• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II) (2 Viewers)

  • Chương 112

Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm vào giữa ly rượu vang hồi lâu không nói chuyện, đột nhiên cầm lên uống, rượu vang quả thực cô đọng như thanh kiếm sắc bén đâm vào yết hầu, cô uống một chút mà ho khan vài tiếng, khóe mắt ửng đỏ nhưng vẫn cố nhịn.


Cả quá trình, Giang Mạc Viễn đều im lặng nhìn cô, chỉ là đến lúc nhìn thấy mắt cô đỏ lên, trong mắt u tối nổi lên sự thương tiếc.


“Xin anh cùng tôi diễn một màn kịch.” Cô tỉnh táo lại, khó khăn mở miệng, “Để Cố Mặc cam tâm tình nguyện rời khỏi tôi.”


Giang Mạc Viễn lẳng lặng nghe.


Cô không giải thích nguyên nhân, nhiều chuyện cũ cũng không thích hợp đề cập đến nữa, cô và Cố Mặc chính là như vậy.


“Chỉ vậy thôi?” Anh giơ tay cầm lấy chai rượu, rót chút rượu vang, nhẹ giọng nói.


Trang Noãn Thần giương mắt nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.


Giang Mạc Viễn lại khẽ cười, chưa nói gì cả.


Thấy thế, lòng cô sợ hãi, thấy anh sau hồi lâu không phát biểu ý kiến gì đành mở miệng hỏi, “Chỉ cần để Cố Mặc tin tôi thay lòng đổi dạ hoặc là gì gì đó đều được, chỉ cần có thể khiến anh ấy chết tâm với tôi, bắt đầu làm lại cuộc sống mới.”


Giang Mạc Viễn cầm lấy ly rượu lắc nhẹ, trên thành ly nhuốm hồng, giống máu bị nước mưa hòa tan, đau đớn hiện trong mắt cô.


“Em xác định muốn anh giúp em?” Nói xong anh nhìn về phía cô, khóe môi khẽ nhếch lên.


Giọng nói hạ xuống, trong lòng Trang Noãn Thần thoáng run rẩy, trong lời nói của Giang Mạc Viễn có hàm ý sâu xa, kể cả mắt anh cũng sâu không thấy đáy, nụ cười lại xa xôi không với tới, cô cảm thấy mình giống như một con mồi ngày càng đến gần cạm bẫy được người thợ săn thiết kế tỉ mỉ.


Phía trước là cạm bẫy, phía sau là vực sâu muôn trượng, cô chỉ có thể lựa chọn nhảy vào cạm bẫy, ít nhất còn có một chút hy vọng sống sót.


Nụ cười Giang Mạc Viễn càng mở rộng như là sóng lăn tăn đẹp không sao tả xiết, đưa tay ra, nhẹ nhàng vân vê tay cô, “Tin tưởng anh, chỉ có anh mới có thể giúp em.”


Cô im lặng không nói.


Đầu ngón tay giao nhau với ngón tay anh, tay anh dày rộng mạnh mẽ, nhịp đập trái tim cô càng thêm bất an.


“Tôi biết, bởi vì điều Cố Mặc không thể chấp nhận nhất chính là tôi và anh ở bên nhau.” Cô yếu ớt nói, ánh mắt xa vắng.


Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng nghịch tay cô.


“Như vậy…” Hít sâu một hơi, cô nhìn anh, “Anh muốn gì? Tôi biết anh luôn luôn không để bản thân chịu thiệt.” Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, đạo lý này là chính anh dạy cô.


Giang Mạc Viễn nghe vậy liền nhếch mày, “Từ khi nào em lại trở nên hiểu anh như vậy?”


“Sau tết dương lịch.” Cô nhàn nhạt nói, câu trả lời tự nhiên càng như một loại chống đối trong thầm lặng, chống đối hành vi vô sỉ ngày đó của anh.


Ánh mắt của người đàn ông đối diện bị ngưng trệ, đuôi mày nhanh chóng hiện lên vẻ không vui.


Nhưng, cô không phát hiện ra.


Trong không khí, là sự tĩnh lặng áp bức.


Sau một lúc lâu, Giang Mạc Viễn mở miệng, vẫn dịu dàng như trước, “Nếm thử bánh ngọt ở đây đi, chắc em sẽ thích.”


Trang Noãn Thần không biết anh rốt cuộc nghĩ như thế nào, gật đầu, cúi đầu im lặng ăn bánh, quả nhiên rất thơm ngọt, nhưng cô ăn lại cảm thấy đắng chát.


Giang Mạc Viễn cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó thản nhiên nói, “Ăn cơm xong, theo anh đến một nơi.”


Ngón tay cầm nĩa ngừng một chút, “Đi đâu?” Cô sợ hãi, sợ ‘một nơi” của anh chính là khách sạn…


Dường như đọc được tâm tư cô, nụ cười của anh lan đến tận mắt, kéo bàn tay nhỏ bé của cô qua, “Yên tâm đi, anh vẫn chưa đói bụng đến mức đụng gì cũng ăn, tuy rằng, anh rất nhớ hương vị của em. Em ăn trước đi, anh đi gọi điện thoại.” Nói xong, anh đứng dậy rời đi.


Anh cũng không muốn nói như vậy với cô.


Những lời ám muội như lưỡi dao, đâm đến toàn thân cô sinh đau.


***


Qua buổi chiều, trên đường phố nhiều người hơn, Vương Phủ Tỉnh lại càng đông đúc.


Giang Mạc Viễn lái xe vào bãi đổ xe tầng hầm, Trang Noãn Thần đi theo anh vào trong thang máy, sau khi bước ra khỏi mới ngạc nhiên, trước mắt đúng là tiệm trang sức lần trước cô đến cùng Cố Mặc.


Thấy Giang Mạc Viễn đi tới, quản lý trong tiệm tươi cười bước đến tiếp đón, tràn đầy nhiệt tình làm người khác phải xấu hổ.


Hai chân Trang Noãn Thần như bị đóng đinh cứng ngắt, không thể nhúc nhích, cô không biết Giang Mạc Viễn dẫn cô đến nơi này làm gì.


Thấy cô đứng thất thần tại chỗ, Giang Mạc Viễn trái lại mỉm cười rất nhẫn nại, đi tới chủ động kéo tay cô đi vào bên trong, nhân viên đứng quầy vẫn là cô gái lần trước, chắc có lẽ là nhận ra cô, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng rõ ràng.


Trang Noãn Thần cúi đầu, đổi lại là cô thì cô cũng kinh ngạc.


Trong phòng nghỉ VIP, quản lý cẩn thận mang hộp gấm lần trước đến, “Anh Giang, đây là sợi lắc tay lần trước anh quên mang đi.”


Giang Mạc Viễn nhận lấy, mở ra, lắc tay bên trong đẹp đẽ tự nhiên.


“Lại đây.” Anh đưa tay, nhìn cô.


Trang Noãn Thần không biết anh đang nghĩ gì, đành phải duỗi tay ra, anh nhẹ nhàng cười, nắm lấy, dịu dàng đeo chiếc lắc vào cổ tay cô, tròng mắt u tối ngắm nhìn cổ tay sáng bóng của cô, lắc tay xinh đẹp cùng làn da mịn màng vô cùng thích mắt, làm anh hài lòng mỉm cười, “Rất đẹp.”


Tiếng nói trầm thấp là sự tán thưởng tận đáy lòng.


Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, triền miên lưu luyến.


Cô muốn rút tay lại, nhưng cố nhịn.


Quản lý là người có năng lực nhìn ánh mắt mà hành động, bèn nói, “Chiếc lắc này thật sự rất hợp với cô, da trắng đeo gì cũng đẹp.”


“Quản lý Bạch này, có lẽ nên đổi cách xưng hô đi.” Giang Mạc Viễn cười nhạt.


Quản lý ngẩn ra một chút liền phản ứng lại, “À à à, đúng, đúng, xem trí nhớ của tôi này, phải xưng hô là…”


“Thứ đó đã chuẩn bị xong chưa?” Giang Mạc Viễn lên tiếng cắt ngang lời nói của anh ta.


“Đương nhiên, đương nhiên, sau khi anh Giang gọi điện căn dặn, tôi lập tức sai người chuẩn bị ngay.” Quản lý mau miệng, “Xin đợi chút, tôi bảo người khác mang vào liền.”


Sau khi quản lý ra ngoài, Trang Noãn Thần cảm thấy khó hiểu, tò mò hỏi, “Chuẩn bị gì vậy?”


Giang Mạc Viễn kéo tay cô qua, khẽ nắm, cười nói, “Chút nữa biết ngay.”


Quản lý nhanh chóng dẫn theo hai người đi vào, Trang Noãn Thần vừa thấy, đúng là cô nhân viên đứng quầy nọ, trong tay cô cùng người còn lại đang khiêng một cái két sắt nhỏ, rồi cẩn thận lấy thứ gì đó từ bên trong ra, đặt vào giữa một cái khay tinh xảo, bước lên trước nhẹ nhàng đặt trước mặt cô.


Trang Noãn Thần trong lòng xấu hổ, chỉ có thể dán mắt vào trang sức, nhưng không ngờ lại càng bị hoảng sợ!


Giữa khay đựng là ba chiếc nhẫn kim cương cực lớn, mỗi một chiếc đều sáng lấp lánh đến đau cả mắt!


“Anh…” Cô ngây người, quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn.


“Chọn một chiếc em thích đi, nhẫn kim cương ở tiệm này xếp hạng rất cao trên toàn thế giới.” Giang Mạc Viễn như đang nuông chiều một đứa trẻ, tiến sát vào, ôm cô từ sau lưng.


Ánh sáng kim cương dường như hấp thu hết toàn bộ nguồn sáng ở đây.


Cô tin rằng, mỗi một chiếc nhẫn kim cương ở đây đều có giá trị xa xỉ, thế nhưng…


“Vì sao? Tôi không hiểu.” Cô quay đầu nhìn anh, cơ thể đã hơi phát run, “Chọn nhẫn làm gì?”


“Đồ ngốc à, đương nhiên là kết hôn rồi.” Giang Mạc Viễn ôm lấy cô, cười nhẹ.


“Kết hôn?” Điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là hôn lễ của cô và Cố Mặc.


Hình như Giang Mạc Viễn nhìn thấu tâm tư cô, đưa tay nhéo mũi cô, trên mặt tràn đầy vẻ yêu chiều, “Là anh muốn kết hôn với em.”


“Cái gì?” Trang Noãn Thần đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn anh.


Anh điên rồi sao?


Sau khi quản lý thấy thế bèn vội vàng giảng hòa, “Chọn nhẫn không phải chuyện dễ dàng, như vầy đi, hai vị từ từ xem, đừng gấp.” Nói xong, ra hiệu với nhân viên, ý bảo mọi người lui ra.


Cô nhân viên đứng quầy sau khi hoài nghi nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, thì xoay người đi theo quản lý ra ngoài.


“Không cần, cô ấy đã chọn xong rồi.” Giang Mạc Viễn lại bất ngờ lên tiếng.


Quản lý cùng cô nhân viên dừng bước, vẻ tươi cười trên mặt rõ ràng có chút ngại ngùng.


Trang Noãn Thần như người mù mờ, cô nhìn Giang Mạc Viễn tươi cười ôn hòa đến vậy, nhìn anh lấy một chiếc nhẫn kim cương đi về hướng cô, nhìn anh cầm tay cô giơ lên, chiếc nhẫn kim cương nọ cứ như thế mà lồng vào ngón áp út của cô.


Làn da nơi ngón áp út nhanh chóng lạnh đi.


Sau khi đeo nhẫn xong cô mới bừng tỉnh, ngay sau đó vùng vẫy muốn tháo ra lại bị tay anh siết chặt.


“Giang Mạc Viễn, anh…”


“Cô, lại đây.” Giang Mạc Viễn không để ý đến sự khiếp sợ của Trang Noãn Thần, ngược lại nhìn về phía cô nhân viên đứng quầy, thản nhiên ra lệnh, “Chất lượng viên kim cương này cũng không tệ chứ.”


Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhân viên trông thấy cảnh tượng này, khẩn trương nuốt nước miếng bước đến, trên mặt tuy rằng mỉm cười, nhưng tiếng nói rõ ràng lộ vẻ run rẩy, “Đây là chiếc nhẫn kim cương nặng 14 carat, nó, của nó… tiêu chuẩn 4C[1] của nó… loại nhất… trên toàn cầu, cũng là chiếc nhẫn cực kỳ quý giá…”


Quản lý vội vàng cắt ngang giọng nói run rẩy của cô, bước lên trước cười xòa, “Anh Giang, ba chiếc nhẫn mà anh chọn đều là hàng cao cấp, anh hãy yên tâm.”


Trang Noãn Thần vẫn nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn như trước.


Môi anh lại hơi mím thành độ cong đẹp đẽ, giơ tay cô lên khẽ hỏi, “Thích không?”


Người đàn ông trước mặt càng dịu dàng, cô càng cảm thấy chấn động trong lòng.


Nói thật, cô thực sự bị dọa rồi.


“Sao vậy? Không thích à?” Giang Mạc Viễn tiến lên kéo ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, “Nếu không thích thì còn hai chiếc nữa để em chọn.”


Toàn thân Trang Noãn Thần đều kiềm nén run rẩy, lát sau mới tìm lại được tiếng nói của chính mình, “Anh điên rồi sao?”


Nghe vậy, anh nhẹ nhàng lơi tay, cười cười, quay đầu nhìn quản lý, “Lấy chiếc này.”


“Dạ vâng, lập tức viết hóa đơn cho anh ngày, xin anh chờ chút.” Quản lý mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên, vội vàng ra hiệu cho mọi người ra ngoài.


“Đợi đã…” Trang Noãn Thần lập tức lên tiếng, không nói thêm gì đã tháo chiếc nhẫn ra.


Quản lý cùng hai nhân viên đều sửng sốt.


“Chiếc nhẫn này tôi không thể đeo.” Hành vi của Giang Mạc Viễn vượt xa khỏi sự tưởng tượng của cô, cô nghĩ anh sẽ đưa ra một số yêu cầu khắc nghiệt, nhưng tuyệt đối không ngờ anh lại muốn kết hôn! Chuyện này quá hoang đường.


“Giang Mạc Viễn, hành vi của anh quá trẻ con.”


Giang Mạc Viễn im lặng đợi cô nói xong, lạnh nhạt mở miệng, “Đeo vào.”


“Cái, cái gì?” Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ nói một câu như vậy.


“Đeo nhẫn vào.” Anh lại bổ sung thêm một câu, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra dấu hiệu tức giận, nhưng tiếng nói trầm thấp ấy như đang cất giấu sự nguy hiểm nào đó, tuy rằng cùng một câu, nhưng lộ ra vẻ uy nghiêm khiến người khác vô cùng sợ hãi.


[1] Xem lại chú thích Q4-C25


“Đeo nhẫn vào.” Anh lại bổ sung thêm một câu, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra dấu hiệu tức giận, nhưng tiếng nói trầm thấp ấy như đang cất giấu sự nguy hiểm nào đó, tuy rằng cùng một câu, nhưng lộ ra vẻ uy nghiêm khiến người khác vô cùng sợ hãi.


Trang Noãn Thần hơi thở dồn dập, nhìn anh, bất giác lắc đầu.


Giang Mạc Viễn đối mặt với cô, ánh mắt đen láy sâu thẳm, thật lâu sau hơi hí mắt rồi tiến lên trước, khẽ thở dài, ôm cô vào lòng lần nữa, hạ giọng đến mức thấp nhất, “Cách duy nhất để cho Cố Mặc hết hy vọng chính là cách này, em cũng đã quyết định buông tay rồi, vậy gả cho anh đi, chỉ cần hai chúng ta kết hôn, là anh ấy sẽ hết hy vọng.”


“Không…” Cô nào tiếp nhận được phương thức hoang đường thế này.


“Em không còn đường nào để lựa chọn đâu.” Giang Mạc Viễn cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn vùi sâu vào mái tóc cô, “Em hiểu biết tích cách của Cố Mặc hơn ai hết mà, nhưng lại bài xích cách này như vậy, trừ phi em vẫn còn muốn chừa lại đường lui cho cuộc tình của em và anh ấy.”


“Tôi không có…” Cô hết đường chối cãi.


“Vậy gả cho anh đi.” Giang Mạc Viễn mỉm cười cúi xuống nhìn cô, mặt anh gần sát mặt cô, nhấn mạnh từng chữ, “Còn nữa, em đừng quên, lần đầu tiên của em là cho anh, giữa em và Cố Mặc vĩnh viễn luôn có ngăn cách.”


Mặt Trang Noãn Thần tái nhợt.


Cô là chừa lại một con đường cho cô và Cố Mặc sao? Cô vẫn mong có thể cùng anh tay trong tay sao?


Trong lòng đã sớm rõ ràng, không thể nào, một chút cũng không có khả năng!


Lần chia tay này, Cố Mặc nhất định sẽ hận cô đến chết, còn cô, cũng không phải muốn như vậy sao? Từ nay về sau, thứ còn lại giữa cô và anh chỉ là hận, cuối cùng không có tư cách có được tình yêu của anh.


Thấy ánh sáng nơi mắt cô từ từ luân lạc, đuôi mày Giang Mạc Viễn lờ mờ hiện lên chút u ám, lại quay đầu nhìn thẳng vào quản lý, ra hiệu bằng mắt với anh ta, quản lý hiểu ý, lập tức đi sắp xếp.


“Chờ chút!” Trang Noãn Thần lại nói.


Quản lý than thầm, tổ tiên ơi, mau mau để anh ta lấy được phần huê hồng này đi, còn đợi thăng chức tăng lương nữa chứ.


“Nếu thực sự phải chọn nhẫn…” Giọng nói của cô yếu ớt thê lương, giương mắt nhìn Giang Mạc Viễn, cố nén nỗi đau như dao cắt, “Để tôi tự chọn đi, được không?”


Ánh mắt của cô khổ sở động lòng người, rơi vào trong mắt Giang Mạc Viễn, anh lại sinh lòng trắc ẩn.


Anh nhìn cô khoảng mười giây mới gật đầu.


Trang Noãn Thần đi ra ngoài, không chọn một trong ba chiếc nhẫn ở trước mặt, Giang Mạc Viễn thấy vậy thì nhíu mày, cũng đi theo cô ra ngoài.


Quản lý ngẩn người, cô đứng quầy cũng nóng nảy, thấp giọng hỏi, “Vậy là ý gì? Số nhẫn này phải làm sao?”


“Gói chiếc nhẫn anh Giang vừa chọn lúc nãy trước đi, hai chiếc kia cất lại vào két sắt, cô mau chạy ra ngoài xem thử.” Quản lý vội an bài.


Cô nhân viên đứng quầy nghe theo.


Trước quầy trong tiệm trang sức, có một cặp cô dâu chú rể vừa mới chọn nhẫn xong, sau khi thấy Trang Noãn Thần và Giang Mạc Viễn đi ra, cô gái khẽ nói, “Đôi kia xứng thật đó, người nam sao lại đẹp trai quá vậy nè.”


Bạn trai cô cũng nhìn thoáng qua, bĩu môi không nói gì.


Trang Noãn Thần nhìn mấy chiếc nhẫn trong quầy, ánh mắt trống vắng, thật lâu sau mới chỉ một chiếc trong số đó, nói với cô nhân viên, “Chiếc này.”


Cô nhân viên nhìn thấy liền giật mình, giương mắt xin ý kiến của Giang Mạc Viễn, “Anh Giang, chiếc này…”


Sắc mặt Giang Mạc Viễn hơi u ám.


“Chị Giang à, nếu không thì chiếc này đi…” Cô đứng quầy sốt ruột, chỉ có thể xưng hô như thế với Trang Noãn Thần.


Ngón tay Trang Noãn Thần run mạnh, giương mắt nhìn cô.


Cô nhân viên mơ màng, cô… gọi sai rồi sao?


Nhưng mà cô ấy thật tình không biết nên xưng hô với cô thế nào, người đàn ông lúc trước cô đi cùng rõ ràng không phải là người ở trước mặt này.


Nghĩ như vậy, cô ấy chần chừ lấy chiếc nhẫn ra, Trang Noãn Thần ngắm nó, đúng là chiếc nhẫn lần trước cô đi xem cùng Cố Mặc.


“Tỷ lệ của chiếc nhẫn kim cương này là…”


“Không cần giới thiệu.” Cô biết rất rõ tỷ lệ của chiếc nhẫn này, lần trước cô ấy đã giới thiệu với cô một lần rồi.


“Dạ…” Lúc này cô nhân viên mới nhớ lại chiếc nhẫn lần trước mình giới thiệu, vẻ tươi cười trên mặt có hơi gượng gạo, cô ấy cũng nhìn ra được vẻ trống vắng trên gương mặt cô, so với lần trước nhìn thấy thì hoàn toàn không giống, chẳng lẽ là không muốn gả cho anh Giang?


Không đúng nha, cho dù người đàn ông lần trước cùng cô đến tiệm diện mạo cũng anh tuấn đó, nhưng rõ ràng anh Giang chính là rồng trong loài người, chẳng những bề ngoài đẹp trai hơn nữa sự nghiệp còn rất thành công, nói tài giỏi- đẹp trai- giàu có chính là ám chỉ những người như thế, là người mà các cô gái ước gì có thể nhào đến gả cho.


Điều hiếm có chính là anh Giang luôn tỏ ra dịu dàng săn sóc cô có thừa, người đàn ông như thế đốt đèn cũng khó tìm được à.


“Lấy chiếc này đi.” Trang Noãn Thần thản nhiên nói.


Cô nhân viên đâu còn cách nào, đành phải bất mãn lấy ra thêm chiếc nữa, đưa cho Trang Noãn Thần.


Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua chiếc nhẫn cô cầm trong tay, rồi nhíu mày nhìn cô.


Cô chọn tới chọn lui lại đi chọn một chiếc nhẫn bạch kim?


“Chiếc này à?” Anh cảm thấy giật mình.


Trang Noãn Thần cầm lên, cụp mắt nhìn nó, khẽ nói, “Anh không cần bỏ vốn lớn như vậy vì tôi đâu.” Cô bây giờ không đáng để bất cứ ai trả giá vì mình, cô không nhận nổi.


Giang Mạc Viễn sau khi nghe vậy liền sa sầm, nhìn cô nói đầy hàm ý, “Trang Noãn Thần, em hãy nghe cho kỹ, là Giang Mạc Viễn anh muốn cưới em, chuyện kết hôn, trước giờ anh không hề xem nó là trò đùa! Sáng mai, chúng ta phải đi đăng ký.”


Trang Noãn Thần bị vẻ nghiêm túc của anh làm sợ hết hồn, lúc này mới hiểu anh thật sự nghiêm túc, ra vẻ bối rối một chút, vô thức nói, “Sao tôi và anh có thể kết hôn thật sự chứ?”


“Sao em và anh không thể kết hôn thật sự?” Anh hỏi vặn lại.


“Tôi…” Trang Noãn Thần bị anh hỏi đến á khẩu, hồi lâu mới thốt ra một câu, “Anh biết người tôi yêu là ai mà.”


“Vậy em cũng rõ tâm ý của anh đối với em mà.” Giang Mạc Viễn cong môi cười.


“Giang Mạc Viễn, anh có thể có rất nhiều cách để giúp tôi, hà tất phải là cách này.”


“Nhưng cách này là cách duy nhất có thể vĩnh viễn cắt đứt hậu hoạn.”


Cơ thể Trang Noãn Thần khẽ run lên, tay đặt trên quầy, cô cảm thấy đầu váng mắt hoa, có lẽ là hậu quả của việc tối qua không ngủ đủ giấc, hôm nay lại bị kinh sợ quá độ, “Trên đời này, không có bất cứ người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ cho việc trong lòng người phụ nữ cất giấu hình bóng của một người khác.”


“Anh có thể cho em thời gian.” Giang Mạc Viễn vô cùng nhẫn nại, cố định cô, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cánh mũi cô, “Bởi vì anh tin rằng, sớm muộn gì cũng có một ngày anh tiến vào được nơi này của em.” Nói đoạn, anh giơ tay, ngón tay thon dài khẽ đặt lên vị trí trái tim cô.


Trái tim, co rút nhanh một nhịp.


Cô cũng theo đó mà lui về sau một bước.


Không, không thể nào…


“Nếu em thích chiếc này vậy mua một cặp đi.’ Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn cô nhân viên, “Có nhẫn nam không?”


“Có, đây vốn là nhẫn đôi mà…” Cô nhân viên nói xong thì nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, cô nhớ rõ lúc ấy cô gái này cũng muốn chọn nhẫn bạch kim, nhưng người đàn ông đi cùng hình như không đồng ý.


“Gói cặp nhẫn này cùng với chiếc nhẫn kim cương vừa nãy lại.” Giang Mạc Viễn không để ý tới vẻ mặt cô, lấy chi phiếu ra trực tiếp ký tên vào, đưa cho cô nhân viên, “Giao cho quản lý của cô, tối nay giao đến địa chỉ đã định.”


“Vâng, anh Giang xin anh hãy yên tâm, nhất định sẽ giao đến an toàn cho anh.” Cô nhân viên đứng quầy nhanh chóng cúi đầu với anh, hưng phấn không thôi.


“Giang Mạc Viễn, anh…”


“Về nhà nghỉ ngơi một chút đi, trông em rất mệt mỏi đó.” Giang Mạc Viễn cắt ngang lời cô, quan tâm nói, “Đợi em ngủ dậy, anh sẽ dẫn em đến một nhà hàng mới khai trương, hương vị không tồi đâu, ở bên Tây Thành.”


Trang Noãn Thần lắc đầu, “Tôi tự về là được.”


“Từ bây giờ trở đi, em đều phải ở bên anh, nghe lời anh đi.” Anh cười nhẹ, đưa tay ôm cô vào lòng, hạ thấp giọng nói, “Anh sẽ làm em quen với việc có anh ở bên nhanh thôi.”


Ngực Trang Noãn Thần nghèn nghẹn, anh nói đúng, cô đã không còn đường để lựa chọn, cho dù điều anh nói là sai, cô cũng không còn thời gian để trì hoãn nữa, Hứa Mộ Giai chỉ cho cô thời gian hai ngày, loại cảm giác bị người khác thao túng đúng là sống không bằng chết.


***


Trang Noãn Thần không ngờ sẽ bị Giang Mạc Viễn đưa về nhà anh, cô đứng ngoài cửa, trước sau không chịu rảo bước tiến vào nhà!


Cô không muốn đến đây, cho dù chỉ là đứng ở cửa, cô vẫn có thể dễ dàng nhớ lại chuyện xảy ra trong hai đêm đó.


Giang Mạc Viễn lại kéo cô vào nhà, khẽ cười, “Muốn đông lạnh thành que kem à?”


“Tôi muốn về nhà.” Giọng nói của cô hơi run rẩy.


Giang Mạc Viễn tháo khăn choàng cổ xuống, quay đầu nhìn cô, buồn cười nhếch mày, “Từ nay về sau, chỗ này là nhà của em.”


“Không, đây là nhà của anh.” Cô cảm thấy hoang mang, ước gì có thể lập tức trở về cái ổ nho nhỏ của mình, cho dù đó chỉ là nhà thuê cũng có thể khiến cô có được cảm giác vô cùng an toàn.


Nơi đó của mùi hương của cô, còn nơi này, chỉ có những hồi ức khiến cô khinh bỉ chính mình!


Giang Mạc Viễn đặt khăn quàng xuống tay vịn sô pha, bước lên trước giữ chặt lấy cô, hít sâu một hơi rồi cúi xuống nhìn cô, “Đồ ngốc ạ, của anh không phải là của em sao?”


Hơi thở ngày càng dồn dập, cô đột nhiên muốn khóc.


Sau khi thấy thế, anh kéo cô ngồi xuống sô pha, hơi dùng sức nhấc cô ngồi trên đùi mình, ôm cô, “Ngày mai chúng ta đi đăng ký trước, sau đó dành ra hai ngày để về Cổ Trấn.”


“Về Cổ Trấn làm gì?” Cô giật mình, thậm chí quên mất tư thế của hai người có bao nhiêu mờ ám.


“Đương nhiên là chọn ngày tốt để cử hành hôn lễ rồi.” Khóe môi Giang Mạc Viễn ôn hòa nhếch lên, như là đang cười cô, “Sau đó, em còn phải theo anh về Thụy Sĩ.”


“Thụy Sĩ?” Cô lại lắp bắp kinh hãi.


“Ít ra em phải đến gặp cha mẹ chồng tương lai chứ?”


Trang Noãn Thần sửng sốt, “Người nhà anh đều ở Thụy Sĩ à?” Đây là lần đầu tiên anh đề cập đến người nhà ở trước mặt cô.


Giang Mạc Viễn mỉm cười gật đầu.


“Nhưng trong tư liệu của anh ghi là đi học ở Mỹ mà.” Cô nhớ lại tư liệu bộ phận truyền thông đưa cho cô.


“Thì anh học ở Mỹ mà.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Nhưng người nhà và đa số bà con thân thích của anh đều ở Thụy Sĩ, ba anh xuất ngoại rất sớm thông qua con đường đầu tư, sau đó, ba anh ở Thụy Sĩ gặp gỡ mẹ anh cũng là dân nhập cư, hai người lấy nhau rồi sinh ra anh…” Nói đến đây, anh ngừng một chút, sâu trong đáy mắt hơi tối lại.


Tiếc là Trang Noãn Thần không nhìn thấy sự biến hóa vẻ mặt anh, chỉ là thấy hơi lạ, không ngờ anh lại nói nhiều chuyện có liên quan đến người nhà như vậy, đây đều là tin tức mà giới truyền thông không thể nào nắm được.


Đang im lặng, điện thoại trong túi xách lại reo vang.


Trang Noãn Thần giật mình, nhanh chóng đứng lên lấy túi qua, cầm điện thoại ra vừa thấy liền hết hồn.


Trên màn hình điện thoại, cái tên Cố Mặc không ngừng lóe sáng, mỗi con số trong dãy số này cô quen thuộc đến vậy, cho dù đọc xuôi hay đọc ngược lại cũng vô cùng lưu loát, trước kia, mỗi khi số điện thoại này nhấp nháy, cô sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng hiện giờ, cô ngược lại không dám bắt máy…


Hết chương 32
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom