-
Chương 55
Ngọc Hồ Tiên Tông bỏ ra bốn mươi triệu linh thạch, được con rối đối chiến.
Mặc dù Tạ Hồng Trần ngoài miệng không nói, song hảo cảm với Ti Thiên giám thành số không. Lệnh cho Tạ Thiệu Xung đem con rối đến sân tập võ để đệ tử dùng trong luyện đấu.
Lúc đầu, mọi người cũng không thèm để tâm lắm.
Một con rối thôi mà, dù gì cũng là vật chết. Có thể làm được gì?
Bọn Tạ Thiệu Xung, Nhiếp Thanh Lam, Tạ Lạp cũng rất không thèm đặt ngữ ấy vào mắt.
Dù sao Tông môn bất đắc dĩ phải bỏ ra số tiền rất lớn, cũng không thể mua về một đống sắt vụn.
Tạ Thiệu Xung đứng trước mặt con rối, nói với Nhiếp Thanh Lam: “Thử chút xem.”
Nhiếp Thanh Lam lấy chìa khoá bằng đồng cắm vào lỗ tai con rối. Ba người cũng không hy vọng phản hồi gì, trái lại đám đệ tử khác cảm thấy hết sức hứng thú, xa xa bu lại nhìn.
—— bốn mươi triệu linh thạch. Ai từng thấy chứ?
Xem náo nhiệt cũng được.
Nhiếp Thanh Lam nhón chân, vặn chiếc chìa khoá đồng. Hết một vòng, không thấy phản ứng gì, thế là anh ta lại vặn một vòng, sau đó, lại một vòng nữa.
“Chả lẽ thứ đồ chơi này hỏng rồi?” Vừa dứt lời, con rối đánh một quyền ngay hàm phải anh ta. Nhanh đến mức anh không kịp phản ứng!
Bốp, Nhiếp Thanh Lam chỉ thấy sao vàng bay loạn trước mắt, anh ta lấy tay che mặt, song quyền thứ hai của con rối đã vung tới ngay tức thì.
Tạ Thiệu Xung và Tạ Lạp bị quyền phong quét qua, cũng kinh sợ nhảy lên, né qua một bên cực kỳ nhanh.
Thế là Nhiếp Thanh Lam bị con rối… đuổi đánh.
Tạ Thiệu Xung nãy còn khoanh tay nhìn, song sau đó, mặt anh dần dần cứng lại.
—— con rối này ra chiêu đã được phân giải đầy tinh vi. Cũng không phải cứng nhắc sáo rỗng như họ tưởng tượng.
Dù sao Nhiếp Thanh Lam cũng là Đại đệ tử của Tạ Hồng Trần, sau mấy lần trốn tránh cũng bắt đầu tay đôi với con rối, thế mà con rối lại có thể đánh anh ta ra dáng.
Tiếng xào xáo xung quanh nhỏ dần, vì mấy đệ tử xem cuốn quá, không thốt thêm lời nào nữa.
Tạ Thiệu Xung chăm chú nhìn sân tập võ, dần dà cậu phát hiện —— bốn mươi triệu linh thạch của Tông môn, e là tiêu không quá oan.
Còn điện Duệ Vân, Hoàng Nhưỡng đang được Tạ Hồng Trần tự mình truyền thụ công pháp.
Trong khuôn viên điện Duệ Vân có một sân tập võ nhỏ, chuyên dành cho Tông chủ dùng riêng cho việc luyện công hay giảng bài.
Tạ Hồng Trần ngồi bên cạnh bàn đá, một ấm trà xanh trước mặt, xem một quyển kiếm phổ cổ xưa trong tay.
Hoàng Nhưỡng ở trong sân luyện kiếm, kiếm của nàng vẫn bá đạo độc ác, cây ngô đồng xung quanh bị kiếm khí của nàng tấn công, lá rụng tung bay.
Tạ Hồng Trần thi thoảng ngẩng nhìn nàng, thấy lá bay như hoa, còn mỹ nhân múa kiếm đoan trang diễm liệt.
Hắn mang giấy bút đến, lấy bút chấm mực, vốn định sáng tạo vài câu kiếm quyết, nhưng đặt bút lại thành vẽ.
Hoàng Nhưỡng bởi đang ở trước mặt hắn, vốn cực kỳ chú trọng vẻ đẹp thần thái từng chiêu từng thức.
Lá ngô đồng rơi dưới ngòi bút của Tạ Hồng Trần, tản ra như tơ bông. Chỉ thiếu mỗi người múa kiếm ở giữa.
Dẫu sao hắn cũng là tấm gương sáng cho kẻ khác, tự vẽ tranh nhỏ giống nữ đệ tử, nếu truyền ra, người ngoài sẽ phỏng đoán thế nào?
Bút mực đến đây, không thể tiếp tục.
Hắn ngẩng nhìn, thấy nắng chiều rơi như mảnh vàng vụn, tung bay cùng lá, giai nhân cầm kiếm như võ như múa. Hắn nhấp nhẹ trà thơm, trong chớp mắt thanh tĩnh này, là năm tháng đẹp nhất.
Lúc Tạ Thiệu Xung tới, đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Sân tập rất nhỏ, xưa nay nhiều nhất chỉ dùng cho hai người luyện đấu. Một gốc ngô đồng màu xanh biếc xum xuê bên cạnh sân. Mà dưới cây, Hoàng Nhưỡng múa kiếm, Tạ Hồng Trần ngồi ở bộ bàn bằng đá bên ngoài, tay cầm chén trà, chăm chú nhìn giữa sân.
Giai nhân như vẽ, cảnh tượng này dĩ nhiên có mấy phần kiều diễm.
Đương nhiên, Tạ Thiệu Xung tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của Tạ Hồng Trần. Anh ta tin rằng Tạ Hồng Trần đối với nữ đệ tử duy nhất của mình chỉ có tình cảm thỉ độc*.
Cậu đi thẳng vào, thưa: “Tông chủ.”
(*) tình cảm bao bọc che chở như thú cha mẹ liếm con sơ sinh
Tạ Hồng Trần vẫn không lộ vẻ, nhưng nước chén trà màu hổ phách trong tay lại gợn lên một gợn sóng.
Hắn nhẹ nhàng gác chén trà, thu hồi màu vẽ trên bàn không để lại dấu vết, hỏi: “Chuyện gì?”
Tạ Thiệu Xung thi lễ: “Tôi và Thanh Lam, Tạ Lạp vừa mới khảo nghiệm con rối đối chiến.”
Tạ Hồng Trần ừ hỏi: “Kết quả như thế nào?”
Tạ Thiệu Xung nghiêm túc nói: “Đáng giá.”
Tạ Hồng Trần giật mình, đỉnh mày nhẹ nhíu. Tạ Thiệu Xung nói: “Thứ này về chiến lực phân ba cấp. Cấp chiến lực cao nhất chuyên dùng với kiếm trận, cần nhiều người đối chiến. Cấp Ất có thể để Thanh Lam với Lạp cùng luyện tập, cấp Bính thì thích hợp đệ tử sơ cấp. Tôi xem cơ quan trên ấy, áng chừng còn rất nhiều tác dụng, còn phải thử từng cái mới biết.”
Cậu do dự một lát, vẫn kết luận: “Đệ Nhất Thu này thật tài hoa. Có con rối đối chiến như này, thảo nào mấy năm nay, đệ tử mới gia nhập của Ti Thiên giám phát triển cực mạnh mẽ.”
Tạ Hồng Trần đứng dậy, tiện tay vò bức tranh mới vẽ thành một cục. Hắn thả năm ngón tay ra, trang giấy đã như bột mịn, tan theo gió.
“Đi xem một chút.” Hắn bước ra điện Duệ Vân trước, không quên căn dặn Hoàng Nhưỡng, “Tiếp tục luyện kiếm, đợi ta quay về.”
Hoàng Nhưỡng đáp vâng, Tạ Thiệu Xung lướt nhìn qua chiêu kiếm của nàng, cảm thấy Tạ Hồng Trần đúng là có chiếu cố đặc biệt với nàng ấy.
Song nói cho cùng, Hoàng Nhưỡng đoạt được vị trí đầu của cuộc thử nghệ đệ tử tân tú, Tạ Hồng Trần có phá lệ coi trọng chút, hình như cũng không thể chê trách mấy.
Trên sân tập võ, Tạ Hồng Trần tự thân đấu với con rối.
Mặc dù võ lực con rối siêu mạnh mẽ, song không chịu được tu vi của hắn. Rất nhanh sau đó tên này bị khoá khắp nơi, không thể thi triển.
Nhiếp Thanh Lam nói: “Tu vi Tông chủ thâm hậu, con rối siêu cấp của Ti Thiên giám cũng thực sự không chịu nổi một đòn.”
Đệ tử khác cũng nhao nhao hùa theo, trong phút chốc, giống như Ti Thiên giám gì đó thật ra cũng không giỏi lắm.
Tạ Hồng Trần vừa đánh với con rối, vừa ung dung chỉnh cấp độ chiến đấu của nó. Mà con rối kia vốn không có tu vi, chỉ dùng chiêu thức đơn thuần, về sức lực và tốc độ ứng biến, trên tay hắn như một món đồ chơi trẻ nít.
Kiếm tiên đệ nhất Tiên môn giờ phút này không có kiếm trong tay, nhưng dáng người phiêu dật, chiêu thức thanh tú, lấy nhẹ gạt nặng, làm cho con rối nhìn qua đầy cồng kềnh đần độn.
Chấn động mới dấy lên trong lòng chư đệ tử, giờ được Tông chủ nhà mình xoa dịu.
Tạ Hồng Trần trong lúc đánh nhau trực tiếp vặn chìa khóa, điều chỉnh độ khó của cấp độ đối chiến từ Bính đến Ấn, cuối cùng chỉnh đến Giáp, hắn thử hết cả ba cấp chiến lực. Vẫn phảng phất như mây nhẹ che trăng, phiêu diêu như tuyết lượn bay trong gió.
Đám đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông yên tĩnh lại, có người nói: “Chút cân lượng này của Ti Thiên giám cũng dám ở trước mặt Tông chủ chúng ta múa rìu qua mắt thợ, thật là buồn cười.”
Lời vừa dứt, đám đệ tử khác nhao nhao phụ họa.
Thế công của con rối càng lúc càng nhanh, song đúng là không thể địch nổi vị Kiếm tiên đệ nhất Tiên môn này. Tạ Hồng Trần vẫn chưa xuất kiếm, hắn tập trung tụ lực, chưởng phong đẩy con rối đối chiến đến một góc sân tập.
Con rối mất mục tiêu, đành ngơ ngác đứng đó.
Tạ Hồng Trần quay lại, một tay chắp sau lưng, áo trắng như tuyết, khuôn mặt thanh lãnh: “Con rối này có lực chiến không tầm thường, không nên chê cười.”
Trong tích tắc đám đệ tử yên tĩnh lại, Tạ Hồng Trần liếc nhìn đám người, nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông từ lúc lập phái đến nay, luôn chú trọng vào tu hành. Lòng vấn đạo mạnh hơn võ đạo. Do đó không đề xướng dùng con rối đối chiến. Song Ti Thiên giám chịu sự quản lý của triều đình, thân ở phàm thế. Khác nhau phần lớn ở xuất thân là người phàm, cũng không có lòng vấn đạo. Con rối đối chiến này, có thể bồi đắp cho chênh lệch trong kỳ môn, tập khảo sát kiếm trận, tăng cơ sở chiến lực. Ti Thiên giám bỏ ra món tiền khổng lồ rèn đúc vật này thật sự là cần thiết.”
Dù là y đánh giá đối thủ, cũng chữ chữ thẳng thắn công bằng: “Hoàn cảnh khác nhau, cách đối phó khác nhau, các người đối mặt với những ý tưởng hay ho xảo diệu nên có lòng kính sợ, không nên khinh miệt.”
“Tông chủ dạy bảo, chúng tôi khắc trong tâm khảm.” Chúng đệ tử thu nụ cười, nghiêm nghị nói.
Tạ Hồng Trần gật gật đầu, hắn nặng nề quay lại góc khuất tìm con rối, bỗng nói với Tạ Thiệu Xung nói: “Qua mấy chục năm tới, chiến lực của Ti Thiên giám sẽ cực kỳ khả quan.”
Tạ Thiệu Xung gật gù, nói: “Nếu Tông chủ lo lắng, chúng ta có thể đến tìm y mua con rối tiếp.”
Tạ Hồng Trần nhìn cậu, cậu nói: “Đệ Nhất Thu này hình như rất có cảm tình với em Nhưỡng chúng ta. Chỉ cần em Nhưỡng mở miệng, nói không chừng…”
“Không cần.” Tạ Hồng Trần lạnh lùng từ chối.
“?” Tạ Thiệu Xung không hiểu ra sao. Nhưng cậu cũng kịp phản ứng rất nhanh, nói: “Cũng đúng ạ. Đường đường là Ngọc Hồ Tiên Tông, nào lại để một nữ đệ tử ra mặt nói tình người đạo lý. Là tôi suy nghĩ không chu toàn.”
Tạ Hồng Trần không nói gì, chỉ nói: “Nếu đã mua con rối này, chớ để không mà không dùng. Triệu tập đệ tử trong môn, sắp xếp đấu trận. Nếu không đủ, cũng phải kịp thời báo Ti Thiên giám phái người xử lý.” Hắn quét mắt qua cái thứ cao lớn kia, dù lời nói công chính, song trong lòng lại khó nén niềm không vui.
Tạ Thiệu Xung khom người thưa: “Vâng.”
Mấy hôm nay, Hoàng Nhưỡng không thể gặp được con rối.
Ngày ngày nàng đều ở trong điện Duệ Vân luyện công, phàm là khi Tạ Hồng Trần rảnh rỗi sẽ dốc lòng chỉ điểm. Nếu là thầy trò bình thường, đệ tử xinh đẹp vậy ngày ngày bầu bạn, e đã sớm có lời đồn đãi.
Nhưng Tạ Hồng Trần không có.
Tạ Hồng Trần từ khi gia nhập dưới trướng Tạ Linh Bích, mãi cho đến nay đảm nhiệm vị trí Tông chủ, phẩm hạnh không hề có bất kỳ tì vết đồn đại nào.
Một người như thế, cao khiết như trăng, hắn có thể có tư tâm gì chứ?
Do đó, Ngọc Hồ Tiên Tông mọi thứ như thường.
Chỉ chính Tạ Hồng Trần biết, hắn muốn gặp nàng.
Chạng vạng tối, Hoàng Nhưỡng sẽ rời đi.
Sau khi nàng đi rồi, toàn bộ điện Duệ Vân đều chìm trong im lặng. Tạ Hồng Trần nặng nề bày giấy bút, sau hồi lâu, hắn cúi đầu, phát hiện bức vẽ dưới bút mình, vẫn là lá ngô đồng bay lất phất như bông tơ.
Mà dưới hoa mỹ nhân múa kiếm, cố phán sinh tư.
Rốt cuộc hắn cũng vẽ nàng vào bức hình. Tâm tư này không thể nói với ai khác. Hắn định hủy bức tranh đi, song suy nghĩ mãi, chỉ cuốn lại cất vào trong pháp bảo Trữ Vật.
Hoàng Nhưỡng từ điện Duệ Vân đi ra, ngang qua sân tập, thấy con rối đang đứng một góc xó.
Lúc này các đệ tử đã tản đi, sân tập lớn vậy, chỉ còn mình nó cô đơn đứng thẳng.
Dù Hoàng Nhưỡng đã luyện kiếm một ngày ở điện Duệ Vân, nhưng thể chất nàng hiện giờ đã tăng lên nhiều. Lại thêm dù sao cũng xuất thân từ Thổ yêu, cũng không dễ mệt mỏi vậy.
—— thân là Ngọc Hồ Tiên Tông quyển thứ nhất vương, nàng cũng sẽ không tuỳ tiện nghỉ ngơi.
Nàng đi đến trước mặt con rối, vặn chìa khóa bằng đồng khởi động, rút bảo kiếm “Nhất chi độc tú” tiếp tục đấu với nó.
Eo núi đỉnh Điểm Thúy, Tạ Thiệu Xung đi ngang, không khỏi ngừng chân xem — sao cô bé này chăm chỉ thế nhỉ?
Cậu nghĩ mãi mà không rõ.
Hoàng Nhưỡng biểu hiện mọi chỗ đều như một người mê võ.
Nhưng thật ra cô ấy nào yêu thích võ đạo. Ngày ngày đều học đầy đau khổ, nghiến răng nghiến lợi, cũng không lười biếng.
Giống như là… có mục đích nào đó thôi thúc cô ấy, không thể thư giãn.
Ti Thiên giám.
Giám Chính cầm theo bốn mươi triệu linh thạch, không sử dụng pháp phù Truyền Tống, nên đến Thượng Kinh đã là ban đêm.
—— Pháp phù Truyền Tống ba ngàn linh thạch, Giám Chính đại nhân không phải lúc cần kíp cũng lười xài.
Ti Thiên giám, đám quan chức đã rời khỏi nha, ở bốn Ti chỉ có thủ vệ trực đêm.
Giám Chính đại nhân bận rộn cả buổi, hơi rã rời. Y tắm rửa xong định lên giường ngủ. Dù y đã bị máu Hủy xà thay đổi thể chất, nhưng phàm là cơ thể con người, không thể giải chấp niệm đối với việc nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng chợt mắt một lát, Ngẫu nhiên nhỏ khế một chút, thật sự cả thể xác tinh thần đều thư thái.
Nhưng xấu chính là ở chỗ, lúc Giám Chính đại nhân định lên giường nghỉ, lại thoáng liếc qua Cửu Khúc Linh đồng.
Trên sân tập, dù trời đã tối đen, nhưng xung quanh nhờ ánh sáng của pháp bảo Trăng Soi, vẫn nhìn được vật.
—— nếu không có ánh sáng như này, e Hoàng Nhưỡng cũng không đến.
Hiện giờ, nàng đang đánh nhau với con rối.
Mức đấu của con rối đang là cấp Bính, nàng tìm tòi rất lâu, đã có thể đánh qua đánh lại với nó cho ra dáng.
Giám Chính đại nhân nhìn một hồi, bỗng thở thật dài, bỏ đi ý định nghỉ ngơi.
Y lại đổi y phục, liếc nhìn Cửu Khúc Linh đồng, thở dài cam chịu. Y đi vào sân luyện công của Bạch Hổ Ti, khởi động một con rối, bắt đầu đánh với nó.
Máu Hủy Xà bị nội lực y khởi động, hoa văn rắn dần hiện trên gương mặt y. Toàn bộ sân luyện công đều tràn ngập sương độc màu xám.
Hôm sau, lúc bọn Lý Lộc đến nha, đã thấy Giám Chính nhà mình vã mồ hôi đầy mình.
Y rút tấm lụa lau trán. Đám Lý Lộc vội vã chạy lên, dọn dẹp nọc rắn ở sân luyện công.
Nọc rắn này không thể gặp máu, nếu không tẩy rửa, nếu có đệ tử bị thương đổ máu gì đó, e là bỏ mạng tức thì.
Mà sai dịch ở Bạch Hổ Ti thường đến sớm, dù họ mang chức quan song cũng dù sao khác biệt với sai dịch bình thường.
Ti Thiên giám rất hay dùng con rối đối chiến cho cá nhân, Thiếu Giám Bạch Hổ Ti cũng nhanh chóng vào sân luyện công, chuẩn bị bắt đầu một ngày huấn luyện.
Thế là trên sân tập, nhóm soa lại môn đến sớm bắt đầu tập luyện với đám con rối.
Chiêu thức và bài tập tương đối đơn giản, song Tạ Hồng Trần nói không sai, với mấy người phàm này, họ cũng đâu có thời gian dài đăng đẳng để mà tu luyện.
Hai chữ vấn đạo này, càng quá mức xa xôi.
Đám quan sai này, chỉ cần có thân thủ nhất định, lại thêm pháp bảo hộ thân là có thể tiện xử lý mấy chuyện nan giải vặt vãnh mà dân chúng gặp phải.
Cho nên chiêu thức của đám con rối dù đúng là thô bạo, song cũng rất thực dụng.
Giám Chính đại nhân đang đứng cạnh sân luyện công, vừa lau mồ hôi, vừa xem sai dịch thủ hạ luyện công.
Thiếu Giám Bạch Hổ Ti Đàm Kỳ đang lần lượt sửa chữa sai, tất cả đều ngay ngắn trật tự.
Chân trời xa xa dấy lên một mảng đỏ rực, mặt trời xé ánh bình minh, từ trong tầng mây lộ ra khuôn mặt đo đỏ.
Giám Chính đại nhân tắm rửa trong nắng rực rỡ, tâm tư lại rớt ở Ngọc Hồ Tiên Tông ngoài ngàn dặm.
Không biết giờ này nàng ngủ chưa.
Y nghĩ đến ngẩn ra, thình lình nghe một giọng chào sau lưng: “Ôi, Tôn Các lão, sao ngài lại đến đây?”
Đệ Nhất Thu quay lại, thấy Tôn Gián Trung Tôn Lão đại nhân. Ông là trọng thần thủ phụ đương triều, tuổi đời đã cao, tóc hoa râm, nhưng tinh thần quắc thước. Ông nhanh bước vào, kẻ hầu sau lưng thật muốn theo không kịp bước ông.
“Hôm nay ngọn gió nào thổi, Lão đại nhân tự mình đến chơi nhà.” Đệ Nhất Thu lạnh nhạt. Chỉ vì Tôn Các lão vẫn luôn một mực phản đối việc Sư Vấn Ngư thành lập Ti Thiên giám chống lại Tiên môn.
Ông mười chín tuổi đã làm quan, luôn thấy Ti Thiên giám không vừa mắt.
Ngày thường liên tục cắt giảm chi phí của Ti Thiên giám, luôn rất không hợp với Đệ Nhất Thu.
Ông ngó đám soa lại môn túa mồ hôi như mưa trên sân tập, hừ lạnh, nói: “Hôm nay bệ hạ cũng không lâm triều, Giám Chính đại nhân cũng không vào triều nghị. Bổn quan có việc muốn bàn với Giám Chính, không phải đành tự mình tới cửa sao?”
Giọng ông mang vẻ bất mãn, bởi Đệ Nhất Thu dù cũng là quan viên triều đình nhưng xưa nay không vào triều.
Đệ Nhất Thu cũng chẳng thèm màng, Sư Vấn Ngư vì muốn trường sinh, xây dựng tháp Viên Dung, đổi niên hiệu Thành Nguyên.
Từ năm Thành Nguyên đầu tiên, lão đã ở luôn trong tháp Viên Dung, rất ít khi lâm triều.
Mà Ti Thiên giám tuy nói lệ thuộc triều đình, song cũng cùng là Tiên môn, không có thời gian xử lý chuyện triều đình. Cho nên trong Ti Thiên giám chỉ có mỗi mình Thiếu giám Thanh Long ti Bạch Khinh Vân lên triều.
Bình thường cũng do hắn phụ trách kết nối với các Bộ triều đình.
Song vì Bạch Khinh Vân này, đâu chỉ là láu cá.
Trong triều không mấy ai tình nguyện liên hệ hắn.
Hiển nhiên Tôn Các lão cũng không ngoại lệ, ông nói tiếp: “Hôm nay Phúc công công đưa tới một bài luyện đan, muốn Ti Thiên giám cùng hỗ trợ luyện đan. Bạch Khinh Vân không muốn truyền lời, bổn quan tự mình tới báo cho Giám Chính.”
Đang nói, ông lấy phương thuốc luyện đan từ trong tay áo ra đưa cho Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu nhận vào trong tay, tỉ mỉ xem qua, chau mày, trong nháy mắt biết vì sao Bạch Khinh Vân từ chối.
Bài luyện đan này quá tốn kém, triều đình có thể cho Ti Thiên giám bao nhiêu bạc?
Nếp nhăn trên mặt Tôn Các lão nổi từng nếp từng nếp, làm ông cực kì uy nghiêm, ông nói: “Tình trạng của triều đình không phải ngài không biết. Mấy năm qua bệ hạ liên tục tu tiên, Ti Thiên giám lại nuôi một đám người bất tiên bất phàm, quốc khố mấy năm liên tục trống rỗng, nhập không đủ xuất. Tiền cho bài luyện đan này quốc khố chỉ có thể phát một phần năm. Còn lại, phải chính Ti Thiên giám các người nghĩ cách!”
Đệ Nhất Thu còn chưa lên tiếng, Tôn Các lão nói tiếp luôn: “Nghe nói Giám Chính đại nhân mới bán cho Ngọc Hồ Tiên Tông một con rối, những bốn mươi triệu linh thạch. Vừa vặn có thể dùng vào luyện đan cho bệ hạ. Giám Chính đã là thần của người, lại là con của người, ắt không dị nghị mới phải.”
Nói xong, ông quay người rời đi.
“Tôn Các lão cũng quá đáng!” Đàm Kỳ không khỏi cả giận nói, “Ý chỉ của bệ hạ, dựa vào cái gì…”
“Được rồi.” Đệ Nhất Thu ngắt lời hắn, nói: “Tiếp tục luyện công.”
Người như Đàm Kỳ cuối cùng cũng nổi cơn giận dữ: “Bao năm qua triều đình giao được tất cả là bao nhiêu bạc cho Ti Thiên giám chứ? Bây giờ ngược lại lão còn bảo ý tốt…”
Đệ Nhất Thu nói khẽ: “Đủ rồi.”
Tôn Các lão nhanh chân bước ra Ti Thiên giám, phía sau lưng ông người hầu vội đuổi theo, định đỡ, lại bị ông đẩy ra.
Mãi chờ đến khi ra khỏi cổng chính Ti Thiên giám, Tôn Các lão vẫn còn thở vắn than dài.
Sau lưng ông kẻ hầu vội lệnh kiệu phu tới, Tôn Các lão đang rực lửa trong lòng, quay lại liếc nhìn cánh cổng Ti Thiên giám lầm bầm: “Giỏi cho cả một đám người, cứ buộc phải tu tiên gì đó. Kết quả bất tiên bất phàm, vẽ hổ ra mèo, chỉ khổ cho lê dân giang sơn.”
Kẻ hầu vịn ông lên kiệu, thủ thỉ: “Thật ra mấy năm qua Giám Chính đại nhân cũng không dễ dàng. Khoản tiền của triều đình không thể phê xuống, ngài ấy nuôi cả đám quan cả bốn Ti đông đảo, nghe nói đến cả nhà riêng cũng không có một túp.”
Tôn Các lão cả giận: “Ngươi nói giúp cho y đó à!”
Kẻ hầu cười nói: “Không gạt đại nhân, cha tiểu nhân lúc trẻ chinh chiến sa trường bị thương ở chân, không thể đi lại nhiều năm. Mười mấy năm trước bệ hạ phái Giám Chính đại nhân an ủi lão binh, Giám Chính đại nhân thấy tình huống ông vậy, đã làm cho ông ấy một đôi chân giả.”
Tôn Các lão lần đầu tiên nghe chuyện này, hỏi lại: “Chân giả?”
Kẻ hầu nói: “Đúng vậy. Lúc đó tiểu nhân cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng sau đó đúng là cha đã đi lại không đáng ngại. Mà lúc ấy Giám Chính còn chưa tròn mười lăm. Cả nhà tiểu nhân luôn nhớ thương ân đức ngài ấy, mấy năm nay tiểu nhân lại may mắn được đi theo đại nhân chỗ này chỗ nọ, thi thoảng nhìn thấy chút việc đời, do đó luôn nhìn được chỗ tốt của ngài ấy.”
Tôn Các lão thở dài, nói: “Thật sự mà nói, lão phu vốn cũng chả thù oán gì với ngài ấy. Mấy năm qua cấp phát từ triều đình cũng không phải cố ý cắt xén, chỉ là cuộc sống người dân thực sự nhiều khó khăn. Hiện giờ giá cây giống càng lúc càng cao, cuộc sống của dân đen tầng dưới chót không dễ chịu. Nếu ta không kín đáo siết chút, ai sẽ suy nghĩ cho bọn họ chứ?”
Kẻ hầu nói: “Các lão lòng lo thiên hạ, tiểu nhân tất nhiên biết.”
Tôn Các lão ừm đáp, vén màn kiệu, nhìn lại Ti Thiên giám một chút, nói: “Nếu ngài ấy thực sự hết cách, thì tiền chi cho luyện đan, trích giảm phân nửa đi.”
Kẻ hầu tán thưởng: “Lòng nhân từ của Các lão thật đáng cảm phục.”
Nhưng, Đệ Nhất Thu cũng không đi tìm ông ta.
Có điều hôm sau, y lợi dụng lý do con trai tròn mười tuổi, độ kiếp thành công, phát thiệp mời rộng rãi. Từ quan viên triều đình đến bạn tốt trong Tiên môn, đều mời cả.
Người nhận được thiệp mời chả hiểu ra sao —— vị Giám Chính đại nhân vẫn luôn ở trong quan xá, cô đơn một mình. Lấy con trai gì ở đâu ra?! Còn tròn mười tuổi nữa?
Còn nữa, mười tuổi thì độ cái gì mà kiếp?
Bởi chỗ hiếu kì đó, hôm mở yến tiệc, mọi người vẫn rối rít tìm đến.
Người đã tới, tất nhiên tiền mừng không thể thiếu.
Giám Chính đại nhân cũng không khách khí, nếu phát hiện người đem lễ ít, còn âm dương quái khí nói móc mấy câu. Ai cũng là người có thể diện, nào chịu được đâu?
Nên người đi sau cũng đã có kinh nghiệm, tiền mừng vô cùng phong phú.
Đến bữa tiệc, đối mặt với ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, Giám Chính đại nhân rốt cuộc cũng đưa con trai ra mắt mọi người.
—— một con sâu róm màu mè lòe loẹt.
Con sâu ăn uống thật không tệ, ăn đến trắng trẻo mập mạp.
Mà Giám Chính đại nhân vì kéo dài tuổi thọ của nó, mỗi ngày cho nó ăn ít linh đan. Giờ đây nó mập ú to đùng, màu sắc càng rực rỡ xinh đẹp.
Thượng Thư bộ Hộ Chu đại nhân đến đây làm khách hỏi: “Đây là… ái tử của Giám Chính?” Ngụ ý rất đơn giản —— con mẹ nó ngài sinh ra thứ này ư?
Giám Chính đại nhân không nhanh không chậm, nói: “Con nuôi.”
“…” Cả đám thầm chửi má nó trong lòng song ngoài miệng cũng không tiện nói gì.
Giám Chính đại nhân nâng đứa con nuôi, trước mặt đám đông cưng chiều đút một ít linh đan cho nó, bê nó khoe khoang bốn phía, thuận tiện thu lễ.
Đám người chịu lỗ, đành cắm đầu ăn cơm.
Ngay lúc này, Lý Lộc chỉ vào bàn tay y, nói: “Giám Chính, nó…”
Giám Chính đại nhân cúi nhìn, thấy con sâu róm kết kén trong bàn tay mình, sau đó phá kén chui ra, hóa thành một con ngài gai xanh có mép cánh ánh kim.
Cả quá trình, vừa chậm rãi vừa mềm mại.
Giám Chính đại nhân cúi nhìn chăm chú, bất giác nín thở.
Ô, con sâu róm nàng tặng y năm đó, vào giây phút này đây đang phá kén thành bướm.
Mặc dù Tạ Hồng Trần ngoài miệng không nói, song hảo cảm với Ti Thiên giám thành số không. Lệnh cho Tạ Thiệu Xung đem con rối đến sân tập võ để đệ tử dùng trong luyện đấu.
Lúc đầu, mọi người cũng không thèm để tâm lắm.
Một con rối thôi mà, dù gì cũng là vật chết. Có thể làm được gì?
Bọn Tạ Thiệu Xung, Nhiếp Thanh Lam, Tạ Lạp cũng rất không thèm đặt ngữ ấy vào mắt.
Dù sao Tông môn bất đắc dĩ phải bỏ ra số tiền rất lớn, cũng không thể mua về một đống sắt vụn.
Tạ Thiệu Xung đứng trước mặt con rối, nói với Nhiếp Thanh Lam: “Thử chút xem.”
Nhiếp Thanh Lam lấy chìa khoá bằng đồng cắm vào lỗ tai con rối. Ba người cũng không hy vọng phản hồi gì, trái lại đám đệ tử khác cảm thấy hết sức hứng thú, xa xa bu lại nhìn.
—— bốn mươi triệu linh thạch. Ai từng thấy chứ?
Xem náo nhiệt cũng được.
Nhiếp Thanh Lam nhón chân, vặn chiếc chìa khoá đồng. Hết một vòng, không thấy phản ứng gì, thế là anh ta lại vặn một vòng, sau đó, lại một vòng nữa.
“Chả lẽ thứ đồ chơi này hỏng rồi?” Vừa dứt lời, con rối đánh một quyền ngay hàm phải anh ta. Nhanh đến mức anh không kịp phản ứng!
Bốp, Nhiếp Thanh Lam chỉ thấy sao vàng bay loạn trước mắt, anh ta lấy tay che mặt, song quyền thứ hai của con rối đã vung tới ngay tức thì.
Tạ Thiệu Xung và Tạ Lạp bị quyền phong quét qua, cũng kinh sợ nhảy lên, né qua một bên cực kỳ nhanh.
Thế là Nhiếp Thanh Lam bị con rối… đuổi đánh.
Tạ Thiệu Xung nãy còn khoanh tay nhìn, song sau đó, mặt anh dần dần cứng lại.
—— con rối này ra chiêu đã được phân giải đầy tinh vi. Cũng không phải cứng nhắc sáo rỗng như họ tưởng tượng.
Dù sao Nhiếp Thanh Lam cũng là Đại đệ tử của Tạ Hồng Trần, sau mấy lần trốn tránh cũng bắt đầu tay đôi với con rối, thế mà con rối lại có thể đánh anh ta ra dáng.
Tiếng xào xáo xung quanh nhỏ dần, vì mấy đệ tử xem cuốn quá, không thốt thêm lời nào nữa.
Tạ Thiệu Xung chăm chú nhìn sân tập võ, dần dà cậu phát hiện —— bốn mươi triệu linh thạch của Tông môn, e là tiêu không quá oan.
Còn điện Duệ Vân, Hoàng Nhưỡng đang được Tạ Hồng Trần tự mình truyền thụ công pháp.
Trong khuôn viên điện Duệ Vân có một sân tập võ nhỏ, chuyên dành cho Tông chủ dùng riêng cho việc luyện công hay giảng bài.
Tạ Hồng Trần ngồi bên cạnh bàn đá, một ấm trà xanh trước mặt, xem một quyển kiếm phổ cổ xưa trong tay.
Hoàng Nhưỡng ở trong sân luyện kiếm, kiếm của nàng vẫn bá đạo độc ác, cây ngô đồng xung quanh bị kiếm khí của nàng tấn công, lá rụng tung bay.
Tạ Hồng Trần thi thoảng ngẩng nhìn nàng, thấy lá bay như hoa, còn mỹ nhân múa kiếm đoan trang diễm liệt.
Hắn mang giấy bút đến, lấy bút chấm mực, vốn định sáng tạo vài câu kiếm quyết, nhưng đặt bút lại thành vẽ.
Hoàng Nhưỡng bởi đang ở trước mặt hắn, vốn cực kỳ chú trọng vẻ đẹp thần thái từng chiêu từng thức.
Lá ngô đồng rơi dưới ngòi bút của Tạ Hồng Trần, tản ra như tơ bông. Chỉ thiếu mỗi người múa kiếm ở giữa.
Dẫu sao hắn cũng là tấm gương sáng cho kẻ khác, tự vẽ tranh nhỏ giống nữ đệ tử, nếu truyền ra, người ngoài sẽ phỏng đoán thế nào?
Bút mực đến đây, không thể tiếp tục.
Hắn ngẩng nhìn, thấy nắng chiều rơi như mảnh vàng vụn, tung bay cùng lá, giai nhân cầm kiếm như võ như múa. Hắn nhấp nhẹ trà thơm, trong chớp mắt thanh tĩnh này, là năm tháng đẹp nhất.
Lúc Tạ Thiệu Xung tới, đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Sân tập rất nhỏ, xưa nay nhiều nhất chỉ dùng cho hai người luyện đấu. Một gốc ngô đồng màu xanh biếc xum xuê bên cạnh sân. Mà dưới cây, Hoàng Nhưỡng múa kiếm, Tạ Hồng Trần ngồi ở bộ bàn bằng đá bên ngoài, tay cầm chén trà, chăm chú nhìn giữa sân.
Giai nhân như vẽ, cảnh tượng này dĩ nhiên có mấy phần kiều diễm.
Đương nhiên, Tạ Thiệu Xung tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của Tạ Hồng Trần. Anh ta tin rằng Tạ Hồng Trần đối với nữ đệ tử duy nhất của mình chỉ có tình cảm thỉ độc*.
Cậu đi thẳng vào, thưa: “Tông chủ.”
(*) tình cảm bao bọc che chở như thú cha mẹ liếm con sơ sinh
Tạ Hồng Trần vẫn không lộ vẻ, nhưng nước chén trà màu hổ phách trong tay lại gợn lên một gợn sóng.
Hắn nhẹ nhàng gác chén trà, thu hồi màu vẽ trên bàn không để lại dấu vết, hỏi: “Chuyện gì?”
Tạ Thiệu Xung thi lễ: “Tôi và Thanh Lam, Tạ Lạp vừa mới khảo nghiệm con rối đối chiến.”
Tạ Hồng Trần ừ hỏi: “Kết quả như thế nào?”
Tạ Thiệu Xung nghiêm túc nói: “Đáng giá.”
Tạ Hồng Trần giật mình, đỉnh mày nhẹ nhíu. Tạ Thiệu Xung nói: “Thứ này về chiến lực phân ba cấp. Cấp chiến lực cao nhất chuyên dùng với kiếm trận, cần nhiều người đối chiến. Cấp Ất có thể để Thanh Lam với Lạp cùng luyện tập, cấp Bính thì thích hợp đệ tử sơ cấp. Tôi xem cơ quan trên ấy, áng chừng còn rất nhiều tác dụng, còn phải thử từng cái mới biết.”
Cậu do dự một lát, vẫn kết luận: “Đệ Nhất Thu này thật tài hoa. Có con rối đối chiến như này, thảo nào mấy năm nay, đệ tử mới gia nhập của Ti Thiên giám phát triển cực mạnh mẽ.”
Tạ Hồng Trần đứng dậy, tiện tay vò bức tranh mới vẽ thành một cục. Hắn thả năm ngón tay ra, trang giấy đã như bột mịn, tan theo gió.
“Đi xem một chút.” Hắn bước ra điện Duệ Vân trước, không quên căn dặn Hoàng Nhưỡng, “Tiếp tục luyện kiếm, đợi ta quay về.”
Hoàng Nhưỡng đáp vâng, Tạ Thiệu Xung lướt nhìn qua chiêu kiếm của nàng, cảm thấy Tạ Hồng Trần đúng là có chiếu cố đặc biệt với nàng ấy.
Song nói cho cùng, Hoàng Nhưỡng đoạt được vị trí đầu của cuộc thử nghệ đệ tử tân tú, Tạ Hồng Trần có phá lệ coi trọng chút, hình như cũng không thể chê trách mấy.
Trên sân tập võ, Tạ Hồng Trần tự thân đấu với con rối.
Mặc dù võ lực con rối siêu mạnh mẽ, song không chịu được tu vi của hắn. Rất nhanh sau đó tên này bị khoá khắp nơi, không thể thi triển.
Nhiếp Thanh Lam nói: “Tu vi Tông chủ thâm hậu, con rối siêu cấp của Ti Thiên giám cũng thực sự không chịu nổi một đòn.”
Đệ tử khác cũng nhao nhao hùa theo, trong phút chốc, giống như Ti Thiên giám gì đó thật ra cũng không giỏi lắm.
Tạ Hồng Trần vừa đánh với con rối, vừa ung dung chỉnh cấp độ chiến đấu của nó. Mà con rối kia vốn không có tu vi, chỉ dùng chiêu thức đơn thuần, về sức lực và tốc độ ứng biến, trên tay hắn như một món đồ chơi trẻ nít.
Kiếm tiên đệ nhất Tiên môn giờ phút này không có kiếm trong tay, nhưng dáng người phiêu dật, chiêu thức thanh tú, lấy nhẹ gạt nặng, làm cho con rối nhìn qua đầy cồng kềnh đần độn.
Chấn động mới dấy lên trong lòng chư đệ tử, giờ được Tông chủ nhà mình xoa dịu.
Tạ Hồng Trần trong lúc đánh nhau trực tiếp vặn chìa khóa, điều chỉnh độ khó của cấp độ đối chiến từ Bính đến Ấn, cuối cùng chỉnh đến Giáp, hắn thử hết cả ba cấp chiến lực. Vẫn phảng phất như mây nhẹ che trăng, phiêu diêu như tuyết lượn bay trong gió.
Đám đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông yên tĩnh lại, có người nói: “Chút cân lượng này của Ti Thiên giám cũng dám ở trước mặt Tông chủ chúng ta múa rìu qua mắt thợ, thật là buồn cười.”
Lời vừa dứt, đám đệ tử khác nhao nhao phụ họa.
Thế công của con rối càng lúc càng nhanh, song đúng là không thể địch nổi vị Kiếm tiên đệ nhất Tiên môn này. Tạ Hồng Trần vẫn chưa xuất kiếm, hắn tập trung tụ lực, chưởng phong đẩy con rối đối chiến đến một góc sân tập.
Con rối mất mục tiêu, đành ngơ ngác đứng đó.
Tạ Hồng Trần quay lại, một tay chắp sau lưng, áo trắng như tuyết, khuôn mặt thanh lãnh: “Con rối này có lực chiến không tầm thường, không nên chê cười.”
Trong tích tắc đám đệ tử yên tĩnh lại, Tạ Hồng Trần liếc nhìn đám người, nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông từ lúc lập phái đến nay, luôn chú trọng vào tu hành. Lòng vấn đạo mạnh hơn võ đạo. Do đó không đề xướng dùng con rối đối chiến. Song Ti Thiên giám chịu sự quản lý của triều đình, thân ở phàm thế. Khác nhau phần lớn ở xuất thân là người phàm, cũng không có lòng vấn đạo. Con rối đối chiến này, có thể bồi đắp cho chênh lệch trong kỳ môn, tập khảo sát kiếm trận, tăng cơ sở chiến lực. Ti Thiên giám bỏ ra món tiền khổng lồ rèn đúc vật này thật sự là cần thiết.”
Dù là y đánh giá đối thủ, cũng chữ chữ thẳng thắn công bằng: “Hoàn cảnh khác nhau, cách đối phó khác nhau, các người đối mặt với những ý tưởng hay ho xảo diệu nên có lòng kính sợ, không nên khinh miệt.”
“Tông chủ dạy bảo, chúng tôi khắc trong tâm khảm.” Chúng đệ tử thu nụ cười, nghiêm nghị nói.
Tạ Hồng Trần gật gật đầu, hắn nặng nề quay lại góc khuất tìm con rối, bỗng nói với Tạ Thiệu Xung nói: “Qua mấy chục năm tới, chiến lực của Ti Thiên giám sẽ cực kỳ khả quan.”
Tạ Thiệu Xung gật gù, nói: “Nếu Tông chủ lo lắng, chúng ta có thể đến tìm y mua con rối tiếp.”
Tạ Hồng Trần nhìn cậu, cậu nói: “Đệ Nhất Thu này hình như rất có cảm tình với em Nhưỡng chúng ta. Chỉ cần em Nhưỡng mở miệng, nói không chừng…”
“Không cần.” Tạ Hồng Trần lạnh lùng từ chối.
“?” Tạ Thiệu Xung không hiểu ra sao. Nhưng cậu cũng kịp phản ứng rất nhanh, nói: “Cũng đúng ạ. Đường đường là Ngọc Hồ Tiên Tông, nào lại để một nữ đệ tử ra mặt nói tình người đạo lý. Là tôi suy nghĩ không chu toàn.”
Tạ Hồng Trần không nói gì, chỉ nói: “Nếu đã mua con rối này, chớ để không mà không dùng. Triệu tập đệ tử trong môn, sắp xếp đấu trận. Nếu không đủ, cũng phải kịp thời báo Ti Thiên giám phái người xử lý.” Hắn quét mắt qua cái thứ cao lớn kia, dù lời nói công chính, song trong lòng lại khó nén niềm không vui.
Tạ Thiệu Xung khom người thưa: “Vâng.”
Mấy hôm nay, Hoàng Nhưỡng không thể gặp được con rối.
Ngày ngày nàng đều ở trong điện Duệ Vân luyện công, phàm là khi Tạ Hồng Trần rảnh rỗi sẽ dốc lòng chỉ điểm. Nếu là thầy trò bình thường, đệ tử xinh đẹp vậy ngày ngày bầu bạn, e đã sớm có lời đồn đãi.
Nhưng Tạ Hồng Trần không có.
Tạ Hồng Trần từ khi gia nhập dưới trướng Tạ Linh Bích, mãi cho đến nay đảm nhiệm vị trí Tông chủ, phẩm hạnh không hề có bất kỳ tì vết đồn đại nào.
Một người như thế, cao khiết như trăng, hắn có thể có tư tâm gì chứ?
Do đó, Ngọc Hồ Tiên Tông mọi thứ như thường.
Chỉ chính Tạ Hồng Trần biết, hắn muốn gặp nàng.
Chạng vạng tối, Hoàng Nhưỡng sẽ rời đi.
Sau khi nàng đi rồi, toàn bộ điện Duệ Vân đều chìm trong im lặng. Tạ Hồng Trần nặng nề bày giấy bút, sau hồi lâu, hắn cúi đầu, phát hiện bức vẽ dưới bút mình, vẫn là lá ngô đồng bay lất phất như bông tơ.
Mà dưới hoa mỹ nhân múa kiếm, cố phán sinh tư.
Rốt cuộc hắn cũng vẽ nàng vào bức hình. Tâm tư này không thể nói với ai khác. Hắn định hủy bức tranh đi, song suy nghĩ mãi, chỉ cuốn lại cất vào trong pháp bảo Trữ Vật.
Hoàng Nhưỡng từ điện Duệ Vân đi ra, ngang qua sân tập, thấy con rối đang đứng một góc xó.
Lúc này các đệ tử đã tản đi, sân tập lớn vậy, chỉ còn mình nó cô đơn đứng thẳng.
Dù Hoàng Nhưỡng đã luyện kiếm một ngày ở điện Duệ Vân, nhưng thể chất nàng hiện giờ đã tăng lên nhiều. Lại thêm dù sao cũng xuất thân từ Thổ yêu, cũng không dễ mệt mỏi vậy.
—— thân là Ngọc Hồ Tiên Tông quyển thứ nhất vương, nàng cũng sẽ không tuỳ tiện nghỉ ngơi.
Nàng đi đến trước mặt con rối, vặn chìa khóa bằng đồng khởi động, rút bảo kiếm “Nhất chi độc tú” tiếp tục đấu với nó.
Eo núi đỉnh Điểm Thúy, Tạ Thiệu Xung đi ngang, không khỏi ngừng chân xem — sao cô bé này chăm chỉ thế nhỉ?
Cậu nghĩ mãi mà không rõ.
Hoàng Nhưỡng biểu hiện mọi chỗ đều như một người mê võ.
Nhưng thật ra cô ấy nào yêu thích võ đạo. Ngày ngày đều học đầy đau khổ, nghiến răng nghiến lợi, cũng không lười biếng.
Giống như là… có mục đích nào đó thôi thúc cô ấy, không thể thư giãn.
Ti Thiên giám.
Giám Chính cầm theo bốn mươi triệu linh thạch, không sử dụng pháp phù Truyền Tống, nên đến Thượng Kinh đã là ban đêm.
—— Pháp phù Truyền Tống ba ngàn linh thạch, Giám Chính đại nhân không phải lúc cần kíp cũng lười xài.
Ti Thiên giám, đám quan chức đã rời khỏi nha, ở bốn Ti chỉ có thủ vệ trực đêm.
Giám Chính đại nhân bận rộn cả buổi, hơi rã rời. Y tắm rửa xong định lên giường ngủ. Dù y đã bị máu Hủy xà thay đổi thể chất, nhưng phàm là cơ thể con người, không thể giải chấp niệm đối với việc nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng chợt mắt một lát, Ngẫu nhiên nhỏ khế một chút, thật sự cả thể xác tinh thần đều thư thái.
Nhưng xấu chính là ở chỗ, lúc Giám Chính đại nhân định lên giường nghỉ, lại thoáng liếc qua Cửu Khúc Linh đồng.
Trên sân tập, dù trời đã tối đen, nhưng xung quanh nhờ ánh sáng của pháp bảo Trăng Soi, vẫn nhìn được vật.
—— nếu không có ánh sáng như này, e Hoàng Nhưỡng cũng không đến.
Hiện giờ, nàng đang đánh nhau với con rối.
Mức đấu của con rối đang là cấp Bính, nàng tìm tòi rất lâu, đã có thể đánh qua đánh lại với nó cho ra dáng.
Giám Chính đại nhân nhìn một hồi, bỗng thở thật dài, bỏ đi ý định nghỉ ngơi.
Y lại đổi y phục, liếc nhìn Cửu Khúc Linh đồng, thở dài cam chịu. Y đi vào sân luyện công của Bạch Hổ Ti, khởi động một con rối, bắt đầu đánh với nó.
Máu Hủy Xà bị nội lực y khởi động, hoa văn rắn dần hiện trên gương mặt y. Toàn bộ sân luyện công đều tràn ngập sương độc màu xám.
Hôm sau, lúc bọn Lý Lộc đến nha, đã thấy Giám Chính nhà mình vã mồ hôi đầy mình.
Y rút tấm lụa lau trán. Đám Lý Lộc vội vã chạy lên, dọn dẹp nọc rắn ở sân luyện công.
Nọc rắn này không thể gặp máu, nếu không tẩy rửa, nếu có đệ tử bị thương đổ máu gì đó, e là bỏ mạng tức thì.
Mà sai dịch ở Bạch Hổ Ti thường đến sớm, dù họ mang chức quan song cũng dù sao khác biệt với sai dịch bình thường.
Ti Thiên giám rất hay dùng con rối đối chiến cho cá nhân, Thiếu Giám Bạch Hổ Ti cũng nhanh chóng vào sân luyện công, chuẩn bị bắt đầu một ngày huấn luyện.
Thế là trên sân tập, nhóm soa lại môn đến sớm bắt đầu tập luyện với đám con rối.
Chiêu thức và bài tập tương đối đơn giản, song Tạ Hồng Trần nói không sai, với mấy người phàm này, họ cũng đâu có thời gian dài đăng đẳng để mà tu luyện.
Hai chữ vấn đạo này, càng quá mức xa xôi.
Đám quan sai này, chỉ cần có thân thủ nhất định, lại thêm pháp bảo hộ thân là có thể tiện xử lý mấy chuyện nan giải vặt vãnh mà dân chúng gặp phải.
Cho nên chiêu thức của đám con rối dù đúng là thô bạo, song cũng rất thực dụng.
Giám Chính đại nhân đang đứng cạnh sân luyện công, vừa lau mồ hôi, vừa xem sai dịch thủ hạ luyện công.
Thiếu Giám Bạch Hổ Ti Đàm Kỳ đang lần lượt sửa chữa sai, tất cả đều ngay ngắn trật tự.
Chân trời xa xa dấy lên một mảng đỏ rực, mặt trời xé ánh bình minh, từ trong tầng mây lộ ra khuôn mặt đo đỏ.
Giám Chính đại nhân tắm rửa trong nắng rực rỡ, tâm tư lại rớt ở Ngọc Hồ Tiên Tông ngoài ngàn dặm.
Không biết giờ này nàng ngủ chưa.
Y nghĩ đến ngẩn ra, thình lình nghe một giọng chào sau lưng: “Ôi, Tôn Các lão, sao ngài lại đến đây?”
Đệ Nhất Thu quay lại, thấy Tôn Gián Trung Tôn Lão đại nhân. Ông là trọng thần thủ phụ đương triều, tuổi đời đã cao, tóc hoa râm, nhưng tinh thần quắc thước. Ông nhanh bước vào, kẻ hầu sau lưng thật muốn theo không kịp bước ông.
“Hôm nay ngọn gió nào thổi, Lão đại nhân tự mình đến chơi nhà.” Đệ Nhất Thu lạnh nhạt. Chỉ vì Tôn Các lão vẫn luôn một mực phản đối việc Sư Vấn Ngư thành lập Ti Thiên giám chống lại Tiên môn.
Ông mười chín tuổi đã làm quan, luôn thấy Ti Thiên giám không vừa mắt.
Ngày thường liên tục cắt giảm chi phí của Ti Thiên giám, luôn rất không hợp với Đệ Nhất Thu.
Ông ngó đám soa lại môn túa mồ hôi như mưa trên sân tập, hừ lạnh, nói: “Hôm nay bệ hạ cũng không lâm triều, Giám Chính đại nhân cũng không vào triều nghị. Bổn quan có việc muốn bàn với Giám Chính, không phải đành tự mình tới cửa sao?”
Giọng ông mang vẻ bất mãn, bởi Đệ Nhất Thu dù cũng là quan viên triều đình nhưng xưa nay không vào triều.
Đệ Nhất Thu cũng chẳng thèm màng, Sư Vấn Ngư vì muốn trường sinh, xây dựng tháp Viên Dung, đổi niên hiệu Thành Nguyên.
Từ năm Thành Nguyên đầu tiên, lão đã ở luôn trong tháp Viên Dung, rất ít khi lâm triều.
Mà Ti Thiên giám tuy nói lệ thuộc triều đình, song cũng cùng là Tiên môn, không có thời gian xử lý chuyện triều đình. Cho nên trong Ti Thiên giám chỉ có mỗi mình Thiếu giám Thanh Long ti Bạch Khinh Vân lên triều.
Bình thường cũng do hắn phụ trách kết nối với các Bộ triều đình.
Song vì Bạch Khinh Vân này, đâu chỉ là láu cá.
Trong triều không mấy ai tình nguyện liên hệ hắn.
Hiển nhiên Tôn Các lão cũng không ngoại lệ, ông nói tiếp: “Hôm nay Phúc công công đưa tới một bài luyện đan, muốn Ti Thiên giám cùng hỗ trợ luyện đan. Bạch Khinh Vân không muốn truyền lời, bổn quan tự mình tới báo cho Giám Chính.”
Đang nói, ông lấy phương thuốc luyện đan từ trong tay áo ra đưa cho Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu nhận vào trong tay, tỉ mỉ xem qua, chau mày, trong nháy mắt biết vì sao Bạch Khinh Vân từ chối.
Bài luyện đan này quá tốn kém, triều đình có thể cho Ti Thiên giám bao nhiêu bạc?
Nếp nhăn trên mặt Tôn Các lão nổi từng nếp từng nếp, làm ông cực kì uy nghiêm, ông nói: “Tình trạng của triều đình không phải ngài không biết. Mấy năm qua bệ hạ liên tục tu tiên, Ti Thiên giám lại nuôi một đám người bất tiên bất phàm, quốc khố mấy năm liên tục trống rỗng, nhập không đủ xuất. Tiền cho bài luyện đan này quốc khố chỉ có thể phát một phần năm. Còn lại, phải chính Ti Thiên giám các người nghĩ cách!”
Đệ Nhất Thu còn chưa lên tiếng, Tôn Các lão nói tiếp luôn: “Nghe nói Giám Chính đại nhân mới bán cho Ngọc Hồ Tiên Tông một con rối, những bốn mươi triệu linh thạch. Vừa vặn có thể dùng vào luyện đan cho bệ hạ. Giám Chính đã là thần của người, lại là con của người, ắt không dị nghị mới phải.”
Nói xong, ông quay người rời đi.
“Tôn Các lão cũng quá đáng!” Đàm Kỳ không khỏi cả giận nói, “Ý chỉ của bệ hạ, dựa vào cái gì…”
“Được rồi.” Đệ Nhất Thu ngắt lời hắn, nói: “Tiếp tục luyện công.”
Người như Đàm Kỳ cuối cùng cũng nổi cơn giận dữ: “Bao năm qua triều đình giao được tất cả là bao nhiêu bạc cho Ti Thiên giám chứ? Bây giờ ngược lại lão còn bảo ý tốt…”
Đệ Nhất Thu nói khẽ: “Đủ rồi.”
Tôn Các lão nhanh chân bước ra Ti Thiên giám, phía sau lưng ông người hầu vội đuổi theo, định đỡ, lại bị ông đẩy ra.
Mãi chờ đến khi ra khỏi cổng chính Ti Thiên giám, Tôn Các lão vẫn còn thở vắn than dài.
Sau lưng ông kẻ hầu vội lệnh kiệu phu tới, Tôn Các lão đang rực lửa trong lòng, quay lại liếc nhìn cánh cổng Ti Thiên giám lầm bầm: “Giỏi cho cả một đám người, cứ buộc phải tu tiên gì đó. Kết quả bất tiên bất phàm, vẽ hổ ra mèo, chỉ khổ cho lê dân giang sơn.”
Kẻ hầu vịn ông lên kiệu, thủ thỉ: “Thật ra mấy năm qua Giám Chính đại nhân cũng không dễ dàng. Khoản tiền của triều đình không thể phê xuống, ngài ấy nuôi cả đám quan cả bốn Ti đông đảo, nghe nói đến cả nhà riêng cũng không có một túp.”
Tôn Các lão cả giận: “Ngươi nói giúp cho y đó à!”
Kẻ hầu cười nói: “Không gạt đại nhân, cha tiểu nhân lúc trẻ chinh chiến sa trường bị thương ở chân, không thể đi lại nhiều năm. Mười mấy năm trước bệ hạ phái Giám Chính đại nhân an ủi lão binh, Giám Chính đại nhân thấy tình huống ông vậy, đã làm cho ông ấy một đôi chân giả.”
Tôn Các lão lần đầu tiên nghe chuyện này, hỏi lại: “Chân giả?”
Kẻ hầu nói: “Đúng vậy. Lúc đó tiểu nhân cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng sau đó đúng là cha đã đi lại không đáng ngại. Mà lúc ấy Giám Chính còn chưa tròn mười lăm. Cả nhà tiểu nhân luôn nhớ thương ân đức ngài ấy, mấy năm nay tiểu nhân lại may mắn được đi theo đại nhân chỗ này chỗ nọ, thi thoảng nhìn thấy chút việc đời, do đó luôn nhìn được chỗ tốt của ngài ấy.”
Tôn Các lão thở dài, nói: “Thật sự mà nói, lão phu vốn cũng chả thù oán gì với ngài ấy. Mấy năm qua cấp phát từ triều đình cũng không phải cố ý cắt xén, chỉ là cuộc sống người dân thực sự nhiều khó khăn. Hiện giờ giá cây giống càng lúc càng cao, cuộc sống của dân đen tầng dưới chót không dễ chịu. Nếu ta không kín đáo siết chút, ai sẽ suy nghĩ cho bọn họ chứ?”
Kẻ hầu nói: “Các lão lòng lo thiên hạ, tiểu nhân tất nhiên biết.”
Tôn Các lão ừm đáp, vén màn kiệu, nhìn lại Ti Thiên giám một chút, nói: “Nếu ngài ấy thực sự hết cách, thì tiền chi cho luyện đan, trích giảm phân nửa đi.”
Kẻ hầu tán thưởng: “Lòng nhân từ của Các lão thật đáng cảm phục.”
Nhưng, Đệ Nhất Thu cũng không đi tìm ông ta.
Có điều hôm sau, y lợi dụng lý do con trai tròn mười tuổi, độ kiếp thành công, phát thiệp mời rộng rãi. Từ quan viên triều đình đến bạn tốt trong Tiên môn, đều mời cả.
Người nhận được thiệp mời chả hiểu ra sao —— vị Giám Chính đại nhân vẫn luôn ở trong quan xá, cô đơn một mình. Lấy con trai gì ở đâu ra?! Còn tròn mười tuổi nữa?
Còn nữa, mười tuổi thì độ cái gì mà kiếp?
Bởi chỗ hiếu kì đó, hôm mở yến tiệc, mọi người vẫn rối rít tìm đến.
Người đã tới, tất nhiên tiền mừng không thể thiếu.
Giám Chính đại nhân cũng không khách khí, nếu phát hiện người đem lễ ít, còn âm dương quái khí nói móc mấy câu. Ai cũng là người có thể diện, nào chịu được đâu?
Nên người đi sau cũng đã có kinh nghiệm, tiền mừng vô cùng phong phú.
Đến bữa tiệc, đối mặt với ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, Giám Chính đại nhân rốt cuộc cũng đưa con trai ra mắt mọi người.
—— một con sâu róm màu mè lòe loẹt.
Con sâu ăn uống thật không tệ, ăn đến trắng trẻo mập mạp.
Mà Giám Chính đại nhân vì kéo dài tuổi thọ của nó, mỗi ngày cho nó ăn ít linh đan. Giờ đây nó mập ú to đùng, màu sắc càng rực rỡ xinh đẹp.
Thượng Thư bộ Hộ Chu đại nhân đến đây làm khách hỏi: “Đây là… ái tử của Giám Chính?” Ngụ ý rất đơn giản —— con mẹ nó ngài sinh ra thứ này ư?
Giám Chính đại nhân không nhanh không chậm, nói: “Con nuôi.”
“…” Cả đám thầm chửi má nó trong lòng song ngoài miệng cũng không tiện nói gì.
Giám Chính đại nhân nâng đứa con nuôi, trước mặt đám đông cưng chiều đút một ít linh đan cho nó, bê nó khoe khoang bốn phía, thuận tiện thu lễ.
Đám người chịu lỗ, đành cắm đầu ăn cơm.
Ngay lúc này, Lý Lộc chỉ vào bàn tay y, nói: “Giám Chính, nó…”
Giám Chính đại nhân cúi nhìn, thấy con sâu róm kết kén trong bàn tay mình, sau đó phá kén chui ra, hóa thành một con ngài gai xanh có mép cánh ánh kim.
Cả quá trình, vừa chậm rãi vừa mềm mại.
Giám Chính đại nhân cúi nhìn chăm chú, bất giác nín thở.
Ô, con sâu róm nàng tặng y năm đó, vào giây phút này đây đang phá kén thành bướm.
Bình luận facebook