-
Chương 86
hượng Kinh.
Hoàng Nhưỡng đang ở trong đất phong của Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu muốn giúp nàng xử lý chuyện Hoàng Thự, Hoàng Nhưỡng bèn kệ y đi.
Bây giờ hạt Lương Mễ sắp chín, vì đề phòng có kẻ quấy rối, không thể chủ quan.
Hoàng Nhưỡng luôn tử thủ nghiêm ngặt ở nơi này, triều đình cũng phái quan binh tuần tra. Nhưng dầu gì cũng là đất rộng bao la, luôn có chỗ chăm sóc không đến.
Đúng lúc này, đám tá điền đang vội vàng thúc phân bón lần cuối trong ruộng đột nhiên la hoảng: “Cháy! Cháy rồi!”
Lòng Hoàng Nhưỡng chùng xuống, quả nhiên, lòng giặc còn chưa chết.
Phía trước khói mù bắt đầu bốc lên, vì giữa ban ngày, ánh lửa cũng không phải đặc biệt dễ thấy.
Hoàng Nhưỡng theo tiếng chạy tới, thấy ỏ một góc ruộng, gốc Lương Mễ gần chín tới đã bắt lửa. Giữa ruộng hè, mấy chỗ vắng người còn bị tưới dầu cây trẩu lên, thế lửa hầu như lan tràn ra trong nháy mắt.
Mà lúc này, một đám người đang nấp mình trong góc khuất quan sát.
Tức lão gia tử nhìn chỗ khói đặc bốc lên đăm đăm, lạnh lùng: “Đi thôi, dọn dẹp con bé trước.”
Ông ta nói chuyện từ tốn, tựa như chỉ giải quyết một chuyện nhỏ không có ý nghĩa.
“Vâng.” Mấy gã mặc áo đen, mặt mang mặt nạ sát thủ sau lưng ông đồng thanh.
Tức lão gia tử ngẫm nghĩ, lại nói: “Làm cho thê thảm chút.”
Bên cạnh, trưởng tử Tức Phong cau mày nói: “Phụ thân đại nhân, dù sao con bé cũng là con của em Âm. Chúng ta làm vậy phải chăng…”
Tức lão gia tử vẫn hờ hững: “Không phải lão phu độc ác, mà chỉ có như vậy mới trấn áp được đám người. Từ rày về sau, sẽ không còn kẻ nào dám làm việc cho Đệ Tam Mộng.”
Tức Phong trầm mặc một lát, đành quay lại sai đám sát thủ: “Đi thôi.”
Đám người hiểu rõ trong lòng.
Bên cạnh ruộng, Hoàng Nhưỡng một mặt gọi tá điền cứu hỏa, một mặt lưu ý chung quanh.
Khoảnh ruộng này ở chính giữa, tuy có mương tưới tiêu song lấy nước rất không tiện. Đương lúc khó xử, đột nhiên, trong vùng đất giữa lửa cháy một cột nước phun ra!
Cột nước dâng đầy trời, nhanh chóng tưới lên ngọn lửa không còn thừa lại một tẹo. Góc ruộng chỉ bị cháy đen một khoảnh nhỏ.
Hoàng Nhưỡng đứng đầu ngọn sóng, đương nhiên bị rót lạnh thấu tim.
Nàng quay lại nhìn cột nước cao tận trời kia, phát hiện ấy hẳn là một món pháp bảo, không biết là cảm ứng được lửa hay nhiệt độ cao mà phun nước sang đây.
Pháp bảo…
Hoàng Nhưỡng lại nhớ tới người kia, không khỏi lộ tia cười nơi khóe môi.
— Đệ Nhất Thu, chàng đã sớm nghĩ tới.
Mà lúc này, dưới lớp đất lại đùn lên một đống đất lớn.
Trong đống đất như có con quái vật ẩn nấp, trực tiếp đi tới.
Tới nữa hả?
Hoàng Nhưỡng lấy pháp bảo mà Đệ Nhất Thu đưa “Đệ Tam Mộng” lần trước từ trong ngực ra, đặt xuống mặt đất.
Đang định triển khai thủ thế, nàng vừa lui ra sau, đột nhiên lưng va vào một bờ ngực.
Lòng Hoàng Nhưỡng đều là Đệ Nhất Thu, vừa quay lại, suýt chút la lên.
Song giờ này khắc này, đứng sau lưng nàng không phải là Đệ Nhất Thu.
“Tạ Hồng… Tạ Tông chủ.” vẻ mặt Hoàng Nhưỡng do dự.
—— có thể không do dự sao chứ?
Đương lúc nàng nguy nan khó xử thì đụng phải chồng cũ!
Nàng hiện giờ bị dòng nước đầy trời xối sạch, ướt đẫm cả người, trên tóc vẫn còn nhỏ cả nước.
Mà Tạ Hồng Trần thì đồ trắng một cây, ngọc quan buộc tóc, mớ nước kia giống như không hẹn mà cùng né khỏi hắn. Đệ nhất Kiếm Tiên phiêu phiêu dục tiên, không nhiễm trần thế. Hắn vẫn cứ thanh khiết ôn nhã như luôn luôn là vậy.
“Lui ra phía sau ta.” Hắn hờ hững vứt một câu, Tâm Kiếm trong tay vừa ra, đám thích khách nào dám ứng chiến?
Tiên môn hiện giờ, hắn là nóc nhà.
Đám người không một câu nói nhảm, chạy tứ tung tại chỗ.
Nhưng Đệ nhất Kiếm tiên há để cho chúng muốn đến là đến đi là đi. — Tạ Hồng Trần như hóa thân thành luồng sáng, chém chết hai tên, bắt sống năm kẻ.
Toàn bộ nhóm thích khách, không thiếu một tên, toàn bộ ở lại tại chỗ.
Trong chỗ tối, Tức lão gia tử vừa thấy hắn xuất hiện, căn bản không xem chiến, quay đi luôn.
Hoàng Nhưỡng lau nước bên mặt, nói: “Hôm nay thật sự làm phiền Tạ Tông chủ cứu giúp.”
Ánh mắt Tạ Hồng Trần ở trên người nàng nhẹ dời đi, thoáng nhìn chỗ khác, nói: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng đắc đạo giúp đỡ nhiều người, dĩ nhiên Nhưỡng cô nương cũng sẽ gặp dữ hóa lành.”
Hoàng Nhưỡng “ha ha” trong lòng song ngoài mặt vẫn dịu dàng, nói: “Sao Tạ Tông chủ biết tôi đang ở đây?”
Mắt Tạ Hồng Trần vốn không đặt lên người nàng, lúc này trên không trung cột nước đã dừng phun, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng.
Hoàng Nhưỡng đứng dưới cầu vồng, cả người như thần nữ lỡ bước lạc vào nhân gian.
Tạ Hồng Trần lấy trong pháp bảo Trữ Đồ ra một thứ, đưa tới tay Hoàng Nhưỡng, vội nói: “Vật này, tặng Nhưỡng cô nương để hong áo.”
Hong áo?
Hoàng Nhưỡng nhận lấy, vừa quay đầu nhìn, Tạ Hồng Trần đã rời đi.
Như là hắn cố ý tránh né cái gì đấy… Quái lạ thiệt sự.
Hoàng Nhưỡng cúi xuống, sau đó cả người cứng đờ — vừa rồi nàng bị cột nước xối vào, y phục dán lên người, lộ cả quấn ngực bên trong. Hơn nữa màu bộ quấn ngực hôm nay của nàng còn đầy bắt mắt.
… Ta!! Chuyện này!!
Hoàng Nhưỡng trợn tròn mắt, nhìn hồi lâu, mới từ tốn dùng pháp bảo Tạ Hồng Trần tặng hong khô y phục.
—— trời xanh có mắt, từ nay về sau, thiện nữ nhất định sẽ làm việc thiện nhiều hơn, tích nhiều ân đức, xin ngài phù hộ ta đừng bị mất mặt trước chồng cũ nữa nhé.
Van đấy…
Ngoại ô, đường mòn cánh đồng.
Tạ Tông chủ đã đi ra rất xa, trước mắt vẫn còn bóng ảnh mỹ nhân còn dư lại.
Đôi mắt ấy, long lanh như có thể nhìn thấu lòng người.
Vừa rồi nàng bị nước xối, tình cảnh ấy, thật không thể nhớ lại.
Tạ Tông chủ khẽ nhếch khóe miệng, đẫm lên cỏ dại mọc khắp đường mòn. Thình lình bị trượt chân, suýt nữa Tạ Tông chủ ngã vào trong ruộng.
…
Thôn Tiên Trà.
Đệ Nhất Thu mời “Hoàng lão gia” về Ti Thiên giám, gióng trống lớn tuyên bố để chữa bệnh. Dù “Hoàng lão gia” kêu khóc cầu cứu như nào, mấy sai dịch cao lớn vạm vỡ vẫn tiến lên, ấn lão luôn vào trong xe.
“Chữa bệnh gì chứ? Các ngươi muốn giết ta, muốn giết ta à ——” Hoàng Thự luôn mồm kêu thảm. Mãi đến chừng Bảo Võ ngồi vào xe ngựa.
Bảo Võ vũ phu bẩm sinh, cao lớn tráng kiện, hông đeo kim đao, không nói không rằng.
Nhưng Hoàng Thự hết dám kêu nữa.
— sát tinh trước mặt này, không giết qua mấy trăm người sẽ không luyện ra cặp mắt hổ đó.
Đệ Nhất Thu dìu Tức Âm vào một chiếc xe ngựa khác, đang định lên đường.
Đột nhiên, y ngẩng lên. Giữa hè nắng bỏng gắt, tiếng ve kêu dậy lên bốn phía. Ở ngay gốc cây đào trước mặt y, trên phiến lá, một con sâu róm lòe loẹt đang cố “dùng bữa” .
Không hiểu sao, Đệ Nhất Thu luôn cảm thấy thứ đồ chơi này quen thuộc kiểu gì.
Y vươn tay bắt con côn trùng, đưa nó cùng về Ti Thiên giám.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, không ít người tụ tập xung quanh song không ai mở miệng.
Hoàng Thạch Ý Tộc trưởng nhà họ Hoàng nào dám cản xe ngựa Đệ Nhất Thu chứ?
Triều đình là chủ thuê lớn nhất của Gầy giống thế gia, mà nhà họ Hoàng không hề giống nhà họ Tức không thể thay thế.
Ông đành trơ mắt nhìn Đệ Nhất Thu dẫn Hoàng Thự rời đi.
Đêm, Hoàng Nhưỡng thay một bộ váy sam — lần này nàng đã rút kinh nghiệm, học cách quấn một món quấn ngực đầy mộc mạc.
Dù không mặc váy ngoài, cũng là ăn mặc bảo thủ nền nã, tuyệt đối sẽ không lúng túng thế kia nữa.
Nàng lại xuống bếp, làm ít món ăn.
Xem như gần tới giờ, món ăn vừa chín tới, thì có người tới báo: “Nhưỡng cô nương, Giám Chính đã về. Hắc hắc.”
Đám Ti Thiên giám này, hình như sinh ra đã có mắt.
Bây giờ tất cả đều quen chạy đến nàng mật báo, một rồi hai người, như không nói gì, lại hình như cái gì cũng nói.
Ờ, dù sao thì tẫn tại bất ngôn* (không nói mà cũng như là nói toạc cả rồi).
Hoàng Nhưỡng cũng không kiểu cách, nói: “Hay quá, thức ăn cũng vừa tới.”
Tên kia cười hì hì chạy đi.
Hoàng Nhưỡng xách theo hộp cơm, quen chân đi vào thư phòng Đệ Nhất Thu.
Trời hơi nóng, Đệ Nhất Thu lại mặc quan phục trên người cực kỳ nghiêm chỉnh. Hoàng Nhưỡng quét mắt nhìn qua, nói: “Ngày nào cũng mặc vậy, không sợ trùm đến hoảng à. Tới dùng cơm.”
Đệ Nhất Thu vốn không thèm màng lời nhắc của nàng — tên này là vậy đó, lúc nào cũng y quan chỉnh tề.
Đột nhiên Hoàng Nhưỡng lóe lên ý tưởng — đổi lại bổn cô nương có thể cởi mát mẻ hơn mà, nhưng mà chợt nghĩ tới quấn ngực dày cui bên trong… được rồi, cởi hay không cởi cũng có khác gì.
Đệ Nhất Thu nào để ý tới chút tâm tư đó của nàng, phối hợp dọn bát đũa.
“Cha tôi…” Hoàng Nhưỡng định hỏi thăm chút chuyện của Hoàng Thự, song mới mở lời đã thấy trên bàn có con côn trùng xanh xanh đỏ đỏ.
“Sâu… sâu róm?” Hoàng Nhưỡng hơi cúi người, cùng con sâu mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, hơi kinh ngạc.
Không kinh ngạc mà được sao?
“Thứ này ở đâu ra thế?” Nàng thật không tin được.
Đệ Nhất Thu thản nhiên nói: “Hôm nay đi nhà họ Hoàng, thấy quen mắt nên cầm về.”
Hoàng Nhưỡng đi đến trước mặt y, quả là hai hàng lệ nóng không nói nên lời: “Đệ Nhất Thu.”
“Ừm?” Giám Chính đại nhân ngẩng lên.
Hoàng Nhưỡng chỉ mặt mình, hỏi: “Ngài có thấy tôi quen mắt không?”
Giám Chính đại nhân không hiểu: “Gì cơ?”
Hoàng Nhưỡng thật không hiểu nổi: “Tôi thật không hiểu, ngài cũng đang nhìn khuôn mặt trời sinh của tôi đây này, sao mà ngài lại thấy một con côn trùng quen mắt được chứ.” Vẻ mặt nàng cầu xin, “Tôi đây không thu hút đến vậy sao?!”
“Cô so với một con sâu làm gì?” Giám Chính đại nhân vĩnh viễn không hiểu nỗi tâm tư cô gái trước mặt này, y cầm đũa, bắt đầu ăn cơm.
Hoàng Nhưỡng lại nhìn y, thiệt tình càng nhìn càng giận điên!
Uổng công bà vì mi nấu ăn mười năm, mà đến một con côn trùng cũng không bằng!
Nàng đưa tay bưng hết đĩa thức ăn lên trên bàn, đặt trước mặt con sâu róm: “Ăn ăn cái gì, cho ngài ăn không bằng cho con sâu ăn! Hừ!”
Nói xong, cuối cùng không thèm ăn cơm, nguẩy tay bỏ đi.
“…” Giám Chính cầm đôi đũa trong tay, trước mặt trống rỗng.
Bên này, xe ngựa Tức Âm và Hoàng Thự đi chậm hơn.
Tức Âm trở lại Thượng Kinh, cảnh cũ trước mắt chỉ đẹp bên ngoài, bà quan sát bốn phía, buồn vui đan xen.
Nhà họ Tức ở ngay Thượng Kinh, trước khi bà lấy chồng thường xuyên du ngoạn khắp nơi.
Không ngờ sau nhiều năm, bà về lại chốn cũ, đã là bãi bể nương dâu.
Lúc này, xe ngựa dừng lại trước mặt.
Tức Âm đầu tiên thấy một gã vạm vỡ cao lớn bước xuống, sau đó, vạm vỡ xách một thứ trong tay, thứ đó đang co ro thành một cục run lẩy bẩy. Tức Âm cả kinh lùi một bước, mới nhìn rõ, xách trong tay đại hán kia không phải gì khác, chính là Hoàng Thự.
Hoàng Thự ban đầu còn đầy hoảng sợ, nhưng vừa thấy Tức Âm, lão lập tức giận mắng: “Con tiện phụ, cấu kết người ngoài mưu hại chồng mình! Đúng là đồ đàn bà lẳng…*”
(*) dương hoa thủy tính: chửi phụ nữ không chuyên chính.
Lão còn định chửi loạn, song đại hán đã thoi một thoi vào bụng lão. Mọi âm thanh bị nghẹn ngay trong họng Hoàng Thự, mãi không nói ra lời.
Vạm vỡ vứt Hoàng Thự xuống đất, nói: “Đến đây, cho ngươi chửi Bảo gia thêm một câu đấy.”
Hoàng Thự ôm bụng, sắc mặt xanh trắng, lắc đầu lia lịa.
Vạm vỡ mới xách lão lên lại, lẩm bẩm: “Ông đây thấy ngươi đúng là cởi truồng kéo cối xay —— lòng vòng mất mặt.”
Nói xong, anh ta xách Hoàng Thự, không cần tốn nhiều sức đi vào Ti Thiên giám.
Tức Âm bị dọa đợi lại một lúc lâu, mãi đến chừng vạm vỡ đi xa, mới theo người hầu đi sau, bước vào cổng Ti Thiên giám.
————
Bé Bông muốn nói: Chương này bé Nhưỡng và Tạ Tông chủ hẹn nhau mất mặt ~
Đừng hỏi vì sao xe ngựa của Giám Chính nhanh hơn của Tức m, Hoàng Thự. Là vì Giám Chính đại nhân muốn về nhà đúng giờ ăn cơm!
Hoàng Nhưỡng đang ở trong đất phong của Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu muốn giúp nàng xử lý chuyện Hoàng Thự, Hoàng Nhưỡng bèn kệ y đi.
Bây giờ hạt Lương Mễ sắp chín, vì đề phòng có kẻ quấy rối, không thể chủ quan.
Hoàng Nhưỡng luôn tử thủ nghiêm ngặt ở nơi này, triều đình cũng phái quan binh tuần tra. Nhưng dầu gì cũng là đất rộng bao la, luôn có chỗ chăm sóc không đến.
Đúng lúc này, đám tá điền đang vội vàng thúc phân bón lần cuối trong ruộng đột nhiên la hoảng: “Cháy! Cháy rồi!”
Lòng Hoàng Nhưỡng chùng xuống, quả nhiên, lòng giặc còn chưa chết.
Phía trước khói mù bắt đầu bốc lên, vì giữa ban ngày, ánh lửa cũng không phải đặc biệt dễ thấy.
Hoàng Nhưỡng theo tiếng chạy tới, thấy ỏ một góc ruộng, gốc Lương Mễ gần chín tới đã bắt lửa. Giữa ruộng hè, mấy chỗ vắng người còn bị tưới dầu cây trẩu lên, thế lửa hầu như lan tràn ra trong nháy mắt.
Mà lúc này, một đám người đang nấp mình trong góc khuất quan sát.
Tức lão gia tử nhìn chỗ khói đặc bốc lên đăm đăm, lạnh lùng: “Đi thôi, dọn dẹp con bé trước.”
Ông ta nói chuyện từ tốn, tựa như chỉ giải quyết một chuyện nhỏ không có ý nghĩa.
“Vâng.” Mấy gã mặc áo đen, mặt mang mặt nạ sát thủ sau lưng ông đồng thanh.
Tức lão gia tử ngẫm nghĩ, lại nói: “Làm cho thê thảm chút.”
Bên cạnh, trưởng tử Tức Phong cau mày nói: “Phụ thân đại nhân, dù sao con bé cũng là con của em Âm. Chúng ta làm vậy phải chăng…”
Tức lão gia tử vẫn hờ hững: “Không phải lão phu độc ác, mà chỉ có như vậy mới trấn áp được đám người. Từ rày về sau, sẽ không còn kẻ nào dám làm việc cho Đệ Tam Mộng.”
Tức Phong trầm mặc một lát, đành quay lại sai đám sát thủ: “Đi thôi.”
Đám người hiểu rõ trong lòng.
Bên cạnh ruộng, Hoàng Nhưỡng một mặt gọi tá điền cứu hỏa, một mặt lưu ý chung quanh.
Khoảnh ruộng này ở chính giữa, tuy có mương tưới tiêu song lấy nước rất không tiện. Đương lúc khó xử, đột nhiên, trong vùng đất giữa lửa cháy một cột nước phun ra!
Cột nước dâng đầy trời, nhanh chóng tưới lên ngọn lửa không còn thừa lại một tẹo. Góc ruộng chỉ bị cháy đen một khoảnh nhỏ.
Hoàng Nhưỡng đứng đầu ngọn sóng, đương nhiên bị rót lạnh thấu tim.
Nàng quay lại nhìn cột nước cao tận trời kia, phát hiện ấy hẳn là một món pháp bảo, không biết là cảm ứng được lửa hay nhiệt độ cao mà phun nước sang đây.
Pháp bảo…
Hoàng Nhưỡng lại nhớ tới người kia, không khỏi lộ tia cười nơi khóe môi.
— Đệ Nhất Thu, chàng đã sớm nghĩ tới.
Mà lúc này, dưới lớp đất lại đùn lên một đống đất lớn.
Trong đống đất như có con quái vật ẩn nấp, trực tiếp đi tới.
Tới nữa hả?
Hoàng Nhưỡng lấy pháp bảo mà Đệ Nhất Thu đưa “Đệ Tam Mộng” lần trước từ trong ngực ra, đặt xuống mặt đất.
Đang định triển khai thủ thế, nàng vừa lui ra sau, đột nhiên lưng va vào một bờ ngực.
Lòng Hoàng Nhưỡng đều là Đệ Nhất Thu, vừa quay lại, suýt chút la lên.
Song giờ này khắc này, đứng sau lưng nàng không phải là Đệ Nhất Thu.
“Tạ Hồng… Tạ Tông chủ.” vẻ mặt Hoàng Nhưỡng do dự.
—— có thể không do dự sao chứ?
Đương lúc nàng nguy nan khó xử thì đụng phải chồng cũ!
Nàng hiện giờ bị dòng nước đầy trời xối sạch, ướt đẫm cả người, trên tóc vẫn còn nhỏ cả nước.
Mà Tạ Hồng Trần thì đồ trắng một cây, ngọc quan buộc tóc, mớ nước kia giống như không hẹn mà cùng né khỏi hắn. Đệ nhất Kiếm Tiên phiêu phiêu dục tiên, không nhiễm trần thế. Hắn vẫn cứ thanh khiết ôn nhã như luôn luôn là vậy.
“Lui ra phía sau ta.” Hắn hờ hững vứt một câu, Tâm Kiếm trong tay vừa ra, đám thích khách nào dám ứng chiến?
Tiên môn hiện giờ, hắn là nóc nhà.
Đám người không một câu nói nhảm, chạy tứ tung tại chỗ.
Nhưng Đệ nhất Kiếm tiên há để cho chúng muốn đến là đến đi là đi. — Tạ Hồng Trần như hóa thân thành luồng sáng, chém chết hai tên, bắt sống năm kẻ.
Toàn bộ nhóm thích khách, không thiếu một tên, toàn bộ ở lại tại chỗ.
Trong chỗ tối, Tức lão gia tử vừa thấy hắn xuất hiện, căn bản không xem chiến, quay đi luôn.
Hoàng Nhưỡng lau nước bên mặt, nói: “Hôm nay thật sự làm phiền Tạ Tông chủ cứu giúp.”
Ánh mắt Tạ Hồng Trần ở trên người nàng nhẹ dời đi, thoáng nhìn chỗ khác, nói: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng đắc đạo giúp đỡ nhiều người, dĩ nhiên Nhưỡng cô nương cũng sẽ gặp dữ hóa lành.”
Hoàng Nhưỡng “ha ha” trong lòng song ngoài mặt vẫn dịu dàng, nói: “Sao Tạ Tông chủ biết tôi đang ở đây?”
Mắt Tạ Hồng Trần vốn không đặt lên người nàng, lúc này trên không trung cột nước đã dừng phun, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng.
Hoàng Nhưỡng đứng dưới cầu vồng, cả người như thần nữ lỡ bước lạc vào nhân gian.
Tạ Hồng Trần lấy trong pháp bảo Trữ Đồ ra một thứ, đưa tới tay Hoàng Nhưỡng, vội nói: “Vật này, tặng Nhưỡng cô nương để hong áo.”
Hong áo?
Hoàng Nhưỡng nhận lấy, vừa quay đầu nhìn, Tạ Hồng Trần đã rời đi.
Như là hắn cố ý tránh né cái gì đấy… Quái lạ thiệt sự.
Hoàng Nhưỡng cúi xuống, sau đó cả người cứng đờ — vừa rồi nàng bị cột nước xối vào, y phục dán lên người, lộ cả quấn ngực bên trong. Hơn nữa màu bộ quấn ngực hôm nay của nàng còn đầy bắt mắt.
… Ta!! Chuyện này!!
Hoàng Nhưỡng trợn tròn mắt, nhìn hồi lâu, mới từ tốn dùng pháp bảo Tạ Hồng Trần tặng hong khô y phục.
—— trời xanh có mắt, từ nay về sau, thiện nữ nhất định sẽ làm việc thiện nhiều hơn, tích nhiều ân đức, xin ngài phù hộ ta đừng bị mất mặt trước chồng cũ nữa nhé.
Van đấy…
Ngoại ô, đường mòn cánh đồng.
Tạ Tông chủ đã đi ra rất xa, trước mắt vẫn còn bóng ảnh mỹ nhân còn dư lại.
Đôi mắt ấy, long lanh như có thể nhìn thấu lòng người.
Vừa rồi nàng bị nước xối, tình cảnh ấy, thật không thể nhớ lại.
Tạ Tông chủ khẽ nhếch khóe miệng, đẫm lên cỏ dại mọc khắp đường mòn. Thình lình bị trượt chân, suýt nữa Tạ Tông chủ ngã vào trong ruộng.
…
Thôn Tiên Trà.
Đệ Nhất Thu mời “Hoàng lão gia” về Ti Thiên giám, gióng trống lớn tuyên bố để chữa bệnh. Dù “Hoàng lão gia” kêu khóc cầu cứu như nào, mấy sai dịch cao lớn vạm vỡ vẫn tiến lên, ấn lão luôn vào trong xe.
“Chữa bệnh gì chứ? Các ngươi muốn giết ta, muốn giết ta à ——” Hoàng Thự luôn mồm kêu thảm. Mãi đến chừng Bảo Võ ngồi vào xe ngựa.
Bảo Võ vũ phu bẩm sinh, cao lớn tráng kiện, hông đeo kim đao, không nói không rằng.
Nhưng Hoàng Thự hết dám kêu nữa.
— sát tinh trước mặt này, không giết qua mấy trăm người sẽ không luyện ra cặp mắt hổ đó.
Đệ Nhất Thu dìu Tức Âm vào một chiếc xe ngựa khác, đang định lên đường.
Đột nhiên, y ngẩng lên. Giữa hè nắng bỏng gắt, tiếng ve kêu dậy lên bốn phía. Ở ngay gốc cây đào trước mặt y, trên phiến lá, một con sâu róm lòe loẹt đang cố “dùng bữa” .
Không hiểu sao, Đệ Nhất Thu luôn cảm thấy thứ đồ chơi này quen thuộc kiểu gì.
Y vươn tay bắt con côn trùng, đưa nó cùng về Ti Thiên giám.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, không ít người tụ tập xung quanh song không ai mở miệng.
Hoàng Thạch Ý Tộc trưởng nhà họ Hoàng nào dám cản xe ngựa Đệ Nhất Thu chứ?
Triều đình là chủ thuê lớn nhất của Gầy giống thế gia, mà nhà họ Hoàng không hề giống nhà họ Tức không thể thay thế.
Ông đành trơ mắt nhìn Đệ Nhất Thu dẫn Hoàng Thự rời đi.
Đêm, Hoàng Nhưỡng thay một bộ váy sam — lần này nàng đã rút kinh nghiệm, học cách quấn một món quấn ngực đầy mộc mạc.
Dù không mặc váy ngoài, cũng là ăn mặc bảo thủ nền nã, tuyệt đối sẽ không lúng túng thế kia nữa.
Nàng lại xuống bếp, làm ít món ăn.
Xem như gần tới giờ, món ăn vừa chín tới, thì có người tới báo: “Nhưỡng cô nương, Giám Chính đã về. Hắc hắc.”
Đám Ti Thiên giám này, hình như sinh ra đã có mắt.
Bây giờ tất cả đều quen chạy đến nàng mật báo, một rồi hai người, như không nói gì, lại hình như cái gì cũng nói.
Ờ, dù sao thì tẫn tại bất ngôn* (không nói mà cũng như là nói toạc cả rồi).
Hoàng Nhưỡng cũng không kiểu cách, nói: “Hay quá, thức ăn cũng vừa tới.”
Tên kia cười hì hì chạy đi.
Hoàng Nhưỡng xách theo hộp cơm, quen chân đi vào thư phòng Đệ Nhất Thu.
Trời hơi nóng, Đệ Nhất Thu lại mặc quan phục trên người cực kỳ nghiêm chỉnh. Hoàng Nhưỡng quét mắt nhìn qua, nói: “Ngày nào cũng mặc vậy, không sợ trùm đến hoảng à. Tới dùng cơm.”
Đệ Nhất Thu vốn không thèm màng lời nhắc của nàng — tên này là vậy đó, lúc nào cũng y quan chỉnh tề.
Đột nhiên Hoàng Nhưỡng lóe lên ý tưởng — đổi lại bổn cô nương có thể cởi mát mẻ hơn mà, nhưng mà chợt nghĩ tới quấn ngực dày cui bên trong… được rồi, cởi hay không cởi cũng có khác gì.
Đệ Nhất Thu nào để ý tới chút tâm tư đó của nàng, phối hợp dọn bát đũa.
“Cha tôi…” Hoàng Nhưỡng định hỏi thăm chút chuyện của Hoàng Thự, song mới mở lời đã thấy trên bàn có con côn trùng xanh xanh đỏ đỏ.
“Sâu… sâu róm?” Hoàng Nhưỡng hơi cúi người, cùng con sâu mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, hơi kinh ngạc.
Không kinh ngạc mà được sao?
“Thứ này ở đâu ra thế?” Nàng thật không tin được.
Đệ Nhất Thu thản nhiên nói: “Hôm nay đi nhà họ Hoàng, thấy quen mắt nên cầm về.”
Hoàng Nhưỡng đi đến trước mặt y, quả là hai hàng lệ nóng không nói nên lời: “Đệ Nhất Thu.”
“Ừm?” Giám Chính đại nhân ngẩng lên.
Hoàng Nhưỡng chỉ mặt mình, hỏi: “Ngài có thấy tôi quen mắt không?”
Giám Chính đại nhân không hiểu: “Gì cơ?”
Hoàng Nhưỡng thật không hiểu nổi: “Tôi thật không hiểu, ngài cũng đang nhìn khuôn mặt trời sinh của tôi đây này, sao mà ngài lại thấy một con côn trùng quen mắt được chứ.” Vẻ mặt nàng cầu xin, “Tôi đây không thu hút đến vậy sao?!”
“Cô so với một con sâu làm gì?” Giám Chính đại nhân vĩnh viễn không hiểu nỗi tâm tư cô gái trước mặt này, y cầm đũa, bắt đầu ăn cơm.
Hoàng Nhưỡng lại nhìn y, thiệt tình càng nhìn càng giận điên!
Uổng công bà vì mi nấu ăn mười năm, mà đến một con côn trùng cũng không bằng!
Nàng đưa tay bưng hết đĩa thức ăn lên trên bàn, đặt trước mặt con sâu róm: “Ăn ăn cái gì, cho ngài ăn không bằng cho con sâu ăn! Hừ!”
Nói xong, cuối cùng không thèm ăn cơm, nguẩy tay bỏ đi.
“…” Giám Chính cầm đôi đũa trong tay, trước mặt trống rỗng.
Bên này, xe ngựa Tức Âm và Hoàng Thự đi chậm hơn.
Tức Âm trở lại Thượng Kinh, cảnh cũ trước mắt chỉ đẹp bên ngoài, bà quan sát bốn phía, buồn vui đan xen.
Nhà họ Tức ở ngay Thượng Kinh, trước khi bà lấy chồng thường xuyên du ngoạn khắp nơi.
Không ngờ sau nhiều năm, bà về lại chốn cũ, đã là bãi bể nương dâu.
Lúc này, xe ngựa dừng lại trước mặt.
Tức Âm đầu tiên thấy một gã vạm vỡ cao lớn bước xuống, sau đó, vạm vỡ xách một thứ trong tay, thứ đó đang co ro thành một cục run lẩy bẩy. Tức Âm cả kinh lùi một bước, mới nhìn rõ, xách trong tay đại hán kia không phải gì khác, chính là Hoàng Thự.
Hoàng Thự ban đầu còn đầy hoảng sợ, nhưng vừa thấy Tức Âm, lão lập tức giận mắng: “Con tiện phụ, cấu kết người ngoài mưu hại chồng mình! Đúng là đồ đàn bà lẳng…*”
(*) dương hoa thủy tính: chửi phụ nữ không chuyên chính.
Lão còn định chửi loạn, song đại hán đã thoi một thoi vào bụng lão. Mọi âm thanh bị nghẹn ngay trong họng Hoàng Thự, mãi không nói ra lời.
Vạm vỡ vứt Hoàng Thự xuống đất, nói: “Đến đây, cho ngươi chửi Bảo gia thêm một câu đấy.”
Hoàng Thự ôm bụng, sắc mặt xanh trắng, lắc đầu lia lịa.
Vạm vỡ mới xách lão lên lại, lẩm bẩm: “Ông đây thấy ngươi đúng là cởi truồng kéo cối xay —— lòng vòng mất mặt.”
Nói xong, anh ta xách Hoàng Thự, không cần tốn nhiều sức đi vào Ti Thiên giám.
Tức Âm bị dọa đợi lại một lúc lâu, mãi đến chừng vạm vỡ đi xa, mới theo người hầu đi sau, bước vào cổng Ti Thiên giám.
————
Bé Bông muốn nói: Chương này bé Nhưỡng và Tạ Tông chủ hẹn nhau mất mặt ~
Đừng hỏi vì sao xe ngựa của Giám Chính nhanh hơn của Tức m, Hoàng Thự. Là vì Giám Chính đại nhân muốn về nhà đúng giờ ăn cơm!
Last edited: