• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Không Thể Ngừng Yêu Em <Giới bất điệu đích hỉ hoan, Giới Không Xong Thích> (1 Viewer)

  • Chương 52

Giải quyền anh quốc tế WSB tiến vào vòng chung kết, các kênh tin tức đều dưa tin, Từ Kính Dư là tuyển thủ nổi tiếng nhất câu lạc bộ Thiên Bác nên người chú ý tương đối nhiều, hiện tại không tham gia trận chung kết nhất định sẽ bị chú ý.



Không chỉ trên các diễn đàn, đến cả weibo cũng có hình cô và Từ Kính Dư, người lần trước đăng video thi đấu của Từ Kính Dư bây giờ lại đăng thêm cả video Ứng Hoan và Từ Kính Dư có cử chỉ thân mật dưới quyền đài.



Cũng may lúc ấy Ứng Hoan không quay đầu lại nên trong trong video chỉ có bóng lưng của cô.



Lại kéo lên trên một chút, có rất nhiều ảnh chụp của Từ Kính Dư.



Kiểu tóc ngắn là một khảo nghiệm đối với nhan sắc của đàn ông, dù là nam minh tinh giới giải trí cũng không có nhiều người để kiểu tóc này, cho nên gương mặt của Từ Kính Dư thật xuất sắc, dáng người đẹp, khí chất đường hoàng của vận động viên, còn nam tính nữa, quả thật rất dễ hấp dẫn fans.



Đặc biệt là fans nữ.



Kỳ thật, fans nữ thật sự thích quyền anh không nhiều lắm, thậm chí có người còn không hiểu rõ quy tắc thi đấu, dưới bình luận đều nói về tin tức của Từ Kính Dư, các cô ấy phần lớn là fans bạn gái của Từ Kính Dư.



“Từ Kính Dư 22 tuổi đúng không? Có bạn gái là rất bình thường, rốt cuộc cũng là vận động viên, tinh lực tràn đây...”



“Tôi chỉ muốn biết nữ sinh này trông như thế nào? Nhìn lâu như vậy mà mãi vẫn không nhìn được chính diện! Có ai có ảnh chụp chính diện không?”



“Tôi cũng muốn biết cô ấy có xinh đẹp hay không!”



“Nhìn phía sau thấy khá đẹp, làn da đặc biệt trắng, tóc cũng đẹp nữa, chắc cũng là mỹ nhân...”



...



Ứng Hoan đọc hết những đường link mà Chung Vi Vi và Ứng Hoan gửi cho cô, cảm thấy đặc biệt bất đắc dĩ.



Ngày thường sinh hoạt của cô rất đơn giản, cũng không tham gia một câu lạc bộ nào, ngoại trừ học chính là ngủ và đến Thiên Bác, một phần nguyên nhân cũng do niềng răng, lại không phải mỹ nhân khiến ai cũng muốn nhìn cho nên người quen biết cô thật sự rất ít.



Nhưng nếu có người muốn tra, luôn có thể tra được.



Ứng Hoan chỉ có thể cầu nguyện bọn họ đừng tìm ra nhanh quá, hoặc là bạn học nếu được hỏi cũng đừng tiết lộ thông tin của cô.



Ứng Hoan vừa bỏ điện thoại xuống thì giám đốc liền gọi tới.



Điện thoại vừa được tiếp đã nghe giám đốc hỏi vội: “Bác sĩ nhỏ, cô và Kính Vương đang yêu nhau?”



Ứng Hoan: “...”



Giám đốc nói: “Hai người giấu cũng thật tốt, nếu không phải nhìn thấy trên weibo thì tôi cũng không biết.”



Ứng Hoan trầm mặc một chút, chỉ có thể nói: “Vâng, cũng vừa mới xác định...”



Tối hôm qua mới xác định quan hệ, hôm nay thật giống như mọi người đề đã biết, ai...



Giám đốc trả lời: “Được rồi, tôi chỉ gọi điện để xác nhận một chút, điện thoại của Từ Kính Dư không gọi được.”



Đám vận động viên trong câu lạc bộ kia, ngoài Trần Sâm Nhiên và Thạch Lỗi thì không ai biết chuyện này. Cắt đứt điện thoại, Ứng Hoan bỗng có chút phát sầu, càng nhiều hơn là ngượng ngùng, cô nằm lên giường thở dài, bỗng nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa.



Cô đành phải bò dậy đi mở cửa.



Từ Kính Dư dang đứng bên ngoài, anh cầm điện thoại trong tay nói: “Được rồi, tôi cúp đây.”



Anh trực tiếp cúp máy, cúi đầu nhìn cô: “Giám đốc tìm em?”



Ứng Hoan đối diện đôi mắt anh, bả vai hơi sụp xuống, bất đắc dĩ nói: “Từ Kính Dư, em cũng không biết yêu đương với anh lại có nhiều người chú ý như vậy... Em nghĩ quá đơn giản rồi.”



Từ Kính Dư biết cô nghĩ nhiều, anh nâng cằm chỉ chỉ bên trong, “Anh vào ngồi một lát?”



Ứng Hoan dịch sang bên cạnh hai bước cho anh tiến vào.



Từ Kính Dư đi vào ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, ngoắc ngoắc tay với cô.



Ứng Hoan đi qua, ngồi xuống cạnh anh, quay đầu nhìn mắt anh, đã tiêu sưng không ít, nhưng đôi mắt vẫn đỏ, cô mềm giọng nói: “Huấn luyện viên kêu anh về phòng nghỉ ngơi mà.”



Từ Kính Dư đặt tay lên vai cô, không chút để ý mà cúi đầu liếc cô một cái: “Nghỉ ngơi ở phòng em được không?”



Tâm Ứng Hoan lại nhảy loạn, trầm mặc vài giây nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Được.”



Vốn dĩ Từ Kính Dư chỉ đùa một chút, không nghĩ tới cô lại thuận theo anh như vậy, đáy lòng như bị gãi nhẹ một cái, nhìn cô chằm chằm vài giây, chậm rãi cúi đầu. Tim Ứng Hoan như lỡ mất một nhịp, biết anh muốn làm gì, nhanh chóng che miệng lại mở to mắt nhìn anh.



Anh thấp giọng: “Không cho hôn?”



Cô chớp chớp mắt, lắc đầu.



Trước khi tháo niềng răng, kiên quyết không cho anh hôn.



Cô không muốn thảm kịch tối qua lại xảy ra lần nữa, không tốt đẹp gì cả.



Từ Kính Dư nhìn đôi mắt đen nhánh của cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô một cái: “Được rồi, anh sẽ nhịn.”



Ứng Hoan: “...”



Mặt cô chậm rãi đỏ lên.



Từ Kính Dư dựa lưng vào sô pha, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại thấp giọng nói: “Việc giám đốc nói em không cần suy nghĩ nhiều, có lẽ là nhà tài trợ hỏi chuyện này, bởi vì rất nhiều nhà tài trợ nhìn trúng anh nên mới đầu tư cho nên bên trong có chút quan hệ lợi ích, giờ chưa cần nói chi tiết cho em, sau này em sẽ hiểu.” Anh hơi dừng lại, nắm lấy tay cô vuốt nhẹ, “Yêu đương vốn dĩ là chuyện đơn giản, không cần nghĩ quá nhiều, em cũng không cần để ý mấy chuyện trên mạng, cũng không cần xem nó. Mấy chuyện bát quái xem cho vui là được, có vấn đề gì không nghĩ ra thì nói với anh.”



Lần đầu tiên Ứng Hoan nghe anh nói nhiều như vậy, hơi trầm mặc.



“Hửm?” Anh hỏi, “Còn vấn đề gì sao?”



Ứng Hoan cảm thấy anh nói thẳng ra như vậy thật quá đáng, nhưng không thể không thừa nhận, ở bên anh cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.



Cô lắc đầu: “Không có...”



Khóe miệng Từ Kính Dư khẽ nâng lên, âm thanh trầm thấp: “Không có thì anh sẽ ngủ một lát.”



Anh nói xong liền dựa hẳn vào ghế, ôm Ứng Hoan trong lòng rồi từ từ nhắm mắt lại.



Ứng Hoan cứng người, quay đầu nhìn anh.



Anh đã nhắm mắt rồi, môi hơi hé, trên mi cốt còn dán băng keo cá nhân, thoạt nhìn có chút mệt mỏi. Ứng Hoan nhìn đến đau lòng, đầu cọ nhẹ vào ngực anh, tự mình tìm tư thế thoải mái.



Anh hơi ỉm cười: “Đừng lộn xộn.”



Ứng Hoan: “... Vâng.”



Từ Kính Dư thật sự mệt mỏi, dựa vào sô pha ngủ hơn một giờ.



Ứng Hoan bị anh ôm trong ngực, không dám lộn xộn sợ làm phiền giấc ngủ quả anh.



Thẳng đến khi di động của anh vang lên, Từ Kính Dư mới mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống thì thấy cô gái nhỏ còn thành thành thật thật mà ngốc trong ngực anh, cười, “Sao lại ngoan như vậy?”



Ứng Hoan: “...”



Mặt không biểu cảm đẩy anh ra, “Anh mau nghe điện thoại đi.”



Từ Kính Dư lấy điện thoại rồi đi ra cửa sổ nghe máy.



Ứng Hoan đi vào nhà vệ sinh, ra ngoài thì thấy anh đã nghe xong điện thoại rồi, đứng ở cửa hỏi anh: “Anh muốn ngủ sao?”



Mới hơn ba giờ.



Từ Kính Dư muốn ăn kẹo bạc hà cho tỉnh táo hơn nhưng sờ túi quần thì không có.



Anh nhấp môi, đi ra cửa, “Không ngủ, anh đến chỗ huấn luyện viên Ngô.”



Ứng Hoan a một tiếng, xoay người mở cửa cho anh, Từ Kính Dư đứng ở sau cánh cửa, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cúi đầu nhìn cô, như cười như không nói: “Ứng Tiểu Hoan, không bằng em nên lo lắng xem chuyện anh với em ở bên nhau phải nói với tiểu tổ tông thế nào?”



Ứng Hoan: “!!!”



Nếu anh không nhắc thì cô cũng quên luôn Ứng Trì.



Ứng Trì và Từ Kính Dư quả thật là trời sinh không hợp, từ khi hai người quen nhau đến nay đều chưa từng cho đối phương sắc mặt tốt.



“Tiểu tổ tông nói không cho em tìm bạn trai là quyền thủ, em đáp ứng rồi?”



“...”



“Việc nay em tự chịu trách nhiệm.”



“...”



Từ Kính Dư nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, liền biết cô còn chưa nghĩ tới vấn đề này, anh xoa nhẹ đầu cô, nhàn nhạt nói: “Về sau muốn dỗ gì thì dỗ nhưng đừng đáp ứng mấy vấn dề ngốc nghếch này, đỡ bị vả mặt.”



Ứng Hoan nhịn không được nói: “Đó là bởi vì em không nghĩ mình sẽ thích anh.”



“Hiện tại thì sao? Thích anh?”



“... Tối qua em nói rồi.”



Từ Kính Dư cười, “Được rồi, anh không so đo.”



“Nhưng mặc kệ lần này tiểu tổ tông nói cái gì, phản đối thế nào cũng không có hiệu quả, em biết mà, đúng không?”



“Nghĩ lại xem nên dỗ thằng nhóc đó thế nào đi.”



Anh nói xong liền xoa mặt cô rồi rời đi.



Ứng Hoan: “...”



... Phải dỗ như thế nào?



Ứng Hoan đau đầu mà đứng ở cửa, hoàn toàn không thể tưởng tượng Ứng Trì biết cô ở cùng Từ Kính Dư sẽ có phản ứng gì, khả năng sẽ tức điên mất...



Hiện tại cô có thể tưởng tượng cảnh cậu xù lông rồi.



Có chút đáng sợ.



Ứng Hoan nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy việc này cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.



Ngoài cửa, Từ Kính Dư vừa bước ra khỏi phòng Ứng Hoan liền thấy Trần Sâm Nhiên đi ra ngoài, cậu ta cau mày nhìn anh, thần sắc khó đoán.



Từ Kính Dư hơi hí mắt, vẫn tiếp tục bước đi không muốn để ý tới.



Lúc anh đi qua thì Trần Sâm Nhiên cười lạnh một tiếng.



Từ Kính Dư quay đầu lại nhìn cậu ta, sắc mặt lạnh lùng: “Cười cái gì?”



Trần Sâm Nhiên cười lạnh: “Mọi người đều nghĩ anh là quân tử, kỳ thật cũng chỉ như thế.”



Từ Kính Dư lạnh nhạt nhìn cậu ta vài giây, Trần Sâm Nhiên nhìn thẳng mắt anh, đôi mắt anh có chút đỏ, lúc lạnh lùng nhìn có chút đáng sợ. Cậu ta hơi mím môi, mở cửa chuẩn vào phòng.



“Liên quan đến cậu cái rắm, quản tốt chính mình đi.”



Từ Kính Dư lạnh lùng ném xuống một câu, xoay người rời đi.



Trần Sâm Nhiên nám chặt then cửa, mu bàn tay nổi gân xanh, một lúc lâu sau cậu ta mới mở cửa ra.



Đúng là không liên quan đến cậu ta, cậu ta để ý làm gì?



...



Buổi tối, đội Cuba và Mỹ thi đấu mở sân vận động, Ứng Hoan đi xem cùng bọn Từ Kính Dư.



Đội Cuba tiến vào trận chung kết không ngoài ý muốn.



Lúc thi đấu xon, Miguel từ quyền đài đi tới chỗ Từ Kính Dư.



Từ Kính Dư bỏ tay trong túi quần, dùng tiếng Anh nói một câu: “Chúc mừng.”



Miguel thực sự rất đen, lúc hắn ta cười lên lộ ra một hàm răng trắng: “Cảm ơn, hy vọng lần sau còn có thể đánh với cậu một trận, ở thế vận hội.”



Từ Kính Dư nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Sẽ.”



Miguel vươn tay, Từ Kính Dư khẽ cười, vươn tay ra.



Chờ Miguel rời đi, Thạch Lỗi cảm thán một câu: “Loại đối thủ này mới thật sự là cường giả.”



Từ Kính Dư không tỏ ý kiến mà cười một cái.



Đêm nay tới xem thi đấu chủ yếu là để quan sát đối thủ, Từ Kính Dư xác định về sau còn gặp lại Miguel.



Sáng ngày hôm sau mọi người rời khỏi Tam Á.



Sau khi lên máy bay, Từ Kính Dư nhìn thoáng qua Ứng Trì và Ứng Hoan, Ứng Hoan lặng lẽ nhìn anh, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, sợ Ứng Trì ngồi bên cạnh phát hiện. Từ sau khi được anh nhắc nhở, cô đối mặt với Ứng Trì liền chột dạ, luôn cảm thấy mình phản bội tình chị em.



Ứng Trì đang cúi đầu chơi game, vận động viên trong đội cũng không hay xem weibo nên không biết đến chuyện bát quái mấy ngày nay, trong lúc thi đấu bị Ngô Khởi tịch thu điện thoại nên càng không biết. Huống chi vừa thi đấu xong, mọi người còn chưa ổn định lại, ai còn tinh lực mà hóng bát quái.



Một đám ngồi nghiêng trái ngã phải, Thạch Lỗi nói: “Trở về ngủ một giấc, năm sáu ngày sau lại nói, mệt chết ông đây.”



Dương Cảnh Thành thở dài: “Lúc trước tôi khoác lác với ba mẹ lần này chúng ta chắc chắn có thể thắng, giờ thua rồi, trở về cũng không còn mặt mũi, tôi về trường học là tốt nhất.”



Triệu Tĩnh Trung gãi đầu, thấp giọng nói: “Ba tôi muốn tôi rút lui, trở về làm kinh doanh buôn bán.”



Ứng Trì vừa nghe liền chồm qua, lớn tiếng kêu: “Như vậy sao được?! Không phải vẫn còn những trận đấu hác sao? Về sau còn có thể thi đấu chuyên nghiệp, anh nhìn dáng người của anh, làm buôn bán để hù chết người sao?”



Triệu Tĩnh Trung cười hắc hắc: “Ba tôi chỉ nói như vậy, cũng sẽ không ép tôi.”



Thi đấu không có thành tích, rời đội cũng là chuyện sớm muộn.



Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu.



Ứng Trì vẫn không phục: “Còn có thể đánh thì cứ tiếp tục đánh! Vì cái gì không đánh?”



Triệu Tĩnh Trung nhìn cậu, có chút quẫn bách, Ứng Hoan sờ đầu Ứng Trì, nhỏ giọng nói: “Em kích động vậy làm gì? Ngồi xuống thắt dây an toàn vào.”



Ứng Trì nhíu mày, xoay người thắt dây an toàn, nhìn về phía Ứng Hoan: “Chị, chúng ta trực tiếp về nhà?”



Ứng Hoan gật đầu: “Ừ, em muốn đi chỗ nào sao?”



Ứng Trì cười: “Không có, em chỉ hỏi một chút, vài tháng không trở về đột nhiên có chút khẩn trương.”



Ứng Hoan có chút buồn cười: “Em khẩn trương cái gì?”



“Cảm giác đã lâu không bị ba đánh, lần này trở về hẳn là sẽ không bị đánh đi? Có chút không quen.”



“...”



Ứng Hoan vô cảm đập lên đầu cậu một cái.



Có bệnh.



Xuống máy bay hai người liền về nhà, còn chưa đi đến chung cư đã thấy ở phía xa xa có người đang đi tới đi lui dưới lầu, thỉnh thoảng nhìn ra đường.



Ứng Trì giơ cao tay, vui vẻ kêu: “Ba!”



Ứng Hải Sinh nhìn qua, cười đến mức nếp nhăn trên mặt đều lộ rõ.



Ứng Hoan mỉm cười, cùng Ứng Trì bước nhanh tới.



Ứng Trì kéo hành lý đi tới, cậu cường tráng hơn trước kia rất nhiều, đi gần đến nơi, cậu cúi đầu nói với Ứng Hoan: “Chị, ba gầy hơn trước kia, còn già hơn rồi.”



Âm thành trầm thấp, còn có chút cảm thán.



Ứng Hoan hơi dừng lại, ừ một tiếng.



Ứng Trì không nói rõ cảm giác trong lòng là gì, lần đầu tiên cậu rời nhà trong thời gian dài, cũng là lần đầu tiên cậu không gặp ba mẹ lâu như vậy, hơn nửa năm rồi.



Giống như Ứng Hải Sinh bỗng nhiên tiều tụy, cũng già rồi.



Rõ ràng mới không bao lâu.



Ứng Hải Sinh lại rất vui vẻ, nhìn cậu một vòng, trong miệng mắng: “Nhóc con.”



Ứng Trì nhếch miệng, cười sáng lạn đáng yêu.



Ứng Hải Sinh vỗ vai cậu, lại kéo người qua nhìn kỹ: “Rắn chắc, rắc chắc hơn trên TV.”



“Ba, muốn nhìn cơ bụng của con không?”



“Biến, khi còn trẻ ba cũng có cơ bụng.”



“Kia khẳng định không đẹp bằng con.”



Ứng Hoan chọc Ứng Trì. “Lên lầu trước.”



Hiện tại ánh nắng còn rất gắt, đứng ở dưới lầu hồi lâu sẽ không tốt cho thân thể Ứng Hải Sinh.



Về đến nhà, Lục Mỹ đang nấu cơm.



Bà vừa nghe tiếng mở cửa liền cầm theo nồi ra khỏi phòng bếp, đặc biệt cao hứng: “Đã về rồi? Các con đi sắp xếp đồ đạc đi, lập tức tức có thể ăn cơm.”



Ứng Trì ném hành lý sang một bên rồi chạy vào bếp, “Mẹ, mẹ làm món ngon gì?”



Ứng Hoan cười, đẩy va ly của cậu vào phòng.



Cô không đóng cửa, Ứng Trì đi tới thấy trên tủ của cô có một cái hộp liền hỏi, “Chị, đó là cái gì?”



Cái hộp màu đen, hoa văn tinh xảo, còn rất to, Ứng Trì chưa từng thấy qua, có chút tò mò.



Ứng Hoan bỏ quần áo vào tủ, thuận miệng nói: “Cái gì?”



“Cái hộp kia.”



“Cái gì...”



Cô dừng lại, bỗng nhiên quay đầu, theo ánh mắt của Ứng Trì nhìn về phía cái hộp.



Đó là quà Từ Kính Dư tặng cô hôm lễ tình nhân.



Ứng Hoan ho nhẹ, đặc biệt chột dạ: “Không có gì...”



Ứng Trì nhìn vài lần, có lẽ là đồ trang điểm của con gái, cũng không quá để ý.



Ứng Hoan sợ cậu lại tò mò, trực tiếp đẩy người ra cửa, “Đi ra ngoài đi ra ngoài, con gái sắp xếp quần áo em đừng xem loạn.”



Ứng Trì: “... A.”



...



Sau khi xuống máy bay, Từ Kính Dư đi đến đại học A lấy đồ rồi mới quay về Từ gia.



Từ Kính Dư về đến nhà chỉ có dì giúp việc ở nhà, Đỗ Nhã Hân và Từ Lộ Bình đi tham gia yến hội, có lẽ phải sau mười giờ mới về.



Dì giúp việc hỏi anh có muốn ăn cơm không.



“Cháu ăn cơm trưa rồi.” Từ Kính Dư mang va ly lên lầu, “6 giờ dì lại nấu đi.”



Anh đã lâu không về, phòng không thay đổi nhiều, vừa vào cửa liền thấy ở ngăn tủ có thêm một cái giá vẽ, rất nhỏ, giống như khung ảnh___



Lần trước Ứng Hoan vẽ anh, Đỗ Nhã Hân thật sự mua khung bỏ vào.



Từ Kính Dư thả va ly ra, đi đến cầm khung ảnh lên nhìn, khẽ cười một tiếng.



Buổi tối hơn 10 giờ, Đỗ Nhã Hân và Từ Lộ Bình trở về.



Từ Kính Dư ra khỏi phòng, dựa vào hành lang lầu hai nhìn xuống dưới, “Ba, mẹ.”



Đỗ Nhã Hân còn đang mặc lễ lục trên người, kéo làn váy bước lên lầu, ngước mắt nhìn anh, thấy mắt phải anh còn hơi đỏ, “Đôi mắt thế nào?”



“Thỉnh thoảng còn hơi đâu, bình thường thì không sao, nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt.”



Đỗ Nhã Hân nhíu mày: “Không thì lại đi kiểm tra lần nữa? Mẹ sẽ liên lạc với bác sĩ.”



Từ Kính Dư cũng không phản đối, “Được.”



Từ Lộ Bình uống hơi nhiều rượu, lúc này đang dựa vào sô pha nghỉ ngơi, Đỗ Nhã Hân muốn đi thay quần áo rồi chăm sóc ông, nấu cho ông bát canh giải rượu. Thay quần áo đi ra, thấy Từ Kính Dư còn lười nhác dựa ở lan can, thúc giục anh: “Đứng làm gì? Không phải cần nghỉ ngơi sao?”



Từ Kính Dư xoay người nhìn bà, trong miệng nhai kẹo bạc hà, Đỗ Nhã Hân nhớ anh đã một thời gian không đi kiểm tra răng, lại nói: “Ngày mai rảnh thì đi kiểm ra răng đi.”



Từ Kính Dư gật đầu, đi về phòng.



Đi được vài bước lại quay đầu nói: “Đúng rồi, mẹ, có chuyện này.”



Đỗ Nhã Hân mới đi vài bước xuống bậc thang, quay đầu nhìn về phía anh: “Cái gì?”



“Khi nào Ứng Hoan có thể bỏ niềng răng?”



Đỗ Nhã Hân không nhịn được trừng anh: “Người ta gấp, con cũng đi theo thúc giục cái gì? Mẹ còn không phải vì muốn tốt cho cô bé sao?”



“Khi nào có thể bỏ?”



“Làm gì?”



Từ Kính Dư nhàn nhạt nói: “Cho cô ấy tháo niềng răng đi, có chút vướng miệng.”



Đỗ Nhã Hân: “...”



(Dạo này mình đang kiểm tra giữa kỳ nên sẽ chậm có chương mới hơn, sorry mọi người)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom