-
Chương 75
Thi Vũ quả nhiên mềm nắn rắn buông, sau tối hậu thư cuối cùng của Ninh Uyển, người này thật sự không dám tác oai tác quái nữa. Ninh Uyển mới phát hiện, thì ra đôi khi sự phản kích mạnh mẽ không có gì không tốt, thể hiện thái độ của mình, vạch rõ giới hạn của mình, sau đó giữ vững nguyên tắc, làm chính mình là được.
Khi trước cuộc sống Ninh Uyển không suôn sẻ, luôn cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, bây giờ mọi thứ đều đi đúng hướng, mỗi ngày dồi dào no đủ, lại cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.
“Tối nay là liên hoan thường niên, hai người vẫn còn lăn xả như vậy sao? Có thể thả lòng rồi! Mấy đối tác cấp cao cũng nói, những ngày này có thể vào trạng thái nghỉ ngơi rồi.”
Vì câu nhắc nhở của Thiệu Lệ Lệ, Ninh Uyển mới phản ứng lại từ công việc bận rộn của mình, cô ngẩng đầu liếc quyển lịch để bàn đã lật mấy trang, mới vô tình nhận ra năm nay sắp kết thúc.
Vì đề xuất của Phó Tranh, năm nay bắt đầu hủy bỏ mail khích lệ chủ nghĩa hình thức, mỗi người đều nhận được email đánh giá đích thân đối tác của đội viết, đây là lần đầu tiên các đối tác tự tay viết mail đối đãi như vậy với cấp dưới, biểu cảm của mỗi người mở mail đều không giống nhau, nhưng nhìn ra, mọi người đều rất cảm động.
Trong đó, Thiệu Lệ Lệ là người kích động nhất, vừa đọc vừa suýt lau nước mắt: “Sếp của tớ thật tốt quá đi, tớ không ngờ tớ thức đêm tăng ca sếp cũng đã để ý, trong email còn giới thiệu cho tớ dầu gội gừng và các tinh chất mọc tóc khác của bodyshop, sếp thật sự quá quan tâm thương yêu cấp dưới, không ngờ lại giản dị gần gũi như vậy...”
Đây là một nhân viên thiếu yêu thương điển hình khi nhận được một chút sự quan tâm thương yêu của sếp, liền có thể rực rỡ vì một chút ánh nắng...
Cuối cùng Ninh Uyển không nhịn được nhắc nhở Thiệu Lệ Lệ, nếu sếp của cô ấy đã quan tâm tóc của cô ấy như vậy, thì bớt sắp xếp việc cho cô ấy để cô ấy bớt thức đêm không phải được rồi sao… Đằng này vừa thức đêm vừa giới thiệu sản phẩm mọc tóc cho cô ấy, thật đúng là chủ nghĩa tư bản hiểm ác.
Nhưng rõ ràng hai mắt Thiệu Lệ Lệ đã bị mê hoặc bởi đạn bọc đường chủ nghĩa tư bản này, bây giờ vừa khen ngợi sếp vừa thề năm sau sẽ tiếp tục thức đêm, đồng thời nhanh chóng mua về rất nhiều dầu gội mọc tóc, viên uống đen tóc Wufa, mũ mọc tóc nhập khẩu...
Thế nhưng, mặc dù thức đêm rụng tóc, nhưng ví tiền Thiệu Lệ Lệ cũng theo đó mà phồng lên, bây giờ cô ấy cũng coi như là người sống vui vẻ tự do mua sắm rồi, bây giờ mỗi lần đi siêu thị đều vỗ ngực cực kỳ hăng hái.
“Ninh Ninh, trong siêu thị này, nếu có bất kỳ thứ gì cậu nhìn trúng, cứ tự nhiên lấy nhé!”
Ninh Uyển nghĩ đến vẻ mặt khoa trương của Thiệu Lệ Lệ khi đó, cô không nhịn được cười. Mặc dù thức đêm vất vả, nhưng có làm thì mới có ăn. Thiệu Lệ Lệ trưởng thành rất nhanh, được giao nhiệm vụ quan trọng cũng rất trân trọng cơ hội, mặc dù mệt nhưng mệt vẫn vui vẻ, mệt vẫn đáng giá, bây giờ cô ấy trông càng tự tin càng có thể đảm đương độc lập một mặt.
Sau khi Thiệu Lệ Lệ đặt các sản phẩm mọc tóc, lại nghiên cứu một số quảng cáo cấy tóc, cuối cùng nghĩ đến Ninh Uyển: “Cậu nhận được mail sếp cậu gửi chưa?”
“Chắc nhận được rồi, em vừa nhận được mail của Par Phó này! Chị Ninh Uyển chắc chắn cũng thế.”
Ninh Uyển gật đầu thuận theo lời của Thái Trân, sau đó lén lút chuyển chủ đề.
Cô thật sự đã nhận được thư khích lệ của Phó Tranh, nhưng nói ra có chút khiến người ghen ghét.
Bởi vì cô nhận được chính là thư đích thân Phó Tranh viết tay.
Đến khi Thiệu Lệ Lệ và Thái Trân tản ra, Ninh Uyển nhìn tứ phía không người, mới bí mật mở lá thư ra.
Đập vào tầm mắt là chữ viết lưu loát sinh động và khá sắc nét, lại nhớ đến thư bí mật ô long cầm sai trước đây, Ninh Uyển vẫn hơi xấu hổ. Chữ của Phó Tranh thực sự phù hợp với ngoại hình của anh, còn khá đẹp, chỉ là bình thường cơ hội để vị đối tác cấp cao này viết tay thực sự quá ít, xét cho cùng mỗi luật sư đều có con dấu luật sau khi đăng ký với hiệp hội luật sư, vì thế đến cả các hợp đồng ý kiến pháp lý.... cần ký tên, Phó Tranh cũng trực tiếp dùng con dấu thay thế.
Ninh Uyển mở thư mới phát hiện ra Phó Tranh đã viết dài đằng đẵng mấy trang, có thể khiến vị đối tác ký tên không phải viết này tự tay viết nhiều như vậy, trong phút chốc Ninh Uyển có cảm giác kiêu ngạo, đến khi cô đọc xong nội dung, trong lòng càng xúc động hơn.
Phó Tranh đã cẩn thận đếm mỗi vụ án Ninh Uyển xử lý sau khi cô gia nhập đội, sắp xếp và sửa chữa những thói quen pháp lý sai mà cô đã hình thành nên khi còn ở xã khu, anh cho điểm mọi vụ án cô làm một cách vô cùng công bằng và khách quan, tóm tắt điểm mạnh và điểm yếu của cô, còn đưa ra kế hoạch và gợi ý cho tương lai nghề nghiệp cho cô.
“Những điều ở trên là tổng kết đối xử bình đẳng với mỗi luật sư trong đội, những điều tiếp theo đây là anh nói với tư cách bạn trai, chỉ nói cho em, độc nhất vô nhị.”
Ninh Uyển đọc đến đây, có chút căng thẳng cũng có chút ngọt ngào. Gần đây Phó Tranh đi công tác, buổi liên hoan thường niên tối nay mới có thể quay về, nhưng nhìn vào mảnh giấy anh tự tay viết, Ninh Uyển có ảo giác hai người đang thì thầm, yêu đương vụng trộm sau lưng đồng nghiệp và các thành viên trong đội.
“Cảm ơn em đã mang đến cho anh đoạn trải nghiệm vô cùng đặc biệt, cảm ơn em chọn đội của anh, càng cảm ơn em chọn anh làm bạn trai em, cảm ơn em đã làm phong phú thêm cuộc đời của anh.”
Lời của Phó Tranh thực ra không hề sến sẩm, nhưng Ninh Uyển đọc tiếp vẫn cảm thấy đầy xúc động và tình cảm dịu dàng, chẳng phải cô cũng cần cảm ơn Phó Tranh sao? Khiến cô cuối cùng cũng thưởng thức phong cảnh khác nhau.
“Đi thôi đi thôi, Ninh Uyển, nhanh lên!”
Ninh Uyển đang cảm khái trong lòng ở bên này, liền bị Thiệu Lệ Lệ dựng dậy: “Tớ lái xe, đưa các cậu đến khách sạn.”
Gần đây Thiệu Lệ Lệ mua xe mới, còn nhận được bằng lái, rất nóng lòng muốn thử, đột nhiên kéo Ninh Uyển và Thái Trân đi, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đưa họ đến khách sạn tổ chức liên hoan thường niên tối nay.
Ninh Uyển và Thái Trân nhìn nhau đồng cảm một cái, quyết định thắt dây an toàn đàng hoàng.
***
Bởi vì năm nay Phó Tranh gia nhập, công ty Chính Nguyên có rất nhiều cải cách chế độ mới, cũng bởi vì năng lực nguồn án của Phó Tranh, doanh thu của công ty tăng lên một tầm cao nữa, phần thưởng của hoạt động liên hoan thường niên rõ ràng đã được nâng cấp.
Vừa bước vào địa điểm tổ chức liên hoan thường niên, Thiệu Lệ Lệ nhìn đống trứng vàng trong góc và chảy nước miếng: “Không biết tớ có cơ hội ném trúng điện thoại hay máy tính bảng không...”
“Cho dù không trúng trứng vàng cũng không sao đâu chị Lệ Lệ.” Thái Trân lần đầu tiên tham gia liên hoan thường niên, sự tò mò và phấn khích vượt qua tất cả, “Dù sao Par Cao cũng nói rồi, năm nay ai cũng có thưởng, không rút thưởng trúng cũng có thể có phần thưởng tham gia!”
“Cũng đúng, nhưng phần thưởng tham gia không phải ai cũng giống nhau, nghe nói là ngẫu nhiên, lúc chúng ta vào hội trường không phải đã được phát một số sao? Nghe nói không rút trúng thưởng sẽ căn cứ vào số mà ngẫu nhiên nhận phần thưởng tham gia, chênh lệch phần thưởng cũng lớn lắm nhé, cậu nhìn đống bên kia chưa? Bây giờ tất cả đều được gói trong hộp quà, không nhìn ra rốt cuộc là thứ gì, nhưng tớ đã hối lộ bên hành chính của chúng ta, bọn họ lén lút nói với tớ, trong đó có nồi nấu nướng, máy làm sữa đậu, ấm siêu tốc, xe đạp leo núi, bộ dụng cụ nhà bếp, gói snack, kem dưỡng tay, còn có bộ dưỡng da, viên canxi, nước mọc tóc, bộ túi ngủ tăng ca của công ty luật.... Tóm lại có những thứ chúng ta nghĩ đến, có những thứ không nghĩ đến, có lớn, có nhỏ, có rẻ, có đắt, những phần thưởng ngẫu nhiên đều có, chênh lệch giá cả rất lớn.”
Thiệu Lệ Lệ vừa thèm thuồng phần thưởng, vừa âm thầm hy vọng cô ấy có thể trúng phần thưởng lớn: “Tóm lại, hộp càng to càng tốt.” Cô chỉ vào cái hộp lớn nhất trong số đống phần thưởng ngẫu nhiên, “Thấy chưa? Tớ muốn cái to nhất đó! Hôm qua tới còn cố ý đến đền thờ khấn vái, xin một cái dấu hiệu! Thứ to nhất này chắc chắn là đắt nhất! Tớ cảm thấy mình có thể trúng, nhìn kích cỡ này giống một cái tủ lạnh, nhà tớ đúng lúc thiếu một cái...”
Rất nhanh những đồng nghiệp khác lần lượt đến, mọi người cùng nhau trò chuyện sôi nổi, tán gẫu về các vụ án của nhau, tán gẫu cuộc sống gần đây, những người bạn trai bạn gái mới, căn nhà mới, xe mới đang chuẩn bị mua...
Trên khuôn mặt mỗi luật sư trẻ đề đầy kỳ vọng và khát khao với tương lai, cho dù Ninh Uyển chỉ lắng nghe đều không tránh khỏi bị cảm xúc của những người xung quanh lây nhiễm và điều khiển. Mọi người đều vô tình nhưng kiên định bước tới một tương lai tốt đẹp hơn.
Bầu không khí trong công ty sau khi chỉnh đốn trở nên rất tốt, những người giống như Thôi Tĩnh cũng bởi vì bị phê bình nêu tên hoặc chế độ trói buộc, lại không có thực tài thực lực, càng ngày càng không thể đục nước béo cò trong công ty, do đó lần lượt đều từ chức, vì thế để trống không ít vị trí trong đội. Có rất nhiều luật sư chăm chỉ chịu khó vốn ở trong hồ nhân tài vượt qua cạnh tranh thi viết và phỏng vấn, có cơ hội vào đội của đối tác. Còn một số luật sư của hồ nhân tài cũng đăng ký tham gia nhóm dịch vụ luật sư xã khu, toàn bộ cơ chế hồ nhân tài đang dần thay đổi theo kế hoạch của Phó Tranh và Cao Viễn.
Bây giờ những người ở lại công ty, không phải người có năng lực thì chính là người chịu thương chịu khó, bây giờ sau khi cải cách, chế độ thưởng phạt phân minh, sẽ không còn nỗi lo càng làm càng sai nữa, chỉ cần làm việc thì có thể được nhìn thấy, chỉ cần nỗ lực thì sẽ không uổng phí, chỉ cần vùi đầu làm việc thì có thể có cơ hội. Vì thế nơi này gần như biến thành vòng tuần hoàn cái thiện, mặc dù không ít người từ chức, tổng thể đội ngũ càng tinh giản, nhưng sĩ khí và sự gắn kết càng bền chặt hơn. Lần trước Ninh Uyển vô tình nghe Phó Tranh nhắc đến, doanh thu năm nay không giảm còn tăng, mà bởi vì ít nhân viên, doanh thu bình quân cũng tăng mạnh, phần thưởng cuối năm mà mỗi luật sư nhận được cũng vì thế càng hào phóng hơn, đây thực sự là một cải cách đã thay đổi toàn bộ bầu không khí của công ty Chính Nguyên.
“Tôi đã chuyển ra khỏi tiểu khu thuê chung ban đầu thuê rồi! Bây giờ thu nhập một tháng cao hơn, cuối cùng có thể gánh vác một mình thuê căn nhà, muốn về nhà có thể có không gian riêng, thật sự quá vui! Mặc dù căn nhà hơi nhỏ, chỉ 30m2 thôi, nhưng bỗng cảm thấy có nơi chốn, hơn nữa trước đây thuê chung, không cho nuôi mèo, bây giờ có căn nhà nhỏ này, tôi đã chính thức nhận nuôi con mèo hoang trước đây tôi vẫn cho ăn, sau này cũng là người có mèo rồi, hoan nghênh mọi người đến nhà tôi vuốt mèo.”
“Tôi muốn mua xe, mọi người có đề xuất gì không?”
“Ồ, xe đạp của cậu sắp thành bốn bánh rồi? Thu nhập năm nay có phải không tồi không?”
“Hì hì, cũng tạm cũng tạm thôi, sắp có thể mua được xe, cho nên chuẩn bị mua cái xe nhỏ thay đi bộ, để tránh sau này mỗi lần đến tham dự phiên tòa của tòa án phải thay đổi nhiều chuyến tàu điện...”
Thật tốt.
Ninh Uyển vừa nghe vừa cảm thấy thật tốt.
Đôi khi thậm chí cô cảm thấy giống như một giấc mộng vậy, thế nhưng bây giờ cô đã thực sự sống vào khoảnh khắc này. Cho dù đối với đồng nghiệp hay là đối với cô, một cuộc sống hoàn toàn mới đã bắt đầu.
Cô đã chính thức gia nhập một đội tốt, bắt đầu làm những vụ án thương mại tha thiết mong ước, đón nhận thử thách mới mỗi ngày.
Và những điều này ngoài sự cố gắng của bản thân, cũng phải cảm ơn Phó Tranh, cảm ơn anh có thể đến xã khu, cảm ơn anh sau khi bị “rèn luyện” có thể suy nghĩ, có thể quyết đoán đi cải cách.
Hiện tại chủ đề nói của đồng nghiệp cũng nói đến điểm này, mỗi người đều cảm khái và cảm kích.
“Vẫn là Par Phó vất cả, dẫn dắt chúng ta chạy vào chủ nghĩa xã hội!”
“Lời này của cậu cẩn thận Par Cao nghe thấy, chắc chắn sẽ ghen, ôm chân lớn cũng không thể chỉ ôm một chân!”
“Hahaha, đúng thế, cảm ơn toàn thể đối tác, giúp chúng ta đến thời đại mới...”
Với những chuyện này, Trần Thước đã bình phục quay về công ty làm việc dường như có ý kiến khác: “Mọi người khen quá đà rồi, Phó Tranh cũng chỉ...”
“Không quá đà không quá đà, biết cậu và người ta từng cộng sự ở xã khu rồi, tình nghĩa sâu sắc không cần nịnh hót, nhưng chúng tôi chưa từng cùng chung hoạn nạn với Par Phó, đương nhiên chỉ có thể thổi phồng kéo gần khoảng cách với người ta rồi!”
...
***
Thực ra lần này Phó Tranh đi công tác cũng đã hai ngày, Ninh Uyển và anh đều gọi video mỗi tối, nhưng lúc này Ninh Uyển nghe các đồng nghiệp nhắc đến tên Phó Tranh, trong lòng chợt vô cớ nhớ anh.
Cuối cùng Ninh Uyển không nhịn được, móc điện thoại nhắn tin cho Phó Tranh: “Có chút nhớ anh.”
Đáng tiếc có lẽ Phó Tranh đang bận, không trả lời.
Mặc dù biết công việc lần này của Phó Tranh là thanh toán phá sản, hơn nữa cũng bởi vì hơi phức tạp, thời gian đàm phán sẽ không ngắn, có thể quay về liên hoan thường niên giữa chừng đã là không tệ rồi, nhưng đến khi liên hoan thường niên bắt đầu, mọi người tụ họp cười rạng rỡ, Phó Tranh vẫn chưa xuất hiện, trong lòng Ninh Uyển không nhịn được hơi hụt hẫng.
Tiết mục liên hoan thường niên nhanh chóng bắt đầu, Cao Viễn đại diện cho các đối tác phát biểu khai mạc liên hoan thường niên đơn giản, sau đó nhường cơ hội biểu diễn lại cho mọi người.
Đến khi những nhân viên mới tuyển năm nay lần lượt biểu diễn hết một loạt tiết mục kỳ dị như hát chênh phô, nhảy hiện đại đồng đều, đọc diễn cảm thơ tuyên truyền giác ngộ, sau đó lại tổ chức cuộc thi đọc thuộc lòng điều luật đen tối, tranh giành trả lời phân tích vụ án... Cuối cùng đã đến phần cao trào nhất của liên hoan thường niên: Rút thưởng!
Thiệu Lệ Lệ kích động không ngừng: “Rút tôi! Rút tôi!”
Nhưng thực tế khá tàn khốc, có thể Thiệu Lệ Lệ bái phật chưa đủ thành tâm, cuối cùng đã bỏ lỡ phần thưởng rút thăm, nhưng rất nhanh trở nên phấn chấn: “Không sao, còn phần thưởng tham dự nhận ngẫu nhiên dựa trên số mà! Để tớ nhận cái hộp to nhất là được rồi. To nhất, to nhất, to nhất!”
Cũng có lẽ vận may đến rồi, đến khi người dẫn chương trình đọc ra số tương ứng của hộp quà to nhất, vậy mà thực sự là Thiệu Lệ Lệ.
Thiệu Lệ Lệ vui mừng sắp chết, ngay lập tức một mình dùng xe kéo nhỏ kéo cái hộp to nhất từ sân khấu đến bên cạnh: “Xem đi? Thế nào gọi là vận may? Đây chính là vận may! Phần thưởng lớn nhất trong phần thưởng tham dự ngẫu nhiên, chính là tớ!”
Mà cũng không biết có phải vận may của Ninh Uyển không tốt lắm không, số ngẫu nhiên của cô, lại nhận thưởng là… một cái hộp vô cùng vô cùng nhỏ?
So sánh như vậy, Thiệu Lệ Lệ nhận được cái hộp to nhất trong đống phần thưởng, mà Ninh Uyển nhận được là thứ nhỏ nhất...
Nhìn cái hộp nhỏ trong tay Ninh Uyển, nét mặt Thiệu Lệ Lệ lộ vẻ thương yêu: “Ninh Ninh à, vận may này của cậu, không tốt lắm nhỉ... Lần sau nếu rảnh thì cứ gửi cá chép koi như tớ đi, cậu cũng sẽ...”
Mặc dù cô không hy vọng nhận được phần thưởng đắt nhất, nhưng Ninh Uyển vốn rất trông đợi phần thưởng ngẫu nhiên, bây giờ nhận được cái hộp nhỏ này, Phó Tranh lại không ở bên, trong lòng quả thực có chút chán nản, nhưng trên mặt vẫn gượng cười: “Có thể tuy hộp nhỏ, nhưng đồ bên trong rất đắt.”
“Cái hộp nhỏ thế này, có thể gói đồ đắt gì trong đó, hơn nữa kích cỡ này chỉ bằng một nửa hộp điện thoại, bây giờ cũng chẳng có thiết bị điện tử gì có thể gói trong cái hộp này, lót vào trọng lượng này, xem ra cũng không giống đồ đắt tiền...”
Thiệu Lệ Lệ nhận được phần thưởng lớn nhất của hội trường, nét đắc ý trong mắt và sự thương cảm với Ninh Uyển đều viết hết lên mặt, Ninh Uyển cười có chút bất đắc dĩ, thế nhưng vào lúc này, cô nhận được tin nhắn của Phó Tranh.
“Sắp đến, còn hai phút.”
Chỉ một câu đơn giản, thế nhưng cả người Ninh Uyển lập tức bật dậy, đến mắt cũng sáng lên, rút thưởng hộp nhỏ nhất không quan trọng, bởi vì Phó Tranh mới là phần thưởng lớn nhất của cô.
Gần như đồng thời, có một chút náo động ở cửa hội trường, Ninh Uyển ngẩng đầu, vượt qua nhiều đồng nghiệp nhìn thấy người mà cô mong nhớ: Phó Tranh mặc vest, vất vả từ đường xa trở về đang tiến vào hội trường liên hoan.
“Par Phó về rồi!”
“Vất vả rồi!”
“Năm nay nên cảm ơn đàng hoàng Par Phó đã gia nhập với chúng ta!”
Đều là những lời tự phát, sau một khoảng thời gian ngắn ồn ào, không biết ai dẫn đầu, hội trường nổ ra một tràng vỗ tay.
“Par Phó nói gì đi!”
“Đúng đó, đúng lúc liên hoan thường niên sắp kết thúc rồi, làm một lời tổng kết đi!”
Có thể thấy, tất cả đồng nghiệp trong công ty đều vô cùng tin tưởng Phó Tranh, mặc dù mới gia nhập công ty Chính Nguyên không lâu, thế nhưng danh tiếng và sự chào đón của Phó Tranh thậm chí vượt qua cả Cao Viễn- nguyên lão thành lập công ty.
Cũng may Cao Viễn sẽ không ghen với vị bạn học thân thiết này, trong tiếng reo hò của mọi người, Cao Viễn nhảy lên bục và nhìn Phó Tranh trêu đùa: “Nếu mọi người đã nói như vậy, Phó Tranh, cậu nói chút gì đi.”
Dáng vẻ Phó Tranh giống như đang tìm người, kết quả chưa tìm thấy đã bị Cao Viễn lôi lên sân khấu, trong sự bất đắc dĩ chỉ có thể lên sân khấu, thế nhưng chuyện đầu tiên sau khi lên bục chính là tiếp tục tìm người trong đám đông.
Khi ánh mắt của anh định vị được Ninh Uyển, cuối cùng Ninh Uyển cũng có thể chắc chắn người anh vô thức tìm kiếm đầu tiên chính là cô.
Người đàn ông này rõ ràng vì đi công tác nên khuôn mặt vẫn mang nét mệt mỏi, thế nhưng khoảnh khắc tầm mắt của anh chạm Ninh Uyển, ánh mắt của anh sáng lên, trên mặt thoáng hiện nụ cười, bỗng chốc tiêu tán đi vẻ nghiêm túc và lạnh nhạt của anh.
Đó là thứ cảm xúc tiềm thức và hoàn toàn không che đậy, như thể cả thế giới chỉ còn lại người trong mắt, như thể chỉ cần có người này bên cạnh là có thể yên tâm làm bất cứ điều gì.
Ánh mắt anh nhìn Ninh Uyển chỉ kéo dài trong vài giây, rất nhanh người đàn ông này trở lại thân phận đối tác cấp cao của mình, nhìn quanh tứ phía, mỉm cười chào với các đồng nghiệp.
Anh là Par Phó của tất cả mọi người, thế nhưng mặt khác, anh chỉ là Phó Tranh của Ninh Uyển.
Mặc dù anh có tiếng lành đồn xa ở công ty Chính Nguyên, thế nhưng Phó Tranh vẫn giữ khoảng cách tốt với mỗi người đồng nghiệp, mọi người vừa gần gũi vừa kính trọng anh, Phó Tranh vừa lên bục liền điều chỉnh độ cao của micro, sau đó anh nhẹ nhàng quét mắt dưới sân khấu, sự reo hò và náo động khi nãy liền lắng xuống.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chú vị đối tác cấp cao tuấn tú này.
Phó Tranh lại rất tùy ý, anh cười: “Chào buổi tối, không cần phải nghiêm túc như vậy, không phải chúng ta đang họp, cũng không phải trên toà, nói một cách riêng tư luật sư chúng ta cũng giống những người hành nghề khác, chính là người bình thường.”
“Thực sự mà nói, để tôi đứng đây với tư cách khách quý bế mạc liên hoan thường niên, tôi có chút xấu hổ, vì có lẽ tôi là người gia nhập đại gia đình công ty Chính Nguyên muộn nhất ở hội trường này, sự thành lập và phát triển lúc trước của công ty Chính Nguyên đều dựa vào sự nỗ lực của những đối tác cấp cao khác, cảm ơn họ đã nâng đỡ và nhường cơ hội phát biểu kết thúc cho tôi.”
Phó Tranh nói đến đây, anh liếc nhìn Cao Viễn cùng đoàn đối tác dưới sân khấu: “Có lẽ họ mong đợi tôi sẽ nói các thứ như ‘để chúng ta ghi nhớ hôm nay, kỳ vọng ngày mai’ khiến mọi người mong chờ một tương lai tươi sáng và khó quên lời nói đêm nay.”
Phó Tranh cười: “Vậy họ nghĩ sai rồi. Tôi sẽ không nói những lời như vậy, có lẽ lát nữa họ sẽ lập tức hối hận vì đưa tôi lên sân khấu và thậm chí muốn đuổi tôi xuống ngay.”
Phó Tranh nhìn quanh hội trường: “Nhưng đã đứng đây rồi, vậy tôi có vài lời muốn nói.”
“Tôi gia nhập công ty này là duyên phận, nhưng sau khi gia nhập, tôi nhanh chóng phát hiện cho dù là chế độ nhân sự hay chế độ thưởng phạt của Chính Nguyên đều tồn tại vấn đề rất lớn. Trước khi gia nhập chính thức, tôi đã làm việc ở cơ sở xã khu vài tháng, như mọi người đã biết, lúc đầu tôi không công bố thân phận của tôi, vì thế đã có một vị ‘sư phụ hướng dẫn’ tốt bụng nắm tay truyền thụ tuyệt kỹ cá muối trọn đời của người ấy cho tôi một cách nhiệt tình và không giữ lại chút gì, bao gồm lười biếng thế nào, trốn việc thế nào, bằng mặt không bằng lòng với sếp thế nào...”
“Sau khi cố gắng học tập tất cả các kỹ thuật, tôi quyết định gia nhập công ty này, hy vọng sẽ sửa đổi từ gốc đến ngọn những thói quen xấu trong công ty như lười biếng, trốn việc, bằng mặt không bằng lòng với sếp...”
Phó Tranh vẫn phát biểu điềm tĩnh trên sân khấu, Ninh Uyển bên dưới cảm thấy mặt hơi đau...
Mặc dù không chỉ đích danh tên họ, nhưng mọi người không ngốc, Ninh Uyển hứng lấy ánh mắt đồng tình muốn cười nhưng không thể cười từ bốn phương tám hướng, tình yêu đối với Phó Tranh trong lòng bỗng chốc biến sạch.
Cô đã nói nhiều chuyện khác với anh, sau lại chỉ nhớ mỗi những thứ này? Kỹ năng lười biếng, trốn việc không thể quên hết đi sao?
Người đàn ông rác rưởi, tối nay ngủ ngoài sofa đi!
Mặt Ninh Uyển vừa nóng vừa đỏ, chỉ cảm thấy xấu hổ sắp chết, quả nhiên Phó Tranh âm hiểm, thì ra đã muốn chỉnh cô từ sớm, quả thực ‘học cách người Tây chống giặc phương Tây’ đối xử với cô, từ sau khi xuất sư đã chuẩn bị dùng cách tương tự xử lý cô rồi....
Tuy nhiên vào lúc Ninh Uyển cảm thấy vô cùng mất mặt trong lòng ngàn vạn lần, Phó Tranh cười nhìn cô một cách nuông chiều.
“Được rồi, Ninh Uyển, tôi cũng không phải phê bình đích danh em vào liên hoan cuối năm.”
Giọng nói và ánh mắt của Phó Tranh trở nên dịu dàng: “Vì đây không phải lỗi của em.”
Phó Tranh nhìn mọi người một lần nữa, khôi phục lại vẻ quyết đoán và nghiêm túc nắm quyền sinh sát trong tay: “Trong một công ty, một nhân viên cố gắng, sẵn sàng chịu khổ, sẵn sàng làm việc muốn lười biếng, trốn việc, bằng mặt không bằng lòng với ông chủ, đây không phải lỗi của nhân viên, là lỗi của công ty.”
“Nếp sống như vậy ở công ty Chính Nguyên không phải do bất cứ cá nhân nhân viên nào gây nên, người nên tự kiểm điểm trước giờ không phải nhân viên, mà là đối tác như chúng ta. Vì một công ty thực sự tốt sẽ không để một nhân viên tốt phải dựa lười biếng, trốn việc, bằng mặt không bằng lòng với ông chủ để mưu sinh bên bờ vực, sẽ không để một nhân viên chân chính nào uổng phí công sức, sẽ không để bất cứ cá nhân cố gắng nào thất vọng, cũng sẽ không để cho bất cứ người nào lười biếng, trốn việc, bằng mặt không bằng lòng với ông chủ có không gian sinh tồn.”
“Từ trước đến nay, chúng ta luôn hô hào khẩu hiệu để các luật sư trẻ trưởng thành, nhưng thực tế là đôi khi cũng quên mất, đối tác như chúng ta cũng cần phải trưởng thành và đổi vị trí đồng cảm.”
“Tôi cảm ơn sự dạy dỗ một cách chân thành và không giữ lại chút gì của Ninh Uyển, cũng hy vọng các vị thấu hiểu, lười biếng; trốn việc; bằng mặt không bằng lòng với cấp trên thế nào, bây giờ tôi đã ở trình độ chuyên nghiệp rồi, cho nên sau khi cải cách chế độ, có thể sẽ không ai còn có thể lười biếng, trốn việc; bằng mặt không bằng lòng với ông chủ nữa, vì mọi người biết, tôi cũng biết.” Phó Tranh cười, “Về phương diện này, Ninh Uyển thật sự là trình độ chuyên nghiệp.”
Ninh Uyển không kìm được cảm xúc, cô là người cười đầu tiên.
Dưới sân khấu bỗng chốc vang lên tiếng cười, gương mặt của Cao Viễn cũng lộ vẻ bất lực, những đối tác khác cũng đang cười, bầu không khí vô cùng thoải mái.
“Vấn đề của chế độ do đối tác chúng tôi chịu trách nhiệm, môi trường nhân văn trong công ty chúng tôi cũng sẽ tiếp tục cố gắng, chỉ hy vọng mỗi người có tín ngưỡng, mỗi người cố gắng đều sẽ không bị phụ lòng...”
Sau đó, Phó Tranh cũng giới thiệu ngắn gọn về đội ngũ dịch vụ pháp lý xã khu và kế hoạch hủy bỏ hồ nhân tài, giải thích tất cả những thứ cần giải thích, sau đó anh mời mỉm cười chào mọi người rồi bước xuống.
“Tôi còn có chút chuyện, cần rời khỏi đây một lát, cần phải gặp một người rất quan trọng, xin mọi người cứ tiếp tục tận hưởng đêm nay.”
Hả??
Chưa kể mọi người đều bối rối không hiểu, Ninh Uyển là người đầu tiên đầu đầy dấu hỏi, đợi Phó Tranh lâu như vậy, kết quả người đàn ông này lên bục nói chuyện, vô duyên vô cớ cue* cô một cái, sau đó lại muốn biến mất?
*Ám chỉ, nhắc đến
Là chuyện gì đáng để anh vội vã như thế? Đến cả bạn gái của anh mấy ngày không gặp cũng vứt bỏ lại! Theo lý thì gần đây Phó Tranh không có vụ án nào phải bận rộn, thế giới thực cũng đâu có việc gì lớn đâu… Còn người quan trọng cần gặp? Quan trọng như thế à?
Khi nãy nhớ Phó Tranh bao nhiêu, bây giờ trong lòng Ninh Uyển lại mất mát bấy nhiêu, cô không kìm được cầm điện thoại, nhắn cho Phó Tranh một tin chua chát.
“Người anh muốn gặp, còn quan trọng hơn bạn gái?”
Thực ra gửi xong Ninh Uyển liền hối hận, hành vi này của cô quả thực là biển giấm cuồn cuộn, thế nhưng vừa muốn thu hồi, Phó Tranh đã trả lời.
“Ừm, là một người còn quan trọng hơn bạn gái.”
“...”
Theo như Ninh Uyển biết, mẹ Phó Tranh gần đây đi du lịch theo đoàn đến New Zealand mười ngày, không ở trong nước, vậy cái người còn quan trọng hơn cả bạn gái? Haha.
Cái này đúng là không còn khát vọng sinh tồn nữa...
Đêm nay là liên hoan thường niên, bầu không khí rất sôi động, Ninh Uyển không tiện nổi giận, chỉ là nhìn cái hộp quà nhỏ ngẫu nhiên đáng thương, nghĩ đến Phó Tranh chạy đi gặp người quan trọng hơn cả cô, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm giác mất mát bị bỏ rơi.
Buổi liên hoan đã dần kết thúc, có nhiều người kéo theo gia đình hoặc không còn độc thân, họ đều chuẩn bị rời đi, Thiệu Lệ Lệ đang gào thét Thái Trân cùng giúp nhấc cái hộp phần thưởng ngẫu nhiên lớn về nhà. Ninh Uyển thu cái hộp phần thưởng nhỏ vào trong túi xách, quàng khăn, cũng chuẩn bị rời khỏi phòng.
Người khác đều có người đón, nhưng tiếc là cô không có.
Nhưng đang nghĩ như vậy, điện thoại bỗng kêu, Ninh Uyển cúi đầu nhìn, không ngờ là Phó Tranh đang gặp người quan trọng hơn mình.
Điện thoại vừa thông, Phó Tranh không cho Ninh Uyển cơ hội nói chuyện: “Ở ngoài cửa, rẽ ở chỗ ngã rẽ bên trái, nhanh một chút, anh đang đợi em, bên ngoài lạnh lắm.”
“....”
Mặc dù hơi không vui, nhưng Ninh Uyển vẫn mím môi đến chỗ ngã rẽ theo chỉ dẫn của Phó Tranh, quả nhiên Phó Tranh đang đợi ở đó, thậm chí còn lái chiếc xe thể thao Pagani đặc biệt bắt mắt của anh.
Ninh Uyển có chút chua chát: “Gặp xong người quan trọng rồi nhớ đến em à?”
Phó Tranh lại không giải thích, anh chỉ cười: “Sao lại giống hũ giấm thế này?” Anh nói xong, không đợi Ninh Uyển phản ứng, đã cúi người hôn chóp mũi Ninh Uyển, sau đó vò đầu cô, hơi chồm người xuống, để tầm mắt của anh ngang với Ninh Uyển.
“Lúc nãy không gặp ai.”
“?”
“Nhưng giờ gặp rồi.”
Ninh Uyển hơi mù mờ: “Gì cơ?”
“Người quan trọng hơn cả bạn gái, giờ đã gặp rồi.”
Vẻ mặt Ninh Uyển ngờ vực, cô nghi ngờ Phó Tranh đang chơi đố vui gì đó với mình.
Phó Tranh lại không giải thích, chỉ nhìn Ninh Uyển chăm chú: “Phần thưởng ngẫu nhiên của liên hoan thường niên tối nay, em đã rút rồi chứ?”
“Ừm, một cái hộp nhỏ lắm.” Nói đến chuyện này, Ninh Uyển lại không nhịn được phàn nàn: “Phần thưởng ngẫu nhiên của các anh, khác biệt cũng quá lớn đi, Thiệu Lệ Lệ lấy được thứ to như vậy, em lại lấy thứ nhỏ như này.... Đúng là mọi chuyện không lo nghèo khó, chỉ lo giàu có phân chia không đều....”
“Em mở ra xem đi.”
“Hả?”
“Cái phần thưởng ngẫu nhiên đó, em mở ra xem đi. Bây giờ mở ra.”
Mặc dù Ninh Uyển hơi bất ngờ, nhưng vẫn vô thức nghe theo đề nghị của Phó Tranh, cô lấy hộp nhỏ đó từ trong túi, sau đó bóc nó ra.
Sau khi xé mở giấy gói bên ngoài của hộp quà, Ninh Uyển nhìn bề ngoài của chiếc hộp bên trong, tay cô hơi run, khi toàn bộ giấy gói được tháo, cuối cùng chiếc hộp đã xuất hiện hoàn chỉnh trước mắt cô.
Đó là một chiếc hộp đỏ xinh xắn, màu sắc thể hiện chuyện hỷ rõ ràng, phía trên in tên thương hiệu Ninh Uyển biết: Cartier.
“Mở ra xem đi, thích không?”
Lúc này tim Ninh Uyển đập như trống, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, thế nhưng tay nhanh hơn não, cô thuận thế mở hộp ra, sau đó nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nằm bên trong.
Phó Tranh chỉ mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ của cô: “Không phải tất cả thứ nhỏ đều rẻ tiền, em biết bên trong cái hộp lớn của Thiệu Lệ Lệ là gì không? Đó chỉ là một cái cây phát tài mà thôi, cái hộp lớn nhất mà cô ấy lấy thực chất là phần thưởng ngẫu nhiên rẻ nhất, vẻ ngoài và bên trong của rất nhiều chuyện đều có chênh lệch, lớn và nhỏ không phải là tiêu chuẩn để đánh giá giá trị của một sự vật.”
Mặc dù không đúng lúc lắm, nhưng Ninh Uyển vẫn không thể không nghĩ đến Thiệu Lệ Lệ, cô ấy hì hục kéo chiếc hộp lớn như vậy về nhà, lúc mở ra phát hiện chỉ là một cây phát tài, có lẽ sẽ tức chết mất....
Thế nhưng Phó Tranh không cho Ninh Uyển cơ hội nghĩ lung tung thêm nữa, anh lấy hộp nhẫn từ tay Ninh Uyển, sau đó quỳ một gối, lần đầu tiên trông anh có chút căng thẳng, như thể người vừa bình tĩnh phát ngôn trên sân khấu hoàn toàn là một người khác.
“Ninh Uyển, em đồng ý lấy anh không?”
Ninh Uyển nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trong lòng vẫn còn kinh ngạc: “Anh thiết kế món quà ngẫu nhiên này?”
“Đúng.”
“Vậy.... Người anh cần gặp quan trọng hơn cả bạn gái?”
“Vợ tương lai.” Phó Tranh khẽ cười, “Em đồng ý thì là phải.”
Thậm chí cho dù là khoảnh khắc này, người đàn ông này cũng không quên làm nũng và tỏ ra yếu đuối: “Mặt đất lạnh lắm, anh quỳ đã có chút mệt, em thật sự không đồng ý nhanh chút để anh đứng dậy à?”
“Hơn nữa anh vì vợ cả, đặc biệt lái vợ bé đến đây.”
Ninh Uyển là người thích ăn mềm không thích ăn cứng điển hình, đợi khi cô tỉnh lại, cô đã gật đầu lia lịa, Phó Tranh cũng đã đứng dậy từ dưới đất, người đàn ông này hôn ấn đường cô, sau đó đeo nhẫn kim cương vào ngón tay cô mà không cho cô nói thêm điều gì.
“Được rồi, bây giờ vợ cả cũng có rồi.”
“Lúc trước em mua cho anh Gartier, thế anh có đi có lại, mua cho em Cartier.” Phó Tranh hôn Ninh Uyển, “Vẫn luôn muốn mua cho em, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.”
Ninh Uyển nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay của mình, cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thực được cầu hôn, cũng có chút căng thẳng lắp bắp: “Cái này… Thế.... Chuyện này có thể không tính không? Sự việc xảy ra đột ngột quá, cho nên em cũng đồng ý nhanh quá! Em vẫn chưa chuẩn bị xong, anh để em làm công tác tâm lý lại, làm lại một lần nữa nhé...”
“Đồng ý rồi là không thể thất hứa đâu.” Phó Tranh ôm lấy eo cô, “Bên ngoài lạnh lắm, lên xe đi, bà Phó!”
Chỉ riêng danh xưng này đã khiến tai Ninh Uyển mềm nhũn, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Đến khi cô đã ngồi trong xe vẫn có cảm giác như đang mơ.
Phó Tranh chất đầy hoa hồng đỏ trong khoang xe Pagani, Ninh Uyển vừa bước vào giống như bước vào một khu vườn nhỏ, thậm chí chân cũng không dám duỗi linh tinh, sợ đạp hỏng hoa tươi.
Bỗng chốc cô hơi giở khóc giở cười: “Lái xe thể thao cầu hồn, có phải quá khoa trương rồi không?”
“Bởi vì anh cũng không nghĩ ra cách khác.” Nói đến đây, Phó Tranh có thẹn thùng hiếm có, giọng nói không tự nhiên: “Cho nên muốn dâng thứ anh thích nhất đến trước mặt em, đây là chiếc xe anh thích nhất, sau này ghế phụ lái chỉ thuộc về em.”
“Anh yêu thương chiếc xe này như vậy, lúc đầu lái nó đến chống lưng cho em, có phải đã có suy nghĩ không an phận với em rồi? Xét cho cùng đã gọi là vợ nhỏ, không thể tùy tiện lái xe ra cho đồng nghiệp nào đó ngồi chứ?”
“Không có.” Thế nhưng đến lúc này, người đàn ông Phó Tranh này vẫn khá cứng miệng, lảng tránh ánh mắt điềm tĩnh nói dối, “Là cái xe này tự nó muốn lái qua, anh cũng không biết chuyện gì nữa.”
???
Có lẽ để tránh khỏi Ninh Uyển tiếp tục truy vấn, Phó Tranh tự mình cúi người hôn chặn miệng của cô.
“Được rồi, đừng hỏi nữa, anh sắp lái xe rồi.”
“Lái vợ nhỏ, chở vợ cả, chúng ta về nhà.”
Ninh Uyển vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay, nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn ngoài cửa sổ, trong lòng là sự ngọt ngào tràn ngập và sự ấm áp bình yên.
Ừm, về nhà thôi.
Khi trước cuộc sống Ninh Uyển không suôn sẻ, luôn cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, bây giờ mọi thứ đều đi đúng hướng, mỗi ngày dồi dào no đủ, lại cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.
“Tối nay là liên hoan thường niên, hai người vẫn còn lăn xả như vậy sao? Có thể thả lòng rồi! Mấy đối tác cấp cao cũng nói, những ngày này có thể vào trạng thái nghỉ ngơi rồi.”
Vì câu nhắc nhở của Thiệu Lệ Lệ, Ninh Uyển mới phản ứng lại từ công việc bận rộn của mình, cô ngẩng đầu liếc quyển lịch để bàn đã lật mấy trang, mới vô tình nhận ra năm nay sắp kết thúc.
Vì đề xuất của Phó Tranh, năm nay bắt đầu hủy bỏ mail khích lệ chủ nghĩa hình thức, mỗi người đều nhận được email đánh giá đích thân đối tác của đội viết, đây là lần đầu tiên các đối tác tự tay viết mail đối đãi như vậy với cấp dưới, biểu cảm của mỗi người mở mail đều không giống nhau, nhưng nhìn ra, mọi người đều rất cảm động.
Trong đó, Thiệu Lệ Lệ là người kích động nhất, vừa đọc vừa suýt lau nước mắt: “Sếp của tớ thật tốt quá đi, tớ không ngờ tớ thức đêm tăng ca sếp cũng đã để ý, trong email còn giới thiệu cho tớ dầu gội gừng và các tinh chất mọc tóc khác của bodyshop, sếp thật sự quá quan tâm thương yêu cấp dưới, không ngờ lại giản dị gần gũi như vậy...”
Đây là một nhân viên thiếu yêu thương điển hình khi nhận được một chút sự quan tâm thương yêu của sếp, liền có thể rực rỡ vì một chút ánh nắng...
Cuối cùng Ninh Uyển không nhịn được nhắc nhở Thiệu Lệ Lệ, nếu sếp của cô ấy đã quan tâm tóc của cô ấy như vậy, thì bớt sắp xếp việc cho cô ấy để cô ấy bớt thức đêm không phải được rồi sao… Đằng này vừa thức đêm vừa giới thiệu sản phẩm mọc tóc cho cô ấy, thật đúng là chủ nghĩa tư bản hiểm ác.
Nhưng rõ ràng hai mắt Thiệu Lệ Lệ đã bị mê hoặc bởi đạn bọc đường chủ nghĩa tư bản này, bây giờ vừa khen ngợi sếp vừa thề năm sau sẽ tiếp tục thức đêm, đồng thời nhanh chóng mua về rất nhiều dầu gội mọc tóc, viên uống đen tóc Wufa, mũ mọc tóc nhập khẩu...
Thế nhưng, mặc dù thức đêm rụng tóc, nhưng ví tiền Thiệu Lệ Lệ cũng theo đó mà phồng lên, bây giờ cô ấy cũng coi như là người sống vui vẻ tự do mua sắm rồi, bây giờ mỗi lần đi siêu thị đều vỗ ngực cực kỳ hăng hái.
“Ninh Ninh, trong siêu thị này, nếu có bất kỳ thứ gì cậu nhìn trúng, cứ tự nhiên lấy nhé!”
Ninh Uyển nghĩ đến vẻ mặt khoa trương của Thiệu Lệ Lệ khi đó, cô không nhịn được cười. Mặc dù thức đêm vất vả, nhưng có làm thì mới có ăn. Thiệu Lệ Lệ trưởng thành rất nhanh, được giao nhiệm vụ quan trọng cũng rất trân trọng cơ hội, mặc dù mệt nhưng mệt vẫn vui vẻ, mệt vẫn đáng giá, bây giờ cô ấy trông càng tự tin càng có thể đảm đương độc lập một mặt.
Sau khi Thiệu Lệ Lệ đặt các sản phẩm mọc tóc, lại nghiên cứu một số quảng cáo cấy tóc, cuối cùng nghĩ đến Ninh Uyển: “Cậu nhận được mail sếp cậu gửi chưa?”
“Chắc nhận được rồi, em vừa nhận được mail của Par Phó này! Chị Ninh Uyển chắc chắn cũng thế.”
Ninh Uyển gật đầu thuận theo lời của Thái Trân, sau đó lén lút chuyển chủ đề.
Cô thật sự đã nhận được thư khích lệ của Phó Tranh, nhưng nói ra có chút khiến người ghen ghét.
Bởi vì cô nhận được chính là thư đích thân Phó Tranh viết tay.
Đến khi Thiệu Lệ Lệ và Thái Trân tản ra, Ninh Uyển nhìn tứ phía không người, mới bí mật mở lá thư ra.
Đập vào tầm mắt là chữ viết lưu loát sinh động và khá sắc nét, lại nhớ đến thư bí mật ô long cầm sai trước đây, Ninh Uyển vẫn hơi xấu hổ. Chữ của Phó Tranh thực sự phù hợp với ngoại hình của anh, còn khá đẹp, chỉ là bình thường cơ hội để vị đối tác cấp cao này viết tay thực sự quá ít, xét cho cùng mỗi luật sư đều có con dấu luật sau khi đăng ký với hiệp hội luật sư, vì thế đến cả các hợp đồng ý kiến pháp lý.... cần ký tên, Phó Tranh cũng trực tiếp dùng con dấu thay thế.
Ninh Uyển mở thư mới phát hiện ra Phó Tranh đã viết dài đằng đẵng mấy trang, có thể khiến vị đối tác ký tên không phải viết này tự tay viết nhiều như vậy, trong phút chốc Ninh Uyển có cảm giác kiêu ngạo, đến khi cô đọc xong nội dung, trong lòng càng xúc động hơn.
Phó Tranh đã cẩn thận đếm mỗi vụ án Ninh Uyển xử lý sau khi cô gia nhập đội, sắp xếp và sửa chữa những thói quen pháp lý sai mà cô đã hình thành nên khi còn ở xã khu, anh cho điểm mọi vụ án cô làm một cách vô cùng công bằng và khách quan, tóm tắt điểm mạnh và điểm yếu của cô, còn đưa ra kế hoạch và gợi ý cho tương lai nghề nghiệp cho cô.
“Những điều ở trên là tổng kết đối xử bình đẳng với mỗi luật sư trong đội, những điều tiếp theo đây là anh nói với tư cách bạn trai, chỉ nói cho em, độc nhất vô nhị.”
Ninh Uyển đọc đến đây, có chút căng thẳng cũng có chút ngọt ngào. Gần đây Phó Tranh đi công tác, buổi liên hoan thường niên tối nay mới có thể quay về, nhưng nhìn vào mảnh giấy anh tự tay viết, Ninh Uyển có ảo giác hai người đang thì thầm, yêu đương vụng trộm sau lưng đồng nghiệp và các thành viên trong đội.
“Cảm ơn em đã mang đến cho anh đoạn trải nghiệm vô cùng đặc biệt, cảm ơn em chọn đội của anh, càng cảm ơn em chọn anh làm bạn trai em, cảm ơn em đã làm phong phú thêm cuộc đời của anh.”
Lời của Phó Tranh thực ra không hề sến sẩm, nhưng Ninh Uyển đọc tiếp vẫn cảm thấy đầy xúc động và tình cảm dịu dàng, chẳng phải cô cũng cần cảm ơn Phó Tranh sao? Khiến cô cuối cùng cũng thưởng thức phong cảnh khác nhau.
“Đi thôi đi thôi, Ninh Uyển, nhanh lên!”
Ninh Uyển đang cảm khái trong lòng ở bên này, liền bị Thiệu Lệ Lệ dựng dậy: “Tớ lái xe, đưa các cậu đến khách sạn.”
Gần đây Thiệu Lệ Lệ mua xe mới, còn nhận được bằng lái, rất nóng lòng muốn thử, đột nhiên kéo Ninh Uyển và Thái Trân đi, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đưa họ đến khách sạn tổ chức liên hoan thường niên tối nay.
Ninh Uyển và Thái Trân nhìn nhau đồng cảm một cái, quyết định thắt dây an toàn đàng hoàng.
***
Bởi vì năm nay Phó Tranh gia nhập, công ty Chính Nguyên có rất nhiều cải cách chế độ mới, cũng bởi vì năng lực nguồn án của Phó Tranh, doanh thu của công ty tăng lên một tầm cao nữa, phần thưởng của hoạt động liên hoan thường niên rõ ràng đã được nâng cấp.
Vừa bước vào địa điểm tổ chức liên hoan thường niên, Thiệu Lệ Lệ nhìn đống trứng vàng trong góc và chảy nước miếng: “Không biết tớ có cơ hội ném trúng điện thoại hay máy tính bảng không...”
“Cho dù không trúng trứng vàng cũng không sao đâu chị Lệ Lệ.” Thái Trân lần đầu tiên tham gia liên hoan thường niên, sự tò mò và phấn khích vượt qua tất cả, “Dù sao Par Cao cũng nói rồi, năm nay ai cũng có thưởng, không rút thưởng trúng cũng có thể có phần thưởng tham gia!”
“Cũng đúng, nhưng phần thưởng tham gia không phải ai cũng giống nhau, nghe nói là ngẫu nhiên, lúc chúng ta vào hội trường không phải đã được phát một số sao? Nghe nói không rút trúng thưởng sẽ căn cứ vào số mà ngẫu nhiên nhận phần thưởng tham gia, chênh lệch phần thưởng cũng lớn lắm nhé, cậu nhìn đống bên kia chưa? Bây giờ tất cả đều được gói trong hộp quà, không nhìn ra rốt cuộc là thứ gì, nhưng tớ đã hối lộ bên hành chính của chúng ta, bọn họ lén lút nói với tớ, trong đó có nồi nấu nướng, máy làm sữa đậu, ấm siêu tốc, xe đạp leo núi, bộ dụng cụ nhà bếp, gói snack, kem dưỡng tay, còn có bộ dưỡng da, viên canxi, nước mọc tóc, bộ túi ngủ tăng ca của công ty luật.... Tóm lại có những thứ chúng ta nghĩ đến, có những thứ không nghĩ đến, có lớn, có nhỏ, có rẻ, có đắt, những phần thưởng ngẫu nhiên đều có, chênh lệch giá cả rất lớn.”
Thiệu Lệ Lệ vừa thèm thuồng phần thưởng, vừa âm thầm hy vọng cô ấy có thể trúng phần thưởng lớn: “Tóm lại, hộp càng to càng tốt.” Cô chỉ vào cái hộp lớn nhất trong số đống phần thưởng ngẫu nhiên, “Thấy chưa? Tớ muốn cái to nhất đó! Hôm qua tới còn cố ý đến đền thờ khấn vái, xin một cái dấu hiệu! Thứ to nhất này chắc chắn là đắt nhất! Tớ cảm thấy mình có thể trúng, nhìn kích cỡ này giống một cái tủ lạnh, nhà tớ đúng lúc thiếu một cái...”
Rất nhanh những đồng nghiệp khác lần lượt đến, mọi người cùng nhau trò chuyện sôi nổi, tán gẫu về các vụ án của nhau, tán gẫu cuộc sống gần đây, những người bạn trai bạn gái mới, căn nhà mới, xe mới đang chuẩn bị mua...
Trên khuôn mặt mỗi luật sư trẻ đề đầy kỳ vọng và khát khao với tương lai, cho dù Ninh Uyển chỉ lắng nghe đều không tránh khỏi bị cảm xúc của những người xung quanh lây nhiễm và điều khiển. Mọi người đều vô tình nhưng kiên định bước tới một tương lai tốt đẹp hơn.
Bầu không khí trong công ty sau khi chỉnh đốn trở nên rất tốt, những người giống như Thôi Tĩnh cũng bởi vì bị phê bình nêu tên hoặc chế độ trói buộc, lại không có thực tài thực lực, càng ngày càng không thể đục nước béo cò trong công ty, do đó lần lượt đều từ chức, vì thế để trống không ít vị trí trong đội. Có rất nhiều luật sư chăm chỉ chịu khó vốn ở trong hồ nhân tài vượt qua cạnh tranh thi viết và phỏng vấn, có cơ hội vào đội của đối tác. Còn một số luật sư của hồ nhân tài cũng đăng ký tham gia nhóm dịch vụ luật sư xã khu, toàn bộ cơ chế hồ nhân tài đang dần thay đổi theo kế hoạch của Phó Tranh và Cao Viễn.
Bây giờ những người ở lại công ty, không phải người có năng lực thì chính là người chịu thương chịu khó, bây giờ sau khi cải cách, chế độ thưởng phạt phân minh, sẽ không còn nỗi lo càng làm càng sai nữa, chỉ cần làm việc thì có thể được nhìn thấy, chỉ cần nỗ lực thì sẽ không uổng phí, chỉ cần vùi đầu làm việc thì có thể có cơ hội. Vì thế nơi này gần như biến thành vòng tuần hoàn cái thiện, mặc dù không ít người từ chức, tổng thể đội ngũ càng tinh giản, nhưng sĩ khí và sự gắn kết càng bền chặt hơn. Lần trước Ninh Uyển vô tình nghe Phó Tranh nhắc đến, doanh thu năm nay không giảm còn tăng, mà bởi vì ít nhân viên, doanh thu bình quân cũng tăng mạnh, phần thưởng cuối năm mà mỗi luật sư nhận được cũng vì thế càng hào phóng hơn, đây thực sự là một cải cách đã thay đổi toàn bộ bầu không khí của công ty Chính Nguyên.
“Tôi đã chuyển ra khỏi tiểu khu thuê chung ban đầu thuê rồi! Bây giờ thu nhập một tháng cao hơn, cuối cùng có thể gánh vác một mình thuê căn nhà, muốn về nhà có thể có không gian riêng, thật sự quá vui! Mặc dù căn nhà hơi nhỏ, chỉ 30m2 thôi, nhưng bỗng cảm thấy có nơi chốn, hơn nữa trước đây thuê chung, không cho nuôi mèo, bây giờ có căn nhà nhỏ này, tôi đã chính thức nhận nuôi con mèo hoang trước đây tôi vẫn cho ăn, sau này cũng là người có mèo rồi, hoan nghênh mọi người đến nhà tôi vuốt mèo.”
“Tôi muốn mua xe, mọi người có đề xuất gì không?”
“Ồ, xe đạp của cậu sắp thành bốn bánh rồi? Thu nhập năm nay có phải không tồi không?”
“Hì hì, cũng tạm cũng tạm thôi, sắp có thể mua được xe, cho nên chuẩn bị mua cái xe nhỏ thay đi bộ, để tránh sau này mỗi lần đến tham dự phiên tòa của tòa án phải thay đổi nhiều chuyến tàu điện...”
Thật tốt.
Ninh Uyển vừa nghe vừa cảm thấy thật tốt.
Đôi khi thậm chí cô cảm thấy giống như một giấc mộng vậy, thế nhưng bây giờ cô đã thực sự sống vào khoảnh khắc này. Cho dù đối với đồng nghiệp hay là đối với cô, một cuộc sống hoàn toàn mới đã bắt đầu.
Cô đã chính thức gia nhập một đội tốt, bắt đầu làm những vụ án thương mại tha thiết mong ước, đón nhận thử thách mới mỗi ngày.
Và những điều này ngoài sự cố gắng của bản thân, cũng phải cảm ơn Phó Tranh, cảm ơn anh có thể đến xã khu, cảm ơn anh sau khi bị “rèn luyện” có thể suy nghĩ, có thể quyết đoán đi cải cách.
Hiện tại chủ đề nói của đồng nghiệp cũng nói đến điểm này, mỗi người đều cảm khái và cảm kích.
“Vẫn là Par Phó vất cả, dẫn dắt chúng ta chạy vào chủ nghĩa xã hội!”
“Lời này của cậu cẩn thận Par Cao nghe thấy, chắc chắn sẽ ghen, ôm chân lớn cũng không thể chỉ ôm một chân!”
“Hahaha, đúng thế, cảm ơn toàn thể đối tác, giúp chúng ta đến thời đại mới...”
Với những chuyện này, Trần Thước đã bình phục quay về công ty làm việc dường như có ý kiến khác: “Mọi người khen quá đà rồi, Phó Tranh cũng chỉ...”
“Không quá đà không quá đà, biết cậu và người ta từng cộng sự ở xã khu rồi, tình nghĩa sâu sắc không cần nịnh hót, nhưng chúng tôi chưa từng cùng chung hoạn nạn với Par Phó, đương nhiên chỉ có thể thổi phồng kéo gần khoảng cách với người ta rồi!”
...
***
Thực ra lần này Phó Tranh đi công tác cũng đã hai ngày, Ninh Uyển và anh đều gọi video mỗi tối, nhưng lúc này Ninh Uyển nghe các đồng nghiệp nhắc đến tên Phó Tranh, trong lòng chợt vô cớ nhớ anh.
Cuối cùng Ninh Uyển không nhịn được, móc điện thoại nhắn tin cho Phó Tranh: “Có chút nhớ anh.”
Đáng tiếc có lẽ Phó Tranh đang bận, không trả lời.
Mặc dù biết công việc lần này của Phó Tranh là thanh toán phá sản, hơn nữa cũng bởi vì hơi phức tạp, thời gian đàm phán sẽ không ngắn, có thể quay về liên hoan thường niên giữa chừng đã là không tệ rồi, nhưng đến khi liên hoan thường niên bắt đầu, mọi người tụ họp cười rạng rỡ, Phó Tranh vẫn chưa xuất hiện, trong lòng Ninh Uyển không nhịn được hơi hụt hẫng.
Tiết mục liên hoan thường niên nhanh chóng bắt đầu, Cao Viễn đại diện cho các đối tác phát biểu khai mạc liên hoan thường niên đơn giản, sau đó nhường cơ hội biểu diễn lại cho mọi người.
Đến khi những nhân viên mới tuyển năm nay lần lượt biểu diễn hết một loạt tiết mục kỳ dị như hát chênh phô, nhảy hiện đại đồng đều, đọc diễn cảm thơ tuyên truyền giác ngộ, sau đó lại tổ chức cuộc thi đọc thuộc lòng điều luật đen tối, tranh giành trả lời phân tích vụ án... Cuối cùng đã đến phần cao trào nhất của liên hoan thường niên: Rút thưởng!
Thiệu Lệ Lệ kích động không ngừng: “Rút tôi! Rút tôi!”
Nhưng thực tế khá tàn khốc, có thể Thiệu Lệ Lệ bái phật chưa đủ thành tâm, cuối cùng đã bỏ lỡ phần thưởng rút thăm, nhưng rất nhanh trở nên phấn chấn: “Không sao, còn phần thưởng tham dự nhận ngẫu nhiên dựa trên số mà! Để tớ nhận cái hộp to nhất là được rồi. To nhất, to nhất, to nhất!”
Cũng có lẽ vận may đến rồi, đến khi người dẫn chương trình đọc ra số tương ứng của hộp quà to nhất, vậy mà thực sự là Thiệu Lệ Lệ.
Thiệu Lệ Lệ vui mừng sắp chết, ngay lập tức một mình dùng xe kéo nhỏ kéo cái hộp to nhất từ sân khấu đến bên cạnh: “Xem đi? Thế nào gọi là vận may? Đây chính là vận may! Phần thưởng lớn nhất trong phần thưởng tham dự ngẫu nhiên, chính là tớ!”
Mà cũng không biết có phải vận may của Ninh Uyển không tốt lắm không, số ngẫu nhiên của cô, lại nhận thưởng là… một cái hộp vô cùng vô cùng nhỏ?
So sánh như vậy, Thiệu Lệ Lệ nhận được cái hộp to nhất trong đống phần thưởng, mà Ninh Uyển nhận được là thứ nhỏ nhất...
Nhìn cái hộp nhỏ trong tay Ninh Uyển, nét mặt Thiệu Lệ Lệ lộ vẻ thương yêu: “Ninh Ninh à, vận may này của cậu, không tốt lắm nhỉ... Lần sau nếu rảnh thì cứ gửi cá chép koi như tớ đi, cậu cũng sẽ...”
Mặc dù cô không hy vọng nhận được phần thưởng đắt nhất, nhưng Ninh Uyển vốn rất trông đợi phần thưởng ngẫu nhiên, bây giờ nhận được cái hộp nhỏ này, Phó Tranh lại không ở bên, trong lòng quả thực có chút chán nản, nhưng trên mặt vẫn gượng cười: “Có thể tuy hộp nhỏ, nhưng đồ bên trong rất đắt.”
“Cái hộp nhỏ thế này, có thể gói đồ đắt gì trong đó, hơn nữa kích cỡ này chỉ bằng một nửa hộp điện thoại, bây giờ cũng chẳng có thiết bị điện tử gì có thể gói trong cái hộp này, lót vào trọng lượng này, xem ra cũng không giống đồ đắt tiền...”
Thiệu Lệ Lệ nhận được phần thưởng lớn nhất của hội trường, nét đắc ý trong mắt và sự thương cảm với Ninh Uyển đều viết hết lên mặt, Ninh Uyển cười có chút bất đắc dĩ, thế nhưng vào lúc này, cô nhận được tin nhắn của Phó Tranh.
“Sắp đến, còn hai phút.”
Chỉ một câu đơn giản, thế nhưng cả người Ninh Uyển lập tức bật dậy, đến mắt cũng sáng lên, rút thưởng hộp nhỏ nhất không quan trọng, bởi vì Phó Tranh mới là phần thưởng lớn nhất của cô.
Gần như đồng thời, có một chút náo động ở cửa hội trường, Ninh Uyển ngẩng đầu, vượt qua nhiều đồng nghiệp nhìn thấy người mà cô mong nhớ: Phó Tranh mặc vest, vất vả từ đường xa trở về đang tiến vào hội trường liên hoan.
“Par Phó về rồi!”
“Vất vả rồi!”
“Năm nay nên cảm ơn đàng hoàng Par Phó đã gia nhập với chúng ta!”
Đều là những lời tự phát, sau một khoảng thời gian ngắn ồn ào, không biết ai dẫn đầu, hội trường nổ ra một tràng vỗ tay.
“Par Phó nói gì đi!”
“Đúng đó, đúng lúc liên hoan thường niên sắp kết thúc rồi, làm một lời tổng kết đi!”
Có thể thấy, tất cả đồng nghiệp trong công ty đều vô cùng tin tưởng Phó Tranh, mặc dù mới gia nhập công ty Chính Nguyên không lâu, thế nhưng danh tiếng và sự chào đón của Phó Tranh thậm chí vượt qua cả Cao Viễn- nguyên lão thành lập công ty.
Cũng may Cao Viễn sẽ không ghen với vị bạn học thân thiết này, trong tiếng reo hò của mọi người, Cao Viễn nhảy lên bục và nhìn Phó Tranh trêu đùa: “Nếu mọi người đã nói như vậy, Phó Tranh, cậu nói chút gì đi.”
Dáng vẻ Phó Tranh giống như đang tìm người, kết quả chưa tìm thấy đã bị Cao Viễn lôi lên sân khấu, trong sự bất đắc dĩ chỉ có thể lên sân khấu, thế nhưng chuyện đầu tiên sau khi lên bục chính là tiếp tục tìm người trong đám đông.
Khi ánh mắt của anh định vị được Ninh Uyển, cuối cùng Ninh Uyển cũng có thể chắc chắn người anh vô thức tìm kiếm đầu tiên chính là cô.
Người đàn ông này rõ ràng vì đi công tác nên khuôn mặt vẫn mang nét mệt mỏi, thế nhưng khoảnh khắc tầm mắt của anh chạm Ninh Uyển, ánh mắt của anh sáng lên, trên mặt thoáng hiện nụ cười, bỗng chốc tiêu tán đi vẻ nghiêm túc và lạnh nhạt của anh.
Đó là thứ cảm xúc tiềm thức và hoàn toàn không che đậy, như thể cả thế giới chỉ còn lại người trong mắt, như thể chỉ cần có người này bên cạnh là có thể yên tâm làm bất cứ điều gì.
Ánh mắt anh nhìn Ninh Uyển chỉ kéo dài trong vài giây, rất nhanh người đàn ông này trở lại thân phận đối tác cấp cao của mình, nhìn quanh tứ phía, mỉm cười chào với các đồng nghiệp.
Anh là Par Phó của tất cả mọi người, thế nhưng mặt khác, anh chỉ là Phó Tranh của Ninh Uyển.
Mặc dù anh có tiếng lành đồn xa ở công ty Chính Nguyên, thế nhưng Phó Tranh vẫn giữ khoảng cách tốt với mỗi người đồng nghiệp, mọi người vừa gần gũi vừa kính trọng anh, Phó Tranh vừa lên bục liền điều chỉnh độ cao của micro, sau đó anh nhẹ nhàng quét mắt dưới sân khấu, sự reo hò và náo động khi nãy liền lắng xuống.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chú vị đối tác cấp cao tuấn tú này.
Phó Tranh lại rất tùy ý, anh cười: “Chào buổi tối, không cần phải nghiêm túc như vậy, không phải chúng ta đang họp, cũng không phải trên toà, nói một cách riêng tư luật sư chúng ta cũng giống những người hành nghề khác, chính là người bình thường.”
“Thực sự mà nói, để tôi đứng đây với tư cách khách quý bế mạc liên hoan thường niên, tôi có chút xấu hổ, vì có lẽ tôi là người gia nhập đại gia đình công ty Chính Nguyên muộn nhất ở hội trường này, sự thành lập và phát triển lúc trước của công ty Chính Nguyên đều dựa vào sự nỗ lực của những đối tác cấp cao khác, cảm ơn họ đã nâng đỡ và nhường cơ hội phát biểu kết thúc cho tôi.”
Phó Tranh nói đến đây, anh liếc nhìn Cao Viễn cùng đoàn đối tác dưới sân khấu: “Có lẽ họ mong đợi tôi sẽ nói các thứ như ‘để chúng ta ghi nhớ hôm nay, kỳ vọng ngày mai’ khiến mọi người mong chờ một tương lai tươi sáng và khó quên lời nói đêm nay.”
Phó Tranh cười: “Vậy họ nghĩ sai rồi. Tôi sẽ không nói những lời như vậy, có lẽ lát nữa họ sẽ lập tức hối hận vì đưa tôi lên sân khấu và thậm chí muốn đuổi tôi xuống ngay.”
Phó Tranh nhìn quanh hội trường: “Nhưng đã đứng đây rồi, vậy tôi có vài lời muốn nói.”
“Tôi gia nhập công ty này là duyên phận, nhưng sau khi gia nhập, tôi nhanh chóng phát hiện cho dù là chế độ nhân sự hay chế độ thưởng phạt của Chính Nguyên đều tồn tại vấn đề rất lớn. Trước khi gia nhập chính thức, tôi đã làm việc ở cơ sở xã khu vài tháng, như mọi người đã biết, lúc đầu tôi không công bố thân phận của tôi, vì thế đã có một vị ‘sư phụ hướng dẫn’ tốt bụng nắm tay truyền thụ tuyệt kỹ cá muối trọn đời của người ấy cho tôi một cách nhiệt tình và không giữ lại chút gì, bao gồm lười biếng thế nào, trốn việc thế nào, bằng mặt không bằng lòng với sếp thế nào...”
“Sau khi cố gắng học tập tất cả các kỹ thuật, tôi quyết định gia nhập công ty này, hy vọng sẽ sửa đổi từ gốc đến ngọn những thói quen xấu trong công ty như lười biếng, trốn việc, bằng mặt không bằng lòng với sếp...”
Phó Tranh vẫn phát biểu điềm tĩnh trên sân khấu, Ninh Uyển bên dưới cảm thấy mặt hơi đau...
Mặc dù không chỉ đích danh tên họ, nhưng mọi người không ngốc, Ninh Uyển hứng lấy ánh mắt đồng tình muốn cười nhưng không thể cười từ bốn phương tám hướng, tình yêu đối với Phó Tranh trong lòng bỗng chốc biến sạch.
Cô đã nói nhiều chuyện khác với anh, sau lại chỉ nhớ mỗi những thứ này? Kỹ năng lười biếng, trốn việc không thể quên hết đi sao?
Người đàn ông rác rưởi, tối nay ngủ ngoài sofa đi!
Mặt Ninh Uyển vừa nóng vừa đỏ, chỉ cảm thấy xấu hổ sắp chết, quả nhiên Phó Tranh âm hiểm, thì ra đã muốn chỉnh cô từ sớm, quả thực ‘học cách người Tây chống giặc phương Tây’ đối xử với cô, từ sau khi xuất sư đã chuẩn bị dùng cách tương tự xử lý cô rồi....
Tuy nhiên vào lúc Ninh Uyển cảm thấy vô cùng mất mặt trong lòng ngàn vạn lần, Phó Tranh cười nhìn cô một cách nuông chiều.
“Được rồi, Ninh Uyển, tôi cũng không phải phê bình đích danh em vào liên hoan cuối năm.”
Giọng nói và ánh mắt của Phó Tranh trở nên dịu dàng: “Vì đây không phải lỗi của em.”
Phó Tranh nhìn mọi người một lần nữa, khôi phục lại vẻ quyết đoán và nghiêm túc nắm quyền sinh sát trong tay: “Trong một công ty, một nhân viên cố gắng, sẵn sàng chịu khổ, sẵn sàng làm việc muốn lười biếng, trốn việc, bằng mặt không bằng lòng với ông chủ, đây không phải lỗi của nhân viên, là lỗi của công ty.”
“Nếp sống như vậy ở công ty Chính Nguyên không phải do bất cứ cá nhân nhân viên nào gây nên, người nên tự kiểm điểm trước giờ không phải nhân viên, mà là đối tác như chúng ta. Vì một công ty thực sự tốt sẽ không để một nhân viên tốt phải dựa lười biếng, trốn việc, bằng mặt không bằng lòng với ông chủ để mưu sinh bên bờ vực, sẽ không để một nhân viên chân chính nào uổng phí công sức, sẽ không để bất cứ cá nhân cố gắng nào thất vọng, cũng sẽ không để cho bất cứ người nào lười biếng, trốn việc, bằng mặt không bằng lòng với ông chủ có không gian sinh tồn.”
“Từ trước đến nay, chúng ta luôn hô hào khẩu hiệu để các luật sư trẻ trưởng thành, nhưng thực tế là đôi khi cũng quên mất, đối tác như chúng ta cũng cần phải trưởng thành và đổi vị trí đồng cảm.”
“Tôi cảm ơn sự dạy dỗ một cách chân thành và không giữ lại chút gì của Ninh Uyển, cũng hy vọng các vị thấu hiểu, lười biếng; trốn việc; bằng mặt không bằng lòng với cấp trên thế nào, bây giờ tôi đã ở trình độ chuyên nghiệp rồi, cho nên sau khi cải cách chế độ, có thể sẽ không ai còn có thể lười biếng, trốn việc; bằng mặt không bằng lòng với ông chủ nữa, vì mọi người biết, tôi cũng biết.” Phó Tranh cười, “Về phương diện này, Ninh Uyển thật sự là trình độ chuyên nghiệp.”
Ninh Uyển không kìm được cảm xúc, cô là người cười đầu tiên.
Dưới sân khấu bỗng chốc vang lên tiếng cười, gương mặt của Cao Viễn cũng lộ vẻ bất lực, những đối tác khác cũng đang cười, bầu không khí vô cùng thoải mái.
“Vấn đề của chế độ do đối tác chúng tôi chịu trách nhiệm, môi trường nhân văn trong công ty chúng tôi cũng sẽ tiếp tục cố gắng, chỉ hy vọng mỗi người có tín ngưỡng, mỗi người cố gắng đều sẽ không bị phụ lòng...”
Sau đó, Phó Tranh cũng giới thiệu ngắn gọn về đội ngũ dịch vụ pháp lý xã khu và kế hoạch hủy bỏ hồ nhân tài, giải thích tất cả những thứ cần giải thích, sau đó anh mời mỉm cười chào mọi người rồi bước xuống.
“Tôi còn có chút chuyện, cần rời khỏi đây một lát, cần phải gặp một người rất quan trọng, xin mọi người cứ tiếp tục tận hưởng đêm nay.”
Hả??
Chưa kể mọi người đều bối rối không hiểu, Ninh Uyển là người đầu tiên đầu đầy dấu hỏi, đợi Phó Tranh lâu như vậy, kết quả người đàn ông này lên bục nói chuyện, vô duyên vô cớ cue* cô một cái, sau đó lại muốn biến mất?
*Ám chỉ, nhắc đến
Là chuyện gì đáng để anh vội vã như thế? Đến cả bạn gái của anh mấy ngày không gặp cũng vứt bỏ lại! Theo lý thì gần đây Phó Tranh không có vụ án nào phải bận rộn, thế giới thực cũng đâu có việc gì lớn đâu… Còn người quan trọng cần gặp? Quan trọng như thế à?
Khi nãy nhớ Phó Tranh bao nhiêu, bây giờ trong lòng Ninh Uyển lại mất mát bấy nhiêu, cô không kìm được cầm điện thoại, nhắn cho Phó Tranh một tin chua chát.
“Người anh muốn gặp, còn quan trọng hơn bạn gái?”
Thực ra gửi xong Ninh Uyển liền hối hận, hành vi này của cô quả thực là biển giấm cuồn cuộn, thế nhưng vừa muốn thu hồi, Phó Tranh đã trả lời.
“Ừm, là một người còn quan trọng hơn bạn gái.”
“...”
Theo như Ninh Uyển biết, mẹ Phó Tranh gần đây đi du lịch theo đoàn đến New Zealand mười ngày, không ở trong nước, vậy cái người còn quan trọng hơn cả bạn gái? Haha.
Cái này đúng là không còn khát vọng sinh tồn nữa...
Đêm nay là liên hoan thường niên, bầu không khí rất sôi động, Ninh Uyển không tiện nổi giận, chỉ là nhìn cái hộp quà nhỏ ngẫu nhiên đáng thương, nghĩ đến Phó Tranh chạy đi gặp người quan trọng hơn cả cô, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm giác mất mát bị bỏ rơi.
Buổi liên hoan đã dần kết thúc, có nhiều người kéo theo gia đình hoặc không còn độc thân, họ đều chuẩn bị rời đi, Thiệu Lệ Lệ đang gào thét Thái Trân cùng giúp nhấc cái hộp phần thưởng ngẫu nhiên lớn về nhà. Ninh Uyển thu cái hộp phần thưởng nhỏ vào trong túi xách, quàng khăn, cũng chuẩn bị rời khỏi phòng.
Người khác đều có người đón, nhưng tiếc là cô không có.
Nhưng đang nghĩ như vậy, điện thoại bỗng kêu, Ninh Uyển cúi đầu nhìn, không ngờ là Phó Tranh đang gặp người quan trọng hơn mình.
Điện thoại vừa thông, Phó Tranh không cho Ninh Uyển cơ hội nói chuyện: “Ở ngoài cửa, rẽ ở chỗ ngã rẽ bên trái, nhanh một chút, anh đang đợi em, bên ngoài lạnh lắm.”
“....”
Mặc dù hơi không vui, nhưng Ninh Uyển vẫn mím môi đến chỗ ngã rẽ theo chỉ dẫn của Phó Tranh, quả nhiên Phó Tranh đang đợi ở đó, thậm chí còn lái chiếc xe thể thao Pagani đặc biệt bắt mắt của anh.
Ninh Uyển có chút chua chát: “Gặp xong người quan trọng rồi nhớ đến em à?”
Phó Tranh lại không giải thích, anh chỉ cười: “Sao lại giống hũ giấm thế này?” Anh nói xong, không đợi Ninh Uyển phản ứng, đã cúi người hôn chóp mũi Ninh Uyển, sau đó vò đầu cô, hơi chồm người xuống, để tầm mắt của anh ngang với Ninh Uyển.
“Lúc nãy không gặp ai.”
“?”
“Nhưng giờ gặp rồi.”
Ninh Uyển hơi mù mờ: “Gì cơ?”
“Người quan trọng hơn cả bạn gái, giờ đã gặp rồi.”
Vẻ mặt Ninh Uyển ngờ vực, cô nghi ngờ Phó Tranh đang chơi đố vui gì đó với mình.
Phó Tranh lại không giải thích, chỉ nhìn Ninh Uyển chăm chú: “Phần thưởng ngẫu nhiên của liên hoan thường niên tối nay, em đã rút rồi chứ?”
“Ừm, một cái hộp nhỏ lắm.” Nói đến chuyện này, Ninh Uyển lại không nhịn được phàn nàn: “Phần thưởng ngẫu nhiên của các anh, khác biệt cũng quá lớn đi, Thiệu Lệ Lệ lấy được thứ to như vậy, em lại lấy thứ nhỏ như này.... Đúng là mọi chuyện không lo nghèo khó, chỉ lo giàu có phân chia không đều....”
“Em mở ra xem đi.”
“Hả?”
“Cái phần thưởng ngẫu nhiên đó, em mở ra xem đi. Bây giờ mở ra.”
Mặc dù Ninh Uyển hơi bất ngờ, nhưng vẫn vô thức nghe theo đề nghị của Phó Tranh, cô lấy hộp nhỏ đó từ trong túi, sau đó bóc nó ra.
Sau khi xé mở giấy gói bên ngoài của hộp quà, Ninh Uyển nhìn bề ngoài của chiếc hộp bên trong, tay cô hơi run, khi toàn bộ giấy gói được tháo, cuối cùng chiếc hộp đã xuất hiện hoàn chỉnh trước mắt cô.
Đó là một chiếc hộp đỏ xinh xắn, màu sắc thể hiện chuyện hỷ rõ ràng, phía trên in tên thương hiệu Ninh Uyển biết: Cartier.
“Mở ra xem đi, thích không?”
Lúc này tim Ninh Uyển đập như trống, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, thế nhưng tay nhanh hơn não, cô thuận thế mở hộp ra, sau đó nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nằm bên trong.
Phó Tranh chỉ mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ của cô: “Không phải tất cả thứ nhỏ đều rẻ tiền, em biết bên trong cái hộp lớn của Thiệu Lệ Lệ là gì không? Đó chỉ là một cái cây phát tài mà thôi, cái hộp lớn nhất mà cô ấy lấy thực chất là phần thưởng ngẫu nhiên rẻ nhất, vẻ ngoài và bên trong của rất nhiều chuyện đều có chênh lệch, lớn và nhỏ không phải là tiêu chuẩn để đánh giá giá trị của một sự vật.”
Mặc dù không đúng lúc lắm, nhưng Ninh Uyển vẫn không thể không nghĩ đến Thiệu Lệ Lệ, cô ấy hì hục kéo chiếc hộp lớn như vậy về nhà, lúc mở ra phát hiện chỉ là một cây phát tài, có lẽ sẽ tức chết mất....
Thế nhưng Phó Tranh không cho Ninh Uyển cơ hội nghĩ lung tung thêm nữa, anh lấy hộp nhẫn từ tay Ninh Uyển, sau đó quỳ một gối, lần đầu tiên trông anh có chút căng thẳng, như thể người vừa bình tĩnh phát ngôn trên sân khấu hoàn toàn là một người khác.
“Ninh Uyển, em đồng ý lấy anh không?”
Ninh Uyển nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trong lòng vẫn còn kinh ngạc: “Anh thiết kế món quà ngẫu nhiên này?”
“Đúng.”
“Vậy.... Người anh cần gặp quan trọng hơn cả bạn gái?”
“Vợ tương lai.” Phó Tranh khẽ cười, “Em đồng ý thì là phải.”
Thậm chí cho dù là khoảnh khắc này, người đàn ông này cũng không quên làm nũng và tỏ ra yếu đuối: “Mặt đất lạnh lắm, anh quỳ đã có chút mệt, em thật sự không đồng ý nhanh chút để anh đứng dậy à?”
“Hơn nữa anh vì vợ cả, đặc biệt lái vợ bé đến đây.”
Ninh Uyển là người thích ăn mềm không thích ăn cứng điển hình, đợi khi cô tỉnh lại, cô đã gật đầu lia lịa, Phó Tranh cũng đã đứng dậy từ dưới đất, người đàn ông này hôn ấn đường cô, sau đó đeo nhẫn kim cương vào ngón tay cô mà không cho cô nói thêm điều gì.
“Được rồi, bây giờ vợ cả cũng có rồi.”
“Lúc trước em mua cho anh Gartier, thế anh có đi có lại, mua cho em Cartier.” Phó Tranh hôn Ninh Uyển, “Vẫn luôn muốn mua cho em, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.”
Ninh Uyển nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay của mình, cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thực được cầu hôn, cũng có chút căng thẳng lắp bắp: “Cái này… Thế.... Chuyện này có thể không tính không? Sự việc xảy ra đột ngột quá, cho nên em cũng đồng ý nhanh quá! Em vẫn chưa chuẩn bị xong, anh để em làm công tác tâm lý lại, làm lại một lần nữa nhé...”
“Đồng ý rồi là không thể thất hứa đâu.” Phó Tranh ôm lấy eo cô, “Bên ngoài lạnh lắm, lên xe đi, bà Phó!”
Chỉ riêng danh xưng này đã khiến tai Ninh Uyển mềm nhũn, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Đến khi cô đã ngồi trong xe vẫn có cảm giác như đang mơ.
Phó Tranh chất đầy hoa hồng đỏ trong khoang xe Pagani, Ninh Uyển vừa bước vào giống như bước vào một khu vườn nhỏ, thậm chí chân cũng không dám duỗi linh tinh, sợ đạp hỏng hoa tươi.
Bỗng chốc cô hơi giở khóc giở cười: “Lái xe thể thao cầu hồn, có phải quá khoa trương rồi không?”
“Bởi vì anh cũng không nghĩ ra cách khác.” Nói đến đây, Phó Tranh có thẹn thùng hiếm có, giọng nói không tự nhiên: “Cho nên muốn dâng thứ anh thích nhất đến trước mặt em, đây là chiếc xe anh thích nhất, sau này ghế phụ lái chỉ thuộc về em.”
“Anh yêu thương chiếc xe này như vậy, lúc đầu lái nó đến chống lưng cho em, có phải đã có suy nghĩ không an phận với em rồi? Xét cho cùng đã gọi là vợ nhỏ, không thể tùy tiện lái xe ra cho đồng nghiệp nào đó ngồi chứ?”
“Không có.” Thế nhưng đến lúc này, người đàn ông Phó Tranh này vẫn khá cứng miệng, lảng tránh ánh mắt điềm tĩnh nói dối, “Là cái xe này tự nó muốn lái qua, anh cũng không biết chuyện gì nữa.”
???
Có lẽ để tránh khỏi Ninh Uyển tiếp tục truy vấn, Phó Tranh tự mình cúi người hôn chặn miệng của cô.
“Được rồi, đừng hỏi nữa, anh sắp lái xe rồi.”
“Lái vợ nhỏ, chở vợ cả, chúng ta về nhà.”
Ninh Uyển vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay, nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn ngoài cửa sổ, trong lòng là sự ngọt ngào tràn ngập và sự ấm áp bình yên.
Ừm, về nhà thôi.
Bình luận facebook