Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Đến bệnh viện
Tiểu Thanh có chút ngạc nhiên nhìn hắn. Bây giờ cô mới phát hiện ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp kia chỉ dành riêng cho một mình Tiểu Diệp. Xem ra, cô không cần phải lo lắng cho em họ mình nữa rồi.
Đến 11 giờ trưa thì mọi người bắt đầu rời tiệc, gia đình Tư Diệp thì ở lại trò chuyện đôi câu rồi cũng theo dòng người đi về.
Vừa về đến nhà, bên công ty DT lại xảy ra chuyện, cần hắn về gấp. Tư Diệp cảm thấy tình hình có vẻ rất nghiêm trọng nên cũng muốn giúp hắn một tay. Nhưng hắn lại muốn cô ở nhà thêm vài ngày đợi hắn giải quyết xong sẽ đón cô về, còn hắn một mình trở lại thành phố.
Tư Diệp lo lắng nhìn chiếc xe đi ra khỏi con hẻm rồi mất hút. Không biết vì cái gì mà cô cảm thấy có chút bất an, giống như sẽ có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra.
Cố gắng xua đi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, Tư Diệp chầm chậm quay người đi vào trong nhà.
Bên kia, Dương Tử dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi vào trong công ty. Nhân viên trong công ty còn đang tất bật làm việc, vừa thấy hắn vào liền đứng nghiêm cúi đầu chào.
- Dương tổng.
Hắn gật đầu, lướt qua bọn họ rồi đi vào thang máy dành riêng cho cấp trên. Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất của toà nhà. Cửa thang máy vừa mở, hắn liền nhanh chóng đi đến phòng tổng giám đốc, mở cửa đi vào.
Bên trong, Dương Ngọc nhìn thấy con trai của mình vừa về, liền ném cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo.
- Doanh thu của công ty tháng này giảm 15% so với tháng trước. Con giải thích sao về việc này?
- ...
- Một số công ty đã rút vốn đầu tư gây ra thiệt hại rất lớn cho công ty chúng ta. Vậy mà con đã ở đâu? Cùng cô ta về quê đi dự tiệc cưới? Con bình tĩnh quá nhỉ?
- Con xin lỗi. Con sẽ khắc phục lại doanh thu của công ty.
- Tốt nhất là gấp đôi doanh thu tháng này. Nếu không, mẹ sẽ cho người đưa gia đình cô ta ra nước ngoài, con cũng đừng mong gặp lại nó.
Nói xong, bà đứng dậy đi ra khỏi phòng. Dương Tư tức giận đấm mạnh lên bàn một cái. Chuyện này hắn nhất định sẽ không bỏ qua, tên đó nhất định sẽ tan gia bại sản.
Hắn nhấc điện thoại lên, gọi vào một số rồi nói.
- Cho cậu thời hạn ba ngày, nếu không tìm ra nguyên nhân doanh thu bị giảm thì cậu nghỉ việc luôn đi.
Cũng không đợi bên kia trả lời, hắn liền tắt máy rồi ngồi vào bàn làm việc. Xem ra có ai đó muốn gây khó dễ cho công ty hắn. Nhưng mục đích là gì? Muốn cho công ty hắn phá sản ư? Hừ. Không có chuyện đó đâu.
- Trịnh Lam, bây giờ cậu rảnh không? Giúp tôi một số chuyện... Sau chuyện này nhất định sẽ cho cậu đi du lịch một tháng... Được.
Bên đây, Tư Diệp đang nằm trên giường suy tư nhìn điện thoại. Cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, chẳng thể giúp đỡ Dương Tử giải quyết rắc rối bên công ty. Bây giờ cô rất muốn giúp hắn, nhưng nếu làm trái ý hắn, hắn sẽ nổi giận. Cô lại rất sợ lúc hắn nổi giận, trông rất giống một con sói đang săn mồi.
Buồn chán không có chuyện gì làm, Tư Diệp lại nhớ về khoảng thời gian bọn họ quen biết. Cũng đã hơn một tháng rồi, cứ tưởng khi kí hợp đồng sẽ bị hắn vứt bỏ, lạnh nhạt như mấy nam chính trong tiểu thuyết. Nhưng không, hắn tuy có chút bá đạo, dễ nổi nóng, nhưng hắn vẫn luôn yêu thương cô hết mực. Cô có thể cảm nhận được điều đó sau khi bọn họ thân mật.
Nghĩ đến đây, trong đầu cô lại hiện ra vài hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ. Tư Diệp giật mình thoát khỏi suy nghĩ đó, gương mặt dần đỏ lên, giơ tay nhéo má mình một cái rõ đau.
- A...thật là.
Xoa xoa cái má vừa bị nhéo, Tư Diệp lại chợt nhớ ra, 'bà dì' của cô tháng này đến trễ. Cô giật mình bật dậy, trong lòng có chút hoang mang cùng hồi hộp. Có khi nào... Nhưng chỉ mới trễ một tuần.
Đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa làm cô lần nữa giật mình. Dạo này hình như cô có chút nhạy cảm thì phải.
- Tiểu Diệp, mẹ vào phòng con được chứ?
- Dạ được. Mẹ chờ con chút.
Nói rồi cô vội đi đến cửa mở ra, cười tươi nhìn mẹ rồi nhường đường cho bà đi vào. Hai người cùng nhau ngồi lên giường đối mặt với nhau.
- Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?
- À, lúc nãy mẹ thấy con có vẻ buồn. Định lên xem con thế nào nhưng mà xem ra con vẫn ổn. Thế nào? Bạn trai vừa đi liền nhớ rồi à?
- Mẹ này, không phải đâu. Con chỉ là lo cho anh ấy thôi.
- Công ty của nó xảy ra chuyện gì sao?
- Con cũng không biết. Nhìn anh ấy có vẻ vội, chắc là rất nghiêm trọng. Con muốn giúp anh ấy, nhưng lại không được. Có phải con rất vô dụng không?
- Không phải đâu. Nếu như nó muốn con ở nhà chắc là không muốn con vì chuyện công ty mà mệt mỏi thôi. Xem ra thằng bé rất yêu chiều con đấy.
- Vâng ạ. Anh ấy rất tốt, vì vậy mà ba mẹ yên tâm, anh ấy nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.
- Ừm. Được vậy ba mẹ cũng rất mừng. À. Con đã gặp ba mẹ của Dương Tử chưa?
- Rồi ạ. Nhưng ba anh ấy đã mất từ lâu rồi, còn mẹ anh ấy là một người rất tài giỏi và mạnh mẽ, hơn nữa còn là một người rất có tình cảm.
Mặc dù không phải là đối với cô. Bà Diễm dường như nhìn ra được nỗi lòng của cô, bà nắm lấy tay cô nhẹ nhàng xoa rồi nói.
- Không sao con ạ. Hồi xưa bà nội con cũng rất nghiêm khắc với mẹ, nhưng từ khi có con, bà ấy cũng không còn nghiêm khắc như trước nữa. Có lẽ giữa con và bà ấy vẫn chưa tạo nên sợi dây liên kết nào đó. Cứ từ từ, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Vâng ạ. Mẹ ơi, còn một chuyện con cần nói.
Vừa nói cô vừa nắm chặt lấy tay mẹ mình, thấp thỏm nhìn bà, không biết nên mở lời thế nào. Bà Diễm thấy vậy liền xoa đầu cô an ủi.
- Con cứ nói đi. Có chuyện gì?
- Ừm... mẹ có thể cùng con đến bệnh viện một chút không ạ?
- Sao thế? Con không khoẻ ở đâu à?
- Dạ không. Chỉ là... con bị trễ kinh hơn hai tuần rồi ạ. Tụi con... một tháng trước... Nên con lo...
- À... mẹ hiểu rồi. Được rồi. Con sửa soạn một chút, mẹ xuống lấy tiền rồi chúng ta cùng đi.
- Vâng ạ...
Nói rồi mẹ cô đi ra khỏi phòng, cô trong phòng lại có chút lo sợ. Nếu như cô có thai thật thì liệu Dương phu nhân có chấp nhận cô hay không? Mọi người sẽ nghĩ thế nào nếu bọn họ chưa cưới mà đã có thai? Chắc chắn Dương phu nhân sẽ không bỏ qua chuyện này. Nhưng đâu đó trong thâm tâm cô cũng hi vọng Dương phu nhân sẽ giống như bà nội, sẽ không còn nghiêm khắc với cô nữa.
Đôi lời Tư Mãn muốn nói với mọi người.
Thứ nhất, cảm ơn mọi người đã đọc và like truyện "Từ Thư Ký Trở Thành Phu Nhân" ( Không Được Đụng Vào Bảo Bối Của Tổng Tài).
Thứ hai, đây là tiểu thuyết đầu tay của Tư Mãn, vì vậy nếu mọi người thấy hay thì hãy tiếp tục ủng hộ cho mình, nhưng nếu mọi người thấy còn sai sót hay kết cấu truyện còn chưa chặt chẽ thì mọi người hãy góp ý, mình sẽ sửa nếu như thấy hợp lý.
Và cuối cùng, tác phẩm cuối cùng cũng đã đạt 10k độ hot, đây cũng không tính là nhiều nhưng đối với mình thì đó là một con số rất lớn. Hơn nữa, ngày mai là ngày 1 tháng 6, mọi người có muốn bão chương hay không? Nếu muốn thì hãy bình luận số chương trước 12 giờ tối nay nhé. Chỉ giới hạn trong năm chương thôi, bởi vì mình viết truyện theo cảm hứng chứ không có đề cương nên mọi người thông cảm. Vậy nhé. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc tâm sự của mình. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
Đến 11 giờ trưa thì mọi người bắt đầu rời tiệc, gia đình Tư Diệp thì ở lại trò chuyện đôi câu rồi cũng theo dòng người đi về.
Vừa về đến nhà, bên công ty DT lại xảy ra chuyện, cần hắn về gấp. Tư Diệp cảm thấy tình hình có vẻ rất nghiêm trọng nên cũng muốn giúp hắn một tay. Nhưng hắn lại muốn cô ở nhà thêm vài ngày đợi hắn giải quyết xong sẽ đón cô về, còn hắn một mình trở lại thành phố.
Tư Diệp lo lắng nhìn chiếc xe đi ra khỏi con hẻm rồi mất hút. Không biết vì cái gì mà cô cảm thấy có chút bất an, giống như sẽ có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra.
Cố gắng xua đi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, Tư Diệp chầm chậm quay người đi vào trong nhà.
Bên kia, Dương Tử dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi vào trong công ty. Nhân viên trong công ty còn đang tất bật làm việc, vừa thấy hắn vào liền đứng nghiêm cúi đầu chào.
- Dương tổng.
Hắn gật đầu, lướt qua bọn họ rồi đi vào thang máy dành riêng cho cấp trên. Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất của toà nhà. Cửa thang máy vừa mở, hắn liền nhanh chóng đi đến phòng tổng giám đốc, mở cửa đi vào.
Bên trong, Dương Ngọc nhìn thấy con trai của mình vừa về, liền ném cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo.
- Doanh thu của công ty tháng này giảm 15% so với tháng trước. Con giải thích sao về việc này?
- ...
- Một số công ty đã rút vốn đầu tư gây ra thiệt hại rất lớn cho công ty chúng ta. Vậy mà con đã ở đâu? Cùng cô ta về quê đi dự tiệc cưới? Con bình tĩnh quá nhỉ?
- Con xin lỗi. Con sẽ khắc phục lại doanh thu của công ty.
- Tốt nhất là gấp đôi doanh thu tháng này. Nếu không, mẹ sẽ cho người đưa gia đình cô ta ra nước ngoài, con cũng đừng mong gặp lại nó.
Nói xong, bà đứng dậy đi ra khỏi phòng. Dương Tư tức giận đấm mạnh lên bàn một cái. Chuyện này hắn nhất định sẽ không bỏ qua, tên đó nhất định sẽ tan gia bại sản.
Hắn nhấc điện thoại lên, gọi vào một số rồi nói.
- Cho cậu thời hạn ba ngày, nếu không tìm ra nguyên nhân doanh thu bị giảm thì cậu nghỉ việc luôn đi.
Cũng không đợi bên kia trả lời, hắn liền tắt máy rồi ngồi vào bàn làm việc. Xem ra có ai đó muốn gây khó dễ cho công ty hắn. Nhưng mục đích là gì? Muốn cho công ty hắn phá sản ư? Hừ. Không có chuyện đó đâu.
- Trịnh Lam, bây giờ cậu rảnh không? Giúp tôi một số chuyện... Sau chuyện này nhất định sẽ cho cậu đi du lịch một tháng... Được.
Bên đây, Tư Diệp đang nằm trên giường suy tư nhìn điện thoại. Cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, chẳng thể giúp đỡ Dương Tử giải quyết rắc rối bên công ty. Bây giờ cô rất muốn giúp hắn, nhưng nếu làm trái ý hắn, hắn sẽ nổi giận. Cô lại rất sợ lúc hắn nổi giận, trông rất giống một con sói đang săn mồi.
Buồn chán không có chuyện gì làm, Tư Diệp lại nhớ về khoảng thời gian bọn họ quen biết. Cũng đã hơn một tháng rồi, cứ tưởng khi kí hợp đồng sẽ bị hắn vứt bỏ, lạnh nhạt như mấy nam chính trong tiểu thuyết. Nhưng không, hắn tuy có chút bá đạo, dễ nổi nóng, nhưng hắn vẫn luôn yêu thương cô hết mực. Cô có thể cảm nhận được điều đó sau khi bọn họ thân mật.
Nghĩ đến đây, trong đầu cô lại hiện ra vài hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ. Tư Diệp giật mình thoát khỏi suy nghĩ đó, gương mặt dần đỏ lên, giơ tay nhéo má mình một cái rõ đau.
- A...thật là.
Xoa xoa cái má vừa bị nhéo, Tư Diệp lại chợt nhớ ra, 'bà dì' của cô tháng này đến trễ. Cô giật mình bật dậy, trong lòng có chút hoang mang cùng hồi hộp. Có khi nào... Nhưng chỉ mới trễ một tuần.
Đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa làm cô lần nữa giật mình. Dạo này hình như cô có chút nhạy cảm thì phải.
- Tiểu Diệp, mẹ vào phòng con được chứ?
- Dạ được. Mẹ chờ con chút.
Nói rồi cô vội đi đến cửa mở ra, cười tươi nhìn mẹ rồi nhường đường cho bà đi vào. Hai người cùng nhau ngồi lên giường đối mặt với nhau.
- Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?
- À, lúc nãy mẹ thấy con có vẻ buồn. Định lên xem con thế nào nhưng mà xem ra con vẫn ổn. Thế nào? Bạn trai vừa đi liền nhớ rồi à?
- Mẹ này, không phải đâu. Con chỉ là lo cho anh ấy thôi.
- Công ty của nó xảy ra chuyện gì sao?
- Con cũng không biết. Nhìn anh ấy có vẻ vội, chắc là rất nghiêm trọng. Con muốn giúp anh ấy, nhưng lại không được. Có phải con rất vô dụng không?
- Không phải đâu. Nếu như nó muốn con ở nhà chắc là không muốn con vì chuyện công ty mà mệt mỏi thôi. Xem ra thằng bé rất yêu chiều con đấy.
- Vâng ạ. Anh ấy rất tốt, vì vậy mà ba mẹ yên tâm, anh ấy nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.
- Ừm. Được vậy ba mẹ cũng rất mừng. À. Con đã gặp ba mẹ của Dương Tử chưa?
- Rồi ạ. Nhưng ba anh ấy đã mất từ lâu rồi, còn mẹ anh ấy là một người rất tài giỏi và mạnh mẽ, hơn nữa còn là một người rất có tình cảm.
Mặc dù không phải là đối với cô. Bà Diễm dường như nhìn ra được nỗi lòng của cô, bà nắm lấy tay cô nhẹ nhàng xoa rồi nói.
- Không sao con ạ. Hồi xưa bà nội con cũng rất nghiêm khắc với mẹ, nhưng từ khi có con, bà ấy cũng không còn nghiêm khắc như trước nữa. Có lẽ giữa con và bà ấy vẫn chưa tạo nên sợi dây liên kết nào đó. Cứ từ từ, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Vâng ạ. Mẹ ơi, còn một chuyện con cần nói.
Vừa nói cô vừa nắm chặt lấy tay mẹ mình, thấp thỏm nhìn bà, không biết nên mở lời thế nào. Bà Diễm thấy vậy liền xoa đầu cô an ủi.
- Con cứ nói đi. Có chuyện gì?
- Ừm... mẹ có thể cùng con đến bệnh viện một chút không ạ?
- Sao thế? Con không khoẻ ở đâu à?
- Dạ không. Chỉ là... con bị trễ kinh hơn hai tuần rồi ạ. Tụi con... một tháng trước... Nên con lo...
- À... mẹ hiểu rồi. Được rồi. Con sửa soạn một chút, mẹ xuống lấy tiền rồi chúng ta cùng đi.
- Vâng ạ...
Nói rồi mẹ cô đi ra khỏi phòng, cô trong phòng lại có chút lo sợ. Nếu như cô có thai thật thì liệu Dương phu nhân có chấp nhận cô hay không? Mọi người sẽ nghĩ thế nào nếu bọn họ chưa cưới mà đã có thai? Chắc chắn Dương phu nhân sẽ không bỏ qua chuyện này. Nhưng đâu đó trong thâm tâm cô cũng hi vọng Dương phu nhân sẽ giống như bà nội, sẽ không còn nghiêm khắc với cô nữa.
Đôi lời Tư Mãn muốn nói với mọi người.
Thứ nhất, cảm ơn mọi người đã đọc và like truyện "Từ Thư Ký Trở Thành Phu Nhân" ( Không Được Đụng Vào Bảo Bối Của Tổng Tài).
Thứ hai, đây là tiểu thuyết đầu tay của Tư Mãn, vì vậy nếu mọi người thấy hay thì hãy tiếp tục ủng hộ cho mình, nhưng nếu mọi người thấy còn sai sót hay kết cấu truyện còn chưa chặt chẽ thì mọi người hãy góp ý, mình sẽ sửa nếu như thấy hợp lý.
Và cuối cùng, tác phẩm cuối cùng cũng đã đạt 10k độ hot, đây cũng không tính là nhiều nhưng đối với mình thì đó là một con số rất lớn. Hơn nữa, ngày mai là ngày 1 tháng 6, mọi người có muốn bão chương hay không? Nếu muốn thì hãy bình luận số chương trước 12 giờ tối nay nhé. Chỉ giới hạn trong năm chương thôi, bởi vì mình viết truyện theo cảm hứng chứ không có đề cương nên mọi người thông cảm. Vậy nhé. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc tâm sự của mình. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
Bình luận facebook