• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II) (5 Viewers)

  • Chương 99

Ánh đèn trong phòng ngủ ấm áp dìu dịu, màu vàng nhạt lộ ra sự thanh cao yên tĩnh, trên giường, mùi hương cây tùng thoang thoảng thấm vào ruột gan. Trang Noãn Thần suy yếu vùi mình trên đó, mái tóc ẩm ướt trải ra như tảo biển, đan cài vào ga giường chất lụa mỏng mịn, cô như nàng tiên cá trầm mình trong đại dương thăm thẳm, gương mặt nhợt nhạt làm người khác đau lòng, tì cằm lên gối, hai mắt nhắm lại thường run run, làn mi cong dài đổ bóng hình quạt xuống hai bên cánh mũi xinh đẹp.


Chỉ là ngủ không yên giấc, chốc chốc lại giật mình mở mắt, ngỡ ngàng nhìn hoàn cảnh xung quanh mình.


Giang Mạc Viễn đã thay đồ bộ mặc nhà ngồi ở bên giường, tự mình đút cô ăn, cô đang đau đầu cũng cố gắng ăn một chút, sau đó lại uống không ít canh gừng, khi quay lại, anh cũng chuẩn bị xong một ít thuốc khẩn cấp để khi phát sốt là có thể dùng, thuốc này đều là thuốc của bác sĩ gia đình để lại.


Giữa lúc mơ mơ màng màng, Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy toàn thần mềm nhũn, yếu ớt nằm nghiêng người nhìn người đàn ông đặt chén canh gừng trống không sang một bên, anh đứng ngược sáng, ánh sáng lung linh làm khuôn mặt như gọt đẽo của anh càng thêm anh tuấn, cô chưa bao giờ thấy anh mặc đồ ở nhà, là màu sáng, anh mặc trông rất đẹp, mỗi cử động đều mang phong cách của một cái giá áo điển hình.


Cô lại nhìn thấy anh hướng về phía cô mỉm cười, bên môi xẹt qua ánh sáng, động tác đắp chăn cho cô thật nhẹ nhàng và săn sóc.


Cơ thể cô càng lúc càng lạnh, vòm ngực của anh nhìn qua thật rộng lớn, thật ấm áp…


Cùng lúc đó, Trang Noãn Thần cũng cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, muốn cố gắng mở mắt ra, thực ra cô còn có chuyện muốn hỏi anh, thực ra cô còn muốn cám ơn anh tối nay đã xuất hiện, nhưng lại không chịu nổi sự nặng nề này, khẽ nhắm mắt lại.


Dưới ngọn đèn, cô gái nằm hơi nghiêng, có vài sợi tóc dính bên khóe môi cô, áo sơ mi cô mặc trên người cọ xát làm cô khó chịu vô cùng, để lộ ra rất nhiều cảnh xuân.


Ánh sáng rực rỡ, hình ảnh đen tối.


Giữa ánh sáng phản chiếu chuyển động, Giang Mạc Viễn không đứng dậy bỏ đi, cúi xuống ngắm cô gái nằm trên giường, trên người cô là áo sơ mi của anh, loại tiếp xúc thân mật thế này cứ nghĩ đến là làm lòng anh sinh trắc ẩn và rung động.


Có lẽ là do ánh nhìn của anh quá mức nóng rực, Trang Noãn Thần ngủ không yên kia cơ hồ cũng cảm nhận được nhiệt độ ánh mắt đó, không khỏi cọ cọ, vạt áo sơ mi vốn hơi che đi cơ thể cô hoàn toàn phản bội lại hai chân cô, mảng trắng trẻo ở trên hấp dẫn như có như không, ga giường màu tối làm nổi bật làn da trắng của cô, có một loại quyến rũ phong tình không diễn tả được, nháy mắt, ánh mắt kia lại càng nóng rực hơn.


Nhẹ nhàng nâng tay, Giang Mạc Viễn khẽ vuốt tóc cô, lại chần chừ chạm vào cái trán dần nóng lên của cô, cắn răng dứt khoát rời khỏi, khi trở vào phòng lần nữa, trong tay cầm theo một ly nước ấm cùng thuốc hạ sốt.


“Lạnh…” Trang Noãn Thần mắt nhắm nghiền, rên khẽ, chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo như con sâu bò trên lưng, ngay cả mạch máu cũng đều thít chặt lỗ chân lông. Cô nhanh chóng rơi vào một vòm ngực vững chãi cùng ấm áp, tuy rằng cách một lớp vải, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đường cong cơ ngực phân chia rõ ràng của anh.


Trong miệng hơi đắng, hình như là thuốc, lại có nước ấm chảy vào khoang miệng, cô theo bản năng nuốt xuống, đầu cô vô lực tựa vào cổ anh, hít vào mùi xạ hương dễ chịu đầy buồng phổi, giữa lúc mơ hồ, cô hơi khôi phục chút ý thức, muốn đẩy anh ra, nhưng đầu cô nặng tựa bao cát, chỉ có thể để mặc anh ôm lấy mình.


“Lạnh quá…” Cô run lẩy bẩy, ngón tay nóng hổi nắm chặt góc áo của Giang Mạc Viễn.


Sự ỷ lại của cô gái bé bỏng thúc đẩy cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng Giang Mạc Viễn, anh ôm lấy cô nằm nghiêng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn úp vào cổ anh, cái lạnh của cô dưới sự tiếp xúc da thịt mới thoáng dịu bớt.


Nhưng mà, Giang Mạc Viễn rốt cục cũng không cách nào thờ ơ được.


Hơi thở rất nhẹ rất mỏng manh của Trang Noãn Thần phả vào cổ anh, đây là nơi khá nhạy cảm của phần lớn đàn ông, trái tim anh liền như bị móng vuốt của mèo khẽ cào cào quấy nhiễu, ngứa ngáy. Anh tự nhân năng lực tự khống chế của bản thân rất mạnh, nhưng vô tình lại liên tục bị cô gái này làm lộ ra sự mềm yếu bên trong.


Giang Mạc Viễn nghiêng đầu, hạ môi xuống cánh môi đỏ mọng của cô, trên đó còn vương chút nước nên âm ẩm hệt như tinh thể nước, rốt cục anh không nhịn được cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng trượt dọc theo cái trán xinh đẹp của cô gái xuống dưới, chạm nhẹ vào chân mày, hàng mi, cánh mũi, cuối cùng phủ lên làn môi cô.


Trang Noãn Thần ưm một tiếng, tiếng ưm này như tiếng làm nũng của chú mèo làm trái tim anh sụp đổ rầm rầm, ham muốn có được cô đủ để làm anh quên mất cô đang bệnh mê man, thậm chí cũng quên luôn việc làm này gian ác và đáng xấu hổ biết bao! Trong đầu anh lúc này chỉ muốn cô, muốn cô càng nhiều hơn!


Dục vọng thúc giục anh chậm rãi cởi bỏ chiếc áo sơ mi màu gạo ấy, rốt cục toàn bộ làn da hoàn hảo bại lộ trước mắt anh, cô ở trước mặt anh không có thứ gì che đậy.


Màu hồng nhuận dưới nhiệt độ dần dần hồi phục phân bố ở xương quai xanh gợi cảm của cô, nơi đẫy đà hoàn mỹ lã lướt, chiếc bụng bằng phẳng như trứng gà mới bóc, anh biết cô hoàn mỹ, nhưng khi anh lần nữa nhận thức được sự hoàn mỹ của cô thì không khỏi cảm thán ông trời, sự hoàn mỹ ấy đủ để làm rung động trái tim anh.


Giống như bị cảnh xuân diễm lệ trước mắt vây lấy tâm hồn, anh nâng tay, ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve cô một cách không tự chủ, Trang Noãn Thần mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy từng chấm sáng dịu nhẹ, muốn mở mắt lại không tài nào mở nổi, cơ thể càng thêm mềm nhũn, bất giác giơ tay lên, chạm vào vòm ngực cường tráng của anh.


Giang Mạc Viễn bị hành động dịu dàng trong vô thức của cô cám dỗ, cúi hẳn đầu xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua da thịt trơn mềm, khóe môi gợi cảm nhếch lên, hôn lên khắp nơi, mút vào, nhả ra.


Như con bướm khẽ đậu lên cơ thể cô.


Trang Noãn Thần cảm thấy cơ thể vốn lạnh lẽo của cô bắt đầu nhanh chóng nóng lên, thật giống như bị đàn bướm bao phủ dày đặc, chúng nó đập cánh, nhẹ nhàng vờn quanh cô, hơi hí mắt ra lại là màu đen ôn nhuận, màu đen ấy có lẽ còn tối hơn cả bóng đêm.


Động tác của chú bướm càng thêm dịu dàng, như thật như giả hạ xuống một loạt các vết tích ngưa ngứa, cánh của nó nhẹ lướt qua cổ cô, trên nơi đẫy đà, lại nhảy múa trên đỉnh hồng đào, hình như lại có cánh bướm đậu trên bụng cô, âm ấm, thoải mái ướt át, rồi sau đó lại đi xuống, khi vũ điệu ấm áp ẩm ướt đó lạc vào vị trí mẫn cảm nhất của cô, cô vô thức rụt người lại, không tự chủ mà trả về về tiếng ngâm khẽ yêu kiều.


Cô gái trong lòng cuộn mình hệt như chú mèo con, trong miệng phát ra thứ âm nhạc đẹp đẽ diệu kỳ nhất thế gian.


Mắt Giang Mạc Viễn ngày càng tối lại, như là thứ mực nước đậm đen không tan, hương vị của cô gái dưới môi quá mức ngọt ngào, yếu ớt của cô, mềm mại của cô, cái thở gấp của cô, mùi hương trên cơ thể cô, giờ khắc này đều hóa thành thứ mê dược dụ dỗ anh phạm tội, như là một liều hương thảo (tên khoa học là Rosmarinus officinalis (Lamiaceae)), hơi thở của anh cũng theo đó mà từ từ khàn đục, hô hấp nóng bỏng quét qua thân thể mềm mại của cô, phát ra từng đợt hương thơm.


Độ nóng trở nên ngày càng rõ rệt, trước mắt hệt như có một đàn đom đóm bay qua.


Trang Noãn Thần hoảng hốt mở mắt, dưới ánh sáng lung linh màu vàng nhạt, hình bóng người đàn ông cao lớn dị thường.


Cô mang máng nhìn thấy người đàn ông trút bỏ quần áo trên người, như có đường sáng đỏ nhạt thoáng hiện lên trong tròng mắt hẹp dài u tối, trái tim Trang Nõan Thần không khỏi chấn động, đầu óc cô tuy vẫn váng vất như trước, nhưng sâu trong nội tâm loáng thoáng có thể cảm giác được chuyện gì sắp xảy ra, sườn mặt anh tuấn của người đàn ông ngược sáng, thứ cô nhìn rõ chỉ là bờ môi mỏng gợi cảm lạnh lùng của anh.


Cô chưa trừng trải qua chuyện chăn gối, cũng có thể nhận rõ ý đồ của anh.


Trong hơi thở ngày càng nhiều mùi xạ hương của người đàn ông, cô hoảng loạn, nhưng chỉ có thể bất lực nằm trên giường.


Là Giang Mạc Viễn sao?


Anh sẽ không…


Thế nhưng gương mặt ấy đã khắc sâu vào trong đầu cô, dưới ánh sáng lung linh trong phòng, cơ thể hoàn mỹ màu lúa mạch như pho tượng của Giang Mạc Viễn đủ để hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Đôi mày rậm như vẽ, chiếc mũi anh tuấn phối với đôi môi gợi cảm, hợp thành gương mặt khí khái bức người.


Tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, nhưng cho dù mơ hồ, thân hình cao lớn của người đàn ông vẫn rõ rệt như vậy, từ cổ đi xuống, là bờ vai rộng rãi rắn chắc, đường cong thật hào phóng, hai chiếc xương quai xanh hơi nhô lên. Vòm ngực vững chãi với đường rãnh chia rõ cơ ngực làm hai phần, theo hô hấp nặng nề của anh mà phập phồng lên xuống một cách có quy luật.


Cơ bụng chia ra sáu múi rõ ràng, hai chân thon dài nổi rõ cơ bắp, tản mát ra sự năng động nam tính, cơ delta (phần tiếp giáp giữa vai và cánh tay) của cánh tay cường tráng, u lên thể hiện sự tráng kiện và sức mạnh, cũng bởi vì lẽ đó, anh mới là cái móc treo quần áo điển hình.


Nhưng mà, sự ngỗ ngược của đàn ông thường tạm thời ẩn giấu dưới những bộ đồ tây cao cấp, sau khi cởi bỏ lớp văn minh đẳng cấp ra thì anh căn bản chỉ là một dã thú giống đực hung hãn dũng mãnh, cho dù anh chỉ đứng tại chỗ, cũng có thể làm cho người khác cảm nhận được nguồn năng lượng bừng bừng chất chứa trong cơ thể anh.


Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy cơ thể như bị ngọn lửa thiêu đốt, cô vốn rét run mà nay lại như trầm mình trong biển lửa, hơn nữa, khi người đàn ông đến bên cạnh mình, ánh mắt tèm nhèm của cô lơ đãng dừng ở vị trí đã từng khiến cô kinh ngạc vạn phần.


Trước kia cô vẫn chưa nhìn một cách trọn vẹn.


Giở khắc này, thứ uy vũ của người đàn ông này đã sớm thức tỉnh hệt như một thanh kiếm lợi hại, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, ngạo nghễ dị thường.


Cao lớn khỏe khoắn, tứ chi cường tráng rắn rỏi biểu hiện cho sinh khí và sức mạnh của anh, mỗi con người đều tiến hóa từ động vật, nên vẫn còn lưu lại phần dã tính của nó, điều này khiến con người khi đối mặt với tai họa lớn thường tỏ ra thích ứng ngoan cường, bày ra sức sống mãnh liệt, mà ở trên người Giang Mạc Viễn, lại thể hiện đầy đủ dã tính ấy.


Cô nhịn không được thở gấp, sợ hãi chỉ muốn trốn chạy, chỉ tiếc thân thể mềm nhũn như bị rút sạch gân cốt, ý thức theo nhiệt độ cơ thể khi thì tỉnh táo lúc thì mơ màng, còn Giang Mạc Viễn, đôi môi lợi hại của anh vẫn đang dán vào cơ thể cô chưa từng rời đi, cứ di chuyển khắp cơ thể nhạy cảm của cô, mải mê tiến hành cướp bóc.


Trang Noãn Thần, thật giống như một chú thỏ, một chú thỏ bị trói hết bốn chân!


“Đừng mà…” Rốt cục cô cũng bật lên thành tiếng, như con mồi bị rơi xuống bẫy, lại bị bụi gai đâm nát đến toàn thân đầy máu.


Cô giãy dụa, lại bị thân hình cao lớn của anh đè lại, theo đó là giọng nói thô ráp như cát đá vang lên…


“Noãn Noãn, em là của anh, anh không định buông tay nữa.” Ánh mắt anh đặc biệt tối tăm sâu thẳm, ngay khoảnh khắc anh nhận được điện thoại nhờ giúp đỡ của cô, ngay khoảnh khắc anh tìm được cô sắp đông cứng trong trời tuyết kia, khoảnh khắc ấy anh liền nảy ra ý nghĩ kiên định này, anh sẽ không cho cô thời gian nữa, anh muốn cô!


Ánh sáng màu vàng nhạt vờn quanh đường nét của người đàn ông, chóp mũi cao thẳng xuyên qua mái tóc mềm mượt của cô hạ xuống bên tai, tiếng nói của anh là sự trầm khàn chìm đắm, đủ có thể hòa tan hơi thở nóng bỏng của anh, hòa quyện cùng mùi thơm trên cơ thể cô, đau khổ triền miên.


Trang Noãn Thần mông lung nghe thấy, nhất thời không phân biệt rõ là sự thật hay là trong mơ, có lẽ cô thật sự đang nằm mơ, nếu không cô sao có thể nhìn thấy mình và Giang Mạc Viễn tiếp xúc gần gũi thế này chứ?


Tuy rằng toàn thân cô không có sức lực, tuy rằng không thể nhúc nhích chút nào, tuy rằng ý thức của cô luôn mơ hồ, nhưng tất cả các cơ quan trên cơ thể và sinh lý vẫn duy trì cảnh giác, mẫn cảm lĩnh hội được hết thảy đụng chạm, chân thành truyền đạt đến ý thức của cô rằng… hiện tại cô đang trần như nhộng.


Cả căn phòng ngập ánh sáng bao phủ lấy cơ thể người đàn ông, giống như mạ lên một lớp vàng kim óng ánh, ánh sáng dọc theo cơ bụng như chạm khắc, kéo dài tới phần bụng dưới, anh hoàn toàn đè xuống thân hình xinh xắn với làn da trắng trẻo mịn màng, trên thân thể như cừu non của cô là một thân xác giống đực tráng kiện mạnh mẽ, như dã thú tham lam nhìn cô.


Hình như cô bị cơ bắp quá mức kiên cố của anh làm đau, nhịn không được nhíu mày lại, giữa môi lại khẽ nói, “Đừng mà…” Cô muốn cách xa anh một chút, lại xa thêm chút nữa, bởi vì có một loại cảnh giác chưa từng có đang không ngừng kích thích đại não cô, nói cô phải tránh xa ra.


Nhưng, Giang Mạc Viễn độc tài không có ý định dừng lại.


Anh khẽ vỗ về cô, tay và môi bắt đầu thể nghiệm sự hoàn mỹ nhất của cô.


Tay Trang Noãn Thần khẽ run lên, rốt cuộc giơ tay chống lên ngực anh ngược lại bị anh trói giữ, hơi ấm dày đặc dọc theo cổ tay cô lan ra, cô không nhịn được ngâm khẽ, ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh giống như đang tấu lên một tổ khúc đẹp nhất, còn cô, lại dần dần lạc lối trong tổ khúc ấy.


Mỗi một nốt nhạc đều truyền đạt phương thức trao đổi nguyên thủy và xa xưa nhất giữa nam và nữ, sự khiêu khích của Giang Mạc Viễn vừa thuần thục lại nhẫn nại, Trang Noãn Thần yếu đuối phát hiện ra ý chí chống cự của bản thân ngày càng bạc nhược, khi một tràng nốt nhạc phát ra trên người cô, cơ thể vốn lạnh lẽo của cô lại nóng bỏng hệt như bị ngọn lửa thiêu đốt, bị đối đãi như thế hình thành nên cảm giác mãnh liệt xa lạ cùng không thể kháng cự lại.


Là Giang Mạc Viễn sao?


Là gương mặt anh.


Khắc sâu.


Đôi mắt hẹp dài tối đen sâu thẳm hơn bao giờ hết.


Đôi môi kia, lại nhẹ nhàng cong lên.


Không.


Anh sẽ không như vậy đâu…


Nhưng mà, Trang Noãn Thần vẫn cảm thấy ngày càng rõ ràng ý đồ tà ác của người đàn ông, ngón chân dễ thương xinh xắn của cô gập lại, toàn thân run rẩy như chú vịt trong gió lạnh, một loại nóng cháy không thể diễn tả đang thiêu dốt toàn thân cô, đây là cảm giác gì? Hình như ngày càng bị ép đến bên vách núi, như lập tức sẽ bị rơi xuống.


Giống như một loại khủng hoảng, lại như kích thích tràn ngập mâu thuẫn.


Hết thảy đều do môi lưỡi cùng bàn tay của người đàn ông đó ban tặng.


Cô tận lực muốn đè nén lửa tình nóng rực đáng giận kia xuống nhưng nó lại cứ tăng vọt lên, nhưng ý thức khao khát được cắn mút không như mong muốn, cuồng loạn dị thường kia lại phản bội cô, hệt như con ngựa đói khát được nếm chút cỏ tươi liền trở nên càng đói hơn vậy.


“Noãn Noãn…” Đôi môi của Giang Mạc Viễn mang theo hơi thở mờ ám nồng đậm, lúc khẽ gọi tên cô tiếng nói mê hoặc lòng người, bàn tay lật gương mặt cô qua, vén gọn tóc cô, lại cúi xuống nhấm nháp môi cô, bắt cô phải nhìn anh.


Trang Noãn Thần hoảng loạn, huyệt thái dương giật liên hồi, trái tim cô cũng nhảy múa đến cực hạn, khi hoảng hốt cô nhìn thấy bản thân bị anh nâng lên, sợi dây trong lòng như bị kéo căng ra, anh cố ý dẫn cô đến vách núi rồi lại bỏ đi, thúc đẩy ngọn lửa tình trong lòng cô càng thêm mãnh liệt, một nơi nào đó trên cơ thể cảm thấy trống rỗng, khao khát được lấp đầy.


Cô không kiềm được run rẩy và nỉ non.


Theo động tác nhấc người của anh, cô gần như thấy rõ anh ngửa cặp mắt đại bàng lên trời, mùi hương giống đực mãnh liệt là thứ độc dược trí mạng thu hút bản năng giống cái trong cô, dã tính của động vật giống đực thật dữ tợn và tràn trề, làm cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa xa lạ lại khát khao cùng cực.


Không phải là anh… cũng dùng nó để chinh phục qua rất nhiều phụ nữ đó chứ?


Giang Mạc Viễn ngắm cô, trìu mến nhìn dáng vẻ giãy dụa trong đau đớn khi rơi vào cái bẫy do anh thiết kế, khóe môi luôn giữ nụ cười nhạt, dùng sức vừa đủ nhẹ nhàng nhưng không để cô cự tuyệt mà ôm cô vào lòng, mắt anh càng đỏ ngầu, khi thân hình cao lớn áp xuống là sức lực không cách gì lay chuyển.


Chiến hạm to lớn không chút lưu tình mà chiếm lấy cánh cổng khép kín!


Trang Noãn Thần mở to mắt, thét lên một tiếng! Toàn thân đông lại, thoáng căng cứng như dây cung.


Chỗ trống trên cơ thể kia bị sức lực cuồng dã xâm chiếm, lại đau đớn đến muốn chết đi. Nước mắt trào ra từ hốc mắt, thấm ướt tóc cô, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.


Cô cảm nhận được, cơ thể mình như bị người khác tách ra làm hai nửa.


“Đau…” Cả người Trang Noãn Thần như bông hoa khép lại, mặt cô nhợt nhạt đến dọa người, ngón tay run rẩy lạnh lẽo, giơ tay đánh lên người anh một cách yếu ớt, sao lại có thể đối xử như vậy với cô?


Giang Mạc Viễn lại bất ngờ thẳng lưng lên, thật sự lúc anh vừa mới đặt vào cô, anh đã cảm giác được cô dung nạp anh một cách khó khăn, nhưng dưới lửa dục thiêu dốt anh không kịp nghĩ nhiều như vậy, khi anh cắn răng hưởng thụ cảm giác mới mẻ khi xuyên mạnh qua bụi gai đầy ngăn trở này, khoảnh khắc ấy, anh mới hoàn toàn sửng sốt!


Ngón tay thon dài đẩy nhẹ tóc cô, anh nhìn cô, không tin nổi hỏi, “Em là lần đầu tiên?”


Trang Noãn Thần đang mơ màng không nghe rõ anh nói gì, ngay tại thời điểm anh đè xuống, cô đã nhận thức rất rõ bản thân mình mất đi thứ gì, đau đớn hòa cùng ấm ức, nước mắt chảy ra ràn rụa như sợi châu bị đứt.


Vòm ngực Giang Mạc Viễn phập phồng lên xuống, kỳ thực cũng không cần cô phải trả lời, chỉ bằng trải nghiệm của anh cũng có thể xác định được chuyện này, cô như đóa hoa khép chặt, bị anh tách mở đến cực hạn, khi chậm rãi rút ra, dòng máu đỏ tượng trưng cho sự trinh tiết của phụ nữ nhuốm trên ga trải giường.


Cô co người như con tôm, khuôn mặt toàn là nước mắt!


“Xin lỗi em.” Anh cúi đầu, đau lòng hôn lên làn nước mắt của cô, động tác ôn hòa triền miên. Tuy miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng lại có một thứ cảm giác vui sướng khó tả cùng thành tựu nhanh chóng nổ tung, lắp đầy lục phủ ngũ tạng của anh, loại vui sướng thắng lợi này thậm chí vượt qua cảm giác mỗi khi anh đàm phán thành công một vụ làm ăn.


Chưa bao giờ có người phụ nữ nào mang lại cảm giác thành tựu to lớn như vậy cho anh!


Trước kia, Giang Mạc Viễn nghĩ cô đã sớm chung sống cùng Cố Mặc, ở thời đại này, chuyện chăn gối đã thành cơm bữa tập mãi thành quen! Anh không thể tưởng tượng nổi, Trang Noãn Thần đã thuộc về anh!


Trang Noãn Thần khóc rất nhiều, tiếng khóc tu tu như đang mắng nhiếc hung thủ đã biến cô từ con gái thành đàn bà.


“Noãn Noãn…” Giang Mạc Viễn hận bản thân vừa rồi làm quá nhanh khiến cô đau, ở trên giường, anh chưa từng quý trọng bất cứ người phụ nữ nào, mà nước mắt của cô, sự e thẹn của cô đủ khiến anh điên cuồng, anh biết, sau này bắt anh phải buông tay là điều không thể.


Ngôn ngữ dịu dàng hóa thành nụ hôn, lan ra toàn thân cô.


Khi mảng đỏ hồng kia lấp đầy tầm mắt anh, thậm chí Giang Mạc Viễn cảm giác được mỗi một tế bào trong cơ thể đang hưng phấn đến run rẩy vì anh hoàn toàn có được cô.


Động tác của anh trở nên ngày càng triền miên, không nóng lòng chiếm hữu nữa, mà là dịu dàng dẫn dắt cô, anh không muốn làm cô đau nữa, người con gái này đủ để khiến anh nâng niu trong lòng, anh quý trọng cô cho nên sẽ cho cô thứ tốt nhất!


Trang Noãn Thần có kiên cường đến đâu thì trong chuyện gối chăn này chẳng qua chỉ là đứa trẻ với trình độ mẫu giáo, dần dần, cơ thể cô lại bị anh nhen nhóm lên ngọn lửa, từ động tác âu yếm và khiêu khích càng lúc càng sâu của anh, ngọn lửa từ phần bụng dưới rốt cục cũng thổi quét qua toàn thân cô.


Nước mắt khô cạn, khuôn mặt nhợt nhạt cũng bắt đầu đỏ ửng.


Cô chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ngày càng nóng, hoặc như là có thứ gì để ở trong cô, là nguồn nhiệt thần kỳ, cô thở gấp, thứ xúc cảm xa lạ vừa mới quẩn quanh lại lan tràn.


Cảm giác này dường như muốn mạng của cô, cô bất giác vặn người theo động tác của anh, như con rắn nhảy múa trong gió, con rắn độc xinh đẹp, đủ làm người khác không khống chế nổi, cũng đủ làm người khác chết đi.


Sự nhẫn nại của Giang Mạc Viễn đạt tới cực hạn, hô hấp càng thêm khàn đục, anh biết cô đã động tình, thân hình to lớn chen vào, từ từ xâm chiếm lần nữa.


“Ưm…” Lần này vẫn là sự chiếm giữ vững vàng, tuy rằng vẫn đau, nhưng người đàn ông vô cùng có kỹ xảo khiến cô rùng người một cái, ngửa đầu ra sau, thân thể lại như cái cung bị kéo căng ra.


Người đàn ông càng xâm nhập sâu hơn vào bụi gai.


Chỉ vì cảm giác tràn trề cùng phong phú, cảm giác bị xuyên qua chưa từng có này, Trang Noãn Thần nhịn không được bật mở môi đào.


Vài lần thong thả lặp đi lặp lại, ý thức của cô đã sớm ném lên chín tầng mây.


Tình cảm và phấn khích mạnh mẽ từ chỗ sâu đồng thời xông thẳng vào óc cô, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng đầy mị hoặc, chỉ đổi lấy sự xâm nhập càng sâu của Giang Mạc Viễn, mồ hôi thấm ướt mái tóc đen của anh, mắt anh cũng u tối đến dọa người.


Anh gắt gao ôm cô, lại thỏa mãn thì thầm vào tai cô, “Cục cưng à, em chặt khít đến nỗi như muốn mạng của anh.” Lời vừa nói ra, anh tựa như con báo dẫn dắt cô đến một lãnh thổ xa lạ.


Mái tóc mượt mà của Trang Noãn Thần giờ đây rối tung, vài sợi tóc vì mồ hôi mà dính lên mặt cô, cả khuôn mặt lại vì sự hỗn độn này lại càng lộ vẻ quyến rũ đầy cám dỗ, nằm ghé vào giường, cơ thể cân đối với đường cong lã lướt tản ra mùi hương mê người, thân thể mềm mại nhỏ xinh kia dường như vô cùng mịn màng, như giống cái bị nắm trong tay, bị chinh phục từ từ hiện rõ dáng người cùng tư thế dịu dàng.


Còn Giang Mạc Viễn thì cả người tràn trề tinh lực, cơ thể bóng loáng bởi một lớp mồ hôi, cơ ngực nảy lên vì mỗi một lần xâm nhập mạnh mẽ, cơ bụng sáu múi phập phồng lên xuống, con mãnh thú đứng sừng sững kia có được vóc dáng kiêu ngạo lấp lánh nhiệt huyết, trái cổ khiêu gợi, đường cong rắn chắc đầy khí khái, mỗi một bắp thịt đều tuôn trào thứ mị lực của giống đực tinh tráng.


Cơ thể tráng kiện đầm đìa mồ hôi của anh dưới ánh sáng càng thêm lấp lánh mê người, sau lưng ướt đẫm, từng giọt mồ hôi chạy dọc xuống đường cong rắn rỏi miêu tả ra vẻ sáng bóng, làm tôn lên sự nam tính đích thực.


Trang Noãn Thần tinh thần mơ hồ, chỉ biết là tất cả những thay đổi nghiêng trời lệch đất trong bể dục này đều được Giang Mạc Viễn dẫn dắt, vòng xoáy dục vọng khiến con người ta như bị quỷ ám, hét lên, cơ thể cô tròng trành như con thuyền nhỏ bị sóng đánh, mặt mũi của anh, sức mạnh của anh…


Cô có thể nhìn thấy cơ thể người đàn ông như một khối đá cẩm thạch điêu khắc, thể hiện sự hoa lệ vô ngần của anh.


“Noãn Noãn, em là của anh!” Mệnh lệnh trầm thấp dường như bật ra từ đan điền, hùng hồn vang đội như chấn động núi sông, như sắt thép cứng rắn lại như ngọn lửa cháy bỏng nhiệt tình.


Giang Mạc Viễn mặc sức chinh phục, những va chạm giữa nam và nữ động lòng người, loại giao hợp giữa cứng rắn và mềm mại này thật tuyệt vời; cấm địa mềm mại nhất trên cơ thể người nữ, cùng cơ quan kiên cố nhất trên cơ thể người nam, là thứ hài hòa giữa giống cái và giống đực mà thượng đế ban tặng.


Trang Noãn Thần như một miếng đậu hủ mềm, khi người đàn ông phát huy dã tính như rong ruổi trên bình nguyên bao la càng không ngừng rên rỉ, rồi lại cảm thấy bản thân biểu hiện thái quá.


Cả đêm nay, cô như một điền viên được khai phá, thiếp đi mấy lần, lại bị nhiệt tình của người đàn ông đánh thức, lần lượt trầm mê trong cuộc hoang đàng, thứ tình mê xa lạ chảy bên trong, mái tóc ẩm ướt dính vào mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt.


Hết chương 19
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom