Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Trần Duyên cũng thật sự bất ngờ không nghĩ Hồng Điệp Trư lại liều chết không lui. Hắn huy động hàng ngàn Phệ Huyết Trùng lật tung bán kính trăm bước xung quanh một con kiến cũng không thể tẩu thoát.
Tiểu Huyết không nghi ngờ gì nữa chính là kẻ sốt sắn nhất, biết được Trần Duyên quả quyết không thu Hồng Điệp Trư khiến đại trùng kinh hĩ bay xung quanh hắn.
- Ngươi tìm thấy hang động của Hồng Điệp Trư sao?
Tiểu Huyết lia lịa gật đầu, nó vừa nhận tin túc do đồng bạn truyền về liền nhanh chóng báo tin cho hắn.
Đứng trước cửa hang… à không nói đúng hơn chỉ là cái lỗ nhỏ lớn hơn đầu người. Trần Duyên đương nhiên là không thể nào chui lọt, hắn đâu phải là mãng xà trơn trượt.
Cuối cùng đành phải khống chế Phệ Huyết Trùng khai thông hang động.
Hắn đi đến đâu hàng trăm linh trùng thay nhau dùng hai chi trước liên tục đập phá hằng hà những viên đá lớn khi thông đường mòn.
Chỉ gần nữa canh giờ đàn Phệ Huyết Trùng lại một lần nữa nổi loạn, nhưng có mặt Trần Duyên ở đây làm sao bọn chúng có thể tùy ý làm bậy.
- Thần Khống Vạn Trùng.
Hắn vận thần thông, trên mi tâm đồ án linh trùng hiện rõ. Khẩu quyết từ miệng như luồn khí vô hình không ngừng xâm nhập, trấn an những tiểu tử song mục đã huyết hồng kia.
- Bên trong là thứ gì không ngờ lại khiến linh trùng của ta không thể kiềm nén huyết tính.
Khiến bọn chúng an tĩnh, Trần Duyên liền đưa Tiểu Huyết cùng bầy đàn trở vào Loa Trùng Ốc. Thấy vẻ không cam tâm của Tiểu Huyết, Trần Duyên cũng có thể phần nào đoán ra thứ được cất giấu bên trong hẵn là bảo vật đối với tiểu tử này.
Bất đắc dĩ dưới ánh nhìn van nài của Tiểu Huyết hắn đành để tiểu tử này tự do bên ngoài.
- Tiểu Mập Mạp tới lúc cần người rồi.
Trần Duyên lật tay tiểu trùng mũm mỉm đang ngáy khò khò trên tay hắn. Nở nụ cười quái dị, hắn búng tiểu tử lười biếng kia về phía Tiểu Huyết.
Đang yên giấc say nồng bỗng nhiên cảm thấy cơn gió lạnh đi ngang khiến Tinh Thần Trùng rung mình tỉnh giấc. Phát hiện bản thân không ngờ lại ở trên không trung Tiểu Mập Mạp nhìn xuống.
Bên dưới không phải là não hải ấm áp mà nó thường ngày say ngủ, cũng không phải vải lụa lông nhung mà chính là miệng máu của Tiểu Huyết đang chực chờ nuốt gọn.
Tiểu Mập Mạp kinh sợ liền trở người, một luồng tơ mỏng nhanh chóng phóng ra từ miệng bám chặt lấy thành hang động kéo cơ thể lên phía trên. Đúng lúc đó nơi Tiểu Mập Mạp vừa treo lơ lững ban nãy đã không còn nữa mà chì còn lại dấu răng khủng bố của Tiểu Huyết.
Tinh Thần Trùng hoảng sợ nhanh chóng phóng người lên vai Trần Duyên không ngừng truyền âm khóc lóc kể lể.
Trông thấy tên sâu mập kia đã đên bên Trần Duyên, Tiểu Huyết bản thân đã không còn cơ hội ra tay chỉ có thể liếc nhìn nuối tiếc. Con sâu mập như vậy nó liền chưa hề nếm qua, quả thực phải cắn một cái để thỏa lòng mong ước.
- Được rồi Tiểu Huyết đừng trêu chọc Tiểu Mập Mạp nữa.
Nhìn thấy tiểu tử đỏ mặt tía tai khiến hắn cũng rất hả dạ.
- Tiểu Mập Mạp ngươi mau cùng ta phóng thần thức xem xét xem bên trong kia là thứ gì.
Trần Duyên cùng Tinh Thần Trùng thần trí hòa lầm một, thần thông Thần Khống Vạn Trùng một lần nữa không khiến hắn thất vọng. Thần thức của hắn giờ đây đã trở nên mạnh mẽ hơn ít nhất là năm thành so với ban đầu.
Từng tia thần thức len lỏi qua những kẻ đá xâm nhập vào bên trong.
- Tiểu thụ?
Hắn trông thấy một thân cây già cỗi, rễ dài đâm xuyên qua cự thạch. Trên thân cây dày đặc dấu vết của thời gian in hằng trên đó. Nhưng điều đáng buồn cười nhất là cổ thụ này chỉ cao hơn hai gang tay người, đây là lần đầu hắn trông thấy nghịch lí dỡ khóc dỡ cười này.
Khi biết được mục tiêu Tiểu Huyết càng trở nên hăng hái ra sức đào bới. từng tảng cự thạch không có một chút sức chống cự, chúng mềm mại như là da tiểu hài tử trước hai càng to lớn của Tiểu Huyết.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ đầu xuôi đuôi lọt thì…
- Keng…
Tiếng động chói tai.
Không ngờ thứ vũ khí mà Tiểu Huyết luôn tự hào dễ dàng nghiền nát vũ khí Giáp đẵng lại không thể cắt xuyên qua lớp nham thạch cuối cùng. Thứ đã đen ngòm tưởng chừng vô hại lại có thể ngăn chặn công kích của yêu thú cấp hai.
- Ta nghĩ ngươi nên từ bỏ ý định đấy đi. Thứ nham thạch này chính là Cương Lực Thạch, tài liệu xây dựng động phủ trọng yếu nhất. Với tu vị Trúc Cơ kì của ngươi thì dù có trăm năm nữa cũng đừng mong giải khai.
Chu lão liếc nhìn liền nhận ra.
- Cương Lực Thạch. Chẵng lẽ đây chính là Cương Lực Thạch mà ngay cả tu sĩ Kim Đan kì cũng không thể nào tùy tiện phá hủy.
Hắn ngẫn người.
Đây chính là tài liệu mà được rất nhiều tu sĩ săn đón, thử nghĩ xem có kẻ nào không muốn gia cố “chuồng chó” của mình thật kiên cố chứ. Thân là tu sĩ có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào không có kẻ nào muốn tích trữ của bản thân lại lọt vào tay kẻ khác mà đặc biệt lại là kẻ đã giết mình. Cũng vì lí do đó mà những lão quái Kim Đan kì luôn rất hào hứng khi tìm thấy Cương Lực Thạch, dù cho có bị kẻ thù truy sát cũng có nơi lẫn trốn chờ hồi phục để còn quay lại trả thù.
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ viễn vông, muốn khai thác Cương Lực Thạch không thể nào thiếu được chính là Cương Lực Phù. Phù chú chuyên gia cố nhục thể khiến kẻ sử dụng không khác gì cổ chiến xa hình người không biết đau đớn cùng nhục thể vô kiên bất toài. Đương nhiên giá cả lại không hề dễ chịu, đồng thời cũng rất khó tìm kiếm sánh ngang với Cương Lực Thạch.
Thậm chí những kẻ trong người còn lờ mờ đoán ra những kẻ hỏi mua Cương Lực Phù hết chín phần trong tay nắm giữ Cương Lực Thạch quí hơn vàng. Nếu không đề phòng liền dễ dàng trở thành mục tiêu cho những kẻ giết người đoạt bảo.
Trần Duyên hiểu rõ bản thân đã lực bất tòng tăm chỉ có thể cắn răng tiếc nuối. Trước khi rời đi hắn còn cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết của việc đào xới, lấp miệng hang đồng thời làm kí hiệu ghi nhớ.
- Cương Lực Phù… nếu ta nhớ không sai Cửu Trưởng Lão từng không chỉ một lần rao bán thứ này, nhưng đó lại là vật phẩm của Kim Đan kì tu sĩ, không thể đụng tới.
Nghĩ tới đây lại càng khiến hắn đau đầu.
Bên dưới tán cổ thụ mĩ nữ tóc đen xuông dài như thác, dáng người uyển chuyển mĩ mâu không ngừng nhìn về một hướng. Tưởng Lệ đã không ngừng nhìn về phía tên sắc lang ấy rời đi. Mặc dù biết hắn bản lĩnh cao cường nhưng cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ nhất tầng vừa đột phá. Tại nơi đâu đâu cũng là cấp hai yêu thú không thể nào khiến nàng yên lòng.
Bỗng nhiên từ phía sau song thủ rắn chắc ôm lấy mĩ nhân dáng người mảnh khảnh vào lòng. Không cần nhìn nàng cũng biết tên sắc lang kia cuối cùng cũng đã quay trở lại, vẫn mặt dày bí mật từ phía sau ăn đậu hũ mềm của nàng.
Thở dài một hơi, cuối cùng tâm trí nặng trĩu cũng đã được buông bỏ. Tưởng Lệ lưng ong ngoan ngoãn xuôi theo sức đẩy ngã vào người hắn.
- Thê tử ngoan, có lẽ chúng ta phải trở về thôi.
- Trở về?
Tưởng Lệ bất giác bần thần.
- Đương nhiên là trở lại Ma Kiếm Tông.
Mĩ nữ ngây người, có lẽ thời gian qua bên cạnh hắn khiến nàng đã quên đi đệ tử Ma Kiếm tông của mình đồng thời còn có nhiệm vụ lịch luyện đầu tiên cần quay về hồi báo tông môn.
Đột phá Trúc Cơ khiến hắn thọ nguyên đã đột phá ngàn năm, dù có rời đi mười năm, trăm năm cũng là chuyện thường tình. Có điều tiểu nữ nô Tú hạ Thảo cùng mẫu nữ Linh Diệu, Linh Diệp không thể sống từng ấy năm đợi chờ hắn.
Nhớ đến giai nhân chờ đợi khiến Trần Duyên càng quyết tâm quay đầu. Dù cho nơi đây còn nhiều thứ khiến hắn phải luyến tiếc, chẳng trách Nguyệt Nguyệt lại không màng hiểm nguy náng lại hơn trăm năm. Nơi đây quả nhiên là bảo địa dành cho tu sĩ.
Hắn biết phân biệt nặng nhẹ, trăm năm sau bản thân liền có đủ thực lực cùng nữ nhân của mình du sơn ngoạn thủy, tới lúc đó đạp bằng nơi đây chỉ là việc cỏn con, tiếc chi chút gắng gượng để lại nuối tiếc suốt đời.
Hắn ngồi trên Tiểu Kim nhanh chóng trực chỉ phương hướng Ma Kiếm Tông lao đi mà không biết rằng phía trước chính là phiền phức đang chờ đợi.
Tiểu Huyết không nghi ngờ gì nữa chính là kẻ sốt sắn nhất, biết được Trần Duyên quả quyết không thu Hồng Điệp Trư khiến đại trùng kinh hĩ bay xung quanh hắn.
- Ngươi tìm thấy hang động của Hồng Điệp Trư sao?
Tiểu Huyết lia lịa gật đầu, nó vừa nhận tin túc do đồng bạn truyền về liền nhanh chóng báo tin cho hắn.
Đứng trước cửa hang… à không nói đúng hơn chỉ là cái lỗ nhỏ lớn hơn đầu người. Trần Duyên đương nhiên là không thể nào chui lọt, hắn đâu phải là mãng xà trơn trượt.
Cuối cùng đành phải khống chế Phệ Huyết Trùng khai thông hang động.
Hắn đi đến đâu hàng trăm linh trùng thay nhau dùng hai chi trước liên tục đập phá hằng hà những viên đá lớn khi thông đường mòn.
Chỉ gần nữa canh giờ đàn Phệ Huyết Trùng lại một lần nữa nổi loạn, nhưng có mặt Trần Duyên ở đây làm sao bọn chúng có thể tùy ý làm bậy.
- Thần Khống Vạn Trùng.
Hắn vận thần thông, trên mi tâm đồ án linh trùng hiện rõ. Khẩu quyết từ miệng như luồn khí vô hình không ngừng xâm nhập, trấn an những tiểu tử song mục đã huyết hồng kia.
- Bên trong là thứ gì không ngờ lại khiến linh trùng của ta không thể kiềm nén huyết tính.
Khiến bọn chúng an tĩnh, Trần Duyên liền đưa Tiểu Huyết cùng bầy đàn trở vào Loa Trùng Ốc. Thấy vẻ không cam tâm của Tiểu Huyết, Trần Duyên cũng có thể phần nào đoán ra thứ được cất giấu bên trong hẵn là bảo vật đối với tiểu tử này.
Bất đắc dĩ dưới ánh nhìn van nài của Tiểu Huyết hắn đành để tiểu tử này tự do bên ngoài.
- Tiểu Mập Mạp tới lúc cần người rồi.
Trần Duyên lật tay tiểu trùng mũm mỉm đang ngáy khò khò trên tay hắn. Nở nụ cười quái dị, hắn búng tiểu tử lười biếng kia về phía Tiểu Huyết.
Đang yên giấc say nồng bỗng nhiên cảm thấy cơn gió lạnh đi ngang khiến Tinh Thần Trùng rung mình tỉnh giấc. Phát hiện bản thân không ngờ lại ở trên không trung Tiểu Mập Mạp nhìn xuống.
Bên dưới không phải là não hải ấm áp mà nó thường ngày say ngủ, cũng không phải vải lụa lông nhung mà chính là miệng máu của Tiểu Huyết đang chực chờ nuốt gọn.
Tiểu Mập Mạp kinh sợ liền trở người, một luồng tơ mỏng nhanh chóng phóng ra từ miệng bám chặt lấy thành hang động kéo cơ thể lên phía trên. Đúng lúc đó nơi Tiểu Mập Mạp vừa treo lơ lững ban nãy đã không còn nữa mà chì còn lại dấu răng khủng bố của Tiểu Huyết.
Tinh Thần Trùng hoảng sợ nhanh chóng phóng người lên vai Trần Duyên không ngừng truyền âm khóc lóc kể lể.
Trông thấy tên sâu mập kia đã đên bên Trần Duyên, Tiểu Huyết bản thân đã không còn cơ hội ra tay chỉ có thể liếc nhìn nuối tiếc. Con sâu mập như vậy nó liền chưa hề nếm qua, quả thực phải cắn một cái để thỏa lòng mong ước.
- Được rồi Tiểu Huyết đừng trêu chọc Tiểu Mập Mạp nữa.
Nhìn thấy tiểu tử đỏ mặt tía tai khiến hắn cũng rất hả dạ.
- Tiểu Mập Mạp ngươi mau cùng ta phóng thần thức xem xét xem bên trong kia là thứ gì.
Trần Duyên cùng Tinh Thần Trùng thần trí hòa lầm một, thần thông Thần Khống Vạn Trùng một lần nữa không khiến hắn thất vọng. Thần thức của hắn giờ đây đã trở nên mạnh mẽ hơn ít nhất là năm thành so với ban đầu.
Từng tia thần thức len lỏi qua những kẻ đá xâm nhập vào bên trong.
- Tiểu thụ?
Hắn trông thấy một thân cây già cỗi, rễ dài đâm xuyên qua cự thạch. Trên thân cây dày đặc dấu vết của thời gian in hằng trên đó. Nhưng điều đáng buồn cười nhất là cổ thụ này chỉ cao hơn hai gang tay người, đây là lần đầu hắn trông thấy nghịch lí dỡ khóc dỡ cười này.
Khi biết được mục tiêu Tiểu Huyết càng trở nên hăng hái ra sức đào bới. từng tảng cự thạch không có một chút sức chống cự, chúng mềm mại như là da tiểu hài tử trước hai càng to lớn của Tiểu Huyết.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ đầu xuôi đuôi lọt thì…
- Keng…
Tiếng động chói tai.
Không ngờ thứ vũ khí mà Tiểu Huyết luôn tự hào dễ dàng nghiền nát vũ khí Giáp đẵng lại không thể cắt xuyên qua lớp nham thạch cuối cùng. Thứ đã đen ngòm tưởng chừng vô hại lại có thể ngăn chặn công kích của yêu thú cấp hai.
- Ta nghĩ ngươi nên từ bỏ ý định đấy đi. Thứ nham thạch này chính là Cương Lực Thạch, tài liệu xây dựng động phủ trọng yếu nhất. Với tu vị Trúc Cơ kì của ngươi thì dù có trăm năm nữa cũng đừng mong giải khai.
Chu lão liếc nhìn liền nhận ra.
- Cương Lực Thạch. Chẵng lẽ đây chính là Cương Lực Thạch mà ngay cả tu sĩ Kim Đan kì cũng không thể nào tùy tiện phá hủy.
Hắn ngẫn người.
Đây chính là tài liệu mà được rất nhiều tu sĩ săn đón, thử nghĩ xem có kẻ nào không muốn gia cố “chuồng chó” của mình thật kiên cố chứ. Thân là tu sĩ có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào không có kẻ nào muốn tích trữ của bản thân lại lọt vào tay kẻ khác mà đặc biệt lại là kẻ đã giết mình. Cũng vì lí do đó mà những lão quái Kim Đan kì luôn rất hào hứng khi tìm thấy Cương Lực Thạch, dù cho có bị kẻ thù truy sát cũng có nơi lẫn trốn chờ hồi phục để còn quay lại trả thù.
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ viễn vông, muốn khai thác Cương Lực Thạch không thể nào thiếu được chính là Cương Lực Phù. Phù chú chuyên gia cố nhục thể khiến kẻ sử dụng không khác gì cổ chiến xa hình người không biết đau đớn cùng nhục thể vô kiên bất toài. Đương nhiên giá cả lại không hề dễ chịu, đồng thời cũng rất khó tìm kiếm sánh ngang với Cương Lực Thạch.
Thậm chí những kẻ trong người còn lờ mờ đoán ra những kẻ hỏi mua Cương Lực Phù hết chín phần trong tay nắm giữ Cương Lực Thạch quí hơn vàng. Nếu không đề phòng liền dễ dàng trở thành mục tiêu cho những kẻ giết người đoạt bảo.
Trần Duyên hiểu rõ bản thân đã lực bất tòng tăm chỉ có thể cắn răng tiếc nuối. Trước khi rời đi hắn còn cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết của việc đào xới, lấp miệng hang đồng thời làm kí hiệu ghi nhớ.
- Cương Lực Phù… nếu ta nhớ không sai Cửu Trưởng Lão từng không chỉ một lần rao bán thứ này, nhưng đó lại là vật phẩm của Kim Đan kì tu sĩ, không thể đụng tới.
Nghĩ tới đây lại càng khiến hắn đau đầu.
Bên dưới tán cổ thụ mĩ nữ tóc đen xuông dài như thác, dáng người uyển chuyển mĩ mâu không ngừng nhìn về một hướng. Tưởng Lệ đã không ngừng nhìn về phía tên sắc lang ấy rời đi. Mặc dù biết hắn bản lĩnh cao cường nhưng cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ nhất tầng vừa đột phá. Tại nơi đâu đâu cũng là cấp hai yêu thú không thể nào khiến nàng yên lòng.
Bỗng nhiên từ phía sau song thủ rắn chắc ôm lấy mĩ nhân dáng người mảnh khảnh vào lòng. Không cần nhìn nàng cũng biết tên sắc lang kia cuối cùng cũng đã quay trở lại, vẫn mặt dày bí mật từ phía sau ăn đậu hũ mềm của nàng.
Thở dài một hơi, cuối cùng tâm trí nặng trĩu cũng đã được buông bỏ. Tưởng Lệ lưng ong ngoan ngoãn xuôi theo sức đẩy ngã vào người hắn.
- Thê tử ngoan, có lẽ chúng ta phải trở về thôi.
- Trở về?
Tưởng Lệ bất giác bần thần.
- Đương nhiên là trở lại Ma Kiếm Tông.
Mĩ nữ ngây người, có lẽ thời gian qua bên cạnh hắn khiến nàng đã quên đi đệ tử Ma Kiếm tông của mình đồng thời còn có nhiệm vụ lịch luyện đầu tiên cần quay về hồi báo tông môn.
Đột phá Trúc Cơ khiến hắn thọ nguyên đã đột phá ngàn năm, dù có rời đi mười năm, trăm năm cũng là chuyện thường tình. Có điều tiểu nữ nô Tú hạ Thảo cùng mẫu nữ Linh Diệu, Linh Diệp không thể sống từng ấy năm đợi chờ hắn.
Nhớ đến giai nhân chờ đợi khiến Trần Duyên càng quyết tâm quay đầu. Dù cho nơi đây còn nhiều thứ khiến hắn phải luyến tiếc, chẳng trách Nguyệt Nguyệt lại không màng hiểm nguy náng lại hơn trăm năm. Nơi đây quả nhiên là bảo địa dành cho tu sĩ.
Hắn biết phân biệt nặng nhẹ, trăm năm sau bản thân liền có đủ thực lực cùng nữ nhân của mình du sơn ngoạn thủy, tới lúc đó đạp bằng nơi đây chỉ là việc cỏn con, tiếc chi chút gắng gượng để lại nuối tiếc suốt đời.
Hắn ngồi trên Tiểu Kim nhanh chóng trực chỉ phương hướng Ma Kiếm Tông lao đi mà không biết rằng phía trước chính là phiền phức đang chờ đợi.
Bình luận facebook