Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306
Lúc mở cửa, nắng sớm trong nhà ánh lên gương mặt người bên ngoài càng thêm lãng tử phong trần, bộ trang phục tinh tế khiến người mặc nó càng thêm tràn đầy sức sống.
“Tư Nhiên?” Trang Noãn Thần không ngờ là anh, ngạc nhiên một hồi.
Tư Nhiên cũng không ngờ là cô mở cửa, tay còn giơ lên giữa không trung, do dự một hồi, “Noãn Thần?”
“Mời vào.” Trang Noãn Thần lấy lại tinh thần, vội vàng tiếp đón nhiệt tình, quay đầu gọi, “Mạc Viễn, Tư Nhiên đến chơi.”
Giang Mạc Viễn đi đến cửa, cười cười mời anh vào.
Tư Nhiên đi vào, ngồi xuống thì nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới ngại ngùng hỏi, “Ngải Niệm cô ấy…”
“Thì ra là anh đến tìm Ngải Niệm à, cậu ấy dọn đi một tuần rồi, anh không biết sao?” Trang Noãn Thần thấy lạ.
Tư Nhiên lắc đầu, “Tôi đi chấp hành nhiệm vụ ở xa, sáng nay mới quay về Bắc Kinh, về nhà thu xếp một chút thì liền qua đây.”
Trang Noãn Thần mím môi gật đầu, Ngải Niệm bây giờ là đang trốn tranh Tư Nhiên đây mà, cô nhìn ra được quả thực Ngải Niệm có tình cảm với Tư Nhiên, có lẽ lòng tự trọng cao quá không qua được, tình trạng như Ngải Niệm, cho dù gặp được người vĩ đại bao dung thì trên phương diện tình cảm cũng sẽ có điều sợ hãi, càng không bàn đến đó là Tư Nhiên, một người đàn ông cực phẩm như vậy.
“Noãn Thần, Ngải Niệm dọn đi đâu?” Tư Nhiên nhìn cô hỏi.
“Cậu ấy…” Trang Noãn Thần chần chờ, nhìn Giang Mạc Viễn theo bản năng.
Giang Mạc Viễn cười thản nhiên, “Nói cho anh ta đi, nếu em không nói, không chừng anh ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”
Cô nghe xong gật đầu, nói địa chỉ mới của Ngải Niệm ra. Đối với Tư Nhiên, Giang Mạc Viễn đương nhiên là hiểu biết hơn cô rồi, nếu anh đã nói như vậy, cô không không cần phải kiêng dè nữa, bỏ qua lí lịch gia đình Tư Nhiên, Ngải Niệm thật sự cần một người đàn ông có một không hai như vậy để chắn gió che mưa cho cậu ấy, suy nghĩ này tuy rằng khá ích kỷ, cô cũng thừa nhận mình ích kỷ, nhưng ích kỷ là vì Ngải Niệm, cô chỉ muốn bạn mình sống thật hạnh phúc.
Tư Nhiên nghe xong định đứng lên cáo từ.
“Hiện tại anh đi cũng không gặp cậu ấy đâu, hôm nay Vạn Tuyên tăng ca toàn công ty, hay như vầy đi Tư Nhiên, Mạc Viễn hôm nay đúng lúc ở nhà, hai anh cứ ôn chuyện đi, đợi đến chiều sau khi Ngải Niệm tan ca rồi, anh đến đó cũng không muộn mà.” Trang Noãn Thần sợ một mình Giang Mạc Viễn ở nhà sẽ suy nghĩ lung tung, nên vội sắp xếp.
Giang Mạc Viễn làm sao không hiểu tâm tư cô, anh cười, dứt khoát khoe mẽ trà nghệ, “Anh cũng đến đây rồi thì nếm thử đi, lúc trước tôi có mua loại trà mới, đừng trọng sắc khinh bạn mà, Ngải Niệm không chạy mất được đâu.”
Tư Nhiên gãi đầu, ngượng nhùng cười cười đồng ý, lại giải thích, “Thực sự là tôi nhớ Mặc Mặc, do hai người không biết thôi, trước khi tôi đi chấp hành nhiệm vụ, Mặc Mặc ôm chặt lấy tôi mà khóc, tim tôi đau như bị bóp nghẹn.”
Trang Noãn Thần cười, trong lòng lại thấy vô cùng cảm động.
Nói vài câu xong thì cô chuẩn bị ra ngoài, lúc đi đến cửa mang giày lại nghĩ, vội vàng lấy tiền trong ví ra âm thầm bỏ vào bóp của Giang Mạc Viễn, sau đó nhanh chóng đóng cặp táp lại, trong lòng bất ổn. Giang Mạc Viễn cầm ô đến, thấy bộ dạng lén la lén lút của cô liền bật cười, “Làm gì đó?”
“Không có gì mà.” Cô cười giấu đi sự xấu hổ.
Giang Mạc Viễn bỏ ô vào túi xách cho cô, dịu dàng nói, “Sang thu rồi lúc nào cũng phải mang theo ô, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa, ngộ nhỡ buổi trưa mưa thì em cũng có ô để che, buổi tối trời mưa cũng có thể đứng đó chờ anh.”
“Dạ.” Cô nhận ô, trong lòng ấm áp, ngẩng đầu nhìn anh rồi dặn dò, “Trưa nay anh với Tư Nhiên ra ngoài ăn đi, người ta vừa chấp hành nhiệm vụ về, anh cứ xem như tẩy trần cho anh ấy đi.” Nói xong lại cảm thấy xấu hổ, cô là đang dạy anh cách làm việc sao?
Giang Mạc Viễn không giận còn cười, ấm áp không nguôi, đưa tay kéo cô qua, hôn lên trán cô rồi nói, “Ừ.”
“Em đi đây.” Thấy Tư Nhiên đứng gần cửa cố gắng nín cười, cô càng cảm thấy ngại, mặt mày đỏ bừng vội vàng ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Giang Mạc Viễn nhìn về phía cặp táp, lấy bóp tiền bên trong ra, thấy bên trong được nhét đầy tiền thì dở khó dở cười, lại có một chút cảm động không tên tự nhiên sản sinh.
Tư Nhiên bên cạnh, bật cười, “Lần đầu tiên trong đời nhận tiền của phụ nữ à? Anh luôn là loại người ở bên ngoài vung tiền mà.”
“Cô ấy định nuôi tôi, còn làm cô ấy thấy ngại ngùng nữa.” Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt lại không có biểu hiện tức giận, ngại không muốn thể hiện quá nhiều trước mặt Tư Nhiên, giọng nói anh tự nhiên ung dung. Tư Nhiên nói đúng, đây là lần đầu tiên anh gặp chuyện phụ nữ nhét tiền vào bóp anh, Trang Noãn Thần, người phụ nữ này còn bao nhiêu mặt mà anh chưa biết? Cô quan tâm như thế, lén để tiền lại còn sợ làm anh xấu hổ, loại cảm giác này rất lạ, đây là một loại cảm động chưa từng có trước đây.
Người phụ nữ mà đàn ông muốn thực ra rất đơn giản, có thể cùng anh ta đồng cam cộng khổ, còn người phụ nữ mà đàn ông yêu nhất, cũng chỉ có người này.
Tư Nhiên ở bên nghe vậy liền than thở, “Mạc Viễn, nói thật tôi rất hâm mộ anh đó, lúc anh khó khăn nhất còn có thể không rời bỏ anh, thậm chí còn để tâm đến cảm giác của anh như vậy, cuộc đời này mà có người vợ như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.”
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, nhìn Tư Nhiên, “Anh cũng sẽ tìm được thôi, hy vọng Ngải Niệm chính là người thích hợp nhất với anh.”
“Cô ấy nhất định thích hợp với tôi, tôi không hề hoài nghi cảm giác của chính mình.” Tư Nhiên vẻ mặt kiên định.
***
Giang Mạc Viễn đúng là một người xứng chức ông chồng, mỗi ngày Trang Noãn Thần thức dậy đều có bữa sáng nóng hổi do chính anh làm, bữa tối cũng ngon lành, lúc Trang Noãn Thần đi làm, anh rãnh rỗi liền đến chợ đồ cổ hoặc chợ Quan Viên đi dạo, nếu không thì cùng mấy ông lão trong chung cư chơi cờ, còn chăm sóc hoa cỏ trong nhà, Trang Noãn Thần tăng ca về muộn anh liền đích thân đi đón, làm các nhân viên trong công ty không ngừng hâm mộ, có thể nói là ‘đức ông chồng nhị thập tứ hiếu’.
Ban đầu Trang Noãn Thần còn rất lo lắng, sợ anh có bệnh tâm lý tiềm tàng gì đó mà cô không biết, dù sao từ vị trí cao như vậy rớt xuống sao có thể không bị thương chứ? Nhưng sau này, thấy bộ dạng vui vẻ của anh, cô cũng nhẹ nhõm hơn, có lẽ lúc trước anh đã trải qua rất nhiều chuyện, khi đối mặt với vấp ngã liền có thể bình tĩnh hòa nhã điều chỉnh tâm trạng.
Người như vậy, cô quả thực rất khâm phục.
Chớp mắt đã đến thứ bảy, Trang Noãn Thần không cần tăng ca, sau khi ăn cơm trưa xong liền rãnh rỗi, cô cùng Giang Mạc Viễn đi dạo trong khu chung cư.
Lá cây bạch quả cũng chuyển vàng, gió thu nhẹ nhàng thổi qua, rơi rụng đầy đất.
Cả con đường nhỏ đều trải một màu vàng óng, đẹp đến chói mắt, dưới tàng cây ven đường có chiếc ghế trắng, loại phối hợp màu sắc và ánh sáng thế này càng thêm tươi đẹp ấm áp, đây là lần đầu tiên Trang Noãn Thần trải qua mùa thu ở căn nhà này, cảm giác rất tốt.
“Tết Trung Thu ba mẹ đều đến, thật vui quá, Mạc Viễn, anh nói xem đến lúc đó chúng ta cùng đến tứ hợp viện hay ở đây ăn Trung Thu?” Cùng Giang Mạc Viễn mười ngón tay giao nắm, đón ánh nắng len lỏi qua tán lá vàng nhìn anh, góc độ này thật sự là đãi ngộ thị giác, ánh sáng loang lổ ánh lên gương mặt anh, góc cạnh tăng thêm vẻ đa tình, từng tảng lớn ánh vàng cũng hắt lên đỉnh đầu, anh càng thêm anh tuấn hấp dẫn.
Ba mẹ hai bên đều nghe được chuyện của anh cho nên đều đến Bắc Kinh, ba mẹ cô thì không cần nói, khoảng thời gian này gần như mỗi ngày mỗi gọi điện, nhất là ba cô, sợ Giang Mạc Viễn trong lòng nghĩ quẩn nên luôn gọi điện an ủi anh. Ba chồng cô, Giang Phong, tuy không gọi điện đến, nhưng lại lấy cớ Tết Trung Thu nên cùng mẹ chồng về Bắc Kinh, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Trang Noãn Thần hiểu rất rõ, Giang Mạc Viễn dù sao cũng là con ruột của họ, dù lòng có vướng mắc cũng không qua được tình cảm ruột thịt.
Với Trang Noãn Thần mà nói, ba mẹ hai bên có thể đến Bắc Kinh là tốt nhất, vả lại, ba chồng cô không phục lần trước đánh cờ thua ba cô, nên rất có tư thế trở lại phục thù.
Tết Trung Thu là tết đoàn viên, cô nghĩ đến mà thấy hạnh phúc.
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Đến tứ hợp viện đi, bên đó nhiều phòng hơn.”
“Ừ, nghe lời anh.” Cô cười hì hì.
Gió thu thổi đến, có chiếc lá bay nhè nhẹ xuống.
Tay anh siết chặt tay cô hơn.
Cô quay đầu nhìn anh, khó hiểu.
Giang Mạc Viễn luôn mỉm cười thản nhiên, đưa tay, nhẹ nhàng lấy xuống phiến lá vương trên tóc cô, màu vàng kim chói lọi, cô che miệng, chỉ lên đầu anh, “Anh cũng có kìa.” Nói xong, đưa tay lấy chiếc lá bạch quả trên đầu anh xuống.
Hai người nhìn nhau cười.
Cầm chiếc lá trong tay, giơ cao, ánh nắng xuyên qua chiếc lá, đường gân lá như đường mạch máu, khiến cô không thể không tán thưởng thiên nhiên tạo hóa. Anh chỉ nắm tay cô, im lặng, luôn mỉm cười nhìn dáng vẻ trẻ con của cô.
Có một đôi vợ chồng đi ngang qua, có đẩy theo xe trẻ em, Trang Noãn Thần biết họ, họ lúc rãnh rỗi liền đẩy con đi tản bộ trong khu, đứa bé vui vẻ khi thấy lá rụng, cười khanh khách, Trang Noãn Thần không nhịn được bèn ngồi xổm xuống trước xe nhìn đứa bé.
Thằng bé vừa tập nói, bi bi bô bô.
Mẹ thằng bé bế nó lên cười cười, “Cục cưng à, gọi dì đi.”
“Dì… dì…” Thằng bé bập bẹ nói, lại gọi thật vui.
Bộ dạng nó làm mọi người không nhịn được cười.
“Em có thể bế nó một chút không?” Trang Noãn Thần nhìn thằng bé trong lòng mẹ nó, con nít thật dễ thương.
Mẹ thằng bé gật đầu, vui vẻ đưa thằng bé cho cô.
Cô nhận lấy, cẩn thận bế nó, nó lại không khóc, giương mắt tò mò nhìn Trang Noãn Thần.
“Đáng yêu quá!” Cô rất thích, lại nhìn về Giang Mạc Viễn, “Mạc Viễn, thằng bé dễ thương quá.”
Giang Mạc Viễn nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại cảm thấy rất mềm mại, có một loại khái niệm hạnh phúc hoàn toàn mới mẻ tự nhiên sản sinh, dưới cảnh lá vàng óng rơi rụng, bộ dáng bế trẻ con của Trang Noãn Thần cực kỳ xinh đẹp, đỉnh đầu cô như phát ra ánh sáng của người mẹ, anh nhìn không dời mắt.
Thằng bé ở trong lòng Trang Noãn Thần đưa tay về phía Giang Mạc Viễn, như là muốn gọi anh đến, trong miệng còn bi bô không ngừng.
“Mạc Viễn, anh đến bế nó đi?” Cô còn nhớ dáng vẻ anh bế trẻ con, rất làm người ta rung động.
Giang Mạc Viễn đương nhiên không đành lòng thấy cô hụt hẫng, đi đến bế thằng nhỏ. Có lẽ là đổi vòm ngực rộng hơn, thằng bé liền phấn kích, liên tục cười với Giang Mạc Viễn, cái miệng nhỏ nhắn i a không ngừng.
“Tư Nhiên?” Trang Noãn Thần không ngờ là anh, ngạc nhiên một hồi.
Tư Nhiên cũng không ngờ là cô mở cửa, tay còn giơ lên giữa không trung, do dự một hồi, “Noãn Thần?”
“Mời vào.” Trang Noãn Thần lấy lại tinh thần, vội vàng tiếp đón nhiệt tình, quay đầu gọi, “Mạc Viễn, Tư Nhiên đến chơi.”
Giang Mạc Viễn đi đến cửa, cười cười mời anh vào.
Tư Nhiên đi vào, ngồi xuống thì nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới ngại ngùng hỏi, “Ngải Niệm cô ấy…”
“Thì ra là anh đến tìm Ngải Niệm à, cậu ấy dọn đi một tuần rồi, anh không biết sao?” Trang Noãn Thần thấy lạ.
Tư Nhiên lắc đầu, “Tôi đi chấp hành nhiệm vụ ở xa, sáng nay mới quay về Bắc Kinh, về nhà thu xếp một chút thì liền qua đây.”
Trang Noãn Thần mím môi gật đầu, Ngải Niệm bây giờ là đang trốn tranh Tư Nhiên đây mà, cô nhìn ra được quả thực Ngải Niệm có tình cảm với Tư Nhiên, có lẽ lòng tự trọng cao quá không qua được, tình trạng như Ngải Niệm, cho dù gặp được người vĩ đại bao dung thì trên phương diện tình cảm cũng sẽ có điều sợ hãi, càng không bàn đến đó là Tư Nhiên, một người đàn ông cực phẩm như vậy.
“Noãn Thần, Ngải Niệm dọn đi đâu?” Tư Nhiên nhìn cô hỏi.
“Cậu ấy…” Trang Noãn Thần chần chờ, nhìn Giang Mạc Viễn theo bản năng.
Giang Mạc Viễn cười thản nhiên, “Nói cho anh ta đi, nếu em không nói, không chừng anh ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”
Cô nghe xong gật đầu, nói địa chỉ mới của Ngải Niệm ra. Đối với Tư Nhiên, Giang Mạc Viễn đương nhiên là hiểu biết hơn cô rồi, nếu anh đã nói như vậy, cô không không cần phải kiêng dè nữa, bỏ qua lí lịch gia đình Tư Nhiên, Ngải Niệm thật sự cần một người đàn ông có một không hai như vậy để chắn gió che mưa cho cậu ấy, suy nghĩ này tuy rằng khá ích kỷ, cô cũng thừa nhận mình ích kỷ, nhưng ích kỷ là vì Ngải Niệm, cô chỉ muốn bạn mình sống thật hạnh phúc.
Tư Nhiên nghe xong định đứng lên cáo từ.
“Hiện tại anh đi cũng không gặp cậu ấy đâu, hôm nay Vạn Tuyên tăng ca toàn công ty, hay như vầy đi Tư Nhiên, Mạc Viễn hôm nay đúng lúc ở nhà, hai anh cứ ôn chuyện đi, đợi đến chiều sau khi Ngải Niệm tan ca rồi, anh đến đó cũng không muộn mà.” Trang Noãn Thần sợ một mình Giang Mạc Viễn ở nhà sẽ suy nghĩ lung tung, nên vội sắp xếp.
Giang Mạc Viễn làm sao không hiểu tâm tư cô, anh cười, dứt khoát khoe mẽ trà nghệ, “Anh cũng đến đây rồi thì nếm thử đi, lúc trước tôi có mua loại trà mới, đừng trọng sắc khinh bạn mà, Ngải Niệm không chạy mất được đâu.”
Tư Nhiên gãi đầu, ngượng nhùng cười cười đồng ý, lại giải thích, “Thực sự là tôi nhớ Mặc Mặc, do hai người không biết thôi, trước khi tôi đi chấp hành nhiệm vụ, Mặc Mặc ôm chặt lấy tôi mà khóc, tim tôi đau như bị bóp nghẹn.”
Trang Noãn Thần cười, trong lòng lại thấy vô cùng cảm động.
Nói vài câu xong thì cô chuẩn bị ra ngoài, lúc đi đến cửa mang giày lại nghĩ, vội vàng lấy tiền trong ví ra âm thầm bỏ vào bóp của Giang Mạc Viễn, sau đó nhanh chóng đóng cặp táp lại, trong lòng bất ổn. Giang Mạc Viễn cầm ô đến, thấy bộ dạng lén la lén lút của cô liền bật cười, “Làm gì đó?”
“Không có gì mà.” Cô cười giấu đi sự xấu hổ.
Giang Mạc Viễn bỏ ô vào túi xách cho cô, dịu dàng nói, “Sang thu rồi lúc nào cũng phải mang theo ô, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa, ngộ nhỡ buổi trưa mưa thì em cũng có ô để che, buổi tối trời mưa cũng có thể đứng đó chờ anh.”
“Dạ.” Cô nhận ô, trong lòng ấm áp, ngẩng đầu nhìn anh rồi dặn dò, “Trưa nay anh với Tư Nhiên ra ngoài ăn đi, người ta vừa chấp hành nhiệm vụ về, anh cứ xem như tẩy trần cho anh ấy đi.” Nói xong lại cảm thấy xấu hổ, cô là đang dạy anh cách làm việc sao?
Giang Mạc Viễn không giận còn cười, ấm áp không nguôi, đưa tay kéo cô qua, hôn lên trán cô rồi nói, “Ừ.”
“Em đi đây.” Thấy Tư Nhiên đứng gần cửa cố gắng nín cười, cô càng cảm thấy ngại, mặt mày đỏ bừng vội vàng ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Giang Mạc Viễn nhìn về phía cặp táp, lấy bóp tiền bên trong ra, thấy bên trong được nhét đầy tiền thì dở khó dở cười, lại có một chút cảm động không tên tự nhiên sản sinh.
Tư Nhiên bên cạnh, bật cười, “Lần đầu tiên trong đời nhận tiền của phụ nữ à? Anh luôn là loại người ở bên ngoài vung tiền mà.”
“Cô ấy định nuôi tôi, còn làm cô ấy thấy ngại ngùng nữa.” Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt lại không có biểu hiện tức giận, ngại không muốn thể hiện quá nhiều trước mặt Tư Nhiên, giọng nói anh tự nhiên ung dung. Tư Nhiên nói đúng, đây là lần đầu tiên anh gặp chuyện phụ nữ nhét tiền vào bóp anh, Trang Noãn Thần, người phụ nữ này còn bao nhiêu mặt mà anh chưa biết? Cô quan tâm như thế, lén để tiền lại còn sợ làm anh xấu hổ, loại cảm giác này rất lạ, đây là một loại cảm động chưa từng có trước đây.
Người phụ nữ mà đàn ông muốn thực ra rất đơn giản, có thể cùng anh ta đồng cam cộng khổ, còn người phụ nữ mà đàn ông yêu nhất, cũng chỉ có người này.
Tư Nhiên ở bên nghe vậy liền than thở, “Mạc Viễn, nói thật tôi rất hâm mộ anh đó, lúc anh khó khăn nhất còn có thể không rời bỏ anh, thậm chí còn để tâm đến cảm giác của anh như vậy, cuộc đời này mà có người vợ như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.”
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, nhìn Tư Nhiên, “Anh cũng sẽ tìm được thôi, hy vọng Ngải Niệm chính là người thích hợp nhất với anh.”
“Cô ấy nhất định thích hợp với tôi, tôi không hề hoài nghi cảm giác của chính mình.” Tư Nhiên vẻ mặt kiên định.
***
Giang Mạc Viễn đúng là một người xứng chức ông chồng, mỗi ngày Trang Noãn Thần thức dậy đều có bữa sáng nóng hổi do chính anh làm, bữa tối cũng ngon lành, lúc Trang Noãn Thần đi làm, anh rãnh rỗi liền đến chợ đồ cổ hoặc chợ Quan Viên đi dạo, nếu không thì cùng mấy ông lão trong chung cư chơi cờ, còn chăm sóc hoa cỏ trong nhà, Trang Noãn Thần tăng ca về muộn anh liền đích thân đi đón, làm các nhân viên trong công ty không ngừng hâm mộ, có thể nói là ‘đức ông chồng nhị thập tứ hiếu’.
Ban đầu Trang Noãn Thần còn rất lo lắng, sợ anh có bệnh tâm lý tiềm tàng gì đó mà cô không biết, dù sao từ vị trí cao như vậy rớt xuống sao có thể không bị thương chứ? Nhưng sau này, thấy bộ dạng vui vẻ của anh, cô cũng nhẹ nhõm hơn, có lẽ lúc trước anh đã trải qua rất nhiều chuyện, khi đối mặt với vấp ngã liền có thể bình tĩnh hòa nhã điều chỉnh tâm trạng.
Người như vậy, cô quả thực rất khâm phục.
Chớp mắt đã đến thứ bảy, Trang Noãn Thần không cần tăng ca, sau khi ăn cơm trưa xong liền rãnh rỗi, cô cùng Giang Mạc Viễn đi dạo trong khu chung cư.
Lá cây bạch quả cũng chuyển vàng, gió thu nhẹ nhàng thổi qua, rơi rụng đầy đất.
Cả con đường nhỏ đều trải một màu vàng óng, đẹp đến chói mắt, dưới tàng cây ven đường có chiếc ghế trắng, loại phối hợp màu sắc và ánh sáng thế này càng thêm tươi đẹp ấm áp, đây là lần đầu tiên Trang Noãn Thần trải qua mùa thu ở căn nhà này, cảm giác rất tốt.
“Tết Trung Thu ba mẹ đều đến, thật vui quá, Mạc Viễn, anh nói xem đến lúc đó chúng ta cùng đến tứ hợp viện hay ở đây ăn Trung Thu?” Cùng Giang Mạc Viễn mười ngón tay giao nắm, đón ánh nắng len lỏi qua tán lá vàng nhìn anh, góc độ này thật sự là đãi ngộ thị giác, ánh sáng loang lổ ánh lên gương mặt anh, góc cạnh tăng thêm vẻ đa tình, từng tảng lớn ánh vàng cũng hắt lên đỉnh đầu, anh càng thêm anh tuấn hấp dẫn.
Ba mẹ hai bên đều nghe được chuyện của anh cho nên đều đến Bắc Kinh, ba mẹ cô thì không cần nói, khoảng thời gian này gần như mỗi ngày mỗi gọi điện, nhất là ba cô, sợ Giang Mạc Viễn trong lòng nghĩ quẩn nên luôn gọi điện an ủi anh. Ba chồng cô, Giang Phong, tuy không gọi điện đến, nhưng lại lấy cớ Tết Trung Thu nên cùng mẹ chồng về Bắc Kinh, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Trang Noãn Thần hiểu rất rõ, Giang Mạc Viễn dù sao cũng là con ruột của họ, dù lòng có vướng mắc cũng không qua được tình cảm ruột thịt.
Với Trang Noãn Thần mà nói, ba mẹ hai bên có thể đến Bắc Kinh là tốt nhất, vả lại, ba chồng cô không phục lần trước đánh cờ thua ba cô, nên rất có tư thế trở lại phục thù.
Tết Trung Thu là tết đoàn viên, cô nghĩ đến mà thấy hạnh phúc.
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Đến tứ hợp viện đi, bên đó nhiều phòng hơn.”
“Ừ, nghe lời anh.” Cô cười hì hì.
Gió thu thổi đến, có chiếc lá bay nhè nhẹ xuống.
Tay anh siết chặt tay cô hơn.
Cô quay đầu nhìn anh, khó hiểu.
Giang Mạc Viễn luôn mỉm cười thản nhiên, đưa tay, nhẹ nhàng lấy xuống phiến lá vương trên tóc cô, màu vàng kim chói lọi, cô che miệng, chỉ lên đầu anh, “Anh cũng có kìa.” Nói xong, đưa tay lấy chiếc lá bạch quả trên đầu anh xuống.
Hai người nhìn nhau cười.
Cầm chiếc lá trong tay, giơ cao, ánh nắng xuyên qua chiếc lá, đường gân lá như đường mạch máu, khiến cô không thể không tán thưởng thiên nhiên tạo hóa. Anh chỉ nắm tay cô, im lặng, luôn mỉm cười nhìn dáng vẻ trẻ con của cô.
Có một đôi vợ chồng đi ngang qua, có đẩy theo xe trẻ em, Trang Noãn Thần biết họ, họ lúc rãnh rỗi liền đẩy con đi tản bộ trong khu, đứa bé vui vẻ khi thấy lá rụng, cười khanh khách, Trang Noãn Thần không nhịn được bèn ngồi xổm xuống trước xe nhìn đứa bé.
Thằng bé vừa tập nói, bi bi bô bô.
Mẹ thằng bé bế nó lên cười cười, “Cục cưng à, gọi dì đi.”
“Dì… dì…” Thằng bé bập bẹ nói, lại gọi thật vui.
Bộ dạng nó làm mọi người không nhịn được cười.
“Em có thể bế nó một chút không?” Trang Noãn Thần nhìn thằng bé trong lòng mẹ nó, con nít thật dễ thương.
Mẹ thằng bé gật đầu, vui vẻ đưa thằng bé cho cô.
Cô nhận lấy, cẩn thận bế nó, nó lại không khóc, giương mắt tò mò nhìn Trang Noãn Thần.
“Đáng yêu quá!” Cô rất thích, lại nhìn về Giang Mạc Viễn, “Mạc Viễn, thằng bé dễ thương quá.”
Giang Mạc Viễn nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại cảm thấy rất mềm mại, có một loại khái niệm hạnh phúc hoàn toàn mới mẻ tự nhiên sản sinh, dưới cảnh lá vàng óng rơi rụng, bộ dáng bế trẻ con của Trang Noãn Thần cực kỳ xinh đẹp, đỉnh đầu cô như phát ra ánh sáng của người mẹ, anh nhìn không dời mắt.
Thằng bé ở trong lòng Trang Noãn Thần đưa tay về phía Giang Mạc Viễn, như là muốn gọi anh đến, trong miệng còn bi bô không ngừng.
“Mạc Viễn, anh đến bế nó đi?” Cô còn nhớ dáng vẻ anh bế trẻ con, rất làm người ta rung động.
Giang Mạc Viễn đương nhiên không đành lòng thấy cô hụt hẫng, đi đến bế thằng nhỏ. Có lẽ là đổi vòm ngực rộng hơn, thằng bé liền phấn kích, liên tục cười với Giang Mạc Viễn, cái miệng nhỏ nhắn i a không ngừng.
Bình luận facebook