• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New KHÔNG LÀM THẾ THÂN! (6 Viewers)

  • Chương 6

Giản Hề coi như là đầu óc hắn không tốt.



Giản Hề quay đầu lại, Tưởng Lâm Dữ lười biếng dựa vào ghế xe, đã thắt đai an toàn ổn định, đang ở thong thả ung dung uống ly cà phê.



Ánh mặt trời từ phía sau xe chiếu thẳng tới hắn, làn da trắng nõn phản chiếu theo ánh nắng, cả người lộ ra hơi thở thần tiên không phải người.



Giản Hề cởi bỏ đai an toàn đẩy cửa xe xuống xe, vòng đến phía sau xe ngồi vào, ôn nhu nói, “Lỗ tai anh không thoải mái sao? Có cần đi bệnh viện khám hay không?”



Tưởng Lâm Dữ nhấp một ngụm cà phê, lãnh đạm nói: “Không cần.”



Giản Hề: “……”



Tài xế lái xe đi ra ngoài.



Giản Hề một lần nữa lặp lại hành trình hôm nay cùng Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ ăn bữa sáng, cả người đều lười nhác, Giản Hề cũng không biết hắn rốt cuộc có nghe hay không.



“Tưởng tổng, dì giúp việc ở trong nhà không hài lòng?” Giản Hề tiếng nói ôn nhu, trong đôi mắt to xinh đẹp mang theo ý cười, dịu dàng như nước.



Tưởng Lâm Dữ ăn xong bữa sáng lại nhấp một ngụm cà phê, rút tờ giấy chậm rãi lau khô tay mới ngước mắt, “Cô như thế nào lại tới đây?”



“ Đưa cho anh bữa sáng.”



Giản Hề không phải lần đầu tiên đưa bữa sáng cho Tưởng Lâm Dữ, thời điểm Giản Hề mới vừa làm thư kí của Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ bốn bề thù địch mỗi ngày cùng các mối quan hệ giao tiếp. Có đôi khi sáng tinh mơ liền đi công tác, căn bản không có thời gian ăn bữa sáng, Giản Hề tới đón Tưởng Lâm Dữ sẽ thuận tiện mang theo bữa sáng.



Tưởng Lâm Dữ nghiêng đầu nhìn cô, đường cong cằm của hắn phá lệ đẹp, hẹp và lạnh lùng kéo dài đến hầu kết, nhấp môi mỏng khi nhìn người lộ ra sự khắc nghiệt.



“Có việc?” Tưởng Lâm Dữ điều chỉnh tư thế ngồi, chân dài duỗi ra chiếm không gian lớn.



“Cũng không có việc gì.” Giản Hề cân nhắc lời nói.



“Vậy đừng nói nữa.” Tưởng Lâm Dữ đem nút tay áo sơ mi tỉ mỉ cài lại, cầm di động gửi tin nhắn. Hắn lười biếng đặt khuỷu tay lên tay vịn, đường cong cánh tay xinh đẹp mảnh mai. Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nắm lấy di động, đầu ngón tay bị ánh sáng màn hình di động phản chiếu trở nên trắng bệch.



Giản Hề: “……”



Mùi hương cà phê nồng đậm quanh quẩn trong xe, Tưởng Lâm Dữ hết sức chuyên chú xem di động.



Giản Hề nhìn sườn mặt hắn, da Tưởng Lâm Dữ rất trắng, nhìn da mặt rất mỏng, trên thực tế dày như tường thành. Giản Hề nhìn hắn năm phút, Tưởng Lâm Dữ mắt cũng chưa nâng một chút.



“Trịnh thư kí về nước?” Giản Hề mở miệng.



“Ừm.” Tưởng Lâm Dữ như cũ không ngẩng đầu, tiếng nói lãnh đạm.



“Trịnh thư kí không có trở về tổng công ty?”



Tưởng Lâm Dữ buông di động giương mắt, mắt đen sắc bén thẳng tắp nhìn Giản Hề.



Giản Hề ngồi thẳng.



“Cô thực quan tâm Trịnh thư kí?” Tưởng Lâm Dữ mở miệng, ngữ điệu vẫn thong thả như cũ.



Giản Hề quan tâm Trịnh thư kí vì cái gì đem tất cả công việc để lại cho cô, phòng thư kí có phải có sự điều động nhân sự lớn hay không? Nhưng ngữ khí này của Tưởng Lâm Dữ có ý tứ gì? Sâu trong đáy mắt lại thản nhiên.



“Trịnh thư kí đi Hoài Thành sao?” Giản Hề trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Tưởng tổng.”



Tưởng Lâm Dữ mắt đen hoàn toàn chìm xuống, hắn rũ xuống lông mi dựa vào chỗ ngồi, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mu bàn tay, mới bưng lên ly cà phê giấy nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói, “ Cô quan tâm Trịnh thư kí như vậy, sao không gọi điện thoại cho hắn?”



Tưởng Lâm Dữ sẽ là không dễ nói chuyện sao?



Giản Hề nghĩ muốn đem cà phê hắt lên khuôn mặt đẹp của hắn, nhưng Tưởng Lâm Dữ là đại lão bản của cô người, lòng dạ còn cực kì hẹp hòi, cô đừng nghĩ ở Yến Thành lăn lộn.



Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn.



Giản Hề mím môi, lại nhanh chóng buông ra, sợ ăn phải son môi. Cô đang suy nghĩ nên nói như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có suy nghĩ nào tốt, không thể chỉ vì cái trước mắt mà đoạt đi công việc của Trịnh Nghiêu.



Trịnh Nghiêu là người rất tốt, là tiền bối của Giản Hề, cô có muốn hướng lên trên cũng không thể dẫm lên vai Trịnh Nghiêu, “Tôi hôm thứ sáu đi Hoài Thành, Hoài Thành bên kia không mấy yên tĩnh như mọi người nghĩ, hiện tại phái người đi qua sợ là rút dây động rừng. Hoài Thành là chi nhánh dây chuyền sản xuất quan trọng nhất của tập đoàn Thượng Dữ, lại gần Yến Thành, chiếm vị trí địa lý tốt nhất. Chúng ta chỉ có thể khống chế quyền hành ở chi nhánh Hoài Thành, mới có thể khai triển kế hoạch L3. Muốn động đến Hoài Thành, có đến trăm phần trăm nắm chắc ——”



“Ai cho cô đi Hoài Thành?” Tưởng Lâm Dữ đem cà phê uống một hơi cạn sạch, buông ly giấy xuống, quay đầu nhìn về phía Giản Hề. Đôi mắt đen dưới kính mắt bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, “Tôi có nói cho cô hay chưa, không cho phép cô đi Hoài Thành?”



Giản Hề chớp chớp mắt, lùi ra phía sau một chút, sống lưng đơn bạc sống thẳng tắp. Mái tóc dài của cô cột một nửa, phần còn lại xõa trên vai. Lông mày nhỏ cùng đôi mắt trong trẻo, môi hồng như hoa anh đào. Khí chất của cô cực tốt, áo sơ mi mở ra đúng chỗ xương quai xanh phía dưới, đường cong xương quai xanh tinh xảo trắng nõn kéo dài đến chỗ sâu bên trong. Áo sơ mi trắng sạch sẽ lại giàu kinh nghiệm, váy lưng cao lộ ra vòng eo nhỏ và đôi chân dài.



“Tôi là vì lợi ích công ty.” Giản Hề cân nhắc dùng từ, ngữ điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, xinh đẹp ánh mắt nhìn thẳng Tưởng Lâm Dữ, “Hạng mục L3 đẩy mạnh cần thiết phải thông qua chi nhánh Hoài Thành, nhưng Tưởng đổng căn bản sẽ không nhượng bộ.”



Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống, chân dài bắt chéo tư thế lười biếng dựa vào chỗ ngồi, ngón tay thon dài chậm rãi gõ tay vịn chỗ ngồi, không có nói tiếp.



Tập đoàn Thượng Dữ là thương hiệu ô tô phát triển từ thập niên 80, trải qua nhiều lần cải cách, mãi cho đến hôm nay, năm 2018 thị trường ô tô của tập đoàn Thượng Dữ chiếm vị trí quan trọng. Có tất cả bốn thương hiệu, từ bình dân đến cao cấp, trên toàn bộ thị trường đáp ứng đến nhu cầu của từng người dùng. Nhưng ngành công nghiệp sản xuất ô tô đang bão hòa, mấy năm nay doanh số tiêu thụ ô tô ế ẩm, bọn họ cần sự đột phá sáng tạo cái mới.



Cho nên liền có kế hoạch L3, hoàn toàn lái xe tự động.



Nhưng thực chất bên trong tập đoàn Thượng Dữ đang chia rẽ nội bộ, Tưởng Lâm Dữ trải qua 5 năm, cũng mới giành được 60% cổ phần. Rất nhiều kế hoạch căn bản vô pháp đẩy mạnh, Tưởng Húc chính là chướng ngại lớn nhất của Tưởng Lâm Dữ, bọn họ chán ghét nhau 5 năm.



“Chúng ta nhất định phải cường thế cần chủ động xuất kích.” Trong túi Giản Hề là một phần kế hoạch phát triển tương lai của Hoài Thành, chỉ cần Tưởng Lâm Dữ mở miệng một chút, cô lập tức liền trình kế hoạch lên, xin điều đến Hoài Thành.



Giản Hề quan sát biểu tình Tưởng Lâm Dữ, biểu tình Tưởng Lâm Dữ bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ, Giản Hề chỉ có thể tiếp tục nói, “Lý tổng sợ đắc tội Tưởng đổng, đem kiểm toán đẩy cho Từ chủ quản. Từ chủ quản vô quyền vô thế không có bất luận cái bối cảnh gì, Hoài Thành bên kia không mua Từ chủ quản, tư lịch Từ chủ quản cũng ăn không nổi ở chi nhánh Hoài Thành. Tôi bất đắc dĩ phải đi, chuyện này liền qua đi.”



“Vì cái gì không báo lại cho tôi?”



Giản Hề nghĩ nghĩ, nói, “Lúc ấy anh mở cuộc họp, tôi sợ đêm dài lắm mộng. Muốn làm xong rồi báo cáo lại cho anh, đây là tôi sai, tôi vượt cấp làm việc.”



“Lý Ngọc Hải sợ chú ba của tôi, cô sẽ không sợ?” Lý Ngọc Hải chính là trưởng bộ tài vụ Lý tổng, Tưởng Lâm Dữ ngón tay hoàn toàn rơi xuống trên tay vịn, “Như thế nào? Cô so với người khác cái đầu dài hơn hay là ba đầu sáu tay, đao thương bất nhập?”



Giản Hề: “……”



Tưởng Lâm Dữ rốt cuộc có ý tứ gì? Trọng điểm là Giản Hề sao? Trọng điểm là Hoài Thành. Giản Hề muốn đi Hoài Thành, Giản Hề muốn lập tức rời đi khỏi Tưởng Lâm Dữ.



“Tôi là người của anh.” Giản Hề một hơi nói ra miệng, gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng Lâm Dữ.



Tưởng Lâm Dữ tuy rằng làm người tương đối xấu, nhưng lại bao che khuyết điểm người mình. Hắn có thể không thích Giản Hề, nhưng người khác cũng không thể chạm vào Giản Hề, điểm này trước đó Giản Hề đã nghiệm chứng qua. Giản Hề mở túi, lấy ra kế hoạch để trong tay, “Tưởng tổng, nhất định hiện tại phải động thủ. Hoài Thành bên kia cần một người của anh, lại nhất định phải có quyền lên tiếng, năng lực quản lý, tôi ——”



Có thể tự tiến cử.



“Chuyện này cô không cần lại nhúng tay.” Tưởng Lâm Dữ không chờ Giản Hề nói xong liền mở miệng, di động hắn vang lên một tiếng, có tin nhắn mới, hắn một bên xem tin nhắn một bên nói, “Tôi đã giao cho Trịnh thư kí đi làm, Trịnh thư kí ở Thượng Dữ mười năm, có kế hoạch cẩn thận, làm việc thận trọng. Phòng thư kí về sau cô phụ trách, cô làm một lệnh thông báo điều động nhân sự, thứ hai tuần sau tuyên bố.”



Giản Hề: “……”



Giản Hề trong lúc nhất thời không biết là nên nghĩ lại năng lực tổ chúc ngôn ngữ của chính mình, hay là kiến nghị Tưởng Lâm Dữ đi khám lỗ tai, lỗ tai hắn khả năng thật sự có vấn đề.



Giản Hề nắm chặt kế hoạch trong tay, hít sâu một hơi, “Tưởng tổng?”



“Về sau không cần lo lắng chuyện của tôi, tôi là Tưởng Lâm Dữ, người đứng trên tập đoàn Thượng Dữ, không phải tôi của 5 năm trước.” Tay Tưởng Lâm Dữ rơi xuống đỉnh đầu Giản Hề, vuốt ve nhẹ nhàng một chút, tay trượt xuống sau trên cổ của cô, “Làm tốt công việc của cô, chức trách của cô chính là thư kí của tôi, phụ trợ cho công việc của tôi, chuyện khác không cần cô quản.”



Lòng bàn tay Tưởng Lâm Dữ dán lên da thịt Giản Hề, da thịt ấm áp cùng nhau, trong lòng Giản Hề một mảnh bình tĩnh, cô nhìn Tưởng Lâm Dữ. Ngay từ đầu Tưởng Lâm Dữ không có tính toán đem cô thả ra, bước đầu tiên thăng chức thư kí, khả năng Tưởng Lâm Dữ cũng không biết cô tốt nghiệp ở học viện công thương.



Giản Hề nắm chặt kế hoạch trong tay, còn chưa từ bỏ ý định, cô vẫn không chịu từ bỏ, cô ngẩng đầu.



Cô quan tâm căn bản không phải Tưởng Lâm Dữ, cô quan tâm tiền đồ của chính mình.



Tưởng Lâm Dữ đem một cái hộp màu lam bằng nhung đưa tới, ngón tay hắn rất dài, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, “Bồi quà sinh nhật cho cô, ngày mười bốn đó theo kế hoạch tính toán trở về, nhưng công việc đột xuất.”



Giản Hề sinh nhật là tháng sáu, mỗi năm Tưởng Lâm Dữ vào ngày mười bốn tháng bảy đưa cô lễ vật, ngay từ đầu cô tưởng Tưởng Lâm Dữ nhớ là sinh nhật dương lịch, cũng ngượng ngùng sửa lại, liền dựa theo Tưởng Lâm Dữ nhớ rõ ngày kia là sinh nhật. Thẳng đến tháng trước, Giản Hề mới biết được Tưởng Lâm Dữ nhớ chính là sinh nhật Chu Minh Nghiên.



Chu Minh Nghiên sinh nhật mười bốn tháng bảy, Giản Hề là ngày bảy tháng sáu.



Xuất sắc.



“Cầm.” Di động Tưởng Lâm Dữ vang lên.



Giản Hề cầm được hộp, Tưởng Lâm Dữ liền cầm lấy di động chuyên chú nghe điện thoại. Đối phương hợp tác nước Đức qua điện thoại, Tưởng Lâm Dữ đã nói tiếng Đức.



Tưởng Lâm Dữ tốt nghiệp đại học ở nước Mỹ, nhưng năng lực ngôn ngữ của hắn rất mạnh, học đồ vật lại mau. Tiếng Đức kỳ thật không học bao lâu, muốn cùng công ty nước Đức hợp tác, hắn liền bắt đầu học, phía trước phía sau thời gian một năm.



Giản Hề học qua bốn năm tiếng Đức, cùng hắn không sai biệt trình độ lắm.



Giản Hề thường xuyên cảm thán Chúa sáng thế không công bằng, có người thiên phú tài sắc vẹn toàn, người người đố kỵ



Giản Hề mở ra hộp thấy một sợi dây chuyền kim cương màu trắng rất lớn, tuy rằng Tưởng Lâm Dữ xưa nay tặng lễ vật hào phóng, Giản Hề vẫn là bị viên kim cương trắng này dọa rồi. Viên này giá cả hơn một ngàn vạn, Tưởng Lâm Dữ là người không có tình cảm, tặng lễ vật máy móc.



Quá mức quý trọng, Giản Hề đem hộp đóng lại muốn tìm lý do thích hợp trả lại, kết quả cơ hội này mãi cho đến xuống xe cũng chưa tìm được. Tưởng Lâm Dữ cùng cuộc điện thoại nói đến khi tiến vào văn phòng, Giản Hề bị nhốt ở ngoài cửa.



Giản Hề ôm văn kiện nhanh chóng đi vào phòng thư kí, phòng thư kí có tổng cộng sáu nhân viên, hiện tại Trịnh thư kí còn có năm nhân viên. Giản Hề vào cửa buông văn kiện đem thẻ công tác mang lên, trợ lý Lăng Ngôn liền đem văn kiện đã in đưa tới, “Hề tỷ, đã thông báo xuống dưới, Tưởng tổng khi nào trở về?”



“Thứ sáu.” Giản Hề tiếp nhận văn kiện ngồi trên ghế nghiêm túc xem xét, văn kiện tới tay Tưởng Lâm Dữ, không thể tia ra một chỗ sơ xuất.



“Oa, Hề tỷ, cô được cầu hôn?” Lăng Ngôn nhìn đến hộp nhung trên bàn, “Nhẫn sao?”



“ Em xem hộp này giống hộp nhẫn không? Hộp nhẫn mà lớn như vậy, nhẫn liền đeo trên cổ tay.” Tưởng Lâm Dữ đưa đồ riêng tư như vậy cho Giản Hề, cô sẽ tuyệt đối không để bên ngoài. Quan hệ cô cùng Tưởng Lâm Dữ, cô thực thiếu yêu, cần trình độ âu yếm nào đó, Tưởng Lâm Dữ sẽ cho cô. Tưởng Lâm Dữ cần một bạn giường, cần một người thế thân. Xuống giường, ra khỏi căn biệt thự cô cùng Tưởng Lâm Dữ minh bạch mối quan hệ cấp trên cấp dưới, cô mười phần cẩn thận, một chút cũng không dám để lộ. Mở ngăn kéo đem hộp bỏ vào trong, đóng ngăn kéo lại, “Tài liệu dự án hợp tác L3 mau chóng sửa lại, về sau chúng ta tiếp nhận toàn bộ.”



“Trịnh thư kí đâu?” Lăng Ngôn làm trợ lý cùng với Giản Hề hơn hai năm, so Giản Hề nhỏ hơn hai tuổi. Giản Hề vẫn luôn xem cô như em gái một mực chiếu cố, cô biết rõ Giản Hề tính tình tốt, liền thường xuyên thăm dò không biết sống chết.



Giản Hề giương mắt, mắt trong sắc bén, “Nào nói nhiều như vậy? Đi làm việc.”



Lăng Ngôn lúng túng, “Em sai rồi, em đi đây, tái kiến.” Xoay người hướng vị trí của mình đi, đi đến một nửa quay đầu lại, khẩu hình nói với Giản Hề, “Bạn trai đưa lễ vật nha?”



Tác giả có lời muốn nói: Bình luận trước một trăm đưa bao lì xì



Cảm tạ địa lôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom