Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Lâm Mộc Trà nặng nhọc mở mắt, hai tay chống lên giường từ từ ngồi dậy. Cơ thể mới phục hồi nên khả năng hoạt động vẫn còn chậm.
Cô nhếch môi nhìn Lâm Lục Chi. Cô ta xuất hiện rồi sao? Cô cứ tưởng Lâm Lục Chi đã sang nước ngoài trốn tránh hoặc đi đâu đó thật xa, không ngờ cô ta vẫn ở đây.
Lâm Lục Chi tròn mắt nhìn cô.
- Cô tỉnh? Sao có thể vậy được? Lâm Mộc Trà, cô nên chết đi.
- Tôi nên chết sao? Lâm Lục Chi cô nhìn bản thân mình thành cái dạng gì? Mọi thứ của tôi cô đều muốn cướp. Rốt cuộc thì cô muốn gì?
Lâm Lục Chi điên loạn cười lớn. Cô ta kích động, đôi mắt to tròn xinh đẹp trở nên ghen tị, xấu xí.
- Tôi muốn gì sao? Tôi chính là muốn mọi thứ từ cô. Sao ông trời bất công với tôi như vậy? Sao cô luôn được nam nhân yêu quý? Mọi thứ tốt đẹp cô luôn có.
Lâm Mộc Trà tựa tiếu phi tiếu. Cô cười nửa miệng.
- Là cô trả nợ thay cho mẹ của mình. Là lòng tham của cô. Nếu cô an phận, sống một đời lương thiện chắc chắc hạnh phúc sẽ đến. Nhưng giờ phần con trong cô đã lấn át phần người. Cô khiến tôi thấy thương hại.
- CÂM MỒM. HÔM NAY CÔ PHẢI CHẾT.
Lâm Lục Chi rút trong túi xách một con dao nhọn sắc bén lao về phía cô. Lâm Mộc Trà có chút hoảng, chân cô tê quá không cử động được. Lâm Lục Chi càng cười lớn, nước mắt càng chảy xuống. Cô ta điên rồi.
Phập
Mộc Trà hé mắt nhìn. Sao cô không thấy đau? Lãnh Hàn may mắn về kịp lúc, hắn nhìn Lâm Lục Chi cầm dao lao về phía cô không chần chừ mà đỡ cho cô một nhát. Con dao theo lực đâm của Lâm Lục Chi cắm vào bắp tay của Lãnh Hàn. Cô ta hốt hoảng đứng nép vào góc tường.
Lãnh Hàn mặc kệ vết thương có chảy máu ra sao, điều hắn lo lắng là cô có bị thương không?
- Tiểu Trà, em tỉnh rồi! Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?
- Lãnh Hàn, tay anh.... Tay anh đang chảy máu.
Lãnh Hàn mỉm cười trấn an Mộc Trà, hắn nhanh chóng gọi Tiêu Phong đến phòng khám cho cô, không quên sai thuộc hạ đưa Lâm Lục Chi về phòng giam của tổ chức.
Tiêu Phong nghe tin Mộc Trà tỉnh dậy liền tức tốc chạy đến mặc kệ áo quần còn lôi thôi.
- Mộc Trà tỉnh rồi. May quá...
Tiêu Phong cẩn thận khám cho cô không bỏ sót một chi tiết nào. Lãnh Hàn được đưa sang phòng kế bên để băng bó vết thương..
Mộc Trà lướt mắt nhìn mọi thứ xung quanh, hoa trà nở rồi. Chậu hoa trà mà Tố Tố mang đến đã nở hoa. Mộc Trà cảm thấy tâm yên tĩnh đến lạ. Cô cũng không còn hoảng sợ hay tức giận nữa. Tiêu Phong ôm khẽ Mộc Trà vào lòng. Bộ dạng hắn vô cùng mệt mỏi.
- Anh thật sợ... Thật sợ khi nhìn em nằm trên giường bệnh yên tĩnh.Tất cả ổn rồi. May quá, em tỉnh lại rồi. Tiểu Trà, cho anh đi bên bảo vệ em được không?
- Ừ.
Mộc Trà nhẹ nhàng phát ra âm thanh nhưng lại khiến Tiêu Phong sửng sốt, hai mắt mở to. Hắn không nghe lâm chứ.
- Em...em...em thật sự cho phép anh ở bên em sao?
- Ừ.
Vẫn đáp lại câu hỏi một cách nhẹ nhàng nhưng đủ khiến trái tim Tiêu Phong dậy sóng. Hắn ôm lấy Mộc Trà thật chặt, rúc đầu vào hõm vai cô. Hắn không mơ. Thật sự không mơ.
- Anh cũng muốn, Tiểu Trà.
Lãnh Hàn đi từ ngoài vào một bên cánh tay quấn băng trắng. Mộc Trà đôi mắt dậy sóng, cô nhìn Tiêu Phong rồi lại nhìn Lãnh Hàn.
- Tiểu Trà, bọn anh đã bàn với nhau, khi em tỉnh dậy sẽ không bắt ép em. Bọn anh sẽ cùng nhau bảo vệ em.
Nghe Tiêu Phong nói vậy, Mộc Trà cũng bình tâm lại. Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một dàn hậu cung như vậy. Nhưng nhìn họ cô cũng có rung động. Google ngay trang # TRUMtruyen . O R G #
- Em có hoa tâm không?
- Vì em là duy nhất, em là người đặc biệt nhất.
Lãnh Hàn tiến tới nắm lấy tay cô, gắt gao nhìn cô đầy yêu thương.
Lạc Tố Tố từ từ tiến vào phòng bệnh. Nàng không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Lâm Mộc Trà ngồi trong phòng biết Lạc Tố Tố đang đứng ngoài. Vận mệnh của Lạc Tố Tố là bảo vệ cô nên nàng xuyên đến đây. Mọi việc trong quá khứ thì cứ để nó yên đi.
- Sao không vào? Mày đứng ngoài đó làm gì? Tao không đứng dậy ra gọi mày vào được đâu.
- Mày tha thứ cho tao rồi sao?
Lạc Tố Tố nghe cô nói liền chạy vội vào phòng. Mộc Trà cười một cái.
- Đồ ngốc, là tao quá vội vàng. Mày không có lỗi. Ân oán đời trước cứ cho qua đi. Oan oan tương báo đến bao giờ mới kết thúc.
Lạc Tố Tố bật khóc như một đứa trẻ lao đến ôm lấy Lâm Mộc Trà. Đã bao lâu hai người gần nhau như vậy? Bạn thân là biết bỏ qua những lỗi lầm của nhau.
Càng im lặng lâu, hai từ 'bạn thân' sẽ trở thành 'bạn thân cũ'.
Vote and cmt
Follow au nha các nàng
Cô nhếch môi nhìn Lâm Lục Chi. Cô ta xuất hiện rồi sao? Cô cứ tưởng Lâm Lục Chi đã sang nước ngoài trốn tránh hoặc đi đâu đó thật xa, không ngờ cô ta vẫn ở đây.
Lâm Lục Chi tròn mắt nhìn cô.
- Cô tỉnh? Sao có thể vậy được? Lâm Mộc Trà, cô nên chết đi.
- Tôi nên chết sao? Lâm Lục Chi cô nhìn bản thân mình thành cái dạng gì? Mọi thứ của tôi cô đều muốn cướp. Rốt cuộc thì cô muốn gì?
Lâm Lục Chi điên loạn cười lớn. Cô ta kích động, đôi mắt to tròn xinh đẹp trở nên ghen tị, xấu xí.
- Tôi muốn gì sao? Tôi chính là muốn mọi thứ từ cô. Sao ông trời bất công với tôi như vậy? Sao cô luôn được nam nhân yêu quý? Mọi thứ tốt đẹp cô luôn có.
Lâm Mộc Trà tựa tiếu phi tiếu. Cô cười nửa miệng.
- Là cô trả nợ thay cho mẹ của mình. Là lòng tham của cô. Nếu cô an phận, sống một đời lương thiện chắc chắc hạnh phúc sẽ đến. Nhưng giờ phần con trong cô đã lấn át phần người. Cô khiến tôi thấy thương hại.
- CÂM MỒM. HÔM NAY CÔ PHẢI CHẾT.
Lâm Lục Chi rút trong túi xách một con dao nhọn sắc bén lao về phía cô. Lâm Mộc Trà có chút hoảng, chân cô tê quá không cử động được. Lâm Lục Chi càng cười lớn, nước mắt càng chảy xuống. Cô ta điên rồi.
Phập
Mộc Trà hé mắt nhìn. Sao cô không thấy đau? Lãnh Hàn may mắn về kịp lúc, hắn nhìn Lâm Lục Chi cầm dao lao về phía cô không chần chừ mà đỡ cho cô một nhát. Con dao theo lực đâm của Lâm Lục Chi cắm vào bắp tay của Lãnh Hàn. Cô ta hốt hoảng đứng nép vào góc tường.
Lãnh Hàn mặc kệ vết thương có chảy máu ra sao, điều hắn lo lắng là cô có bị thương không?
- Tiểu Trà, em tỉnh rồi! Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?
- Lãnh Hàn, tay anh.... Tay anh đang chảy máu.
Lãnh Hàn mỉm cười trấn an Mộc Trà, hắn nhanh chóng gọi Tiêu Phong đến phòng khám cho cô, không quên sai thuộc hạ đưa Lâm Lục Chi về phòng giam của tổ chức.
Tiêu Phong nghe tin Mộc Trà tỉnh dậy liền tức tốc chạy đến mặc kệ áo quần còn lôi thôi.
- Mộc Trà tỉnh rồi. May quá...
Tiêu Phong cẩn thận khám cho cô không bỏ sót một chi tiết nào. Lãnh Hàn được đưa sang phòng kế bên để băng bó vết thương..
Mộc Trà lướt mắt nhìn mọi thứ xung quanh, hoa trà nở rồi. Chậu hoa trà mà Tố Tố mang đến đã nở hoa. Mộc Trà cảm thấy tâm yên tĩnh đến lạ. Cô cũng không còn hoảng sợ hay tức giận nữa. Tiêu Phong ôm khẽ Mộc Trà vào lòng. Bộ dạng hắn vô cùng mệt mỏi.
- Anh thật sợ... Thật sợ khi nhìn em nằm trên giường bệnh yên tĩnh.Tất cả ổn rồi. May quá, em tỉnh lại rồi. Tiểu Trà, cho anh đi bên bảo vệ em được không?
- Ừ.
Mộc Trà nhẹ nhàng phát ra âm thanh nhưng lại khiến Tiêu Phong sửng sốt, hai mắt mở to. Hắn không nghe lâm chứ.
- Em...em...em thật sự cho phép anh ở bên em sao?
- Ừ.
Vẫn đáp lại câu hỏi một cách nhẹ nhàng nhưng đủ khiến trái tim Tiêu Phong dậy sóng. Hắn ôm lấy Mộc Trà thật chặt, rúc đầu vào hõm vai cô. Hắn không mơ. Thật sự không mơ.
- Anh cũng muốn, Tiểu Trà.
Lãnh Hàn đi từ ngoài vào một bên cánh tay quấn băng trắng. Mộc Trà đôi mắt dậy sóng, cô nhìn Tiêu Phong rồi lại nhìn Lãnh Hàn.
- Tiểu Trà, bọn anh đã bàn với nhau, khi em tỉnh dậy sẽ không bắt ép em. Bọn anh sẽ cùng nhau bảo vệ em.
Nghe Tiêu Phong nói vậy, Mộc Trà cũng bình tâm lại. Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một dàn hậu cung như vậy. Nhưng nhìn họ cô cũng có rung động. Google ngay trang # TRUMtruyen . O R G #
- Em có hoa tâm không?
- Vì em là duy nhất, em là người đặc biệt nhất.
Lãnh Hàn tiến tới nắm lấy tay cô, gắt gao nhìn cô đầy yêu thương.
Lạc Tố Tố từ từ tiến vào phòng bệnh. Nàng không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Lâm Mộc Trà ngồi trong phòng biết Lạc Tố Tố đang đứng ngoài. Vận mệnh của Lạc Tố Tố là bảo vệ cô nên nàng xuyên đến đây. Mọi việc trong quá khứ thì cứ để nó yên đi.
- Sao không vào? Mày đứng ngoài đó làm gì? Tao không đứng dậy ra gọi mày vào được đâu.
- Mày tha thứ cho tao rồi sao?
Lạc Tố Tố nghe cô nói liền chạy vội vào phòng. Mộc Trà cười một cái.
- Đồ ngốc, là tao quá vội vàng. Mày không có lỗi. Ân oán đời trước cứ cho qua đi. Oan oan tương báo đến bao giờ mới kết thúc.
Lạc Tố Tố bật khóc như một đứa trẻ lao đến ôm lấy Lâm Mộc Trà. Đã bao lâu hai người gần nhau như vậy? Bạn thân là biết bỏ qua những lỗi lầm của nhau.
Càng im lặng lâu, hai từ 'bạn thân' sẽ trở thành 'bạn thân cũ'.
Vote and cmt
Follow au nha các nàng
Bình luận facebook