• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II) (1 Viewer)

  • Chương 216

“Con..” Giang Mạc Viễn hết đường chối cãi, “Con đâu có lén cho tiền bà, hơn nữa khi Cát Na và bà nội đến Trung Quốc rồi thì con mới biết.”


Bà Viên vừa nghe thấy thế chỉ vào mặt anh, “Cháu, cháu saoo lại ngốc vậy chứ … cháu làm bà tức chết a, sao tôi lại có đứa cháu nội ngốc nghếch thế chứ?”


Trang Noãn Thần khó hiểu, không biết tại sao bà nội Viên lại mắng Giang Mạc Viễn. nhưng rất nhanh đã biết nguyên nhân, Lâm Kỳ nghe thế xong chống nạnh: “Mẹ, vậy là mẹ vụng trộm lấy tiền thuê nhà đúng không? Đem quỹ đen của mẹ đưa ngay cho con.”


“Chồng cô lắm tiền thế cô còn đòi tiền của tôi làm gì?” Bà Viên cố ý bẻ cong ý của con dâu, đi thẳng đến sofa ngồi xuống khóc rống, “Kiếp trước tôi tạo nghiệp chướng gì mà bây giờ con dâu còn cướp tiền của tôi, trời ơi là trời.”


Trang Noãn Thần thấy Lâm kỳ tức đến run người, một người phụ nữ vốn bình tĩnh thế nhưng vì tức giận mà trở lên như vậy thật đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Thấy hai người cứ cãi nhau mãi cũng không phải biện pháp, cô khẽ kéo tay Giang Mạc Viễn, “Hay là anh đi lên can ngăn mẹ và bà nội đi, mẹ tức giận lắm rồi, hai người tức giận đều mệt lắm đó.”


“Hai người họ cãi nhau thành niềm vui đó.” Giang Mạc Viễn tựa như giống hai người họ.


“Anh đúng là không tin cậy được.” Trang Noãn Thần nhìn anh lắc đầu, lại ngẩng đầu dùng mắt ra hiệu cho Cát Na, nháy mấy lần Cát Na vẫn khoanh tay, bộ dáng không buồn quản.


Cô thực sự nhìn không được nữa, đi đến bên cạnh bà Viên nhẹ giọng an ủi: “Bà nội Viên.”


“Sao giờ cháu còn gọi ta là bà nội Viên chứ?” nói xong lại quay ngoắt mặt đi.


Trang Noãn Thần sợ vội sửa lời: “Bà nội.”


Vừa gọi xong bà Viên liền quay lại, vẻ mặt biến còn nhanh hơn diễn viên kịch, nhìn Trang Noãn Thần sợ hãi gọi.


“Noãn Thần à, bây giờ bà nội cũng chỉ còn có con là người thân thôi, những người khác bà đều không dựa vào được.” Bà nội tỏ bộ dáng như ngày tận thế, lôi tay Trang Noãn Thần nói: “Bà nội sau này mấy việc như bệnh tật dưỡng lão đều phải dựa vào cháu rồi, ba mẹ cháu đều ở Cổ Trấn phải không? Hay là cháu mang bà nội đến Cổ Trấn an hưởng tuổi già đi.”


Trang Noãn Thần chưa kịp trả lời, Lâm Kỳ đã rống to: “Noãn Thần, mặc kệ bà nội nói gì con cũng không được đồng ý.”


Cô sửng sốt.


Bà nội bên này lại bộ dáng vui sướng khi người ta gặp hoạ: “Hi hi, cô ta không biết tiếng Trung, Noãn Thần, hai chúng ta dùng tiếng Trung nói, cho cô ta tức chết đi.”


Lúc này Trang Noãn Thần mới nhớ ra Lâm Kỳ sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, tiếng Trung thực sự không biết rõ lắm, nhưng bà nội thì khác bà sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc sau đó mới ra nước ngoài, cho nên trình độ tiếng Trung của Lâm Kỳ không thể đánh đồng với bà nội được.


“Bà nội hay là bà nghe lời mẹ cháu đi. Bà xem bà cũng lớn tuổi rồi, là mẹ cháu quan tâm bà thôi.”


Giang Mạc Viễn ở bên cạnh buồn cười, lại mệt mỏi, đem áo khoác treo lên giá, đi đến ngồi bên cạnh Trang Noãn Thần, lấy từ gầm bàn trà ra một hộp thuốc, rút một điếu đưa lên miệng châm.


Trang Noãn Thần nhìn thấy, nhất định anh đã đến đây rất thường xuyên nếu không không thể biết rõ chỗ để thuốc như vậy, người này thực đáng giận, lại giấu cô lâu như vậy. Thấy Trang Noãn Thần sắc mắt, Giang Mạc Viễn xấu hổ cười cười, rất có bộ dáng nịnh nọt.


Bà nội Viên nghe thấy Trang Noãn Thần nói vậy xong ánh mắt liền trở lên tủi thân, “Noãn Thần ngay cả cháu cũng không cần bà nội nữa phải không?”


“Không, không phải.”


“Vậy cháu sống cùng bà được không? Bà không muốn về nhà đâu.” Bà nội tựa như đứa nhỏ đáng thương hút mắt cô, đầy trông mong: “Bà bây giờ cháu trai đã không trông cậy được, Noãn Thần, bà nội sau này cũng chỉ còn có cháu thôi. Cháu không biết đâu, mẹ chồng cháu ngược đãi bà, suốt ngày không cho bà ăn thứ này thứ kia, nhốt bà ở trong phòng không cho đi đâu, ngay cả ánh mặt trời cũng không thấy được, đáng thương lắm.”


“Bà nội, cháu làm gì mà bà bảo không trông cậy được.” Giang Mạc Viễn ở một bên lên án.


“Không nói chuyện với cháu, cháu là tên phản đồ. Nếu không phải cháu mật báo thì mẹ cháu tìm được đến đây hả?” bà nội lườm Giang Mạc Viễn.


Giang Mạc Viễn nhanh chóng giơ tay đầu hàng, ngậm miệng chỉ có thể yên lặng hút thuốc.


Trang Noãn Thần muốn cười nhưng sợ vô duyên, bà nội bên này đang vô cùng bi thương cô mà cười thì khác nào không phải phép, nói thật đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dáng lúng túng của Giang Mạc Viễn, rất buồn cười.


“Bà à…” Cát Na ở một bên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Bà muốn nói đùa sao cũng được nhưng đừng có đổi trắng thay đen được không? Ở Zurich sao mọi người lại bỏ đói bà được? Không phải do bà tham ăn quá đến mức bị đau bụng tiêu chảy phải vào viện sao? Dì con bất quá là muốn điều chỉnh món ăn cho bà mà thôi, còn vì sao bà bị nhốt trong phòng bà còn không rõ nguyên nhân sao?”


“Con ranh này cháu nói gì thế hả?”


“Noãn Thần …” Cát Na nhìn Trang Noãn Thần nói, “Bà nội nói chị đừng có tin. Lần đó là bà muốn trốn khỏi nhà, gói gém đồ đạc leo qua cửa sổ đi ra ngoài, may mà đêm đó quản gia nhìn thấy còn tưởng là kẻ trộm, quản gia hét lớn bà giật mình ngã xuống đất, gãy chân. Dì em, chính là mẹ chồng chị đó, chỉ là có ý tốt muốn bà ở nhà dưỡng thương mà thôi, làm gì mà ngược đãi như bà nói chứ?”


“Cô ta không quản ta, ta cần phải leo cửa sổ trốn đi không?” bà nội đá vào một câu.


Lúc này Trang Noãn Thần sợ tới mức tim sắp nhảy ra ngoài, trợn tròn mắt, trời ơi, lần đầu tiên cô gặp một bà nội thần kỳ như vậy, một người già như vậy còn có thể leo cửa sổ trốn đi? Bà sao có thể làm được chứ? Đúng là doạ người quá đi mà.


“Bà suốt ngày muốn trốn đi, đổi lại là cháu cũng sẽ giam bà lại.” Cát Na thở dài, “Bà lớn tuổi rồi, cũng đừng mệt nhọc nữa, về Zurich an hưởng tuổi già cùng con cháu không tốt sao?”


“Ta ở đây có thể vui vẻ đợi chắt nội.” Bà nội hừ lạnh nói.


Mặt Trang Noãn Thần đỏ lên theo bản năng nhìn Giang Mạc Viễn. Giang Mạc Viễn vẫn mỉm cười, hút thuốc, nghe xong miệng càng cười tươi hơn.


“Nói tiếng Anh, không được nói tiếng Trung.” Lâm Kỳ thực sự không thể nhịn được nữa, bà không thể nghe hiểu được gì.


Bà nội thấy thế càng dương dương đắc thắng, “Tôi thích nói tiếng Trung, nói tiếng Trung thì sao? Tức hả? Ai bảo cô không biết tiếng Trung.”


Lâm Kỳ nghe hiểu được chút ít tức đến xanh mặt.


Vẫn là Cát Na tốt bụng nói tiếng Anh: “Bà nói bà ở lại đây đợi chắt nội.”


“Nha đầu chết tiệt kia, tốt bụng quá hả?” bà nội tức giận hét Cát Na.


Cát Na thè lưỡi.


Lúc này Lâm Kỳ đã hiểu, cau mày nói: “Mẹ, mẹ ở dây theo dõi khiến Noãn Thần càng áp lực sao có thể sớm sinh cháu được.”


Bà nội lườm bà một cái, quay đầu nhìn Trang Noãn Thần hỏi: “Bà ở đây cháu sẽ áp lực sao?”


Trang Noãn Thần không biết phải trả lời thế nào.


“Bà nội…” Giang Mạc Viễn dụi mẩu thuốc vào gạt tàn, dưới màn khói cuối cùng cũng nói: “Bà hỏi thế khác nào làm khó Noãn Noãn?”


“Vậy bà hỏi cháu, khi nào bà có thể bế chắt nội hả?” bà nội trực tiếp chĩa nòng súng về phía Giang Mạc Viễn.


Giang Mạc Viễn cười cười, “Nhanh thôi, nhanh thôi.”


“Mạc Viễn.” Tim Trang Noãn Thần loạn nhịp, nhịn không được lôi áo anh người này đang nói bừa gì đó.


Giang Mạc Viễn cười cười.


“Ta mặc kệ, khi nào ta thấy chắt nội thì sẽ về.” Bà nội ngẩng đầu nhìn Lâm Kỳ, “Cô còn ép tôi, tôi sẽ vĩnh viễn không về nữa.”


Lâm Kì nhíu mày.


“Mẹ, để bà nội ở đây đi.” Giang Mạc Viễn thấy hai người lại chuẩn bị gây chuyện vội mở miệng khuyên bảo.


“Đúng rồi dì, bà ương ngạnh lắm đó.” Cát Na cũng cố gắng giảng hoà.


Lúc này vẻ mặt Lâm Kỳ mới khôi phục một chút, “Có thể ở lại nhưng mẹ không thể ở đây, ở đây mua bán không tiện, lại không có người chăm sóc.”


“Bà nội có thể ở cùng với bọn con.” Trang Noãn Thần nói, “Con có thể chăm sóc bà, Mạc viễn …” cô huých tay anh.


Giang Mạc Viễn vội gật đầu, “Đúng.”


Nghĩ lại cũng đúng, Lâm Kỳ nghĩ nghĩ liền gật đầu.


“Ta không đồng ý.” Đương sự thế nhưng không muốn, “Ta sẽ không ở cùng hai đứa, đó là thế giới của người trẻ, ta sẽ không đi phá rối.”


“Bà nội.” Trang Noãn Thần bất đắc dĩ, kỳ thật cô cũng muốn mọi người ở chung cho vui.


Lâm Kì ngồi xuống, “Nếu không thì theo con trở về!”


“Ta mới không ——”


“Tóm lại, chính là không thể ở lại đây!”


“Nơi này rất tốt.”


“Không được, nơi này ngay cả Noãn Thần cũng thỉnh thoảng mới tới, chỗ ở vừa nhỏ, thuê người đến chăm sóc mẹ có khi hai người đi cũng va vào nhau ý chứ.” Lâm Kỳ dứt khoát từ chối.


“Cô…”


“Hay là tạm thời bà ở tứ hợp viện đi.”Giang Mạc Viễn nhớ tới căn hộ của hai người, lúc đó Trang Noãn Thần nói không muốn cho nên chìa khoá vẫn còn trong tay anh. “Dù sao cũng để không, bên đó lại rộng hơn bên này, thêm vài người cũng không sao cả.”


Lâm Kỳ nghe vậy xong nhìn Trang Noãn Thần, “Không phải căn hộ đó đã chuyển sang tên con sao?”


Giang Mạc Viễn tỏ vẻ bất đắc dĩ.


Trang Noãn Thần cắn môi, “Con trả lại cho Mạc Viễn.”


Lâm Kỳ, bà nội và Cát Na nghe thấy đều kinh ngạc nhìn Trang Noãn Thần, cuối cùng Lâm Kỳ bất đắc dĩ cười cười, “Thật đúng là chưa thấy ai như con.”


“Dạ?” Trang Noãn Thần không biết bà tức giận hay là vui vẻ.


“Đi, vậy mẹ qua ở Tứ hợp viện đi.”


Bà nội nghĩ nghĩ, “Tứ hợp viện a, cũng được, khi rảnh rỗi ta còn có thể đi bộ ở phía sau nhà.”


“Con rảnh rỗi cũng có thế đi quán bar chơi.” Cát Na ở bên cạnh bổ sung.


Giang Mạc Viễn lườm Cát Na, “Em cũng qua đó ở đi.”


“Em?” Cát Na tuy rằng không muốn nhưng cũng không dám cãi lời Giang Mạc Viễn, đành phải thở dài nói,, “Ai … em còn chưa ở chung lâu với Trình Thiếu Tiên mà.”


Một câu nói khiến Trang Noãn Thần suýt nữa thì sặc nước bọt.





“Chiến tranh” chấm dứt, tóm lại “Không phải người thân không ở một nhà.” Sau khi tranh cãi hai bà mẹ đều đói đến mệt người, cũng khó trách, đã không còn sớm nữa, giờ cũng đã đến giờ ăn tối.


Trang Noãn Thần cùng Cát Na đi siêu thị mua đống lớn đồ ăn trở về, Giang Mạc Viễn trực tiếp sắn tay áo vào bếp, bà nội và mẹ chồng cô đem hành lý thu dọn sắp xếp ổn thoả.


Trong nhà bếp, Giang Mạc Viễn bận túi bụi, Trang Noãn Thần đi vào muốn giúp thì anh bảo không cần, cô chỉ có thể ở bên dọn bát đũa, linh tinh, cắt rồi xếp đồ ăn.


Cuối cùng thật sự hết việc, Giang Mạc Viễn cười, “Ôm anh xem anh nấu đi.”


Cô nhịn không được nở nụ cười, từ phía sau ôm anh, mặt dán tại bờ lưng rộng lớn của anh, nghiêng đầu phản đối, “Anh cao quá, như vậy căn bản không nhìn thấy anh đang làm gì cả.”


“Cấm em học trộm.” anh cười sang sảng.


“Lòng dạ hẹp hòi.” Trang Noãn Thần nghe anh nói, thoải mái, “Mẹ đang ở đây lại nhìn thấy con trai mình xuống bếp thì sẽ nghĩ sao về người con dâu như em chứ?”


“Mẹ không để ý đâu.” Giang Mạc Viễn dặn dò, “Tay đút vào túi quần anh đi nếu không bị dầu bắn tung toé đó.”


Trang Noãn Thần ấm ức, đem tay nhét vào túi quần của anh, “Về sau em nhất định sẽ học nấu ăn thật ngon.”


“Vì sao?”


“Mọi người đều nói quản chồng thông qua cái dạ giày của chồng.” Cô nói xong, hai má nóng lên.


“Nói anh cái gì?” Giang Mạc Viễn cười, trong lòng vui vẻ.


“Không có gì, anh chuyên tâm chút đi.” Lời hay không nói lần thứ hai.


“Không nói anh sẽ ném em vào trong nồi.” Anh biết cô thẹn thùng.


“Đừng náo loạn.” vẫn ôm anh từ phía sau, hai tay nhích tới nhích lui trong túi anh. “Anh làm nhanh lên đi.”


“Làm cái gì?” Giang Mạc Viễn dừng tay, nghiêng đầu nhìn cô cười xấu xa, “Tay em không yên như thế, sẽ làm anh chỉ muốn một chuyện.”


Trang Noãn Thần kinh ngạc, ngón tay đang chạm vào vải quần anh, cảm thấy hai chân anh cứng ngắc lúc này mới hiểu ra, vội vàng rút tay ra đánh vào lưng anh một cái: “Sói háo sắc.”


“Là tại em chứ đâu phải anh.” Giang Mạc Viễn cười bắt đầu nấu ăn.


Trang Noãn Thần cụng đầu vào người anh, “Còn chưa có tính sổ với anh đó, đã dám phản lại hả.”


“Chuyện gì?”


“Sao lại gạt em chuyện bà nội?”


“Trời đất chứng giám.” Giang Mạc Viễn giơ tay đầu hàng, “Anh mãi sau mới biết, bà nội là người không tim không phổi, mỗi ngày đều xuất quỷ nhập thần, là do Cát Na đến Bắc Kinh mới phát hiện ra bà cũng đến, sau thì bà không cho anh nói cho em biết mọi chuyện, anh không biết bà muốn làm gì nên cũng đành vâng theo.”


“Nhà anh nhiều người lạ quá.” Trang Noãn Thần thật lòng nói.


Giang Mạc Viễn cười, “Anh nghĩ bà nội muốn cải thiện quan hệ với em mà thôi.”


“Em cũng thích bà.”


“Chúng ta ai cũng thích bà.”


“Tốt quá.” Trang Noãn Thần lại lần nữa dán mặt vào lưng anh, thở dài, “Trước đây em nghe người ta nói mẹ bà nội quan hệ không tốt lắm, hiện tại em thấy không phải, mẹ quan tâm bà nội đó.”


Giang Mạc Viễn với tay lấy đĩa, gật đầu tán thành, “Hai người khi ở Zurich ba ngày thì cãi nhau hai lượt, quen rồi, đối với hai người như là tập thể dục, nhưng cãi nhiều thì cũng bất hoà, bà nội là người lớn tuổi nhưng tâm hồn trẻ con, mẹ thì lại nghiêm túc, lúc còn trẻ thì là giáo sư dạy học sinh, cho nên coi bà nội như học sinh mà quản. Hiện tại công việc lớn nhất của mẹ chính là quản bà nội, cho nên mới thế.”


“Rất thú vị.” Trang Noãn Thần cười khanh khách, cô chưa thấy gia đình nào như vậy.


Mẹ chồng cô nhìn qua là lạnh lùng, nhưng cũng không khó ở chung như tưởng tượng của cô, có lẽ tại bà không hay biểu đạt mà thôi.


“Vậy ba thì sao? Khi ba thấy bà nội và mẹ cãi nhau thì cũng giống anh sao?” cô nhiều chuyện hỏi.


“Em không hiểu rồi, cái này gọi là không đánh mà thắng.” Giang Mạc Viễn giơ tay vỗ vỗ đầu cô, “Hai người coi đây là niềm vui, ba cũng như anh vậy, im lặng là cách giải quyết tốt nhất.”


“Vậy nếu em và mẹ cãi vã thì sao? Anh sẽ thế nào?” cô tò mò.


Giang Mạc Viễn suy nghĩ nửa ngày, mày xoắn lại, “Không nghĩ tới trường hợp này, có thể em và mẹ mà cãi nhau chắc không vực dậy được mất.”


“Vì sao?”


“Em cũng cãi nhau sao?” Giang Mạc Viễn tò mò hỏi.


“Em cũng đã từng chứ.”


“Không nhìn ra, bình thường em như con thỏ con, một chút gió thổi cỏ lay đã trốn đi, còn có thể cãi nhau với mẹ chồng sao?” Giang Mạc Viễn cười vui vẻ, “Em nha, chỉ dám diễu vĩ dương oai trước mặt anh, ô…” đang nói liền ngừng, Trang Noãn Thần nhéo anh đến mức đau kêu oai oái.


“Anh còn dám lắm chuyện không.”


“Vợ tha mạng ạ.” Giang Mạc Viễn vội đầu hàng.


Trang Noãn Thần lúc này mới buông anh ra, cong môi cười.


Phòng khách, có tiếng chuông di động vang lên.


“Điện thoại của anh kêu.” Cô nghe rõ rồi nói.


‘Em tiếp giúp anh, anh đang bận.”


Trang Noãn Thần buông anh ra chạy ra phòng khách.


Bà nội, mẹ, Cát Na không biết bận gì mà không thấy ai cả. Trang Noãn Thần lấy điện thoại ra khỏi túi áo của Giang Mạc Viễn, thấy là một dãy số xa lạ, liền bấm nhận.


Bên kia ngữ điệu nói rất lễ phép, dịu dàng.


“Xin chào tôi là nhân viên phòng đấu giá, ngày mùng 5 vòng cổ “Duyến Luyến” mà Giang tiên sinh đặt chúng tôi đã nhập về, hơn nữa cũng tự động nâng cấp lên thành viên Vip cho Giang tiên sinh, cuộc điện thoại này là muốn xác nhận lại cho Giang tiên sinh rõ.”


“Duyến luyến?” Trang Noãn Thần nghi hoặc khó hiểu.


“Đúng vậy, lúc đó Giang tiên sinh có nói chỉ nạm một viên kim cương ở tâm của vòng cổ.” Nhân viên kia lịch sự nói, “Xin hỏi hiện tại Giang tiên sinh có tiện nghe máy không ạ?”


Trang Noãn Thần khó hiểu, nhìn qua phòng bếp, cảm thấy có lỗi nói: “Xin lỗi, hiện tại Giang tiên sinh đang bận, không tiện tiếp máy, hay là tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy nội dung điện của cô.”


“Vâng, cảm ơn cô nhiều.”


Điện thoại vừa chuẩn bị cúp, Trang Noãn Thần đột nhiên nhớ tới chuyện: “À đúng rồi, Duyến Luyến mà cô bảo có phải là một sản phẩm đấu giá quốc tế được đánh giá rất cao không? Hoàng phi nước Anh đã từng rất thích nó phải không?”


“Đúng, chính là nó, hiện tại đã thuộc quyền sở hữu của Giang tiên sinh, cô là Giang phu nhân phải không? Chồng cô đúng là rất yêu cô đó, ngài ấy còn nói với chúng tôi cô rất thích chiếc vòng cổ này.”


“A, vâng, phiền cô rồi.” Trang Noãn Thần cúp máy xong nhớ tới chiếc vòng cổ kia, từng có một lần trên tạp chí thời trang quốc tế cô nhìn thấy, lúc đó cô ngắm mấy lần, nói thật là thích, nhưng sao Giang Mạc Viễn lại biết cô thích nó? Lúc đó anh ở bên cạnh cô, nhưng khi đó anh đang làm gì thì cô quên rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom