• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full KHÔNG CÓ NGƯỜI NHƯ ANH (2 Viewers)

  • Chương 59: Làm phiền bác sĩ Nguyễn cân nhắc một chút

Việc Lâm Gia Hủy rời khỏi thành phố B không phải nói đi là đi ngay được. Chị học tập và sinh sống ở thành phố này hơn mười năm, gần như đã đặt mười năm quan trọng nhất của đời mình tại đây, ngoài tình yêu và công việc ra còn có những chuyện vụn vặt khác nữa.



Một trong số đó là việc thuê nhà chung với Nguyễn Miên. Lúc trước căn hộ này do Nguyễn Miên thuê, hai người ở chung là vì muốn chia sẻ tiền thuê nhà, nhưng càng nhiều hơn là muốn chăm sóc lẫn nhau. Giờ chị nói sắp phải đi, trong lòng không khỏi thấy áy náy.



Nhưng thật ra Nguyễn Miên thấy không sao cả, trên đời này bữa tiệc nào cũng sẽ đến lúc tàn, mấy năm qua cô đã trải qua biết bao cuộc chia ly, thậm chí cô còn quay sang an ủi Lâm Gia Hủy đừng thấy áy náy quá.



Có điều tiền thuê nhà một năm nếu hai người chia nhau thì vừa đẹp, một người thì có hơi quá sức, hơn nữa hợp đồng thuê nhà gần đến lúc hết hạn rồi, Nguyễn Miên quyết định thuê một căn hộ nhỏ gần đó. Khi ấy ngoài lúc đi làm ra, mỗi khi rảnh cô lại đi xem nhà cùng người môi giới.



Đến Tết Trung thu, Nguyễn Miên được nghỉ một ngày. Mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của Phương Như Thanh, hai mẹ con trò chuyện một hồi.



Nói ra cũng lạ, lúc trước Phương Như Thanh không hài lòng với Trần Ngật lắm, nhưng không biết Nguyễn Minh Khoa nói gì với bà, sau khi bà biết chuyện thì không phản đối hay gì nữa, lúc này còn hỏi han tình hình của Trần Ngật, “Hôm nay Trần Ngật được nghỉ không con?”



Nguyễn Miên sửng sốt môt lúc rồi mới đáp, “Không ạ, chắc đến Quốc khánh anh ấy mới được nghỉ.”



“Thế à.” Phương Như Thanh không hỏi nhiều nữa, “Mẹ thấy con đăng trên vòng bạn bè nói muốn tìm phòng cho thuê, sao thế, cô gái thuê nhà chung với con đâu?”



“Chị ấy về bệnh viện ở quê làm rồi ạ.”



“Được rồi, một mình con đi thuê nhà phải cẩn thận hơn đấy.” Phương Như Thanh dặn dò vài câu như mọi khi rồi mới cúp máy.



Giờ cũng không ngủ được nữa, Nguyễn Miên bèn hẹn môi giới đi xem phòng, đúng lúc Lâm Gia Hủy ở nhà, hai người cùng nhau ra ngoài.



Lúc đi xem phòng, Lâm Gia Hủy hỏi: “Sao em không dọn sang ở với Trần Ngật ấy?”



“Nhà anh ấy xa bệnh viện quá, không tiện đi làm.” Nguyễn Miên đáp theo bản năng, nói xong mới nhận ra không ổn cho lắm.



Hình như phản ứng của cô đối với việc sống chung với Trần Ngật rất là tự nhiên, tựa như nếu khoảng cách phù hợp cô sẽ thật sự dọn qua đó sống chung với anh vậy.



“Vậy thì em có thể xem xét thuê một căn nhà ở gần đây, hoặc bảo Trần Ngật tới chỗ chúng ta cũng được, dù sao có một mình em chị thấy hơi lo.” Lâm Gia Hủy qua sang nhìn cô, “Chị cảm thấy Trần Ngật cũng sẽ nghĩ giống như chị.”



Nguyễn Miên mím môi, “Dù có sống chung thì bình thường anh ấy cũng không hay ở nhà, đến lúc đó vẫn có mình em thôi mà.”



Lâm Gia Hủy cười, “Cũng đúng nhỉ.”



Chủ đề sống chung tạm thời bị gác lại. Hôm đó xem phòng xong, Nguyễn Miên và Lâm Gia Hủy ngồi trong phòng khách thảo luận xem phòng nào thích hợp hơn.



Đang trò chuyện hăng say, Lâm Gia Hủy nhận được điện thoại của mẹ Lâm nên đứng dậy đi vào phòng ngủ. Nguyễn Miên ôm laptop ngồi trên sô pha liên lạc với người môi giới.



Mới hỏi được hai câu, di động của cô cũng vang lên.



Người gọi đến là Trần Ngật.



Nguyễn Miên bật loa ngoài đặt di động trên tay vịn sô pha, vừa nghe anh nói vừa trả lời người môi giới. Trần Ngật nói được hai câu, nghe thấy tiếng gõ bàn phím, anh dừng lại, hỏi cô: “Em đang bận à?”



“Dạ không, em đang nhắn tin với người môi giới.” Nguyễn Miên tắt loa ngoài, để di động lên tai, giải thích với anh: “Đàn chị sắp đến thành phố S để trao đổi, hợp đồng thuê nhà của em với chị ấy sẽ hết hạn vào tháng 10 này, em định thuê phòng khác, hôm nay đi xem phòng với người môi giới, nhưng em chưa nghĩ ra nên chọn phòng nào, hay là anh cho em tham khảo ý kiến với?”



Trần Ngật đáp ứng ngay, “Được, em nói qua tình hình cho anh đi.”



“Đợi em lát.” Nguyễn Miên cầm tờ nháp lên, đọc ưu và khuyết điểm ba căn phòng vừa mới cùng Lâm Gia Hủy liệt kê ra, “Thật ra em thích phòng số 3 hơn, nhưng mà hơi xa quá, lái xe mất bốn mươi phút liền, nếu tắc đường chắc còn lâu hơn. Phòng số 2 em thấy cũng được, nhưng đàn chị nói việc bảo quản tài sản không được tốt, không đảm bảo an toàn. Phòng số 1 chung chung quá, em không thấy điểm nào không tốt, cũng chẳng thấy có điểm nào tốt.”



Cô nói liên miên một hồi, Trần Ngật im lặng lắng nghe, sau một hồi trầm mặc, anh đột nhiên nói: “Sao em không tiếp tục thuê căn hộ hiện tại?”



Nguyễn Miên rũ mắt nhìn laptop, thản nhiên đáp, “Em thấy một người ở căn hộ có hai phòng ngủ thì hơi lãng phí, hơn nữa bằng tiền lương hiện giờ của em mà thuê căn hộ này thì hơi quá sức, nếu không em cũng không muốn dọn đi.”



Trần Ngật thấp giọng hỏi: “Vậy sao em không tìm bạn thuê nhà khác?”



Cô còn đang bận trả lời người môi giới, giọng nói chợt xa chợt gần, “Em và đàn chị là người quen nên ở chung sẽ không có vấn đề gì, nếu tìm người lạ ở chung em sẽ thấy hơi ngại.”



Anh sắp đặt từng bước một, “Thế thì tìm người quen?”



“Giờ em tạm thời chưa tìm được người quen nào thích hợp, hơn nữa em không muốn ở chung với đồng nghiệp nữa.” Mối quan hệ giữa người với người trong bệnh viện đã đủ phức tạp rồi, Nguyễn Miên không muốn mang những thứ này vào cuộc sống riêng của mình nữa.



“Vậy thì —” Trần Ngật kéo dài giọng, giọng đượm ý cười, “Em có muốn cân nhắc bạn trai không?”



“Dạ? Cân nhắc gì —” Sau khi Nguyễn Miên hiểu cân nhắc cái gì xong, cả người ngây ra tại chỗ.



Rõ ràng trước đó từng thảo luận với Lâm Gia Hủy chuyện này rồi, nhưng lúc đối diện trực tiếp, cô vẫn thấy bất ngờ quá đỗi.



“Chỗ anh ở bây giờ cũng cách chỗ làm của anh khá xa, chỗ em vừa hay thích hợp, huống chi bạn gái anh cũng ở đó mà.” Trần Ngật có lý lẽ có dẫn chứng, giọng anh trầm thấp lạ thường, “Cho nên, làm phiền bác sĩ Nguyễn cân nhắc một chút.”



Bác sĩ Nguyễn.



Không hiểu sao tai Nguyễn Miên nóng bừng lên vì cách xưng hô này, đưa di động ra xa một chút như thể giấu đầu hở đuôi. Cô cố nén nhịp tim đập loạn xuống, giả vờ bình tĩnh, “Anh thật sự muốn ở đây à?”



“Nếu em thấy không ổn, anh sẽ không thuê nữa.” Trần Ngật thấp giọng nói: “Không phải em muốn ở lại đây lâu lâu sao, không muốn chuyển nhà chúng ta sẽ không chuyển.”



Nghe thấy vậy, lòng Nguyễn Miên như được đổ đầy mật, vừa mềm vừa ngọt, cô dịu giọng nói: “Cũng không cần phiền phức như vậy.”



Trần Ngật tưởng cô từ chối, không ngờ giây tiếp theo, cô bổ sung một câu: “Anh xem bao giờ anh được nghỉ thì đến đây xem phòng đi. Nếu thấy ổn thì anh chuyển đến ở cũng được.”



Âm lượng của câu sau rõ ràng nhỏ hơn nhiều. Cách một màn hình, Trần Ngật vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô lúc này. Anh thấp giọng cười: “Ừ, cuối tuần anh sẽ qua.”



“Thứ mấy ạ? Mấy giờ anh qua?” Nguyễn Miên thật sự xem anh như khách thuê nhà, “Tuần này em chỉ được nghỉ một ngày chủ nhật thôi.”



Trần Ngật không để ý lắm, “Vậy thì chủ nhật đi.”



“Dạ.”



Cúp máy xong, Nguyễn Miên nhìn tin nhắn trả lời của người môi giới, lại đưa mắt nhìn tờ nháp, không hiểu sao lại mỉm cười.



Một lúc sau, Lâm Gia Hủy nghe điện thoại xong ra khỏi phòng, ngồi vào chỗ cũ, “Xong rồi, đến đây chúng ta bàn tiếp.”



Nguyễn Miên nhắn lại cho người môi giới, gấp sổ tay lại, “Đàn chị ơi, em không tìm phòng nữa, định thuê chỗ này tiếp.”



“Sao thế?” Lâm Gia Hủy quay sang, vẻ mặt ngạc nhiên, “Em nói một mình thuê nhà có hai phòng ngủ có hơi lãng phí mà?”



Cô đưa tay lên gãi gãi mặt, “Em tìm thấy bạn cùng nhà rồi.”



“Ai vậy?”



Nguyễn Miên nhìn chị ấy, chớp mắt, “Trần Ngật ạ.”



“…..” Lâm Gia Hủy cười ha hả, “Bạn cùng nhà này của em cũng được ghê đó.”



Nguyễn Miên: “…..”



Nhanh chóng đến chủ nhật, sáng nay Lâm Gia Hủy ra ngoài gặp bạn bè, dọn dẹp phòng rồi mới đi.



Lúc ấy Nguyễn Miên đang ăn sáng, chị mở cửa thông khí ra, trêu cô: “Chúc hai em hôm nay xem nhà thuận lợi.”



“…..”



Ăn sáng xong, Nguyễn Miên chợt có cảm giác đang chờ người đến xem nhà, nhìn phòng khách bừa bộn, cô bắt đầu đứng lên thu dọn.



Lúc Trần Ngật tới, Nguyễn Miên vừa mới giặt quần áo xong. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ấn nút tạm dừng máy giặt, chạy ra mở cửa.



Sau đó thì ngây ngốc luôn.



Hôm nay Trần Ngật không mặc một cây đen như mọi khi mà mặc thường phục, áo sơ mi được ủi kỹ và quần quân đội tôn lên dáng người cao ráo.



Da anh rất đẹp, màu ô-liu làm nổi bật vẻ đẹp trai xuất chúng của anh. Khuôn mặt lạnh lùng ngày xưa giờ phút này đượm ý cười, trông có vẻ dịu dàng hơn nhiều.



Trần Ngật vươn tay quẹt nhẹ chóp mũi của cô một cái, “Sao vậy em?”



Nguyễn Miên lập tức hoàn hồn, nhìn sang hướng khác như thể giấu đầu hở đuôi, “Không có gì, em chỉ đang nghĩ anh vào bằng cách nào, lần trước phải cần thẻ ra vào mà?”



“Chắc do người ta thấy anh mặc như thế này nên nghĩ anh không giống như người xấu đấy.”



Nguyễn Miên nhìn gương mặt điển trai trắng trẻo của anh, không khỏi phản bác: “Dù anh không mặc thế này thì trông anh cũng không giống người xấu.”



“Thế sao lần trước không cho anh vào.” Trần Ngật tháo khuy áo trên cổ tay, chậm rãi bước lại gần cô, vây cô vào chỗ tủ để giày, nói bằng chất giọng lười nhác: “Hay là bác sĩ Nguyễn đi đòi lại công bằng cho anh đi?”



Lại nữa.



Vành tai Nguyễn Miên bất giác nóng lên, xoay người muốn tránh, qua loa đáp: “Để lần sau đi.”



Trần Ngật chặn cổ tay cô kéo người lại, hai tay chống bên người cô, hơi cúi đầu, “Trốn gì, hửm?”



“Em không trốn.” Nguyễn Miên trốn tránh ba lần mà không được, lại không thể không đưa mắt nhìn anh, sau đó ánh mắt từ từ đi xuống.



Từ thái dương, mắt, mũi đến đôi môi mỏng, sau đó là yết hầu rõ ràng, xuống chút nữa là cúc áo sơ mi được cài đến tận phía dưới yết hầu nên không thể thấy gì cả, bên hông là thắt lưng màu đen tôn lên phần eo thon gọn.



Nguyễn Miên lại ngước lên nhìn anh lần nữa, giơ tay nắm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Sao hôm nay anh mặc bộ này?”



“Sáng nay ra ngoài làm việc với cậu nên không thể không mặc thường phục.” Ngón tay Trần Ngật gạt những sợi tóc lòa xòa trên má cô ra, cúi đầu hôn cô một cái, hơi thở ấm áp: “Sao, không thích à?”



Cả nhịp thở lẫn nhịp tim của cô đều nghẹn lại, “Không phải.”



“Thế là thích?” Trần Ngật cắn nhẹ môi dưới của cô, ngước mắt lên, anh bắt gặp ánh mắt xấu hổ của cô, yết hầu khẽ lăn nhẹ, lại cúi đầu hôn tiếp.



Khi môi lưỡi giao hòa, anh thấp giọng, tựa như mê hoặc, “Sau này mỗi lần đến đây gặp em anh đều mặc kiểu này, được không?”



“…. Không cần mỗi lần đều phải như vậy.” Sắc đẹp thật sự hại người, Nguyễn Miên mới sơ sẩy một chút đã nói lời trong lòng ra, “Nhìn nhiều, dễ miễn dịch với cái đẹp lắm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom