Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Anh nguyện dùng quãng đời còn lại để bù đắp
Nguyễn Miên lại khóc.
Lần này Trần Ngật phải dỗ một lúc lâu, lúc buông tay để cô về thì đã qua mười hai giờ đêm, trời đã khuya nên người lớn hai nhà đều gọi điện thoại tới.
Hai người đứng trước cổng tòa nhà nghe điện thoại của mình. Dưới ánh đèn đường, hai cái bóng phản chiếu trên mặt đất đang nắm tay nhau.
“Con đang ở ngoài.”
“Ừm.”
“Lát con về ngay.”
Trần Ngật nói xong thì liếc Nguyễn Miên một cái, thấy hốc mắt đỏ hoe của cô, đôi mắt ươn ướt sáng ngời, sống mũi nho nhỏ thanh tú, cánh môi đang đóng mở.
Rõ ràng cô đang ở ngay trước mắt, nhưng anh vẫn cố gắng nhớ lại cô gái mười mấy tuổi năm nào, về tình cảm thầm mến của cô hồi đó. Tối hôm ấy Lý Chấp không nói rõ ràng, thậm chí cũng chỉ nói chung chung là đã từng thích.
Anh không biết cô bắt đầu thích anh cụ thể là từ bao giờ.
Trần Ngật thời trung học, khí phách thiếu niên, dựa vào ngoại hình xuất chúng và bối cảnh gia đình được nhiều người hâm mộ mà vững vàng hơn các bạn đồng trang lứa, thậm chí nhiều năm sau vẫn là một trong những nhân vật phong vân đứng đầu trường Trung học số Tám.
Gần như là một sự tồn tại độc nhất vô nhị từ trước đến nay.
Nhưng vào độ tuổi ấy, Trần Ngật cũng tỉnh táo hơn nhiều so với các bạn đồng trang lứa. Bối cảnh gia đình và hoàn cảnh sống đã khiến anh luôn kiên định trong việc lựa chọn lối sống cho riêng mình, muốn gì sẽ phải cố gắng nỗ lực, cho nên khi những người khác vẫn đang đấu tranh vật lộn trên con đường thi đại học gian nan, anh đã bước lên con đường rộng thênh thang của chính mình.
Cũng vì điều đó, trên con đường theo đuổi lẽ sống của mình, anh đã bỏ qua rất nhiều thứ mà đối với Trần Ngật năm ấy đó chỉ là vật ngoài thân.
— Ví dụ như tình cảm của Nguyễn Miên hay ánh mắt cô mỗi khi nhìn anh.
Sau khi tốt nghiệp, vì chuyện học hành nên Trần Ngật rất ít khi về nước, lần cuối cùng liên lạc với Nguyễn Miên là lần chụp bức ảnh tốt nghiệp kia.
Cuộc hội ngộ tại khu thiên tai, đối với anh mà nói, nó càng giống chuyện ngoài dự đoán hơn. Anh lần theo sự thay đổi khác thường của Nguyễn Miên và nhận ra một số chuyện nhỏ nhặt giữa hai người họ thời niên thiếu.
Chín năm, sự khác biệt giữa cô của hiện tại và cô thời cấp ba không chỉ dừng lại ở tính cách mà còn ở những thay đổi tinh tế bên ngoài.
So với hồi ấy, cô cao hơn, gầy hơn chút, khuôn mặt thon dài hơn, bớt đi sự non nớt ngây ngô thời thiếu nữ, ngày càng quyến rũ và đằm thắm.
Trần Ngật không thể phủ nhận anh bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô, nhưng điều kiện tiên quyết cho điều đó chính là vì cô là Nguyễn Miên, là người đã che chở cho Vu Châu khi cơn dư chấn xảy ra mà không phải là bất kỳ ai khác.
Những lần rung động sau đó ngoài dự liệu hơn cả lần hội ngộ ấy nhưng hình như đó là chuyện lẽ ra phải thế. Anh không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết khi anh nhận ra, cô đã bước vào trái tim mình rồi.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong lần cứu hộ đó, khi đứng giữa ranh giới sinh tử, anh chợt nhớ đến cô, cuối cùng anh cảm thấy may mắn vì mọi chuyện vẫn dừng lại ở vạch xuất phát.
Như vậy thì dù anh có xảy ra chuyện gì thì cô cũng chỉ buồn bã nhất thời mà thôi.
Nhưng sau đó, càng tiếp xúc càng thấy không thể buông bỏ được, Trần Ngật ích kỷ kéo cô vào cuộc sống của mình, lại không ngờ hóa ra từ rất lâu rất lâu trước đây, cô đã đặt anh vào trong lòng rồi.
Đó là lần đầu tiên trong đời Trần Ngật cảm thấy hối hận và tiếc nuối không gì thay thế được.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, Trần Ngật 26 tuổi không thể trở thành Trần Ngật 16 tuổi, và anh cũng đã bỏ lỡ Nguyễn Miên năm 16 tuổi rồi.
Trong cái rủi lại có cái may, đối với Nguyễn Miên, cuộc hội ngộ sau chín năm có thể là bù đắp cho quá khứ, nhưng đối với Trần Ngật, đó là món quà quý giá chỉ có một lần trong đời, anh nguyện dùng quãng đời còn lại để bù đắp.
…..
Nguyễn Miên cũng đang nghe điện thoại, không để ý thấy Trần Ngật đang xuất thần. Cúp máy xong, cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Lại không ngờ giây tiếp theo, anh lại nắm lại, ngón tay thon dài luồn vào giữa các ngón tay cô, mười ngón tay đan cài lưu luyến không rời.
Nguyễn Miên bị anh kéo đến trước mặt, nom thấy yết hầu anh khẽ lăn nhẹ lúc nói câu sẽ về ngay với đầu dây bên kia, cô vẫn thấy ngại ngùng, dời tầm mắt sang hướng khác.
Trần Ngật cất di động, lòng bàn tay lướt qua khóe mắt cô, thấp giọng hỏi: “Mai mấy giờ em bay?”
“Mười hai giờ.” Da mặt cô quá mỏng, luôn né tránh ánh mắt anh.
Anh cười khẽ nhưng không hề làm khó cô, “Mai anh đưa em ra sân bay nhé.”
Nguyễn Miên khẽ dạ, nghĩ đến sự thúc giục của Nguyễn Minh Khoa, cô vẫn rút tay về. Mùa hè oi bức, trong lòng bàn tay đã có một tầng mồ hôi mỏng.
Cô mím môi, “Em phải về đây.”
“Được.” Trần Ngật thấy tay trống trơn, lòng cũng trống trải theo, “Mau về đi, lúc nào dậy thì nhắn tin cho anh.”
Nguyễn Miên ừm một tiếng, đi thẳng không lưu luyến chút nào, cửa tòa nhà mở rồi lại đóng, bóng cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Trần Ngật vẫn cười, đứng ở bên ngoài một lúc rồi mới rời đi.
Nhưng anh không biết, sau khi anh vừa đi, Nguyễn Miên không đi thang máy mà lên bằng cầu thang bộ, đứng trước cửa sổ tầng ba nhìn anh đi xa rồi mới thu lại tầm mắt.
Trên hành lang mờ ảo, Nguyễn Miên theo lối thoát hiểm đi ra chờ thang máy, bóng cô phản chiếu lên vách tường thang máy được dì lao công lau sạch như gương.
Mặc dù mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô đang cười.
Nguyễn Miên đã sống hơn hai mươi năm trên đời, từng trải hơn nhiều người, nhưng cũng may mắn hơn rất nhiều người, dù cha mẹ ly hôn nhưng cô vẫn nhận được tình yêu của cả hai, thậm chí càng nhiều hơn.
Học hành và sự nghiệp thành công, bạn bè không nhiều nhưng chất lượng, cho đến lúc này, chàng trai từng thích thời niên thiếu, sau chín năm xa cách, cuối cùng lại bước vào cuộc đời cô.
Rốt cuộc số phận không hề đối xử tệ với cô.
…..
Lúc Nguyễn Miên về đến nhà, Nguyễn Minh Khoa còn chưa ngủ. Từ buổi trưa sau khi ăn xong, cô và Trần Ngật ra ngoài rồi không có tin tức gì nữa. Ông vốn tưởng hai đứa vì ứng phó với người lớn hai nhà nên mới đi xem mắt, ăn xong là xong, dù sao trước đó trông Nguyễn Miên cũng không tình nguyện lắm.
Ai ngờ sau khi ông về đến nhà lại nhận được điện thoại Phương Như Thanh gọi tới, lúc này mới biết từ khi rời khách sạn, hai đứa nhỏ vẫn luôn ở cùng nhau.
Mặc dù ông rất rõ tính cách và nhân phẩm của Trần Ngật, nhưng nói sao đi nữa đó vẫn là con gái mình, không lo không được. Ông hỏi Phương Như Thanh gặp được Nguyễn Miên lúc nào, tính toán thời gian đi đường, đợi đến tận mười hai giờ mới không nhịn được gọi điện cho cô.
Lúc này nghe thấy tiếng cửa mở, Nguyễn Minh Khoa giả vờ không để ý, chờ Nguyễn Miên đi tới mới hỏi, “Sao về muộn thế?”
Lúc đó Nguyễn Miên nói dối theo Trần Ngật, giờ gặp cha, nghĩ nghĩ một lúc, cô vẫn chọn nói thật: “Bọn con quay về trường gặp thầy giáo cũ với mấy bạn học ngày xưa.”
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Nguyễn Minh Khoa, cô nói tiếp: “Con và Trần Ngật ngày xưa là bạn cùng lớp.”
Lông mày bên phải của Nguyễn Minh Khoa nhướng lên, nét mặt kinh ngạc, “Thế sao lúc xem mắt, bọn con đều nói là không quen?”
“Chỉ là do hơi bất ngờ thôi ạ.” Cho đến lúc này, khi ngồi ở đây nhắc lại chuyện này với Nguyễn Minh Khoa, Nguyễn Miên vẫn cảm thấy bất ngờ và khó tin như cũ.
Cô nhớ lần chuyển nhà năm ngoái, Nguyễn Minh Khoa từng nhắc đến con trai của đồng nghiệp một lần, lúc ấy cô thật sự không nghĩ Trần Ngật chính là người này.
Trong lúc ngạc nhiên, Nguyễn Minh Khoa vẫn tinh ý nhận ra hốc mắt hơi đỏ của Nguyễn Miên, lòng ông chợt thắt lại, “Bạn học à, cũng hiểu rõ nhau.”
Nguyễn Miên lên tiếng đáp với vẻ chột dạ.
Nguyễn Minh Khoa lại hỏi: “Vậy hôm nay con và Trần Ngật ở cùng một chỗ thấy thế nào? Nếu không hợp cũng không sao, dù sao cũng là bạn bè, không nên khiến mối quan hệ trở nên quá cứng nhắc.”
Từ bé đến giờ Nguyễn Miên luôn tâm sự chuyện lớn chuyện nhỏ với cha nhưng lúc này cũng không dám nói mấy lời phản nghịch kiểu như “Bọn con đã ở bên nhau rồi”, chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh đáp một cách qua loa: “Cũng được ạ, có thể vì là bạn học nên ở cùng một chỗ đỡ hơn so với người lạ.”
Nguyễn Minh Khoa nhìn vào ánh mắt cô, ngoại hình hai cha con trông không khác nhau mấy, nếu che nửa dưới khuôn mặt đi, gương mặt như thể được đúc ra từ một khuôn.
Ông không hỏi nhiều mà chỉ dặn: “Giờ muộn rồi, nghỉ ngơi sớm chút.”
“Dạ.” Nguyễn Miên đưa tay lấy túi xách.
Nguyễn Minh Khoa: “Mai mấy giờ con bay, để ba đưa con ra sân bay.”
Động tác lấy túi của cô ngừng lại một chút, sau đó đáp: “Mười hai giờ trưa ạ, không cần đưa con đâu, con tự gọi xe đi cũng được.”
Nói xong, cô để lại câu chúc ba ngủ ngon rồi vội vã về phòng. Sau khi đóng cửa lại, Nguyễn Miên thở phào một hơi, treo túi lên rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc đang dưỡng da, cô cầm di động trong túi ra, thấy Trần Ngật gửi cho cô một tin nhắn wechat từ mười lăm phút trước.
[CY]: Anh về đến nhà rồi.
[CY]: Ba anh hỏi chuyện của chúng ta, anh đã nói thật.
Nguyễn Miên: “…..”
Lúc này Nguyễn Miên thật sự cảm thấy mình có hơi phản nghịch, cô qua loa vỗ tinh chất dưỡng da hai cái rồi lúng túng cầm di động lên nhắn lại.
[Nguyễn Miên]: Anh nói thật á?
[CY]: Ừm? Gia quy nhà anh còn đó, không thể vi phạm.
[Nguyễn Miên]: …..
[CY]: Bác trai có hỏi em không?
[Nguyễn Miên]: Có hỏi, nhưng em nói dối.
[CY]: Ừm, không sao.
[CY]: Giờ ba anh đang gọi điện cho ba em này.
Câu này khiến Nguyễn Miên giật thót tim. Cô gần như chạy vọt ra khỏi phòng, nhưng Nguyễn Minh Khoa không ở trong phòng khách nữa, thư phòng và phòng ngủ của ông đều đóng chặt, không nghe thấy tiếng động nào.
Nhưng Chu Tú Quấn vốn đã đi ngủ từ sớm nửa đêm tỉnh dậy uống nước thấy cô đứng đó thì giật mình, “Sao muộn vậy rồi cháu còn chưa ngủ?”
“Cháu ngủ ngay đây ạ.” Nguyễn Miên nhận cốc nước không trên tay bà mang đến phòng khách rót nước rồi mang về phòng. Trên di động đã có thông báo mới.
[CY]: Lừa em đấy, chưa nói.
[CY]: Nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.
Cô nhẹ nhàng thở ra, buông di động rồi ngồi xuống giường.
Chu Tú Quân vốn khó ngủ, vừa nãy bị giật mình nên không còn buồn ngủ nữa, bà hỏi Nguyễn Miên, “Nghe ba cháu nói, hôm nay cháu đi xem mắt à?”
Nguyễn Miên gật đầu, Chu Tú Quân kéo tay cô, lòng bàn tay hơi thô sạm vuốt nhẹ mu bàn tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Cũng được ạ.” Nguyễn Miên cười, nằm xuống bên cạnh Chu Tú Quân, tựa như làm nũng: “Bà nội ơi, bà có tin trên đời có duyên phận không ạ?”
“Đương nhiên là tin, giữa người với người đều là một chữ duyên, bèo nước gặp nhau cũng được, nhớ mãi không quên hay dây dưa cả đời cũng thế, chẳng phải đấy đều là duyên sao?” Chu Tú Quân cười, “Có điều phải xem là duyên sâu hay duyên mỏng.”
Nguyễn Miên dạ, nhích vào lòng bà, “Bà ơi, hôm nay cháu ngủ với bà nhé.”
“Được.” Chu Tú Quân tắt đèn, hai bà cháu rầm rì đến tận hơn nửa đêm. Ngoài cửa sổ, sao lặn dần, trời gần sáng.
Sáng hôm sau, Nguyễn Miên bị chuông báo thức của mình đánh thức, rèm trong phòng bị kéo ra một nửa, ánh nắng chiếu vào.
Cô cầm di động lên tắt báo thức, mở wechat ra thấy toàn là thông báo. Thẩm Du gửi ảnh hôm qua bọn họ chụp vào nhóm.
Nguyễn Miên bấm vào từng bức ảnh rồi lưu lại, sáu tấm ảnh liên tiếp mọi người đều chụp một tư thế, đến cả biểu cảm cũng chẳng khác gì mấy, cho đến bức ảnh cuối cùng.
Trong tấm ảnh đó, Trần Ngật vẫn đứng sau cô như những tấm trước, nhưng mắt không nhìn vào máy ảnh mà dừng ở chỗ cô.
Bầu trời vô tận, ánh hoàng hôn phủ kín cả tầng mây, nét mặt người đàn ông dịu dàng đến nỗi khó có thể diễn tả bằng lời.
Cô mỉm cười, lưu bức ảnh này lại.
Đến lúc ăn sáng, cô thấy sáng nay Trần Ngật đã đăng tấm ảnh kia lên vòng bạn bè, không phải chế độ chỉ mình cô thấy mà tất cả bạn bè đều có thể nhìn thấy.
Anh dành cho cô một sự ưu ái trắng trợn, cũng giống như trong bức ảnh kia, anh chỉ nhìn cô mà thôi.
Ăn sáng xong, Nguyễn Miên quay về phòng thu xếp đồ đạc, rề rà đến hơn chín giờ, bỗng nhận được điện thoại của Trần Ngật, “Còn chưa dậy à em?”
“A, dậy rồi.” Cô dùng một tay cất sạc pin vào túi.
“Thế sao không nhắn cho anh?”
Nguyễn Miên sửng sốt, nhớ đến lời dặn dò của anh tối hôm qua, cô sờ sờ mũi, đáp: “Em quên mất.”
Trong ống nghe yên tĩnh một lúc, vài giây sau, anh cười khẽ: “Được rồi, khi nào thì đi, anh đang ở trước cổng tiểu khu.”
“Mười phút nữa ạ.”
“Được.”
Cúp máy xong, Nguyễn Miên cẩn thận kiểm tra lại những thứ trong túi, cầm di động chuẩn bị ra ngoài, “Ba, bà nội, con đi đây.”
Nguyễn Minh Khoa: “Để ba đưa con đi.”
“Không cần đâu ba,” Nguyễn Miên thay giày ở huyền quan, “Con gọi xe tới, trời nóng lắm, ba không cần đưa con đi đâu.”
Nguyễn Minh Khoa đỡ Chu Tú Quân đi ra, “Lần này đi bao giờ lại về vậy cháu?”
“Có lẽ phải đến Trung thu hoặc Quốc khánh ạ.” Nguyễn Miên cười, “Chắc trong sáu tháng cuối năm cháu sẽ được lên mổ chính nên bận rộn hơn một chút.”
Chu Tú Quân dặn dò: “Thế thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng lúc nào cũng bỏ bữa.”
“Dạ cháu biết rồi.” Nguyễn Miên đi tới ôm bà cụ rồi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Minh Khoa, “Con đi đây, hai người ở nhà chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Chú ý an toàn, đến nơi gọi điện cho ba.”
“Dạ.”
Khi cánh cửa đóng lại, không hiểu sao Nguyễn Miên thấy hơi mất mát. Kể từ khi trưởng thành, số lần về nhà ngày càng ít ỏi, mỗi lần xa nhà đều có cảm giác buồn bã.
Cô khẽ thở dài, thấy thang máy bên trên đang đi xuống, nhanh chân đi tới nhấn nút.
Từ tòa nhà này ra đến cổng tiểu khu mất khoảng vài phút. Ở phương Nam, nắng tháng Sáu có hơi chói chang, đi một đoạn ngắn như vậy cũng khiến người ta đổ mồ hôi.
Trần Ngật không ngồi trong xe mà chờ ở dưới bóng cây trước cổng tiểu khu. Ánh nắng loang lổ không thể làm lu mờ ngoại hình xuất chúng ấy.
Chắc nghe thấy tiếng bước chân từ sau tới gần, anh quay đầu lại, vẻ mặt lãnh đạm như tảng băng dần tan ra, trở nên mềm mại dịu dàng, “Không mang hành lý à?”
Nguyễn Miên khó hiểu, “Lúc về em cũng không mang mà.”
“À, anh quên mất.” Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối, như ám chỉ điều gì đó.
“…..”
Hai người lên xe, nhiệt độ trong xe rất thấp. Sau khi lên, Trần Ngật chỉnh nhiệt độ lên một chút.
Từ tiểu khu đến sân bay mất khoảng một tiếng lái xe. Nguyễn Miên không có hành lý nên khi đến sân bay hoàn tất các thủ tục thì vẫn còn khoảng nửa tiếng để ngồi StarBuck với Trần Ngật một lúc.
Cả hai đều không hay nói nhiều, nhưng không hiểu sao khi ngồi bên nhau không nói câu gì không những không cảm thấy ngại ngùng mà còn thấy hân hoan khó tả.
Giống như chỉ cần ở bên nhau, dù cùng nhau lãng phí thời gian cũng đáng, có điều nửa tiếng quá ngắn, còn không đủ để uống một ly cà phê.
“Đi thôi, anh đưa em qua đó.” Trần Ngật cầm túi xách của cô, nhân tiện nắm lấy tay cô, dặn dò: “Đến nơi nhớ nhắn cho anh.”
“Vâng.” Nguyễn Miên nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Lần này sẽ không quên.”
Anh khẽ ừ, trong mắt đượm ý cười, giọng điệu trầm thấp: “Quên cũng không sao, anh sẽ gọi cho em.”
Nguyễn Miên cũng cười theo.
Từ giờ về sau, trên đời này đã có thêm một người bận tâm lo lắng cho cô.
Lần này Trần Ngật phải dỗ một lúc lâu, lúc buông tay để cô về thì đã qua mười hai giờ đêm, trời đã khuya nên người lớn hai nhà đều gọi điện thoại tới.
Hai người đứng trước cổng tòa nhà nghe điện thoại của mình. Dưới ánh đèn đường, hai cái bóng phản chiếu trên mặt đất đang nắm tay nhau.
“Con đang ở ngoài.”
“Ừm.”
“Lát con về ngay.”
Trần Ngật nói xong thì liếc Nguyễn Miên một cái, thấy hốc mắt đỏ hoe của cô, đôi mắt ươn ướt sáng ngời, sống mũi nho nhỏ thanh tú, cánh môi đang đóng mở.
Rõ ràng cô đang ở ngay trước mắt, nhưng anh vẫn cố gắng nhớ lại cô gái mười mấy tuổi năm nào, về tình cảm thầm mến của cô hồi đó. Tối hôm ấy Lý Chấp không nói rõ ràng, thậm chí cũng chỉ nói chung chung là đã từng thích.
Anh không biết cô bắt đầu thích anh cụ thể là từ bao giờ.
Trần Ngật thời trung học, khí phách thiếu niên, dựa vào ngoại hình xuất chúng và bối cảnh gia đình được nhiều người hâm mộ mà vững vàng hơn các bạn đồng trang lứa, thậm chí nhiều năm sau vẫn là một trong những nhân vật phong vân đứng đầu trường Trung học số Tám.
Gần như là một sự tồn tại độc nhất vô nhị từ trước đến nay.
Nhưng vào độ tuổi ấy, Trần Ngật cũng tỉnh táo hơn nhiều so với các bạn đồng trang lứa. Bối cảnh gia đình và hoàn cảnh sống đã khiến anh luôn kiên định trong việc lựa chọn lối sống cho riêng mình, muốn gì sẽ phải cố gắng nỗ lực, cho nên khi những người khác vẫn đang đấu tranh vật lộn trên con đường thi đại học gian nan, anh đã bước lên con đường rộng thênh thang của chính mình.
Cũng vì điều đó, trên con đường theo đuổi lẽ sống của mình, anh đã bỏ qua rất nhiều thứ mà đối với Trần Ngật năm ấy đó chỉ là vật ngoài thân.
— Ví dụ như tình cảm của Nguyễn Miên hay ánh mắt cô mỗi khi nhìn anh.
Sau khi tốt nghiệp, vì chuyện học hành nên Trần Ngật rất ít khi về nước, lần cuối cùng liên lạc với Nguyễn Miên là lần chụp bức ảnh tốt nghiệp kia.
Cuộc hội ngộ tại khu thiên tai, đối với anh mà nói, nó càng giống chuyện ngoài dự đoán hơn. Anh lần theo sự thay đổi khác thường của Nguyễn Miên và nhận ra một số chuyện nhỏ nhặt giữa hai người họ thời niên thiếu.
Chín năm, sự khác biệt giữa cô của hiện tại và cô thời cấp ba không chỉ dừng lại ở tính cách mà còn ở những thay đổi tinh tế bên ngoài.
So với hồi ấy, cô cao hơn, gầy hơn chút, khuôn mặt thon dài hơn, bớt đi sự non nớt ngây ngô thời thiếu nữ, ngày càng quyến rũ và đằm thắm.
Trần Ngật không thể phủ nhận anh bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô, nhưng điều kiện tiên quyết cho điều đó chính là vì cô là Nguyễn Miên, là người đã che chở cho Vu Châu khi cơn dư chấn xảy ra mà không phải là bất kỳ ai khác.
Những lần rung động sau đó ngoài dự liệu hơn cả lần hội ngộ ấy nhưng hình như đó là chuyện lẽ ra phải thế. Anh không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết khi anh nhận ra, cô đã bước vào trái tim mình rồi.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong lần cứu hộ đó, khi đứng giữa ranh giới sinh tử, anh chợt nhớ đến cô, cuối cùng anh cảm thấy may mắn vì mọi chuyện vẫn dừng lại ở vạch xuất phát.
Như vậy thì dù anh có xảy ra chuyện gì thì cô cũng chỉ buồn bã nhất thời mà thôi.
Nhưng sau đó, càng tiếp xúc càng thấy không thể buông bỏ được, Trần Ngật ích kỷ kéo cô vào cuộc sống của mình, lại không ngờ hóa ra từ rất lâu rất lâu trước đây, cô đã đặt anh vào trong lòng rồi.
Đó là lần đầu tiên trong đời Trần Ngật cảm thấy hối hận và tiếc nuối không gì thay thế được.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, Trần Ngật 26 tuổi không thể trở thành Trần Ngật 16 tuổi, và anh cũng đã bỏ lỡ Nguyễn Miên năm 16 tuổi rồi.
Trong cái rủi lại có cái may, đối với Nguyễn Miên, cuộc hội ngộ sau chín năm có thể là bù đắp cho quá khứ, nhưng đối với Trần Ngật, đó là món quà quý giá chỉ có một lần trong đời, anh nguyện dùng quãng đời còn lại để bù đắp.
…..
Nguyễn Miên cũng đang nghe điện thoại, không để ý thấy Trần Ngật đang xuất thần. Cúp máy xong, cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Lại không ngờ giây tiếp theo, anh lại nắm lại, ngón tay thon dài luồn vào giữa các ngón tay cô, mười ngón tay đan cài lưu luyến không rời.
Nguyễn Miên bị anh kéo đến trước mặt, nom thấy yết hầu anh khẽ lăn nhẹ lúc nói câu sẽ về ngay với đầu dây bên kia, cô vẫn thấy ngại ngùng, dời tầm mắt sang hướng khác.
Trần Ngật cất di động, lòng bàn tay lướt qua khóe mắt cô, thấp giọng hỏi: “Mai mấy giờ em bay?”
“Mười hai giờ.” Da mặt cô quá mỏng, luôn né tránh ánh mắt anh.
Anh cười khẽ nhưng không hề làm khó cô, “Mai anh đưa em ra sân bay nhé.”
Nguyễn Miên khẽ dạ, nghĩ đến sự thúc giục của Nguyễn Minh Khoa, cô vẫn rút tay về. Mùa hè oi bức, trong lòng bàn tay đã có một tầng mồ hôi mỏng.
Cô mím môi, “Em phải về đây.”
“Được.” Trần Ngật thấy tay trống trơn, lòng cũng trống trải theo, “Mau về đi, lúc nào dậy thì nhắn tin cho anh.”
Nguyễn Miên ừm một tiếng, đi thẳng không lưu luyến chút nào, cửa tòa nhà mở rồi lại đóng, bóng cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Trần Ngật vẫn cười, đứng ở bên ngoài một lúc rồi mới rời đi.
Nhưng anh không biết, sau khi anh vừa đi, Nguyễn Miên không đi thang máy mà lên bằng cầu thang bộ, đứng trước cửa sổ tầng ba nhìn anh đi xa rồi mới thu lại tầm mắt.
Trên hành lang mờ ảo, Nguyễn Miên theo lối thoát hiểm đi ra chờ thang máy, bóng cô phản chiếu lên vách tường thang máy được dì lao công lau sạch như gương.
Mặc dù mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô đang cười.
Nguyễn Miên đã sống hơn hai mươi năm trên đời, từng trải hơn nhiều người, nhưng cũng may mắn hơn rất nhiều người, dù cha mẹ ly hôn nhưng cô vẫn nhận được tình yêu của cả hai, thậm chí càng nhiều hơn.
Học hành và sự nghiệp thành công, bạn bè không nhiều nhưng chất lượng, cho đến lúc này, chàng trai từng thích thời niên thiếu, sau chín năm xa cách, cuối cùng lại bước vào cuộc đời cô.
Rốt cuộc số phận không hề đối xử tệ với cô.
…..
Lúc Nguyễn Miên về đến nhà, Nguyễn Minh Khoa còn chưa ngủ. Từ buổi trưa sau khi ăn xong, cô và Trần Ngật ra ngoài rồi không có tin tức gì nữa. Ông vốn tưởng hai đứa vì ứng phó với người lớn hai nhà nên mới đi xem mắt, ăn xong là xong, dù sao trước đó trông Nguyễn Miên cũng không tình nguyện lắm.
Ai ngờ sau khi ông về đến nhà lại nhận được điện thoại Phương Như Thanh gọi tới, lúc này mới biết từ khi rời khách sạn, hai đứa nhỏ vẫn luôn ở cùng nhau.
Mặc dù ông rất rõ tính cách và nhân phẩm của Trần Ngật, nhưng nói sao đi nữa đó vẫn là con gái mình, không lo không được. Ông hỏi Phương Như Thanh gặp được Nguyễn Miên lúc nào, tính toán thời gian đi đường, đợi đến tận mười hai giờ mới không nhịn được gọi điện cho cô.
Lúc này nghe thấy tiếng cửa mở, Nguyễn Minh Khoa giả vờ không để ý, chờ Nguyễn Miên đi tới mới hỏi, “Sao về muộn thế?”
Lúc đó Nguyễn Miên nói dối theo Trần Ngật, giờ gặp cha, nghĩ nghĩ một lúc, cô vẫn chọn nói thật: “Bọn con quay về trường gặp thầy giáo cũ với mấy bạn học ngày xưa.”
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Nguyễn Minh Khoa, cô nói tiếp: “Con và Trần Ngật ngày xưa là bạn cùng lớp.”
Lông mày bên phải của Nguyễn Minh Khoa nhướng lên, nét mặt kinh ngạc, “Thế sao lúc xem mắt, bọn con đều nói là không quen?”
“Chỉ là do hơi bất ngờ thôi ạ.” Cho đến lúc này, khi ngồi ở đây nhắc lại chuyện này với Nguyễn Minh Khoa, Nguyễn Miên vẫn cảm thấy bất ngờ và khó tin như cũ.
Cô nhớ lần chuyển nhà năm ngoái, Nguyễn Minh Khoa từng nhắc đến con trai của đồng nghiệp một lần, lúc ấy cô thật sự không nghĩ Trần Ngật chính là người này.
Trong lúc ngạc nhiên, Nguyễn Minh Khoa vẫn tinh ý nhận ra hốc mắt hơi đỏ của Nguyễn Miên, lòng ông chợt thắt lại, “Bạn học à, cũng hiểu rõ nhau.”
Nguyễn Miên lên tiếng đáp với vẻ chột dạ.
Nguyễn Minh Khoa lại hỏi: “Vậy hôm nay con và Trần Ngật ở cùng một chỗ thấy thế nào? Nếu không hợp cũng không sao, dù sao cũng là bạn bè, không nên khiến mối quan hệ trở nên quá cứng nhắc.”
Từ bé đến giờ Nguyễn Miên luôn tâm sự chuyện lớn chuyện nhỏ với cha nhưng lúc này cũng không dám nói mấy lời phản nghịch kiểu như “Bọn con đã ở bên nhau rồi”, chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh đáp một cách qua loa: “Cũng được ạ, có thể vì là bạn học nên ở cùng một chỗ đỡ hơn so với người lạ.”
Nguyễn Minh Khoa nhìn vào ánh mắt cô, ngoại hình hai cha con trông không khác nhau mấy, nếu che nửa dưới khuôn mặt đi, gương mặt như thể được đúc ra từ một khuôn.
Ông không hỏi nhiều mà chỉ dặn: “Giờ muộn rồi, nghỉ ngơi sớm chút.”
“Dạ.” Nguyễn Miên đưa tay lấy túi xách.
Nguyễn Minh Khoa: “Mai mấy giờ con bay, để ba đưa con ra sân bay.”
Động tác lấy túi của cô ngừng lại một chút, sau đó đáp: “Mười hai giờ trưa ạ, không cần đưa con đâu, con tự gọi xe đi cũng được.”
Nói xong, cô để lại câu chúc ba ngủ ngon rồi vội vã về phòng. Sau khi đóng cửa lại, Nguyễn Miên thở phào một hơi, treo túi lên rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc đang dưỡng da, cô cầm di động trong túi ra, thấy Trần Ngật gửi cho cô một tin nhắn wechat từ mười lăm phút trước.
[CY]: Anh về đến nhà rồi.
[CY]: Ba anh hỏi chuyện của chúng ta, anh đã nói thật.
Nguyễn Miên: “…..”
Lúc này Nguyễn Miên thật sự cảm thấy mình có hơi phản nghịch, cô qua loa vỗ tinh chất dưỡng da hai cái rồi lúng túng cầm di động lên nhắn lại.
[Nguyễn Miên]: Anh nói thật á?
[CY]: Ừm? Gia quy nhà anh còn đó, không thể vi phạm.
[Nguyễn Miên]: …..
[CY]: Bác trai có hỏi em không?
[Nguyễn Miên]: Có hỏi, nhưng em nói dối.
[CY]: Ừm, không sao.
[CY]: Giờ ba anh đang gọi điện cho ba em này.
Câu này khiến Nguyễn Miên giật thót tim. Cô gần như chạy vọt ra khỏi phòng, nhưng Nguyễn Minh Khoa không ở trong phòng khách nữa, thư phòng và phòng ngủ của ông đều đóng chặt, không nghe thấy tiếng động nào.
Nhưng Chu Tú Quấn vốn đã đi ngủ từ sớm nửa đêm tỉnh dậy uống nước thấy cô đứng đó thì giật mình, “Sao muộn vậy rồi cháu còn chưa ngủ?”
“Cháu ngủ ngay đây ạ.” Nguyễn Miên nhận cốc nước không trên tay bà mang đến phòng khách rót nước rồi mang về phòng. Trên di động đã có thông báo mới.
[CY]: Lừa em đấy, chưa nói.
[CY]: Nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.
Cô nhẹ nhàng thở ra, buông di động rồi ngồi xuống giường.
Chu Tú Quân vốn khó ngủ, vừa nãy bị giật mình nên không còn buồn ngủ nữa, bà hỏi Nguyễn Miên, “Nghe ba cháu nói, hôm nay cháu đi xem mắt à?”
Nguyễn Miên gật đầu, Chu Tú Quân kéo tay cô, lòng bàn tay hơi thô sạm vuốt nhẹ mu bàn tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Cũng được ạ.” Nguyễn Miên cười, nằm xuống bên cạnh Chu Tú Quân, tựa như làm nũng: “Bà nội ơi, bà có tin trên đời có duyên phận không ạ?”
“Đương nhiên là tin, giữa người với người đều là một chữ duyên, bèo nước gặp nhau cũng được, nhớ mãi không quên hay dây dưa cả đời cũng thế, chẳng phải đấy đều là duyên sao?” Chu Tú Quân cười, “Có điều phải xem là duyên sâu hay duyên mỏng.”
Nguyễn Miên dạ, nhích vào lòng bà, “Bà ơi, hôm nay cháu ngủ với bà nhé.”
“Được.” Chu Tú Quân tắt đèn, hai bà cháu rầm rì đến tận hơn nửa đêm. Ngoài cửa sổ, sao lặn dần, trời gần sáng.
Sáng hôm sau, Nguyễn Miên bị chuông báo thức của mình đánh thức, rèm trong phòng bị kéo ra một nửa, ánh nắng chiếu vào.
Cô cầm di động lên tắt báo thức, mở wechat ra thấy toàn là thông báo. Thẩm Du gửi ảnh hôm qua bọn họ chụp vào nhóm.
Nguyễn Miên bấm vào từng bức ảnh rồi lưu lại, sáu tấm ảnh liên tiếp mọi người đều chụp một tư thế, đến cả biểu cảm cũng chẳng khác gì mấy, cho đến bức ảnh cuối cùng.
Trong tấm ảnh đó, Trần Ngật vẫn đứng sau cô như những tấm trước, nhưng mắt không nhìn vào máy ảnh mà dừng ở chỗ cô.
Bầu trời vô tận, ánh hoàng hôn phủ kín cả tầng mây, nét mặt người đàn ông dịu dàng đến nỗi khó có thể diễn tả bằng lời.
Cô mỉm cười, lưu bức ảnh này lại.
Đến lúc ăn sáng, cô thấy sáng nay Trần Ngật đã đăng tấm ảnh kia lên vòng bạn bè, không phải chế độ chỉ mình cô thấy mà tất cả bạn bè đều có thể nhìn thấy.
Anh dành cho cô một sự ưu ái trắng trợn, cũng giống như trong bức ảnh kia, anh chỉ nhìn cô mà thôi.
Ăn sáng xong, Nguyễn Miên quay về phòng thu xếp đồ đạc, rề rà đến hơn chín giờ, bỗng nhận được điện thoại của Trần Ngật, “Còn chưa dậy à em?”
“A, dậy rồi.” Cô dùng một tay cất sạc pin vào túi.
“Thế sao không nhắn cho anh?”
Nguyễn Miên sửng sốt, nhớ đến lời dặn dò của anh tối hôm qua, cô sờ sờ mũi, đáp: “Em quên mất.”
Trong ống nghe yên tĩnh một lúc, vài giây sau, anh cười khẽ: “Được rồi, khi nào thì đi, anh đang ở trước cổng tiểu khu.”
“Mười phút nữa ạ.”
“Được.”
Cúp máy xong, Nguyễn Miên cẩn thận kiểm tra lại những thứ trong túi, cầm di động chuẩn bị ra ngoài, “Ba, bà nội, con đi đây.”
Nguyễn Minh Khoa: “Để ba đưa con đi.”
“Không cần đâu ba,” Nguyễn Miên thay giày ở huyền quan, “Con gọi xe tới, trời nóng lắm, ba không cần đưa con đi đâu.”
Nguyễn Minh Khoa đỡ Chu Tú Quân đi ra, “Lần này đi bao giờ lại về vậy cháu?”
“Có lẽ phải đến Trung thu hoặc Quốc khánh ạ.” Nguyễn Miên cười, “Chắc trong sáu tháng cuối năm cháu sẽ được lên mổ chính nên bận rộn hơn một chút.”
Chu Tú Quân dặn dò: “Thế thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng lúc nào cũng bỏ bữa.”
“Dạ cháu biết rồi.” Nguyễn Miên đi tới ôm bà cụ rồi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Minh Khoa, “Con đi đây, hai người ở nhà chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Chú ý an toàn, đến nơi gọi điện cho ba.”
“Dạ.”
Khi cánh cửa đóng lại, không hiểu sao Nguyễn Miên thấy hơi mất mát. Kể từ khi trưởng thành, số lần về nhà ngày càng ít ỏi, mỗi lần xa nhà đều có cảm giác buồn bã.
Cô khẽ thở dài, thấy thang máy bên trên đang đi xuống, nhanh chân đi tới nhấn nút.
Từ tòa nhà này ra đến cổng tiểu khu mất khoảng vài phút. Ở phương Nam, nắng tháng Sáu có hơi chói chang, đi một đoạn ngắn như vậy cũng khiến người ta đổ mồ hôi.
Trần Ngật không ngồi trong xe mà chờ ở dưới bóng cây trước cổng tiểu khu. Ánh nắng loang lổ không thể làm lu mờ ngoại hình xuất chúng ấy.
Chắc nghe thấy tiếng bước chân từ sau tới gần, anh quay đầu lại, vẻ mặt lãnh đạm như tảng băng dần tan ra, trở nên mềm mại dịu dàng, “Không mang hành lý à?”
Nguyễn Miên khó hiểu, “Lúc về em cũng không mang mà.”
“À, anh quên mất.” Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối, như ám chỉ điều gì đó.
“…..”
Hai người lên xe, nhiệt độ trong xe rất thấp. Sau khi lên, Trần Ngật chỉnh nhiệt độ lên một chút.
Từ tiểu khu đến sân bay mất khoảng một tiếng lái xe. Nguyễn Miên không có hành lý nên khi đến sân bay hoàn tất các thủ tục thì vẫn còn khoảng nửa tiếng để ngồi StarBuck với Trần Ngật một lúc.
Cả hai đều không hay nói nhiều, nhưng không hiểu sao khi ngồi bên nhau không nói câu gì không những không cảm thấy ngại ngùng mà còn thấy hân hoan khó tả.
Giống như chỉ cần ở bên nhau, dù cùng nhau lãng phí thời gian cũng đáng, có điều nửa tiếng quá ngắn, còn không đủ để uống một ly cà phê.
“Đi thôi, anh đưa em qua đó.” Trần Ngật cầm túi xách của cô, nhân tiện nắm lấy tay cô, dặn dò: “Đến nơi nhớ nhắn cho anh.”
“Vâng.” Nguyễn Miên nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Lần này sẽ không quên.”
Anh khẽ ừ, trong mắt đượm ý cười, giọng điệu trầm thấp: “Quên cũng không sao, anh sẽ gọi cho em.”
Nguyễn Miên cũng cười theo.
Từ giờ về sau, trên đời này đã có thêm một người bận tâm lo lắng cho cô.