• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Không Phải Em Không Lấy (4 Viewers)

  • Không Phải Em Không Lấy-111

Không Phải Em Không Lấy - Chương 107-2: Ân oán đời trước!




Chừng mười phút sau



Từ đằng xa Nhược Băng đã thấy đám người mặc đồ đen đứng đó Chừng mười người, xem ra số lượng ít hơn cô dự tính Còn có mai phục hay bọn họ quá tự tin?



"Trầm tiểu thư, hoan nghênh, hoan nghênh đã tới" Cyri từ trong đám người bước ra, niềm nở chào Nhược Băng



Nhược Băng nhếch môi thản nhiên nói, "Thật vinh hạnh được đích thân ngài Cyril mời, sao tôi có thể không đến?"



"Được! Được! Chúng ta bắt đầu ngay giao dịch, đôi bên cùng sảng khái, Trầm tiểu thư mời ngồi"



Nhược Băng quan sát kĩ chiếc ghế, thấy không có gì bất thường cô mới ngồi xuống



"Ngài Cyril muốn giao dịch kiểu gì?"



"Trầm tiểu thư xin mời giao hàng trước Tôi tuyệt đối giữ uy tín"



Đôi mắt Nhược Băng loé sáng, lắc đầu nói, "Thứ cho tôi nói thẳng, giao bí dược xong chắc chắn ngài sẽ nói bí mật cho tôi, xong sau đó thủ tiêu tôi? Này cũng là giữ chữ tín đi"



Một trận cười vang lên, "HahaTrầm tiểu thư thật biết nói đùa"



Nhược Băng từ trong túi lấy ra một cái lọ, hình dáng hoa văn cổ xưa, trên thân còn chạm khắc những đoá hoa tinh xảo, cô cười nói, "Bí dược ở đây! Chỉ là tôi có một sở thích kì lạ, thích gắn bom bên mình, hi vọng vụ giao dịch của chúng ta diễn ra tốt đẹp"



Lại là một trận cười, Cyril vỗ tay tán thưởng, "Trầm tiểu thư quả thật rất thú vị Tôi có thể nói bí mật cho cô, nhưng hình như chúng ta cũng phải bàn một chút về độ tin cậy của bí dược kia Thật giả còn chưa hay!"



Nhược Băng chỉ tay vào một người, nói, "Người này hình như trên tay có một vết xước, phiền ngài bảo anh ta lại đây!"



Cyril gật đầu ra hiệu, người đàn ông kia biết ý tới gần



Nhược Băng chậm rãi mở chiếc bình nhỏ, đập đập vào đầu nó, rồi mở nắp Cô nghiêng bình, cố ép thứ dung dịch trong bình ra



"Tách" Một thứ chất lỏng màu xanh lục rơi xuống da người đàn ông



Mọi người đều chăm chú nhìn y, chợt vài giây sau, người đàn ông lăn đùng đất, miệng sùi bọt mép, còn "ú ớ" liên hồi trong đau đớn khiến sắc mặt ai nấy đều tái mép



Một thủ hạ thân tín của Cyril tức giận giơ súng về phía Nhược Băng, "Cô dám lừa ngài Cyril"



Chỉ là người đàn ông lời vừa nói xong thì trên trán đã xuất hiện một chấm đỏ, rồi ngã ngay xuống đất! Thần chết đã mang anh ra đi trong tích tắc



"Phù" Nhược Băng thổi làn khói nhẹ bay ra từ súng giảm thanh, cô cong môi cười,



"Ôi! Haha, thật ngại quá, nhiều khi tay nhanh hơn não Chưa có ai chĩa súng vào tôi mà sống được đâu! Ngài Cyril đừng để ý, dù sao tôi cũng giúp ngài giải quyết rác rưởi Thân là thuộc hạ, chủ nhân chưa có phản ứng mà đã ra oai trước Loại người này e đã sớm có dã tâm làm phản"



Cyril sắc mặt có chút đen, người của y, phải chính tay y xử, như này quả thật không cho y chút mặt mũi nào Nhưng y vẫn bình tĩnh nói, "Còn phải cảm tạ Trầm tiểu thư"



"Ngài Cyril, kia"



Một người lên tiếng đã kéo theo sự chú ý của những người còn lại Người đàn ông khi nãy còn nằm vật vã trên mặt đất sắc mặt đã bình thường- hơn nữa vết thương trên tay còn lành lặn như thường- không một chút dấu tích, kể cả sẹo



"Oh my god Tốt tốt! Hôm nay cuối cùng đã được thấy thứ bí dược trong truyền thuyết này!" Cyril có chút nghẹn ngào cảm thán



"Bí dược ở đây Phiền ngài Cyril làm theo giao dịch"



Cyril sâu sa nhìn Nhược Băng, cất giọng nói,



"Mọi chuyện đều bắt nguồn từ hai mươi năm năm trước, có ba người bạn chơi rất thân, một người họ Kính, một người họ Mạc, một người họ Dương Cả ba người đều là thiên kiêu chi tử, họ hợp nhau đến nỗi ngay cả sở thích cũng giống nhau Điều này tất nhiên là tốt nhưng cũng đã tạo ra bi kịch- cả chàng trai đều đem lòng yêu một cô gái Người họ Dương với cô gái vốn là thanh mai trúc mã, đôi bên có hôn ước từ sớm Nhưng là cô gái ấy lại đem lòng yêu họ Kính, bất chấp sự phản đối từ gia đình, bỏ hôn ước với họ Dương, theo họ Kính Trước tấm si tình của cô gái, họ Dương và họ Mạc đã buông tay Bảy năm sau, trong một vụ hoả hoạn, cô gái kia cùng đứa con gái năm tuổi của mình chôn thây trong biển lửa! Người họ Mạc kia một mực khẳng định họ Dương đã gây ra, còn đe doạ sẽ trả thù thay cô gái Bốn năm sau, cũng ngày đó, vẫn là vụ hoả hoạn- đã chôn vùi cả Dương gia hơn trăm mạng người"



Cơ thể Nhược Băng run mạnh, không thể nào



"Họ Dương là"



"Không sai, họ Dương là người cha Dương Vân Đình của cô! Còn họ Mạc là Mạc gia- hay Mạc thị, đều là họ!"



Đầu Nhược Băng nổ ầm một tiếng



Như tiếng sét xé ngang bầu trời



Giông tố nổi bão trong cô



"Không thể nào! Ông là ai?"



"Trầm tiểu thư, tôi là người lão gia tin tưởng Tôi có thể chứng minh Dưới đùi trái của cô có một vết sẹo, do ngày nhỏ lúc phu nhân và thiếu gia không có nhà, cô ngã Chính lão gia đã băng bó cho cô!"'



Từng chi tiết được Cyril miêu tả rõ ràng, trái tim Nhược Băng đã rối lại càng rối, cô lắc đầu, "Ông nói dối! Cha rất yêu mẹ tôi! Hôn nhân của hai người là sự kết tinh của tình yêu! Cha tôi không thể nào yêu người phụ nữ khác"



Cyril đau xót đáp, có vài giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua của ông, thoán chốc kể xong chuyện kia ông như già thêm vài tuổi



"Cô đã thấy cha cô về dự sinh nhật của mẹ cô bao giờ chưa?"



Nhược Băng lắc đầu



"Sinh nhật của bà ấy chính là ngày mà người lão gia mất Ông ấy sao có thể về dự sinh nhật cùng"



________



Một chương rất dài ^^ mình sẽ cố full trong vài chap nữa



like cho mình có động lực full truyện với ạ ><



#UyenToTo

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom