• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New KHÔNG LÀM THẾ THÂN! (2 Viewers)

  • Chương 18

“Tưởng tổng.” Giản Hề muốn thổ huyết, tại sao Tưởng Lâm Dữ không theo kịch bản? Hai người bọn họ vốn dĩ chính là gặp dịp thì chơi. Tưởng Lâm Dữ lấy cô làm thế thân, cô thích Tưởng Lâm Dữ đã đem tâm ký thác ở trên người hắn. Hiện tại mọi thứ đều kết thúc, Tưởng Lâm Dữ với cô lại không có tình cảm quá sâu, thuận lý thành chương đem cô đẩy ra không phải tốt sao? “Anh không cần che chở cho tôi, tôi không xứng đáng.”



Tưởng Lâm Dữ mắt đen chăm chú nhìn Giản Hề, một lát sau hắn giơ tay tháo mắt kính, gập lại để lên trên mặt bàn, tiếng nói chầm chậm nói, “Giản Hề, chúng ta nhận thức mấy năm?”



“Tính từ lần bãi đỗ xe đó, chúng ta nhận thức 5 năm. Nếu tính từ khi tôi làm thư kí cho anh, chúng ta nhận thức bốn năm rưỡi.” Giản Hề không biết hỏi cô vấn đề này để làm gì, nhưng vẫn là trả lời, “Cảm ơn anh nhiều năm như vậy chiếu cố tôi.”



Xe của Tưởng Lâm Dữ ở bãi đỗ bị va chạm một cách ác ý, hắn tận lực nắm tay lái xe nhưng vẫn đụng vào cây cột trụ. Hắn ở bên trong bị chói mắt đèn xe, lại nghe được âm thanh sắc bén của còi cảnh sát.



Hắn quay đầu nhìn, là cô gái đã theo hắn một tuần xông tới dùng sức vỗ cửa xe. Tiếng gầm rú còn ở bên tai, Tưởng Lâm Dữ cũng không nghe thấy, chỉ nhìn thấy khẩu hình cô là: Chạy mau!



Tưởng Lâm Dữ không biết Giản Hề vì cái gì muốn theo dõi hắn, hắn cũng không biết Giản Hề vì cái gì muốn cứu hắn, có lẽ vì tiền.



Tưởng Lâm Dữ như động vật máu lạnh, lẳng lặng ngủ đông trong bóng đêm, quan sát kẻ xâm lấn từng nhất cử nhất động, địch bất động ta bất động.



Máu chảy xuống trên đôi mắt, người ở trên xe xách dao đi xuống.



Tưởng Lâm Dữ nên may mắn, đây là ở trong nước, không có súng.



Hắn xách theo gậy bóng chày xuống xe ném cho Giản Hề một cây, hắn không hỏi qua Giản Hề vì cái gì theo dõi hắn. Hắn không hỏi qua Giản Hề muốn cái gì, Giản Hề muốn cái gì hắn cho cái đó.



Giản Hề không cần, hắn cũng sẽ không hỏi đến.



“Em cảm thấy tôi là dạng người gì?” Tưởng Lâm Dữ nhìn chằm chằm môi trắng bệch của Giản Hề, không quen với bộ dáng Giản Hề không tô son, môi tái nhợt gầy yếu. Hắn lại nghĩ đến Giản Hề một thân máu, trong chỗ sâu trái tim loáng thoáng đau chậm rãi đến ngực, “Thư kí Giản.”



Tưởng Lâm Dữ rốt cuộc có ý gì? Muốn nghe Giản Hề đánh rắm thổi cầu vồng sao? Tưởng Lâm Dữ là lạ, sau khi Giản Hề nghiêm túc suy nghĩ, nói, “Quản lý xuất sắc, là một thương nhân thành công. Rất có cái nhìn đại cục, làm việc nghiêm túc nghiêm cẩn, công tư phân minh. Nói đến nghĩa khí, đối với cấp dưới cũng thực hào phóng ——”



Làm ơn, vì danh dự công ty mà thả tôi đi đi.



“Sai rồi.” Tưởng Lâm Dữ dựa vào trên ghế, híp mắt đen nhìn chăm chú vào Giản Hề, tiếng nói trầm đã có chút khàn, chậm rãi, “Công và tư tôi chẳng phân biệt, tôi không có điểm mấu chốt bao che khuyết điểm người mình.”



Giản Hề: “……”



“Chỉ cần tôi còn, em có thể ổn định vững chắc chỗ ngồi ở tổng bộ.” Tưởng Lâm Dữ ngữ điệu bằng phẳng, câu chữ rõ ràng, nặng nề nói, “Tôi biết em đối với Thượng Dữ có cảm tình, Thượng Dữ cũng sẽ không cô phụ em phần cảm tình này.”



“Đường đường là một tập đoàn Thượng Dữ, nhân viên của chính mình không bảo hộ được, mới chân chính mất mặt.” Tưởng Lâm Dữ đem nút tay áo sơ mi cài lại, không có mang mắt kính mắt đen thâm thúy yên tĩnh, ngữ điệu hắn lại chậm rãi mang theo một cỗ mê hoặc, “Văn hóa doanh nghiệp chúng ta là gì? Lấy người làm gốc.”



Tưởng cẩu điên rồi!



“Tưởng tổng, tôi tiếp tục ở lại tổng công ty sẽ có rất nhiều đồn đãi vớ vẩn, nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh —— tôi thật sự hổ thẹn.”



“Danh dự của tôi? Nói chúng ta ở bên nhau?” Tưởng Lâm Dữ lại lần nữa đứng dậy đến chỗ máy lọc nước, lại lấy một ly nước, đi tới đưa đến bên môi Giản Hề, “Giản Hề, chúng ta không phải ở bên nhau sao?”



Giản Hề phút chốc ngẩng đầu, Tưởng Lâm Dữ nâng cằm, mệnh lệnh nói, “Uống nước.”



Tưởng Lâm Dữ không bình thường, rất không bình thường, hắn có phải đã biết cái gì hay không?



“Đây không phải là tai tiếng, chúng ta đúng là đang cùng một chỗ.” Tưởng Lâm Dữ nghiêng cái ly, làm nước tiếp xúc lên môi Giản Hề, ôn hòa nói, “Chúng ta công khai thì tốt, không phải đại sự gì, ngày mai tôi trở lại công ty tuyên bố.”



Giản Hề không muốn uống nước, cô muốn giết người.



“Em nghỉ ngơi cho tốt, tôi thả em nghỉ mấy ngày. Cha mẹ em bên kia, chỉ cần em muốn thoát ly, tôi sẽ giúp em thoát ly sạch sẽ.” Tưởng Lâm Dữ lấy ly nước rót vào miệng Giản Hề, không cho cô phản bác, “Tôi đã đem án này ủy thác cho Lý Hâm, hắn sẽ cho em một kết quả vừa lòng.”



Lý Hâm là luật sư đệ nhất Yến Thành, Tưởng Lâm Dữ lại có thể mời được Lý Hâm.



Cuối cùng Giản Hề cũng uống xong nước trong ly, từ sau cái ly mặt nâng lên mắt to xinh đẹp phiếm hồng, lông mi ướt át —— thuần túy là nghẹn, “Tưởng tổng? Tôi ——”



“Không cần cảm tạ, đây là tôi nên làm.” Tưởng Lâm Dữ thong thả ung dung đem cái ly để trên bàn, lấy giấy lau môi Giản Hề, mắt đen thật sâu chăm chú nhìn cô, “Tôi là bạn trai em, Giản Hề, em có thể dựa vào tôi.”



Tôi tạ cả nhà anh!



Cô muốn từ chức.



“Đêm nay tôi bồi em.” Tưởng Lâm Dữ buông cái ly, sờ cái trán Giản Hề, “Ngủ đi, tôi trông coi em, sẽ không có người có thể thương tổn em.”



Từ khi nào Tưởng Lâm Dữ kiên nhẫn như vậy? Còn bồi cô ngủ? Không đem cô ném cho chó ăn là đã không tệ rồi.



Giản Hề trên tay bị bang bó, bởi vì mất máu quá nhiều tứ chi nhũn ra, bị Tưởng Lâm Dữ ấn vào trong chăn.



Tài xế rất nhanh đem rương hành tới, Tưởng Lâm Dữ đi toilet rửa mặt.



Giản Hề vẻ mặt chết lặng nằm ở trên giường bệnh nhìn đèn trên đỉnh đầu, cẩn thận nghĩ lại toàn bộ sự kiện, kế hoạch gài bẫy Giản Long Phi bởi vì thời gian ngắn nên sơ hở rất nhiều, chẳng lẽ Tưởng Lâm Dữ đã nhìn ra? Nên phản ứng như thế này?



Thư kí của mình làm ra loại sự tình này, chẳng lẽ không phải đem thư kí đá văng ra? Ai sẽ để người tâm tư thâm trầm tại bên người?



Chẳng lẽ Tưởng Lâm Dữ còn có tính toán khác?



Nhưng cho dù hoài nghi cô, Giản Long Phi cướp bóc là sự thật, nếu không phải Tưởng Lâm Dữ xông tới hắn liền mang tiền đi. Cướp bóc sự thật tồn tại, như thế nào cũng chạy không thoát.



12 giờ rưỡi, Tưởng Lâm Dữ thay áo ngủ nằm xuống ở bên kia, ngủ.



Giản Hề mơ mơ màng màng ngủ, tỉnh lại lần nữa là cảnh sát tới đây làm ghi chép, Giản Hề lại lặp lại một lần toàn bộ sự việc phát sinh tối hôm qua. Giám định vết thương cũng tới, Giản Hề là bị thương nhẹ.



“Chúng tôi có nghi vấn, hy vọng cô có thể khai báo đúng sự thật. Theo chúng tôi điều tra, cô không phải là người sẽ thiếu 300 vạn.” Cảnh sát nói, “Túi xách trong tủ của cô, tùy tiện lấy một cái giá trị trên trăm vạn.”



“Trong tủ hơn mười lăm vạn món đồ, đều là sếp chúng tôi đưa tới tô điểm, cũng không thuộc về tôi.” Giản Hề nhấp môi dưới, ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát, “Bao gồm xe của tôi đều là của sếp chúng tôi ——”



“Cô cùng sếp của cô có quan hệ không bình thường?”



“Có liên quan tới vụ án sao?”



“Có.”



Giản Hề trầm mặc hồi lâu, cười lắc đầu, “Chúng tôi là có một ít quan hệ, bất quá là ngầm, hy vọng các anh có thể vì tôi mà bảo mật. Hắn sắp kết hôn, chuyện này một khi truyền ra, sẽ làm hắn hổ thẹn. Hắn sẽ mất mặt, tôi sẽ thất nghiệp. Thị trường hiện giờ, tìm một công việc thật không dễ dàng.”



Hai cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau, gật đầu, “Chúng tôi sẽ bảo mật.”



“Anh là một người hà khắc, tính toán khôn khéo, sẽ không để người khác chiếm được một phân tiện nghi. Tôi làm thư kí của anh ấy nhiều năm như vậy, tiền lương cũng không cao, anh ấy cũng chưa cho tôi tiền ngoài tiền lương. Mấy món đồ kia thoạt nhìn sang quý, đều là ảo, giấy chứng nhận cùng với hóa đơn tất cả đều không có. Không thể thây đổi được, tôi chính là một người mẫu trong tủ kính của anh ấy, những đồ vật tinh xảo đẹp mắt đó ở người mẫu trên người triển lãm xong liền lấy đi, người mẫu lại có thể có được cái gì đâu? Quan hệ chúng tôi kết thúc liền trả lại.”



Cảnh sát lại xác nhận với Giản Hề một lần nữa lập án hay không, bọn họ hận không thể lập tức đưa vụ án vào vụ án tranh chấp gia đình, Giản Hề nhất quyết không chịu, kiên trì muốn lập án. Ký tên xuống, cảnh sát để lại phương thức liên hệ mới rời đi.



Hộ sĩ tới đổi băng vải trên cánh tay Giản Hề, Giản Hề nhìn thấy miệng dữ tợn, bỗng nhiên đầu đau nhức, một lần nữa có cảm giác quen thuộc. Nơi nơi đều là máu, cô khóc khàn cả giọng, bên người có người nhanh chóng chạy tới.



“Hôm nay có thể xuất viện sao?” Giản Hề không có mang di động, 300 vạn kia hình như còn ở trong phòng, cô muốn đi giao tiền đặt cọc, cho dù trời có sập xuống cũng không thể ảnh hưởng cô mua phòng.



“Băng bó xong liền có thể, chú ý coi có thấm dịch hay không, nếu như không có, có thể hai ngày tới thay thuốc một lần.”



“Cảm ơn.”



Hộ sĩ rời đi, Giản Hề xuống giường đi toilet rửa mặt, Tưởng Lâm Dữ không có ở đây, hôm nay cần mở hội nghị hội đồng quản trị.



Cuối cùng cũng đi rồi.



Giản Hề dùng một tay gian nan rửa sạch vết máu trên cổ, mắt nhìn chính mình trong gương. Giản Hề hạ mi mắt, từ chức cũng có thể.



Giao tiền đặt cọc xong cô còn có một trăm vạn tiền tiết kiệm, có thể tiêu xài thật lâu. Tìm một công việc không sai biệt lắm, vừa bắt đầu có lẽ tiền lương thấp, cô tin tưởng lấy năng lực của cô, rất nhanh là có thể thăng chức tăng lương.



Đổi một công việc mai danh ẩn tích, cha mẹ là quỷ hút máu cũng tìm không thấy, cũng hoàn toàn kết thúc quan hệ với Tưởng Lâm Dữ. Chỉ tổn thất một công việc, tổn thất một phần tiền.



Cửa phòng bệnh phát ra tiếng vang bị đẩy ra, Giản Hề lấy khăn lông lâu cổ ra khỏi toilet liền nhìn thấy người đến là Tưởng Lâm Dữ, hôm nay hắn thay đổi một mắt kính gọng vàng có sợi dây xích mỏng, dây xích mỏng tinh tế trên làn da trắng, có loại cảm giác lãnh đạm, nhưng lại mạc danh câu nhân. Cổ áo sơ mi màu trắng mở ra lộ một đường xương quai xanh lạnh lẽo, vạt áo sơ mi trong quần tây đen, đôi chân dài thon dài thẳng tắp.



Bốn mắt nhìn nhau, Giản Hề đứng thẳng, “Tưởng tổng?”



“Có thể xuống giường?” Tưởng Lâm Dữ trở tay đóng cửa phòng lại, đem tài xế theo nhốt ngoài cửa, mày nhíu chặt, “Mặc quần áo vào.”



“Tôi không tắm rửa thay quần áo.” Giản Hề mặc chính là một bộ đồ dây, ngày hôm qua cô bị thương sau đó đưa đến bệnh viện, tất cả quần áo trên người đều là máu. Bạn cùng phòng đưa tới một đồ bộ đùi mặc ở nhà, Giản Hề thay trước, áo dây không chạm vào miệng vết thương như vậy cũng tốt.



Giản Hề cúi đầu nhìn ngực bị ướt một mảnh, xuân sắc ẩn ẩn có thể nhìn thấy, cô lấy khăn lông ướt che lên, “Tưởng tổng, di động của tôi ở chỗ của anh sao?”



“Chờ.” Tưởng Lâm Dữ xoay người lạnh lùng bước lđi.



Giản Hề quay lại lấy một ly nước, mới vừa uống một ngụm Tưởng Lâm Dữ liền vào cửa mang theo một cái áo sơ mi màu xanh biển đưa qua, “Mặc cái này.”



“Cảm ơn Tưởng tổng.” Giản Hề chật vật đem áo sơ mi của Tưởng Lâm Dữ mặc vào, tay áo quá dài, cô săn lên một đoạn, “Tưởng tổng, anh có nhìn thấy di động của tôi không?”



“Hôm nay có thể xuất viện sao?” Tưởng Lâm Dữ hỏi.



“Có thể.” Giản Hề nói, “Tôi đang định đi làm thủ tục xuất viện.”



“Tôi nói tài xế đi làm.” Tưởng Lâm Dữ từ trong túi lấy di động ra gọi cho tài xế.



Hôm nay trời quang, ánh mặt trời chiếu trên khung cửa sổ, kính cửa bị ánh sáng chiếu qua. Tưởng Lâm Dữ đứng ở phía trước cửa sổ gọi điện thoại, ngón tay thon dài lạnh lùng, mặt mày lãnh đạm.



Ngày hôm qua Tưởng Lâm Dữ giúp cô rất nhiều, Giản Hề nói, “Cảm ơn.”



Tưởng Lâm Dữ cúp máy mang điện thoại bỏ trong túi quần, “Cần thu dọn đồ đạc không?”



Giản Hề mang một thân máu tới, cái gì cũng chưa mang tới, “Không cần.”



“Vậy đi thôi.”



Vốn dĩ Giản Hề cho rằng hắn là muốn đưa mình trở về, Tưởng Lâm Dữ lại không phải lần đầu tiên đưa cô trở về, Giản Hề cũng không tiện cự tuyệt, lại ở trên xe cảm ơn một lần nữa. Tưởng Lâm Dữ nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói.



Giản Hề nhìn xe đi càng ngày càng cách xa nhà mình, nửa giờ sau, xe chạy đến biệt thự Dương Hồ. Tưởng Lâm Dữ xuống xe trước vòng qua bên Giản Hề, Giản Hề chật vật đẩy cửa xe, cửa xe từ bên ngoài mở ra, Tưởng Lâm Dữ khom lưng tiến vào xe bế ngang Giản Hề lên.



“Tưởng tổng?”



Tài xế bước nhanh qua mở cửa, Tưởng Lâm Dữ ôm Giản Hề vào biệt thự, bước nhanh hướng lên trên lầu.



Rất ít khi ban ngày Giản Hề tới nơi này của Tưởng Lâm Dữ, cô không biết Tưởng Lâm Dữ muốn làm gì, cũng không tùy tiện giãy giụa. Cô đã như vậy, Tưởng Lâm Dữ cũng không đến mức bá vương ngạnh thượng cung.



Tưởng Lâm Dữ dẫm lên bậc thang, đi bước một, bước lên lầu hai, khẽ nâng cằm ý bảo Giản Hề mở cửa.



Hắn hai tay ôm Giản Hề, không đủ dùng.



Giản Hề đẩy cửa phòng ngủ ra, da đầu tê dại, “Tưởng tổng, sao lại…… Tới nơi này?”



Tưởng Lâm Dữ buông Giản Hề, đẩy mắt kính trên mũi, dựa vào một bên bàn, nhìn Giản Hề chăm chú giọng nói trầm, “Đem khăn trải giường lấy ra.”



Giản Hề không thể hiểu được, để làm gì?



Giản Hề lúc này mới phát hiện hầu hết các đồ vật trong phòng đều được che phủ, từ giường đến sô pha, toàn bộ bị che phủ bởi tấm vải màu lam.



“Không phải cái gì đáng sợ.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Đi lôi xuống đi.”



Giản Hề chần chờ một lát, mới đi qua lôi khăn trải giường ra.



Lọt vào trong tầm mắt là những xấp tiền được xếp chỉnh tề, một xấp một xấp xếp ở trên giường, xếp thành hình cái giường. Tiền mặt màu hồng phấn, tản ra hơi thở mê người. Phi thường chấn động, tất cả đều là tiền.



“Sô pha.” Tưởng Lâm Dữ chống tay ở trên bàn, tiếng nói chậm rãi có một chút khàn khàn, “Đi, lấy ra.”



Giản Hề quay đầu lại nhìn Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ điên rồi? Nhiều tiền mặt như vậy người phụ trách ngân hàng không cầm đao tới chém hắn? Cả năm nghiệp vụ của người ta đều bị hắn làm cho thất bại, hắn làm sao có thể lấy ra nhiều như vậy?



Giản Hề hít sâu một hơi, xốc lên tấm vải trên sô pha, từng xấp tiền chỉnh tề. Sô pha cũng là tiền xếp thành, tất cả đều là màu hồng của tiền mặt.



Tưởng Lâm Dữ tự mình lấy đi tấm vải trên bàn, trên bàn cũng là tiền, bên tủ thấp cũng là tiền, lần lượt từng tấm vải một kéo ra. Cả căn phòng đều là tiền, trong không khí tràn ngập hơi thở của tiền, tiền che trời lấp đất.



Tưởng Lâm Dữ bước chân dài, đi tới phòng quần áo lôi ra hai cái rương hành lý thật lớn, đẩy đến ở giữa phòng, hắn mở khóa rương, bên trong cái rương quá nhiều tiền liền từ bên trong văng ra toàn bộ, tiền văng ra, mặt đất đầy màu hồng của tiền.



Tưởng Lâm Dữ đến chỗ Giản Hề, bế ngang cô lên đi đến mép giường, đem Giản Hề để trên tiền. Hắn cúi người, tay chống xuống thành giường dùng tiền xếp lại ở phía trên Giản Hề, mắt đen thâm trầm, tiếng nói trầm thấp thong thả, “Thích không?”



Tác giả có lời muốn nói: Trước 50 đưa bao lì xì, cảm tạ duy trì.



Tưởng Lâm Dữ: Nghe nói em thích tiền mặt?



Người edit có lời muốn nói, do từ chương này Tưởng lão đại kiểu như phát hiện tình cảm của mình nên mình đổi ngôi xưng hô từ tôi – cô sang tôi với em.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom