Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Giữa chiến trường hỗn loạn đàn linh trùng hòa cùng huyết đỏ vươn vãi khắp nơi. Trong trường hỗn loạn đó một kẻ điên cuồng lao ra bất chắp đàn linh trùng đói khát xung quanh.
Như mãnh hổ săn mồi trong mắt hắn bây giờ chỉ có kẻ thù không đội trời chung Trần Duyên cuối cùng đã lộ diện.
- Huyết Kiếm Trùng Thiên.
Đại kiếm làm từ huyết dịch xuyên không nhắm chặt Trần Duyên phóng tới.
- Chết đi tiểu tử.
Mặc cho nguy hiểm trước mắt hắn chắp tay sau lưng ánh mắt hững hờ. Huyết kiếm cắm vào cơ thể hắn trước vẻ kinh nghi của chúng đệ tử.
- Đại sư huynh.
- Hahaha cuối cùng ngươi đã trả giá vì dám khinh địch.
Tiếng cười của hắn bỗng nhiên im bặt, nơi huyết kiếm xuyên qua không hề lưu lại vết máu. Vẻ mặt Trần Duyên vẫn hững hờ không một chút cảm xúc.
- Không… không thể được tiểu tử ngươi ở đâu mau ra đây mặt đối mặt với lão tử, ẩn núp chỉ là hành động của kẻ hèn hạ.
Huyết Nha điên cuồng, thân là đệ tử chân truyền hấp thu biết bao nhiêu lịch luyện từ các đời tiền bối mà đệ tử khác không thể tiếp cận làm sao hắn không nhận ra kẻ đứng trước mặt kia không phải là thực thể.
- Ngươi muốn gặp ta sao.
Vẻ điên cuồng bỗng nhiên không còn, cả người chợt run rẫy. Từ phía sau không biết từ lúc này nhất thủ đã bóp chặt lấy yết hầu. Xung quanh chợt tĩnh lặng, đàn Phệ Huyết Trùng được Trần Duyên thu vào túi linh thú.
Đứng giữa đấu võ trường Trần Duyên tay không bóp chặt yết hầu khiến Huyết Nha không dám cử động.
- Đại sư huynh vô địch, đại sư huynh vạn tuế.
- Đại sư huynh vô địch, đại sư huynh vạn tuế.
- Đại sư huynh vô địch, đại sư huynh vạn tuế.
Chứng kiến cảnh tượng oai hùng làm cho chúng đệ tử trở nên điên cuồng. Nam nhân điên cuồng la hét, còn nữ nhân không khỏi nhìn hắn bằng đôi mắt ước ao.
- Không phải ngươi muốn phế tứ chi ta sao.
Dứt lời lấy thủ làm đao tay trái của Huyết Nha bị hắn trãm xuống khiến huyết dịch bay khắp nơi.
- Ah… Trần Duyên ngươi dám…
Xoạt… cánh tay còn lại cũng đã không còn. Giờ đây Huyết Nha mới biết lĩnh đội đi tới đây chính là sai lầm không thể nào cứu vãn.
- Ta… ta van xin ngươi… đau… đau… ah…
Không đợi hắn mở miệng cầu xin hai chân cũng đã bị Trần Duyên khiến lìa khỏi cơ thể. Tiếng hét gào cùng máu tươi làm cho khung cảnh vốn chiều tà lại trở nên rét lạnh. Giờ đây Huyết Nha chính thực là nhân côn (là người không có tay chân đó ^-^) đã bất động nằm đó. Hắn đã có thực lực cực hạn Luyện Khí kì sức sống rất mạnh mẽ chưa thể chết được.
- Người đâu mang bọn chúng giải tới Hành Pháp Sơn.
Tiếng nói trầm thấp làm cho chúng đệ tử xung quanh bất giác giựt mình. Cảnh tượng đẫm máu vừa rồi khiến không ít kẻ ngây người hoảng sợ. Sau khi đấu trường đã được thu dọn sạch sẽ Huyết Nha cùng mười tên sư huynh đệ kia bị Chấp Pháp Đội mang đi, Hữu Khí lại một lần nữa đứng ra giải quyết những việc còn lại.
- Hahaha trận tỉ thỉ vừa rồi chỉ là giúp chư vị đồng môn bớt căng thẳng khi chứng kiến những trận đấu vô tiền khoáng hậu của tân đệ tử kì này. Ta tuyên bố trận đấu phân năm vị trí đứng đầu của Ngũ Đại Tân Tinh bắt đầu.
- Chúng ta sẽ bốc thăm chọn cặp đấu, ai vận khí sâu dầy sẽ bốc được phiếu trắng thì nghiễm nhiên hắn đã trong top ba, vận khí cũng là một phần thực lực.
Năm tên ba nam hai nữ phóng người lên võ trường nhưng ánh mắt vẫn không bỏ qua được nam nhân đang sắc mặt bất biến trên cao nhìn xuống.
- Khoan đã.
Trần Duyên cất giọng ngăn cản, Hữu Khí tay cầm mộc hòm đưa tới từng người, bỗng nhiên nghe thấy Trần Duyên lại cười khổ không thôi.
- Đại sư huynh có chuyện gì căn dặn.
Hắn cuối người thật sâu, trận tỉ thí à không huyết chiến vừa rồi hình tượng thiết huyết của Trần Duyên đã khắc sâu vào tâm trí không chỉ của hắn mà còn những kẻ chứng kiến.
- Không cần phải tỉ thí nữa.
- Tiểu tử ngươi lại muốn giỡ trò.
Mục sư thúc lúc này cũng phải hiện thân Trần Duyên bây giờ không còn là tên đệ tử chân truyền hữu danh vô thực nữa, sợ rằng trong tông môn chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kì mới có thể ngăn cản hắn. Khả năng Ma Kiếm Tông sẽ sinh ra một tên tu sĩ Kim Đan kì đã gần như khẳng định, trước đó không thể để hắn quá cao ngạo mà ảnh hưởng tới con đường tu luyện.
- Mục sư thúc lại nghĩ oan cho ta rồi, ta chỉ muốn rèn luyện các sư đệ, sư muội mà thôi.
- Ta biết bốc thăm tỉ thí đã làm rất nhiều năm, lần này đích thân ta sẽ ra thử thách cho các ngươi.
- Ngươi…
Hắn không ngờ Trần Duyên lại là một kẻ cố chấp, lời đã nói ra trung niên chỉ còn cách sai người đưa tới mộc tọa ngồi xuống ánh mắt không rời Trần Duyên.
- Điều kiện rất đơn giản, chỗ này cách các ngươi đang đứng đúng mười bước chân. Kẻ nào tới đây nhanh nhất chính là người đứng đầu của đại điển tuyển chọn đệ tử lần này.
Chúng đệ tử miệng mở to kinh ngạc, không ngờ thử thách quyết định lại dễ dàng như vậy.
- Đại sư huynh chuyện này không…
- Không cần phải nhiều lời bắt đầu đi.
Vừa dứt lời áp lực từ người hắn mang theo sát khí mãnh liệt làn tràn. Ngũ Đại Tân Tinh lần đầu chính diện chịu áp lực khiến bọn chúng không thể đứng vững phải khụy xuống.
- Ngươi… ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì khiến ta không thể cử động.
Lôi Lâm không giấu được biểu hiện hốt hoảng, dữ tợn hét lớn.
- Hừ.
- Ah…
Sát khí như đổ ập vào người khiến đầu hắn như muốn vỡ tung.
- Trần Duyên ngươi…
Trung niên đành phải lên tiếng, thiên tài trăm năm khó gặp của tông môn lúc này không khác gì kẻ tâm thần nằm lăn lộn dưới đất.
- Ngươi chỉ là một trong nhiều thiên tài của tông môn, nơi đây ngươi có thể là kẻ có thiên phú đứng đầu nhưng so với toàn bộ Ma Kiếm Tông thì vẫn chưa là gì.
Trần Duyên trầm giọng.
- Lôi Lâm đã bất tỉnh, cửa ải cuối cùng chỉ còn bốn người tranh tài.
Hữu Khí cao giọng quát, kẻ không thức thời chỉ có thất bại. Điều này hắn rõ hơn ai hết, chỉ cần Trần Duyên không giết những tên Tân Tinh kia hắn sẽ không ngăn cản.
Bốn người nhìn nhau thấy kết cục đã định, trong lúc những kẻ khác còn bận tâm suy nghĩ thì Tưởng Lệ đã xông lên phía trước.
Chỉ mười bước chân nhưng lại không hề dễ dàng. Áp lực tinh thần đè nặng, nếu để bản tâm thất thủ có khả năng đây sẽ là tâm ma cả đời của nàng. Cắn chặt răng Tưởng Lệ đã cao ngạo từ khi chào đời, người hầu trong nhà kể lại khi được bà mụ bế trên tay nàng không hề khóc khiến toàn gia một phen hoảng sợ. Một tuổi biết nói, hai tuổi biết viết các đệ muội trong nhà luôn nhìn nàng bằng ánh mắt sợ hãi, ngay cả phụ thân cũng đôi chút e dè khi nhìn nàng.
- Hì hì Tưởng muội không ngờ lại nhanh chân đi trước.
Bạch Long âm thanh trong trẻo cũng đã bám theo.
- Ngươi không muốn bị nữ nhân qua mặt chứ.
Như Phong dáng vẻ nhết nhát tiến về phía trước.
Giang Kiêu trợn mắt liếc nhìn hắn không giấu được vẻ giận dữ phất tay đi tới.
Lúc này kẻ dẫn đầu không ai khác là Tưởng Lệ, nàng đã đi được năm bước những giọt mồ hôi đã ướt đẵm khiến y phục dán chặt vào thân thể của nàng không khỏi khiến những tên nam nhân dưới kia cứ nuốt nước bọt liên tục.
- Ta không thể dừng lại tại đây, ta phải trở thành cường giả. Chỉ có điều đó vận mệnh của ta không bị nam nhân nắm giữ. Không được thất bại, không được…
Tưởng Lệ phấn quyền nắm chặt, trong đầu không ngừng đấu tranh chóng lại luồn sức mạnh đen tối kia không ngưng thâu tóm tâm trí.
Bên kia hai kẻ khác cũng không ngoại lệ, từng bước chật vật như thể đã cõng vạn cân lên người. Từng bước là những dấu chân ướt đẫm xuống nền đất.
Điều khiến mọi người lo nghĩ là Giang Kiêu giờ đây gương mặt đã vặn vẹo, hĩ nộ thất thường. Trên không trung lão giã đạp pháp khí lao xuống bắt lấy hắn.
Mục sư thúc thở dài, lão sao hắn không nhận ra tên Giang Kiêu kia tâm trí đã sụp đổ hoàn toàn bị sát khí của Trần Duyên suýt nữa phá vỡ bản tâm. Nếu lão không lao tới hắn cũng sẽ ra tay.
- Mục sư thúc thất vọng sao?
Trần Duyên mỉm cười quay lại.
- Tiểu chất nghĩ sư thúc nên kinh hĩ mới phải. Lần này Ma Phong Sơn chúng ta có thu hoạch không nhỏ.
Hắn nhìn xuống bên dưới, ba người đã vượt qua nữa đoạn đường. Mặc dù hắn chưa hề tung hết sức nhưng không phải là thứ mà tu sĩ thông thường có thể chịu đựng.
Cuối cùng Tưởng Lệ là người đầu tiên về đích, mặc dù tinh thần đã bị đè nén như muốn nổ tung nhưng nàng cắn răng chịu đựng ánh mắt cao ngạo không hề thay đổi. Nữ nhân này càng lúc càng khiến Trần Duyên hài lòng, hắn nhất quyết không để kẻ nào nhúng tràm.
Như mãnh hổ săn mồi trong mắt hắn bây giờ chỉ có kẻ thù không đội trời chung Trần Duyên cuối cùng đã lộ diện.
- Huyết Kiếm Trùng Thiên.
Đại kiếm làm từ huyết dịch xuyên không nhắm chặt Trần Duyên phóng tới.
- Chết đi tiểu tử.
Mặc cho nguy hiểm trước mắt hắn chắp tay sau lưng ánh mắt hững hờ. Huyết kiếm cắm vào cơ thể hắn trước vẻ kinh nghi của chúng đệ tử.
- Đại sư huynh.
- Hahaha cuối cùng ngươi đã trả giá vì dám khinh địch.
Tiếng cười của hắn bỗng nhiên im bặt, nơi huyết kiếm xuyên qua không hề lưu lại vết máu. Vẻ mặt Trần Duyên vẫn hững hờ không một chút cảm xúc.
- Không… không thể được tiểu tử ngươi ở đâu mau ra đây mặt đối mặt với lão tử, ẩn núp chỉ là hành động của kẻ hèn hạ.
Huyết Nha điên cuồng, thân là đệ tử chân truyền hấp thu biết bao nhiêu lịch luyện từ các đời tiền bối mà đệ tử khác không thể tiếp cận làm sao hắn không nhận ra kẻ đứng trước mặt kia không phải là thực thể.
- Ngươi muốn gặp ta sao.
Vẻ điên cuồng bỗng nhiên không còn, cả người chợt run rẫy. Từ phía sau không biết từ lúc này nhất thủ đã bóp chặt lấy yết hầu. Xung quanh chợt tĩnh lặng, đàn Phệ Huyết Trùng được Trần Duyên thu vào túi linh thú.
Đứng giữa đấu võ trường Trần Duyên tay không bóp chặt yết hầu khiến Huyết Nha không dám cử động.
- Đại sư huynh vô địch, đại sư huynh vạn tuế.
- Đại sư huynh vô địch, đại sư huynh vạn tuế.
- Đại sư huynh vô địch, đại sư huynh vạn tuế.
Chứng kiến cảnh tượng oai hùng làm cho chúng đệ tử trở nên điên cuồng. Nam nhân điên cuồng la hét, còn nữ nhân không khỏi nhìn hắn bằng đôi mắt ước ao.
- Không phải ngươi muốn phế tứ chi ta sao.
Dứt lời lấy thủ làm đao tay trái của Huyết Nha bị hắn trãm xuống khiến huyết dịch bay khắp nơi.
- Ah… Trần Duyên ngươi dám…
Xoạt… cánh tay còn lại cũng đã không còn. Giờ đây Huyết Nha mới biết lĩnh đội đi tới đây chính là sai lầm không thể nào cứu vãn.
- Ta… ta van xin ngươi… đau… đau… ah…
Không đợi hắn mở miệng cầu xin hai chân cũng đã bị Trần Duyên khiến lìa khỏi cơ thể. Tiếng hét gào cùng máu tươi làm cho khung cảnh vốn chiều tà lại trở nên rét lạnh. Giờ đây Huyết Nha chính thực là nhân côn (là người không có tay chân đó ^-^) đã bất động nằm đó. Hắn đã có thực lực cực hạn Luyện Khí kì sức sống rất mạnh mẽ chưa thể chết được.
- Người đâu mang bọn chúng giải tới Hành Pháp Sơn.
Tiếng nói trầm thấp làm cho chúng đệ tử xung quanh bất giác giựt mình. Cảnh tượng đẫm máu vừa rồi khiến không ít kẻ ngây người hoảng sợ. Sau khi đấu trường đã được thu dọn sạch sẽ Huyết Nha cùng mười tên sư huynh đệ kia bị Chấp Pháp Đội mang đi, Hữu Khí lại một lần nữa đứng ra giải quyết những việc còn lại.
- Hahaha trận tỉ thỉ vừa rồi chỉ là giúp chư vị đồng môn bớt căng thẳng khi chứng kiến những trận đấu vô tiền khoáng hậu của tân đệ tử kì này. Ta tuyên bố trận đấu phân năm vị trí đứng đầu của Ngũ Đại Tân Tinh bắt đầu.
- Chúng ta sẽ bốc thăm chọn cặp đấu, ai vận khí sâu dầy sẽ bốc được phiếu trắng thì nghiễm nhiên hắn đã trong top ba, vận khí cũng là một phần thực lực.
Năm tên ba nam hai nữ phóng người lên võ trường nhưng ánh mắt vẫn không bỏ qua được nam nhân đang sắc mặt bất biến trên cao nhìn xuống.
- Khoan đã.
Trần Duyên cất giọng ngăn cản, Hữu Khí tay cầm mộc hòm đưa tới từng người, bỗng nhiên nghe thấy Trần Duyên lại cười khổ không thôi.
- Đại sư huynh có chuyện gì căn dặn.
Hắn cuối người thật sâu, trận tỉ thí à không huyết chiến vừa rồi hình tượng thiết huyết của Trần Duyên đã khắc sâu vào tâm trí không chỉ của hắn mà còn những kẻ chứng kiến.
- Không cần phải tỉ thí nữa.
- Tiểu tử ngươi lại muốn giỡ trò.
Mục sư thúc lúc này cũng phải hiện thân Trần Duyên bây giờ không còn là tên đệ tử chân truyền hữu danh vô thực nữa, sợ rằng trong tông môn chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kì mới có thể ngăn cản hắn. Khả năng Ma Kiếm Tông sẽ sinh ra một tên tu sĩ Kim Đan kì đã gần như khẳng định, trước đó không thể để hắn quá cao ngạo mà ảnh hưởng tới con đường tu luyện.
- Mục sư thúc lại nghĩ oan cho ta rồi, ta chỉ muốn rèn luyện các sư đệ, sư muội mà thôi.
- Ta biết bốc thăm tỉ thí đã làm rất nhiều năm, lần này đích thân ta sẽ ra thử thách cho các ngươi.
- Ngươi…
Hắn không ngờ Trần Duyên lại là một kẻ cố chấp, lời đã nói ra trung niên chỉ còn cách sai người đưa tới mộc tọa ngồi xuống ánh mắt không rời Trần Duyên.
- Điều kiện rất đơn giản, chỗ này cách các ngươi đang đứng đúng mười bước chân. Kẻ nào tới đây nhanh nhất chính là người đứng đầu của đại điển tuyển chọn đệ tử lần này.
Chúng đệ tử miệng mở to kinh ngạc, không ngờ thử thách quyết định lại dễ dàng như vậy.
- Đại sư huynh chuyện này không…
- Không cần phải nhiều lời bắt đầu đi.
Vừa dứt lời áp lực từ người hắn mang theo sát khí mãnh liệt làn tràn. Ngũ Đại Tân Tinh lần đầu chính diện chịu áp lực khiến bọn chúng không thể đứng vững phải khụy xuống.
- Ngươi… ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì khiến ta không thể cử động.
Lôi Lâm không giấu được biểu hiện hốt hoảng, dữ tợn hét lớn.
- Hừ.
- Ah…
Sát khí như đổ ập vào người khiến đầu hắn như muốn vỡ tung.
- Trần Duyên ngươi…
Trung niên đành phải lên tiếng, thiên tài trăm năm khó gặp của tông môn lúc này không khác gì kẻ tâm thần nằm lăn lộn dưới đất.
- Ngươi chỉ là một trong nhiều thiên tài của tông môn, nơi đây ngươi có thể là kẻ có thiên phú đứng đầu nhưng so với toàn bộ Ma Kiếm Tông thì vẫn chưa là gì.
Trần Duyên trầm giọng.
- Lôi Lâm đã bất tỉnh, cửa ải cuối cùng chỉ còn bốn người tranh tài.
Hữu Khí cao giọng quát, kẻ không thức thời chỉ có thất bại. Điều này hắn rõ hơn ai hết, chỉ cần Trần Duyên không giết những tên Tân Tinh kia hắn sẽ không ngăn cản.
Bốn người nhìn nhau thấy kết cục đã định, trong lúc những kẻ khác còn bận tâm suy nghĩ thì Tưởng Lệ đã xông lên phía trước.
Chỉ mười bước chân nhưng lại không hề dễ dàng. Áp lực tinh thần đè nặng, nếu để bản tâm thất thủ có khả năng đây sẽ là tâm ma cả đời của nàng. Cắn chặt răng Tưởng Lệ đã cao ngạo từ khi chào đời, người hầu trong nhà kể lại khi được bà mụ bế trên tay nàng không hề khóc khiến toàn gia một phen hoảng sợ. Một tuổi biết nói, hai tuổi biết viết các đệ muội trong nhà luôn nhìn nàng bằng ánh mắt sợ hãi, ngay cả phụ thân cũng đôi chút e dè khi nhìn nàng.
- Hì hì Tưởng muội không ngờ lại nhanh chân đi trước.
Bạch Long âm thanh trong trẻo cũng đã bám theo.
- Ngươi không muốn bị nữ nhân qua mặt chứ.
Như Phong dáng vẻ nhết nhát tiến về phía trước.
Giang Kiêu trợn mắt liếc nhìn hắn không giấu được vẻ giận dữ phất tay đi tới.
Lúc này kẻ dẫn đầu không ai khác là Tưởng Lệ, nàng đã đi được năm bước những giọt mồ hôi đã ướt đẵm khiến y phục dán chặt vào thân thể của nàng không khỏi khiến những tên nam nhân dưới kia cứ nuốt nước bọt liên tục.
- Ta không thể dừng lại tại đây, ta phải trở thành cường giả. Chỉ có điều đó vận mệnh của ta không bị nam nhân nắm giữ. Không được thất bại, không được…
Tưởng Lệ phấn quyền nắm chặt, trong đầu không ngừng đấu tranh chóng lại luồn sức mạnh đen tối kia không ngưng thâu tóm tâm trí.
Bên kia hai kẻ khác cũng không ngoại lệ, từng bước chật vật như thể đã cõng vạn cân lên người. Từng bước là những dấu chân ướt đẫm xuống nền đất.
Điều khiến mọi người lo nghĩ là Giang Kiêu giờ đây gương mặt đã vặn vẹo, hĩ nộ thất thường. Trên không trung lão giã đạp pháp khí lao xuống bắt lấy hắn.
Mục sư thúc thở dài, lão sao hắn không nhận ra tên Giang Kiêu kia tâm trí đã sụp đổ hoàn toàn bị sát khí của Trần Duyên suýt nữa phá vỡ bản tâm. Nếu lão không lao tới hắn cũng sẽ ra tay.
- Mục sư thúc thất vọng sao?
Trần Duyên mỉm cười quay lại.
- Tiểu chất nghĩ sư thúc nên kinh hĩ mới phải. Lần này Ma Phong Sơn chúng ta có thu hoạch không nhỏ.
Hắn nhìn xuống bên dưới, ba người đã vượt qua nữa đoạn đường. Mặc dù hắn chưa hề tung hết sức nhưng không phải là thứ mà tu sĩ thông thường có thể chịu đựng.
Cuối cùng Tưởng Lệ là người đầu tiên về đích, mặc dù tinh thần đã bị đè nén như muốn nổ tung nhưng nàng cắn răng chịu đựng ánh mắt cao ngạo không hề thay đổi. Nữ nhân này càng lúc càng khiến Trần Duyên hài lòng, hắn nhất quyết không để kẻ nào nhúng tràm.
Bình luận facebook