Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Nhìn thấy vẻ mặt của nhị nữ Hạ Thảo đang ngồi trong lòng hắn cũng nhận ra được.
- Chủ nhân có muốn thu hai mẹ con đó không?
Nghe Hạ Thảo gặng hỏi Trần Duyên lưu manh cười nhìn nàng nói:
- Có phải tiểu nữ nô của ta đang ghen không?
Vừa nói tay heo của hắn vừa xoa bóp đồn bộ của nàng. Cố gắng kiềm nén khoái cảm do Trần Duyên mang đến nàng vừa rên rĩ vừa nói:
- Không... không có ah... ah tiểu nô chỉ...chỉ muốn chủ nhân được sung... sung sướng hơn thôi.
- Thiếp biết bản... bản thân không thể ah... ah nào thỏa mãn chàng.
Nghe nàng nói Trần Duyên cũng rất hứng thú, chỉ cần nghĩ tới việc được hai mẹ con nàng cùng rên rĩ dưới cự long đã làm Trần Duyên hưng phấn không thôi.
Lúc này Hạ Thảo lại cảm nhận được phía dưới của hắn có điều quen thuộc, đó là cội nguồn hạnh phúc của nàng. Cự long lúc này đã nóng hổi chạm vào hạ thân Hạ Thảo.
Nàng đứng dậy khom người xuống bàn tay trắng trẻo thon dài tóm lấy sinh vật hung dữ kia ánh mắt lẵng lơ mỉm cười liếc nhìn hắn.
- Chủ nhân thấy chưa, chỉ có vật này là không biết nói dối thôi.
Trần Duyên đỏ mặt ngại ngùng, không ngờ hắn bị nữ nhân bắt thóp. Hắn lao tới ôm lấy Hạ Thảo cùng nàng tu luyện.
Ba tháng trôi qua, do mỗi ngày đều cùng nàng tu luyện nên tu vi đã sớm đột phá Luyện Khí kì tầng tám đương nhiên Hạ Thảo cũng cùng hắn đột phá.
Hôm nay là ngày hiếm hoi Trần Duyên rời khỏi mật thất, hắn nhận được truyền tin phù từ sư phụ liền tức tốc lên đường. Vừa bước tới động phủ Phong Ma Chân Nhân đã đứng ngoài đợi hắn.
Trần Duyên vừa tới chưa kịp hành lễ lão liền tóm lấy hắn đạp không bay đi.
- Tại sao người lại gấp như vậy, chẳng lẽ có chuyện không hay xảy ra?
Trần Duyên nghi vấn.
- Sự việc lần này nếu ngươi vượt qua được không chừng sẽ có tạo hóa lớn.
Nghe sư phụ nữa úp nữa mở làm hắn cũng lo lắng.
Mấy hơi thở sau Phong Ma Chân Nhân đem Trần Duyên đáp xuống một ngọn núi. Khung cảnh xung quanh đều là rừng lá hoang sơ như ngàn năm không ai đặt chân tới. Ẩn phía sau táng lá là những ngọn tháp cao chọc trời đâu đâu cũng có hắc bào đệ tử canh gác. Lúc này Trần Duyên liền nhận ra hắn đã được sư phụ đưa tới Hành Pháp Sơn.
- Bị đưa tới Hành Pháp Sơn khẳng định là liên quan tới nhiệm vụ vừa rồi. Sợ là lần này lành ít dữ nhiều.
Nghĩ như vậy Trần Duyên vẫn tiến vào, có sư phụ ở đây hắn không tin những lão gia hỏa kia dám đụng tới hắn.
Bước vào đại điện, không khí tràn đầy sát tính bên trong làm hơi thở trở nên dồn dập hơn, áp lực tinh thần cũng bị đè nặng. Xung quanh hàng trăm đệ tử mặc hắc y nghiêm trang, từ bọn chúng phát ra khí tức dọa người. Phía trên thềm cao có năm người, bốn lão giả, một trung nhân nhìn xuống hắn.
Chỉ cần nhìn sơ qua Trần Duyên liền nhận ra những người này là ai. Từ bên trái qua đầu tiên không ai khác là sư phụ của hắn, thứ hai chính là Nhị Trưởng Lão người đã truyền cho hắn công pháp và pháp quyết tu luyện.
Ngồi ở giữa là lão giã cao, gầy gò khuôn mặt không giận mà tự uy đặc biệt là một con mắt bị mù không ai khác chính là Đại Trưởng Lão. Thời trẻ lão còn được giới tu sĩ chỉ cần nghe danh là sợ hãi Độc Nhãn Lão Ma nhưng đó là chuyện của hơn ngàn năm trước.
Người thứ tư là một lão giã thân thể thấp lùn nhưng khuôn mặt lại đỏ như huyết hắn chính là Bát Trưởng Lão.
Trung niên cuối cùng chính là Thập Trưởng Lão vừa được phong hai trăm năm trước.
- Đệ tử kia bước vào Hành Pháp Điện tại sao không quỳ?
Đang mãi suy nghĩ Trần Duyên bị tiếng quát của hắc bào đệ tử làm bừng tỉnh. Hắn liếc mắt nhìn nghi vấn:
- Ngươi là ai?
- Ta là Lí Hữu đệ tử của Đại Trưởng Lão được người tin tưởng giao việc xét xử vụ án lần này.
Lí Hữu vẻ mặt kêu ngạo.
- Ah thì ra là Lí sư thúc tiểu bối ngưỡng mộ đã lâu.
Thấy vẻ cười cợt nịnh nọt của Trần Duyên lòng hư vinh trong hắn nổi dậy liền hừ lạnh nói:
- Còn không mau quỳ xuống tiếp nhận xét xử.
Lí Hữu trong lòng khoái trá, thật ra hắn rất quen thuộc Ngô Thiên. Lần này còn được Bát Trưởng Lão đánh tiếng nhất định phải gáng tội thật nặng cho Trần Duyên khiến hắn thân tàn ma dại đó là lí do tại sao hắn chủ động cầu xin sư phụ cho xét xử vụ này. Việc đầu tiên phải làm là hạ nhục Trần Duyên khiến tinh thần hắn suy sụp.
Đột nhiên Lí Hữu chợt lạnh cả người, ánh mắt của Trần Duyên sắc bén như dã thú trực muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
- Lí sư thúc đã quá coi trọng bản thân rồi, ngay cả sư phụ ta Tứ Trưởng Lão còn chưa bảo ta quỳ xuống lần nào ngươi nghỉ bản thân đủ tư cách sao.
Lí Hữu chợt ngậm miệng lại, hắn không dám nói có. Phong Ma Chân Nhân nổi tiếng hiếu sát kia mà nổi giận thì e rằng cả sư phụ cũng không che chở được hắn.
Đuối lí hắn đỏ mặt hét lớn:
- Trần Duyên ngươi dám phạm thượng, trên Hành Pháp Điện dám chống lại lệnh của bản sư thúc. Ta phạt ngươi trăm trượng ngươi có chịu phục hay không.
- Đương nhiên là ta... không phục.
Trần Duyên cười cợt, nhưng không đợi tên Lí Hữu kia lên tiếng quát nạt hắn liền nói tiếp:
- Hôm nay chấp pháp đội diện kiến ta là có chuyện gì?
- Là thẩm tra vụ án đúng không? Chưa thẩm tra ta chưa phải phạm nhân tại sao lại phải quỳ. Trong tông môn không hề quy định đệ tử phải quỳ lạy khi diện kiến tiền bối, hay là Lí sư thúc muốn thay đổi luật lệ tông môn, hay là sau này tất cả đệ tử chỉ cần quỳ lạy sư thúc là đủ.
Từng câu từng chữ đều ép Lí Hữu vào con đường phạm thượng, bây giờ hắn mới cảm thấy việc này không dễ như hắn nghĩ.
- Tên Ngô Thiên khốn kiếp kia cái gì là tên Trần Duyên chỉ biết nhẫn nhịn, tinh thần yếu nhớt không dám chống lại kẻ khác chứ? Chuyện này nếu làm không hợp lí thì ngay cả ta cũng bị hắn kéo xuống nước mất.
Lí Hữu đâu biết rằng chỉ vì thèm muốn chút tài nguyên tu luyện cỏn con mà Bát Trưởng Lão hứa hẹn mà bản thân thật sự đã bị chìm trong vũng lầy. Nếu xử tội Trần Duyên thì sẽ lọt vào tầm ngắm của Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão, còn nếu không xử được hắn thì khác nào đắc tội với Bát Trưởng Lão và Thập Trưởng Lão.
Lấy lại bình tĩnh Lí Hữu không muốn dây dưa với Trần Duyên thêm nữa, hắn không muốn lại bị ra thêm vài tội danh khác.
- Ngày hôm nay Chấp Pháp Đội diện kiến ngươi bởi vì ngươi đã phạm phải đại tội từ bỏ nhiệm vụ không có lí do đẩy các sư huynh đệ đồng môn vào hiểm cảnh. Ngươi có nhận tội hay không?
- Sư thúc quả là người vui tính mà, hôm nay không phải chấp pháp đội triệu kiến ta là để tông môn ban thưởng sao?
Ngồi trên cao Nhị Trưởng Lão há miệng cười ha hả không để ý hình tượng bậc tiền bối.
Lí Hữu giận dữ, không ngờ tên đệ tử này lại là kẻ bất trị như vậy hắn thấy được trong mắt Trần Duyên không xem hắn ra gì. Ngay cả nói chuyện cũng không thèm nhìn thẳng.
- Trần Duyên to gan ngươi dám không nhận tội lại còn tự đại không để tiền bối vào trong mắt. Ta phán xét ngươi có tội là bản thân ngươi có tội.
Nghe tới đây ngay cả Đại Trưởng Lão luôn nhắm mắt dưỡng thần cũng chợt động đậy, hắn đưa mắt nhìn bốn vị trưởng lão rồi mỉm cười như nhắc nhở chưa tới lúc phải nhúng tay.
Nhị Trưởng Lão và sư phụ Trần Duyên xem như không có chuyện gì riêng Bát Trưởng Lão thì đã gấp không chờ được nữa.
- Thật không ngờ tên Lí Hữu này ngày thường luôn tỏ ra điềm đạm mà lúc này lại bị tiểu tử kia khiêu khích tới mức không giữ được lí trí. Chuyện này sợ rằng không đi tới đâu rồi.
Bát Trưởng Lão thở dài.
- Hừ ngươi phán ta có tội thì sao chứ, Lí Hữu sư thúc ngươi nên nhớ bản thân chỉ là một chấp sự ngồi chờ chết trong tông môn thôi lấy đâu ra tư cách mà phán xét ta.
- Ngươi... ngươi dám...
Trần Duyên đã chạm tới nổi đau của hắn, hơn 50 tuổi mới Trúc Cơ thành công nhưng lại dừng ở Trúc Cơ tầng 2 hơn 100 năm nay. Nếu không có đột biến xãy ra thì khẳng định đây chính là giới hạn của hắn, tư chất tu tiên đã hết Lí Hữu chỉ có thể làm chấp sự chờ đợi thọ nguyên hao hết. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến hắn giúp Bát Trưởng Lão để đổi lấy thiên tài địa bảo nhằm đột phá.
- Ngươi không chỉ làm nhiệm vụ thất bại mà khiến sư huynh đệ trọng thương trong đó ngay cả sư chất Cao Bá bị phế đi một tay ảnh hưởng tới con đường tu luyện của hắn đó không phải là trọng tội sao?
- Hừ sư thúc quá lời rồi, ta không chỉ cứu mạng họ còn mang về tin tức giúp cho tông môn thoát khỏi tổn thất cực lớn. Còn lí do bọn chúng bị thương nặng như vậy là không nghe lời cảnh báo của ta chưa chết đúng là nhân tính bạo phát.
- Chủ nhân có muốn thu hai mẹ con đó không?
Nghe Hạ Thảo gặng hỏi Trần Duyên lưu manh cười nhìn nàng nói:
- Có phải tiểu nữ nô của ta đang ghen không?
Vừa nói tay heo của hắn vừa xoa bóp đồn bộ của nàng. Cố gắng kiềm nén khoái cảm do Trần Duyên mang đến nàng vừa rên rĩ vừa nói:
- Không... không có ah... ah tiểu nô chỉ...chỉ muốn chủ nhân được sung... sung sướng hơn thôi.
- Thiếp biết bản... bản thân không thể ah... ah nào thỏa mãn chàng.
Nghe nàng nói Trần Duyên cũng rất hứng thú, chỉ cần nghĩ tới việc được hai mẹ con nàng cùng rên rĩ dưới cự long đã làm Trần Duyên hưng phấn không thôi.
Lúc này Hạ Thảo lại cảm nhận được phía dưới của hắn có điều quen thuộc, đó là cội nguồn hạnh phúc của nàng. Cự long lúc này đã nóng hổi chạm vào hạ thân Hạ Thảo.
Nàng đứng dậy khom người xuống bàn tay trắng trẻo thon dài tóm lấy sinh vật hung dữ kia ánh mắt lẵng lơ mỉm cười liếc nhìn hắn.
- Chủ nhân thấy chưa, chỉ có vật này là không biết nói dối thôi.
Trần Duyên đỏ mặt ngại ngùng, không ngờ hắn bị nữ nhân bắt thóp. Hắn lao tới ôm lấy Hạ Thảo cùng nàng tu luyện.
Ba tháng trôi qua, do mỗi ngày đều cùng nàng tu luyện nên tu vi đã sớm đột phá Luyện Khí kì tầng tám đương nhiên Hạ Thảo cũng cùng hắn đột phá.
Hôm nay là ngày hiếm hoi Trần Duyên rời khỏi mật thất, hắn nhận được truyền tin phù từ sư phụ liền tức tốc lên đường. Vừa bước tới động phủ Phong Ma Chân Nhân đã đứng ngoài đợi hắn.
Trần Duyên vừa tới chưa kịp hành lễ lão liền tóm lấy hắn đạp không bay đi.
- Tại sao người lại gấp như vậy, chẳng lẽ có chuyện không hay xảy ra?
Trần Duyên nghi vấn.
- Sự việc lần này nếu ngươi vượt qua được không chừng sẽ có tạo hóa lớn.
Nghe sư phụ nữa úp nữa mở làm hắn cũng lo lắng.
Mấy hơi thở sau Phong Ma Chân Nhân đem Trần Duyên đáp xuống một ngọn núi. Khung cảnh xung quanh đều là rừng lá hoang sơ như ngàn năm không ai đặt chân tới. Ẩn phía sau táng lá là những ngọn tháp cao chọc trời đâu đâu cũng có hắc bào đệ tử canh gác. Lúc này Trần Duyên liền nhận ra hắn đã được sư phụ đưa tới Hành Pháp Sơn.
- Bị đưa tới Hành Pháp Sơn khẳng định là liên quan tới nhiệm vụ vừa rồi. Sợ là lần này lành ít dữ nhiều.
Nghĩ như vậy Trần Duyên vẫn tiến vào, có sư phụ ở đây hắn không tin những lão gia hỏa kia dám đụng tới hắn.
Bước vào đại điện, không khí tràn đầy sát tính bên trong làm hơi thở trở nên dồn dập hơn, áp lực tinh thần cũng bị đè nặng. Xung quanh hàng trăm đệ tử mặc hắc y nghiêm trang, từ bọn chúng phát ra khí tức dọa người. Phía trên thềm cao có năm người, bốn lão giả, một trung nhân nhìn xuống hắn.
Chỉ cần nhìn sơ qua Trần Duyên liền nhận ra những người này là ai. Từ bên trái qua đầu tiên không ai khác là sư phụ của hắn, thứ hai chính là Nhị Trưởng Lão người đã truyền cho hắn công pháp và pháp quyết tu luyện.
Ngồi ở giữa là lão giã cao, gầy gò khuôn mặt không giận mà tự uy đặc biệt là một con mắt bị mù không ai khác chính là Đại Trưởng Lão. Thời trẻ lão còn được giới tu sĩ chỉ cần nghe danh là sợ hãi Độc Nhãn Lão Ma nhưng đó là chuyện của hơn ngàn năm trước.
Người thứ tư là một lão giã thân thể thấp lùn nhưng khuôn mặt lại đỏ như huyết hắn chính là Bát Trưởng Lão.
Trung niên cuối cùng chính là Thập Trưởng Lão vừa được phong hai trăm năm trước.
- Đệ tử kia bước vào Hành Pháp Điện tại sao không quỳ?
Đang mãi suy nghĩ Trần Duyên bị tiếng quát của hắc bào đệ tử làm bừng tỉnh. Hắn liếc mắt nhìn nghi vấn:
- Ngươi là ai?
- Ta là Lí Hữu đệ tử của Đại Trưởng Lão được người tin tưởng giao việc xét xử vụ án lần này.
Lí Hữu vẻ mặt kêu ngạo.
- Ah thì ra là Lí sư thúc tiểu bối ngưỡng mộ đã lâu.
Thấy vẻ cười cợt nịnh nọt của Trần Duyên lòng hư vinh trong hắn nổi dậy liền hừ lạnh nói:
- Còn không mau quỳ xuống tiếp nhận xét xử.
Lí Hữu trong lòng khoái trá, thật ra hắn rất quen thuộc Ngô Thiên. Lần này còn được Bát Trưởng Lão đánh tiếng nhất định phải gáng tội thật nặng cho Trần Duyên khiến hắn thân tàn ma dại đó là lí do tại sao hắn chủ động cầu xin sư phụ cho xét xử vụ này. Việc đầu tiên phải làm là hạ nhục Trần Duyên khiến tinh thần hắn suy sụp.
Đột nhiên Lí Hữu chợt lạnh cả người, ánh mắt của Trần Duyên sắc bén như dã thú trực muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
- Lí sư thúc đã quá coi trọng bản thân rồi, ngay cả sư phụ ta Tứ Trưởng Lão còn chưa bảo ta quỳ xuống lần nào ngươi nghỉ bản thân đủ tư cách sao.
Lí Hữu chợt ngậm miệng lại, hắn không dám nói có. Phong Ma Chân Nhân nổi tiếng hiếu sát kia mà nổi giận thì e rằng cả sư phụ cũng không che chở được hắn.
Đuối lí hắn đỏ mặt hét lớn:
- Trần Duyên ngươi dám phạm thượng, trên Hành Pháp Điện dám chống lại lệnh của bản sư thúc. Ta phạt ngươi trăm trượng ngươi có chịu phục hay không.
- Đương nhiên là ta... không phục.
Trần Duyên cười cợt, nhưng không đợi tên Lí Hữu kia lên tiếng quát nạt hắn liền nói tiếp:
- Hôm nay chấp pháp đội diện kiến ta là có chuyện gì?
- Là thẩm tra vụ án đúng không? Chưa thẩm tra ta chưa phải phạm nhân tại sao lại phải quỳ. Trong tông môn không hề quy định đệ tử phải quỳ lạy khi diện kiến tiền bối, hay là Lí sư thúc muốn thay đổi luật lệ tông môn, hay là sau này tất cả đệ tử chỉ cần quỳ lạy sư thúc là đủ.
Từng câu từng chữ đều ép Lí Hữu vào con đường phạm thượng, bây giờ hắn mới cảm thấy việc này không dễ như hắn nghĩ.
- Tên Ngô Thiên khốn kiếp kia cái gì là tên Trần Duyên chỉ biết nhẫn nhịn, tinh thần yếu nhớt không dám chống lại kẻ khác chứ? Chuyện này nếu làm không hợp lí thì ngay cả ta cũng bị hắn kéo xuống nước mất.
Lí Hữu đâu biết rằng chỉ vì thèm muốn chút tài nguyên tu luyện cỏn con mà Bát Trưởng Lão hứa hẹn mà bản thân thật sự đã bị chìm trong vũng lầy. Nếu xử tội Trần Duyên thì sẽ lọt vào tầm ngắm của Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão, còn nếu không xử được hắn thì khác nào đắc tội với Bát Trưởng Lão và Thập Trưởng Lão.
Lấy lại bình tĩnh Lí Hữu không muốn dây dưa với Trần Duyên thêm nữa, hắn không muốn lại bị ra thêm vài tội danh khác.
- Ngày hôm nay Chấp Pháp Đội diện kiến ngươi bởi vì ngươi đã phạm phải đại tội từ bỏ nhiệm vụ không có lí do đẩy các sư huynh đệ đồng môn vào hiểm cảnh. Ngươi có nhận tội hay không?
- Sư thúc quả là người vui tính mà, hôm nay không phải chấp pháp đội triệu kiến ta là để tông môn ban thưởng sao?
Ngồi trên cao Nhị Trưởng Lão há miệng cười ha hả không để ý hình tượng bậc tiền bối.
Lí Hữu giận dữ, không ngờ tên đệ tử này lại là kẻ bất trị như vậy hắn thấy được trong mắt Trần Duyên không xem hắn ra gì. Ngay cả nói chuyện cũng không thèm nhìn thẳng.
- Trần Duyên to gan ngươi dám không nhận tội lại còn tự đại không để tiền bối vào trong mắt. Ta phán xét ngươi có tội là bản thân ngươi có tội.
Nghe tới đây ngay cả Đại Trưởng Lão luôn nhắm mắt dưỡng thần cũng chợt động đậy, hắn đưa mắt nhìn bốn vị trưởng lão rồi mỉm cười như nhắc nhở chưa tới lúc phải nhúng tay.
Nhị Trưởng Lão và sư phụ Trần Duyên xem như không có chuyện gì riêng Bát Trưởng Lão thì đã gấp không chờ được nữa.
- Thật không ngờ tên Lí Hữu này ngày thường luôn tỏ ra điềm đạm mà lúc này lại bị tiểu tử kia khiêu khích tới mức không giữ được lí trí. Chuyện này sợ rằng không đi tới đâu rồi.
Bát Trưởng Lão thở dài.
- Hừ ngươi phán ta có tội thì sao chứ, Lí Hữu sư thúc ngươi nên nhớ bản thân chỉ là một chấp sự ngồi chờ chết trong tông môn thôi lấy đâu ra tư cách mà phán xét ta.
- Ngươi... ngươi dám...
Trần Duyên đã chạm tới nổi đau của hắn, hơn 50 tuổi mới Trúc Cơ thành công nhưng lại dừng ở Trúc Cơ tầng 2 hơn 100 năm nay. Nếu không có đột biến xãy ra thì khẳng định đây chính là giới hạn của hắn, tư chất tu tiên đã hết Lí Hữu chỉ có thể làm chấp sự chờ đợi thọ nguyên hao hết. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến hắn giúp Bát Trưởng Lão để đổi lấy thiên tài địa bảo nhằm đột phá.
- Ngươi không chỉ làm nhiệm vụ thất bại mà khiến sư huynh đệ trọng thương trong đó ngay cả sư chất Cao Bá bị phế đi một tay ảnh hưởng tới con đường tu luyện của hắn đó không phải là trọng tội sao?
- Hừ sư thúc quá lời rồi, ta không chỉ cứu mạng họ còn mang về tin tức giúp cho tông môn thoát khỏi tổn thất cực lớn. Còn lí do bọn chúng bị thương nặng như vậy là không nghe lời cảnh báo của ta chưa chết đúng là nhân tính bạo phát.
Bình luận facebook