” để họ thư giãn.
Thứ nhất, vì nơi này ít người đến thật, thứ hai, có thể gọi bánh ngọt ở quán trà này là đỉnh nhất, đặc biệt là các loại bánh làm từ hoa tươi, ăn một miếng thì trong khoang miệng chỉ toàn là hương thơm, ngọt ngào mà không ngán ngấy, thứ ba, hai nhân viên ở quán đều là người đẹp khó mà gặp được, hay mặc sườn xám màu trắng, giọng nói nghe vô cùng ngọt ngào.
Giá cả của quán trà không quá cao, dường như chủ nhân quán trà cũng không quá quan tâm đến chuyện lợi nhuận, bình thường đều lười nhác ở sau quầy tính tiền, xem sách cổ, gặp khách có duyên với mình thì còn hào hứng lấy cây tiêu bên cạnh ra mà thổi.
Tùy ý thoải mái, trôi qua vô cùng thoải mái.
Quán trà chủ yếu thu hút là những người không màng danh lợi, tính cách kiên nhẫn, vừa ngồi xuống là có thể ngồi được đến tận trưa. Cũng có những người nương nhờ bầu không khí trong quán để bản thân có được sự bình tĩnh để có thể nói chuyện, hy vọng lúc nói chuyện sẽ không nóng máu, không bị máu dồn lên não mà dùng từ ngữ rối loạn hết lên, rồi lại quên mất bản thân định nói gì.
Đoàn Minh An từng được một vị khách mời đến đây dùng trà, đó là lần đầu tiên anh ấy bị từ chối một cách thoải mái như vậy sau nhiều năm làm việc. Từ đó về sau, anh ấy lại trở thành khách quen của quán trà này.
Lần này chọn địa điểm nói chuyện ở nơi này cũng là vì muốn để cho tinh thần còn đang căng thẳng của Tần Khả Khả thư giãn hơn.
Trà có vị nguyên bản hơi đắng, Tần Khả Khả uống vào thì giống như nuốt phải hoàng liên [*], khó mà nuốt trôi nổi.
[*] Cây hoàng liên là một loại dược liệu dạng thân thảo. Phần rễ củ được dùng làm thuốc, có vị đắng, tính hàn, không độc.
Diện tích quán trà lớn, khách trong quán cũng ngồi rải rác, hơn nữa, mỗi phòng cũng có vách ngăn, vậy nên, mặc dù yên tĩnh nhưng cũng không cần phải nói quá nhỏ nhẹ.
“Là do tôi có lỗi với em.”
Tần Khả Khả lắc đầu: “Anh không làm gì có lỗi với em cả, chúng ta đã chia tay từ hai năm trước rồi, là do em quấn lấy anh không chịu buông.”
“Người chưa cắt đứt được chính là tôi, không những khiến em đau lòng mà còn làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa em và Ôn Nhã, em có thể không nhận lời xin lỗi này của tôi, nhưng những gì tôi nói đều xuất phát từ tận đáy lòng chứ không phải chỉ nói để cho xong chuyện.”
Người đàn ông này thật tàn nhẫn biết bao.
Mắt Tần Khả Khả nóng lên, đôi mắt chưa hết sưng, giờ đây lại ngập nước: “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, tình cảm là thứ không thể khống chế được, anh thích Ôn Nhã cũng là lẽ đương nhiên, dù sao thì tính cách cô ấy cũng rất tốt, hơn nữa, cho dù có nổi giận thì cô ấy cũng sẽ không điên cuồng như em…”
“Rõ ràng là hai chúng em lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, rõ ràng là hai chúng em giống nhau như thế, nhưng từ nhỏ đến lớn, người được yêu thích hơn luôn là cô ấy, chuyện này cứ như là một vòng luẩn quẩn vậy… Tất cả mọi người đều thích cô ấy hơn em.”
“Vì sao chứ, cô ấy cũng đâu có tốt hơn em đâu…” Tần Khả Khả nghẹn ngào: “Cô ấy cũng chỉ là một người ngây thơ ngốc nghếch mà thôi…”
Đoàn Minh An hơi dịch chuyển ánh mắt, không giải thích thay cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã có ngây thơ hay không, mọi người đều biết rõ trong lòng.
Người ngây thơ thật sự thì sẽ không thể làm ra được chuyện quyết đoán như thế.
Nếu muốn dùng một từ ngữ để miêu tả Ôn Nhã, một từ ngữ khác có ý nghĩa hơi tương tự nhưng lại phù hợp hơn từ “ngây thơ”, đó có lẽ là đơn giản.
Đơn giản đến mức, thích chỉ đơn giản là thích, không thể chấp nhận thì chỉ đơn giản là không thể chấp nhận.
“Nếu lúc trước em chưa từng xuất hiện thì hai người đã ở bên nhau từ lâu lắm rồi, bây giờ em rời đi thì hai người có thể quay về quỹ đạo vốn có.” Tần Khả Khả lau những giọt nước mắt đang lăn dài: “Em nói ra câu này không phải vì hờn dỗi, mà vì “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài”, dù em không có cơ hội thì cũng không thể để cho đứa nhỏ Ôn Nhã ngốc nghếch kia đau lòng như em được.”
Luôn miệng mắng, trong lòng cũng rất oán giận, nhưng cô ấy vẫn hy vọng người bạn tốt thân thiết nhiều năm của mình sống tốt.
Đoàn Minh An cười khổ lắc đầu: “Tôi đã bị từ chối rồi.”
“… Cô ấy vì em.”
Đoàn Minh An lắc đầu: “Lần đầu là vì em, nhưng lần thứ hai thì không phải.”
Tần Khả Khả bất ngờ: “Không phải?”
“Chuyện này cũng không lạ gì, vốn dĩ thời gian tiếp xúc của tôi với cô ấy cũng rất ngắn, sau khi cô ấy vạch rõ giới hạn với tôi thì càng không tiếp xúc gì, cho dù công ty có giao việc làm chung thì thái độ cũng chỉ như là đang làm việc bình thường, không tránh mà cũng không né, chỉ thản nhiên làm việc, đủ để tôi không suy nghĩ đến chuyện gì khác.”
Ôn Nhã, cái đồ ngốc nghếch này… Tần Khả Khả che mắt lại, muốn mí mắt mình ngăn nước mắt lại, không cho nước mắt chảy ra ngoài nữa.
“Hơn nữa, chắc bây giờ cô ấy đã thích người khác rồi.” Có lẽ, anh ấy cũng đã từng gặp người mà cô thích.
Đoàn Minh An cười tự giễu một tiếng: “Đối với cô ấy mà nói, tôi cũng không quan trọng đến vậy, thật ra người nhớ mãi không thôi chỉ có mỗi mình em.”
Yên lặng hơn một tháng qua, hai người đã tự suy ngẫm lại rất nhiều, lần đầu tiên mặt đối mặt nói đến chuyện dây dưa giữa ba người, càng nói càng thoát ly ra khỏi chuyện cũ, cũng càng nói càng thấy rõ là Ôn Nhã đã hoàn toàn bước ra khỏi câu chuyện này, là họ tự vây lấy chính mình, tự giữ lấy mãi không chịu buông.
Tấm biển ở cửa của quán trà trông rất quý giá, bên trên là bốn chữ vàng lớn… Quán trà trà ngon.
“Đơn giản mà thô bạo dữ vậy.” Ôn Nhã nhỏ giọng thì thầm, bước vào với tâm thế không muốn cho lắm.
Ăn trưa thôi mà sao lại đến quán trà vậy chứ, cô muốn ăn thịt mà.
Lâm Tuyết Hà túm lấy cái ót của cô, vừa kéo vừa dẫn cô vào quán trà.
Đây cũng là lần đầu anh đến đây, nhưng không phải là vừa mới biết đến quán trà này. Quán trà này đã mở khoảng nửa năm, khi người lớn trong nhà đến thành phố H bàn chuyện làm ăn thì đã từng đến, vô cùng thích quán trà này. Vốn dĩ là anh cũng không có ý định đến đây, nhưng đã ở gần đây rồi thì đến thử cũng được.
Quán trà yên lặng mà đẹp đẽ, tiếng nói chuyện của khách không quá to, vừa bước vào đã ngửi được hương trà đậm đà như thấm đẫm vào ruột gan.
Ôn Nhã cũng yên ổn trở lại, bước chân như nhẹ nhàng hơn.
Ông chủ với mái tóc hoa râm, làn da hồng hào, sáng bóng, uể oải ngẩng đầu lên nhìn qua, nhân viên phục vụ ở bên trong đã lên tiếng trước: “Xin hỏi, đi mấy người ạ?”
Lâm Tuyết Hà: “Hai người.”
“Hai người muốn uống trà gì?”
“Trà Phổ Nhĩ.”
“Không biết hai người muốn uống thế nào?”
“Chúng tôi sẽ tự pha.”
Ông chủ cười, gật đầu: “Tôi thấy hai người khá giống với người thưởng trà, tự chọn bàn đi, Thanh Thanh, mang cho họ một đĩa Nguyệt Quý để cô gái ăn lót dạ trước.” Tất nhiên, ở nơi này, Nguyệt Quý chính là hoa hồng được làm thành bánh ngọt, chỉ là quán trà lấy một cái tên hay hơn để đặt mà thôi.
Ôn Nhã cảm thấy không thể tin nổi, sao lại nói là để cho cô lót dạ cơ chứ, chẳng lẽ không cho anh Lâm ăn ư?
Tò mò thì tò mò, nhưng cô lại không nói ra, sau khi đi theo Lâm Nguyệt Hà đến chỗ này, có hai chị gái xinh đẹp lần lượt mang trà và đĩa bánh ngọt được tặng kèm kia lên rồi im lặng đi ra.
Mỗi chỗ ngồi trong quán đều được dùng vách ngăn bằng gỗ, tạo nên không gian nửa kín nửa mở, ở cửa chỉ có một tấm mành trúc rủ xuống.
Ôn Nhã cảm thấy không gian nhỏ như thế này rất hay, ánh đèn vàng ấm áp và hơi lạnh từ bên ngoài phả vào, tạo nên cảm giác thoải mái không sao nói được thành lời.
Lâm Tuyết Hà cầm ấm đồng đã được chuẩn bị trước lên, bắt đầu đun nước.
Hiển nhiên nước này không phải nước đã được lọc từ máy, mà là nước chủ nhân quán trà cho người vận chuyển từ suối đến mỗi ngày, nước suối ngọt ngào, vô cùng thích hợp để pha trà.
Ôn Nhã đưa tay ra cầm một miếng bánh ngọt hoa hồng lên, vẻ ngoài cũng không khác biệt gì nhiều, đơn giản là dùng khuôn hình cánh hoa để làm, bỏ vào ăn mới cảm nhận được sự khác lạ.
Vị rất trong, hơi dính, hương hoa đậm đặc, vị ngọt rất đặc biệt, là một cảm giác từ từ khuếch tán ra khắp khoang miệng, không cảm thấy ngọt nhưng lại cảm thấy rất ngọt… Sau khi nếm thử, Ôn Nhã cảm thấy bánh ngọt này nên được gọi là “bánh trà nhài” mới phải.
“Anh Lâm không ăn à?”
Mí mắt Lâm Tuyết Hà hơi nâng lên: “Không cần, đây là đồ cho cô gái nhỏ lót dạ.”
Ôn Nhã: “…” Nói không ăn là được rồi mà.
Một đĩa có bốn chiếc bánh ngọt, khi Ôn Nhã ăn đến miếng thứ ba thì nước đã sôi, ngay lúc Lâm Tuyết Hà muốn đưa tay ra làm, Ôn Nhã nuốt miếng bánh ngọt đang cầm trong tay, đưa tay ra: “Em làm, em làm.”
Lâm Tuyết Hà hơi ngạc nhiên, nhưng anh vẫn bỏ ra để cô cầm.
Ôn Nhã ngồi thẳng lên, người hơi nghiêng về phía trước, cần cổ trắng ngần hơi đưa ra, hai tay cầm lấy ấm đồng, trông như có kinh nghiệm rất thâm sâu.
Cho lá trà vào ấm, dùng nước sôi tráng qua lá trà, tốc độ trong lần pha đầu tiên của Ôn Nhã rất nhanh, lắc qua lắc lại hai, ba lần rồi đổ nước sôi vào tráng qua chén. Vì lá trà của họ là Phổ Nhĩ nên Ôn Nhã chỉ tráng qua một lần rồi thôi, bắt đầu đến bước ủ trà.
Một tay cô “du long nghịch nước” [*] hơi gượng gạo, từ đó có thể thấy được độ thuần thục, đồng thời, do có một thời gian dài không làm nên có vẻ chưa lưu loát cho lắm, nhưng sau khi pha trà và đổ trà, thì dường như cô đã tìm lại được cảm giác, bấy giờ mới có vẻ đẹp của trà nghệ.
[*] Du long nghịch nước: một bước trong cách pha trà Phổ Nhĩ, dùng nước sôi trong ấm đồng đổ nhanh vào liễn ở nhiệt độ 45 độ, cho trà vào tráng qua nước để trà tiết ra hết hương vị thật của nó.
Cuối cùng, Ôn Nhã rót nước trà đã ở đúng mức trong ấm ra chén, cô cầm chén trà đưa cho anh, rồi bấy giờ mới thở dài một hơi: “Mời.”
Trước mắt là một chén trà, màu nước trà vàng tươi, trong suốt, hương trà thơm thoang thoảng.
Không cần uống cũng biết là trà ngon.
Lâm Tuyết Hà đưa tay cầm chén trà, nhẹ nhàng vuốt ve: “Thâm tàng bất lộ [*].”
[*] Thâm tàng bất lộ: nghĩa là cao thủ chân chính thì không khoe khoang mà có thể ẩn giấu được tài năng của mình, không tùy tiện thể hiện tài năng của bản thân.
Ôn Nhã có chút đắc ý, cô cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Anh đừng thấy em xuất thân thường dân mà xem thường đấy nhé, trước khi ông cụ nhà em phá sản, nhà em cũng được xem là dòng dõi thư hương đó. Dưới ảnh hưởng tốt đẹp từ tổ tiên, mặc dù ông nội em chỉ là người bán lá trà nhưng tay nghề pha trà cũng được xem là một bậc thầy. Khi còn nhỏ, các bạn khác đi học đánh đàn, đánh cờ, vẽ tranh, còn mẹ em thì muốn tiết kiệm tiền nên đã cho em đi học trà đạo [*] với ông nội, em cũng học rất nhiều năm, đáng tiếc là ông nội đã qua đời lúc em học cấp ba, sau đó thì em không đụng vào trà nữa.”
[*] Trà đạo: nghệ thuật thưởng thức trà, bao gồm cách pha và uống theo hình thức không đơn thuần là uống trà thông thường.
Cho nên, tính cách hững hờ không để tâm này của cô cũng có chút gì đó liên quan đến việc học trà đạo từ nhỏ.
Lâm Tuyết Hà vẫn luôn cảm thấy rất khó hiểu, không biết tại sao một người mẹ như mẹ cô lại có thể dạy dỗ Ôn Nhã thành một người như vậy, bây giờ thì mới hiểu, may mà cô còn có một người ông anh chưa từng gặp này.
Lâm Tuyết Hà uống một ngụm, hương trà quanh quẩn, sau khi uống thì vẫn cảm thấy ngòn ngọt: “Không tệ.”
“Ôi, thật ra em chỉ học được chút ít mà thôi, không xứng với kỳ vọng của ông nội.” Ôn Nhã cúi đầu, nhớ tới người đã qua đời sẽ luôn khiến cô cảm thấy đau buồn: “Ông vẫn luôn hy vọng trà đạo của mình có người kế thừa, chỉ là, ngoài em được mẹ đưa qua do không muốn tốn tiền học năng khiếu ra, thì bác và chú của em không muốn con mình học cái này.”
Học trà đạo thì làm được cái gì chứ, trong mắt các bậc phụ huynh thời đó, chẳng thà học thêm lớp luyện thi Olympic Toán còn hơn.
“Ông vừa mất thì em cũng bỏ, nhất định là ông ấy ở trên trời không hài lòng.”
Lâm Tuyết Hà không tiếp lời, chỉ im lặng uống trà.
Uống xong nước trà lần thứ nhất, Lâm Tuyết Hà cầm ấm đồng lên bắt đầu ủ trà lần hai, động tác như nước chảy mây trôi, bất kỳ sự khác biệt nào về tốc độ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không đúng lúc. Nếu như lúc nãy Ôn Nhã pha trà, thì bây giờ, thứ mà anh pha chính là khí chất.
Ánh mắt của anh bình thản, hương trà đậm đà lấp đầy không gian.
Ôn Nhã bỗng đỏ mặt lên, cẩn thận cầm lấy chén trà.
Ôi, người đàn ông này…
Yêu anh chết mất.
“Không thể nói là không có người kế thừa được.”
Ôn Nhã ngẩn người, vẫn chưa phản ứng lại kịp: “Ừm?”
Lâm Tuyết Hà mỉm cười, giọng nói hơi lành lạnh vang lên trong làn khói nóng: “Kỹ thuật pha trà của anh cũng không tồi.”
Dưới ánh mắt uất hận của mấy nhân bán hàng, Ôn Nhã và Lâm Tuyết Hà chọn xong một bộ bát đĩa mới, đặt một số sản phẩm để họ giao đến nhà xong rồi thì cùng nhau đi đến nơi ăn trưa.
Chỗ này gần với khu công nghiệp, hầu hết các cửa hàng đều bán những thứ to lớn như đồ nội thất và vật liệu trang trí trong xây dựng, cuối tuần cũng không đông đúc mấy, người đi đường còn hiếm hoi hơn, xe qua lại cũng không nhiều nhặn gì.
Nhưng ngay cổng vào khu công nghiệp lại mở một quán trà trơ trọi lẻ loi, nằm ở ngay trước nhà máy, việc làm ăn vô cùng ảm đạm.
Ở nơi như thế này, nếu mở cửa hàng bán thức ăn nhanh hoặc quán trà sữa đều sẽ tốt hơn gấp trăm lần so với việc mở quán trà – một loại hình kinh doanh cần cho khách hàng thời gian từ từ ngồi thưởng thức như thế này.
Thật ra thì cũng không hẳn là thế.
Trong mắt những người có hiểu biết, quán trà này có thể được gọi là “thánh địa” để họ thư giãn.
Thứ nhất, vì nơi này ít người đến thật, thứ hai, có thể gọi bánh ngọt ở quán trà này là đỉnh nhất, đặc biệt là các loại bánh làm từ hoa tươi, ăn một miếng thì trong khoang miệng chỉ toàn là hương thơm, ngọt ngào mà không ngán ngấy, thứ ba, hai nhân viên ở quán đều là người đẹp khó mà gặp được, hay mặc sườn xám màu trắng, giọng nói nghe vô cùng ngọt ngào.
Giá cả của quán trà không quá cao, dường như chủ nhân quán trà cũng không quá quan tâm đến chuyện lợi nhuận, bình thường đều lười nhác ở sau quầy tính tiền, xem sách cổ, gặp khách có duyên với mình thì còn hào hứng lấy cây tiêu bên cạnh ra mà thổi.
Tùy ý thoải mái, trôi qua vô cùng thoải mái.
Quán trà chủ yếu thu hút là những người không màng danh lợi, tính cách kiên nhẫn, vừa ngồi xuống là có thể ngồi được đến tận trưa. Cũng có những người nương nhờ bầu không khí trong quán để bản thân có được sự bình tĩnh để có thể nói chuyện, hy vọng lúc nói chuyện sẽ không nóng máu, không bị máu dồn lên não mà dùng từ ngữ rối loạn hết lên, rồi lại quên mất bản thân định nói gì.
Đoàn Minh An từng được một vị khách mời đến đây dùng trà, đó là lần đầu tiên anh ấy bị từ chối một cách thoải mái như vậy sau nhiều năm làm việc. Từ đó về sau, anh ấy lại trở thành khách quen của quán trà này.
Lần này chọn địa điểm nói chuyện ở nơi này cũng là vì muốn để cho tinh thần còn đang căng thẳng của Tần Khả Khả thư giãn hơn.
Trà có vị nguyên bản hơi đắng, Tần Khả Khả uống vào thì giống như nuốt phải hoàng liên [*], khó mà nuốt trôi nổi.
[*] Cây hoàng liên là một loại dược liệu dạng thân thảo. Phần rễ củ được dùng làm thuốc, có vị đắng, tính hàn, không độc.
Diện tích quán trà lớn, khách trong quán cũng ngồi rải rác, hơn nữa, mỗi phòng cũng có vách ngăn, vậy nên, mặc dù yên tĩnh nhưng cũng không cần phải nói quá nhỏ nhẹ.
“Là do tôi có lỗi với em.”
Tần Khả Khả lắc đầu: “Anh không làm gì có lỗi với em cả, chúng ta đã chia tay từ hai năm trước rồi, là do em quấn lấy anh không chịu buông.”
“Người chưa cắt đứt được chính là tôi, không những khiến em đau lòng mà còn làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa em và Ôn Nhã, em có thể không nhận lời xin lỗi này của tôi, nhưng những gì tôi nói đều xuất phát từ tận đáy lòng chứ không phải chỉ nói để cho xong chuyện.”
Người đàn ông này thật tàn nhẫn biết bao.
Mắt Tần Khả Khả nóng lên, đôi mắt chưa hết sưng, giờ đây lại ngập nước: “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, tình cảm là thứ không thể khống chế được, anh thích Ôn Nhã cũng là lẽ đương nhiên, dù sao thì tính cách cô ấy cũng rất tốt, hơn nữa, cho dù có nổi giận thì cô ấy cũng sẽ không điên cuồng như em…”
“Rõ ràng là hai chúng em lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, rõ ràng là hai chúng em giống nhau như thế, nhưng từ nhỏ đến lớn, người được yêu thích hơn luôn là cô ấy, chuyện này cứ như là một vòng luẩn quẩn vậy… Tất cả mọi người đều thích cô ấy hơn em.”
“Vì sao chứ, cô ấy cũng đâu có tốt hơn em đâu…” Tần Khả Khả nghẹn ngào: “Cô ấy cũng chỉ là một người ngây thơ ngốc nghếch mà thôi…”
Đoàn Minh An hơi dịch chuyển ánh mắt, không giải thích thay cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã có ngây thơ hay không, mọi người đều biết rõ trong lòng.
Người ngây thơ thật sự thì sẽ không thể làm ra được chuyện quyết đoán như thế.
Nếu muốn dùng một từ ngữ để miêu tả Ôn Nhã, một từ ngữ khác có ý nghĩa hơi tương tự nhưng lại phù hợp hơn từ “ngây thơ”, đó có lẽ là đơn giản.
Đơn giản đến mức, thích chỉ đơn giản là thích, không thể chấp nhận thì chỉ đơn giản là không thể chấp nhận.
“Nếu lúc trước em chưa từng xuất hiện thì hai người đã ở bên nhau từ lâu lắm rồi, bây giờ em rời đi thì hai người có thể quay về quỹ đạo vốn có.” Tần Khả Khả lau những giọt nước mắt đang lăn dài: “Em nói ra câu này không phải vì hờn dỗi, mà vì “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài”, dù em không có cơ hội thì cũng không thể để cho đứa nhỏ Ôn Nhã ngốc nghếch kia đau lòng như em được.”
Luôn miệng mắng, trong lòng cũng rất oán giận, nhưng cô ấy vẫn hy vọng người bạn tốt thân thiết nhiều năm của mình sống tốt.
Đoàn Minh An cười khổ lắc đầu: “Tôi đã bị từ chối rồi.”
“… Cô ấy vì em.”
Đoàn Minh An lắc đầu: “Lần đầu là vì em, nhưng lần thứ hai thì không phải.”
Tần Khả Khả bất ngờ: “Không phải?”
“Chuyện này cũng không lạ gì, vốn dĩ thời gian tiếp xúc của tôi với cô ấy cũng rất ngắn, sau khi cô ấy vạch rõ giới hạn với tôi thì càng không tiếp xúc gì, cho dù công ty có giao việc làm chung thì thái độ cũng chỉ như là đang làm việc bình thường, không tránh mà cũng không né, chỉ thản nhiên làm việc, đủ để tôi không suy nghĩ đến chuyện gì khác.”
Ôn Nhã, cái đồ ngốc nghếch này… Tần Khả Khả che mắt lại, muốn mí mắt mình ngăn nước mắt lại, không cho nước mắt chảy ra ngoài nữa.
“Hơn nữa, chắc bây giờ cô ấy đã thích người khác rồi.” Có lẽ, anh ấy cũng đã từng gặp người mà cô thích.
Đoàn Minh An cười tự giễu một tiếng: “Đối với cô ấy mà nói, tôi cũng không quan trọng đến vậy, thật ra người nhớ mãi không thôi chỉ có mỗi mình em.”
Yên lặng hơn một tháng qua, hai người đã tự suy ngẫm lại rất nhiều, lần đầu tiên mặt đối mặt nói đến chuyện dây dưa giữa ba người, càng nói càng thoát ly ra khỏi chuyện cũ, cũng càng nói càng thấy rõ là Ôn Nhã đã hoàn toàn bước ra khỏi câu chuyện này, là họ tự vây lấy chính mình, tự giữ lấy mãi không chịu buông.
Tấm biển ở cửa của quán trà trông rất quý giá, bên trên là bốn chữ vàng lớn… Quán trà trà ngon.
“Đơn giản mà thô bạo dữ vậy.” Ôn Nhã nhỏ giọng thì thầm, bước vào với tâm thế không muốn cho lắm.
Ăn trưa thôi mà sao lại đến quán trà vậy chứ, cô muốn ăn thịt mà.
Lâm Tuyết Hà túm lấy cái ót của cô, vừa kéo vừa dẫn cô vào quán trà.
Đây cũng là lần đầu anh đến đây, nhưng không phải là vừa mới biết đến quán trà này. Quán trà này đã mở khoảng nửa năm, khi người lớn trong nhà đến thành phố H bàn chuyện làm ăn thì đã từng đến, vô cùng thích quán trà này. Vốn dĩ là anh cũng không có ý định đến đây, nhưng đã ở gần đây rồi thì đến thử cũng được.
Quán trà yên lặng mà đẹp đẽ, tiếng nói chuyện của khách không quá to, vừa bước vào đã ngửi được hương trà đậm đà như thấm đẫm vào ruột gan.
Ôn Nhã cũng yên ổn trở lại, bước chân như nhẹ nhàng hơn.
Ông chủ với mái tóc hoa râm, làn da hồng hào, sáng bóng, uể oải ngẩng đầu lên nhìn qua, nhân viên phục vụ ở bên trong đã lên tiếng trước: “Xin hỏi, đi mấy người ạ?”
Lâm Tuyết Hà: “Hai người.”
“Hai người muốn uống trà gì?”
“Trà Phổ Nhĩ.”
“Không biết hai người muốn uống thế nào?”
“Chúng tôi sẽ tự pha.”
Ông chủ cười, gật đầu: “Tôi thấy hai người khá giống với người thưởng trà, tự chọn bàn đi, Thanh Thanh, mang cho họ một đĩa Nguyệt Quý để cô gái ăn lót dạ trước.” Tất nhiên, ở nơi này, Nguyệt Quý chính là hoa hồng được làm thành bánh ngọt, chỉ là quán trà lấy một cái tên hay hơn để đặt mà thôi.
Ôn Nhã cảm thấy không thể tin nổi, sao lại nói là để cho cô lót dạ cơ chứ, chẳng lẽ không cho anh Lâm ăn ư?
Tò mò thì tò mò, nhưng cô lại không nói ra, sau khi đi theo Lâm Nguyệt Hà đến chỗ này, có hai chị gái xinh đẹp lần lượt mang trà và đĩa bánh ngọt được tặng kèm kia lên rồi im lặng đi ra.
Mỗi chỗ ngồi trong quán đều được dùng vách ngăn bằng gỗ, tạo nên không gian nửa kín nửa mở, ở cửa chỉ có một tấm mành trúc rủ xuống.
Ôn Nhã cảm thấy không gian nhỏ như thế này rất hay, ánh đèn vàng ấm áp và hơi lạnh từ bên ngoài phả vào, tạo nên cảm giác thoải mái không sao nói được thành lời.
Lâm Tuyết Hà cầm ấm đồng đã được chuẩn bị trước lên, bắt đầu đun nước.
Hiển nhiên nước này không phải nước đã được lọc từ máy, mà là nước chủ nhân quán trà cho người vận chuyển từ suối đến mỗi ngày, nước suối ngọt ngào, vô cùng thích hợp để pha trà.
Ôn Nhã đưa tay ra cầm một miếng bánh ngọt hoa hồng lên, vẻ ngoài cũng không khác biệt gì nhiều, đơn giản là dùng khuôn hình cánh hoa để làm, bỏ vào ăn mới cảm nhận được sự khác lạ.
Vị rất trong, hơi dính, hương hoa đậm đặc, vị ngọt rất đặc biệt, là một cảm giác từ từ khuếch tán ra khắp khoang miệng, không cảm thấy ngọt nhưng lại cảm thấy rất ngọt… Sau khi nếm thử, Ôn Nhã cảm thấy bánh ngọt này nên được gọi là “bánh trà nhài” mới phải.
“Anh Lâm không ăn à?”
Mí mắt Lâm Tuyết Hà hơi nâng lên: “Không cần, đây là đồ cho cô gái nhỏ lót dạ.”
Ôn Nhã: “…” Nói không ăn là được rồi mà.
Một đĩa có bốn chiếc bánh ngọt, khi Ôn Nhã ăn đến miếng thứ ba thì nước đã sôi, ngay lúc Lâm Tuyết Hà muốn đưa tay ra làm, Ôn Nhã nuốt miếng bánh ngọt đang cầm trong tay, đưa tay ra: “Em làm, em làm.”
Lâm Tuyết Hà hơi ngạc nhiên, nhưng anh vẫn bỏ ra để cô cầm.
Ôn Nhã ngồi thẳng lên, người hơi nghiêng về phía trước, cần cổ trắng ngần hơi đưa ra, hai tay cầm lấy ấm đồng, trông như có kinh nghiệm rất thâm sâu.
Cho lá trà vào ấm, dùng nước sôi tráng qua lá trà, tốc độ trong lần pha đầu tiên của Ôn Nhã rất nhanh, lắc qua lắc lại hai, ba lần rồi đổ nước sôi vào tráng qua chén. Vì lá trà của họ là Phổ Nhĩ nên Ôn Nhã chỉ tráng qua một lần rồi thôi, bắt đầu đến bước ủ trà.
Một tay cô “du long nghịch nước” [*] hơi gượng gạo, từ đó có thể thấy được độ thuần thục, đồng thời, do có một thời gian dài không làm nên có vẻ chưa lưu loát cho lắm, nhưng sau khi pha trà và đổ trà, thì dường như cô đã tìm lại được cảm giác, bấy giờ mới có vẻ đẹp của trà nghệ.
[*] Du long nghịch nước: một bước trong cách pha trà Phổ Nhĩ, dùng nước sôi trong ấm đồng đổ nhanh vào liễn ở nhiệt độ 45 độ, cho trà vào tráng qua nước để trà tiết ra hết hương vị thật của nó.
Cuối cùng, Ôn Nhã rót nước trà đã ở đúng mức trong ấm ra chén, cô cầm chén trà đưa cho anh, rồi bấy giờ mới thở dài một hơi: “Mời.”
Trước mắt là một chén trà, màu nước trà vàng tươi, trong suốt, hương trà thơm thoang thoảng.
Không cần uống cũng biết là trà ngon.
Lâm Tuyết Hà đưa tay cầm chén trà, nhẹ nhàng vuốt ve: “Thâm tàng bất lộ [*].”
[*] Thâm tàng bất lộ: nghĩa là cao thủ chân chính thì không khoe khoang mà có thể ẩn giấu được tài năng của mình, không tùy tiện thể hiện tài năng của bản thân.
Ôn Nhã có chút đắc ý, cô cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Anh đừng thấy em xuất thân thường dân mà xem thường đấy nhé, trước khi ông cụ nhà em phá sản, nhà em cũng được xem là dòng dõi thư hương đó. Dưới ảnh hưởng tốt đẹp từ tổ tiên, mặc dù ông nội em chỉ là người bán lá trà nhưng tay nghề pha trà cũng được xem là một bậc thầy. Khi còn nhỏ, các bạn khác đi học đánh đàn, đánh cờ, vẽ tranh, còn mẹ em thì muốn tiết kiệm tiền nên đã cho em đi học trà đạo [*] với ông nội, em cũng học rất nhiều năm, đáng tiếc là ông nội đã qua đời lúc em học cấp ba, sau đó thì em không đụng vào trà nữa.”
[*] Trà đạo: nghệ thuật thưởng thức trà, bao gồm cách pha và uống theo hình thức không đơn thuần là uống trà thông thường.
Cho nên, tính cách hững hờ không để tâm này của cô cũng có chút gì đó liên quan đến việc học trà đạo từ nhỏ.
Lâm Tuyết Hà vẫn luôn cảm thấy rất khó hiểu, không biết tại sao một người mẹ như mẹ cô lại có thể dạy dỗ Ôn Nhã thành một người như vậy, bây giờ thì mới hiểu, may mà cô còn có một người ông anh chưa từng gặp này.
Lâm Tuyết Hà uống một ngụm, hương trà quanh quẩn, sau khi uống thì vẫn cảm thấy ngòn ngọt: “Không tệ.”
“Ôi, thật ra em chỉ học được chút ít mà thôi, không xứng với kỳ vọng của ông nội.” Ôn Nhã cúi đầu, nhớ tới người đã qua đời sẽ luôn khiến cô cảm thấy đau buồn: “Ông vẫn luôn hy vọng trà đạo của mình có người kế thừa, chỉ là, ngoài em được mẹ đưa qua do không muốn tốn tiền học năng khiếu ra, thì bác và chú của em không muốn con mình học cái này.”
Học trà đạo thì làm được cái gì chứ, trong mắt các bậc phụ huynh thời đó, chẳng thà học thêm lớp luyện thi Olympic Toán còn hơn.
“Ông vừa mất thì em cũng bỏ, nhất định là ông ấy ở trên trời không hài lòng.”
Lâm Tuyết Hà không tiếp lời, chỉ im lặng uống trà.
Uống xong nước trà lần thứ nhất, Lâm Tuyết Hà cầm ấm đồng lên bắt đầu ủ trà lần hai, động tác như nước chảy mây trôi, bất kỳ sự khác biệt nào về tốc độ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không đúng lúc. Nếu như lúc nãy Ôn Nhã pha trà, thì bây giờ, thứ mà anh pha chính là khí chất.
Ánh mắt của anh bình thản, hương trà đậm đà lấp đầy không gian.
Ôn Nhã bỗng đỏ mặt lên, cẩn thận cầm lấy chén trà.
Ôi, người đàn ông này…
Yêu anh chết mất.
“Không thể nói là không có người kế thừa được.”
Ôn Nhã ngẩn người, vẫn chưa phản ứng lại kịp: “Ừm?”
Lâm Tuyết Hà mỉm cười, giọng nói hơi lành lạnh vang lên trong làn khói nóng: “Kỹ thuật pha trà của anh cũng không tồi.”
Bình luận facebook