Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Tôi không thích cô
Sáng hôm sau, Tư Diệp được người hầu gọi dậy, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, bên cạnh đã lạnh ngắt không chút hơi ấm. Cô đoán rằng hắn đã dậy từ sớm và đã đến công ty, chả trách, mỗi lần cô đến dù rất sớm nhưng vẫn thấy hắn ở trong phòng. Ngày thứ hai không đi làm khiến cô không biết phải làm gì, nhanh chóng thay quần áo rồi cùng người hầu đi xuống lầu. Trong nhà ngoài những người hầu đang dọn dẹp ra thì chẳng còn ai khác, chỉ có mình cô ngồi trên bàn ăn. Nhìn những món ăn sang trọng đã được hâm nóng trên bàn, Tư Diệp theo bản năng nuốt nước bọt rồi cẩn thận ngồi xuống ghế. Đúng lúc cô chuẩn bị nâng chén lên ăn thì Trần Phi bước ra, tự nhiên mà ngồi xuống trước mặt cô, nở nụ cười nhẹ nói:
- Chào buổi sáng Trương tiểu thư. Cô thường có thói quen dậy sớm sao?
Tư Diệp cười đáp lại, tay hạ xuống để trên đùi nắm chặt. Dương Tử đã nói cô không được phép hỏi bất kỳ điều gì từ người con gái này nên cô đã tự nhủ sẽ tránh xa cô gái này hết sức có thể. Nhưng cô ta lại đến tìm cô thì phải làm sao đây? Tư Diệp suy nghĩ giây lát, quyết định cư xử như bình thường.
- Chào buổi sáng Trần tiểu thư. Bình thường tôi không dậy sớm thế này. Bởi vì chỗ lạ nên tôi ngủ không được thôi._ Tư Diệp cười gượng, đành phải nói dối thôi.
- Vậy à. Thiệt thòi cho cô rồi. Chúng ta ăn thôi. Đồ ăn để nguội sẽ không ngon.
Trần Phi từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười dịu dàng đó với cô, dường như việc cô ở trong ngôi nhà này cũng không khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cô ta nói cô chịu thiệt thòi? Vì sao chứ? Không lẽ ở đây cô sẽ chịu ngược đãi ư?
Tư Diệp vừa ăn vừa suy nghĩ, vì vậy đến cơm ăn cũng chẳng ngon miệng.
Ăn xong, Trần Phi nói rằng có việc nên về phòng trước, để lại một mình cô trong phòng khách. Ở trong ngồi nhà rộng lớn này thật sự rất chán.
"Muốn đi làm quá đi!!"
Tư Diệp đi loanh hoanh nhà một lúc cho tiêu hoá thức ăn rồi lại tự mình trở về phòng.
Ngồi trên giường lướt lên xuống tin nhắn của cô và Dương Tử, toàn bộ đều là nói về công việc, chỉ có một tin nhắn không phải là khi cô mới về đây. Nghĩ lại, trong công việc Dương Tử là một con người vô cùng nghiêm túc và băng lãnh. Nhưng một người như hắn lại có dục vọng quá cao. Mỗi tuần đều sẽ có một người con gái đi cùng hắn vào công ty, không cố định một ai. Phụ nữ hắn chọn đều rất xinh đẹp từ vóc dáng đến gương mặt đều khiến cô phải trầm trồ khen ngợi khi nhìn thấy. Điều này cũng khiến cô nghi ngờ tình cảm của mình dành cho hắn có còn nhiều như trước hay không. Bởi cô có chút thất vọng về hắn vì hắn không phải là một người thật sự nghiêm túc trong tình yêu. "Hợp đồng tình nhân" chính là chứng cứ để nói rằng hắn là con người như thế.
Tư Diệp thẩn thờ nhìn vào điện thoại. Cô đã tự hỏi nhiều lần. Tình cảm của cô dành cho hắn có thực sự là tình yêu chân thành hay không hay chỉ vì hắn quá đẹp trai nên cô không thể nào quên hắn?
Ngón tay cô lướt qua cái tên Dương Tử rồi cười nhẹ, tự cảm thấy mình ngu ngốc. Chính bản thân còn không tin tưởng vào tình cảm của mình thì còn ai có thể tin được đây?
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa và tiếng nói của quản gia.
- Trương tiểu thư, Dương phu nhân nói rằng muốn gặp cô nói chuyện.
"Mẹ Dương Tử ư?"
- Vâng. Chờ cháu một chút.
Tư Diệp đặt điện thoại lên giường rồi nhanh chân mở cửa đi theo quản gia ra sân vườn.
Cô nhìn người phụ nữ đã có tuổi trước mặt, cả người khẩn trương mà ngồi thẳng.
Dương Ngọc nhìn Tư Diệp căng thẳng liền hài lòng, đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm rồi đặt xuống, mắt hướng về ly trà nói.
- Đây là loại trà mà tôi thích nhất. Hương vị dịu nhẹ, và rất tốt cho da mặt. Cô biết đây là trà gì không?
- A?_ Tư Diệp hơi giật mình. Dương phu nhân vậy mà gọi cô ra nói về trà ư? Cô làm sao biết những loại trà quý giá như thế này chứ?
- Loại trà quý hiếm như thế này, cháu thật sự không biết ạ.
Vừa trả lời xong người cô lại đổ thêm một tầng mồ hôi, điểm trừ của cô trong lòng Dương phu nhân chắc chắn đã thêm một điểm mất rồi.
Dương Ngọc thở dài, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối. Loại trà đặc biệt như vậy lại không có người biết đến thì thật là uổng phí.
Bà lại nhẹ nhàng nói:
- Không sao. Dù sao loại trà này cũng không dễ gì mà có thể thấy ở ngoài chợ hay siêu thị lớn.
Nụ cười trên gương mặt của Tư Diệp cứng lại. Có phải Dương phu nhân vừa nói khéo cho cô biết thân phận của mình ở đâu không?
- Đúng vậy ạ.
Dương Ngọc cảm thấy nói chuyện với cô thật nhạt nhẽo nên bà nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng hỏi cô một câu.
- Cô thật sự yêu Dương Tử nhà tôi chứ?
Tim Tư Diệp đập mạnh một cái. Đây là câu hỏi cô vừa hỏi chính bản thân mình. Do dự một lúc, kiên định nhìn về người phụ nữ đối diện mà trả lời.
- Vâng. Cháu thật sự yêu anh ấy.
Phải. Cô thật sự yêu hắn. Vì vậy cô sẽ không ngốc nghếch mà nghi ngờ nó nữa. Nếu hắn cũng yêu cô thì đó là một chuyện thật hạnh phúc. Nhưng nếu hắn không yêu cô mà chọn người phụ nữ khác thì cô sẽ im lặng và chúc phúc cho bọn họ. Đến lúc đó xem như cô cũng đã giải thoát cho bản thân.
Nhìn ánh mắt kiên định đó, Dương Ngọc cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh nói với cô.
- Nói thật, tôi không thích cô. Bởi những người phụ nữ đến với nó chỉ vì tiền. Chỉ có Trần Phi là không phải. Vì vậy, nếu cô thật sự yêu nó thì hãy chứng minh cho tôi thấy rằng cô yêu nó đi.
Nói rồi Dương Ngọc đứng dậy đi vào trong nhà. Đợi Dương Ngọc vào trong nhà, Tư Diệp liền thở ra một hơi thật mạnh. Cô cảm thấy xương sống mình sắp nứt đến nơi rồi.
Tư Diệp chống cằm nhìn vườn hoa đầy màu sắc phía trước, trong đầu vang lên câu nói.
" Những người phụ nữ đến với nó chỉ vì tiền. Chỉ có Trần Phi là không phải."
Bây giờ thì cô đã hiểu. Vì sao khi nghe quản gia nói rằng cô là bạn gái của Dương Tử thì sắc mặt của Trần Phi lại trắng như vậy. Chắc chắn là rất sốc. Nhưng vì sao sáng nay đối với cô lại bình tĩnh như thế? Trần Phi sẽ bỏ cuộc ư? Vì sao cô ta lại sống trong nhà Dương gia? Cô phải làm sao để chứng minh rằng bản thân cô yêu Dương Tử đây? Thật nhiều câu hỏi lướt qua làm cô cảm thấy đau đầu.
Ngày thứ hai ở trong Dương gia, Tư Diệp nhận ra một điều. Dương phu nhân không bao giờ ăn cùng mọi người, chỉ khi có Dương Tử ở nhà, bà mới ngồi lại trò chuyện với hắn một chút. Vì thế hai bữa ăn sau chỉ có cô và Trần Phi.
Trần Phi này đối với cô rất dịu dàng, không có một chút gì gọi là thù địch cô cả. Điều đó làm cô thấy rất thoải mái mà quên rằng Trần Phi cũng yêu Dương Tử nhiều như cô yêu hắn.
Buổi tối cô nhìn căn phòng của mình, tổng cộng trong phòng chỉ hai chỗ có thể ngủ được là giường và sofa. Vì vậy, phòng trừ làm hắn cảm thấy không thoải mái, cô đi về phía sofa ngủ.
Dù không thoải mái như trên giường nhưng sofa của người giàu thật sự rất to, đủ cho cô ngủ một giấc đến sáng. Ngày mai là chủ nhật nên có lẽ hắn sẽ về trễ vì vậy cô không đợi hắn về mà ngủ luôn.
- Chào buổi sáng Trương tiểu thư. Cô thường có thói quen dậy sớm sao?
Tư Diệp cười đáp lại, tay hạ xuống để trên đùi nắm chặt. Dương Tử đã nói cô không được phép hỏi bất kỳ điều gì từ người con gái này nên cô đã tự nhủ sẽ tránh xa cô gái này hết sức có thể. Nhưng cô ta lại đến tìm cô thì phải làm sao đây? Tư Diệp suy nghĩ giây lát, quyết định cư xử như bình thường.
- Chào buổi sáng Trần tiểu thư. Bình thường tôi không dậy sớm thế này. Bởi vì chỗ lạ nên tôi ngủ không được thôi._ Tư Diệp cười gượng, đành phải nói dối thôi.
- Vậy à. Thiệt thòi cho cô rồi. Chúng ta ăn thôi. Đồ ăn để nguội sẽ không ngon.
Trần Phi từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười dịu dàng đó với cô, dường như việc cô ở trong ngôi nhà này cũng không khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cô ta nói cô chịu thiệt thòi? Vì sao chứ? Không lẽ ở đây cô sẽ chịu ngược đãi ư?
Tư Diệp vừa ăn vừa suy nghĩ, vì vậy đến cơm ăn cũng chẳng ngon miệng.
Ăn xong, Trần Phi nói rằng có việc nên về phòng trước, để lại một mình cô trong phòng khách. Ở trong ngồi nhà rộng lớn này thật sự rất chán.
"Muốn đi làm quá đi!!"
Tư Diệp đi loanh hoanh nhà một lúc cho tiêu hoá thức ăn rồi lại tự mình trở về phòng.
Ngồi trên giường lướt lên xuống tin nhắn của cô và Dương Tử, toàn bộ đều là nói về công việc, chỉ có một tin nhắn không phải là khi cô mới về đây. Nghĩ lại, trong công việc Dương Tử là một con người vô cùng nghiêm túc và băng lãnh. Nhưng một người như hắn lại có dục vọng quá cao. Mỗi tuần đều sẽ có một người con gái đi cùng hắn vào công ty, không cố định một ai. Phụ nữ hắn chọn đều rất xinh đẹp từ vóc dáng đến gương mặt đều khiến cô phải trầm trồ khen ngợi khi nhìn thấy. Điều này cũng khiến cô nghi ngờ tình cảm của mình dành cho hắn có còn nhiều như trước hay không. Bởi cô có chút thất vọng về hắn vì hắn không phải là một người thật sự nghiêm túc trong tình yêu. "Hợp đồng tình nhân" chính là chứng cứ để nói rằng hắn là con người như thế.
Tư Diệp thẩn thờ nhìn vào điện thoại. Cô đã tự hỏi nhiều lần. Tình cảm của cô dành cho hắn có thực sự là tình yêu chân thành hay không hay chỉ vì hắn quá đẹp trai nên cô không thể nào quên hắn?
Ngón tay cô lướt qua cái tên Dương Tử rồi cười nhẹ, tự cảm thấy mình ngu ngốc. Chính bản thân còn không tin tưởng vào tình cảm của mình thì còn ai có thể tin được đây?
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa và tiếng nói của quản gia.
- Trương tiểu thư, Dương phu nhân nói rằng muốn gặp cô nói chuyện.
"Mẹ Dương Tử ư?"
- Vâng. Chờ cháu một chút.
Tư Diệp đặt điện thoại lên giường rồi nhanh chân mở cửa đi theo quản gia ra sân vườn.
Cô nhìn người phụ nữ đã có tuổi trước mặt, cả người khẩn trương mà ngồi thẳng.
Dương Ngọc nhìn Tư Diệp căng thẳng liền hài lòng, đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm rồi đặt xuống, mắt hướng về ly trà nói.
- Đây là loại trà mà tôi thích nhất. Hương vị dịu nhẹ, và rất tốt cho da mặt. Cô biết đây là trà gì không?
- A?_ Tư Diệp hơi giật mình. Dương phu nhân vậy mà gọi cô ra nói về trà ư? Cô làm sao biết những loại trà quý giá như thế này chứ?
- Loại trà quý hiếm như thế này, cháu thật sự không biết ạ.
Vừa trả lời xong người cô lại đổ thêm một tầng mồ hôi, điểm trừ của cô trong lòng Dương phu nhân chắc chắn đã thêm một điểm mất rồi.
Dương Ngọc thở dài, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối. Loại trà đặc biệt như vậy lại không có người biết đến thì thật là uổng phí.
Bà lại nhẹ nhàng nói:
- Không sao. Dù sao loại trà này cũng không dễ gì mà có thể thấy ở ngoài chợ hay siêu thị lớn.
Nụ cười trên gương mặt của Tư Diệp cứng lại. Có phải Dương phu nhân vừa nói khéo cho cô biết thân phận của mình ở đâu không?
- Đúng vậy ạ.
Dương Ngọc cảm thấy nói chuyện với cô thật nhạt nhẽo nên bà nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng hỏi cô một câu.
- Cô thật sự yêu Dương Tử nhà tôi chứ?
Tim Tư Diệp đập mạnh một cái. Đây là câu hỏi cô vừa hỏi chính bản thân mình. Do dự một lúc, kiên định nhìn về người phụ nữ đối diện mà trả lời.
- Vâng. Cháu thật sự yêu anh ấy.
Phải. Cô thật sự yêu hắn. Vì vậy cô sẽ không ngốc nghếch mà nghi ngờ nó nữa. Nếu hắn cũng yêu cô thì đó là một chuyện thật hạnh phúc. Nhưng nếu hắn không yêu cô mà chọn người phụ nữ khác thì cô sẽ im lặng và chúc phúc cho bọn họ. Đến lúc đó xem như cô cũng đã giải thoát cho bản thân.
Nhìn ánh mắt kiên định đó, Dương Ngọc cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh nói với cô.
- Nói thật, tôi không thích cô. Bởi những người phụ nữ đến với nó chỉ vì tiền. Chỉ có Trần Phi là không phải. Vì vậy, nếu cô thật sự yêu nó thì hãy chứng minh cho tôi thấy rằng cô yêu nó đi.
Nói rồi Dương Ngọc đứng dậy đi vào trong nhà. Đợi Dương Ngọc vào trong nhà, Tư Diệp liền thở ra một hơi thật mạnh. Cô cảm thấy xương sống mình sắp nứt đến nơi rồi.
Tư Diệp chống cằm nhìn vườn hoa đầy màu sắc phía trước, trong đầu vang lên câu nói.
" Những người phụ nữ đến với nó chỉ vì tiền. Chỉ có Trần Phi là không phải."
Bây giờ thì cô đã hiểu. Vì sao khi nghe quản gia nói rằng cô là bạn gái của Dương Tử thì sắc mặt của Trần Phi lại trắng như vậy. Chắc chắn là rất sốc. Nhưng vì sao sáng nay đối với cô lại bình tĩnh như thế? Trần Phi sẽ bỏ cuộc ư? Vì sao cô ta lại sống trong nhà Dương gia? Cô phải làm sao để chứng minh rằng bản thân cô yêu Dương Tử đây? Thật nhiều câu hỏi lướt qua làm cô cảm thấy đau đầu.
Ngày thứ hai ở trong Dương gia, Tư Diệp nhận ra một điều. Dương phu nhân không bao giờ ăn cùng mọi người, chỉ khi có Dương Tử ở nhà, bà mới ngồi lại trò chuyện với hắn một chút. Vì thế hai bữa ăn sau chỉ có cô và Trần Phi.
Trần Phi này đối với cô rất dịu dàng, không có một chút gì gọi là thù địch cô cả. Điều đó làm cô thấy rất thoải mái mà quên rằng Trần Phi cũng yêu Dương Tử nhiều như cô yêu hắn.
Buổi tối cô nhìn căn phòng của mình, tổng cộng trong phòng chỉ hai chỗ có thể ngủ được là giường và sofa. Vì vậy, phòng trừ làm hắn cảm thấy không thoải mái, cô đi về phía sofa ngủ.
Dù không thoải mái như trên giường nhưng sofa của người giàu thật sự rất to, đủ cho cô ngủ một giấc đến sáng. Ngày mai là chủ nhật nên có lẽ hắn sẽ về trễ vì vậy cô không đợi hắn về mà ngủ luôn.
Bình luận facebook