Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
khong-the-cham-vao-em-1.txt
Chương 1: Trốn chạy
Tiếng lá cây xào xạc. Miên Tú bon bon chạy trong khu rừng vắng, vừa chạy, vừa ngoái đầu lại phía sau. Bộ pijama trắng rách tươm. Đôi chân trần không còn chút cảm giác, dẫu những vết trầy xước đã chằng chịt và hằn sâu, vì phải chạy một quãng đường dài. Tất cả chỉ còn là những nhịp thở vội, đứt quãng và run rẩy. Cô cố gắng lấy lại hơi để tiếp tục cho đoạn đường chưa biết điểm dừng của mình. Sau lưng, ở phía xa, một nhóm người đang truy đuổi, tiếng bước chân, âm thanh xào xạc ngày một lớn hơn, gần hơn, rõ ràng hơn... Tuyệt vọng, kiệt sức, nhưng đôi chân gầy guộc không cho phép chủ nhân của nó dừng lại; bởi dừng lại đâu phải chỉ kết thúc đoạn đường này, mà là, dừng tất cả! Ánh đèn đường phía trước le lói lọt qua kẽ lá, chiếu lại gần, như rọi cho Miên Tú một hy vọng không thành hình. Bước chân nhanh hơn, Miên Tú chạy băng qua khu rừng, bỏ mặc âm thanh rượt đuổi đầy đe dọa vẫn vọng đều từ phía sau.
Bên kia đường là một ngôi nhà gỗ, cũ kỹ, đến mức ngay lúc này mà Miên Tú còn bật ra một suy nghĩ, hệt như trong những bộ phim kinh dị Miên Tú thường xem. Một ngôi nhà bỏ hoang, rõ ràng là thế, vì cái không khí lạnh lẽo của nó toát ra đến tận nơi Miên Tú đang vội vã nhìn. Không do dự, Miên Tú chạy thẳng vào gian nhỏ bên hông nhà, ngồi thụp xuống, thở thật vội, như thể chỉ cần chậm một nhịp, trái tim bé nhỏ của Miên Tú sẽ ngừng đập ngay tức thì.
- Nó đâu rồi?! - Một giọng nói chồm đến, nghe có vẻ như là gã cầm đầu.
Giật thót mình, Miên Tú đưa tay lên bịt chặt miệng, nước mắt chực trào. Suốt đoạn đường dài, cô không hề khóc, dẫu chân rách toang, người đầy vết thương, rướm máu. Bỗng dưng, đến thời điểm này - lúc hy vọng le lói, mọi thứ lại sắp đổ sầm trước mặt cô. Vụn vỡ, tan tành. Cánh cửa cọt kẹt vụt mở toang.
*
Mồ hôi rịn ướt trán, Miên Tú choàng tỉnh, hơi thở vẫn vội vã như cô gái trẻ trong giấc mơ vừa nãy. Ngẩng đầu nhìn hình ảnh của chính mình đang ngồi thở hồng hộc phản chiếu trong gương, Miên Tú đưa tay vuốt mặt, cố tự trấn an bản thân.
- Chỉ là mơ thôi!
Lúc này, Miên Tú mới cảm nhận được ánh nắng đã len lỏi qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào mặt mình. Cô vào nhà tắm, mở vòi nước, hai tay chống lên mặt đá lạnh bao quanh bồn rửa mặt, nhìn thẳng vào hình ảnh mình phản chiếu trong gương. Đôi mắt lộ rõ vẻ tiều tụy.
*
- Chưa cuối tháng mà đã hết tiền rồi à? - Nhã Đồng lên tiếng.
- Dạ! Đâu có?! - Miên Tú bước vào cửa hàng, ngạc nhiên, trả lời Nhã Đồng.
- Không hết tiền mà mặt mày bí xị vậy? Không lẽ thất tình?
Miên Tú cười như mếu, giá mà, giờ này có thứ gì đấy để buồn, như thất tình chẳng hạn, có lẽ sẽ hay hơn nhiều. Đi về phía quầy, nhẹ nhàng đẩy giỏ xách vào hộc tủ, ngó nghiêng ra đường và cô nhận ngay lấy cảm giác choáng váng… Sát ngoài cửa ra vào, chiếc váy trắng dài treo hờ hững, như thách thức cảm giác của một con người đang chạy trốn thứ gọi là hôn nhân. Chỉ thế, và ngay lập tức, trôi qua đầu Miên Tú là hình ảnh của chính mình trong bộ váy cô dâu, đi về phía đẩy cuộc đời cô chao nghiêng một góc.
- Em sao vậy? - Nhã Đồng thật sự lo lắng.
- Em không sao mà! - Miên Tú lại cũng chỉ biết gượng cười, thảng thốt nhìn mình qua tấm gương lớn trước mặt, mệt mỏi, tiều tụy và cứ vương vương một nỗi buồn.
*
Những đám người đẹp đẽ nhưng ồn ào lần lượt rời khỏi sảnh lớn tòa biệt thự, thảy lại vài nụ cười chứa cùng một ẩn ý. Miên Tú nghe chua chát dội từ bao tử lên tận tim mình, vậy rồi, cảm giác ấy cũng phải trở thành một nụ cười đủ tươi để trả lễ. Ừ thì, người ta đến mừng cô lấy chồng - lại là con trai của gia đình quyền quý, là cơ sở để phát triển việc kinh doanh của chính gia đình cô nữa - hà cớ gì mà không trả cho người ta sự giả tạo mang tên hạnh phúc này?!
Chẳng cần đợi đến khi vãn hẳn khách, vẫn còn vài người lại qua, mẹ chồng cô - và thậm chí cả đám gia nhân trong nhà - khinh khỉnh cười, khinh khỉnh nói những câu theo kiểu, nếu không có họ, không có cuộc hôn nhân này, thì có lẽ cha cô đã phải hứng đại hạn. Có những nỗi buồn không dưng lớn mạnh thành một cơn buồn nôn, thốc mùi xú uế lên tận não. Mình phải về được phòng, dẫu không phải là phòng của mình, nhưng chí ít, nó còn có một cánh cửa để trốn đằng sau đó; và khóc, và cười… bất kỳ gì cũng được, miễn đừng phải nghe thêm và nhìn thêm bất kỳ gì - Miên Tú nghĩ!
Gã chồng chệnh choạng say, với tay nắm cửa và ẩy cả thân hình vẻ chừng không còn giữ được thăng bằng thêm mấy chút nữa, đổ vào phòng như cơn bão cuối cùng của mùa - xám xịt và mang rất nhiều gió rít. Rất chậm rãi, gã tiến về phía chiếc giường mà Miên Tú đang run rẩy ngồi trên.
- Cởi đồ ra, ngủ! - Đó là một mệnh lệnh.
- Để em… - Miên Tú toan đứng dậy.
- Ngồi yên đó! - Gã chồng gắt. - Cởi đồ ra!
*
- Sao còn chưa cởi ra?! - Nhã Đồng vừa thắc mắc, vừa dò xét thái độ của Miên Tú.
Miên Tú giật mình, cởi vội bộ quần áo trên người cô người mẫu vẫn đang trơ ra, chờ đợi. Cảm giác lành lạnh khi bàn tay chạm vào cơ thể bằng nhựa ấy, có lúc thú vị, có lúc lại đáng sợ vô cùng. Miên Tú giật mình tự hỏi, có phải, bản thân mình cũng từng lạnh lẽo, vô hồn như thế không? Có lẽ là không, vì, cứ nhìn cô người mẫu này đi, không mảnh vải che thân, trước người qua - kẻ lại, cô ấy vẫn tươi tắn, xinh đẹp. Chẳng bù cho Miên Tú, khi không còn một mảnh vải che thân trước mặt một người, cũng đủ làm cô cảm thấy tồi tệ.
Chẳng hiểu sao Miên Tú không thể dứt suy nghĩ của mình ra khỏi con ma-nơ-canh trắng phau này. Cũng chẳng hiểu tại sao cô cứ tự so sánh mình với nó. Có lẽ giống thật! Không gia đình, không thân phận, không người thân - một cuộc sống mới cáu cạnh bắt đầu bằng những từ “không” nhưng thật sự nhẹ nhõm. Vài người quen của cô ở thời điểm hiện tại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chị chủ quán cà phê - nơi cô hay đến vào mỗi tối thứ Bảy, cô chủ quán ăn ở đầu hẻm quen thuộc - quen đến nỗi, Miên Tú chỉ cần xuất hiện, nhìn sắc mặt, cô chủ sẽ biết hôm nay Miên Tú muốn ăn gì, và người quen cuối cùng là Nhã Đồng - chủ tiệm thời trang nhỏ bé này. Vẫn mải mê suy nghĩ, Miên Tú không thấy được sự lo lắng đang dần hiện rõ trên khuôn mặt Nhã Đồng.
- Mày có chuyện gì mà giấu chị, đúng không? - Chị chủ cau mày.
Miên Tú lắc đầu. Nhã Đồng tiến đến gần, chỉ vào bộ quần áo đen đúa, đen từ đầu đến chân - đen như bầu trời đêm trong giấc mơ tối qua - trên người cô người mẫu vẫn thản nhiên đứng vô hồn. Miên Tú giật mình với chính cách phối màu của mình. Từ ngày Miên Tú đến cửa hàng, khách đông hơn hẳn, đơn giản vì họ thích những bộ quần áo cô phối trưng bày. Bộ nào cũng có màu sắc, điểm nhấn, có cá tính, và rõ ràng rất thẩm mỹ. Bản thân Miên Tú ít khi mặc quần áo màu đen, cũng không cho người mẫu diện màu đen, bởi với cô, màu đen là màu của sự u ám, tăm tối; vậy mà, hôm nay…
- Mệt thì về nghỉ đi, hôm nay chị đóng cửa, không phải lo! - Nhã Đồng lấy túi xách ra, dúi vào tay Miên Tú như khẳng định cho câu nói của mình.
Miên Tú lững thững bước ra khỏi cửa hàng, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía cuối con đường - nơi mùi hương cà phê quen thuộc đang phảng phất, theo làn gió thoảng, nhẹ nhàng đến bên cạnh cô. Miên Tú mang túi xách lên vai, rảo bước, tiến về phía ấy.
*
Quán cà phê nhỏ nằm ở cuối con đường - nơi ít người lui tới - mang phong cách phương Tây cổ điển. Biển hiệu gỗ được cắt theo một hình thù kỳ quái - trông vào tưởng như một sự rách rúa, tèm nhem, nhưng rõ ràng có chủ ý - treo bên ngoài cửa. Bên trên là hình ảnh một chú mèo đen tuyền, kiêu ngạo, chễm chệ ngồi bên cạnh dòng chữ “Tiệm cà phê Mèo”. Hai cây cột đèn kiểu Pháp đứng ngay ngắn hai bên cửa ra vào, tạo cho khách cảm giác an toàn, vững chãi. Ánh đèn vàng bao trùm toàn bộ không gian bên trong quán và chút ít lọt ra ngoài qua hai ô cửa sổ. Tiếng nhạc ballad trữ tình thỉnh thoảng trôi ra ngoài khi có ai đó mở cửa ra hoặc vào quán. Chừng ấy thôi cũng đã đủ để khách có lý do - dẫu có vẻ vô tình - ghé ngang, bước vào, hòa mình giữa không gian ấm cúng ấy.
Miên Tú cùng lúc thả giỏ xách và cả người xuống ghế trong, rồi tựa hẳn vào thành chiếc ghế bên cạnh phía ngoài, tìm một điểm tựa, dẫu nơi ấy giờ đang trống trơn. Cơn buồn ngủ kéo đến như muốn quật ngã người con gái yếu đuối trong cô. Lâu rồi, những giấc mơ theo kiểu ám ảnh như thế này mới quay trở lại. Lâu rồi, cảm giác căng thẳng, lo lắng, bồn chồn mới xâm chiếm tinh thần Miên Tú theo kiểu này. Tiếng giày cao gót bước đến nơi Miên Tú ngồi, mỗi lúc một gần hơn. Giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm, cất lên.
- Tối qua thức đi ăn trộm hay rình ăn trộm?
Miên Tú ngước lên, ánh nhìn chạm phải đôi mắt to, đen lay láy của Tử Du. Tử Du sở hữu nét đẹp quá mặn mà, sắc sảo; đến mức ngay cả Miên Tú cũng từng xao động vì nét đẹp ấy, thì huống gì cánh đàn ông. Tử Du luôn làm cho người ta bị cuốn hút theo cách riêng của mình, mà tình thật thì khó nói ra thành lời lắm. Hôm nay, ngay lúc này, đôi môi khêu gợi, rực rỡ dưới ánh đèn càng thêm lôi cuốn, nhất là khi nhìn từ góc chéo lúc Tử Du nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Miên Tú, tay còn mân mê hộp trà không nhãn. Miên Tú mệt mỏi cất giọng.
- Em ngủ không được!
- Biết mày không ngủ được, nên chị tặng hẳn hộp trà ngon cho mày thức luôn tới sáng, khỏi trằn trọc! - Tử Du cười sang sảng, tay đẩy hộp trà về phía Miên Tú.
Miên Tú liếc Tử Du một cái rõ đanh, nhưng nghe tới trà, cô ngay lập tức tỉnh táo, lấy lại tinh thần, nhanh chóng mỉm cười. Miên Tú là vậy, mỗi lần nghe đến trà, cô thường rơi vào trạng thái hệt như một đứa trẻ được thưởng kẹo không cần lý do. Nhận hộp trà từ tay Tử Du, mở nắp hộp ra, hít một hơi nhẹ, nhắm mắt để hương trà thoang thoảng làm mình tỉnh táo lại. Cô đứng dậy, quay hẳn người, đi vào trong quầy pha chế, không quên nói với lại.
- Chỉ có chị là thương em nhất!
Tử Du lắc đầu, mỉm cười trước sự pha trộn giữa mạnh mẽ và ngờ nghệch đáng yêu của Miên Tú - cô gái trẻ gầy nhom, chỉ mới xuất hiện ở khu này được tầm hơn tháng, vui buồn thất thường lắm. Có hôm, Miên Tú đến, chỉ ngồi đó và khóc nức nở, chẳng muốn ai hỏi han, cũng chẳng cần ai đưa khăn giấy, cứ thế mà khóc, rồi thấm ướt cả cái áo khoác thời trang hàng hiệu - mà mới hôm trước hí hửng khoe tiêu nửa tháng lương để mua được, vẻ như trân quý lắm. Rồi cái bàn ngay góc tường, cũng từ đó có thêm một hộp khăn giấy nhỏ, và chỉ mỗi bàn đó có; dẫu đôi khi chỉ là những vệt trắng giấy buồn thiu đối diện với nỗi buồn mà Miên Tú đã lặng lẽ nuốt vào trong. Để rồi hôm sau, Miên Tú đến, vui vẻ lắm, nói chuyện huyên thuyên, hỏi thăm đủ điều như thể chưa từng có những khoảng lặng cô gieo vào lòng Tử Du vậy. Chỉ vậy là đủ để cả hai thân thiết như chị em, chia sẻ buồn vui, hiểu nhau trong từng suy nghĩ - biết cả thói quen, sở thích của nhau.
“Xoảng”…!
*
- Như khúc gỗ vậy đó! Chẳng hứng thú gì! - Cụt hứng, gã chồng quát tháo, loạng choạng rời giường.
Gã đi thẳng vào nhà tắm, ngang bàn rượu, quơ cả ly rượu đang còn dở dang xuống đất, như thể giáng vào Miên Tú một bạt tai vì tội làm hắn cụt hứng. Nhưng dẫu là thế, dẫu tức giận, hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để không nỡ làm đau Miên Tú - người vợ xinh đẹp, hiền thục, nết na, xuất thân trong gia đình gia giáo, không có bất cứ điểm trừ nào ngoài việc cô ta không bao giờ chịu hợp tác với chồng trong chuyện chăn gối; thậm chí đến giả vờ hợp tác cũng không, chỉ nằm im từ lúc khởi đầu cho đến khi xong chuyện.
Miên Tú ngồi dậy, kéo tấm chăn cuối giường lên, ghì chặt trước ngực, như tìm một chút bấu víu, một chút chở che; để nước mắt có quyền lăn qua khóe mi dày rậm đẹp đẽ kia, trôi theo cảm giác ghê sợ, nhớp nhúa cứ bấu chặt lấy mình… Cô tự hỏi, tại sao mình phải chấp nhận sự kinh hãi, giày vò này? Nếu đây là cái giá phải trả cho cuộc sống thượng lưu, cho những hợp đồng béo bở, cho những cái nhìn miệt thị, dè bỉu… thì nó quá đắt; Miên Tú không cần, tuyệt nhiên chưa và không bao giờ cần những thứ ấy. Tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm - nơi người cô phải gọi là chồng đang tận hưởng thứ cảm giác khoái lạc hữu cơ sau khi giày vò thân xác cô mỗi đêm - như mách bảo cô cần phải gột rửa mình, cần phải được giải thoát, cần phải có một cuộc sống hạnh phúc hơn, và cuộc sống đó, nhất định không được có sự hiện diện của người đàn ông này. Miên Tú lập tức rời giường, nhanh chóng nhặt lại bộ quần áo ngủ đã bị chồng thô bạo cởi vội rồi vứt xuống sàn khi nãy.
*
Âm thanh rơi vỡ kéo Tử Du khỏi những suy nghĩ mông lung, quay trở lại với thực tại. Tử Du đứng dậy, nhanh như chớp, xuất hiện ở quầy pha nước - một cái bàn gỗ không to lắm, dài khoảng hơn một mét, trên bàn đặt đầy những chai, lọ dung dịch pha chế, sharker, vài bếp than nhỏ. Dưới đất, cách chân Miên Tú tầm nửa mét, lênh láng nước lẫn lộn cùng những mảnh thủy tinh vụn từ chiếc bình nấu nước vừa rơi. Miên Tú hoảng hốt, pha chút bối rối, nhưng tay chân vẫn bất động như thể vừa bị đóng băng vậy. Tận đến khi Tử Du bước vào, Miên Tú mới như sực tỉnh, thụt lùi một bước, toan cúi xuống để thu gọn những mảnh vỡ. Tử Du cau mày, ngăn lại bằng cái giọng đanh lạ lùng.
- Đi ra ngoài kia, để chị làm!
Trong một ngày, Miên Tú mất tập trung hai lần, làm cả hai người thân thiết của mình phải lo lắng. Cảm giác day dứt xâm chiếm Miên Tú. Tự hỏi, nếu như Miên Tú không xuất hiện ở đây, không quen biết những con người này, thì cô sẽ thế nào?! Ngày quyết định rời khỏi ngôi nhà đó, Miên Tú đã mang trong mình suy nghĩ tiêu cực, rằng đời này, kiếp này, cô sẽ không bao giờ ở bên cạnh một người nào nữa; hoặc giả vì công việc mà phải có mối quan hệ, thì cũng tuyệt đối không yêu thương, không dành tình cảm cho họ. Bởi, nếu để cảm giác của ai đó chi phối cuộc sống của mình, thì thật là một điều kinh khủng; mà chuyện yêu thương ai đó rồi, với Miên Tú, mặc nhiên cảm xúc của họ sẽ là một trong những điều quan trọng nhất cuộc đời cô. Chính vì thế mà Miên Tú cứ lầm lũi sống ngày qua ngày, tự hưởng thụ niềm vui, tự vượt qua nỗi buồn; mọi thứ thành quen, thành nhanh đủ để không bất kỳ ai kịp quan tâm. Chỉ thi thoảng trong chuỗi vội vã ấy, có lần, cô giật mình và tự hỏi, có phải mình cũng biết cô đơn?
*
Cánh cửa phòng họp mở to dần. Nhân viên - người cúi mặt, kẻ lắc đầu - lần lượt đi ra. Hoàng Phong bước ra sau cùng. Dáng người dong dỏng cao với khuôn mặt khôi ngô, thanh tú, cùng bộ đồ Âu lịch lãm, toát lên vẻ sang trọng, uy quyền vốn có của người thừa kế tập đoàn Hoàng Đình. Hoàng Phong nới lỏng cà vạt, tiến về căn phòng bên trái phòng họp, gõ nhẹ cửa, chờ đợi, dường như anh đang chờ đợi sự cho phép của người chủ căn phòng ấy. Chắc hẳn, ai cũng lấy làm lạ, bởi, công ty này là của anh, của gia đình anh. Anh có quyền xông thẳng vào bất kỳ nơi nào, nếu muốn; thế tại sao lại phải đứng chờ ở một căn phòng như thế này?! Sự chờ đợi cũng đã được chấp thuận. Từ bên trong, một giọng trầm, ấm vang lên, mời Hoàng Phong vào. Anh vặn nắm cửa, bước vào trong - những bước lịch sự, nhã nhặn, toát hết phần “người” chứ không còn đầy chất “con” như trong cơn say đêm nọ. Cử chỉ ôn hòa, từ tốn, quyền uy luôn trực sẵn trong từng cái nhìn, từng từ nói ra, luôn khiến người khác phải nghiêng mình cúi đầu kinh hãi - sự kinh hãi của kính trọng, dè chừng, chứ không phải là kinh tởm như Miên Tú cảm thấy ở anh.
Ngày trở về nước, Hoàng Phong được trải thảm đỏ để bước lên đài danh vọng. Địa vị, tiền bạc, phụ nữ… tất cả mọi thứ, kể cả cuộc hôn nhân tưởng đầy màu hạnh phúc với cô vợ xinh đẹp, hoàn hảo không tì vết kia cũng không tốn chút công sức nào. Có vẻ, cuộc sống của anh là mơ ước của nhiều người, thật sự đáng mơ ước đối với một số đông những con người định nghĩa hạnh phúc là những thứ cân đếm được; nhưng liệu mọi thứ có thật sự đáng mơ ước?!...
*
Hoàng Phong kéo ghế, ngồi xuống trước mặt Bá Lâm, anh chàng vẫn còn đang say sưa với những tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím sẫm màu đặt trên bàn làm việc. Hoàng Phong không mấy quan tâm đến việc Bá Lâm không ngó ngàng gì đến mình, anh mân mê quả cầu thủy tinh - món đồ mà Bá Lâm luôn đặt đúng một vị trí trên bàn làm việc - chưa từng xê dịch, kể từ ngày anh được tặng nó. Hoàng Phong mỉa mai.
- Kiếm người yêu mà mày cũng hăng say vậy thì đâu có ế hoài!
Bá Lâm vẫn kiên trì gõ, có vẻ anh thích giao tiếp với bàn phím hơn tiếp chuyện với Hoàng Phong, nhưng không phải vì họ ác cảm với nhau, mà ngược lại, họ đủ hiểu nhau để có thể thoải mái sống là mình trước mặt người kia. Bá Lâm là kiểu người trầm lặng, ít giao tiếp, nhưng không hề toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách, mà hoàn toàn ngược lại. Người đối diện sẽ cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp, an toàn tuyệt đối lan tỏa quanh Bá Lâm như một sức hút vô hình nhưng cực kỳ mạnh mẽ. Cảm giác này rõ ràng trái ngược với thứ mà Hoàng Phong đem đến cho những người xung quanh; thế nên, người không thật sự hiểu đặt mối nghi ngờ về tình bạn này cũng là điều tự nhiên.
Bá Lâm ngừng gõ. Quay nhìn Hoàng Phong từ nãy giờ vẫn chơi đùa với quả cầu thủy tinh như đứa trẻ lên năm. Anh chìa bàn tay thuôn dài của mình về phía bạn, cất tiếng.
- Tao ế hay không là chuyện của tao! Không mượn mày! Trả đây!
- Quan tâm mày thôi! - Hoàng Phong trả lời, đồng thời, đưa lại quả cầu cho Bá Lâm.
Bá Lâm nhận lại quả cầu từ tay Hoàng Phong, và như tất cả mọi lần chạm vào vật kỷ niệm này, anh luôn nhớ về chuyện tình khá bi đát của anh và người yêu cũ. Ngày cô nói lời chia tay, Bá Lâm bàng hoàng, vốn dĩ, giữa hai người chẳng hề có mâu thuẫn, cũng không tranh cãi, thậm chí, cãi vã cho có lệ cũng là việc chưa từng xảy ra một lần nào. Cô chia tay anh vì lý do không yêu anh, không có được cái cảm giác hừng hực lửa của đôi lứa yêu nhau theo lẽ bình thường. Chỉ có vậy, rồi cô ra đi, bỏ mặc anh với chuỗi ngày dài đau khổ, tự ủi an mình bằng cách vùi đầu vào công việc. Mà, có vẻ đàn ông, họ dễ dàng vượt qua đau khổ hơn phụ nữ. Bởi, tại một thời điểm, họ chỉ có thể làm được một việc; làm việc có nghĩa là đầu óc được lấp đầy và Bá Lâm thậm chí không cho mình đến một khoảng lặng nào, dẫu là nhỏ nhất để kịp nhớ đến bóng dáng một người đã đủ quen thuộc vừa quay lưng bước đi ra khỏi đời anh. Cách vượt qua nỗi đau này, đáng được ghi vào danh sách những cách vượt qua nỗi đau thất tình hiệu quả nhất.
- Việc tao nói hôm qua sao rồi?! - Hoàng Phong ngồi thẳng lên, và bắt đầu nghiêm giọng.
- Xong rồi!
Bá Lâm mở ngăn kéo bàn, lấy tệp hồ sơ màu đen được chuẩn bị sẵn từ trước, đưa về phía Hoàng Phong. Trong lúc Hoàng Phong lật xem chăm chú, Bá Lâm tiếp.
- Thật ra việc ngừng hợp tác với họ cũng không gặp vấn đề gì lớn. Giá cả họ đưa ra không phải là tốt nhất. Vẫn còn nhiều sự lựa chọn khác. Ban đầu, chọn họ là vì mối quan hệ với bác trai. Sau đó, vì họ là thông gia, nên không thắt chặt mọi điều khoản. Tinh thần của bản hợp đồng mới thì sẽ khác.
- Tốt! Vậy mày cứ giải quyết việc này với họ! Toàn bộ giao cho mày! - Hoàng Phong đứng dậy, mang cả tệp hồ sơ ra khỏi phòng.
Hoàng Phong chưa từng lo lắng khi giao việc gì cho Bá Lâm, anh hiểu năng lực lẫn tính cách của bạn. Mặt khác, Bá Lâm còn là người anh tin cậy và xem trọng nhất. Hoàng Phong luôn sẵn trong mình sự cao ngạo, bề trên, luôn xem thường người khác, như những công tử con nhà giàu cùng đẳng cấp; thế nên việc có một người bạn chân thành, với Hoàng Phong là một điều xa xỉ lắm. Chỉ tận đến khi Bá Lâm xuất hiện, vào một ngày u ám, cứu Hoàng Phong thoát khỏi bàn tay Tử thần, thì cậu công tử ngạo mạn ấy mới hiểu đúng hai từ tình bạn và học cách trân quý thứ đáng giá với đời mình. Hoàng Phong luôn mang ơn cứu mạng cho đến tận thời điểm này. Bá Lâm thì cho rằng đó là việc phải làm, chưa từng mảy may suy nghĩ đến việc bắt bạn mình đền ơn thế nào. Đời, cũng còn người quân tử mà!
*
- Anh phiền quá!
Tử Du bực dọc, vùng vằng đẩy gã thanh niên với đôi kính dày cộm, tay ôm bó hoa hồng - có lẽ đến gần trăm bông - khệ nệ đi theo sau cô từ ngoài vào quán. Tuy quán không đông khách, chỉ lác đác vài người, nhưng không gian yên tĩnh rõ ràng đã bị phá vỡ vì câu nói ban nãy của Tử Du, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô và anh chàng kính cận. Anh ta vẫn không có động thái chịu bỏ cuộc, vẫn đứng ôm bó hoa, nhìn theo bước chân Tử Du với cặp mắt của một gã si tình tuyệt vọng. Có những đoạn trong cuộc đời, gạch nối giữa hy vọng và tuyệt vọng chỉ đơn giản nằm ở cái gật đầu của một người khác! Cô đi thẳng vào tận sâu trong khu vực nội bộ của quán chỉ để tránh mặt, hoặc cũng có thể là để tự cô không phải nhìn thấy cái vẻ mặt thiểu não kia.
Từ nãy đến giờ, Miên Tú ngồi trong góc khuất, lặng lẽ quan sát diễn biến câu chuyện, thầm nghĩ, anh chàng này hơi cù lần, sao có thể lọt vào mắt Tử Du? Hơn nữa, chị ấy xinh đẹp, giỏi giang, ắt hẳn phải có nhiều người theo đuổi, việc cắt đuôi không hề khó vì kinh nghiệm đủ nhiều rồi chứ nhỉ, sao lại làm ảnh hưởng đến khách thế này? Tử Du là dân kinh doanh mà, mọi chuyện đều phải gói trong chuỗi nhanh - gọn - nhẹ và sinh lời! Đằng này lại để cho chính người khách quen nhất thấy phiền, liệu chị ấy có để tâm đến những vị khách khác? Chỉ tận đến khi một nhân viên bước lại gần chỗ anh chàng, nói nhỏ gì đó, nhận bó hoa từ tay anh kia, rồi anh chàng lủi thủi ra về thì Miên Tú mới hết khó chịu với chuyện khách trong quán đang thiếu thoải mái trước những gì vừa diễn ra. Miên Tú còn chưa hiểu chuyện gì khi bạn nhân viên nọ lại đem bó hoa đến đặt trước mặt cô, thì Tử Du xuất hiện, ngồi phịch xuống bên cạnh, bực dọc.
- Chị chỉ lịch sự thôi, mà hắn tưởng chị thích hắn, theo tỏ tình hoài luôn!
Miên Tú mỉm cười, ra chiều thông cảm, cô hiểu chuyện này. Cô cũng từng trải qua, cũng từng được săn đón, theo đuổi, cũng từng cảm thấy phiền vì chuyện có nhiều hơn một người dành tình cảm cho mình… nhưng dẫu sao thì những điều ấy vẫn luôn mang lại chút ít cảm giác thú vị. Hốt nhiên, sợi dây liên kết giữa tâm hồn cô và thế giới bên ngoài đầy màu sắc ấy bỗng dưng bị bứt đứt vì cái đám cưới hào nhoáng mà rỗng tuếch kia… Cuộc sống vốn dĩ bình thường của cô cũng không mấy hạnh phúc, chứ đừng nói là hoàn hảo như người ngoài nhìn vào; chỉ là, nó đủ với cô. Ngoài việc phải chịu đựng chuỗi liên tiếp nhau của sự thảo mai khi có người khác và đay nghiến vô cớ lúc chỉ có hai người của mẹ kế, thì mọi thứ đều gần như là ổn. Tử Du kéo Miên Tú về thực tại bằng một hành vi hết sức khó hiểu - đẩy bó hoa về phía cô.
- Chị tặng em á!
Miên Tú lắc. Miên Tú không thích hoa, cũng không thích được tặng hoa, cũng chưa từng đặt nặng chuyện lãng mạn trong tình cảm. Bởi, thứ cô cần chỉ là một người để yêu thương chân thành, chứ không phải những hào nhoáng từ quà cáp. Cô không tìm kiếm cho mình một hoàng tử, mà tìm một người có thể hiểu, đồng cảm và chia sẻ được mọi thứ với nhau. Yêu thương với Miên Tú đơn giản là một cái nắm tay để biết còn có ai đó ở cạnh mình, một bờ vai để tựa vào những lúc mỏi mệt, một bàn tay có thể lau nước mắt. Thế thôi! Nhưng rồi Miên Tú đã cay đắng nhận ra, những người đến với cô cần những thứ khác hơn, khác hẳn với những điều cô mong đợi.
*
Bá Lâm hì hục chạy bộ trên máy, một cô gái tiến đến gần anh, dừng lại ở máy bên cạnh và bắt đầu khởi động nó. Dáng người dong dỏng cao, thon gọn với mái tóc ngắn được tém gọn phía sau, tóc mái nghiêng dài chấm đuôi mắt cùng làn da trắng nổi bật lên cặp chân mày rậm. Cô mặc bộ đồ tập gym ôm sát người, để lộ những đường cong mỹ miều, hài hòa trên cơ thể.
- Trễ vậy, em?! Anh gần xong rồi! - Bá Lâm vừa thở hồng hộc, vừa cất tiếng hỏi.
- Chuyến bay trễ hai tiếng, em lay lắt ở sân bay, về nhà lăn ra ngủ luôn tới giờ!
Cô gái trẻ lên tiếng - giọng nhẹ, dịu dàng, rất nữ tính nhưng cũng đầy cá tính. Giọng nói này, Bá Lâm chưa từng quên và chắc chắn không thể nào quên, dẫu rất lâu rồi, anh không được nghe bất kỳ lời yêu thương nào từ giọng nói ấy. Ngày chia tay, Trần Kha phân tích cho anh nghe một cách chi tiết lý do vì sao lại phải chia tay; anh không muốn, cũng không thể chấp nhận sự thật này. Nhưng so với việc phải đứng tách hẳn khỏi Trần Kha, tách hẳn khỏi cuộc đời Trần Kha, Bá Lâm thà chấp nhận lý do chia tay - cái lý do mà rất lâu sau đó anh mới có thể thật sự chấp nhận nó - để được bên cạnh cô ở một vị trí hoàn toàn khác, an toàn và vững chắc. Anh bấm máy giảm tốc độ, rồi dừng hẳn, bước xuống thảm, bắt đầu thực hiện những động tác giãn cơ sau tập luyện. Bá Lâm lên tiếng.
- Lâu rồi anh không qua Tử Du, cuối tuần em rảnh không?
- Chắc có! Như cũ nha! - Kha bấm máy tăng tốc và bắt đầu chạy nhanh hơn.
- OK! Bye em!
*
Bàn ăn dài, sang trọng với bảy món ăn được trang trí điệu nghệ. Đầu bàn là một người đàn ông đứng tuổi, mái tóc điểm màu muối tiêu, ngũ quan đầy đặn, cân đối, sắc sảo; tuy không để lộ nhiều cảm xúc, nhưng ông thể hiện rõ là một người trải đời, quyền uy và không hề đơn giản. Từ tốn gắp thức ăn vào chén, người phụ nữ ngồi bên phải ông lên tiếng.
- Chưa có tin tức gì của con hả, anh?
Không khí im lặng vẫn bao trùm không gian phòng ăn. Ông buông đũa, mặt lạnh tanh, tuyệt không lên tiếng, đặt chén xuống, đứng dậy và rời khỏi bàn, để mặc cho vợ nhìn theo với ánh mắt không hài lòng; dẫu thế, bà vẫn tiếp tục dùng bữa với nụ cười đầy ẩn ý cùng thái độ thong dong, có phần hả hê hơn cả mức bình thường. Cũng phải, ông ấy không quan tâm đến bà, bởi bà có là gì trong cái gia đình này. Chẳng là gì khi con bé từ nhỏ đã được chồng yêu thương, cưng chiều. Chẳng là gì khi con bé càng lớn, càng giống mẹ nó… Và hiển nhiên, nếu hình bóng người phụ nữ ấy vẫn còn tồn tại trong căn nhà này, thì bà mãi mãi không là gì cả!
Tiếng lá cây xào xạc. Miên Tú bon bon chạy trong khu rừng vắng, vừa chạy, vừa ngoái đầu lại phía sau. Bộ pijama trắng rách tươm. Đôi chân trần không còn chút cảm giác, dẫu những vết trầy xước đã chằng chịt và hằn sâu, vì phải chạy một quãng đường dài. Tất cả chỉ còn là những nhịp thở vội, đứt quãng và run rẩy. Cô cố gắng lấy lại hơi để tiếp tục cho đoạn đường chưa biết điểm dừng của mình. Sau lưng, ở phía xa, một nhóm người đang truy đuổi, tiếng bước chân, âm thanh xào xạc ngày một lớn hơn, gần hơn, rõ ràng hơn... Tuyệt vọng, kiệt sức, nhưng đôi chân gầy guộc không cho phép chủ nhân của nó dừng lại; bởi dừng lại đâu phải chỉ kết thúc đoạn đường này, mà là, dừng tất cả! Ánh đèn đường phía trước le lói lọt qua kẽ lá, chiếu lại gần, như rọi cho Miên Tú một hy vọng không thành hình. Bước chân nhanh hơn, Miên Tú chạy băng qua khu rừng, bỏ mặc âm thanh rượt đuổi đầy đe dọa vẫn vọng đều từ phía sau.
Bên kia đường là một ngôi nhà gỗ, cũ kỹ, đến mức ngay lúc này mà Miên Tú còn bật ra một suy nghĩ, hệt như trong những bộ phim kinh dị Miên Tú thường xem. Một ngôi nhà bỏ hoang, rõ ràng là thế, vì cái không khí lạnh lẽo của nó toát ra đến tận nơi Miên Tú đang vội vã nhìn. Không do dự, Miên Tú chạy thẳng vào gian nhỏ bên hông nhà, ngồi thụp xuống, thở thật vội, như thể chỉ cần chậm một nhịp, trái tim bé nhỏ của Miên Tú sẽ ngừng đập ngay tức thì.
- Nó đâu rồi?! - Một giọng nói chồm đến, nghe có vẻ như là gã cầm đầu.
Giật thót mình, Miên Tú đưa tay lên bịt chặt miệng, nước mắt chực trào. Suốt đoạn đường dài, cô không hề khóc, dẫu chân rách toang, người đầy vết thương, rướm máu. Bỗng dưng, đến thời điểm này - lúc hy vọng le lói, mọi thứ lại sắp đổ sầm trước mặt cô. Vụn vỡ, tan tành. Cánh cửa cọt kẹt vụt mở toang.
*
Mồ hôi rịn ướt trán, Miên Tú choàng tỉnh, hơi thở vẫn vội vã như cô gái trẻ trong giấc mơ vừa nãy. Ngẩng đầu nhìn hình ảnh của chính mình đang ngồi thở hồng hộc phản chiếu trong gương, Miên Tú đưa tay vuốt mặt, cố tự trấn an bản thân.
- Chỉ là mơ thôi!
Lúc này, Miên Tú mới cảm nhận được ánh nắng đã len lỏi qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào mặt mình. Cô vào nhà tắm, mở vòi nước, hai tay chống lên mặt đá lạnh bao quanh bồn rửa mặt, nhìn thẳng vào hình ảnh mình phản chiếu trong gương. Đôi mắt lộ rõ vẻ tiều tụy.
*
- Chưa cuối tháng mà đã hết tiền rồi à? - Nhã Đồng lên tiếng.
- Dạ! Đâu có?! - Miên Tú bước vào cửa hàng, ngạc nhiên, trả lời Nhã Đồng.
- Không hết tiền mà mặt mày bí xị vậy? Không lẽ thất tình?
Miên Tú cười như mếu, giá mà, giờ này có thứ gì đấy để buồn, như thất tình chẳng hạn, có lẽ sẽ hay hơn nhiều. Đi về phía quầy, nhẹ nhàng đẩy giỏ xách vào hộc tủ, ngó nghiêng ra đường và cô nhận ngay lấy cảm giác choáng váng… Sát ngoài cửa ra vào, chiếc váy trắng dài treo hờ hững, như thách thức cảm giác của một con người đang chạy trốn thứ gọi là hôn nhân. Chỉ thế, và ngay lập tức, trôi qua đầu Miên Tú là hình ảnh của chính mình trong bộ váy cô dâu, đi về phía đẩy cuộc đời cô chao nghiêng một góc.
- Em sao vậy? - Nhã Đồng thật sự lo lắng.
- Em không sao mà! - Miên Tú lại cũng chỉ biết gượng cười, thảng thốt nhìn mình qua tấm gương lớn trước mặt, mệt mỏi, tiều tụy và cứ vương vương một nỗi buồn.
*
Những đám người đẹp đẽ nhưng ồn ào lần lượt rời khỏi sảnh lớn tòa biệt thự, thảy lại vài nụ cười chứa cùng một ẩn ý. Miên Tú nghe chua chát dội từ bao tử lên tận tim mình, vậy rồi, cảm giác ấy cũng phải trở thành một nụ cười đủ tươi để trả lễ. Ừ thì, người ta đến mừng cô lấy chồng - lại là con trai của gia đình quyền quý, là cơ sở để phát triển việc kinh doanh của chính gia đình cô nữa - hà cớ gì mà không trả cho người ta sự giả tạo mang tên hạnh phúc này?!
Chẳng cần đợi đến khi vãn hẳn khách, vẫn còn vài người lại qua, mẹ chồng cô - và thậm chí cả đám gia nhân trong nhà - khinh khỉnh cười, khinh khỉnh nói những câu theo kiểu, nếu không có họ, không có cuộc hôn nhân này, thì có lẽ cha cô đã phải hứng đại hạn. Có những nỗi buồn không dưng lớn mạnh thành một cơn buồn nôn, thốc mùi xú uế lên tận não. Mình phải về được phòng, dẫu không phải là phòng của mình, nhưng chí ít, nó còn có một cánh cửa để trốn đằng sau đó; và khóc, và cười… bất kỳ gì cũng được, miễn đừng phải nghe thêm và nhìn thêm bất kỳ gì - Miên Tú nghĩ!
Gã chồng chệnh choạng say, với tay nắm cửa và ẩy cả thân hình vẻ chừng không còn giữ được thăng bằng thêm mấy chút nữa, đổ vào phòng như cơn bão cuối cùng của mùa - xám xịt và mang rất nhiều gió rít. Rất chậm rãi, gã tiến về phía chiếc giường mà Miên Tú đang run rẩy ngồi trên.
- Cởi đồ ra, ngủ! - Đó là một mệnh lệnh.
- Để em… - Miên Tú toan đứng dậy.
- Ngồi yên đó! - Gã chồng gắt. - Cởi đồ ra!
*
- Sao còn chưa cởi ra?! - Nhã Đồng vừa thắc mắc, vừa dò xét thái độ của Miên Tú.
Miên Tú giật mình, cởi vội bộ quần áo trên người cô người mẫu vẫn đang trơ ra, chờ đợi. Cảm giác lành lạnh khi bàn tay chạm vào cơ thể bằng nhựa ấy, có lúc thú vị, có lúc lại đáng sợ vô cùng. Miên Tú giật mình tự hỏi, có phải, bản thân mình cũng từng lạnh lẽo, vô hồn như thế không? Có lẽ là không, vì, cứ nhìn cô người mẫu này đi, không mảnh vải che thân, trước người qua - kẻ lại, cô ấy vẫn tươi tắn, xinh đẹp. Chẳng bù cho Miên Tú, khi không còn một mảnh vải che thân trước mặt một người, cũng đủ làm cô cảm thấy tồi tệ.
Chẳng hiểu sao Miên Tú không thể dứt suy nghĩ của mình ra khỏi con ma-nơ-canh trắng phau này. Cũng chẳng hiểu tại sao cô cứ tự so sánh mình với nó. Có lẽ giống thật! Không gia đình, không thân phận, không người thân - một cuộc sống mới cáu cạnh bắt đầu bằng những từ “không” nhưng thật sự nhẹ nhõm. Vài người quen của cô ở thời điểm hiện tại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chị chủ quán cà phê - nơi cô hay đến vào mỗi tối thứ Bảy, cô chủ quán ăn ở đầu hẻm quen thuộc - quen đến nỗi, Miên Tú chỉ cần xuất hiện, nhìn sắc mặt, cô chủ sẽ biết hôm nay Miên Tú muốn ăn gì, và người quen cuối cùng là Nhã Đồng - chủ tiệm thời trang nhỏ bé này. Vẫn mải mê suy nghĩ, Miên Tú không thấy được sự lo lắng đang dần hiện rõ trên khuôn mặt Nhã Đồng.
- Mày có chuyện gì mà giấu chị, đúng không? - Chị chủ cau mày.
Miên Tú lắc đầu. Nhã Đồng tiến đến gần, chỉ vào bộ quần áo đen đúa, đen từ đầu đến chân - đen như bầu trời đêm trong giấc mơ tối qua - trên người cô người mẫu vẫn thản nhiên đứng vô hồn. Miên Tú giật mình với chính cách phối màu của mình. Từ ngày Miên Tú đến cửa hàng, khách đông hơn hẳn, đơn giản vì họ thích những bộ quần áo cô phối trưng bày. Bộ nào cũng có màu sắc, điểm nhấn, có cá tính, và rõ ràng rất thẩm mỹ. Bản thân Miên Tú ít khi mặc quần áo màu đen, cũng không cho người mẫu diện màu đen, bởi với cô, màu đen là màu của sự u ám, tăm tối; vậy mà, hôm nay…
- Mệt thì về nghỉ đi, hôm nay chị đóng cửa, không phải lo! - Nhã Đồng lấy túi xách ra, dúi vào tay Miên Tú như khẳng định cho câu nói của mình.
Miên Tú lững thững bước ra khỏi cửa hàng, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía cuối con đường - nơi mùi hương cà phê quen thuộc đang phảng phất, theo làn gió thoảng, nhẹ nhàng đến bên cạnh cô. Miên Tú mang túi xách lên vai, rảo bước, tiến về phía ấy.
*
Quán cà phê nhỏ nằm ở cuối con đường - nơi ít người lui tới - mang phong cách phương Tây cổ điển. Biển hiệu gỗ được cắt theo một hình thù kỳ quái - trông vào tưởng như một sự rách rúa, tèm nhem, nhưng rõ ràng có chủ ý - treo bên ngoài cửa. Bên trên là hình ảnh một chú mèo đen tuyền, kiêu ngạo, chễm chệ ngồi bên cạnh dòng chữ “Tiệm cà phê Mèo”. Hai cây cột đèn kiểu Pháp đứng ngay ngắn hai bên cửa ra vào, tạo cho khách cảm giác an toàn, vững chãi. Ánh đèn vàng bao trùm toàn bộ không gian bên trong quán và chút ít lọt ra ngoài qua hai ô cửa sổ. Tiếng nhạc ballad trữ tình thỉnh thoảng trôi ra ngoài khi có ai đó mở cửa ra hoặc vào quán. Chừng ấy thôi cũng đã đủ để khách có lý do - dẫu có vẻ vô tình - ghé ngang, bước vào, hòa mình giữa không gian ấm cúng ấy.
Miên Tú cùng lúc thả giỏ xách và cả người xuống ghế trong, rồi tựa hẳn vào thành chiếc ghế bên cạnh phía ngoài, tìm một điểm tựa, dẫu nơi ấy giờ đang trống trơn. Cơn buồn ngủ kéo đến như muốn quật ngã người con gái yếu đuối trong cô. Lâu rồi, những giấc mơ theo kiểu ám ảnh như thế này mới quay trở lại. Lâu rồi, cảm giác căng thẳng, lo lắng, bồn chồn mới xâm chiếm tinh thần Miên Tú theo kiểu này. Tiếng giày cao gót bước đến nơi Miên Tú ngồi, mỗi lúc một gần hơn. Giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm, cất lên.
- Tối qua thức đi ăn trộm hay rình ăn trộm?
Miên Tú ngước lên, ánh nhìn chạm phải đôi mắt to, đen lay láy của Tử Du. Tử Du sở hữu nét đẹp quá mặn mà, sắc sảo; đến mức ngay cả Miên Tú cũng từng xao động vì nét đẹp ấy, thì huống gì cánh đàn ông. Tử Du luôn làm cho người ta bị cuốn hút theo cách riêng của mình, mà tình thật thì khó nói ra thành lời lắm. Hôm nay, ngay lúc này, đôi môi khêu gợi, rực rỡ dưới ánh đèn càng thêm lôi cuốn, nhất là khi nhìn từ góc chéo lúc Tử Du nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Miên Tú, tay còn mân mê hộp trà không nhãn. Miên Tú mệt mỏi cất giọng.
- Em ngủ không được!
- Biết mày không ngủ được, nên chị tặng hẳn hộp trà ngon cho mày thức luôn tới sáng, khỏi trằn trọc! - Tử Du cười sang sảng, tay đẩy hộp trà về phía Miên Tú.
Miên Tú liếc Tử Du một cái rõ đanh, nhưng nghe tới trà, cô ngay lập tức tỉnh táo, lấy lại tinh thần, nhanh chóng mỉm cười. Miên Tú là vậy, mỗi lần nghe đến trà, cô thường rơi vào trạng thái hệt như một đứa trẻ được thưởng kẹo không cần lý do. Nhận hộp trà từ tay Tử Du, mở nắp hộp ra, hít một hơi nhẹ, nhắm mắt để hương trà thoang thoảng làm mình tỉnh táo lại. Cô đứng dậy, quay hẳn người, đi vào trong quầy pha chế, không quên nói với lại.
- Chỉ có chị là thương em nhất!
Tử Du lắc đầu, mỉm cười trước sự pha trộn giữa mạnh mẽ và ngờ nghệch đáng yêu của Miên Tú - cô gái trẻ gầy nhom, chỉ mới xuất hiện ở khu này được tầm hơn tháng, vui buồn thất thường lắm. Có hôm, Miên Tú đến, chỉ ngồi đó và khóc nức nở, chẳng muốn ai hỏi han, cũng chẳng cần ai đưa khăn giấy, cứ thế mà khóc, rồi thấm ướt cả cái áo khoác thời trang hàng hiệu - mà mới hôm trước hí hửng khoe tiêu nửa tháng lương để mua được, vẻ như trân quý lắm. Rồi cái bàn ngay góc tường, cũng từ đó có thêm một hộp khăn giấy nhỏ, và chỉ mỗi bàn đó có; dẫu đôi khi chỉ là những vệt trắng giấy buồn thiu đối diện với nỗi buồn mà Miên Tú đã lặng lẽ nuốt vào trong. Để rồi hôm sau, Miên Tú đến, vui vẻ lắm, nói chuyện huyên thuyên, hỏi thăm đủ điều như thể chưa từng có những khoảng lặng cô gieo vào lòng Tử Du vậy. Chỉ vậy là đủ để cả hai thân thiết như chị em, chia sẻ buồn vui, hiểu nhau trong từng suy nghĩ - biết cả thói quen, sở thích của nhau.
“Xoảng”…!
*
- Như khúc gỗ vậy đó! Chẳng hứng thú gì! - Cụt hứng, gã chồng quát tháo, loạng choạng rời giường.
Gã đi thẳng vào nhà tắm, ngang bàn rượu, quơ cả ly rượu đang còn dở dang xuống đất, như thể giáng vào Miên Tú một bạt tai vì tội làm hắn cụt hứng. Nhưng dẫu là thế, dẫu tức giận, hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để không nỡ làm đau Miên Tú - người vợ xinh đẹp, hiền thục, nết na, xuất thân trong gia đình gia giáo, không có bất cứ điểm trừ nào ngoài việc cô ta không bao giờ chịu hợp tác với chồng trong chuyện chăn gối; thậm chí đến giả vờ hợp tác cũng không, chỉ nằm im từ lúc khởi đầu cho đến khi xong chuyện.
Miên Tú ngồi dậy, kéo tấm chăn cuối giường lên, ghì chặt trước ngực, như tìm một chút bấu víu, một chút chở che; để nước mắt có quyền lăn qua khóe mi dày rậm đẹp đẽ kia, trôi theo cảm giác ghê sợ, nhớp nhúa cứ bấu chặt lấy mình… Cô tự hỏi, tại sao mình phải chấp nhận sự kinh hãi, giày vò này? Nếu đây là cái giá phải trả cho cuộc sống thượng lưu, cho những hợp đồng béo bở, cho những cái nhìn miệt thị, dè bỉu… thì nó quá đắt; Miên Tú không cần, tuyệt nhiên chưa và không bao giờ cần những thứ ấy. Tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm - nơi người cô phải gọi là chồng đang tận hưởng thứ cảm giác khoái lạc hữu cơ sau khi giày vò thân xác cô mỗi đêm - như mách bảo cô cần phải gột rửa mình, cần phải được giải thoát, cần phải có một cuộc sống hạnh phúc hơn, và cuộc sống đó, nhất định không được có sự hiện diện của người đàn ông này. Miên Tú lập tức rời giường, nhanh chóng nhặt lại bộ quần áo ngủ đã bị chồng thô bạo cởi vội rồi vứt xuống sàn khi nãy.
*
Âm thanh rơi vỡ kéo Tử Du khỏi những suy nghĩ mông lung, quay trở lại với thực tại. Tử Du đứng dậy, nhanh như chớp, xuất hiện ở quầy pha nước - một cái bàn gỗ không to lắm, dài khoảng hơn một mét, trên bàn đặt đầy những chai, lọ dung dịch pha chế, sharker, vài bếp than nhỏ. Dưới đất, cách chân Miên Tú tầm nửa mét, lênh láng nước lẫn lộn cùng những mảnh thủy tinh vụn từ chiếc bình nấu nước vừa rơi. Miên Tú hoảng hốt, pha chút bối rối, nhưng tay chân vẫn bất động như thể vừa bị đóng băng vậy. Tận đến khi Tử Du bước vào, Miên Tú mới như sực tỉnh, thụt lùi một bước, toan cúi xuống để thu gọn những mảnh vỡ. Tử Du cau mày, ngăn lại bằng cái giọng đanh lạ lùng.
- Đi ra ngoài kia, để chị làm!
Trong một ngày, Miên Tú mất tập trung hai lần, làm cả hai người thân thiết của mình phải lo lắng. Cảm giác day dứt xâm chiếm Miên Tú. Tự hỏi, nếu như Miên Tú không xuất hiện ở đây, không quen biết những con người này, thì cô sẽ thế nào?! Ngày quyết định rời khỏi ngôi nhà đó, Miên Tú đã mang trong mình suy nghĩ tiêu cực, rằng đời này, kiếp này, cô sẽ không bao giờ ở bên cạnh một người nào nữa; hoặc giả vì công việc mà phải có mối quan hệ, thì cũng tuyệt đối không yêu thương, không dành tình cảm cho họ. Bởi, nếu để cảm giác của ai đó chi phối cuộc sống của mình, thì thật là một điều kinh khủng; mà chuyện yêu thương ai đó rồi, với Miên Tú, mặc nhiên cảm xúc của họ sẽ là một trong những điều quan trọng nhất cuộc đời cô. Chính vì thế mà Miên Tú cứ lầm lũi sống ngày qua ngày, tự hưởng thụ niềm vui, tự vượt qua nỗi buồn; mọi thứ thành quen, thành nhanh đủ để không bất kỳ ai kịp quan tâm. Chỉ thi thoảng trong chuỗi vội vã ấy, có lần, cô giật mình và tự hỏi, có phải mình cũng biết cô đơn?
*
Cánh cửa phòng họp mở to dần. Nhân viên - người cúi mặt, kẻ lắc đầu - lần lượt đi ra. Hoàng Phong bước ra sau cùng. Dáng người dong dỏng cao với khuôn mặt khôi ngô, thanh tú, cùng bộ đồ Âu lịch lãm, toát lên vẻ sang trọng, uy quyền vốn có của người thừa kế tập đoàn Hoàng Đình. Hoàng Phong nới lỏng cà vạt, tiến về căn phòng bên trái phòng họp, gõ nhẹ cửa, chờ đợi, dường như anh đang chờ đợi sự cho phép của người chủ căn phòng ấy. Chắc hẳn, ai cũng lấy làm lạ, bởi, công ty này là của anh, của gia đình anh. Anh có quyền xông thẳng vào bất kỳ nơi nào, nếu muốn; thế tại sao lại phải đứng chờ ở một căn phòng như thế này?! Sự chờ đợi cũng đã được chấp thuận. Từ bên trong, một giọng trầm, ấm vang lên, mời Hoàng Phong vào. Anh vặn nắm cửa, bước vào trong - những bước lịch sự, nhã nhặn, toát hết phần “người” chứ không còn đầy chất “con” như trong cơn say đêm nọ. Cử chỉ ôn hòa, từ tốn, quyền uy luôn trực sẵn trong từng cái nhìn, từng từ nói ra, luôn khiến người khác phải nghiêng mình cúi đầu kinh hãi - sự kinh hãi của kính trọng, dè chừng, chứ không phải là kinh tởm như Miên Tú cảm thấy ở anh.
Ngày trở về nước, Hoàng Phong được trải thảm đỏ để bước lên đài danh vọng. Địa vị, tiền bạc, phụ nữ… tất cả mọi thứ, kể cả cuộc hôn nhân tưởng đầy màu hạnh phúc với cô vợ xinh đẹp, hoàn hảo không tì vết kia cũng không tốn chút công sức nào. Có vẻ, cuộc sống của anh là mơ ước của nhiều người, thật sự đáng mơ ước đối với một số đông những con người định nghĩa hạnh phúc là những thứ cân đếm được; nhưng liệu mọi thứ có thật sự đáng mơ ước?!...
*
Hoàng Phong kéo ghế, ngồi xuống trước mặt Bá Lâm, anh chàng vẫn còn đang say sưa với những tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím sẫm màu đặt trên bàn làm việc. Hoàng Phong không mấy quan tâm đến việc Bá Lâm không ngó ngàng gì đến mình, anh mân mê quả cầu thủy tinh - món đồ mà Bá Lâm luôn đặt đúng một vị trí trên bàn làm việc - chưa từng xê dịch, kể từ ngày anh được tặng nó. Hoàng Phong mỉa mai.
- Kiếm người yêu mà mày cũng hăng say vậy thì đâu có ế hoài!
Bá Lâm vẫn kiên trì gõ, có vẻ anh thích giao tiếp với bàn phím hơn tiếp chuyện với Hoàng Phong, nhưng không phải vì họ ác cảm với nhau, mà ngược lại, họ đủ hiểu nhau để có thể thoải mái sống là mình trước mặt người kia. Bá Lâm là kiểu người trầm lặng, ít giao tiếp, nhưng không hề toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách, mà hoàn toàn ngược lại. Người đối diện sẽ cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp, an toàn tuyệt đối lan tỏa quanh Bá Lâm như một sức hút vô hình nhưng cực kỳ mạnh mẽ. Cảm giác này rõ ràng trái ngược với thứ mà Hoàng Phong đem đến cho những người xung quanh; thế nên, người không thật sự hiểu đặt mối nghi ngờ về tình bạn này cũng là điều tự nhiên.
Bá Lâm ngừng gõ. Quay nhìn Hoàng Phong từ nãy giờ vẫn chơi đùa với quả cầu thủy tinh như đứa trẻ lên năm. Anh chìa bàn tay thuôn dài của mình về phía bạn, cất tiếng.
- Tao ế hay không là chuyện của tao! Không mượn mày! Trả đây!
- Quan tâm mày thôi! - Hoàng Phong trả lời, đồng thời, đưa lại quả cầu cho Bá Lâm.
Bá Lâm nhận lại quả cầu từ tay Hoàng Phong, và như tất cả mọi lần chạm vào vật kỷ niệm này, anh luôn nhớ về chuyện tình khá bi đát của anh và người yêu cũ. Ngày cô nói lời chia tay, Bá Lâm bàng hoàng, vốn dĩ, giữa hai người chẳng hề có mâu thuẫn, cũng không tranh cãi, thậm chí, cãi vã cho có lệ cũng là việc chưa từng xảy ra một lần nào. Cô chia tay anh vì lý do không yêu anh, không có được cái cảm giác hừng hực lửa của đôi lứa yêu nhau theo lẽ bình thường. Chỉ có vậy, rồi cô ra đi, bỏ mặc anh với chuỗi ngày dài đau khổ, tự ủi an mình bằng cách vùi đầu vào công việc. Mà, có vẻ đàn ông, họ dễ dàng vượt qua đau khổ hơn phụ nữ. Bởi, tại một thời điểm, họ chỉ có thể làm được một việc; làm việc có nghĩa là đầu óc được lấp đầy và Bá Lâm thậm chí không cho mình đến một khoảng lặng nào, dẫu là nhỏ nhất để kịp nhớ đến bóng dáng một người đã đủ quen thuộc vừa quay lưng bước đi ra khỏi đời anh. Cách vượt qua nỗi đau này, đáng được ghi vào danh sách những cách vượt qua nỗi đau thất tình hiệu quả nhất.
- Việc tao nói hôm qua sao rồi?! - Hoàng Phong ngồi thẳng lên, và bắt đầu nghiêm giọng.
- Xong rồi!
Bá Lâm mở ngăn kéo bàn, lấy tệp hồ sơ màu đen được chuẩn bị sẵn từ trước, đưa về phía Hoàng Phong. Trong lúc Hoàng Phong lật xem chăm chú, Bá Lâm tiếp.
- Thật ra việc ngừng hợp tác với họ cũng không gặp vấn đề gì lớn. Giá cả họ đưa ra không phải là tốt nhất. Vẫn còn nhiều sự lựa chọn khác. Ban đầu, chọn họ là vì mối quan hệ với bác trai. Sau đó, vì họ là thông gia, nên không thắt chặt mọi điều khoản. Tinh thần của bản hợp đồng mới thì sẽ khác.
- Tốt! Vậy mày cứ giải quyết việc này với họ! Toàn bộ giao cho mày! - Hoàng Phong đứng dậy, mang cả tệp hồ sơ ra khỏi phòng.
Hoàng Phong chưa từng lo lắng khi giao việc gì cho Bá Lâm, anh hiểu năng lực lẫn tính cách của bạn. Mặt khác, Bá Lâm còn là người anh tin cậy và xem trọng nhất. Hoàng Phong luôn sẵn trong mình sự cao ngạo, bề trên, luôn xem thường người khác, như những công tử con nhà giàu cùng đẳng cấp; thế nên việc có một người bạn chân thành, với Hoàng Phong là một điều xa xỉ lắm. Chỉ tận đến khi Bá Lâm xuất hiện, vào một ngày u ám, cứu Hoàng Phong thoát khỏi bàn tay Tử thần, thì cậu công tử ngạo mạn ấy mới hiểu đúng hai từ tình bạn và học cách trân quý thứ đáng giá với đời mình. Hoàng Phong luôn mang ơn cứu mạng cho đến tận thời điểm này. Bá Lâm thì cho rằng đó là việc phải làm, chưa từng mảy may suy nghĩ đến việc bắt bạn mình đền ơn thế nào. Đời, cũng còn người quân tử mà!
*
- Anh phiền quá!
Tử Du bực dọc, vùng vằng đẩy gã thanh niên với đôi kính dày cộm, tay ôm bó hoa hồng - có lẽ đến gần trăm bông - khệ nệ đi theo sau cô từ ngoài vào quán. Tuy quán không đông khách, chỉ lác đác vài người, nhưng không gian yên tĩnh rõ ràng đã bị phá vỡ vì câu nói ban nãy của Tử Du, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô và anh chàng kính cận. Anh ta vẫn không có động thái chịu bỏ cuộc, vẫn đứng ôm bó hoa, nhìn theo bước chân Tử Du với cặp mắt của một gã si tình tuyệt vọng. Có những đoạn trong cuộc đời, gạch nối giữa hy vọng và tuyệt vọng chỉ đơn giản nằm ở cái gật đầu của một người khác! Cô đi thẳng vào tận sâu trong khu vực nội bộ của quán chỉ để tránh mặt, hoặc cũng có thể là để tự cô không phải nhìn thấy cái vẻ mặt thiểu não kia.
Từ nãy đến giờ, Miên Tú ngồi trong góc khuất, lặng lẽ quan sát diễn biến câu chuyện, thầm nghĩ, anh chàng này hơi cù lần, sao có thể lọt vào mắt Tử Du? Hơn nữa, chị ấy xinh đẹp, giỏi giang, ắt hẳn phải có nhiều người theo đuổi, việc cắt đuôi không hề khó vì kinh nghiệm đủ nhiều rồi chứ nhỉ, sao lại làm ảnh hưởng đến khách thế này? Tử Du là dân kinh doanh mà, mọi chuyện đều phải gói trong chuỗi nhanh - gọn - nhẹ và sinh lời! Đằng này lại để cho chính người khách quen nhất thấy phiền, liệu chị ấy có để tâm đến những vị khách khác? Chỉ tận đến khi một nhân viên bước lại gần chỗ anh chàng, nói nhỏ gì đó, nhận bó hoa từ tay anh kia, rồi anh chàng lủi thủi ra về thì Miên Tú mới hết khó chịu với chuyện khách trong quán đang thiếu thoải mái trước những gì vừa diễn ra. Miên Tú còn chưa hiểu chuyện gì khi bạn nhân viên nọ lại đem bó hoa đến đặt trước mặt cô, thì Tử Du xuất hiện, ngồi phịch xuống bên cạnh, bực dọc.
- Chị chỉ lịch sự thôi, mà hắn tưởng chị thích hắn, theo tỏ tình hoài luôn!
Miên Tú mỉm cười, ra chiều thông cảm, cô hiểu chuyện này. Cô cũng từng trải qua, cũng từng được săn đón, theo đuổi, cũng từng cảm thấy phiền vì chuyện có nhiều hơn một người dành tình cảm cho mình… nhưng dẫu sao thì những điều ấy vẫn luôn mang lại chút ít cảm giác thú vị. Hốt nhiên, sợi dây liên kết giữa tâm hồn cô và thế giới bên ngoài đầy màu sắc ấy bỗng dưng bị bứt đứt vì cái đám cưới hào nhoáng mà rỗng tuếch kia… Cuộc sống vốn dĩ bình thường của cô cũng không mấy hạnh phúc, chứ đừng nói là hoàn hảo như người ngoài nhìn vào; chỉ là, nó đủ với cô. Ngoài việc phải chịu đựng chuỗi liên tiếp nhau của sự thảo mai khi có người khác và đay nghiến vô cớ lúc chỉ có hai người của mẹ kế, thì mọi thứ đều gần như là ổn. Tử Du kéo Miên Tú về thực tại bằng một hành vi hết sức khó hiểu - đẩy bó hoa về phía cô.
- Chị tặng em á!
Miên Tú lắc. Miên Tú không thích hoa, cũng không thích được tặng hoa, cũng chưa từng đặt nặng chuyện lãng mạn trong tình cảm. Bởi, thứ cô cần chỉ là một người để yêu thương chân thành, chứ không phải những hào nhoáng từ quà cáp. Cô không tìm kiếm cho mình một hoàng tử, mà tìm một người có thể hiểu, đồng cảm và chia sẻ được mọi thứ với nhau. Yêu thương với Miên Tú đơn giản là một cái nắm tay để biết còn có ai đó ở cạnh mình, một bờ vai để tựa vào những lúc mỏi mệt, một bàn tay có thể lau nước mắt. Thế thôi! Nhưng rồi Miên Tú đã cay đắng nhận ra, những người đến với cô cần những thứ khác hơn, khác hẳn với những điều cô mong đợi.
*
Bá Lâm hì hục chạy bộ trên máy, một cô gái tiến đến gần anh, dừng lại ở máy bên cạnh và bắt đầu khởi động nó. Dáng người dong dỏng cao, thon gọn với mái tóc ngắn được tém gọn phía sau, tóc mái nghiêng dài chấm đuôi mắt cùng làn da trắng nổi bật lên cặp chân mày rậm. Cô mặc bộ đồ tập gym ôm sát người, để lộ những đường cong mỹ miều, hài hòa trên cơ thể.
- Trễ vậy, em?! Anh gần xong rồi! - Bá Lâm vừa thở hồng hộc, vừa cất tiếng hỏi.
- Chuyến bay trễ hai tiếng, em lay lắt ở sân bay, về nhà lăn ra ngủ luôn tới giờ!
Cô gái trẻ lên tiếng - giọng nhẹ, dịu dàng, rất nữ tính nhưng cũng đầy cá tính. Giọng nói này, Bá Lâm chưa từng quên và chắc chắn không thể nào quên, dẫu rất lâu rồi, anh không được nghe bất kỳ lời yêu thương nào từ giọng nói ấy. Ngày chia tay, Trần Kha phân tích cho anh nghe một cách chi tiết lý do vì sao lại phải chia tay; anh không muốn, cũng không thể chấp nhận sự thật này. Nhưng so với việc phải đứng tách hẳn khỏi Trần Kha, tách hẳn khỏi cuộc đời Trần Kha, Bá Lâm thà chấp nhận lý do chia tay - cái lý do mà rất lâu sau đó anh mới có thể thật sự chấp nhận nó - để được bên cạnh cô ở một vị trí hoàn toàn khác, an toàn và vững chắc. Anh bấm máy giảm tốc độ, rồi dừng hẳn, bước xuống thảm, bắt đầu thực hiện những động tác giãn cơ sau tập luyện. Bá Lâm lên tiếng.
- Lâu rồi anh không qua Tử Du, cuối tuần em rảnh không?
- Chắc có! Như cũ nha! - Kha bấm máy tăng tốc và bắt đầu chạy nhanh hơn.
- OK! Bye em!
*
Bàn ăn dài, sang trọng với bảy món ăn được trang trí điệu nghệ. Đầu bàn là một người đàn ông đứng tuổi, mái tóc điểm màu muối tiêu, ngũ quan đầy đặn, cân đối, sắc sảo; tuy không để lộ nhiều cảm xúc, nhưng ông thể hiện rõ là một người trải đời, quyền uy và không hề đơn giản. Từ tốn gắp thức ăn vào chén, người phụ nữ ngồi bên phải ông lên tiếng.
- Chưa có tin tức gì của con hả, anh?
Không khí im lặng vẫn bao trùm không gian phòng ăn. Ông buông đũa, mặt lạnh tanh, tuyệt không lên tiếng, đặt chén xuống, đứng dậy và rời khỏi bàn, để mặc cho vợ nhìn theo với ánh mắt không hài lòng; dẫu thế, bà vẫn tiếp tục dùng bữa với nụ cười đầy ẩn ý cùng thái độ thong dong, có phần hả hê hơn cả mức bình thường. Cũng phải, ông ấy không quan tâm đến bà, bởi bà có là gì trong cái gia đình này. Chẳng là gì khi con bé từ nhỏ đã được chồng yêu thương, cưng chiều. Chẳng là gì khi con bé càng lớn, càng giống mẹ nó… Và hiển nhiên, nếu hình bóng người phụ nữ ấy vẫn còn tồn tại trong căn nhà này, thì bà mãi mãi không là gì cả!
Bình luận facebook