• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Không Ngừng Rung Động (3 Viewers)

  • Chương 1

Editor: Ling

---

Tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, lý do là: Bước chân trái ra khỏi phòng ngủ, cùng với… 25 tuổi, độc thân.

Đàm Duyên Di công khai khiêu khích tôi trong nhóm công ty:

“Chà? Bị đuổi ra ngoài à? Nhà tôi rất rộng rãi, tới thử xem?”

Một tiếng sau, tôi kéo vali đứng trước cửa nhà hắn.

Thử thì thử.

Tôi và hắn từ nhỏ đã không hợp nhau.

Thi cử cạnh tranh vị trí thứ nhất thứ hai, đại học cạnh tranh ban ủy, tốt nghiệp cạnh tranh sinh viên tốt nghiệp ưu tú, đến lúc đi làm thì vào cùng một công ty.

Ở công ty, lại cạnh tranh vị trí tổng giám đốc tiêu thụ.

Tôi thua, còn bị hắn phản một đòn, tiền lương giảm một nửa.

Nếu không phải sợ cạp đất mà ăn, tôi nhất định không bao giờ chịu làm chuyện ăn nhờ ở đậu này.

Chuông cửa vang lên ba tiếng, cửa mở ra.

Đàm Duyên Di mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, ngả ngớn mà dựa vào cửa, đưa tay ngăn tôi lại, cười nửa miệng: “Khách ít đến nhà nha, Tiền phó tổng giám.”

Tôi căng da đầu nở nụ cười, trìu mến nói: “Nhận lời mời mà đến, đa tạ đa tạ.”

Tay Đàm Duyên Di chống cửa, hoàn toàn không có ý định cho tôi vào.

“Đàm tổng giám?”

“Tiền thuê phòng, cọc 1 tháng, thanh toán trước 3 tháng.” Hắn lười biếng mà nhai kẹo cao su, vẫn là bộ dáng thèm đòn ấy.

Dù vậy, người theo đuổi hắn vẫn xếp hàng dài từ cửa phòng làm việc đến tầng dưới của công ty.

Đúng là tuổi trẻ, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tôi cười càng tươi hơn: “Anh trai… Quen biết nhiều năm như vậy, đừng khách sáo…”

“Đưa tiền đây.” Đàm Duyên Di nhướng mày ngắt lời tôi, dùng giọng điệu khiêu khích trước sau như một của hắn nói, “Anh trai sẽ để cho em vào.”

Tay cầm vali phát ra tiếng kẽo kẹt nguy hiểm, nếu như nó có thể bóp được, có lẽ đã biến dạng từ lâu rồi.

Khóe miệng tôi giật một cái, mở điện thoại ra chuẩn bị quét mã.

Đinh!

Tiếng thang máy vang lên.

Tôi và Đàm Duyên Di đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía cửa thang máy.

Một mỹ nữ chân dài tóc vàng yểu điệu thướt tha mà bước ra khỏi thang máy, vừa nhìn thấy tôi và Đàm Duyên Di, lông mày cô ta dựng ngược lên, sốt ruột hốt hoảng đi tới.

Bây giờ đến lượt Đàm Duyên Di luống cuống, hắn túm lấy tôi và nói: “Đi vào đi!”

Ta giật mình quay lại, cười híp mắt nói: “Đừng mà, sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được.”

Đàm Duyên Di nở một nụ cười “thân thiện”, “Rất hân hạnh Tiền phó tổng giám, đừng ở đây gây rắc rối cho tôi.”

Đây là người yêu cũ của hắn – Âu Dương Giai Nhân, năm đó Đàm Duyên Di vì cô ta mà đòi sống đòi chết, nửa đêm không ngủ được trèo tường đi ra ngoài, bị trường học bắt được xử phạt.

Nhớ phúc của vị mỹ nữ này mà tôi được nhận học bổng hạng Nhất.

“Đàm Duyên Di! Anh với cô ta có quan hệ gì!” Âu Dương Giai Nhân chớp hàng lông mi dài 11cm, không thể tin nổi mà giậm gót chân.

“Giai Nhân, anh với cô ấy…”

“Quan hệ tiền bạc.” Dưới ánh mắt quỷ dị của Đàm Duyên Di, tôi nhẹ nhàng vươn tay về phía Giai Nhân, “Chào cô, tôi tên là Tiền Khê.”

“Cậu im miệng!” Đàm Duyên Di xụ mặt, lập tức đẩy tôi thật mạnh vào trong nhà, phanh một cái đóng cửa lại.

Tôi mờ mịt mà nghe Giai Nhân ở bên ngoài gầm lên “Em muốn chúng ta quay lại” cùng với giọng điệu khép nép của Đàm Duyên Di “Không thể nào”, sau đó quay đầu bắt đầu yên lặng thu dọn hành lý.

Nắm chắc mọi cơ hội là quy tắc nghề nghiệp của tôi.

Bọn họ lôi kéo qua lại nửa tiếng.

Cửa mở ra, Đàm Duyên Di thở hổn hển, gương mặt anh tuấn viết mấy chữ “Tâm trạng ông đây không tốt”.

Tôi mặc tạp dề, cẩn thận khéo léo cười với hắn, “Đàm tổng giám, cơm đã nấu xong rồi, uống nước canh hay là ăn đồ ăn trước?”

Ánh mắt Đàm Duyên Di quét một lượt từ đầu tới chân của tôi, sau đó chậm rãi dời đi, “Phải rồi, nhớ bỏ anh trai ra khỏi danh sách đen.”

Hôm qua sau khi biết được Đàm Duyên Di thăng chức, tôi đã cho hắn vào danh sách đen.

“Tôi ở phòng nào?”

Đàm Duyên Di tùy tay chỉ một cái, “Một phòng hướng ánh sáng, một phòng hướng bóng tối, hướng ánh sáng đắt hơn hướng bóng tối 3000.”

Tôi cảm thấy hắn không phải người.

“Đàm tổng giám thiếu tiền lắm sao?”

Đàm Duyên Di hơi nhếch khóe miệng, “Không thiếu, chỉ đơn giản là muốn bắt nạt cậu thôi.”

Tôi cũng không ngẩng đầu lên, ném một miếng xương sườn ít thịt đến đáng thương vào bát của hắn,

“Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh là chuyện bình thường, anh trai, gặm nhiều xương một chút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom