-
Chương 85
Thấy giống Lương Mễ mỗi lúc một lớn, thế gia Gầy giống ngày càng yên lặng.
Yên lặng không phải là vì thỏa hiệp, mà là sợ hãi.
Hôm ấy, nhà họ Tức.
Tức lão gia tử ngồi ở ngôi đầu bàn, ánh mắt lạnh lùng.
Xếp hàng hai bên bên cạnh, là vài người nổi cao danh và thế gia Gầy giống.
Một họ thổ yêu ngày nay, xem hậu duệ của Tức nhưỡng là bề trên.
Mấy dòng thứ khác đều dựa hơi Tức lão gia tử.
“Thứ này, chắc hẳn mọi người đều thấy qua.” Tức lão gia tử chỉ vào hạt Lương Mễ trên bàn, mấy người kia gật đầu, không nói gì. Giống mẹ của Lương Mễ, mọi người không có. Nhưng hạt giống thu hoạch sau khi trưởng thành, ai nấy đều nghiên cứu qua.
Ánh mắt Tức lão gia tử đầy nặng nề, nói: “Lão phu cũng đã xem qua.” Nói xong, ông vung tay một cái, hạ nhân bưng một chậu hoa lên. Đất trong đó nứt nẻ gần như không có xíu nước nào.
Nhưng, mầm xanh trong chậu lại mọc rất khỏe.
Đám người dừng mắt trên mầm cây rễ khỏe lá dày trong chậu, sắc mặt ai nấy tái xanh.
Tức lão gia tử không nhanh không chậm vân vê cầm châu trong tay, hồi lâu nói: “Các người cho rằng, kỹ nghệ của Đệ Tam Mộng này thế nào?”
Sa Nguyên gia chủ của nhà họ Sa nói: “Giống tốt ổn định, sức chống bệnh mạnh mẽ, cực ít lệ thuộc vào phân bón đất đai, là danh tác bậc thầy.”
Ông nói xong, xung quanh không ai phản đối.
Tức Kính Thành một vị gia chủ khác nói: “Người này không thể nào thuộc nhà nhỏ lẻ, chắc chắn từ danh môn mà ra.”
Vừa dứt lời, đám người lia mắt nhìn Tức lão gia tử.
Tức lão gia tử trầm ngâm nửa ngày, rốt cục, có một vị tộc lão nhà họ Hoàng nói: “Nghe nói, đám Lương Mễ này được gầy dưỡng trong đất phong của Đệ Nhất Thu. Hơn nữa là do Hoàng Nhưỡng trông nom.”
“Hoàng Nhưỡng?” Cái tên đầy lạ lẫm, không ai có chút manh mối.
Vị tộc lão nhà họ Hoàng gật đầu nói: “Không dối gạt chư vị, cô Hoàng Nhưỡng ấy, chính là con gái của Hoàng Thự.”
Ông nhắc đến Hoàng Nhưỡng thì cả đám không biết, nhưng nếu nhắc Hoàng Thự, họ lại ít nhiều đều nghe nói qua.
Năm đó cô con gái nhỏ của Tức lão gia tử Tức Âm, không thèm đếm xỉa đến gia tộc ngăn cản, chết sống muốn gả cho một tên nhóc họ Hoàng.
Thổ linh xem nhà họ Tức là bề trên, nhưng trong nhà họ Tức cũng có rất nhiều nhánh chi nhỏ. Tiếp tục tính ra ngoài, chính là Hoàng thị, Thổ thị, Sa thị, vân vân. Nếu là huyết mạch chính tông của gia chủ họ Hoàng, đoán chừng Tức lão gia tử bịt mũi cũng đành nhận.
Nhưng cái tên nhóc Hoàng Thự này, xuất thân thôn Tiên Trà, thuộc một nhánh họ Hoàng xa xôi tám gậy tre thọc không tới.
Tức lão gia tử giận tím mặt, đám người cứ tưởng cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể thành. Ai ngờ cuối cùng nhà họ Tức trục xuất Tức Âm khỏi gia môn.
Gia phổ Tiên môn xưa nay không phân biệt nam nữ, tất cả đều viết nhập vào. Mà từ khi Tức Âm từ lấy Hoàng Thự, nhà họ Tức xóa bà ra khỏi gia phả, chưa từng nhận nhau.
Chuyện đã qua nhiều năm, nhưng dù sao chấn động một thời, mọi người cũng đều nhớ rõ.
Cả đám nhìn Tức lão gia tử thấy mặt ông ta trầm như nước. Thế là vị tộc lão dòng chính của nhà họ Hoàng nói tiếp: “Mười mấy năm trước, có kẻ cướp đột nhập nhà Hoàng Thự, không chỉ cướp đoạt vàng bạc, còn lôi Hoàng Thự ra…”
Ông thoáng ngó Tức lão gia tử, cân nhắc nói: “Cắt bỏ.”
Đám người run lên, đồng thời nhìn Tức lão gia tử.
Chuyện này thực quỷ dị, khó tránh khỏi cả đám nghi ngờ là sau lưng ngài ta sai sử.
Trên mặt Tức lão gia tử không thấy vui giận, nói: “Nói tiếp.”
Tộc lão họ Hoàng nói: “Sau đấy vợ chồng Hà Tích Kim đã đón Hoàng Quân, Hoàng Nhưỡng và cả mẹ chúng về Như Ý Kiếm tông. Từ đó, chị em Hoàng Nhưỡng sống cạnh vợ chồng Hà Tích Kim. Cách đây ít lâu, cô bé quyết định đi Ti Thiên giám xin học ở Viện Gầy giống.”
“Viện Gầy giống?” Nhắc đến chỗ này, ai nấy đều xem thường.
Viện Gầy giống Ti Thiên giám, có chỗ nào tốt chứ?
Quả nhiên, Tức lão gia tử lạnh lùng nói: “Mất mặt xấu hổ!”
“Không phải sao?” Tộc lão họ Hoàng vội nói: “Cô bé nhập học nhiều năm, nhưng nghe nói chơi bời lêu lổng, không học nghiệp đàng hoàng. Không quá thành tựu. Vợ chồng Hà Tích Kim buông trôi bỏ mặc, cũng không quản nhiều.”
Tức Phong con trưởng của Tức lão gia tử không kìm được, hỏi: “Sao con bé ấy lại giúp Đệ Tam Mộng gầy dưỡng Lương Mễ?”
Tộc lão họ Hoàng nói: “Lần trước, chúng ta yêu cầu toàn bộ nông hộ không được cho kẻ ngoài mướn ruộng, Đệ Tam Mộng vốn chẳng có đất để vỡ ruộng. Nhưng khi không Đệ Nhất Thu đưa đất phong của hắn ra. Chúng ta nghe ngóng nhiều nơi, phát hiện chính cô bé này đang thay mặt Đệ Nhất Thu quản lý đám giống.”
Ánh mắt Tức lão gia tử âm trầm, nói: “Con bé cầu học ở Ti Thiên giám, có bị triều đình sử dụng cũng không lạ. Có điều tên Đệ Tam Mộng bản thân giấu đầu lộ đuôi, đẩy đứa bé tóc hoe ra chạy việc. Thật buồn cười.”
“Ai nói không phải chứ… Tên này chỉ là kẻ tiểu nhân mua danh chuộc tiếng thôi…” Đám người nhao nhao phụ họa.
Tức Phong đứng bên cạnh nói: “Phụ thân, chư vị tộc trưởng, tộc lão. Nếu chúng ta trừ đi cô bé Hoàng Nhưỡng này, xem như Ti Thiên giám có được giống mẹ cũng rất khó vỡ ruộng thử.”
Mắt cả đám sáng lên, cùng nhìn Tức lão gia tử. Có người khó xử nói: “Nhưng mà dù sao cô bé Hoàng Nhưỡng này cũng là cháu ngoại của Tức lão gia tử. Chúng ta có chỗ cố kỵ, tất nhiên phải xin thông qua nhà họ Tức.”
Tức lão gia tử hừ lạnh, nói: “Năm đó lão phu đã nói, lão phu không có con gái. Thì làm sao có cháu ngoại gì?”
“Nếu vậy thì dễ làm việc rồi.” Có người nhỏ giọng nói, “Hoàng Thự bây giờ, đang cực kỳ nhớ nhung vợ con đây này…”
Đám người bèn nhìn nhau cười, chỉ có Tức lão gia tử chuyển hạt châu trong tay, vui mừng không hiện.
Như Ý Kiếm tông.
Hà Tích Kim nhận được một bức thư gấp, vừa mở ra, ông lập tức ngẩn ra.
Bên cạnh, Khuất Man Anh thấy, hỏi: “Gì thế?”
“Hoàng, Hoàng Hoàng Thự!” Hà chưởng môn nói hai chữ xong, dứt khoát chuyển thư qua tay vợ.
Khuất Man Anh đọc lướt, bèn cao giọng: “Hoàng Thự bệnh tình nguy kịch, muốn Tức Âm đưa con gái về thăm?!”
Hai vợ chồng nhìn nhau, Hà Tích Kim nói: “Chỉ, chỉ sợ, chỉ chỉ chỉ sợ khả năng là, là là vậy.”
Khuất Man Anh thở gấp, cả giận nói: “Năm đó ông nên chặt đứt cổ lão ta luôn đi!”
Hà chưởng môn nói: “Vâng vâng vâng là tội tội tội của vi vi phu.”
Ông nhận sai ngay lập tức, Khuất Man Anh đành nói: “Cũng không thể trách mình, cầm thú đó cứ thế mà chết, không tiện nghi cho lão ta sao? Bệnh tật nhiều năm như vậy, mới hả giận.”
Hà chưởng môn nói: “Chúng, chị, hai chị em chúng, phải, phải phải về. Không, nếu không thì, để người ta xào xào, xào xào xáo rằng bất bất bất hiếu!”
Đạo lý ấy sao Khuất Man Anh không hiểu chứ?
Bà đáp: “Thế chỉ cần chúng ta cùng ba mẹ con em ấy về thôn Tiên Trà một chuyến.”
“Hẳn, hẳn rồi.” Hà chưởng môn gật đầu.
Thế là, Khuất Man Anh viết một phong thư, gửi đến Hoàng Nhưỡng ở Thượng Kinh.
Lúc này, Ti Thiên giám.
Hoàng Nhưỡng vừa làm xong cơm tối, xếp vào hộp cơm bưng đến thư phòng Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu thấy nàng, lập tức đứng dậy, bắt đầu giúp dỡ hộp cơm, sắp bát đũa. Bát đũa đủ hai bộ, hai người sớm đã quen ăn cơm cùng nhau.
Đương lúc Lý Lộc bước vào, Giám Chính đại nhân đang dời ghế giúp Hoàng Nhưỡng.
Ặc, hơi xấu hổ tẹo.
Lý Giám Phó vội nói: “Nhưỡng cô nương, Hà chưởng môn và cả phu nhân mới gửi thư gấp, mời ngài về Như Ý Kiếm tông một chuyến.”
“Về Như Ý Kiếm tông?” Hoàng Nhưỡng giật mình.
Lý Lộc lấy thư ra, hai tay trình lên. Dĩ nhiên anh không cần kính cẩn đối với người khác vậy đâu, nhưng mà… giờ, giờ đâu như xưa.
Hoàng Nhưỡng nhận thư, càng xem, vẻ mặt càng nghiêm túc.
Đệ Nhất Thu hỏi: “Chuyện gì?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Dượng, dì gửi thư bảo cha tôi bệnh tình nguy kịch, bảo tôi mau về Kiếm Tông, cùng họ về thôn Tiên Trà đi thăm.”
“Cha cô bệnh tình nguy kịch?” Đệ Nhất Thu đâu biết con người Hoàng Thự, mới nói: “Nếu thật sự là vậy thì, đúng là nên về thăm nhà.”
Hoàng Nhưỡng trầm ngâm mãi lâu, Đệ Nhất Thu hỏi: “Cô đang lo cho vi phụ à?”
“Lo cho cha ư?” Hoàng Nhưỡng cười lạnh, “Lão già kia chết thế nào tôi còn vỗ tay bảo hay.”
Lý Lộc lập tức rịn mồ hôi đầu, Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”
Hoàng Nhưỡng thoáng liếc Lý Lộc, Lý Giám Phó ngầm hiểu: “Hạ quan xin cáo từ trước.”
Lý Giám Phó không chỉ thức thời rời đi, hơn nữa còn quay lại khép cửa phòng.
Hoàng Nhưỡng nhìn Đệ Nhất Thu đăm đăm cả buổi, đột nhiên nàng gác đũa, bắt đầu kể lại chuyện ác của Hoàng Thự.
Nàng liệt kê từng món từng món tội lỗi của Hoàng Thự, không chút giấu diếm, cũng không khoa trương.
Đệ Nhất Thu nghiêm túc lắng nghe, mãi đến khi Hoàng Nhưỡng kể đến chị Hoàng Quân chịu tổn thương, tay y dùng sức, chung trà trên tay kêu răng rắc, vỡ thành mấy mảnh.
Hoàng Nhưỡng kể một mạch đến cảnh vợ chồng Hà Tích Kim cứu, nói xong xuôi, nàng dừng lại, đối mặt với Đệ Nhất Thu.
Nàng không nên nói những lời này, phụ nữ thông minh đều không nên nhắc tới.
Việc ác của cha mình, kể ra thì nghe như là tội lỗi của mình lão. Nhưng hủy đi lại là trong sạch của một cô con gái.
Bị chế nhạo, bị hiểu lầm, bị thế nhân căm ghét, cũng chỉ là cô con gái bị hại nhận lấy hết.
Sự đời thật rất buồn cười.
“Trước đây, tôi không dám kể ra mấy lời này đâu.” Hoàng Nhưỡng bỗng nhỏ giọng, “Tôi luôn cảm thấy, có một người cha như thế, nếu để người trong lòng biết được, chỉ e sẽ nhạy cảm sinh nghi, nghi kỵ cả một đời. Tôi với chị tôi dù có cố gắng thế nào, cuối cùng rồi cũng sẽ gánh tiếng nhơ cả đời. Nhưng… Tôi không muốn giữa chúng ta lại có hiểu lầm gì đó.”
Nàng còn định nói tiếp, Đệ Nhất Thu vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hoàng Nhưỡng nhìn phản ứng của y, trong phút chốc không đoán được suy nghĩ trong lòng y. Dù sao y cũng còn quá nhỏ, có lẽ không thể hiểu được ý mình?
Nhưng, Đệ Nhất Thu và mấy ngụm cơm xong, đứng dậy, nói: “Cô ở lại Ti Thiên giám, bổn quan đi thôn Tiên Trà một lần.”
“Ngài đi thôn Tiên Trà?” Hoàng Nhưỡng nhìn y lom lom, y nói: “Hà chưởng môn nhân từ quá, bổn tọa sang đó, cho tên gia súc già đó chọn kiểu chết.”
Nói xong y định ra ngoài luôn, Hoàng Nhưỡng bật cười: “Đợi một chút.”
Đệ Nhất Thu quay lại, Hoàng Nhưỡng hỏi: “Ngài chưa từng nghĩ, sẽ giữ tôi lại à?”
Nàng hỏi cực kì nghiêm túc.
Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Ý cô là —— “
Chữ cuối cùng còn chưa ra miệng, Hoàng Nhưỡng bỗng tiến lên, nhẹ điểm môi đỏ trên mặt y.
Giám Chính đại nhân như bị sét đánh, điện lướt qua khắp người, cả người kinh ngạc, lông tóc dựng đứng.
Cánh môi Hoàng Nhưỡng kề bên tai y, dán lên tai trái, thầm thì: “Ngài có từng cân nhắc, giữ tôi lại không? Từ nay về sau, không ai có thể dùng bất kỳ lý do gì mang tôi đi. Tôi hầu ở bên cạnh ngài, vĩnh viễn vĩnh viễn.”
Một khắc này, Giám Chính đại nhân chỉ cảm thấy tai tê dại, toàn thân nhũn đơ.
“Sao, sao phải lưu kẻ cá mặn như cô bên cạnh chứ?!” Y bỗng nghiêng đầu tránh Hoàng Nhưỡng, như chạy trốn đẩy cửa mà đi.
Chạy vội như bay đến cửa Huyền Vũ Ti, y mới phát hiện nhịp tim mình như nổi trống.
Vĩnh… Vĩnh viễn giữ lại bên cạnh mình sao?
Sau lưng, Hoàng Nhưỡng khẽ cười một tiếng.
Thật là nhỏ mà, nửa điểm cũng không biết đùa. Ăn cơm thật ngon đi, mau lớn chút. Chờ hôm nào bà đây cho chàng chơi lớn luôn. Thân thể như giờ, bà sợ chàng chịu không nổi…
Hoàng Nhưỡng cúi đầu dọn bát đũa, mãi mới nhớ tới người cha từ “bệnh tình nguy kịch” ở thôn Tiên Trà kia của mình.
Lần này, ngài lại là được ai sai khiến, một lòng muốn chết đây?
Phụ thân đại nhân thân yêu của ta.
Yên lặng không phải là vì thỏa hiệp, mà là sợ hãi.
Hôm ấy, nhà họ Tức.
Tức lão gia tử ngồi ở ngôi đầu bàn, ánh mắt lạnh lùng.
Xếp hàng hai bên bên cạnh, là vài người nổi cao danh và thế gia Gầy giống.
Một họ thổ yêu ngày nay, xem hậu duệ của Tức nhưỡng là bề trên.
Mấy dòng thứ khác đều dựa hơi Tức lão gia tử.
“Thứ này, chắc hẳn mọi người đều thấy qua.” Tức lão gia tử chỉ vào hạt Lương Mễ trên bàn, mấy người kia gật đầu, không nói gì. Giống mẹ của Lương Mễ, mọi người không có. Nhưng hạt giống thu hoạch sau khi trưởng thành, ai nấy đều nghiên cứu qua.
Ánh mắt Tức lão gia tử đầy nặng nề, nói: “Lão phu cũng đã xem qua.” Nói xong, ông vung tay một cái, hạ nhân bưng một chậu hoa lên. Đất trong đó nứt nẻ gần như không có xíu nước nào.
Nhưng, mầm xanh trong chậu lại mọc rất khỏe.
Đám người dừng mắt trên mầm cây rễ khỏe lá dày trong chậu, sắc mặt ai nấy tái xanh.
Tức lão gia tử không nhanh không chậm vân vê cầm châu trong tay, hồi lâu nói: “Các người cho rằng, kỹ nghệ của Đệ Tam Mộng này thế nào?”
Sa Nguyên gia chủ của nhà họ Sa nói: “Giống tốt ổn định, sức chống bệnh mạnh mẽ, cực ít lệ thuộc vào phân bón đất đai, là danh tác bậc thầy.”
Ông nói xong, xung quanh không ai phản đối.
Tức Kính Thành một vị gia chủ khác nói: “Người này không thể nào thuộc nhà nhỏ lẻ, chắc chắn từ danh môn mà ra.”
Vừa dứt lời, đám người lia mắt nhìn Tức lão gia tử.
Tức lão gia tử trầm ngâm nửa ngày, rốt cục, có một vị tộc lão nhà họ Hoàng nói: “Nghe nói, đám Lương Mễ này được gầy dưỡng trong đất phong của Đệ Nhất Thu. Hơn nữa là do Hoàng Nhưỡng trông nom.”
“Hoàng Nhưỡng?” Cái tên đầy lạ lẫm, không ai có chút manh mối.
Vị tộc lão nhà họ Hoàng gật đầu nói: “Không dối gạt chư vị, cô Hoàng Nhưỡng ấy, chính là con gái của Hoàng Thự.”
Ông nhắc đến Hoàng Nhưỡng thì cả đám không biết, nhưng nếu nhắc Hoàng Thự, họ lại ít nhiều đều nghe nói qua.
Năm đó cô con gái nhỏ của Tức lão gia tử Tức Âm, không thèm đếm xỉa đến gia tộc ngăn cản, chết sống muốn gả cho một tên nhóc họ Hoàng.
Thổ linh xem nhà họ Tức là bề trên, nhưng trong nhà họ Tức cũng có rất nhiều nhánh chi nhỏ. Tiếp tục tính ra ngoài, chính là Hoàng thị, Thổ thị, Sa thị, vân vân. Nếu là huyết mạch chính tông của gia chủ họ Hoàng, đoán chừng Tức lão gia tử bịt mũi cũng đành nhận.
Nhưng cái tên nhóc Hoàng Thự này, xuất thân thôn Tiên Trà, thuộc một nhánh họ Hoàng xa xôi tám gậy tre thọc không tới.
Tức lão gia tử giận tím mặt, đám người cứ tưởng cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể thành. Ai ngờ cuối cùng nhà họ Tức trục xuất Tức Âm khỏi gia môn.
Gia phổ Tiên môn xưa nay không phân biệt nam nữ, tất cả đều viết nhập vào. Mà từ khi Tức Âm từ lấy Hoàng Thự, nhà họ Tức xóa bà ra khỏi gia phả, chưa từng nhận nhau.
Chuyện đã qua nhiều năm, nhưng dù sao chấn động một thời, mọi người cũng đều nhớ rõ.
Cả đám nhìn Tức lão gia tử thấy mặt ông ta trầm như nước. Thế là vị tộc lão dòng chính của nhà họ Hoàng nói tiếp: “Mười mấy năm trước, có kẻ cướp đột nhập nhà Hoàng Thự, không chỉ cướp đoạt vàng bạc, còn lôi Hoàng Thự ra…”
Ông thoáng ngó Tức lão gia tử, cân nhắc nói: “Cắt bỏ.”
Đám người run lên, đồng thời nhìn Tức lão gia tử.
Chuyện này thực quỷ dị, khó tránh khỏi cả đám nghi ngờ là sau lưng ngài ta sai sử.
Trên mặt Tức lão gia tử không thấy vui giận, nói: “Nói tiếp.”
Tộc lão họ Hoàng nói: “Sau đấy vợ chồng Hà Tích Kim đã đón Hoàng Quân, Hoàng Nhưỡng và cả mẹ chúng về Như Ý Kiếm tông. Từ đó, chị em Hoàng Nhưỡng sống cạnh vợ chồng Hà Tích Kim. Cách đây ít lâu, cô bé quyết định đi Ti Thiên giám xin học ở Viện Gầy giống.”
“Viện Gầy giống?” Nhắc đến chỗ này, ai nấy đều xem thường.
Viện Gầy giống Ti Thiên giám, có chỗ nào tốt chứ?
Quả nhiên, Tức lão gia tử lạnh lùng nói: “Mất mặt xấu hổ!”
“Không phải sao?” Tộc lão họ Hoàng vội nói: “Cô bé nhập học nhiều năm, nhưng nghe nói chơi bời lêu lổng, không học nghiệp đàng hoàng. Không quá thành tựu. Vợ chồng Hà Tích Kim buông trôi bỏ mặc, cũng không quản nhiều.”
Tức Phong con trưởng của Tức lão gia tử không kìm được, hỏi: “Sao con bé ấy lại giúp Đệ Tam Mộng gầy dưỡng Lương Mễ?”
Tộc lão họ Hoàng nói: “Lần trước, chúng ta yêu cầu toàn bộ nông hộ không được cho kẻ ngoài mướn ruộng, Đệ Tam Mộng vốn chẳng có đất để vỡ ruộng. Nhưng khi không Đệ Nhất Thu đưa đất phong của hắn ra. Chúng ta nghe ngóng nhiều nơi, phát hiện chính cô bé này đang thay mặt Đệ Nhất Thu quản lý đám giống.”
Ánh mắt Tức lão gia tử âm trầm, nói: “Con bé cầu học ở Ti Thiên giám, có bị triều đình sử dụng cũng không lạ. Có điều tên Đệ Tam Mộng bản thân giấu đầu lộ đuôi, đẩy đứa bé tóc hoe ra chạy việc. Thật buồn cười.”
“Ai nói không phải chứ… Tên này chỉ là kẻ tiểu nhân mua danh chuộc tiếng thôi…” Đám người nhao nhao phụ họa.
Tức Phong đứng bên cạnh nói: “Phụ thân, chư vị tộc trưởng, tộc lão. Nếu chúng ta trừ đi cô bé Hoàng Nhưỡng này, xem như Ti Thiên giám có được giống mẹ cũng rất khó vỡ ruộng thử.”
Mắt cả đám sáng lên, cùng nhìn Tức lão gia tử. Có người khó xử nói: “Nhưng mà dù sao cô bé Hoàng Nhưỡng này cũng là cháu ngoại của Tức lão gia tử. Chúng ta có chỗ cố kỵ, tất nhiên phải xin thông qua nhà họ Tức.”
Tức lão gia tử hừ lạnh, nói: “Năm đó lão phu đã nói, lão phu không có con gái. Thì làm sao có cháu ngoại gì?”
“Nếu vậy thì dễ làm việc rồi.” Có người nhỏ giọng nói, “Hoàng Thự bây giờ, đang cực kỳ nhớ nhung vợ con đây này…”
Đám người bèn nhìn nhau cười, chỉ có Tức lão gia tử chuyển hạt châu trong tay, vui mừng không hiện.
Như Ý Kiếm tông.
Hà Tích Kim nhận được một bức thư gấp, vừa mở ra, ông lập tức ngẩn ra.
Bên cạnh, Khuất Man Anh thấy, hỏi: “Gì thế?”
“Hoàng, Hoàng Hoàng Thự!” Hà chưởng môn nói hai chữ xong, dứt khoát chuyển thư qua tay vợ.
Khuất Man Anh đọc lướt, bèn cao giọng: “Hoàng Thự bệnh tình nguy kịch, muốn Tức Âm đưa con gái về thăm?!”
Hai vợ chồng nhìn nhau, Hà Tích Kim nói: “Chỉ, chỉ sợ, chỉ chỉ chỉ sợ khả năng là, là là vậy.”
Khuất Man Anh thở gấp, cả giận nói: “Năm đó ông nên chặt đứt cổ lão ta luôn đi!”
Hà chưởng môn nói: “Vâng vâng vâng là tội tội tội của vi vi phu.”
Ông nhận sai ngay lập tức, Khuất Man Anh đành nói: “Cũng không thể trách mình, cầm thú đó cứ thế mà chết, không tiện nghi cho lão ta sao? Bệnh tật nhiều năm như vậy, mới hả giận.”
Hà chưởng môn nói: “Chúng, chị, hai chị em chúng, phải, phải phải về. Không, nếu không thì, để người ta xào xào, xào xào xáo rằng bất bất bất hiếu!”
Đạo lý ấy sao Khuất Man Anh không hiểu chứ?
Bà đáp: “Thế chỉ cần chúng ta cùng ba mẹ con em ấy về thôn Tiên Trà một chuyến.”
“Hẳn, hẳn rồi.” Hà chưởng môn gật đầu.
Thế là, Khuất Man Anh viết một phong thư, gửi đến Hoàng Nhưỡng ở Thượng Kinh.
Lúc này, Ti Thiên giám.
Hoàng Nhưỡng vừa làm xong cơm tối, xếp vào hộp cơm bưng đến thư phòng Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu thấy nàng, lập tức đứng dậy, bắt đầu giúp dỡ hộp cơm, sắp bát đũa. Bát đũa đủ hai bộ, hai người sớm đã quen ăn cơm cùng nhau.
Đương lúc Lý Lộc bước vào, Giám Chính đại nhân đang dời ghế giúp Hoàng Nhưỡng.
Ặc, hơi xấu hổ tẹo.
Lý Giám Phó vội nói: “Nhưỡng cô nương, Hà chưởng môn và cả phu nhân mới gửi thư gấp, mời ngài về Như Ý Kiếm tông một chuyến.”
“Về Như Ý Kiếm tông?” Hoàng Nhưỡng giật mình.
Lý Lộc lấy thư ra, hai tay trình lên. Dĩ nhiên anh không cần kính cẩn đối với người khác vậy đâu, nhưng mà… giờ, giờ đâu như xưa.
Hoàng Nhưỡng nhận thư, càng xem, vẻ mặt càng nghiêm túc.
Đệ Nhất Thu hỏi: “Chuyện gì?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Dượng, dì gửi thư bảo cha tôi bệnh tình nguy kịch, bảo tôi mau về Kiếm Tông, cùng họ về thôn Tiên Trà đi thăm.”
“Cha cô bệnh tình nguy kịch?” Đệ Nhất Thu đâu biết con người Hoàng Thự, mới nói: “Nếu thật sự là vậy thì, đúng là nên về thăm nhà.”
Hoàng Nhưỡng trầm ngâm mãi lâu, Đệ Nhất Thu hỏi: “Cô đang lo cho vi phụ à?”
“Lo cho cha ư?” Hoàng Nhưỡng cười lạnh, “Lão già kia chết thế nào tôi còn vỗ tay bảo hay.”
Lý Lộc lập tức rịn mồ hôi đầu, Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”
Hoàng Nhưỡng thoáng liếc Lý Lộc, Lý Giám Phó ngầm hiểu: “Hạ quan xin cáo từ trước.”
Lý Giám Phó không chỉ thức thời rời đi, hơn nữa còn quay lại khép cửa phòng.
Hoàng Nhưỡng nhìn Đệ Nhất Thu đăm đăm cả buổi, đột nhiên nàng gác đũa, bắt đầu kể lại chuyện ác của Hoàng Thự.
Nàng liệt kê từng món từng món tội lỗi của Hoàng Thự, không chút giấu diếm, cũng không khoa trương.
Đệ Nhất Thu nghiêm túc lắng nghe, mãi đến khi Hoàng Nhưỡng kể đến chị Hoàng Quân chịu tổn thương, tay y dùng sức, chung trà trên tay kêu răng rắc, vỡ thành mấy mảnh.
Hoàng Nhưỡng kể một mạch đến cảnh vợ chồng Hà Tích Kim cứu, nói xong xuôi, nàng dừng lại, đối mặt với Đệ Nhất Thu.
Nàng không nên nói những lời này, phụ nữ thông minh đều không nên nhắc tới.
Việc ác của cha mình, kể ra thì nghe như là tội lỗi của mình lão. Nhưng hủy đi lại là trong sạch của một cô con gái.
Bị chế nhạo, bị hiểu lầm, bị thế nhân căm ghét, cũng chỉ là cô con gái bị hại nhận lấy hết.
Sự đời thật rất buồn cười.
“Trước đây, tôi không dám kể ra mấy lời này đâu.” Hoàng Nhưỡng bỗng nhỏ giọng, “Tôi luôn cảm thấy, có một người cha như thế, nếu để người trong lòng biết được, chỉ e sẽ nhạy cảm sinh nghi, nghi kỵ cả một đời. Tôi với chị tôi dù có cố gắng thế nào, cuối cùng rồi cũng sẽ gánh tiếng nhơ cả đời. Nhưng… Tôi không muốn giữa chúng ta lại có hiểu lầm gì đó.”
Nàng còn định nói tiếp, Đệ Nhất Thu vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hoàng Nhưỡng nhìn phản ứng của y, trong phút chốc không đoán được suy nghĩ trong lòng y. Dù sao y cũng còn quá nhỏ, có lẽ không thể hiểu được ý mình?
Nhưng, Đệ Nhất Thu và mấy ngụm cơm xong, đứng dậy, nói: “Cô ở lại Ti Thiên giám, bổn quan đi thôn Tiên Trà một lần.”
“Ngài đi thôn Tiên Trà?” Hoàng Nhưỡng nhìn y lom lom, y nói: “Hà chưởng môn nhân từ quá, bổn tọa sang đó, cho tên gia súc già đó chọn kiểu chết.”
Nói xong y định ra ngoài luôn, Hoàng Nhưỡng bật cười: “Đợi một chút.”
Đệ Nhất Thu quay lại, Hoàng Nhưỡng hỏi: “Ngài chưa từng nghĩ, sẽ giữ tôi lại à?”
Nàng hỏi cực kì nghiêm túc.
Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Ý cô là —— “
Chữ cuối cùng còn chưa ra miệng, Hoàng Nhưỡng bỗng tiến lên, nhẹ điểm môi đỏ trên mặt y.
Giám Chính đại nhân như bị sét đánh, điện lướt qua khắp người, cả người kinh ngạc, lông tóc dựng đứng.
Cánh môi Hoàng Nhưỡng kề bên tai y, dán lên tai trái, thầm thì: “Ngài có từng cân nhắc, giữ tôi lại không? Từ nay về sau, không ai có thể dùng bất kỳ lý do gì mang tôi đi. Tôi hầu ở bên cạnh ngài, vĩnh viễn vĩnh viễn.”
Một khắc này, Giám Chính đại nhân chỉ cảm thấy tai tê dại, toàn thân nhũn đơ.
“Sao, sao phải lưu kẻ cá mặn như cô bên cạnh chứ?!” Y bỗng nghiêng đầu tránh Hoàng Nhưỡng, như chạy trốn đẩy cửa mà đi.
Chạy vội như bay đến cửa Huyền Vũ Ti, y mới phát hiện nhịp tim mình như nổi trống.
Vĩnh… Vĩnh viễn giữ lại bên cạnh mình sao?
Sau lưng, Hoàng Nhưỡng khẽ cười một tiếng.
Thật là nhỏ mà, nửa điểm cũng không biết đùa. Ăn cơm thật ngon đi, mau lớn chút. Chờ hôm nào bà đây cho chàng chơi lớn luôn. Thân thể như giờ, bà sợ chàng chịu không nổi…
Hoàng Nhưỡng cúi đầu dọn bát đũa, mãi mới nhớ tới người cha từ “bệnh tình nguy kịch” ở thôn Tiên Trà kia của mình.
Lần này, ngài lại là được ai sai khiến, một lòng muốn chết đây?
Phụ thân đại nhân thân yêu của ta.
Last edited:
Bình luận facebook