• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Khuất phục - đường thố nãi trà (1 Viewer)

  • Chương 71

Edit: Spring13 / Beta: Sam

Về sau mỗi khi nhớ lại ngày Tết năm này, cho dù là Tiêu Tân Thâm hay Sầm Niệm đều sẽ vĩnh viễn không quên.

Rốt cuộc xác định tâm ý của bản thân, sự mơ hồ và rung động khi chưa ở bên nhau. Ngẫm lại cảm thấy đó là khoảng thời gian đẹp nhất.

Trước Tết, Sầm Niệm dọn vào nhà mới, Tiêu Tân Thâm cũng ngày càng được voi đòi tiên. Anh không thỏa mãn với Sầm Niệm gần như mỗi giờ mỗi phút chỉ chat với anh, anh còn quấn quýt bảo Sầm Niệm gọi điện thoại. Bây giờ còn tiến tới giai đoạn mở video nói chuyện điện thoại với cô.

Sầm Niệm không đồng ý, anh cứ quấy rầy cô mãi cho tới khi cô bấm nút nhận máy.

“Bé Cam.” Tiêu Tân Thâm ở khu vườn sau nhà cũ, đang phụ đạo tiếng Anh cho Tiểu Hi.

“Anh ơi, anh đang nói chuyện với ai thế?”

Sầm Niệm nghe được âm thanh êm ái bên kia, Tiêu Tân Thâm giải thích: “Em gái tôi, em ruột.” Sau đó anh quay đầu giới thiệu với Tiêu Tân Hi, “Chị dâu em.”

“Wow, anh hai có người yêu rồi? Em muốn xem em muốn xem, cho em xem chị dâu đi.” Tiêu Tân Hi đem cái đầu nhỏ hướng về phía trước di động của Tiêu Tân Thâm.

“Đừng quậy, em mau làm bài tập đi, chị dâu em da mặt mỏng, sang năm anh đưa về nhà cho em xem.” Tiêu Tân Thâm dời di động, không cho Tiểu Hi xem.

Sầm Niệm ở bên kia video, mặt đỏ giống như con tôm luộc chín.

“Em gái tôi còn nhỏ, ồn ào lắm.” Tiêu Tân Thâm nói, “Em thẹn thùng à?”

Sầm Niệm: “Anh phiền chết…ai là chị dâu của em gái anh chứ.”

Tiêu Tân Thâm dõng dạc nói: “Em đó, Sầm Niệm là chị dâu của em gái tôi, có vấn đề gì sao?”

Sầm Niệm nhỏ giọng mắng: “Con rùa thối…”

Không từ chối cũng không phản bác.

Tiêu Tân Thâm cười cười, cùng cô tiếp tục trò chuyện. Ông Sầm về đến nhà, Sầm Niệm mới tắt video.

“Niệm Niệm, sao mặt con đỏ thế?” Ông Sầm nhìn cô, nghi hoặc hỏi.

Sầm Niệm ấp úng: “À…nóng quá, ban nãy con bật điều hòa.”

Kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh, thoáng cái tới ngày khai giảng. Sầm Niệm trở về trường sớm, hai ngày trước lễ tình nhân. Cô không nói với Tiêu Tân Thâm, âm thầm đổi vé máy bay muốn cho anh một bất ngờ.

Tuy rằng hai người không nói rõ, nhưng cả hai đều biết mối quan hệ này nên tới thời điểm xác định rồi.

Sầm Niệm chuẩn bị mua một món quà cho Tiêu Tân Thâm.

Sau khi Tiêu Tân Thâm đi thực tập, mỗi lần tới đón cô anh đều mặc trang phục chính thức. Sầm Niệm lên kế hoạch mua một chiếc cà vạt cho anh.

Văn Ích Dương đang chuẩn bị luận văn cho nên về trường sớm. Sầm Niệm không quen biết nhiều nam sinh cho lắm, thế là cô hẹn anh ta cùng mình đi mua sắm, làm quân sư cho mình. Sầm Niệm áng chừng túi tiền của mình, cùng Văn Ích Dương đến hai trung tâm mua sắm lớn nhất tại Nhị Hoàn.

Qua ý kiến của Văn Ích Dương, Sầm Niệm chọn một chiếc cà vạt kẻ sọc màu tối. Thanh toán tiền xong, ví tiền của Sầm Niệm rỗng một nửa. Đau lòng, nhưng cũng vui vẻ.

Màu sắc Sầm Niệm chọn hiện không có hàng, cần chờ một ngày chuyển hàng tới. Cô viết một tấm thiệp, nhờ cô nhân viên bán hàng giúp cô đặt trong hộp đựng cà vạt.

Giao tiền xong xuôi, Sầm Niệm và Văn Ích Dương cùng nhau đi ra trung tâm mua sắm.

Tiêu Tân Thâm đang cùng Tiểu Hi đi dạo phố, cô bé sắp sửa trở về Seoul, nắm bắt cơ hội xin xỏ anh hai mình. Tiểu Hi đang thử túi xách, Tiêu Tân Thâm chẳng hề có hứng thú đi mua sắm với con gái.

Anh ngồi trên ghế ở khu nghỉ ngơi, ánh mắt chợt lướt sang bên cạnh, anh trông thấy một bóng lưng rất giống Sầm Niệm đang chọn cà vạt, bên cạnh còn có một người đàn ông.

“Anh, anh xem cái này đẹp không?” Tiểu Hi mang một cái túi đeo chéo, xoay một vòng trước mặt Tiêu Tân Thâm.

“Đẹp, mua đi.” Anh trực tiếp lấy thẻ ra.

Đợi khi thanh toán xong, bóng lưng ban nãy đã biến mất.

Sầm Niệm rõ ràng ngày mốt mới về, trước đó cô còn gửi hình vé máy bay cho anh xem. Buổi tối, Tiêu Tân Thâm lái xe tới trường. Anh ở dưới lầu ký túc xá nữ gọi điện thoại cho Sầm Niệm.

Điện thoại nhanh chóng bắt máy.

“Em đang ở đâu?” Tiêu Tân Thâm cất tiếng lại hỏi.

Sầm Niệm mới tắm xong, đang lau tóc, cô nói dối: “Tôi đang ở nhà.”

Tiêu Tân Thâm thấy phòng ký túc của Sầm Niệm sáng đèn, anh lại hỏi: “Tôi đi ngang qua trường, thấy phòng ký túc của các em còn đèn sáng.”

Sầm Niệm thuận miệng bịa đặt lý do: “Có lẽ là Hạ Khuynh Nguyệt hay Hoan Hoan ấy, ngày mốt tôi mới về mà, anh nhớ tới sân bay đón tôi đó.”

Trong lòng Tiêu Tân Thâm loáng thoáng có dự cảm không tốt, nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng Sầm Niệm: “Được.”

Sau đó Sầm Niệm nhận được điện thoại của Tiêu Chí. Cả đêm cô không ngủ được, khi trời tờ mờ sáng cô gọi điện cho Văn Ích Dương. Giọng cô hơi khàn khàn, anh ta còn tưởng rằng cô ngã bệnh.

“Có thể làm phiền anh giúp em một việc không?”

“Em nói đi, tôi giúp được nhất định sẽ giúp.”

Sầm Niệm nói chuyện này ngắn gọn, Văn Ích Dương cứ hỏi cô: “Em khẳng định chứ?”

Ngày hôm qua anh ta còn cùng Sầm Niệm đi chọn cà vạt cho Tiêu Tân Thâm, đây là món quà tình nhân cô chuẩn bị tặng cho anh. Hai người cùng làm thêm có quan hệ rất tốt, lúc nhàn rỗi có lẽ bản thân Sầm Niệm cũng không để ý cô kể rất nhiều chuyện về Tiêu Tân Thâm đối xử tốt với mình cho Văn Ích Dương nghe.

Sầm Niệm: “Ừm, nếu anh không tiện thì thôi, xin lỗi đã thêm phiền toái cho anh.”

Văn Ích Dương thở dài, nói: “Được, tôi giúp em, nhưng tôi vẫn muốn khuyên em câu cuối cùng, nếu em thật sự thích cậu ta, làm như vậy hai người coi như kết thúc rồi, em nghĩ kỹ chưa?”

Sầm Niệm: “Em đã suy nghĩ kỹ càng.”

“Được.”

Cô suy nghĩ suốt đêm.

Cả buổi tối cô lên Baidu tra tên của ba Tiêu Tân Thâm, còn có mẹ anh, thậm chí cậu anh, dượng anh… Đều là những nhân vật có tiếng tăm. Cũng vào đêm hôm nay, Sầm Niệm mới biết được bối cảnh của anh không hề đơn giản như mình tưởng tượng.

Thân phận thấp kém không dám trèo cao, Tiêu Chí nói rất đúng bọn họ không nên bắt đầu.

Ông Sầm cực khổ cả đời mới có được sự nghiệp bây giờ. Một câu đơn giản của ba Tiêu Tân Thâm có thể khiến mọi thứ của ông Sầm đều hóa thành bọt nước. Cô cũng không thể vì sự ích kỷ của mình mà khiến cho tâm huyết nhiều năm của ông Sầm phó cho dòng nước cuốn trôi.

Cô chỉ có thể an ủi bản thân, Tiêu Tân Thâm sẽ nhanh chóng quên đi cô.

Nhanh thôi.

Lễ tình nhân, Sầm Niệm tắt di động ngủ cả ngày trong phòng ký túc. Khi cô tỉnh lại, tin thông báo cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn của Tiêu Tân Thâm khiến di động rung thật lâu mới ngừng lại.

[Tôi có việc, hiện tại không tiện nói chuyện.]

Tiêu Tân Thâm vẫn trông chừng trước điện thoại, hôm nay là lễ tình nhân, anh đã đặt vé máy bay buổi chiều, hiện tại vừa tới thành phố Giang.

[Em ở đâu?]

Anh mang theo món quà chuẩn bị tặng cho Sầm Niệm, là chiếc nhẫn kim cương đặt riêng tại Harry Winston. Đây là tiền anh kiếm được từ việc bán thư pháp, không đụng tới một phân tiền trong nhà, dùng thư pháp ông nội cho mình, lấy danh nghĩa Từ Dẫn bán ra. Tất cả đều là tiền do anh kiếm được.

Anh nghĩ hôm nay tặng cho Sầm Niệm, tuy rằng hiện tại tặng nhẫn có chút gấp gáp, nhưng ngoại trừ cái này anh cảm thấy không có món quà nào có thể bày tỏ tâm ý của anh.

[Tôi ở phòng ký túc, hôm nay về trường sớm.]

Tiêu Tân Thâm trực tiếp gọi điện cho Sầm Niệm, cô từ chối bắt máy.

[Tôi không tiện bắt máy.]

Tiêu Tân Thâm bắt đầu từ hôm qua đã cảm thấy bất an, giờ phút này càng nghiêm trọng hơn.

[Được.]

Chiếc nhẫn nằm trong túi áo khoác, anh lại mua vé máy bay quay về Bắc Kinh.



Sau hôm đó, Tiêu Tân Thâm nhận ra sự kháng cự dứt khoát của Sầm Niệm.

Một đêm trước, cô còn nhắc anh tới sân bay đón mình, nhưng sau một đêm mối quan hệ của hai người đã xảy ra sự thay đổi hoàn toàn trái ngược.

Tất cả trở về điểm ban đầu, thậm chí còn xa lạ hơn hồi bắt đầu.

Tiêu Tân Thâm đã rất nhiều ngày không nghe được âm thanh của Sầm Niệm. Hơn nữa bên cạnh cô còn có thêm một người đàn ông, anh nhanh chóng tìm được toàn bộ tư liệu về anh ta.

Văn Ích Dương, sinh viên năm thứ tư trường đại học chính trị và pháp luật Bắc Kinh, chuyên ngành luật.

Tiêu Tân Thâm loáng thoáng có dự cảm, rất nhiều lần anh muốn tìm Sầm Niệm hỏi rõ ràng, nhưng bấm rồi lại xóa vẫn không gửi đi được. Có đôi khi anh chờ ở cửa tiệm, nhìn thấy Sầm Niệm cùng người kia ngồi xe buýt trở về. Hoặc là ở dưới lầu phòng ký túc thấy anh ta đưa Sầm Niệm về.

Tiêu Tân Thâm im lặng nhìn thấy tất cả, nhưng chẳng hề có dũng khí để tiến lên.

Anh đang sợ gì chứ? Tiêu Tân Thâm tự hỏi bản thân.

Một tháng trôi qua, hôm đó là lễ tình nhân màu trắng. Tiêu Tân Thâm đột nhiên nhận được điện thoại của Sầm Niệm.

“Buổi tối anh có thời gian không?” Âm thanh của Sầm Niệm vẫn như mọi khi, đã lâu anh không nghe được, vẫn dịu dàng như trong trí nhớ.

Trong lòng Tiêu Tân Thâm có bất an bao nhiêu, phẫn nộ nhiều bấy nhiều, giờ phút này tất cả đều hóa thành bọt nước. Sau khi nghe được giọng cô, anh tuyệt đối không còn tức giận.

“Có.”

“Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi mời anh, chút nữa tôi gửi địa chỉ cho anh.” Sầm Niệm nói xong, nghe được câu trả lời khẳng định của Tiêu Tân Thâm thì cúp máy ngay.

Sau khi cúp máy Tiêu Tân Thâm suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng anh đã suy nghĩ kỹ càng. Chỉ cần Sầm Niệm và anh ở bên nhau là tốt rồi, cho dù cô từng dao động giữa anh và Văn Ích Dương.

Tiêu Tân Thâm tới quán lẩu đã hẹn trước, Sầm Niệm tới sớm rồi. Tiêu Tân Thâm ngồi xuống, mày hơi nhíu lại. Quán lẩu này hoàn cảnh không phải tốt lắm.

Từ nhỏ Tiêu Tân Thâm đã nhận được sự giáo dục tốt nhất, anh đã quen cuộc sống nhung lụa chưa từng tới chỗ như thế này.

“Tôi gọi đồ ăn rồi, anh chưa từng đến nơi như thế này phải không?” Sầm Niệm cất tiếng, mặt không biểu cảm nhìn Tiêu Tân Thâm.

Tiêu Tân Thâm: “Nếu em thích tôi có thể cùng em thường xuyên đến.”

Sầm Niệm khui ra một chai bia Yến Kinh, rót cho mình một cốc.

“Anh từng uống cái này chưa? Chắc là chưa nhỉ, bia rẻ tiền thế này, thứ bình thường anh uống chắc là mua được một ngàn chai này?”

Tiêu Tân Thâm nhíu chặt mày: “Sầm Niệm, em đừng như vậy.”

Sầm Niệm nói xong thì người phục vụ bưng đồ ăn lên, nồi nước bắt đầu sôi trào.

“Tôi có người yêu rồi, là Văn Ích Dương, anh đã từng gặp anh ấy.”

“Tôi về sớm cũng là vì muốn mừng lễ tình nhân với anh ấy.”

“Anh tốt lắm, tôi thật sự xin lỗi, tôi quả thật…không thích anh.”

Tiêu Tân Thâm nhếch khóe miệng: “Em đây là phát thẻ người tốt cho tôi sao?”

Đợi được kết quả này, Tiêu Tân Thâm hình như cũng không quá khó chịu. Anh chỉ mong muốn mình đang nằm mơ, lát nữa tỉnh lại thì tốt rồi. Vừa tỉnh lại, trở về thời điểm nghỉ đông thì tốt biết bao.

“Tiêu Tân Thâm, anh muốn tôi nói thế nào anh mới hiểu được, chúng ta không thích hợp đâu. Tôi biết anh thích tôi, nhưng anh có thể thích tôi bao lâu chứ? Anh hiểu được tôi bao nhiêu? Văn Ích Dương có thể cho tôi cảm giác bình đẳng, anh có thể cho tôi không?”

Anh đang muốn lên tiếng thì cô ngắt lời anh.

“Tôi thật sự thích anh ấy, tôi xin lỗi.” Sầm Niệm nhìn ánh mắt Tiêu Tân Thâm, cô gằn từng tiếng thốt ra.

Tiêu Tân Thâm như là bị lóc da, chẳng thể thốt ra chữ nào.

Trong quán lẩu không ít khách, tiếng ồn ào tiếng cười vui hòa lẫn bên tai.

“Được.” Tiêu Tân Thâm để lại chữ này rồi xoay người bỏ đi.

Sầm Niệm bưng lên cốc bia uống một hớp. Mùi vị vừa đắng lại chát, chẳng ngon chút nào. Cô cầm đũa lên, điềm nhiên như không bắt đầu ăn lẩu, bên cạnh có người lén dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua.

Ăn lẩu một mình thật là hiếm thấy.

Sầm Niệm rốt cuộc ăn không vô nữa, tầm nhìn đã bị nước mắt làm nhòa. Cô hít sâu hai hơi, lau khô nước mắt, ngồi một lát rồi chuẩn bị rời khỏi. Không ngờ Tiêu Tân Thâm còn chờ ở bên ngoài, bên ngoài đang nổi mưa phùn, anh cầm ô đi tới trước mặt cô.

“Tôi chờ anh ấy tới đón tôi.” Sầm Niệm nói xong câu đó, Tiêu Tân Thâm dứt khoát xoay người bỏ đi trước khi cảm xúc sụp đổ.

Cuối cùng kết thúc rồi.

Sầm Niệm nhẹ nhàng thở ra, nhưng chẳng hề thoải mái như trong tưởng tượng. Trái tim giống như bị một con dao cùn đâm mạnh từng nhát một.

Sầm Niệm bất chấp cơn mưa, gọi xe trở về trường học.



Bắc Kinh vào xuân, vào mùa xuân năm đó, nhà họ Tiêu xảy ra một việc lớn. Tiêu Tân Thâm và Tiểu Viễn rạn nứt, Hứa Viễn được đón về nhà họ Tiêu, đổi tên thành Tiêu Tân Viễn.

Thẩm Tứ Hành còn việc học không thể đi, sau khi biết chuyện này Thẩm Thừa Hành bay đến Bắc Kinh tìm anh. Tiêu Tân Thâm lại hẹn anh ta tới một nơi đơn sơ. Chỗ không lớn, không phải loại quán bar bọn họ thường đến, ngay cả rượu ngon cũng không có, bên trong tốt xấu lẫn lộn, người nào cũng có.

Tiêu Tân Thâm quen chỗ đưa Thẩm Thừa Hành tìm một chỗ ngồi xuống, xem ra dạo này anh hay tới đây.

Ca sĩ ôm đàn ghi-ta hát trên sân khấu.

Thẩm Thừa Hành nhìn thấy bia Yến Kinh đầy bàn, anh ta hỏi: “Khi nào thì cậu bắt đầu uống thứ này? Còn dáng vẻ của cậu nữa…đã xảy ra chuyện gì hả? Cậu và Tiểu Viễn là sao?”

Tiêu Tân Thâm rót cho mình cốc này hết cốc kia, sức khỏe Thẩm Thừa Hành không tốt, anh ta chỉ uống một chút.

Anh ta không nói gì, im lặng chờ Tiêu Tân Thâm lên tiếng. Nút áo sơ mi của anh tháo ra một cái, cổ tay áo xắn tới khuỷu tay. Cả người đều gầy đi, đôi mắt thâm quầng.

Một mình anh uống mấy chai rồi mới chậm rãi nói: “Cô ấy có người yêu rồi.”

Sáu chữ, Thẩm Thừa Hành liền hiểu được trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì. Dáng vẻ thất vọng của Tiêu Tân Thâm là vì cái gì.

“Quên đi.” Thẩm Thừa Hành an ủi anh, “Chuyện tình cảm không thể cưỡng ép.”

Tiêu Tân Thâm trực tiếp cầm chai bia lên uống một hơi hết nửa chai, rồi đặt chai bia xuống bàn một cách nặng nề.

“Tôi còn tưởng rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau.”

Anh nhìn ca sĩ trên sân khấu nhẹ nhàng đánh đàn ghi-ta, bắt đầu hát ca khúc tiếp theo.

“Lúc ban đầu anh cứ nghĩ tình yêu thật dễ dàng.

……

Cho đến một ngày, em đi cùng người ấy.

Anh mới hiểu rằng tình yêu không phải cứ thật lòng là được.”

Tiêu Tân Thâm chợt hỏi: “Bài này tên gì?”

Thẩm Thừa Hành ngẩn người, nghe rất quen tai nhưng không nhớ ra tên. Cho đến khi ca sĩ hát ra câu kia: “Anh làm trời cảm động đất cảm động, vậy sao không cảm động được em.”

“Cảm động trời cảm động đất.” Thẩm Thừa Hành nói.

Tiêu Tân Thâm lắng nghe giọng hát trầm lắng của ca sĩ, anh đột nhiên bật cười.

“Tôi còn tưởng rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau.”

“Tôi thực sự rất thích cô ấy.”

Những lời này anh nên nói với Sầm Niệm. Đáng tiếc, không có cơ hội, cũng chẳng có tư cách.

Tiêu Tân Thâm đã lên kế hoạch hết rồi, nhà họ Tiêu vốn muốn sắp đặt anh sang Anh học nghiên cứu sinh, anh lựa chọn ở lại đại học S. Anh nói chuyện này với mẹ mình, đa số mọi người trong nhà đều biết sự tồn tại của Sầm Niệm. Trong nhà không ai phản đối, anh biết, bởi vì mọi người đều cho rằng anh nói đùa.

Nhưng chỉ có Tiêu Tân Thâm rõ ràng, anh thật lòng thật dạ.

Sầm Niệm, Sầm Niệm…

Tiêu Tân Thâm uống bia cứ gọi mãi cái tên này.

Hai tá bia, Thẩm Thừa Hành chỉ uống có một chai, còn lại đều do Tiêu Tân Thâm uống hết.

Thẩm Thừa Hành đưa anh tới khách sạn, Tiêu Tân Thâm cầm di động muốn gọi điện thoại. Cuối cùng anh vẫn bỏ di động xuống, không bấm gọi dãy số kia.

Thẩm Thừa Hành nhìn thấy dáng vẻ của anh, thật là không đành lòng. Nhưng hiện tại anh ta có nói nhiều bao nhiêu cũng chỉ phí công, chỉ có thể chờ bản thân Tiêu Tân Thâm tự thoát khỏi.

Hôm sau, khi Tiêu Tân Thâm thức dậy anh nôn ra bọt máu, bụng cứ đau thắt lại. Anh đi bệnh viện kiểm tra, kết quả là xuất huyết dạ dày. Anh nằm viện mấy hôm, bác sĩ bảo anh đừng uống rượu bia nữa.

Sau khi biết được Tiêu Tân Thâm nằm viện, mẹ anh lo âu quở trách, bản thân anh sa ngã quá lâu rồi.

Tiêu Tân Thâm dường như đã suy nghĩ thông suốt, sau khi xuất viện anh như là thay đổi thành người khác. Không còn nhắc tới cái tên Sầm Niệm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom