Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Đáng tiếc Hà Thiệu nhớ rõ, lúc trước hắn phá cửa nhà người này cũng không chịu đáp ứng.
Còn cường ngạnh thu tiền khám bệnh gấp mấy lần.
Đều là người nông dân, lúc ấy chỉ lo an nguy của nhi tử, nếu muốn hắn đập nồi bán sắt cũng vui vẻ, hiện tại nhi tử không sao rồi, tất nhiên tiếc tiền.
Lúc này một đôi mắt hổ không ngừng nhìn lên người Trình Tây.
Nhìn chằm chằm người nọ đến lông dựng đứng lên.
Trình Tây khẽ ho, lúc trước đã xem qua bệnh tình của Hà Tiểu Hổ, cũng nhìn thấy thủ pháp Béo Nha, lúc này cũng muốn xem thuốc gì.
Bệnh lạ này hắn chưa bao giờ gặp qua.
Trình Tây chắp tay sau lưng đi tới trước rổ, nhìn kĩ đồ bên trong, dùng tay vê một chút, ngửi ngửi, vẻ mặt cổ quái.
Vương Thúy Lan phảng phất như bắt được nhược điểm, vội vàng hỏi, “Thế nào? Trình đại phu, đồ vật dơ bẩn này thật sự có thể cứu tánh mạng của con ta sao?”
Trình Tây ghê tởm muốn chết, vừa rồi hắn chỉ vê một chút ở trên tay, cái mùi thúi kia liền dính lại quanh quẩn ở chóp mũi.
Tuy rằng hắn không biết bên trong bỏ thêm cái gì, nhưng rõ rang thấy hạt cát hắn học y nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe nói rằng ăn hạt cát trị được bệnh lạ.
Hắn nhìn Bạch Lê Hoa, mặt đối phương không đổi sắc.
Lập tức cũng lưỡng lự, lại không bằng lòng thừa nhận mình không biết, mất thân phận được người trong thôn kính trọng, liền trầm ngâm một chút, nói, “Thế giới vạn vật tương sinh tương khắc, đồ vật không giống nhau, trộn vào nhau, có lẽ có hiệu quả kỳ diệu cũng nói không chừng.”
Lời này nghe vào tai Vương Thúy Lan, lại thành Trình đại phu cũng không cho rằng như vậy có thể trị bệnh, chỉ là ngại ngùng, nói cho dễ nghe chút thôi.
Lập tức hận ý trong lòng đột nhiên dâng lên, vẻ mặt điên cuồng nhìn chằm chằm Bạch Lê Hoa, trong lòng tính toán muốn nàng trả giá như thế nào.
Một màn này bị Lương Đại Lang thấy, hắn dịch thân mình một chút, có ý muốn không dấu vết che trước mặt tức phụ nhi của mình.
Đáng tiếc thân hình tức phụ nhi to gấp đôi hắn.
Bên này lửa ngầm nổi lên, Hà Thiệu không hề phát hiện, chỉ liếc Trình Tây, mặt đầy bất mãn nói với Vương Thúy Lan, “Hắn còn không biết bệnh gì, ngươi hỏi hắn làm chi.”
Không khí trong nháy mắt đọng lại, Trình Tây trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nửa ngày lắp bắp nói: “Tính ta nhiều chuyện!”
Nói xong phất tay áo đi, bước được hai bước lại dừng lại, lạnh lùng nói với Bạch Lê Hoa, “Nhớ kỹ lời ngươi đã nói!”
Bạch Lê Hoa nói: “Đương nhiên.”
Nghe được đáp án mình muốn, Trình Tây cũng không ở lâu.
Vương Thúy Lan thấy hắn đi thật, nóng nảy, vội đuổi theo.
Hà Thiệu sắc mặt không vui lớn tiếng, “Ngươi làm cái gì đó? Quay lại đây!”
Vương Thúy Lan cường ngạnh dừng bước lại, nhìn hướng Trình Tây đi, lại nhìn xem tướng công nhà mình, nghĩ nghĩ, trước sau không dám đuổi theo hắn.
Lại phóng ánh mắt oán độc về phía Bạch Lê Hoa, nếu lúc trước bà chỉ làm tiểu đánh tiểu nháo (nhẹ nhàng) cho nhi tử bớt giận, bây giờ bà thực sự ghi hận.
Cạnh đó, Lý Tiểu Ngọc từ nhà bếp đi ra, khô khan hô: “Ăn cơm!”
Hà Thiệu chạy nhanh đem nhi tử cõng lên người, từ biệt Lương gia: “Chúng ta cũng đi về đây.”
Vương Thúy Lan hoàn toàn không muốn nhắc tới cái rổ thối hoắc, chạy theo.
Hà gia đi rồi, Lương gia vào nhà ăn cơm, Tiết Thải lại vẫn không nhúc nhích đứng ở đó.
Tiểu oa nhi nhíu mày bộ dáng thật đáng yêu, nàng thuận miệng hỏi: “Đệ suy nghĩ gì đó?”
Sau một lúc lâu, Tiết Thải giơ lên đầu, “Sửu di, tại sao lại lừa bọn họ?”
Nó diễn thử ở trong lòngrất nhiều lần, kêu nữ nhân này là “Dì”, không hề khó khăn, nó rất vừa lòng.
Còn cường ngạnh thu tiền khám bệnh gấp mấy lần.
Đều là người nông dân, lúc ấy chỉ lo an nguy của nhi tử, nếu muốn hắn đập nồi bán sắt cũng vui vẻ, hiện tại nhi tử không sao rồi, tất nhiên tiếc tiền.
Lúc này một đôi mắt hổ không ngừng nhìn lên người Trình Tây.
Nhìn chằm chằm người nọ đến lông dựng đứng lên.
Trình Tây khẽ ho, lúc trước đã xem qua bệnh tình của Hà Tiểu Hổ, cũng nhìn thấy thủ pháp Béo Nha, lúc này cũng muốn xem thuốc gì.
Bệnh lạ này hắn chưa bao giờ gặp qua.
Trình Tây chắp tay sau lưng đi tới trước rổ, nhìn kĩ đồ bên trong, dùng tay vê một chút, ngửi ngửi, vẻ mặt cổ quái.
Vương Thúy Lan phảng phất như bắt được nhược điểm, vội vàng hỏi, “Thế nào? Trình đại phu, đồ vật dơ bẩn này thật sự có thể cứu tánh mạng của con ta sao?”
Trình Tây ghê tởm muốn chết, vừa rồi hắn chỉ vê một chút ở trên tay, cái mùi thúi kia liền dính lại quanh quẩn ở chóp mũi.
Tuy rằng hắn không biết bên trong bỏ thêm cái gì, nhưng rõ rang thấy hạt cát hắn học y nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe nói rằng ăn hạt cát trị được bệnh lạ.
Hắn nhìn Bạch Lê Hoa, mặt đối phương không đổi sắc.
Lập tức cũng lưỡng lự, lại không bằng lòng thừa nhận mình không biết, mất thân phận được người trong thôn kính trọng, liền trầm ngâm một chút, nói, “Thế giới vạn vật tương sinh tương khắc, đồ vật không giống nhau, trộn vào nhau, có lẽ có hiệu quả kỳ diệu cũng nói không chừng.”
Lời này nghe vào tai Vương Thúy Lan, lại thành Trình đại phu cũng không cho rằng như vậy có thể trị bệnh, chỉ là ngại ngùng, nói cho dễ nghe chút thôi.
Lập tức hận ý trong lòng đột nhiên dâng lên, vẻ mặt điên cuồng nhìn chằm chằm Bạch Lê Hoa, trong lòng tính toán muốn nàng trả giá như thế nào.
Một màn này bị Lương Đại Lang thấy, hắn dịch thân mình một chút, có ý muốn không dấu vết che trước mặt tức phụ nhi của mình.
Đáng tiếc thân hình tức phụ nhi to gấp đôi hắn.
Bên này lửa ngầm nổi lên, Hà Thiệu không hề phát hiện, chỉ liếc Trình Tây, mặt đầy bất mãn nói với Vương Thúy Lan, “Hắn còn không biết bệnh gì, ngươi hỏi hắn làm chi.”
Không khí trong nháy mắt đọng lại, Trình Tây trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nửa ngày lắp bắp nói: “Tính ta nhiều chuyện!”
Nói xong phất tay áo đi, bước được hai bước lại dừng lại, lạnh lùng nói với Bạch Lê Hoa, “Nhớ kỹ lời ngươi đã nói!”
Bạch Lê Hoa nói: “Đương nhiên.”
Nghe được đáp án mình muốn, Trình Tây cũng không ở lâu.
Vương Thúy Lan thấy hắn đi thật, nóng nảy, vội đuổi theo.
Hà Thiệu sắc mặt không vui lớn tiếng, “Ngươi làm cái gì đó? Quay lại đây!”
Vương Thúy Lan cường ngạnh dừng bước lại, nhìn hướng Trình Tây đi, lại nhìn xem tướng công nhà mình, nghĩ nghĩ, trước sau không dám đuổi theo hắn.
Lại phóng ánh mắt oán độc về phía Bạch Lê Hoa, nếu lúc trước bà chỉ làm tiểu đánh tiểu nháo (nhẹ nhàng) cho nhi tử bớt giận, bây giờ bà thực sự ghi hận.
Cạnh đó, Lý Tiểu Ngọc từ nhà bếp đi ra, khô khan hô: “Ăn cơm!”
Hà Thiệu chạy nhanh đem nhi tử cõng lên người, từ biệt Lương gia: “Chúng ta cũng đi về đây.”
Vương Thúy Lan hoàn toàn không muốn nhắc tới cái rổ thối hoắc, chạy theo.
Hà gia đi rồi, Lương gia vào nhà ăn cơm, Tiết Thải lại vẫn không nhúc nhích đứng ở đó.
Tiểu oa nhi nhíu mày bộ dáng thật đáng yêu, nàng thuận miệng hỏi: “Đệ suy nghĩ gì đó?”
Sau một lúc lâu, Tiết Thải giơ lên đầu, “Sửu di, tại sao lại lừa bọn họ?”
Nó diễn thử ở trong lòngrất nhiều lần, kêu nữ nhân này là “Dì”, không hề khó khăn, nó rất vừa lòng.
Bình luận facebook