• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Không Tỉnh (1 Viewer)

  • Chương 106

Thiên Ma Hơn ba ngàn năm trước, phải chăng còn ở Ngọc Hồ Tiên Tông?

Linh Ma Quỷ thư tái hiện nhân gian, chả lẽ là vì lão ta đã chạy thoát?

Tim Hoàng Nhưỡng đập rộn — nếu Lôi Âm Đạt Tịch có thể thoát được cầm tù của Bàn hồn Định cốt châm. Vậy có phải nàng cũng có thể chăng?

Thế nhưng chỉ nghĩ tới một chút, nàng lại thấy lòng u ám.

Đệ Nhất Thu ngoài đời bị Linh Ma Quỷ thư gây thương tích, tính mạng đang hấp hối.

Xem như mình thoát được đi, thì ích gì đâu?

Vẫn là trong mộng tốt.

Trong quá khứ, mỗi lần tỉnh giấc đều là do bản thân bỏ mạng.

Nếu trong giấc chiêm bao này mình bất tử, phải chăng có thể giữ mãi được cảnh trong mơ, không còn tỉnh lại nữa?

Như thếnày thì, cũng rất tốt.

Hoàng Nhưỡng thậm chí còn không muốn đi tìm hiểu về Sư Vấn Ngư. Nàng chỉ muốn còn sống, không bị tỉnh giấc, không truy tìm nhân quả.

Ti Thiên giám.

Lập trường của Tạ Hồng Trần khiến tất cả đều thở ra một hơi dài.

Hoàng Nhưỡng hỏi: “Không biết Tạ Tông chủ định vào xem xét bằng cách nào?”

Nàng hỏi tới, mọi người cũng đều nhíu mày.

Tạ Linh Bích từ lâu không hỏi chuyện thế tục, cũng không thường rời điện La Phù. Tạ Hồng Trần muốn vào cũng đâu phải là chuyện dễ dàng.

Thấy Tạ Hồng Trần hơi suy tư, chợt nói: “Dù rằng gia sư hiếm khi rời điện, nhưng cũng có rất nhiều bạn tốt. Nếu có bạn mời, nói không chừng ông ấy cũng sẽ ra ngoài gặp gỡ.”

Giám Chính nghe vậy, giễu cợt: “Rất nhiều bạn tốt? Tạ Linh Bích bảo thủ, nóng tính dễ xúc động, e là toàn bộ tiên môn cũng chỉ có mỗi Nhạc Mê Hoa của Mê Hoa Tông là bạn thôi?”

Tạ Hồng Trần còn chẳng màng đến y. Mấy người kia nín cười không nói.

“Nếu Nhạc Mê Hoa có ba hoạ sáu bịnh gì, nói không chừng lão già ấy sẽ rời ổ mà đi thăm.” Giọng Giám Chính đại nhân chế nhạo.

Tạ Hồng Trần trầm giọng nói: “Hiện giờ tội danh gia sư vẫn chưa định, chỉ mới là nghi ngờ. Xin Giám Chính tự trọng thân phận, chớ nói lời ác miệng.”

Trương Sơ Tửu ở bên cạnh hoà giải, nói: “Hai vị không cần tranh chấp. Chỉ có điều dù Nhạc Lão Tông chủ Nhạc Mê Hoa đã nhường ngôi vị cho Sài Thiên Vanh nhiều năm, nhưng thân thể vẫn luôn cường tráng, e là ông ấy sẽ không gạt bạn cũ ngày xưa đâu.”

“Thân thể cường tráng?” Giám Chính đại nhân nói, “Vậy thì nghĩ cách để ông ta tạm thời không cường tráng nữa thôi.”

… Thật là một biện pháp tốt, ờm, cơ mà có hơi thất đức.

Ánh mắt đám người vừa gặp nhau đã tản ra, ai nấy hết nhìn đông tới nhìn tây.

Tạ Hồng Trần nói: “Như thế chắc chắn gia sư sẽ đi thăm. Ta sẽ cẩn thận điều tra đỉnh Ám Lôi.”

Vũ Tử Sửu nói: “Ngài là đệ tử thân truyền của Tạ Linh Bích, ai biết có bao che nhau không?”

Câu này quá sắc bén, Hà Tích Kim Trương Sơ Tửu đều nhíu mày.

Trương Sơ Tửu nói: “Phẩm tính Tạ Tông chủ cao khiết, có lẽ Vũ huynh có thể yên tâm.”

Vũ Tử Sửu phản bác: “Thế thì chả nhẽ Ngọc Hồ Tiên Tông không cao khiết ư, không phải cũng xảy ra chuyện vậy ư? Sao người ta yên tâm cho đặng?”

Hà Tích Kim nói: “Chớ, chớ chớ tranh chấp. Tạ, Tạ, Tạ Tông chủ tự, tự tự có cách xử xử lý, để cho chúng, chúng ta tin, tin phục!”

Tạ Hồng Trần cũng đâu phải tên đần, đương nhiên biết ba vị đại hiền đang kẻ đấm người xoa, buộc mình tỏ thái độ.

Hắn nói: “Lời ba vị Tạ mỗ đã rõ. Nhưng chuyện liên quan đến gia sư, và danh dự của Tông môn. Tạ mỗ không thể mang chư vị đi cùng, nhưng, mời Nhưỡng cô nương đi với tại hạ làm chứng.”

Suy nghĩ của hắn không thể nói là không chu toàn.

Nhưng Giám Chính đại nhân nói luôn: “Nội nhân và Ngọc Hồ Tiên Tông không liên quan gì, không thể theo Tông chủ mạo hiểm. Đổi lại thì bổn toạ đây tình nguyện theo Tông chủ đi một chuyến.”

Nhưng hiển nhiên Tạ Hồng Trần không tiếp nhận. Hắn nói: “Giám Chính thuộc triều đình, e lập trường cũng không công chính.”

Thấy hai người lại nổi tranh chấp, Hoàng Nhưỡng nói: “Tôi đi với ngài.”

Đệ Nhất Thu còn định nói tiếp, Hoàng Nhưỡng quay lại nhìn y, nói: “Không cần phải lo lắng. Phẩm tính của Tạ Tông chủ, đáng tin tưởng.”

Giám Chính chua lè như quả chanh: “Đáng tin? Sao chứ, phẩm tính của Tạ Tông chủ cũng cao khiết đoan chính như một nhà sư ấy à?”

Nghe thấy, dù tốt tính như Tạ Hồng Trần, cũng không khỏi hừ lạnh.

Đêm ấy, Bảo Võ Lý Lộc đi Mê Hoa tông một chuyến.

Mấy thứ chuyện làm thân thể người ta không quá cường tráng này, Giám Chính đại nhân lại có quá trời biện pháp.

Hai người mang theo một khối cầu nhỏ, đặt vào trên tường, va chạm trong viên cầu không ngừng chấn động.

Lý Lộc Bảo Võ cũng chả cảm thấy gì sất.

Nhưng bên trong tường, Nhạc Mê Hoa đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Nghe tin tức truyền ra, Lý Lộc Bảo Võ cũng giật cả mình.

— thứ đồ chơi này, thật sự chỉ là để bộ xương già này không còn cường tráng ư?

Sẽ không phải cứ thế mà hấp hối chứ?

Trong lúc ấy, chuyện Nhạc Mê Hoa bệnh nặng cuối cùng cũng truyền đến Ngọc Hồ Tiên Tông.

Quả nhiên, lúc Tạ Linh Bích nhận tin, lập tức gom thuốc thang theo chạy tới Mê Hoa tông.

Chờ lão vừa đi, Tạ Hồng Trần ngay lập tức dặn Tạ Thiệu Xung dùng danh nghĩa đệ tử diễn võ mà gọi toàn bộ đệ tử bảo vệ điện đỉnh Ám Lôi sang đỉnh Điểm Thúy.

Tạ Thiệu Xung biết mấy ngày qua Tạ Hồng Trần cực kỳ không ổn, song hắn không dám hỏi. Đành theo lệnh mà làm.

Đợi toàn bộ đệ tử đỉnh Ám Lôi rời đi. Tạ Hồng Trần lập tức dẫn Hoàng Nhưỡng vội đi vào.

Hoàng Nhưỡng ăn mặc giả thành một đệ tử cấp dưới của Ngọc Hồ Tiên Tông, hai người dọc theo con đường lên núi. Ven đường Tạ Hồng Trần phong tỏa hết kết giới, Mắt Thấu Sự đời cũng bị che lấp.

Biết thời gian cấp bách, hai người không dám chậm trễ, đi thẳng vào điện.

Điện La Phù im ắng như một con thú hoang đang ẩn nấp, hai người bước vào trong, Tạ Hồng Trần là ngôi vị Tông chủ, kết giới ngôi điện này không phòng bị hắn.

Sau đó, Tạ Hồng Trần móc ra một chiếc gương đồng rồi hơi dùng sức. Ánh sáng gương đồng chiếu rọi, tất thảy trong điện đều lộ ra trong suốt.

Những món đồ trong ngăn kéo cũng có thể thấy rõ ràng.

Hai người kiểm chứng từng món, không tìm được chỗ đáng nghi. Tạ Hồng Trần nói: “Chỗ ở của gia sư đều ở đây. Nhưỡng cô nương còn gì để nói?”

Hoàng Nhưỡng xem xét kỹ từng ngõ ngách trong điện các, cũng chẳng có kết quả. Đành cứng miệng nói: “Sao ngài biết là ông ấy chỉ ở mỗi chỗ này? Lôi Âm Đạt Tịch không phải sống ở động phủ ư?”

Tạ Hồng Trần nhíu mày, nói: “Sau khi Lôi Âm Đạt Tịch bị diệt, động phủ bị hủy. Có điều…”

Hắn chợt thầm khựng lại, sực nhớ tới một nơi, nói: “Đi theo ta!”

Hoàng Nhưỡng theo hắn đi thẳng ra khỏi điện La Phù, ra phía sau núi.

Ngọc Hồ Tiên Tông này, xem như là Hoàng Nhưỡng cũng rõ như lòng bàn tay. Nhưng chỗ phía trước Tạ Hồng Trần đưa nàng đi, lại chưa từng tới bao giờ.

“Đây là đâu?” Hoàng Nhưỡng không khỏi hiếu kì.

Tạ Hồng Trần dẫn nàng đi mãi đến một chỗ sâu trong núi rừng, cuối cùng là một ngôi mộ.

Bia mộ cao lớn, chữ viết khắc trên đó rõ rõ ràng ràng là một cái tên — Nhất Niệm Thần Bộ.

Đây là mộ của Nhất Niệm Thần Bộ!

Tạ Hồng Trần nhìn bia mộ đăm đăm, ánh mắt phẳng lặng. Hồi lâu, hắn ra kiếm trong tay, sắc bén như nước, hắt vẩy xuống. Ánh kiếm phá vỡ kết giới trên tấm bia, lộ ra một cánh cửa nhỏ một người lọt.

“Đi theo ta!” Tạ Hồng Trần dẫn Hoàng Nhưỡng theo ánh sáng đi tới, bước vào cánh cửa nhỏ.

Hoàng Nhưỡng chỉ thấy hoa mắt, tia sáng đột nhiên tắt ngúm. Đến chừng nhìn thấy lại được mọi vật, là đã đi vào một gian phòng bằng đá.

Bốn vách tường gian phòng đá khắc đầy kiếm ý.

Chính giữa mộ huyệt, có một quan tài.

Hoàng Nhưỡng giật nảy, nói: “Trong quan tài chính là… Nhất Niệm Thần Bộ sao?”

Tạ Hồng Trần nói: “Đúng thế.”

Hoàng Nhưỡng nói: “Tôi nhớ rồi, đây là cấm địa của Ngọc Hồ Tiên Tông. Kẻ tự ý vào sẽ chết.”

Tạ Hồng Trần nói: “Đúng thế.”

Hoàng Nhưỡng không khỏi hỏi: “Vậy thì ngài dẫn tôi vào, sẽ không có chuyện gì sao?”

Tạ Hồng Trần nói: “Nếu trưởng lão truy cứu, ta sẽ tự nhận phạt. Không liên can đến cô.”

Hoàng Nhưỡng giật mình, hồi lâu đáp: “Đa tạ.”

Tạ Hồng Trần cụp mắt, mãi thật lâu mới lên tiếng: “Không cần. Còn chưa chúc mừng ngày vui của Nhưỡng cô nương.”

“Hả?” Hoàng Nhưỡng giật mình, cười khì, nói: “Câu chúc của Tông chủ, có hơi trễ.”

Tạ Hồng Trần lặng thinh mãi mới nói: “Trong lòng có tiếc nuối, tất nhiên không thể thốt lời trái lương tâm. Dù có trễ chút song cũng là miệng không đúng với lòng.”

Trong mộ ánh sáng lờ mờ, khó mà nhìn tỏ, thế là vô tình hiển hiện lòng người.

Hoàng Nhưỡng thấp giọng nói: “Tạ Tông chủ lỡ lời rồi.”

Tạ Hồng Trần không nói thêm gì nữa, cả đời này của hắn, thật sự rất hiếm khi lỡ lời. Trái lại, Hoàng Nhưỡng nói: “Đã đến rồi, có thể mở quan tài ra xem xét chăng?” Nói xong, nàng cũng biết làm vậy là thất lễ, không khỏi tiếp lời: “Làm khó Tông chủ rồi.”

Tạ Hồng Trần đáp: “Cũng là vì muốn kiểm chứng mà đến, không tính là khó xử.” Nói xong, hắn lấy đèn soi trên tường ngôi mộ xuống, đưa cho Hoàng Nhưỡng, nói: “Trong quan tài có kiếm ý, lui lại chờ ta.”

Hoàng Nhưỡng hai tay nâng đèn, lùi lại mấy bước.

Tâm kiếm lại xuất từ tay Tạ Hồng Trần, vết kiếm trên quan tài bỗng xé không mà tới. Tạ Hồng Trần huơ kiếm ngăn cản. Kiếm ý từ bốn phương tám hướng đến như dệt lưới đánh cá. Mà Tạ Hồng Trần thì bị vây ở trong.

Trong mắt Hoàng Nhưỡng chỉ còn nhìn thấy kiếm ý, không thể nhìn rõ bộ áo trắng bên trong. Bên tai là vô số tiếng đao kiếm tấn công vang giòn, dù Hoàng Nhưỡng đã học nghệ với Tạ Hồng Trần cả trăm năm nhưng giờ đây mới biết, sự ảo diệu của kiếm đạo là vô cùng vô tận.

Người trước mặt, quả là kỳ tài ngút trời.

Cuối cùng thì Tạ Linh Bích từ đâu mà có được hắn nhỉ, vì sao căn cốt bẩm sinh đã siêu phàm?

Trong lúc nàng còn chìm trong suy tư, Tạ Hồng Trần bằng sức một mình, phá trừ kết giới của Tổ sư Ngọc Hồ Tiên Tông Nhất Niệm Thần Bộ.

Đến khi kiếm ý dần ngừng, hắn vươn tay chậm rãi đẩy nắp quan tài.

Đến cuối cùng nắp quan tài mở ra, thật lâu, cuối cùng hắn mới dám tới nhìn.

Nhưng, bên trong không có gì.

Mộ của Nhất Niệm Thần Bộ, trống rỗng.

Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng nhìn nhau một cái, hai người đều chìm vào im lặng.

Đáy quan tài sạch sẽ như mới.

Tạ Hồng Trần vươn tay, không ngờ chạm đến một tầng kết giới.

Hắn hạ quyết tâm, dứt khoát phá vỡ kết giới, quan tài vỡ tan, hiện ra một cái động lớn.

Tạ Hồng Trần nhảy vào trong, gọi Hoàng Nhưỡng: “Đến đây.”

Hoàng Nhưỡng không cần hắn nâng đỡ, cùng nhảy vào bên trong.

Mà trong mật thất, có một giường đá.

Trên giường đá, đặt vô số bình ngọc, và bản ghi chép tu luyện.

Bản chép rơi tán loạn, Tạ Hồng Trần tiện tay cầm lấy một tờ, vừa ngó qua chữ viết đã thấy lòng như uống băng.

— là chữ của Tạ Linh Bích.

Bản chép tay viết rất tùy ý, nhưng từng li từng tí, đều về một môn tà công — Linh Ma Quỷ thư.

Hoàng Nhưỡng tiện tay cầm lấy một chiếc bình ngọc, mở nắp, bên trong bồng bềnh uốn éo, một sợi sương đen bay ra.

Tạ Hồng Trần lùi lại mấy bước, qua hồi lâu, nói: “Mời Nhưỡng cô nương làm chứng.” Sau đó, hắn đem tội chứng tìm được ghi chép lại từng thứ một, mặt không cảm xúc nhưng đầy cẩn thận tỉ mỉ.

Hoàng Nhưỡng không chen vào, nàng biết ngay lúc này trong lòng Tạ Hồng Trần đầy khó khăn.

Tạ Hồng Trần kỹ lưỡng cất giữ tất cả tội chứng, cũng hề bỏ sót một món. Sau đó, hắn đưa Hoàng Nhưỡng ra khỏi cửa mộ.

Lúc này, bên ngoài mộ đã có mười mấy người đứng chờ.

Hoàng Nhưỡng nhìn qua, ai cũng lạ lẫm. Kỳ thế nhỉ, Ngọc Hồ Tiên Tông thế mà còn có người mà mình không biết đấy? Hoàng Nhưỡng thầm hiếu kì, mãi đến khi nghe Tạ Hồng Trần nói: “Chào các vị trưởng lão.”

A. Hoàng Nhưỡng chợt hiểu, mấy người này là trưởng lão ẩn thế đã lâu của Ngọc Hồ Tiên Tông.

Nàng chưa gặp qua bao giờ, kể cả ngày nàng thành hôn, đám trưởng lão cũng không xuất hiện.

Hoàng Nhưỡng cũng không bất ngờ, với xuất thân của mình năm ấy, đúng là không xứng để họ đích thân chào đón.

Cầm đầu trong đám trưởng lão chính là Cừu Thải Lệnh.

Cừu Thải Lệnh ngó Hoàng Nhưỡng chằm chằm, chau mày, nói: “Vừa rồi kết giới có động lạ, chúng ta mới chạy đến xem chừng. Xin hỏi Tông chủ, hành động lần này là ý gì?”

Tạ Hồng Trần nói: “Chư vị trưởng lão đến rất đúng lúc, ta có một chuyện cần mời các vị trưởng lão làm chứng.” Hắn liếc đám người, từng chữ từng câu, nói: “Linh Bích Lão tổ của Tông môn đã tự lén luyện tà công Linh Ma quỷ thư. Giết hại mạng người, chìm đắm trong tà đạo. Giờ bằng chứng đã như núi, ta sẽ đi bắt ông ấy về, dùng… Tông quy xử lý.”

Hắn một câu kinh người, hơn mười trưởng lão đổi sắc mặt.

Cừu Thải Lệnh mãi mới nói: “Cô nương này là ai?”

Tạ Hồng Trần nhìn như lơ đãng, nhưng đã hơi bước xéo che chắn Hoàng Nhưỡng ở phía sau. Hoàng Nhưỡng không hiểu ý nghĩa của hành động đó, chỉ nói: “Tại hạ Hoàng Nhưỡng, chào các vị trưởng lão.”

“Hoàng Nhưỡng…” Cừu Thải Lệnh suy tư hồi lâu, hiển nhiên chẳng nhớ ra người này.

Tạ Hồng Trần nói: “Cũng là Đệ Tam Mộng.”

Cừu Thải Lệnh mới đáp: “Thì ra là thế. Nhưng Đệ Tam Mộng và Ngọc Hồ Tiên Tông không có quan hệ, tại sao cô nương lại xuất hiện ở đây?”

Hoàng Nhưỡng thầm run, lão Cừu Thải Lệnh này vừa nghe thấy Tạ Linh Bích tu luyện tà công, lại vặn hỏi mình trước. Thật kỳ cục.

Nàng không biết tiếp lời thế nào, Tạ Hồng Trần đành lên tiếng: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng đã phát hiện manh mối, chính là nhân chứng.”

Cừu Thải Lệnh nhíu mày, nói: “Chuyện này kỳ lạ thật. Chuyện trong Tông của Ngọc Hồ Tiên Tông từ bao giờ cần một người không liên can đến đây làm chứng chứ?”

Câu này không đúng — Hoàng Nhưỡng thầm giật thót. Sao nghe ý lão này hình như không định công khai chuyện của Tạ Linh Bích vậy?

Tạ Hồng Trần quay lại, nhìn Hoàng Nhưỡng, nói: “Trưởng lão nói đúng. Nhưng mà Nhưỡng cô nương cứ khăng khăng yêu cầu, Bổn Tông chủ đành đưa cô ấy đến đây. Giờ, cũng đang định giao cô ấy cho các vị trưởng lão.”

Hoàng Nhưỡng nghe xong càng thấy bất thường, chưa hiểu đầu cua tai nheo. Đúng lúc này, Tạ Hồng Trần chợt quát: “Trốn đi đâu!”

“Hửm?” Hoàng Nhưỡng không hiểu nha — ta không có trốn nha.

Song Tạ Hồng Trần đã một kiếm bổ tới.

Trong kiếm gió, Hoàng Nhưỡng thấy bóng tối chụp đến trước mặt mình. Nàng đưa tay vừa chạm tới, là pháp bảo Trữ đồ của Tạ Hồng Trần. Ánh mắt nàng chạm phả ánh mắt Tạ Hồng Trần, chợt hiểu ra, liền mượn kiếm thế của Tạ Hồng Trần, quay đầu chạy.

Các trưởng lão còn lại gầm lên, thoắt định đuổi theo. Song Tạ Hồng Trần đã trở một kiếm, chặn đám người.

Các trưởng lão nào ngờ rằng hắn đột nhiên xuất kiếm, lập tức rối rít lùi lại.

Cừu Thải Lệnh nổi giận quát: “Tạ Tông chủ muốn gì?”

Tạ Hồng Trần nhìn mấy trưởng lão đăm đăm, dùng kiếm xẻ đất một đường, nói: “Xin chư vị trưởng lão đừng vượt qua ranh giới này. Nếu không, là đối địch với ta.”

Lúc nói lời này, thậm chí hắn cũng không hiểu vì sao mình kiên quyết đến thế.

Giống như từ trong sâu xa, hắn thiếu người kia, một lần bảo vệ.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom