Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Nếu không anh sẽ muốn hôn em mất
Quán nướng lộ thiên nằm ở ngay bên vỉa hè. Đầu hạ vừa oi nóng vừa dính nhớp, quạt chạy số to nhất mà vẫn đổ một tầng mồ hôi.
Một hàng có mười hai người, ngồi quanh bàn tròn. Nguyễn Miên vẫn ngồi giữa Mạnh Tinh Lan và Trần Ngật như mọi khi. Bầu trời lúc sẩm tối bị ánh hoàng hôn rực rỡ và đẹp đẽ lạ thường xé thành từng mảnh, mặt trời sắp lặn mà vẫn cố gắng tỏa nhiệt hết cỡ.
Thẩm Du gọi hầu hết các món có trong menu, sau đó lại chuyển cho mọi người, xem ai muốn ăn gì thì gọi thêm, “Mọi người chọn đi, tao đi lấy bia.”
Menu được truyền một lượt, cuối cùng chỉ còn ớt xanh và óc heo nướng là bị chừa ra. Phục vụ đi tới lấy lại menu, thấy Thẩm Du mang một két bia ra nên lại đề bút viết thêm mấy chữ lên giấy.
Thẩm Du bật mở mấy chai bia một lúc, nắp chai rơi xuống đất, anh ta nhặt lên, hỏi: “Mọi người ở đây trưởng thành hết rồi chứ?”
Cuối cùng chỉ có một hai người trả lời. 16, 17 tuổi vẫn chưa trưởng thành, đứa lớn nhất cũng phải một tuần nữa mới đến tuổi 18.
Thật sự vẫn còn là mấy đứa nhóc.
Trần Ngật cười, giơ tay gọi phục vụ tới gọi thêm mấy chai nước ngọt. Thẩm Du đưa cho bọn Giang Nhượng mấy cốc bia, lúc đến chỗ Trần Ngật, anh cản lại, “Tao không uống.”
Thẩm Du cười mắng, “Mẹ, mày đừng có vờ vịt với tao.”
Trần Ngật dựa vào lưng ghế, lặng lẽ đặt tay lên lưng ghế của Nguyễn Miên, “Lát nữa tao còn phải lái xe.”
Ngụ ý không thể rõ ràng hơn.
Thẩm Du đã quen cái tính nết đó của anh lâu rồi, chuyển cốc sang cho Nguyễn Miên, chai bia đặt giữa tay trái cô và tay phải Trần Ngật.
Nguyễn Miên vẫn còn nhớ lần đi ăn cùng bọn họ hôm trước. Thẩm Du vừa mới thu tay lại, cô đã chuyển cốc sang bên tay phải mình.
Trần Ngật thấy hành động này thì bật cười, cái tay đang đặt trên lưng ghế của cô khẽ vỗ vào vai cô. Mọi người nhìn sang, anh mới thản nhiên hỏi: “Làm gì thế?”
Nguyễn Miên làm vậy theo bản năng, giờ phản ứng lại mới thấy không được tự nhiên lắm, “… Em đặt sang bên này thuận tay hơn.”
Anh nhướng mày, kéo dài giọng, “À, ra vậy.”
“Ừm.” Nói xong, cô còn gật đầu một cái để tăng độ tin cậy.
Trần Ngật cười đến là thoải mái, gương mặt giãn ra, lười biếng nói: “Được rồi, để lại đây đi, lần này anh không uống của em đâu.”
“…..”
Nghĩ đến việc lát nữa phải quay về trường thăm Chu Hải, bọn họ không uống quá nhiều, một két bia chỉ mới uống chưa được nửa. Trần Ngật thấy ăn được hòm hòm rồi, bèn đứng dậy đi thanh toán.
Mười mấy người ăn hết mấy trăm tệ. Trả tiền xong, Trần Ngật cầm hai gói kẹo ô mai trên bàn bỏ vào túi, đến khi quay về chỗ, mấy cậu học sinh kia ăn xong về trước rồi.
Anh ngồi xuống, tự nhiên đưa tay cầm chai bia còn chưa uống hết trước mặt Nguyễn Miên lên, đặt hai gói kẹo ô mai vào chỗ đó, thấp giọng nói, “Uống ít một chút.”
Nguyễn Miên nuốt đồ ăn xuống, không nói gì, chỉ vươn tay cầm lấy hai gói kẹo ô mai.
Ăn xong, mọi người đi đến trung tâm thương mại gần đó mua ít quà. Trên đường về đi ngang qua cửa hàng hoa quả, Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan ghé vào mua nước ép.
Chín giờ mới đến trước cửa nhà thầy Chu. Năm nay Chu Hải 53 tuổi, đã đến tuổi làm ông nội. Lúc thầy ôm cháu nội ra mở cửa còn ngạc nhiên một lúc, sau đó thì vô cùng vui mừng và kích động, nói cũng nói không rõ.
Tính ra Chu Hải chỉ là chủ nhiệm lớp của bốn người Nguyễn Miên, Trần Ngật, Giang Nhượng và Mạnh Tinh Lan thôi, nhưng hồi lớp 10 thầy từng dạy Sinh học lớp mấy người Trần Ngật, cho nên Lương Dập Nhiên và Thẩm Du đến thăm thầy cũng hợp tình hợp lý.
Bọn họ cố ý chọn thời gian buổi tối để đến thăm là vì không muốn tốn nhiều thời gian, cũng không muốn làm phiền Chu Hải, ngồi xuống uống hai chén trà, trò chuyện một lúc rồi đi.
Chu Hải tiễn bọn họ đến tận cổng trường, xúc động nói: “Thật sự thì, năm này qua năm khác, chớp mắt một cái mấy đứa đã sắp thành gia lập nghiệp hết rồi.”
Mấy người đáp dạ, đi tới cổng trường, bọn họ bảo Chu Hải không cần tiễn nữa. Chu Hải khẽ vuốt cằm, đi ba bước lại quay đầu nhìn, khoát tay dặn bọn họ trên đường về chú ý an toàn.
Mới thi đại học xong nên sân trường vừa thoáng đãng vừa yên tĩnh. Đám người đứng trước cổng trường, hoài niệm một thời học sinh một đi không trở lại.
Giang Nhượng là người phải về đầu tiên, anh ta nhận điện thoại xong thì cười nói: “Trong nhà có việc, về trước đây.”
Thẩm Du và Giang Nhượng tiện đường nên khoác vai nhau ra ven đường bắt xe. Mà nhà mới của Mạnh Tinh Lan và Lương Dập Nhiên ở gần đại học Bình Thành cách đây một đoạn nên cũng rời đi ngay.
Chỉ còn Nguyễn Miên và Trần Ngật đứng ở đó. Hai người cách nhau một khoảng, ánh đèn đường kéo dài hai chiếc bóng của họ.
Một lúc sau, Trần Ngật ngỏ ý muốn đưa cô về, Nguyễn Miên theo anh qua đường, đi đến chỗ đậu xe trước quán trà sữa.
Dọc đường đi toàn người là người.
Hai người không cách nhau gần lắm, mãi đến khi đối diện có một đứa nhỏ chạy tới, chạy qua khoảng trống giữa hai người họ.
Dường như lúc này Trần Ngật mới nhận ra, anh lặng lẽ bước lại gần cô, nghiêng đầu hỏi, “Mai em về thành phố B không?”
“Có.” Cô đã đặt vé máy bay vào trưa mai rồi, “Bao giờ hai người về?”
“Tối mai.” Trần Ngật hỏi: “Đi cùng nhau không?”
Sáng ngày kia Nguyễn Miên phải giao ban sớm, hơn nữa tối còn phải trực thay đồng nghiệp. Lựa chọn giữa việc về cùng Trần Ngật hay về sớm một chút để được ngủ nhiều thêm một ít, cuối cùng cô lắc đầu đáp: “Không được, ngày kia em phải làm cả ngày, tối cần đi ngủ sớm.”
Anh không nói thêm nữa, “Được.”
Hai người đi đến chỗ đậu xe, Nguyễn Miên thấy hơi khát, bèn đi tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua hai chai nước. Lúc đang chuẩn bị lên xe, bên cạnh bỗng có ai gọi.
“Miên Miên?”
Nguyễn Miên ngẩng đầu lên theo bản năng, qua cánh cửa xe đang mở, cô thấy Phương Như Thanh và Triệu Thư Dương đứng cách đó không xa. Cô nhìn sang Trần Ngật, một lúc sau mới nói, “Mẹ và em trai em.”
Cô có phần cam chịu, đóng cửa xe lại. Phương Như Thanh đã đi tới, đầu tiên là đưa mắt nhìn Trần Ngật sau đó mới hỏi: “Sao muộn thế này con vẫn còn ở đây?”
Nguyễn Miên: “Con đi thăm thầy giáo, giờ chuẩn bị về đây ạ.”
Khi đang nói, Trần Ngật cũng xuống xe theo. Trước giờ lễ nghĩa của anh luôn đúng mực, dù trong tình huống xảy ra đột xuất như thế này, anh vẫn có thể duy trì giáo dưỡng, không nhanh không chậm tự giới thiệu: “Cháu chào bác, cháu là Trần Ngật.”
Lúc này Phương Như Thanh không hứng thú với người đàn ông trước mặt này lắm, bà chỉ duy trì lễ nghĩa của bậc bề trên nhận lời thăm hỏi của anh, nhớ đến câu trả lời vừa nãy của Nguyễn Miên, bà hỏi: “Hai đứa là bạn học à? Bạn cùng khóa quay về thăm thầy giáo sao?”
“Vâng, bạn cấp ba ạ.” Trần Ngật đưa mắt nhìn người bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng hôm nay cháu và Nguyễn Miên gặp nhau để xem mắt.”
Vừa nói xong, Nguyễn Miên lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Anh làm chuyện đứng đắn, không nói dối cũng không giở trò, vô cùng thản nhiên nghênh đón cái nhìn chăm chú của cô.
Không để ý đến sự ngạc nhiên của Nguyễn Miên, người vẫn luôn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con gái – Phương Như Thanh lập tức đổi giọng, tâm trạng cũng tốt hơn trông thấy, “Ôi chao, cháu xem giờ vẫn còn sớm, nhà chúng ta ở gần đây thôi, hay là đi vào uống chén trà một lát rồi đi.”
Trần Ngật biết tiến biết lùi, khiêm nhường đáp, “Không dám làm phiền bác ạ, để hôm nào có cơ hội cháu sẽ tới nhà thăm hỏi.”
Phương Như Thanh muốn nói gì đó, Nguyễn Miên đã ngắt lời, “Mẹ, cũng muộn rồi, mẹ dẫn Thư Dương về sớm một chút đi ạ, có chuyện gì tối con về nói với mẹ sau.”
Lôi lôi kéo kéo hơn nửa ngày, Phương Như Thanh mới bị Triệu Thư Dương kéo đi. Nguyễn Miên thầm thở phào nhẹ nhõm, lại như nhớ ra gì đó, cô quay đầu nhìn Trần Ngật, “Thật ra anh không nói với mẹ em cũng được.”
“Nói gì cơ, xem mắt sao?” Trần Ngật nghiêm túc, “Đó là vì nhà anh có gia quy, không thể nói dối bậc bề trên.”
“…..”
Trên đường về, Nguyễn Miên không ngừng nhận được tin nhắn của Phương Như Thanh, hận không thể hỏi kỹ mười tám đời tổ tông nhà Trần Ngật. Nhưng hiểu biết của Nguyễn Miên đối với Trần Ngật chỉ giới hạn ở những gì bày ra trước mắt, cùng với cái tình hình hiện tại mà anh nói hồi chiều.
Có rất nhiều vấn đề cô không trả lời được, cuối cùng Phương Như Thanh bắt đầu nghi ngờ Trần Ngật có phải là người bị cô kéo đến để đối phó với bà hay không.
Nguyễn Miên: “…..”
Cô đành phải lôi Nguyễn Minh Khoa ra, lúc này Phương Như Thanh mới yên tĩnh, hình như đã chuyển đối tượng công kích nên không nhắn tin cho cô nữa.
Cuối cùng di động cũng yên lặng.
Trần Ngật nhìn sang cô, hỏi với vẻ săn sóc, “Có cần anh thêm wechat của bác gái không?”
“Dạ?”
“Giải thích một chút.” Trần Ngật nói: “Thuận tiện nói cho bác tình hình hiện tại của anh luôn.”
Nguyễn Miên khẽ mím môi, tựa hồ hơi khó có thể nhận “lòng tốt” của anh, một lúc sau mới đáp: “Không cần đâu.”
Trần Ngật tuân thủ nguyên tắc chuyên tâm lái xe, anh thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm đằng trước, hành trình nửa tiếng còn lại vô cùng thuận lợi.
Đi đến cổng tiểu khu, lúc Nguyễn Miên tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, bỗng có tiếng khóa cửa xe vang lên bên tai.
Cô ngạc nhiên, thử mở cửa nhưng không được, quay đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu, “Sao vậy?”
“Bảy tiếng hai mươi tư phút.” Để đảm bảo mình nói đúng, nói xong Trần Ngật lại nhìn sang di động, lúc này Nguyễn Miên mới phát hiện anh đã note lại một mốc thời gian trên ghi chú.
— 14:18
Nghĩ một lúc, có lẽ từ lúc anh ngỏ lời chiều nay đến bây giờ đã được bảy tiếng hai mươi tư phút. Anh nhắc lại một lần nữa, “Từ lúc anh đề cập đến vấn đề kia tới giờ đã qua lâu vậy rồi, mà em vẫn chưa cho anh biết câu trả lời.”
Nguyễn Miên vốn tưởng Trần Ngật đã quên chuyện này, không ngờ anh không chỉ nhớ mà còn nhớ chính xác cẩn thận như vậy, dường như bầu không khí đã quay trở lại như hồi chiều nay.
Tay cô còn đặt trên tay nắm cửa xe, duy trì tư thế đó nhìn anh, ánh mắt không khác mấy lúc cô nhìn anh khi ở sân bóng chiều nay.
Khi ấy không thiên thời địa lợi như bây giờ, nhưng Trần Ngật vẫn bất động như cũ, lúc nhìn cô, ánh mắt anh đượm ý cười, “Em đừng nhìn anh như thế.”
Tầm mắt anh di chuyển xuống dưới một chút rồi nhanh chóng thu lại, thấp giọng nói: “Nếu không anh sẽ muốn hôn em mất.”
“…..” Nguyễn Miên hoàn hồn, cánh môi mấp máy, lại không phát ra tiếng. Hai má đỏ lên vì ngại ngùng, bầu không khí dần nhuốm mùi mập mờ.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tim đập nhanh như nổi trống.
Mấy chục giây ấy sao mà dài quá đỗi, khiến Trần Ngật vốn luôn tự tin cũng mơ hồ cảm thấy lo lắng bất an, ánh mắt đầy căng thẳng khi nhìn cô.
Ngoài xe người đến người đi, Nguyễn Miên trông thấy một đôi tình nhân đang cãi nhau, thấy một nhà ba người tay cầm tay tản bộ, còn có một ông cụ đang đẩy người bạn già của mình đi dạo.
Nhân gian muôn màu muôn vẻ, nhưng cuộc đời mỗi người lại cùng chung đích đến.
Cô thu lại tầm mắt, nhẹ giọng hỏi: “Buổi chiều anh nói nếu anh thắng trận bóng thì em sẽ phải đồng ý với anh một chuyện, anh muốn em đồng ý với anh chuyện gì?”
Trần Ngật nhìn cô không chớp mắt, yết hầu lăn nhẹ, “Giờ anh nói, em có đồng ý không?”
“Anh cứ nói là chuyện gì đi đã.” Nguyễn Miên không mắc mưu đâu nhé.
“Gả cho anh.”
“?”
Anh mỉm cười, “Không được à? Thế thì làm bạn gái anh được không?”
Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn anh, tựa hồ đang ngại ngùng, nhưng cô nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau mấy giây im lặng, cô thấp giọng nói: “Chắc là được.”
— Chắc là được.
Sau khi Nguyễn Miên nói xong câu đó, trong xe đột nhiên rơi vào trầm mặc. Cô có chút hồi hộp, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn anh.
Trần Ngật chăm chú nhìn vành tai đỏ lựng của cô, lòng anh ngọt ngào như mật, “Em không quay lại nhìn anh à?”
Nguyễn Miên quay đầu nhìn anh, còn chưa quay sang hẳn, người vốn cách một khoảng bỗng nhiên lại gần trong gang tấc, lông mày dày rậm và cánh môi ấm áp, tất cả đều thật sự tồn tại.
Tim cô chợt hẫng một nhịp, hàng mi khẽ run.
Vài giây sau, Trần Ngật thoáng lùi lại, ngón tay xoa nhẹ nơi anh vừa hôn lên, mềm mềm, giống như tên của cô vậy.
Ánh sáng trong xe mơ hồ, anh rũ mắt, nhìn thẳng vào cô, gương mặt đầy vẻ thâm tình, giọng nói trầm thấp lưu luyến, “Anh thích em.”
Một hàng có mười hai người, ngồi quanh bàn tròn. Nguyễn Miên vẫn ngồi giữa Mạnh Tinh Lan và Trần Ngật như mọi khi. Bầu trời lúc sẩm tối bị ánh hoàng hôn rực rỡ và đẹp đẽ lạ thường xé thành từng mảnh, mặt trời sắp lặn mà vẫn cố gắng tỏa nhiệt hết cỡ.
Thẩm Du gọi hầu hết các món có trong menu, sau đó lại chuyển cho mọi người, xem ai muốn ăn gì thì gọi thêm, “Mọi người chọn đi, tao đi lấy bia.”
Menu được truyền một lượt, cuối cùng chỉ còn ớt xanh và óc heo nướng là bị chừa ra. Phục vụ đi tới lấy lại menu, thấy Thẩm Du mang một két bia ra nên lại đề bút viết thêm mấy chữ lên giấy.
Thẩm Du bật mở mấy chai bia một lúc, nắp chai rơi xuống đất, anh ta nhặt lên, hỏi: “Mọi người ở đây trưởng thành hết rồi chứ?”
Cuối cùng chỉ có một hai người trả lời. 16, 17 tuổi vẫn chưa trưởng thành, đứa lớn nhất cũng phải một tuần nữa mới đến tuổi 18.
Thật sự vẫn còn là mấy đứa nhóc.
Trần Ngật cười, giơ tay gọi phục vụ tới gọi thêm mấy chai nước ngọt. Thẩm Du đưa cho bọn Giang Nhượng mấy cốc bia, lúc đến chỗ Trần Ngật, anh cản lại, “Tao không uống.”
Thẩm Du cười mắng, “Mẹ, mày đừng có vờ vịt với tao.”
Trần Ngật dựa vào lưng ghế, lặng lẽ đặt tay lên lưng ghế của Nguyễn Miên, “Lát nữa tao còn phải lái xe.”
Ngụ ý không thể rõ ràng hơn.
Thẩm Du đã quen cái tính nết đó của anh lâu rồi, chuyển cốc sang cho Nguyễn Miên, chai bia đặt giữa tay trái cô và tay phải Trần Ngật.
Nguyễn Miên vẫn còn nhớ lần đi ăn cùng bọn họ hôm trước. Thẩm Du vừa mới thu tay lại, cô đã chuyển cốc sang bên tay phải mình.
Trần Ngật thấy hành động này thì bật cười, cái tay đang đặt trên lưng ghế của cô khẽ vỗ vào vai cô. Mọi người nhìn sang, anh mới thản nhiên hỏi: “Làm gì thế?”
Nguyễn Miên làm vậy theo bản năng, giờ phản ứng lại mới thấy không được tự nhiên lắm, “… Em đặt sang bên này thuận tay hơn.”
Anh nhướng mày, kéo dài giọng, “À, ra vậy.”
“Ừm.” Nói xong, cô còn gật đầu một cái để tăng độ tin cậy.
Trần Ngật cười đến là thoải mái, gương mặt giãn ra, lười biếng nói: “Được rồi, để lại đây đi, lần này anh không uống của em đâu.”
“…..”
Nghĩ đến việc lát nữa phải quay về trường thăm Chu Hải, bọn họ không uống quá nhiều, một két bia chỉ mới uống chưa được nửa. Trần Ngật thấy ăn được hòm hòm rồi, bèn đứng dậy đi thanh toán.
Mười mấy người ăn hết mấy trăm tệ. Trả tiền xong, Trần Ngật cầm hai gói kẹo ô mai trên bàn bỏ vào túi, đến khi quay về chỗ, mấy cậu học sinh kia ăn xong về trước rồi.
Anh ngồi xuống, tự nhiên đưa tay cầm chai bia còn chưa uống hết trước mặt Nguyễn Miên lên, đặt hai gói kẹo ô mai vào chỗ đó, thấp giọng nói, “Uống ít một chút.”
Nguyễn Miên nuốt đồ ăn xuống, không nói gì, chỉ vươn tay cầm lấy hai gói kẹo ô mai.
Ăn xong, mọi người đi đến trung tâm thương mại gần đó mua ít quà. Trên đường về đi ngang qua cửa hàng hoa quả, Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan ghé vào mua nước ép.
Chín giờ mới đến trước cửa nhà thầy Chu. Năm nay Chu Hải 53 tuổi, đã đến tuổi làm ông nội. Lúc thầy ôm cháu nội ra mở cửa còn ngạc nhiên một lúc, sau đó thì vô cùng vui mừng và kích động, nói cũng nói không rõ.
Tính ra Chu Hải chỉ là chủ nhiệm lớp của bốn người Nguyễn Miên, Trần Ngật, Giang Nhượng và Mạnh Tinh Lan thôi, nhưng hồi lớp 10 thầy từng dạy Sinh học lớp mấy người Trần Ngật, cho nên Lương Dập Nhiên và Thẩm Du đến thăm thầy cũng hợp tình hợp lý.
Bọn họ cố ý chọn thời gian buổi tối để đến thăm là vì không muốn tốn nhiều thời gian, cũng không muốn làm phiền Chu Hải, ngồi xuống uống hai chén trà, trò chuyện một lúc rồi đi.
Chu Hải tiễn bọn họ đến tận cổng trường, xúc động nói: “Thật sự thì, năm này qua năm khác, chớp mắt một cái mấy đứa đã sắp thành gia lập nghiệp hết rồi.”
Mấy người đáp dạ, đi tới cổng trường, bọn họ bảo Chu Hải không cần tiễn nữa. Chu Hải khẽ vuốt cằm, đi ba bước lại quay đầu nhìn, khoát tay dặn bọn họ trên đường về chú ý an toàn.
Mới thi đại học xong nên sân trường vừa thoáng đãng vừa yên tĩnh. Đám người đứng trước cổng trường, hoài niệm một thời học sinh một đi không trở lại.
Giang Nhượng là người phải về đầu tiên, anh ta nhận điện thoại xong thì cười nói: “Trong nhà có việc, về trước đây.”
Thẩm Du và Giang Nhượng tiện đường nên khoác vai nhau ra ven đường bắt xe. Mà nhà mới của Mạnh Tinh Lan và Lương Dập Nhiên ở gần đại học Bình Thành cách đây một đoạn nên cũng rời đi ngay.
Chỉ còn Nguyễn Miên và Trần Ngật đứng ở đó. Hai người cách nhau một khoảng, ánh đèn đường kéo dài hai chiếc bóng của họ.
Một lúc sau, Trần Ngật ngỏ ý muốn đưa cô về, Nguyễn Miên theo anh qua đường, đi đến chỗ đậu xe trước quán trà sữa.
Dọc đường đi toàn người là người.
Hai người không cách nhau gần lắm, mãi đến khi đối diện có một đứa nhỏ chạy tới, chạy qua khoảng trống giữa hai người họ.
Dường như lúc này Trần Ngật mới nhận ra, anh lặng lẽ bước lại gần cô, nghiêng đầu hỏi, “Mai em về thành phố B không?”
“Có.” Cô đã đặt vé máy bay vào trưa mai rồi, “Bao giờ hai người về?”
“Tối mai.” Trần Ngật hỏi: “Đi cùng nhau không?”
Sáng ngày kia Nguyễn Miên phải giao ban sớm, hơn nữa tối còn phải trực thay đồng nghiệp. Lựa chọn giữa việc về cùng Trần Ngật hay về sớm một chút để được ngủ nhiều thêm một ít, cuối cùng cô lắc đầu đáp: “Không được, ngày kia em phải làm cả ngày, tối cần đi ngủ sớm.”
Anh không nói thêm nữa, “Được.”
Hai người đi đến chỗ đậu xe, Nguyễn Miên thấy hơi khát, bèn đi tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua hai chai nước. Lúc đang chuẩn bị lên xe, bên cạnh bỗng có ai gọi.
“Miên Miên?”
Nguyễn Miên ngẩng đầu lên theo bản năng, qua cánh cửa xe đang mở, cô thấy Phương Như Thanh và Triệu Thư Dương đứng cách đó không xa. Cô nhìn sang Trần Ngật, một lúc sau mới nói, “Mẹ và em trai em.”
Cô có phần cam chịu, đóng cửa xe lại. Phương Như Thanh đã đi tới, đầu tiên là đưa mắt nhìn Trần Ngật sau đó mới hỏi: “Sao muộn thế này con vẫn còn ở đây?”
Nguyễn Miên: “Con đi thăm thầy giáo, giờ chuẩn bị về đây ạ.”
Khi đang nói, Trần Ngật cũng xuống xe theo. Trước giờ lễ nghĩa của anh luôn đúng mực, dù trong tình huống xảy ra đột xuất như thế này, anh vẫn có thể duy trì giáo dưỡng, không nhanh không chậm tự giới thiệu: “Cháu chào bác, cháu là Trần Ngật.”
Lúc này Phương Như Thanh không hứng thú với người đàn ông trước mặt này lắm, bà chỉ duy trì lễ nghĩa của bậc bề trên nhận lời thăm hỏi của anh, nhớ đến câu trả lời vừa nãy của Nguyễn Miên, bà hỏi: “Hai đứa là bạn học à? Bạn cùng khóa quay về thăm thầy giáo sao?”
“Vâng, bạn cấp ba ạ.” Trần Ngật đưa mắt nhìn người bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng hôm nay cháu và Nguyễn Miên gặp nhau để xem mắt.”
Vừa nói xong, Nguyễn Miên lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Anh làm chuyện đứng đắn, không nói dối cũng không giở trò, vô cùng thản nhiên nghênh đón cái nhìn chăm chú của cô.
Không để ý đến sự ngạc nhiên của Nguyễn Miên, người vẫn luôn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con gái – Phương Như Thanh lập tức đổi giọng, tâm trạng cũng tốt hơn trông thấy, “Ôi chao, cháu xem giờ vẫn còn sớm, nhà chúng ta ở gần đây thôi, hay là đi vào uống chén trà một lát rồi đi.”
Trần Ngật biết tiến biết lùi, khiêm nhường đáp, “Không dám làm phiền bác ạ, để hôm nào có cơ hội cháu sẽ tới nhà thăm hỏi.”
Phương Như Thanh muốn nói gì đó, Nguyễn Miên đã ngắt lời, “Mẹ, cũng muộn rồi, mẹ dẫn Thư Dương về sớm một chút đi ạ, có chuyện gì tối con về nói với mẹ sau.”
Lôi lôi kéo kéo hơn nửa ngày, Phương Như Thanh mới bị Triệu Thư Dương kéo đi. Nguyễn Miên thầm thở phào nhẹ nhõm, lại như nhớ ra gì đó, cô quay đầu nhìn Trần Ngật, “Thật ra anh không nói với mẹ em cũng được.”
“Nói gì cơ, xem mắt sao?” Trần Ngật nghiêm túc, “Đó là vì nhà anh có gia quy, không thể nói dối bậc bề trên.”
“…..”
Trên đường về, Nguyễn Miên không ngừng nhận được tin nhắn của Phương Như Thanh, hận không thể hỏi kỹ mười tám đời tổ tông nhà Trần Ngật. Nhưng hiểu biết của Nguyễn Miên đối với Trần Ngật chỉ giới hạn ở những gì bày ra trước mắt, cùng với cái tình hình hiện tại mà anh nói hồi chiều.
Có rất nhiều vấn đề cô không trả lời được, cuối cùng Phương Như Thanh bắt đầu nghi ngờ Trần Ngật có phải là người bị cô kéo đến để đối phó với bà hay không.
Nguyễn Miên: “…..”
Cô đành phải lôi Nguyễn Minh Khoa ra, lúc này Phương Như Thanh mới yên tĩnh, hình như đã chuyển đối tượng công kích nên không nhắn tin cho cô nữa.
Cuối cùng di động cũng yên lặng.
Trần Ngật nhìn sang cô, hỏi với vẻ săn sóc, “Có cần anh thêm wechat của bác gái không?”
“Dạ?”
“Giải thích một chút.” Trần Ngật nói: “Thuận tiện nói cho bác tình hình hiện tại của anh luôn.”
Nguyễn Miên khẽ mím môi, tựa hồ hơi khó có thể nhận “lòng tốt” của anh, một lúc sau mới đáp: “Không cần đâu.”
Trần Ngật tuân thủ nguyên tắc chuyên tâm lái xe, anh thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm đằng trước, hành trình nửa tiếng còn lại vô cùng thuận lợi.
Đi đến cổng tiểu khu, lúc Nguyễn Miên tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, bỗng có tiếng khóa cửa xe vang lên bên tai.
Cô ngạc nhiên, thử mở cửa nhưng không được, quay đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu, “Sao vậy?”
“Bảy tiếng hai mươi tư phút.” Để đảm bảo mình nói đúng, nói xong Trần Ngật lại nhìn sang di động, lúc này Nguyễn Miên mới phát hiện anh đã note lại một mốc thời gian trên ghi chú.
— 14:18
Nghĩ một lúc, có lẽ từ lúc anh ngỏ lời chiều nay đến bây giờ đã được bảy tiếng hai mươi tư phút. Anh nhắc lại một lần nữa, “Từ lúc anh đề cập đến vấn đề kia tới giờ đã qua lâu vậy rồi, mà em vẫn chưa cho anh biết câu trả lời.”
Nguyễn Miên vốn tưởng Trần Ngật đã quên chuyện này, không ngờ anh không chỉ nhớ mà còn nhớ chính xác cẩn thận như vậy, dường như bầu không khí đã quay trở lại như hồi chiều nay.
Tay cô còn đặt trên tay nắm cửa xe, duy trì tư thế đó nhìn anh, ánh mắt không khác mấy lúc cô nhìn anh khi ở sân bóng chiều nay.
Khi ấy không thiên thời địa lợi như bây giờ, nhưng Trần Ngật vẫn bất động như cũ, lúc nhìn cô, ánh mắt anh đượm ý cười, “Em đừng nhìn anh như thế.”
Tầm mắt anh di chuyển xuống dưới một chút rồi nhanh chóng thu lại, thấp giọng nói: “Nếu không anh sẽ muốn hôn em mất.”
“…..” Nguyễn Miên hoàn hồn, cánh môi mấp máy, lại không phát ra tiếng. Hai má đỏ lên vì ngại ngùng, bầu không khí dần nhuốm mùi mập mờ.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tim đập nhanh như nổi trống.
Mấy chục giây ấy sao mà dài quá đỗi, khiến Trần Ngật vốn luôn tự tin cũng mơ hồ cảm thấy lo lắng bất an, ánh mắt đầy căng thẳng khi nhìn cô.
Ngoài xe người đến người đi, Nguyễn Miên trông thấy một đôi tình nhân đang cãi nhau, thấy một nhà ba người tay cầm tay tản bộ, còn có một ông cụ đang đẩy người bạn già của mình đi dạo.
Nhân gian muôn màu muôn vẻ, nhưng cuộc đời mỗi người lại cùng chung đích đến.
Cô thu lại tầm mắt, nhẹ giọng hỏi: “Buổi chiều anh nói nếu anh thắng trận bóng thì em sẽ phải đồng ý với anh một chuyện, anh muốn em đồng ý với anh chuyện gì?”
Trần Ngật nhìn cô không chớp mắt, yết hầu lăn nhẹ, “Giờ anh nói, em có đồng ý không?”
“Anh cứ nói là chuyện gì đi đã.” Nguyễn Miên không mắc mưu đâu nhé.
“Gả cho anh.”
“?”
Anh mỉm cười, “Không được à? Thế thì làm bạn gái anh được không?”
Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn anh, tựa hồ đang ngại ngùng, nhưng cô nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau mấy giây im lặng, cô thấp giọng nói: “Chắc là được.”
— Chắc là được.
Sau khi Nguyễn Miên nói xong câu đó, trong xe đột nhiên rơi vào trầm mặc. Cô có chút hồi hộp, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn anh.
Trần Ngật chăm chú nhìn vành tai đỏ lựng của cô, lòng anh ngọt ngào như mật, “Em không quay lại nhìn anh à?”
Nguyễn Miên quay đầu nhìn anh, còn chưa quay sang hẳn, người vốn cách một khoảng bỗng nhiên lại gần trong gang tấc, lông mày dày rậm và cánh môi ấm áp, tất cả đều thật sự tồn tại.
Tim cô chợt hẫng một nhịp, hàng mi khẽ run.
Vài giây sau, Trần Ngật thoáng lùi lại, ngón tay xoa nhẹ nơi anh vừa hôn lên, mềm mềm, giống như tên của cô vậy.
Ánh sáng trong xe mơ hồ, anh rũ mắt, nhìn thẳng vào cô, gương mặt đầy vẻ thâm tình, giọng nói trầm thấp lưu luyến, “Anh thích em.”
Bình luận facebook