• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Không thể ký hiệu (3 Viewers)

  • Chap-66

Chương 66




24/01/2021



Edit: Nhật Nhật



...



Cảm giác đau đớn thuần túy rất khó chịu, nhưng mà Túng Phồn vẫn không động, thậm chí chỉ kịp rêи lên một tiếng. Chỗ Phí Hành Phong cắn chính là vị trí của tuyến thế, nhưng tuyến thế của cậu không có cách nào đáp lại Phí Hành Phong, ngay cả tin tức tố do người này truyền vào cũng không thể hấp thu được, toàn bộ đều tán vào trong không khí.



Không có cách nào để tiếp nhận tin tức tố của bạn đời truyền tới là một chuyện vô cùng đáng buồn, nhưng Túng Phồn không có thời gian để đa sầu đa cảm, đầu óc cậu nhanh chóng tự hỏi xem tình huống hiện giờ là như thế nào, cuối cùng đáp án được đưa ra chính là ba chữ "Kỳ mẫn cảm".



Cánh cửa được dùng vật liệu đặc thù lắp đặt chính là để ngăn cản tin tức tố của người đang rơi vào giai đoạn mẫn cảm, tránh để nó phát tán ra ngoài, ảnh hưởng đến những người khác. Nếu Phí Hành Phong mở thiết bị cách ly ra, vậy có nghĩa là lúc đó người này vẫn còn tỉnh táo, hơn nữa, kỳ mẫn cảm đến quá đột xuất, cho nên cũng chỉ có đủ thời gian cho Phí Hành Phong làm được như vậy.



Mỗi một alpha khi tiến vào giai đoạn nhạy cảm sẽ có phản ứng khác nhau, có người sẽ mất tỉnh táo điên cuồng tiết ra pheromone làm người khác cảm thấy khó chịu, làm những alpha khác xung quanh cũng bị ảnh hưởng dẫn đến xung đột. Cũng có người là thông qua cách thức khác, như là đập phá đồ vật, đánh nhau... để giải tỏa sự bức bối trong người... Nhưng bất luận là kiểu trạng thái nào thì giai đoạn này alpha cũng khó có thể duy trì sự tỉnh táo, nếu có omega của mình ở bên cạnh an ủi, tình huống sẽ khá hơn một chút.



Cắn một hồi lâu, có thể là phát hiện tin tức tố của mình hoàn toàn không được hấp thu, bản thân cũng không chiếm được sự động viên an ủi nào, Phí Hành Phong mới buông Túng Phồn ra, ngơ ngác ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút không biết làm sao cho phải, tựa như một đứa trẻ bị lạc đường vậy.



Cảm giác trọng lượng đang đè nặng trêи người rời đi, Túng Phồn mới chậm rãi xoay người lại, cậu không bận tâm xem chỗ mình bị cắn bây giờ ra sao, chỉ muốn kiểm tra tình trạng lúc này của Phí Hành Phong.



Đôi mắt Phí Hành Phong vẫn đỏ hoe như cũ, sắc mặt cũng trắng bệch, trông không khỏe chút nào, tuy ánh mắt đối phương vẫn đang chăm chú nhìn về phía cậu nhưng Túng Phồn cảm thấy người này phân nửa là không nhận ra mình, chỉ là dựa vào mùi tin tức tố mà biết đó là cậu mà thôi.



Phí Hành Phong như vậy, Túng Phồn không tài nào giận cho nổi, đau lòng hắn còn không hết nữa là. Cậu ngồi dựa lên ghế sofa, sau đó ôm cổ Phí Hành Phong, để người này nằm gối đầu lên chân mình. Phí Hành Phong coi như khá hợp tác, không giãy giụa cũng không từ chối.



Túng Phồn xoa nhẹ vành tai của Phí Hành Phong, dịu dàng nói: "Không có chuyện gì, em ở đây rồi." Cậu cũng cố hết sức để phóng ra tin tức tốt của mình, dùng nó xoa dịu sự bức bối trong người Phí Hành Phong lúc này.



Nhưng có lẽ do tin tức tố của cậu trộn lẫn cả hai loại A và O, nồng độ mỗi loại đều chỉ được đến một nửa, cho nên hiệu quả xoa dịu chắc sẽ đến rất chậm, nhưng tin tốt là tin tức tố A của cậu cũng sẽ không kϊƈɦ thích đến Phí Hành Phong.



Phí Hành Phong nắm cổ tay của Túng Phồn, khớp hàm cắn chặt, giống như đang cố hết sức để kiềm chế, có lẽ Phí Hành Phong vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, nhưng cũng chỉ còn đủ để kiểm soát hành vi của bản thân mà thôi.



Túng Phồn quay qua xoa xoa tóc đối phương, chầm chậm nói: "Sẽ tốt ngay thôi, cố nhịn thêm một chút, em ở với anh."



Túng Phồn không biết cách này có hiệu quả hay là không, đây cũng là lần đầu tiên cậu đối mặt với một alpha trong giai đoạn mẫn cảm, chỉ có thể ở bên cạnh động viên, một bên nhắn tin cho Phan Huyền hỏi xem mình nên làm cái gì. Cậu không gọi điện cũng là vì sợ Phí hành Phong trong giai đoạn này tương đối mẫn cảm, lỡ mà nói câu nào nghe không đúng lại kϊƈɦ thích đến người này.



Phan Huyền rất nhanh đã trả lời tin nhắn, xác nhận suy đoán của Túng Phồn. Sau khi biết Phí Hành Phong không có hành vi làm thương tổn đến Túng Phồn, anh mới nhắn tiếp: Có lẽ do chứng hưng cảm tăng tiết pheromone của cậu ấy có chuyển biến tốt cho nên kỳ mẫn cảm mới đến sớm hơn bình thường. Nếu cậu ấy không có hành vi gì quá khích thì vấn đề sẽ không quá lớn. Cậu có thể chọn cùng cậu ấy vượt qua giai đoạn này, chỉ cần cậu nói chuyện cậu ấy nhất định sẽ nghe, bởi vì cậu ấy nhận ra pheromone của cậu, cũng có thể chọn cách tới bệnh viện tiêm thuốc ức chế, như vậy quá trình hồi phục cũng nhanh hơn một chút.



Túng Phồn: Nếu tiêm thuốc ức chế thì có tác dụng phụ gì không?



Cậu từng tiêm thuốc ức chế rồi, ngoài trừ buồn ngủ cũng không thấy có gì không khỏe. Nhưng đấy mới là lần đầu tiên cậu dùng thuốc, nếu dùng nhiều, tác dụng phụ chắc cũng sẽ rõ ràng hơn. Nhưng mà thuốc ức chế của alpha trong kỳ mẫn cảm sẽ có tác dụng như thế nào, cậu cũng không rõ lắm.



Phan Huyền: Sẽ khiến alpha suy yếu trong khoảng một tuần lễ, thời gian đó cần phải ở lại trong viện quan sát thêm.



Túng Phồn cau mày, phải ở lại bệnh viện để quan sát, vậy tác dụng phụ này hình như có hơi lớn...



Túng Phồn: Nếu không tiêm thuốc ức chế thì có thể vượt qua kỳ mẫn cảm không?



Phan Huyền: Nếu có omega ở bên cạnh, thì khoảng hai mươi bốn tiếng sẽ có chuyển biết tốt hơn, chậm nhất là bốn mươi tám tiếng sẽ khôi phục lại bình thường.



Này còn cần chọn à? Túng Phồn nhất định sẽ chọn ở cùng Phí Hành Phong rồi!



Túng Phồn: Vậy bọn tôi không đi bệnh viện, tôi ở lại cùng với anh ấy là được.



Phan Huyền: Được. Thực ra tôi cũng ủng hộ phương án để cậu cùng cậu ấy vượt qua giai đoạn này hơn, chứng hưng cảm của cậu ấy vừa mới chuyển biến tốt, nếu tiêm thuốc ức chế, tôi sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt.



Túng Phồn: Tôi biết rồi. Chờ anh ấy khỏe lại, tôi sẽ cùng anh ấy tới bệnh viện làm kiểm tra, nếu tự vượt qua mà không có ảnh hưởng gì đến chứng hưng cảm, thì sau này tôi cũng biết nên làm thế nào.



Phan Huyền: Được, có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Nếu tình huống nghiêm trọng, cậu cũng đừng cố chống đỡ, nên đi bệnh viện thì vẫn phải đi. Đúng rồi, kỳ mẫn cảm của cậu ấy không ảnh hưởng gì đến pheromone alpha của cậu đấy chứ?



Túng Phồn: Không, tạm thời thì bây giờ tôi không thấy trong người có gì khó chịu hết.



Ngoại trừ việc bị cắn một ngụm rõ đau ra.



Biết chắc chắn rồi, Túng Phồn cũng thấy yên lòng hơn. Cậu lồng ngón tay mình vào trong tóc của Phí Hành Phong, mỉm cười nói: "May mà trong kỳ mẫn cảm, anh không có sở thích đập đồ, nếu không em chắc phải trói anh lại mất."



Cái này đương nhiên chỉ là Túng Phồn nói giỡn thôi. Nếu Phí Hành Phong trong kỳ mẫn cảm có khuynh hướng bạo lực, vậy nhất định là đưa người đến bệnh viện sẽ an toàn hơn, cho dù alpha sẽ theo bản năng không làm tổn thương đến omega, nhưng là lỡ lại tự làm mình bị thương thì sao? Cái hậu quả này quá là nghiêm trọng.



Nói đến trói lại, Túng Phồn lại bật cười: "Hầy, em quên mất là trong nhà không có dây. Hình như em chưa kể với anh chuyện này nhỉ, lần trước lúc em đi mua đồ với bác sĩ Phan ấy, trong cửa hàng đó có nhiều loại dây lắm, nhìn thô kinh lên được, lấy trói người thì đúng là có cảm giác cần gọi cảnh sát báo án ấy. Lần sau em đi thì mua loại nào mềm chút vậy, lỡ mà anh lại vào kỳ mẫn cảm nữa, thì em sẽ trói gô anh lại."



Trạng thái của alpha trong giai đoạn mẫn cảm là cố định, nói cách khác, lấy tình huống hiện tại của Phí Hành Phong mà nói thì người này không có bất cứ khuynh hướng bạo lực nào, vậy sau này cũng sẽ không có xu hướng đấy.



Phí Hành Phong chớp mắt một cái, bên trong con ngươi phản chiếu hình dáng của Túng Phồn, tơ máu trong mắt đã nhạt hơn một chút nhưng vẫn chưa quay lại vẻ sâu thẳm đẹp đẽ như lúc thường. Mà ánh mắt mờ mịt lại vô tội như này thực sự khiến Túng Phồn thích chết đi được, ý cười trêи mặt cậu không khỏi sâu hơn, cúi đầu hôn lên trán Phí Hành Phong một cái, thậm chí trong lòng còn nghĩ, nếu Phí Hành Phong không phải alpha thông minh nhạy bén, khí chất xuất chúng, mà cứ thành thật, còn có chút ngốc nghếch như bây giờ, cậu vẫn sẽ yêu người này. Túng Phồn cũng đột nhiên hiểu ra tại sao mọi người hay gọi người yêu của mình là "Cục cưng", chính là không cần biến người đó biến thành bộ dạng như thế nào thì trong lòng mình đối phương vẫn là quý giá nhất.



Tối nay vẫn còn chưa được ăn gì, Túng Phồn tính chờ Phí Hành Phong bình tĩnh lại, tốt nhất là có thể ngủ một giấc, cậu sẽ lấy cái bánh mì ăn lót dạ. Dù sao trong hai mươi tư tiếng này không nên rời khỏi Phí Hành Phong, chỉ là không biết có thể nói người này ăn chút gì đó hay không.



Túng Phồn cũng không để ý thấy ánh mắt Phí Hành Phong nhìn mình càng lúc càng tối, màu đỏ trong mắt tựa hồ cũng biến đen, giống như một vực sâu vô tận, muốn kéo Túng Phồn rơi vào, khóa chặt trong đó không cho rời đi.



Chờ lúc Túng Phồn quay lại nhìn Phí Hành Phong, đối phương lại đột nhiên đứng dậy, bế bổng cậu lên, khi phản ứng lại được chuyện gì vừa xảy ra thì Túng Phồn đã thấy mình đang ở trêи giường rồi.



Cậu nhìn Phí Hành Phong, cảm thấy giờ mà mở miệng hỏi "Anh muốn làm gì" thì có hơi ngớ ngẩn.



Phí Hành Phong nhìn cậu một lúc rồi xoay người đi ra ngoài.



Này ngược lại còn làm Túng Phồn thấy bối rối hơn, không biết Phí Hành Phong bây giờ có tỉnh táo lại hay là chưa, chả nhẽ do trong đầu cậu nghĩ đến chuyện 18+ nhiều quá, nên hiểu nhầm người này rồi?



Nhưng chỉ một chốc sau, Phí Hành Phong đã quay lại, dùng hành động thực tế chứng minh cho Túng Phồn biết cậu không nghĩ nhiều tí nào!



Không đủ lý trí cho nên động tác của Phí hành Phong so với bình thường mạnh bạo hơn không ít, những vì hiểu rõ Túng Phồn, biết nên làm thế nào để cậu thấy thoái mái nên thành ra Túng Phồn cũng không khó chịu gì lắm, chỉ là tay chân bị trói lâu, khó tránh khỏi chuyện bị lằn vết.



Chờ Phí Hành Phong tỉnh táo lại hoàn toàn đã là buổi trưa ngày hôm sau, chưa tới hai mươi tư tiếng. Túng Phồn cảm thấy có lẽ cậu nên cảm thấy vui mừng một phen? Nhưng mà nghĩ lại thì cũng không có gì hay mà mừng, nếu không phải cậu cũng coi như nửa omega thì có khi bây giờ đã phải gọi xe cấp cứu vào viện gấp rồi.



"Xin lỗi..." Phí Hành Phong đối mặt với kiệt tác của mình có hơi luống cuống không biết phải làm sao. Ngày trước nếu đến kỳ mẫn cảm, hắn đều tiêm thuốc ức chế để vượt qua, tuy là khó chịu, nhưng vì mắc chúng hứng cảm tăng tiết pheromone, nên mỗi khi đến giai đoạn này, lương tin tức tố hắn phóng thích ra sẽ nhiều hơn alpha bình thường gấp mấy lần, chỉ dựa vào bản thân thì khó mà vượt qua được.



Giờ Túng Phồn đang vừa mệt vừa đói, giọng cũng khản đặc lại gần như không thể nói được, cậu giật nhẹ cổ tay một cái, khàn khàn nói: "Cởi cái này ra cho em trước đã."



Phí Hành Phong vội vàng cởi caravat trêи người Túng Phồn xuống, cũng may là hắn không buộc quá chặt, không ảnh hưởng đến lưu thông máu của Túng Phồn.



"Anh đưa em đến bệnh viện." Ký ức của Phí Hành Phong đều là những mẩu rời rạc, hắn không dám chắc mình có làm Túng Phồn bị thương hay không nữa.



Túng Phồn hơi lắc đầu, tuy là lần này so với lần đầu tiên của hai người họ có dữ dội hơn chút, nhưng ít ra là có kinh nghiệm nên cũng khá hòa hợp, nên cậu không bị thương. Cũng may là đã có kinh nghiệm, nên lúc đó cậu mới có thể tiếp nhận Phí Hành Phong nhanh vậy.



"Em không sao, anh để em ngủ một tí đã."



Phí Hành Phong thấp giọng nói: "Vậy anh đưa em đi tắm rửa trước nhé."



"Chờ em tỉnh đã rồi tắm." Cậu bây giờ thật sự là không còn tí ti sức lực nào hết, trêи người cũng mỏi rã rời, cả đêm không được ngủ, kể cả đối phương là Phí Hành Phong cậu cũng không muốn nói thêm một lời nào nữa.



Lời chưa dứt hẳn, hãy còn quanh quẩn bên tai mà một giây sau Túng Phồn đã thϊế͙p͙ đi rồi.



Phí Hành Phong cũng rất mệt mỏi, kỳ mẫn cảm, tin tức tố tiêu hao nhiều, alpha nào cũng sẽ rơi vào trạng thái này. Nhưng Phí Hành Phong không dám ngủ, hắn sợ mình ngủ rồi, Túng Phồn lại thấy không khỏe ở đâu đó, hoặc là phát sốt. Hắn không chú ý đúng lúc lại làm cậu khó chịu hơn.



Cẩn thận kiểm tra thân thể cho Túng Phồn một lượt, ngoại trừ trêи tuyến thể có một vết cắn rất sâu ra thì cũng không có chỗ nào bị thương nghiêm trọng. Lúc này Phí Hành Phong mới thở phào nhẹ nhõm.



Cắn tuyến thể của omega là bản năng của alpha. Nhưng vì tuyến thể của Túng Phồn không phát triển hoàn thiện cho nên có cắn cũng không tác dụng gì, chỉ có thể để lại một vệt dấu răng, hơn nữa cũng không thể giúp Túng Phồn cảm thấy thoải mái hơn. May mà cắn tuyến thể sẽ không chảy máu, hơn nữa vị trí này có thể tự lành lại nhanh chóng, Túng Phồn cũng vậy, cho nên bây giờ miệng vết cắn đã khép lại, chỉ còn một vệt đỏ sậm, nhìn có hơi đáng sợ.



Trong điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc, Phí hành Phong chọn mấy cái quan trọng để trả lời, sau đó nhắn lại cho thư ký, nói ba ngày tới mình sẽ không tới công ty đi làm.



Thư ký đương nhiên là không có ý kiến gì, chỉ có Tống Hưởng đúng giờ điểm danh lại không thấy sếp mình đâu thì cảm tưởng như cuộc đời cô quạnh, lạnh lẽo như tuyết, giống như ngoại trừ cậu ta ra thì ai cũng không chịu chăm chỉ làm việc hết! Chỉ có thể hình dung bằng hai chữ "SA ĐỌA" in hoa đánh ngoặc kép!



Lúc chạng vạng, Phí Hành Phong cưỡng chế gọi Túng Phồn dậy uống chút cháo. Cậu đã gần một ngày một đêm không ăn gì rồi, thân thể nhất định không thể chịu được.



Túng Phồn vẫn còn buồn ngủ, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều, cậu không trách móc Phí Hành Phong, ăn xong thì lười biếng dựa vào trêи người đối phương nghịch nghịch ngón tay hắn.



Phí Hành Phong cảm thấy có lỗi với cậu vô cùng, tay kia chạm lên vết cắn trêи tuyến thể của Túng Phồn, không ngừng vuốt ve nó: "Lần sau em gọi điện đưa anh tới bệnh viện đi."



Túng Phồn cười nói: "Giờ anh có em rồi, tiêm thuốc kiểu gì cũng sẽ có tác dụng phụ, không dùng thì tốt hơn, em còn muốn sống với anh đến đầu bạc răng long đấy, lỡ là tiêm hỏng anh thì biết làm sao giờ?"



Tuy là quá trình có hơi mệt mỏi chút, nhưng khi cậu phát tình, Phí Hành Phong đều cùng cậu vượt qua thì đương nhiên kỳ mẫn cảm của người này cậu cũng không thể vắng mặt rồi.



"Lỡ mà làm em bị thương thì sao?"



"Kỳ mẫn cảm, anh ngoan lắm, đừng có lo." Phí Hành Phong tuy là không tỉnh táo, không lý trí lắm, nhưng mà cũng không làm ra chuyện gì khác người. Túng Phồn cũng không thấy có gì đáng sợ cả, đối với cách vượt qua giai đoạn này cùng Phí Hành Phong, giờ cậu cũng coi như là đã có kinh nghiệm, "Mọi người đều nói ở cùng nhau trong nhưng giai đoạn đặc thù có thể giúp tình cảm đôi bên sâu sắc hơn, anh thấy sao?"



"Kể cả có không vượt qua cùng nhau, tình cảm của anh với em cũng không nhạt."



Túng Phồn cười càng vui vẻ hơn: "Nói thật nhé, lúc anh không tỉnh táo, em vẫn thấy thích anh như cũ á, này không phải nói tình cảm của em với anh chính là tình yêu chân thật à?"



Trêи mặt Phí Hành Phong cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: "Ừ." Lúc này nghe được Túng Phồn nói thích hắn, so với bất kỳ lúc nào khác cũng đều làm hắn cảm động hơn, cũng thấy càng hạnh phúc hơn.



"Vậy chờ em đến kỳ phát tình, cũng nhờ anh Phí chăm sóc nhiều hơn ha." Túng Phồn cố gắng để đề tài nói chuyện thoải mái hơn, tránh cho Phí Hành Phong cảm thấy có lỗi trong lòng. Vừa trải qua kỳ mẫn cảm, bởi vì liên quan đến tin tức tố nên về mặt tình cảm alpha cũng nhạy cảm hơn bình thường, nói đến mấy đề tài thoái mái một chút cũng có thể khiến Phí Hành Phong thấy vui vẻ hơn.



"Được." Phí Hành Phong cúi đầu hôn Túng Phồn, đối với kỳ mẫn cảm của mình cũng không thấy quá chán ghét nữa.



"Đúng rồi, em có nói nói với bác sĩ Phan là chờ anh qua hết giai đoạn này xong sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại các chỉ số xem thế nào. Em không đi cùng anh đâu, em còn muốn ngủ."



"Em nói với cậu ấy từ lúc nào thế?"



"Từ trước khi anh ném em lên giường." Túng Phồn chớp chớp mắt, "Anh lấy caravat trói em lại có phải là nghe thấy trước đó em đòi trói anh không?"



Phí Hành Phong cố nhớ lại một chút, nói: "Không chắc lắm, bình thường anh cũng chưa nghĩ đến cái này bao giờ."



Về phần sau khi trói lại thì có thích hay không, Phí Hành Phong không thể chia sẻ cảm nhận của mình với Túng Phồn được, tránh cho cậu biết, hắn ăn một lần là nhớ mãi không quên xong lại hờn dỗi, dù sao hai lần cuối cùng, hắn cũng gần như đã tỉnh táo hoàn toàn rồi.



Mười mà được tám chín là tốt lắm rồi. Túng Phồn cười xấu xa nói: "Vậy lần sau đến lượt em trói anh, nếu không thì quá bất công."



Phí Hành Phong không phản đối, Túng Phồn chủ động hắn cũng rất thích.



Túng Phồn chọc chọc cơ bụng của hắn: "Chờ khi nào em đi mua dây sẽ chụp hình gửi cho anh, cho anh tự chọn, dù sao người bị trói cũng là anh, coi như phúc lợi riêng."



Phí Hành Phong không biết nói gì cho phải, dây đó chắc chắn không thể chỉ dùng có một lần, cuối cùng có dùng nó trêи người Túng Phồn hay không còn chưa nói chắc được đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom