Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Tay cầm điện thoại run lên nhè nhẹ, đầu ngón tay cứ lượn lờ quanh nút nhận máy nhưng do dự xem có nên ấn xuống hay không, hai đầu chân mày chau lại đến sinh đau, trong đầu không ngừng hiện lên gương mặt của Cố Mặc, sau khi nghĩ đến sự lo lắng của anh, sự cô độc của anh, Trang Noãn Thần cuối cùng cũng không nhịn nổi, định nhấn nút nghe máy…
Thế nhưng điện thoại lại bị người đàn ông bên cạnh thuận thế giật lấy.
Trang Noãn Thần kinh ngạc thở gấp, xoay qua nhìn, đưa tay muốn giật lại, “Trả tôi.”
“Em muốn nói gì với anh ấy?” Giang Mạc Viễn ném điện thoại sang một bên, thấy cô bước đến liền đưa tay ngăn cô lại, hai bàn tay to lớn mạnh mẽ đặt lên đầu vai cô.
“Tôi… tôi chỉ muốn nghe được tiếng nói của anh ấy… Anh ấy không tìm thấy tôi nhất định sẽ rất lo lắng.” Cô vội vàng nhìn chiếc điện thoại đang reo không ngừng kia, giọng nói đầy nức nở.
Giang Mạc Viễn lại cúi đầu xuống, trong tròng mắt phản chiếu ra sự bất lực của cô, “Hiện giờ em mà nghe máy, toàn bộ sẽ trở thành công cốc, chẳng lẽ, em không có ý định chia tay với anh ta à.”
Vẻ kích động của Trang Noãn Thần như bị đóng băng, lời nói của anh khiến thần kinh cô nhói lên, nhất thời im lặng, nhìn chằm chằm vào điện thoại ở đằng kia, ánh mắt từ từ trở nên lạc lõng.
Điện thoại vẫn còn đang réo ỏm tỏi.
Hết lần này đến lần khác, có thể thấy được sự cuống cuồng của Cố Mặc.
“Chia tay với anh ấy mà nói, đã là tra tấn lắm rồi, ít nhất tôi không thể để anh ấy cảm thấy quá khó khăn.” Sau hồi lâu, Trang Noãn Thần mới nặng nề nói.
Giang Mạc Viễn im lặng cân nhắc một chút, lật mặt cô qua, “Anh cho em hai đề nghị, em có thể lựa chọn một trong số đó.”
Cô nhìn anh.
“Một là lập tức tắt máy, đợi ngày mai sau khi chúng ta đi đăng ký kết hôn xong thì em mới đi gặp anh ta, nói rõ ràng với anh ta.” Giang Mạc Viễn nói không nhanh không chậm.
Trang Noãn Thần mở trừng hai mắt, đáy lòng dâng lên lạnh lẽo.
“Cái này… quá tàn nhẫn.”
“Vậy thì đề nghị thứ hai.” Giang Mạc Viễn lúc nào cũng nhẫn nại, khẽ mím môi nói, “Hiện giờ em lập tức bắt máy, hẹn anh ấy ngày mai gặp mặt, nhưng nhất định phải là sau khi đăng ký xong, thứ nhất, ít ra đêm nay có thể khiến anh ta không lo lắng, thứ hai, chia tay cũng dứt khoát hơn.”
Trong đầu Trang Noãn Thần lộn xộn, như là một mớ bùng nhùng, lẩm bẩm, “Tại sao… nhất định phải đợi sau khi đăng ký xong?”
“Em hiểu con người của Cố Mặc mà, không có bằng chứng chính xác để anh ta hoàn toàn chết tâm, anh ta có thể chia tay với em không?” Môi Giang Mạc Viễn vẽ nên một độ cong xinh đẹp, ôn hòa, thản nhiên.
Tim cô đập mạnh một chút, nỗi đau khôn xiết đang nhanh chóng khuếch tán.
Điện thoại rốt cục cũng không reo nữa, như là người bị từ chối lâu rốt cục cũng nuốt giận.
Đau đớn bỗng chốc hóa thành lạnh lẽo, thổi quét qua toàn thân cô, Giang Mạc Viễn lại cười, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng âu yếm.
“Giang Mạc Viễn… tôi không hiểu… tại sao anh muốn kết hôn với tôi?” Cô mờ mịt không hiểu vấn đề này, kết hôn, là bước quan trọng cần phải có can đảm, là sau khi đôi bên đều yêu thương nhau mới có thể tiến hành, nhưng rõ ràng anh hiểu lòng cô, rõ ràng biết cô lợi dụng anh, tại sao còn muốn cược cả chung thân đại sự của bản thân vào chứ? Đây chính là hạnh phúc của cả đời người mà.
Cô đã không còn hy vọng thứ hạnh phúc xa vời đó nữa, vì không thể nào với tới, đến mức tùy tiện tìm đại một người để gả đi, nhưng người ưu tú như anh, sao có thể thế chấp hạnh phúc cả đời để cùng cô diễn vở kịch hoang đường này?
Sau khi Giang Mạc Viễn nghe vậy thì trong mắt đầy ý cười, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt ấy cũng vui như nụ cười bên môi, trong nụ cười dịu dàng ấy vẫn chất chứa sự nghiêm túc…
“Bởi vì em khiến anh cảm thấy ấm áp.”
Trang Noãn Thần ngẩn ra, đây là lý do gì thế này?
“Anh nói rồi, anh rất thích em, là sự yêu thích và say đắm rất thuần túy giữa đàn ông với phụ nữ. Có lẽ em sẽ mắng hành vi đê tiện vô sỉ anh từng làm, đúng vậy, anh thừa nhận, anh thừa nhận lúc tết dương lịch anh đã không khống chế được mình trước em, nhưng xin em hãy tin anh, cảm giác của anh với em là thật. Chưa từng có người phụ nữ nào khiến anh phá vỡ nguyên tắc, lạ một điều là anh lại muốn tiếp cận em, giúp đỡ em, nhìn thấy nụ cười của em anh rất thỏa mãn, nhìn thấy em khóc anh cũng sẽ cảm thấy rất tồi tệ. Anh rất muốn có được em, để em chân chính trở thành của anh.” Nói đến đây, anh lại cười nhẹ, ngón tay thon dài khẽ chạm vào cánh môi đang run rẩy của cô, “Ít nhất, anh phải chịu trách nhiệm với em chứ?”
Giọng điệu của anh thật sự rất nghiêm túc, có một thoáng, cô thật sự đã tin.
“Nhưng…” Cả buổi cô cũng chẳng nói được gì, chỉ cảm thấy quá mức thảng thốt, chuyện gì cũng đến quá nhanh.
“Noãn Noãn…” Giang Mạc Viễn khẽ gọi tên cô, giơ tay vén tóc cô ra sau tai, gương mặt anh tuấn ánh lên vẻ ấm áp nhu tình, “Hãy cho anh một cơ hội, để anh được chăm sóc em, cả đời.”
“Cả đời…” Trang Noãn Thần bị chữ này dọa sợ, cả đời là dài biết mấy, cô bắt đầu sợ hãi.
Giang Mạc Viễn lại nhìn cô quả quyết, “Đúng, là cả đời.”
Trái tim như bị ngắt nhéo, như bị kéo về hai hướng ngược nhau, càng kéo càng đau, ánh mắt của Giang Mạc Viễn quá mức trịnh trọng, cô vậy mà lại không dám nhìn thẳng vào anh, nơi sâu thẳm tận đáy lòng bị xâu xé, có một chút tanh ngọt như mùi máu tươi ngấm vào trong miệng.
Ánh sáng dịu nhẹ rọi vào gương mặt anh, đường nét rõ rệt lại càng thêm sâu sắc.
Có một khoảnh khắc, cô lại bị ảnh hưởng bởi vẻ nhu tình trong đôi mắt anh.
Anh cúi xuống nhìn cô, mùi hương trên người anh hòa quyện cùng mùi hương trên cơ thể cô, hình thành nên một mùi hương khó có ngôn từ nào diễn tả được. Ánh mắt đen láy của cô hệt như chú nai tơ trong rừng, đau đáu động lòng người, in vào trong mắt anh lại thành công khơi dậy dục vọng bảo hộ bẩm sinh của đàn ông. Giang Mạc Viễn giơ tay vuốt nhẹ gương mặt cô, mỗi một động tác đều lộ ra thương tiếc.
Đầu ngón tay anh ấm áp mà mềm nhẹ, như ẩn chứa tác dụng thôi miên, nhất thời làm cô quên né tránh. Trơ mắt nhìn anh cúi sát mặt xuống, đôi môi mỏng cách cánh môi cô ngày càng gần, gần đến nỗi… cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, gần đến mức… cô có thể nhìn thấy khoảng mênh mông trong đôi mắt của anh.
Khoảnh khắc môi chạm môi, cô cảm nhận được nhiệt độ vô cùng nóng bỏng của anh…
Cô gái trong lòng mềm mại như nước, Giang Mạc Viễn không kiềm được, môi tăng thêm chút sức, cùng lúc đó, bàn tay của anh cũng dần dần hạ xuống, phác họa đường cong tuyệt đẹp của cô gái trong lòng.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, dồn dập hơn.
Trang Noãn Thần bất ngờ từ mê loạn choàng tỉnh, đẩy Giang Mạc Viễn ra, thở gấp nhìn anh, trái tim như vọt ra ngoài từ cổ họng, cô thật đáng xấu hổ, vậy mà lại không từ chối anh.
Trái lại, Giang Mạc Viễn không vội tiến lên, mà chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đang reo ỉnh ỏi, cầm lên nhìn cô, “Là nhận hay là cúp?”
Một lần nữa, quyền lựa chọn lại rơi vào trong tay Trang Noãn Thần.
Lòng cô lại đau, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác áy náy và tự trách, thật lâu sau mới khẽ nói, ”Tôi bắt máy.”
Dường như Giang Mạc Viễn đã sớm đoán được lựa chọn của cô, khóe môi hơi giật lên một chút, đưa điện thoại cho cô liền điềm đạm nói, “Anh đi thư phòng.”
Trang Noãn Thần gật đầu, trong lòng ít nhiều cảm kích anh có thể để lại không gian tương đối độc lập cho cô.
Giang Mạc Viễn ra ngoài.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, sống mũi cay cay.
***
Gần xế chiều, trong thư phòng tràn ngập ánh sáng vàng nhạt.
Giang Mạc Viễn ngồi trên sô pha, thân hình cao lớn không động, mặt mũi ra chiều suy tư, sau lúc lâu anh thò tay lấy điện thoại qua, bấm một dãy số.
Đầu dây bên kia nhanh chóng chuyển được, là giọng nói uể oải của Mạnh Khiếu.
“Anh bạn à, anh gọi điện thoại cũng quá không phải lúc đi?” Mạnh Khiếu càu nhàu, cùng lúc đó truyền đến tiếng ngâm khe khẽ của phụ nữ.
“Là do anh ăn uống không điều độ mà thôi.” Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, cười nhạt, “Sớm vậy đã ăn tối rồi, vậy tối nay phải ăn gì?”
Mạnh Khiếu nghe ra được sự khiêu khích châm chọc của anh, khẽ hừ một tiếng, “Buổi tối á? Buổi tối ăn tiệc lớn chứ sao, muốn để dành một phần cho anh không?”
“Cám ơn, tôi không hứng thú.” Giang Mạc Viễn thản nhiên nói.
“Gì? Cái này thú vị à nghen.”
“Đừng nói sàm, tìm anh có chuyện nghiêm chỉnh.” Giang Mạc Viễn trở lại chuyện chính.
“Nói đi.”
Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi một chút, “Ngày mai anh đến Đại sứ quán giúp tôi lấy giấy chứng nhận đem đến chỗ đăng ký kết hôn, anh có người quen làm ở chỗ đó chứ, thay tôi dàn xếp trước một chút, giấy tờ bổ sung thủ tục sẽ nhanh chóng nộp vào.”
Mạnh Khiếu nghe mà chẳng hiểu ra sao, hình như ngồi bật dậy, “Đợi đã, tôi chưa hiểu, anh muốn giấy tờ chứng nhận làm gì?”
“Tôi mang quốc tịch nước ngoài, thủ tục kết hôn tương đối rắc rối hơn.” Anh thản nhiên đáp, nói xong lời này, như là có khả năng dự đoán trước nên đưa điện thoại xa ra một chút.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, giọng của Mạnh Khiếu lớn đến nỗi có thể bật tung nóc nhà…
“Kết hôn? Anh muốn kết hôn? Này, Giang Mạc Viễn, tôi biết anh đang nghe, mau mau nói cho tôi biết chuyện này là sao?”
“Là tôi muốn kết hôn, anh kích động cái gì?” Anh cố ý khiến Mạnh Khiếu tò mò.
“Không nói à? Không nói thì đừng có hòng tôi giúp anh.” Mạnh Khiếu uy hiếp.
“Hả?” Giang Mạc Viễn nghe vậy thì buồn cười, dựa người vào sô pha, nói không nhanh không chậm, “Anh cứ thử xem, nếu mười giờ sáng mai làm lỡ việc kết hôn của tôi, tôi sẽ có rất nhiều chiêu để chỉnh chết anh.”
“Mười giờ sáng mai anh muốn đi đăng ký kết hôn? Ôi trời ơi, không phải anh làm con gái nhà ai bị sình bụng chứ? Ai vậy? Không đâu, anh luôn là kẻ không tim không phổi mà, cho dù có chạm vào phụ nữ cũng không để xảy ra chuyện lớn như vậy… Mà khoan, có phải bị ông già anh ép cưới không? Cũng không đúng, anh là điển hình của loại người thích mềm không thích cứng mà, vậy thì…”
“Không rãnh nghe anh nói nhảm, nhớ kỹ, chín giờ rưỡi ngày mai đến chỗ đăng ký kết hôn tìm tôi.” Giang Mạc Viễn nhịn cười, không mặn không nhạt nói.
Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng cười sang sảng, sau đó cố tình nói biến âm thành uyển chuyển mềm mại, “Đồ quỷ sứ à, bảo tôi đến tìm anh làm gì? Người ta cũng không gả cho anh đâu.”
Giang Mạc Viễn phát run, toàn thân sởn gai ốc, “Cúp đây.”
“Này, từ từ…” Mạnh Khiếu vội ngăn lại.
“Lại sao nữa cậu chủ Mạnh?” Giang Mạc Viễn giơ tay day day huyệt thái dương.
“Anh đang ở đâu vậy? Hiện giờ tôi đi tìm anh ngay, có phải ở nhà không?” Mạnh Khiếu nhiều chuyện hỏi.
“Không tiện đâu, trong nhà có phụ nữ.” Giang Mạc Viễn dứt khoát nói xong, rõ ràng không để cho anh ta có cơ hội hỏi thêm gì nữa, trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Sau khi để điện thoại xuống, đôi môi mỏng của anh không kiềm được mà nhếch lên.
Ngẫm lại, Trang Noãn Thần đang ở trong nhà của anh, ở ngay bên cạnh anh, thứ cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có này tự nhiên sản sinh.
Cưới cô, là suy nghĩ phát ra từ nội tâm anh.
Tuy rằng sau này anh không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng anh tình nguyện chọn ra tay trước vào lúc này để chiếm lợi thế. Anh là người đàn ông đã sớm quen với chuyện chủ động xuất kích và chiếm đoạt, lăn lộn tranh đấu trên thương trường nhiều năm đã làm anh có tính cảnh giác và ý thức được nguy hiểm cao hơn người bình thường, nếu muốn hoàn toàn có được thứ gì đó, thì phải sáng tạo ra thời cơ tốt nhất để đoạt lấy.
Thế nhưng điện thoại lại bị người đàn ông bên cạnh thuận thế giật lấy.
Trang Noãn Thần kinh ngạc thở gấp, xoay qua nhìn, đưa tay muốn giật lại, “Trả tôi.”
“Em muốn nói gì với anh ấy?” Giang Mạc Viễn ném điện thoại sang một bên, thấy cô bước đến liền đưa tay ngăn cô lại, hai bàn tay to lớn mạnh mẽ đặt lên đầu vai cô.
“Tôi… tôi chỉ muốn nghe được tiếng nói của anh ấy… Anh ấy không tìm thấy tôi nhất định sẽ rất lo lắng.” Cô vội vàng nhìn chiếc điện thoại đang reo không ngừng kia, giọng nói đầy nức nở.
Giang Mạc Viễn lại cúi đầu xuống, trong tròng mắt phản chiếu ra sự bất lực của cô, “Hiện giờ em mà nghe máy, toàn bộ sẽ trở thành công cốc, chẳng lẽ, em không có ý định chia tay với anh ta à.”
Vẻ kích động của Trang Noãn Thần như bị đóng băng, lời nói của anh khiến thần kinh cô nhói lên, nhất thời im lặng, nhìn chằm chằm vào điện thoại ở đằng kia, ánh mắt từ từ trở nên lạc lõng.
Điện thoại vẫn còn đang réo ỏm tỏi.
Hết lần này đến lần khác, có thể thấy được sự cuống cuồng của Cố Mặc.
“Chia tay với anh ấy mà nói, đã là tra tấn lắm rồi, ít nhất tôi không thể để anh ấy cảm thấy quá khó khăn.” Sau hồi lâu, Trang Noãn Thần mới nặng nề nói.
Giang Mạc Viễn im lặng cân nhắc một chút, lật mặt cô qua, “Anh cho em hai đề nghị, em có thể lựa chọn một trong số đó.”
Cô nhìn anh.
“Một là lập tức tắt máy, đợi ngày mai sau khi chúng ta đi đăng ký kết hôn xong thì em mới đi gặp anh ta, nói rõ ràng với anh ta.” Giang Mạc Viễn nói không nhanh không chậm.
Trang Noãn Thần mở trừng hai mắt, đáy lòng dâng lên lạnh lẽo.
“Cái này… quá tàn nhẫn.”
“Vậy thì đề nghị thứ hai.” Giang Mạc Viễn lúc nào cũng nhẫn nại, khẽ mím môi nói, “Hiện giờ em lập tức bắt máy, hẹn anh ấy ngày mai gặp mặt, nhưng nhất định phải là sau khi đăng ký xong, thứ nhất, ít ra đêm nay có thể khiến anh ta không lo lắng, thứ hai, chia tay cũng dứt khoát hơn.”
Trong đầu Trang Noãn Thần lộn xộn, như là một mớ bùng nhùng, lẩm bẩm, “Tại sao… nhất định phải đợi sau khi đăng ký xong?”
“Em hiểu con người của Cố Mặc mà, không có bằng chứng chính xác để anh ta hoàn toàn chết tâm, anh ta có thể chia tay với em không?” Môi Giang Mạc Viễn vẽ nên một độ cong xinh đẹp, ôn hòa, thản nhiên.
Tim cô đập mạnh một chút, nỗi đau khôn xiết đang nhanh chóng khuếch tán.
Điện thoại rốt cục cũng không reo nữa, như là người bị từ chối lâu rốt cục cũng nuốt giận.
Đau đớn bỗng chốc hóa thành lạnh lẽo, thổi quét qua toàn thân cô, Giang Mạc Viễn lại cười, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng âu yếm.
“Giang Mạc Viễn… tôi không hiểu… tại sao anh muốn kết hôn với tôi?” Cô mờ mịt không hiểu vấn đề này, kết hôn, là bước quan trọng cần phải có can đảm, là sau khi đôi bên đều yêu thương nhau mới có thể tiến hành, nhưng rõ ràng anh hiểu lòng cô, rõ ràng biết cô lợi dụng anh, tại sao còn muốn cược cả chung thân đại sự của bản thân vào chứ? Đây chính là hạnh phúc của cả đời người mà.
Cô đã không còn hy vọng thứ hạnh phúc xa vời đó nữa, vì không thể nào với tới, đến mức tùy tiện tìm đại một người để gả đi, nhưng người ưu tú như anh, sao có thể thế chấp hạnh phúc cả đời để cùng cô diễn vở kịch hoang đường này?
Sau khi Giang Mạc Viễn nghe vậy thì trong mắt đầy ý cười, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt ấy cũng vui như nụ cười bên môi, trong nụ cười dịu dàng ấy vẫn chất chứa sự nghiêm túc…
“Bởi vì em khiến anh cảm thấy ấm áp.”
Trang Noãn Thần ngẩn ra, đây là lý do gì thế này?
“Anh nói rồi, anh rất thích em, là sự yêu thích và say đắm rất thuần túy giữa đàn ông với phụ nữ. Có lẽ em sẽ mắng hành vi đê tiện vô sỉ anh từng làm, đúng vậy, anh thừa nhận, anh thừa nhận lúc tết dương lịch anh đã không khống chế được mình trước em, nhưng xin em hãy tin anh, cảm giác của anh với em là thật. Chưa từng có người phụ nữ nào khiến anh phá vỡ nguyên tắc, lạ một điều là anh lại muốn tiếp cận em, giúp đỡ em, nhìn thấy nụ cười của em anh rất thỏa mãn, nhìn thấy em khóc anh cũng sẽ cảm thấy rất tồi tệ. Anh rất muốn có được em, để em chân chính trở thành của anh.” Nói đến đây, anh lại cười nhẹ, ngón tay thon dài khẽ chạm vào cánh môi đang run rẩy của cô, “Ít nhất, anh phải chịu trách nhiệm với em chứ?”
Giọng điệu của anh thật sự rất nghiêm túc, có một thoáng, cô thật sự đã tin.
“Nhưng…” Cả buổi cô cũng chẳng nói được gì, chỉ cảm thấy quá mức thảng thốt, chuyện gì cũng đến quá nhanh.
“Noãn Noãn…” Giang Mạc Viễn khẽ gọi tên cô, giơ tay vén tóc cô ra sau tai, gương mặt anh tuấn ánh lên vẻ ấm áp nhu tình, “Hãy cho anh một cơ hội, để anh được chăm sóc em, cả đời.”
“Cả đời…” Trang Noãn Thần bị chữ này dọa sợ, cả đời là dài biết mấy, cô bắt đầu sợ hãi.
Giang Mạc Viễn lại nhìn cô quả quyết, “Đúng, là cả đời.”
Trái tim như bị ngắt nhéo, như bị kéo về hai hướng ngược nhau, càng kéo càng đau, ánh mắt của Giang Mạc Viễn quá mức trịnh trọng, cô vậy mà lại không dám nhìn thẳng vào anh, nơi sâu thẳm tận đáy lòng bị xâu xé, có một chút tanh ngọt như mùi máu tươi ngấm vào trong miệng.
Ánh sáng dịu nhẹ rọi vào gương mặt anh, đường nét rõ rệt lại càng thêm sâu sắc.
Có một khoảnh khắc, cô lại bị ảnh hưởng bởi vẻ nhu tình trong đôi mắt anh.
Anh cúi xuống nhìn cô, mùi hương trên người anh hòa quyện cùng mùi hương trên cơ thể cô, hình thành nên một mùi hương khó có ngôn từ nào diễn tả được. Ánh mắt đen láy của cô hệt như chú nai tơ trong rừng, đau đáu động lòng người, in vào trong mắt anh lại thành công khơi dậy dục vọng bảo hộ bẩm sinh của đàn ông. Giang Mạc Viễn giơ tay vuốt nhẹ gương mặt cô, mỗi một động tác đều lộ ra thương tiếc.
Đầu ngón tay anh ấm áp mà mềm nhẹ, như ẩn chứa tác dụng thôi miên, nhất thời làm cô quên né tránh. Trơ mắt nhìn anh cúi sát mặt xuống, đôi môi mỏng cách cánh môi cô ngày càng gần, gần đến nỗi… cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, gần đến mức… cô có thể nhìn thấy khoảng mênh mông trong đôi mắt của anh.
Khoảnh khắc môi chạm môi, cô cảm nhận được nhiệt độ vô cùng nóng bỏng của anh…
Cô gái trong lòng mềm mại như nước, Giang Mạc Viễn không kiềm được, môi tăng thêm chút sức, cùng lúc đó, bàn tay của anh cũng dần dần hạ xuống, phác họa đường cong tuyệt đẹp của cô gái trong lòng.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, dồn dập hơn.
Trang Noãn Thần bất ngờ từ mê loạn choàng tỉnh, đẩy Giang Mạc Viễn ra, thở gấp nhìn anh, trái tim như vọt ra ngoài từ cổ họng, cô thật đáng xấu hổ, vậy mà lại không từ chối anh.
Trái lại, Giang Mạc Viễn không vội tiến lên, mà chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đang reo ỉnh ỏi, cầm lên nhìn cô, “Là nhận hay là cúp?”
Một lần nữa, quyền lựa chọn lại rơi vào trong tay Trang Noãn Thần.
Lòng cô lại đau, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác áy náy và tự trách, thật lâu sau mới khẽ nói, ”Tôi bắt máy.”
Dường như Giang Mạc Viễn đã sớm đoán được lựa chọn của cô, khóe môi hơi giật lên một chút, đưa điện thoại cho cô liền điềm đạm nói, “Anh đi thư phòng.”
Trang Noãn Thần gật đầu, trong lòng ít nhiều cảm kích anh có thể để lại không gian tương đối độc lập cho cô.
Giang Mạc Viễn ra ngoài.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, sống mũi cay cay.
***
Gần xế chiều, trong thư phòng tràn ngập ánh sáng vàng nhạt.
Giang Mạc Viễn ngồi trên sô pha, thân hình cao lớn không động, mặt mũi ra chiều suy tư, sau lúc lâu anh thò tay lấy điện thoại qua, bấm một dãy số.
Đầu dây bên kia nhanh chóng chuyển được, là giọng nói uể oải của Mạnh Khiếu.
“Anh bạn à, anh gọi điện thoại cũng quá không phải lúc đi?” Mạnh Khiếu càu nhàu, cùng lúc đó truyền đến tiếng ngâm khe khẽ của phụ nữ.
“Là do anh ăn uống không điều độ mà thôi.” Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, cười nhạt, “Sớm vậy đã ăn tối rồi, vậy tối nay phải ăn gì?”
Mạnh Khiếu nghe ra được sự khiêu khích châm chọc của anh, khẽ hừ một tiếng, “Buổi tối á? Buổi tối ăn tiệc lớn chứ sao, muốn để dành một phần cho anh không?”
“Cám ơn, tôi không hứng thú.” Giang Mạc Viễn thản nhiên nói.
“Gì? Cái này thú vị à nghen.”
“Đừng nói sàm, tìm anh có chuyện nghiêm chỉnh.” Giang Mạc Viễn trở lại chuyện chính.
“Nói đi.”
Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi một chút, “Ngày mai anh đến Đại sứ quán giúp tôi lấy giấy chứng nhận đem đến chỗ đăng ký kết hôn, anh có người quen làm ở chỗ đó chứ, thay tôi dàn xếp trước một chút, giấy tờ bổ sung thủ tục sẽ nhanh chóng nộp vào.”
Mạnh Khiếu nghe mà chẳng hiểu ra sao, hình như ngồi bật dậy, “Đợi đã, tôi chưa hiểu, anh muốn giấy tờ chứng nhận làm gì?”
“Tôi mang quốc tịch nước ngoài, thủ tục kết hôn tương đối rắc rối hơn.” Anh thản nhiên đáp, nói xong lời này, như là có khả năng dự đoán trước nên đưa điện thoại xa ra một chút.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, giọng của Mạnh Khiếu lớn đến nỗi có thể bật tung nóc nhà…
“Kết hôn? Anh muốn kết hôn? Này, Giang Mạc Viễn, tôi biết anh đang nghe, mau mau nói cho tôi biết chuyện này là sao?”
“Là tôi muốn kết hôn, anh kích động cái gì?” Anh cố ý khiến Mạnh Khiếu tò mò.
“Không nói à? Không nói thì đừng có hòng tôi giúp anh.” Mạnh Khiếu uy hiếp.
“Hả?” Giang Mạc Viễn nghe vậy thì buồn cười, dựa người vào sô pha, nói không nhanh không chậm, “Anh cứ thử xem, nếu mười giờ sáng mai làm lỡ việc kết hôn của tôi, tôi sẽ có rất nhiều chiêu để chỉnh chết anh.”
“Mười giờ sáng mai anh muốn đi đăng ký kết hôn? Ôi trời ơi, không phải anh làm con gái nhà ai bị sình bụng chứ? Ai vậy? Không đâu, anh luôn là kẻ không tim không phổi mà, cho dù có chạm vào phụ nữ cũng không để xảy ra chuyện lớn như vậy… Mà khoan, có phải bị ông già anh ép cưới không? Cũng không đúng, anh là điển hình của loại người thích mềm không thích cứng mà, vậy thì…”
“Không rãnh nghe anh nói nhảm, nhớ kỹ, chín giờ rưỡi ngày mai đến chỗ đăng ký kết hôn tìm tôi.” Giang Mạc Viễn nhịn cười, không mặn không nhạt nói.
Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng cười sang sảng, sau đó cố tình nói biến âm thành uyển chuyển mềm mại, “Đồ quỷ sứ à, bảo tôi đến tìm anh làm gì? Người ta cũng không gả cho anh đâu.”
Giang Mạc Viễn phát run, toàn thân sởn gai ốc, “Cúp đây.”
“Này, từ từ…” Mạnh Khiếu vội ngăn lại.
“Lại sao nữa cậu chủ Mạnh?” Giang Mạc Viễn giơ tay day day huyệt thái dương.
“Anh đang ở đâu vậy? Hiện giờ tôi đi tìm anh ngay, có phải ở nhà không?” Mạnh Khiếu nhiều chuyện hỏi.
“Không tiện đâu, trong nhà có phụ nữ.” Giang Mạc Viễn dứt khoát nói xong, rõ ràng không để cho anh ta có cơ hội hỏi thêm gì nữa, trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Sau khi để điện thoại xuống, đôi môi mỏng của anh không kiềm được mà nhếch lên.
Ngẫm lại, Trang Noãn Thần đang ở trong nhà của anh, ở ngay bên cạnh anh, thứ cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có này tự nhiên sản sinh.
Cưới cô, là suy nghĩ phát ra từ nội tâm anh.
Tuy rằng sau này anh không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng anh tình nguyện chọn ra tay trước vào lúc này để chiếm lợi thế. Anh là người đàn ông đã sớm quen với chuyện chủ động xuất kích và chiếm đoạt, lăn lộn tranh đấu trên thương trường nhiều năm đã làm anh có tính cảnh giác và ý thức được nguy hiểm cao hơn người bình thường, nếu muốn hoàn toàn có được thứ gì đó, thì phải sáng tạo ra thời cơ tốt nhất để đoạt lấy.