Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Lúc Tằng Tuấn từ thang máy đi ra, đã thấy Lâm Uyển đang thất thần trước cuốn sách kia.Anh có chút ngạc nhiên, còn chưa nói gì thì Lâm Uyển đã phát hiện ra anh đi tới, vội cố gắng nở một nụ cười tươi.
Chờ anh đến gần, Lâm Uyển thật cẩn thận gấp sách lại rồi đặt vào giá để tạp chí.Cô ngẩng đầu lên, ra vẻ thoải mái nói: “Hóa ra bức ảnh đó lại mờ như vậy.”
Tằng Tuấn trầm mặc nhìn cô.
Lâm Uyển có chút tủi thân, song cô vẫn coi như mình không thèm để ý tới.Quả thật cô không phải là một cô gái mạnh mẽ, cô chỉ là một cô gái ghen tuông điên cuồng như những cô gái đang yêu khác, chuyện này cô đã lo nghĩ từ đâu, nay nhìn thấy bức ảnh lại càng thêm rối rắm.
Huống chi đây lại không phải chuyện cô mới biết, mà là chuyện đã sớm có chuẩn bị.Song trong lòng vẫn cảm thấy chua xót, bụng cũng thấy hơi đau.
Cô không muốn mình trở nên kích động giống như bị điên, cô phải thật bình tĩnh mới được…
Tằng Tuấn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng vươn tay ra ôm cô, nói: “Lâm Uyển, cuốn sách đó là do anh đã quên không cất đi…”
Lâm Uyển bị anh ôm vào ngực, nhỏ giọng nói: “Em biết…”
Tằng Tuấn tiếp tục nói: “Lâm Uyển, anh không thể quên được đoạn ký ức đó, cô ấy đã cứu anh, nếu anh có cơ hội được gặp cô ấy, anh chỉ nghĩ đến việc nói với cô ấy một lời cảm ơn, nhưng tất cả đã là quá khứ rồi, không liên quan gì đến chuyện tình cảm hết, chỉ là có chút…”
Anh tựa hồ không biết nên hình dung cảm giác này là gì, cuối cùng mới tìm ra một từ thích hợp: “Có một chút hoài niệm.”
Lâm Uyển dùng giọng mũi ừ một tiếng.Tuy nhiên khi nghe được là cô gái đó đã cứu anh, cô liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cô còn tưởng rằng anh và cô gái kia là xảy ra tình một đêm chứ, không ngờ hóa ra cô gái kia là người đã cứu mạng anh.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu, lẽ ra bên cạnh Tằng Tuấn phải có nhiều vệ sĩ đi theo chứ, cho dù không có, thì anh cũng đâu cần đến một người con gái đi cứu giúp?
Cô còn đang suy nghĩ thì nhân viên đã tới, dùng bếp đồng để ăn lẩu, các nguyên liệu nấu ăn cũng đã được xử lý rất đẹp mắt, bày đầy một bàn ăn, ngay cả gia vị cũng được chia thành nhiều loại và bày ra các loại bát khác nhau.
Lâm Uyển không muốn dây dưa chuyện này thêm nữa, cô tình nguyện không biết cái gì, nếu thời gian quay trở lại, cô sẽ không tò mò nhìn tấm ảnh kia nữa.Bởi vì một khi trông thấy, cô sẽ không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.
Lúc cô ngồi ăn cơm, trong lòng cảm thấy không thoải mái, đồ ăn đưa tới miệng cũng không có mùi vị gì.Bình thường cô nói rất nhiều, có thể coi là hoạt bát, chỉ khi nào có tâm sự thì mới trở nên rầu rĩ như vậy.
Ăn được vài miếng, cô lại bắt đầu thấy buồn nôn.
Điều này là điều rất bình thường khi mang thai, nhưng khi cô vội vàng chạy vào toilet, cúi xuống bồn rửa mặt nôn khan, cô vẫn không muốn để cho Tằng Tuấn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở này của mình.Trước kia cái gì cô cũng không quan tâm, cũng vì không thích Tằng Tuấn, cho nên mới không chút cố kỵ mà thể hiện tính cách của mình trước mặt anh, nhưng một khi đã yêu rồi, cô chỉ muốn anh được nhìn thấy hình ảnh đẹp nhất của cô mà thôi.
Nhưng càng muốn hoàn mỹ xinh đẹp thì lại càng không thể, đúng lúc cô đang nôn kịch liệt thì Tằng Tuấn lại đi theo vào.
Lâm Uyển xấu hổ đỏ bừng cả tai.Tằng Tuấn thì lại không nói gì, còn đưa nước cho cô súc miệng.
Lâm Uyển rất muốn nhanh chóng ngẩng đầu lên, chỉnh đốn lại bản thân, song vừa mới nhúc nhích thì cảm giác buồn nôn lại kéo tới.
Loại phản ứng sinh lý này là điều mà ta không thể khống chế được.Cho dù cô có che miệng thì vẫn phát ra những tiếng rất khó nghe.Lâm Uyển cực kỳ xấu hổ, không ngừng lấy tay ra hiệu bảo Tằng Tuấn đi ra ngoài.
Song Tằng Tuấn lại không tránh ra, ngược lại còn cúi xuống gần, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.
Lâm Uyển nôn khan đến chảy cả nước mắt, lúc trước cô còn tưởng là mình không gặp nhiều phản ứng khi mang thai, lúc này mới thấy, hóa ra chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Xong xuôi, cô đứng dậy, chân mềm đến không thể đi lại bình thường được, đầu óc choáng váng như bị say xe.Lúc trở lại bàn ăn, khẩu vị của cô càng trở nên phai nhạt đi trông thấy.Rõ ràng nguyên một bàn ăn đẹp mắt, nhưng một chút cảm giác thèm ăn cũng không có, ngay cả đĩa thịt dê ngon lành kia cũng khiến cô phát ngán.
Tằng Tuấn mau chóng đỡ cô về phòng khách, lại gọi người đưa cháo tới.Lâm Uyển miễn cưỡng ăn vài miếng, không đành lòng nói: “Anh đừng lo cho em, anh đi ăn đi…”
“Đừng lộn xộn.” Tằng Tuấn không để ý đến lời cô nói, dứt khoát ôm cô vào trong ngực, cầm thìa đút cháo cho cô.Lâm Uyển giống như một người bệnh, sau khi ăn vài miếng cháo, cô lại nằm trên sô pha một lát, mồ hôi lạnh trên người cũng dần dần tiêu bớt.
Song cô lại cảm thấy rất áy náy, ngượng ngùng nhìn Tằng Tuấn rồi thúc giục: “Anh đi ăn đi…Em không sao mà…” Vốn nên là một bữa cơm ngon lành, nay lại bị cô làm cho hỏng rồi.
Tằng Tuấn không nói gì.Lâm Uyển cũng không muốn ở đây lâu, bình thường trước mặt Tằng Tuấn cô là người rất năng động, bỗng nhiên bởi vì mang thai mà nhìn yếu ớt như bị bệnh, khiến cho cô rất mất tự nhiên.Dù sao lúc nhỏ cô còn tự biết một mình tới phòng khám truyền nước, không có thói quen được người khác cưng chiều quan tâm như vậy.
Chờ đỡ hơn, Lâm Uyển mới đứng lên nói: “Mẹ em chắc sắp về rồi, em muốn về xem kết quả thế nào.”
Cô sửa sang lại quần áo, có chút bất an nói nhỏ: “Hy vọng là chúng ta hợp nhau…”
Tằng Tuấn sờ lên mặt cô, nói: “Để anh đưa em về.”
“Không cần đâu, em tự về được rồi.” Lạnh như thế này, Lâm Uyển không muốn anh lại phải ra ngoài, huống hồ bụng cô vẫn còn rất khó chịu.
Tằng Tuấn đi ra cửa, đem áo khoác đưa cho cô, đồng thời anh cũng mặc thêm áo vào.Lâm Uyển vẫn không muốn, đứng nói nhỏ: “Anh còn chưa ăn cơm chiều mà, anh ở nhà ăn đi, không cần…” Lúc cô đang nói, Tằng Tuấn đã cầm mũ đội vào cho cô.
Thật ra cũng không phải chịu lạnh lâu, vì vừa ra cửa đã có xe đứng chờ rồi.Hai người lên xe xong, Lâm Uyển liền đưa mắt nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh.Cô dán đầu lên cửa kính xe, trong lòng không biết là mình đang muốn gì.
Anh ngọt ngào như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy trống vắng.Bởi vì một khi yên tĩnh, cô lại bắt đầu miên man suy nghĩ về chuyện kia.
Người con gái kia đã từng cứu anh…
Cô lại nghĩ đến tấm ảnh, muốn xác nhận lại một lần các chi tiết trong đó.Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra được, vậy mà lúc không nghĩ tới thì nó lại hiện ra rõ ràng, thậm chí hình dáng mơ hồ kia cũng trở nên cụ thể hơn.
Không biết tại vì sao, Lâm Uyển lại cảm thấy người trong bức ảnh kia nhìn cực kỳ giống mình.Hơn nữa kiểu tóc hoa lê kia cũng giống với kiểu tóc mà cô để lúc còn học đại học!!
Chính vì điều đó nên Tằng Tuấn mới tìm đến cô sao?
Lúc cô đang suy nghĩ, chợt thấy tay mình trở nên rất ấm, quay lại thì thấy Tằng Tuấn đang hà hơi lên tay cô.
Lâm Uyển vội vàng dời mắt đi, cũng nhanh chóng rút tay về.Hiện tại cô cảm thấy rất bấn loạn, quả thật không dám nhìn Tằng Tuấn nữa.
Đầu óc cô mơ màng, mắt khẽ nhắm lại…
Ở Bắc Kinh, còn cứu Tằng Tuấn…
Tóc hoa lê…
Lâm Uyển bỗng dưng sững người lại, có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Cô bình tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, vẻ mặt không thể tin được quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, Tằng Tuấn từ nãy giờ vẫn đang nhìn cô chăm chú.Anh vẫn chú ý đến từng biểu hiện của cô.
Lúc cô quay người lại, anh còn sờ lên trán cô, lo lắng hỏi: “Em thấy đỡ hơn chưa?”
Anh thật sự quan tâm đến cô, điều này khiến cho lòng cô trở nên rất ấm áp, liền nhìn anh gật đầu.Lúc này đây, hô hấp của cô cũng nhanh hơn một chút, cô cũng không hiểu là mình đang hồi hộp vì điều gì.
Cô nghĩ tới một chuyện, năm đó cô có cùng với bạn học tới Bắc Kinh chơi, sau đó gặp chuyện ngoài ý muốn, còn gặp phải một tên thần kinh…
Đó chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi.Nhưng mà…cô còn nói dối tên thần kinh kia vài câu…Đúng là cô đã giúp hắn, song lại cảm thấy chuyện đó rất bình thường, không có gì đáng để nói…
Rất nhiều chi tiết hiện ra trong đầu cô…
Nhưng cô cũng không dám chắc chắn, bởi vì nếu sự thật là như vậy, thì cuộc gặp gỡ đó quả thật quá nực cười, cũng không thể tin được.Mà nhỡ đâu cô lại tự mình đa tình thì sao?
Nghĩ vậy, Lâm Uyển liền lấy hết dũng khí hỏi anh: “Tằng, Tằng Tuấn, anh nói cô ấy đã cứu anh…Vậy cô ấy đã cứu anh như thế nào…”
Tằng Tuấn im lặng nhìn cô, một lát sau mới nói: “Nếu em không thích thì có thể không cần biết.”
Lâm Uyển ổn định lại tinh thần, nói: “Em muốn biết, Tằng Tuấn, em muốn biết xem anh đã gặp phải chuyện gì.”
Chờ anh đến gần, Lâm Uyển thật cẩn thận gấp sách lại rồi đặt vào giá để tạp chí.Cô ngẩng đầu lên, ra vẻ thoải mái nói: “Hóa ra bức ảnh đó lại mờ như vậy.”
Tằng Tuấn trầm mặc nhìn cô.
Lâm Uyển có chút tủi thân, song cô vẫn coi như mình không thèm để ý tới.Quả thật cô không phải là một cô gái mạnh mẽ, cô chỉ là một cô gái ghen tuông điên cuồng như những cô gái đang yêu khác, chuyện này cô đã lo nghĩ từ đâu, nay nhìn thấy bức ảnh lại càng thêm rối rắm.
Huống chi đây lại không phải chuyện cô mới biết, mà là chuyện đã sớm có chuẩn bị.Song trong lòng vẫn cảm thấy chua xót, bụng cũng thấy hơi đau.
Cô không muốn mình trở nên kích động giống như bị điên, cô phải thật bình tĩnh mới được…
Tằng Tuấn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng vươn tay ra ôm cô, nói: “Lâm Uyển, cuốn sách đó là do anh đã quên không cất đi…”
Lâm Uyển bị anh ôm vào ngực, nhỏ giọng nói: “Em biết…”
Tằng Tuấn tiếp tục nói: “Lâm Uyển, anh không thể quên được đoạn ký ức đó, cô ấy đã cứu anh, nếu anh có cơ hội được gặp cô ấy, anh chỉ nghĩ đến việc nói với cô ấy một lời cảm ơn, nhưng tất cả đã là quá khứ rồi, không liên quan gì đến chuyện tình cảm hết, chỉ là có chút…”
Anh tựa hồ không biết nên hình dung cảm giác này là gì, cuối cùng mới tìm ra một từ thích hợp: “Có một chút hoài niệm.”
Lâm Uyển dùng giọng mũi ừ một tiếng.Tuy nhiên khi nghe được là cô gái đó đã cứu anh, cô liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cô còn tưởng rằng anh và cô gái kia là xảy ra tình một đêm chứ, không ngờ hóa ra cô gái kia là người đã cứu mạng anh.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu, lẽ ra bên cạnh Tằng Tuấn phải có nhiều vệ sĩ đi theo chứ, cho dù không có, thì anh cũng đâu cần đến một người con gái đi cứu giúp?
Cô còn đang suy nghĩ thì nhân viên đã tới, dùng bếp đồng để ăn lẩu, các nguyên liệu nấu ăn cũng đã được xử lý rất đẹp mắt, bày đầy một bàn ăn, ngay cả gia vị cũng được chia thành nhiều loại và bày ra các loại bát khác nhau.
Lâm Uyển không muốn dây dưa chuyện này thêm nữa, cô tình nguyện không biết cái gì, nếu thời gian quay trở lại, cô sẽ không tò mò nhìn tấm ảnh kia nữa.Bởi vì một khi trông thấy, cô sẽ không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.
Lúc cô ngồi ăn cơm, trong lòng cảm thấy không thoải mái, đồ ăn đưa tới miệng cũng không có mùi vị gì.Bình thường cô nói rất nhiều, có thể coi là hoạt bát, chỉ khi nào có tâm sự thì mới trở nên rầu rĩ như vậy.
Ăn được vài miếng, cô lại bắt đầu thấy buồn nôn.
Điều này là điều rất bình thường khi mang thai, nhưng khi cô vội vàng chạy vào toilet, cúi xuống bồn rửa mặt nôn khan, cô vẫn không muốn để cho Tằng Tuấn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở này của mình.Trước kia cái gì cô cũng không quan tâm, cũng vì không thích Tằng Tuấn, cho nên mới không chút cố kỵ mà thể hiện tính cách của mình trước mặt anh, nhưng một khi đã yêu rồi, cô chỉ muốn anh được nhìn thấy hình ảnh đẹp nhất của cô mà thôi.
Nhưng càng muốn hoàn mỹ xinh đẹp thì lại càng không thể, đúng lúc cô đang nôn kịch liệt thì Tằng Tuấn lại đi theo vào.
Lâm Uyển xấu hổ đỏ bừng cả tai.Tằng Tuấn thì lại không nói gì, còn đưa nước cho cô súc miệng.
Lâm Uyển rất muốn nhanh chóng ngẩng đầu lên, chỉnh đốn lại bản thân, song vừa mới nhúc nhích thì cảm giác buồn nôn lại kéo tới.
Loại phản ứng sinh lý này là điều mà ta không thể khống chế được.Cho dù cô có che miệng thì vẫn phát ra những tiếng rất khó nghe.Lâm Uyển cực kỳ xấu hổ, không ngừng lấy tay ra hiệu bảo Tằng Tuấn đi ra ngoài.
Song Tằng Tuấn lại không tránh ra, ngược lại còn cúi xuống gần, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.
Lâm Uyển nôn khan đến chảy cả nước mắt, lúc trước cô còn tưởng là mình không gặp nhiều phản ứng khi mang thai, lúc này mới thấy, hóa ra chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Xong xuôi, cô đứng dậy, chân mềm đến không thể đi lại bình thường được, đầu óc choáng váng như bị say xe.Lúc trở lại bàn ăn, khẩu vị của cô càng trở nên phai nhạt đi trông thấy.Rõ ràng nguyên một bàn ăn đẹp mắt, nhưng một chút cảm giác thèm ăn cũng không có, ngay cả đĩa thịt dê ngon lành kia cũng khiến cô phát ngán.
Tằng Tuấn mau chóng đỡ cô về phòng khách, lại gọi người đưa cháo tới.Lâm Uyển miễn cưỡng ăn vài miếng, không đành lòng nói: “Anh đừng lo cho em, anh đi ăn đi…”
“Đừng lộn xộn.” Tằng Tuấn không để ý đến lời cô nói, dứt khoát ôm cô vào trong ngực, cầm thìa đút cháo cho cô.Lâm Uyển giống như một người bệnh, sau khi ăn vài miếng cháo, cô lại nằm trên sô pha một lát, mồ hôi lạnh trên người cũng dần dần tiêu bớt.
Song cô lại cảm thấy rất áy náy, ngượng ngùng nhìn Tằng Tuấn rồi thúc giục: “Anh đi ăn đi…Em không sao mà…” Vốn nên là một bữa cơm ngon lành, nay lại bị cô làm cho hỏng rồi.
Tằng Tuấn không nói gì.Lâm Uyển cũng không muốn ở đây lâu, bình thường trước mặt Tằng Tuấn cô là người rất năng động, bỗng nhiên bởi vì mang thai mà nhìn yếu ớt như bị bệnh, khiến cho cô rất mất tự nhiên.Dù sao lúc nhỏ cô còn tự biết một mình tới phòng khám truyền nước, không có thói quen được người khác cưng chiều quan tâm như vậy.
Chờ đỡ hơn, Lâm Uyển mới đứng lên nói: “Mẹ em chắc sắp về rồi, em muốn về xem kết quả thế nào.”
Cô sửa sang lại quần áo, có chút bất an nói nhỏ: “Hy vọng là chúng ta hợp nhau…”
Tằng Tuấn sờ lên mặt cô, nói: “Để anh đưa em về.”
“Không cần đâu, em tự về được rồi.” Lạnh như thế này, Lâm Uyển không muốn anh lại phải ra ngoài, huống hồ bụng cô vẫn còn rất khó chịu.
Tằng Tuấn đi ra cửa, đem áo khoác đưa cho cô, đồng thời anh cũng mặc thêm áo vào.Lâm Uyển vẫn không muốn, đứng nói nhỏ: “Anh còn chưa ăn cơm chiều mà, anh ở nhà ăn đi, không cần…” Lúc cô đang nói, Tằng Tuấn đã cầm mũ đội vào cho cô.
Thật ra cũng không phải chịu lạnh lâu, vì vừa ra cửa đã có xe đứng chờ rồi.Hai người lên xe xong, Lâm Uyển liền đưa mắt nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh.Cô dán đầu lên cửa kính xe, trong lòng không biết là mình đang muốn gì.
Anh ngọt ngào như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy trống vắng.Bởi vì một khi yên tĩnh, cô lại bắt đầu miên man suy nghĩ về chuyện kia.
Người con gái kia đã từng cứu anh…
Cô lại nghĩ đến tấm ảnh, muốn xác nhận lại một lần các chi tiết trong đó.Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra được, vậy mà lúc không nghĩ tới thì nó lại hiện ra rõ ràng, thậm chí hình dáng mơ hồ kia cũng trở nên cụ thể hơn.
Không biết tại vì sao, Lâm Uyển lại cảm thấy người trong bức ảnh kia nhìn cực kỳ giống mình.Hơn nữa kiểu tóc hoa lê kia cũng giống với kiểu tóc mà cô để lúc còn học đại học!!
Chính vì điều đó nên Tằng Tuấn mới tìm đến cô sao?
Lúc cô đang suy nghĩ, chợt thấy tay mình trở nên rất ấm, quay lại thì thấy Tằng Tuấn đang hà hơi lên tay cô.
Lâm Uyển vội vàng dời mắt đi, cũng nhanh chóng rút tay về.Hiện tại cô cảm thấy rất bấn loạn, quả thật không dám nhìn Tằng Tuấn nữa.
Đầu óc cô mơ màng, mắt khẽ nhắm lại…
Ở Bắc Kinh, còn cứu Tằng Tuấn…
Tóc hoa lê…
Lâm Uyển bỗng dưng sững người lại, có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Cô bình tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, vẻ mặt không thể tin được quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, Tằng Tuấn từ nãy giờ vẫn đang nhìn cô chăm chú.Anh vẫn chú ý đến từng biểu hiện của cô.
Lúc cô quay người lại, anh còn sờ lên trán cô, lo lắng hỏi: “Em thấy đỡ hơn chưa?”
Anh thật sự quan tâm đến cô, điều này khiến cho lòng cô trở nên rất ấm áp, liền nhìn anh gật đầu.Lúc này đây, hô hấp của cô cũng nhanh hơn một chút, cô cũng không hiểu là mình đang hồi hộp vì điều gì.
Cô nghĩ tới một chuyện, năm đó cô có cùng với bạn học tới Bắc Kinh chơi, sau đó gặp chuyện ngoài ý muốn, còn gặp phải một tên thần kinh…
Đó chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi.Nhưng mà…cô còn nói dối tên thần kinh kia vài câu…Đúng là cô đã giúp hắn, song lại cảm thấy chuyện đó rất bình thường, không có gì đáng để nói…
Rất nhiều chi tiết hiện ra trong đầu cô…
Nhưng cô cũng không dám chắc chắn, bởi vì nếu sự thật là như vậy, thì cuộc gặp gỡ đó quả thật quá nực cười, cũng không thể tin được.Mà nhỡ đâu cô lại tự mình đa tình thì sao?
Nghĩ vậy, Lâm Uyển liền lấy hết dũng khí hỏi anh: “Tằng, Tằng Tuấn, anh nói cô ấy đã cứu anh…Vậy cô ấy đã cứu anh như thế nào…”
Tằng Tuấn im lặng nhìn cô, một lát sau mới nói: “Nếu em không thích thì có thể không cần biết.”
Lâm Uyển ổn định lại tinh thần, nói: “Em muốn biết, Tằng Tuấn, em muốn biết xem anh đã gặp phải chuyện gì.”
Bình luận facebook