Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
Chương 10: Anh em Hàn gia
"Anh vào đây ăn đi! Mặc dù là tiệm nhỏ không cao sang như các nhà hàng cao cấp kia anh thường lưu tới nhưng đảm bảo rất ngon nha. Em từng tới đây ăn vài lần rồi! Không tệ lắm đâu!”
Bên ngoài cửa tiệm có một thanh niên tuấn tú chừng 22 mang nét đẹp phản nghịch của tuổi trẻ đang ra sức kéo người đàn ông mặc vét đen vô cùng anh tuấn, đẹp trai đang lạnh lùng liếc cậu ta, người đàn ông mặt tối sầm có vẻ đang tức giận.
Mọi người xung quanh vì sự xuất hiện của hai người đàn ông siêu soái này mà bị thu hút.
Có rất nhiều phụ nữ phấn khích vây quanh họ bắn trái tim màu hồng.
Người đàn ông lạnh lùng thì không thèm chú ý tới xung quanh lạnh mặt đi vào tiệm cơm mà trong đời này của anh đây là lần đầu tiên anh phải tới những chỗ như thế này để ăn.
Còn thanh niên trẻ tuổi kia thì đang vô cùng nhiệt tình hôn gió, nháy mắt nghịch ngợm với các cô gái làm cho cả đám đông hét lên ầm ĩ.
Thấy người đàn ông lạnh lùng kia đã vào tiệm anh liền nhếch môi cười cười chạy theo sau.
"Ông chủ, cho tôi hai suất cơm cà ri!" Thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện người đàn ông tuấn tú lạnh lùng kia chưa cần hỏi liền gọi cơm.
Hỏi làm gì, người anh trai khó tính này của mình kiểu gì chẳng không ăn. Anh đây ra sức kéo ảnh tới cũng chỉ là tiện đường mà thôi. Còn về phần gọi hai suất cơm chính là anh đây ăn hai suất đấy.
Hàn Tuấn lạnh lùng liếc thằng em trời đánh Hàn Tú một cái.
"Cơm cà ri của quý khách đây ạ. Chúc quý khách ngon miệng!" Tôi bưng hai phần cơm cà ri ra bàn ăn có hai người đàn ông tuấn tú thu hút phái nữ kia.
Cũng không để ý lắm, đặt cơm lên bàn rồi cười nói và sau đó là định dời đi. Nhưng tôi còn chưa đi được một bước cánh tay liền bị giữ lại.
Tôi khó hiểu quay lại thì ngay lập tức bắt gặp ánh mắt sáng hơn cả đèn đuốc của vị thanh niên trẻ tuổi kia.
"Học tỷ xinh đẹp, là tỷ sao? Tỷ làm ở đây sao?" Hàn Tú nhìn thấy vị học tỷ mà cậu đem lòng ngưỡng mộ bao năm qua thì phấn khích vô cùng, bỏ mặc ánh mắt ý vị của người anh trai kia của mình liền muốn bắt chuyện với cô.
"Cậu là..." tôi vẫn chưa hiểu gì, nhất thời chưa nhớ ra được nam nhân trước mặt này là ai mình từng quen trước đây.
"Em là Hàn Tú đây. Học tỷ quên em rồi sao?" Hàn Tú thấy cô không nhớ mình thì thất vọng, mặt chảy xuống như cái mâm.
Tôi bất ngờ quá! Vui mừng lay tay thanh niên mặt xị ra kia" Hàn Tú, là em sao? Lâu quá không gặp, bây giờ đẹp trai quá cơ!"
"Học tỷ, tỷ nhận ra em rồi sao! Hay quá đi! Không, chị cũng thừa nhận là em đẹp trai rồi hả? Ô, la la. Học tỷ, em thích tỷ nhất luôn! Hàn Tú nhất thời phấn khích quá độ không thèm để ý xung quang, reo hò ầm như một đứa trẻ lao tới ôm cô.
Tôi hơi cứng người khi bị ôm nhưng lại thấy buồn cười muốn ngất luôn. Lại nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của người đàn ông lạnh lùng đi cùng Hàn Tú nên có chút sợ hãi bèn đẩy cậu ta ra hỏi" Vị này là?"
"A, đây là anh trai em, Hàn Tuấn."
"Anh hai, giới thiệu với anh, đây là học tỷ em ngưỡng mộ nhất cũng thích nhất, Đỗ Tuyết Dung"
"Chào anh, Hàn thiếu gia" người đàn ông này cứ nhìn tôi âm trầm khiến tôi có cảm giác vừa nguy hiểm vừa sợ, cố nén run rẩy trong lòng tôi cất tiếng chào hỏi.
"Chào cô"
"Hàn Tuấn chết tiệt! Anh đừng có mà hù dọa học tỷ xinh đẹp khả ái của em!" Hàn Tú tức giận đập bàn liếc mắt cảnh cáo anh trai mình.
Đáp lại ánh mắt cậu là ánh mắt băng lãnh của Hàn Tuấn khiến cho cậu vừa khí thế bừng bừng liền rụt cổ sợ hãi. Chứng kiến cảnh tượng như thế, lòng tôi rét run.
Cảm giác người đàn ông này vô cùng khó gần. Lại nhìn tên tiểu tử cà lơ phất phơ Hàn Tú là tôi chỉ thấy buồn cười.
"Phì"
Tôi bật cười thành tiếng lại không chú ý ánh mắt loé sáng của Hàn Tuấn đang đặt trên người mình.
Vốn định quay lại nhà bếp thì lại bị Hàn Tú kéo xuống ghế ngồi cạnh cậu "Học tỷ, sao tỷ lại làm việc ở đây? Tỷ bị thất nghiệp nên lạc trôi tới đây sao?"
"Không phải đâu!" Tôi buồn cười lắc đầu "chị với chủ quán là chỗ quen biết, hôm nay rảnh rỗi không có đi làm nên tới đây phụ giúp cô chú ấy!"
"Ồ, vậy là hôm nay em tới đây quả là một quyết định đúng đắn, vì có thể gặp lại học tỷ xinh đẹp. Quán cơm này cũng rất ngon, em đã vào đây ăn mấy lần rồi!" Hàn Tú hăng hái nói, nhưng vẫn không quên đánh mắt khiêu khích người đàn ông đối diện.
"Vậy hai người ăn đi! Tôi vào bếp phụ chú Lý" tôi đứng lên gật đầu dời đi.
"Đó, anh nhìn thấy chưa. Người phụ nữ mà cả đời này em theo đuổi đấy! Học tỷ càng ngày càng xinh đẹp, khả ái dễ thương, động lòng người biết bao"
Hàn Tú lại bắt đầu lộ ra bản mặt của lưu manh đang yêu, cuồng si đắm chìm trong thế giới màu hồng của mình. Không hề nhận ra nụ cười nhếch mép nguy hiểm của anh trai mình.
"Người phụ nữ của ai còn chưa biết được!" Hàn Tuấn ăn một miếng cơm cà ri, lại cảm thấy ăn cơm ở những nơi như thế này cũng không tệ, liếc nhìn người con gái đang chạy bận rộn trong bếp kia, nhếch môi cười nói
"Cái gì?" Hàn Tú đang say mê thưởng thức cơm cà ri do học tỷ xinh đẹp trong lòng mình nấu mà lòng cứ lâng lâng, bỗng nhiên nghe thấy lời kia sắc mặt bỗng chốc tối sầm không thèm kiêng nể ở đây có nhiều người và thần thái đẹp troai của mình như mọi ngày, lập tức đập bàn phẫn nộ "Hàn Tuấn thúi! Anh định cướp người phụ nữ của em sao? Anh đừng mơ! Học tỷ xinh đẹp chỉ có thể là của em!"
"Hiện tại thì không phải!"
"Anh..." một câu của Hàn Tuấn cũng đủ làm Hàn Tú á khẩu, chỉ biết giậm chân nghiến răng tức giận trừng mắt người anh trai phúc hắc của mình.
Cứ đợi đó! Học tỷ xinh đẹp khả ái chỉ có thể là của Hàn Tú cậu. Cậu sẽ không để thằng đàn ông nào cướp học tỷ của cậu, kể cả anh trai cậu.
Mỗi tâm tư mỗi người một tính toán. Bên này
Tuyết Dung không hề hay biết mình đã là con mồi trong tầm ngắm của hai con sói gian xảo. Bên kia chính là không khí chết người của hai anh em trở thành tình địch đang đấu nhau bằng ánh mắt.
Tôi làm ở quán chú Lý đến hơn sáu giờ mới về. Đến khi ra tới cửa tiệm lại bị Hàn Tú lôi lôi kéo kéo bằng được lên xe ô tô của cậu ta. Hàn Tú nhất quyết một hai muốn đưa tôi về nhà. Tôi không nhìn thấy anh trai cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm hơn, nhưng tên tiểu tử này thì cũng phiền muốn chết.
"Trước tiên tôi muốn tới trung tâm thương mại mua ít đồ về nấu cơm đã. Cậu trở tôi tới đó đi!"
Tôi bất đắc dĩ nhìn cái tên mắt phát sáng lấp lánh như sao kia đang nhìn tôi đầy chờ đợi nói, nếu cậu ta là một con cún, chắc hẳn tôi sẽ nhìn thấy cái đuôi phía sau của cậu ta đang ra sức vẫy vẫy đấy!
—-truyện ngoài lề—
Tác giả: Hàn Tú, anh thực đẹp troai nha!
Hàn Tú(hếch mắt đắc ý, bản mặt vô cùng gợn đòn): Đó là chuyện đương nhiên. Nhan sắc của lão tử đây còn cần phải bàn cãi sao?
Tác giả đen mặt, nhếch mép: Con trai, con cũng là do ta một tay nặn ra đó!
Hàn Tú:”....” Ta không cần có được không?
Tác giả: Không được đâu! Ta đây biết đọc tâm thuật nhá!(Cười lưu manh)
Hàn Tú: Cmn!
"Anh vào đây ăn đi! Mặc dù là tiệm nhỏ không cao sang như các nhà hàng cao cấp kia anh thường lưu tới nhưng đảm bảo rất ngon nha. Em từng tới đây ăn vài lần rồi! Không tệ lắm đâu!”
Bên ngoài cửa tiệm có một thanh niên tuấn tú chừng 22 mang nét đẹp phản nghịch của tuổi trẻ đang ra sức kéo người đàn ông mặc vét đen vô cùng anh tuấn, đẹp trai đang lạnh lùng liếc cậu ta, người đàn ông mặt tối sầm có vẻ đang tức giận.
Mọi người xung quanh vì sự xuất hiện của hai người đàn ông siêu soái này mà bị thu hút.
Có rất nhiều phụ nữ phấn khích vây quanh họ bắn trái tim màu hồng.
Người đàn ông lạnh lùng thì không thèm chú ý tới xung quanh lạnh mặt đi vào tiệm cơm mà trong đời này của anh đây là lần đầu tiên anh phải tới những chỗ như thế này để ăn.
Còn thanh niên trẻ tuổi kia thì đang vô cùng nhiệt tình hôn gió, nháy mắt nghịch ngợm với các cô gái làm cho cả đám đông hét lên ầm ĩ.
Thấy người đàn ông lạnh lùng kia đã vào tiệm anh liền nhếch môi cười cười chạy theo sau.
"Ông chủ, cho tôi hai suất cơm cà ri!" Thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện người đàn ông tuấn tú lạnh lùng kia chưa cần hỏi liền gọi cơm.
Hỏi làm gì, người anh trai khó tính này của mình kiểu gì chẳng không ăn. Anh đây ra sức kéo ảnh tới cũng chỉ là tiện đường mà thôi. Còn về phần gọi hai suất cơm chính là anh đây ăn hai suất đấy.
Hàn Tuấn lạnh lùng liếc thằng em trời đánh Hàn Tú một cái.
"Cơm cà ri của quý khách đây ạ. Chúc quý khách ngon miệng!" Tôi bưng hai phần cơm cà ri ra bàn ăn có hai người đàn ông tuấn tú thu hút phái nữ kia.
Cũng không để ý lắm, đặt cơm lên bàn rồi cười nói và sau đó là định dời đi. Nhưng tôi còn chưa đi được một bước cánh tay liền bị giữ lại.
Tôi khó hiểu quay lại thì ngay lập tức bắt gặp ánh mắt sáng hơn cả đèn đuốc của vị thanh niên trẻ tuổi kia.
"Học tỷ xinh đẹp, là tỷ sao? Tỷ làm ở đây sao?" Hàn Tú nhìn thấy vị học tỷ mà cậu đem lòng ngưỡng mộ bao năm qua thì phấn khích vô cùng, bỏ mặc ánh mắt ý vị của người anh trai kia của mình liền muốn bắt chuyện với cô.
"Cậu là..." tôi vẫn chưa hiểu gì, nhất thời chưa nhớ ra được nam nhân trước mặt này là ai mình từng quen trước đây.
"Em là Hàn Tú đây. Học tỷ quên em rồi sao?" Hàn Tú thấy cô không nhớ mình thì thất vọng, mặt chảy xuống như cái mâm.
Tôi bất ngờ quá! Vui mừng lay tay thanh niên mặt xị ra kia" Hàn Tú, là em sao? Lâu quá không gặp, bây giờ đẹp trai quá cơ!"
"Học tỷ, tỷ nhận ra em rồi sao! Hay quá đi! Không, chị cũng thừa nhận là em đẹp trai rồi hả? Ô, la la. Học tỷ, em thích tỷ nhất luôn! Hàn Tú nhất thời phấn khích quá độ không thèm để ý xung quang, reo hò ầm như một đứa trẻ lao tới ôm cô.
Tôi hơi cứng người khi bị ôm nhưng lại thấy buồn cười muốn ngất luôn. Lại nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của người đàn ông lạnh lùng đi cùng Hàn Tú nên có chút sợ hãi bèn đẩy cậu ta ra hỏi" Vị này là?"
"A, đây là anh trai em, Hàn Tuấn."
"Anh hai, giới thiệu với anh, đây là học tỷ em ngưỡng mộ nhất cũng thích nhất, Đỗ Tuyết Dung"
"Chào anh, Hàn thiếu gia" người đàn ông này cứ nhìn tôi âm trầm khiến tôi có cảm giác vừa nguy hiểm vừa sợ, cố nén run rẩy trong lòng tôi cất tiếng chào hỏi.
"Chào cô"
"Hàn Tuấn chết tiệt! Anh đừng có mà hù dọa học tỷ xinh đẹp khả ái của em!" Hàn Tú tức giận đập bàn liếc mắt cảnh cáo anh trai mình.
Đáp lại ánh mắt cậu là ánh mắt băng lãnh của Hàn Tuấn khiến cho cậu vừa khí thế bừng bừng liền rụt cổ sợ hãi. Chứng kiến cảnh tượng như thế, lòng tôi rét run.
Cảm giác người đàn ông này vô cùng khó gần. Lại nhìn tên tiểu tử cà lơ phất phơ Hàn Tú là tôi chỉ thấy buồn cười.
"Phì"
Tôi bật cười thành tiếng lại không chú ý ánh mắt loé sáng của Hàn Tuấn đang đặt trên người mình.
Vốn định quay lại nhà bếp thì lại bị Hàn Tú kéo xuống ghế ngồi cạnh cậu "Học tỷ, sao tỷ lại làm việc ở đây? Tỷ bị thất nghiệp nên lạc trôi tới đây sao?"
"Không phải đâu!" Tôi buồn cười lắc đầu "chị với chủ quán là chỗ quen biết, hôm nay rảnh rỗi không có đi làm nên tới đây phụ giúp cô chú ấy!"
"Ồ, vậy là hôm nay em tới đây quả là một quyết định đúng đắn, vì có thể gặp lại học tỷ xinh đẹp. Quán cơm này cũng rất ngon, em đã vào đây ăn mấy lần rồi!" Hàn Tú hăng hái nói, nhưng vẫn không quên đánh mắt khiêu khích người đàn ông đối diện.
"Vậy hai người ăn đi! Tôi vào bếp phụ chú Lý" tôi đứng lên gật đầu dời đi.
"Đó, anh nhìn thấy chưa. Người phụ nữ mà cả đời này em theo đuổi đấy! Học tỷ càng ngày càng xinh đẹp, khả ái dễ thương, động lòng người biết bao"
Hàn Tú lại bắt đầu lộ ra bản mặt của lưu manh đang yêu, cuồng si đắm chìm trong thế giới màu hồng của mình. Không hề nhận ra nụ cười nhếch mép nguy hiểm của anh trai mình.
"Người phụ nữ của ai còn chưa biết được!" Hàn Tuấn ăn một miếng cơm cà ri, lại cảm thấy ăn cơm ở những nơi như thế này cũng không tệ, liếc nhìn người con gái đang chạy bận rộn trong bếp kia, nhếch môi cười nói
"Cái gì?" Hàn Tú đang say mê thưởng thức cơm cà ri do học tỷ xinh đẹp trong lòng mình nấu mà lòng cứ lâng lâng, bỗng nhiên nghe thấy lời kia sắc mặt bỗng chốc tối sầm không thèm kiêng nể ở đây có nhiều người và thần thái đẹp troai của mình như mọi ngày, lập tức đập bàn phẫn nộ "Hàn Tuấn thúi! Anh định cướp người phụ nữ của em sao? Anh đừng mơ! Học tỷ xinh đẹp chỉ có thể là của em!"
"Hiện tại thì không phải!"
"Anh..." một câu của Hàn Tuấn cũng đủ làm Hàn Tú á khẩu, chỉ biết giậm chân nghiến răng tức giận trừng mắt người anh trai phúc hắc của mình.
Cứ đợi đó! Học tỷ xinh đẹp khả ái chỉ có thể là của Hàn Tú cậu. Cậu sẽ không để thằng đàn ông nào cướp học tỷ của cậu, kể cả anh trai cậu.
Mỗi tâm tư mỗi người một tính toán. Bên này
Tuyết Dung không hề hay biết mình đã là con mồi trong tầm ngắm của hai con sói gian xảo. Bên kia chính là không khí chết người của hai anh em trở thành tình địch đang đấu nhau bằng ánh mắt.
Tôi làm ở quán chú Lý đến hơn sáu giờ mới về. Đến khi ra tới cửa tiệm lại bị Hàn Tú lôi lôi kéo kéo bằng được lên xe ô tô của cậu ta. Hàn Tú nhất quyết một hai muốn đưa tôi về nhà. Tôi không nhìn thấy anh trai cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm hơn, nhưng tên tiểu tử này thì cũng phiền muốn chết.
"Trước tiên tôi muốn tới trung tâm thương mại mua ít đồ về nấu cơm đã. Cậu trở tôi tới đó đi!"
Tôi bất đắc dĩ nhìn cái tên mắt phát sáng lấp lánh như sao kia đang nhìn tôi đầy chờ đợi nói, nếu cậu ta là một con cún, chắc hẳn tôi sẽ nhìn thấy cái đuôi phía sau của cậu ta đang ra sức vẫy vẫy đấy!
—-truyện ngoài lề—
Tác giả: Hàn Tú, anh thực đẹp troai nha!
Hàn Tú(hếch mắt đắc ý, bản mặt vô cùng gợn đòn): Đó là chuyện đương nhiên. Nhan sắc của lão tử đây còn cần phải bàn cãi sao?
Tác giả đen mặt, nhếch mép: Con trai, con cũng là do ta một tay nặn ra đó!
Hàn Tú:”....” Ta không cần có được không?
Tác giả: Không được đâu! Ta đây biết đọc tâm thuật nhá!(Cười lưu manh)
Hàn Tú: Cmn!
Bình luận facebook