Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
CHƯƠNG 102: KHÔNG THOẢI MÁI THÀNH THÂN
CHƯƠNG 102: KHÔNG THOẢI MÁI THÀNH THÂN
Tống Vân Cương lắc đầu thê lương, không chịu tin tưởng: “Bổn vương không tin, Phụ hoàng tại sao lại đội đãi với chúng ta như vậy? Chúng ta là con ruột của ông ta!” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu bi thương của chàng vẫn tiết lộ đáy lòng chàng khủng hoảng tuyệt vọng, chàng rất tin lời nói Gia Cát Minh.
Gia Cát Minh nhìn cùng núi mây mù xa xa, như con quái thú khổng lồ ngẩng đầu ưỡn ngực như hổ rình mồi. Nơi đây, cũng là nơi Ôn Yến táng thân.
Tưởng tượng như vậy, tâm đau không nói nên lời, sớm biết như vậy, trước đó chàng đã buộc nàng rời khỏi kinh thành, không cho nàng xuất hiện trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, bây giờ nhớ tới, hối hận tới xanh ruột.
Vừa đau lòng cho Ôn Yến, chàng nhớ tới Tống Vĩnh Kỳ, làm sao để chàng ta hiểu rõ Ôn Yến đã vùi thân? Chỉ đành gạt chàng ta trước thôi!
Nhịn xuống phẫn nộ và đau đớn tràn đây, chàng quay đầu hỏi Tống Vân Cương : “Ôn Yến có để lại vật phẩm tùy thân nào không?”
Tống Vân Cương mờ mịt lắc đầu: “Không có, không có cái gì cả.”
Gia Cát Minh siết chặt nắm tay: “Ngươi lục soát khắp nơi này, ngay cả món đồ nào của nàng ấy cũng không tìm thấy ư? Thi thể không thấy thì thôi, trang sức hay khuyên tai của nàng ấy, cái gì cũng không có?
Tống Vân Cương được chàng nhắc nhở, mới bỗng tỉnh ngộ lấy từ trong ngực ra một chiếc trâm cài tóc: “Tìm được cái này ở bãi tha ma, có phải của nàng ấy không?”
Gia Cát Minh nhìn cây trâm sáng bóng trong tay phát ra ánh sáng xanh lục, trong lòng khó chịu rối tinh rối mù, là của nàng, sau khi nàng quay về kinh, vẫn dùng cây trâm này, không có trang sức dư thừa nào khác.
Chàng vươn tay, tay run nhè nhẹ, nhận cây trâm ngọc bích ấy, cổ họng khô khốc, chàngmở to mắt, che dòng lệ nam nhi sắp rơi, nhưng không thể nào che giấu cổ họng nghẹn ngào, nói: “Ta sẽ quay về nói rõ với Kỳ, ngươi tốt nhất là quản kĩ đám người của ngươi, để chúng không tiết lộ chút tin tức nào.”
Tống Vân Cương thấp giọng nói: “Lừa không được lâu đâu, nàng ấy không về được.”
Gia Cát Minh lo lắng trong lòng, giống như bị mèo cào loạn lên, thiên ti vạn lũ, không biết nơi nào là đầu, nơi nào là đuôi, chàng muốn để đầu óc thanh tỉnh để suy nghĩ, nhưng trong lòng lại không có chủ kiến gì, có thể làm gì được bây giờ? Không có năng lực giấu giếm thì phải làm sao? Đành kệ trước, qua được ngày nào hay ngày ấy.
Tống Vĩnh Kỳ ở kinh thành tìm, tới chạng vạng mới hồi phủ, lại nhìn Gia Cát ngày mai sẽ quay về, chàng kéo thân thể mệt mỏi đến sân Gia Cát Minh, hỏi: “Ngươi ra khỏi thành có bị phát hiện không?”
Gia Cát Minh ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cả ngày bôn ba, trên quần áo chàng ấy đã dính đầy bụi đất, khuôn mặt tuấn tú không có sự sáng sủa như xưa, vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng.
Chàng ta ngăn chặn chua xót trong lòng, lấy từ trong ngực ra một phong thư và một cây trâm, nói: “Ta đã thấy nàng ấy!”
Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ híp lại, nhanh chóng lấy trong tay chàng ta cây trâm và phong thư, phong thư này được gấp thành mấy phần, sau khi mở ra để lại rất nhiều nếp gấp, chàng nhìn chữ viết bên trên, là chữ Ôn Yến. phong thư không dài, chỉ ngắn ngủi nói mấy câu: Kỳ, ta ra ngoài mấy ngày, chờ sau khi người thành thân thì sẽ về, không phải lo lắng cho ta, ta tốt lắm!
“Nàng ấy đi đâu? Còn nói gì không?” Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh, có chút oán thán hỏi: “Vì sao ngươi không đưa nàng ấy về trước rồi nói sau? Nàng rời đi một mình có sao không? Vì sao không mang theo Thiên Sơn rời đi?”
Gia Cát Minh nói: “Ta ở một ngôi chùa tìm thấy nàng, lúc tìm thấy nàng ấy, nàng ấy chỉ nói muốn tĩnh tâm mấy ngày, còn bảo ta nói với ngươi một tiếng, ta sợ ngươi không tin, nên để nàng ấy viết thư báo bình an cho ngươ. Nàng ấy bảo chúng ta tạm thời không cần đi tìm nàng ấy, nàng ấy nói nàng ấy sẽ quay về.”
Lúc Gia Cát nói mấy câu ấy vô cùng bình tĩnh, câu nói cũng rất ngắn ngủn, không có âm cuối, mấy câu nói ấy, chàng ta đã tập luyện trong lòng hơn trăm lần, chỉ mong nói không lộ sơ hở. nhưng cho dù chàng ta bình tĩnh nhường nào, chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ cẩn thận chú ý, vẫn có thể nhận ra trong giọng nói chàng ta hơi run run.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ một lòng chỉ dồn vào phong thư Ôn Yến gửi chàng, trong lòng có bất an và áy náy không nói nên lời, nên không để ý tới Gia Cát Minh.
Gia Cát Minh không nói nữa, chỉ thu lại mấy bộ sách, còn cả vài bộ quần áo thường mặc chàng ta để ở Vương phủ.
Tỗng Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn chàng ta: “Ngươi thu dọn đồ đi đâu?”
Gia Cát Minh thu lại vẻ mặt, chỉ nợ cụ cười yếu ớt bất đắc dĩ: “Y quán gân đây chắc vội lắm, có lẽ một thời gian ta sẽ không ở lại đây.”
Tống Vĩnh Kỳ không nghi ngờ, dừng một lúc, chàng hỏi: “Nàng ấy có nói lúc nào về không?”
Gia Cát Minh không quay đầu lại, dùng sức ngăn sự chua xót trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nàng ấy chưa nói.”
Tống Vĩnh Kỳ mờ mịt ngồi trên ghế, thở dài một hơi: “Gia Cát, ngươi cảm thấy Bổn vương nên nhịn cơn tức này không?”
Gia Cát Minh ôm sách vở, quay đầu nhìn chàng, trên mặt vô cùng lo lắng: “Ngươi muốn thế nào?”
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu cười khẽ: “Bổn Vương có thể làm sao?” Giọng nói chưa sự châm chọc.
Gia Cát Minh nói giọng khàn khàn: “Tính mạng gia tộc mẫu hậu ngươi, còn cả tính mạng bộ hạ trung thành với ngươi đều ở trên tay, tự ngươi suy ngẫm đi!”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng cười: “Có đôi khi Bổn vương rất muốn đánh cược với Phụ hoàng một phen, nếu Bổn vương trái ngược ý chỉ của ông ta, ông ta chắc chắn không nói một lời hạ sát thủ.”
Gia Cát Minh nhíu mày nói: “Ngay cả chính phụ thân ruột ông ta còn có thể ra tay được, còn có thứ gì không làm được nữa? Giờ phút này ngươi mới nói đánh cược với lão ta một phen, thắng, đương nhiên là tốt, nhưng thua thì sao?”
Tống Vĩnh Kỳ thật lâu không lên tiếng, tuy chàng không muốn thừa nhận Phụ hoàng chàng giết cha hành thích vua, nhưng điều này hiển nhiên là sự thật.
Thở một hơi thật dài, chàng xoay người đi ra ngoài, Ninh An Vương phủ , mọi người vui sướng, đèn lồng đỏ rực vui vẻ treo khắp vườn, anh vào trong mắt chàng, lại như dòng máu tươi bình thương xinh đẹp.
Gia Cát Minh gần như chỉ dùng tâm trạng chạy trốn rời khỏi Vương phủ, chàng ta sợ ở lâu thêm một khắc, đau xót đáy lòng sẽ không che dấu được, trào ra.
Giờ phút này, chàng ta ghen tị với Tống Vĩnh Kỳ, bởi vì chang cái gì cũng không biết, mà chàng ta, thà rằng không biết gì, coi như Ôn Yến mất tích rời đi.
Hôn lễ cử hành đúng hạn.
Mọi người biết Ninh An Vương gia nạp phi, còn là ý chỉ lúc lâm chung của Thái hậu, nên gần như cả triều văn võ đều tham gia tiệc cưới.
Đầu tiên hai người vào cung lễ bái tổ tiên và linh vị Thái hậu, rồi tới Điện Chính nghĩa thăm Đế hậu, sau khi bái đường trong cung thì về phủ.
Hoàng đế cười vô cùng vui vẻ, ông ta kéo tay Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Hôm nay Trẫm rất vui, Kỳ Nhi, về sau đối xử tót với Vũ Trúc, nàng ấy là cô nương tốt, đáng giá để con nhiệt tình đối đãi, còn về chuyện quá khứ, người cũ, cần quên thì quên đi, cần buông thì buông thôi, dù gì người còn sống thì phải sống cho tốt, mới có thể để người đi trước không nhớ thương.”
Tống Vĩnh Kỳ gần như cắn răng bật máu, mới có nhẫn nhịn sự ghê tởm và đau đớn, chàng bái lễ: “Nhi thần tuân chỉ!” Chí tuân chỉ thôi, còn không làm việc sư thừa.
Chính hoàng hậu giao Điện Chính nghĩa cho họ, phút cuối cùng, Hoàng hậu cầm tay chàng nói: “Đứa nhỏ, mẫu hậu biết làm khó con rồi, nhưng mà, cuộc sống khó khăn thế nào cũng phải sống tốt.”
Tống Vĩnh Kỳ vâng một tiếng, xoay người, chết lặng nắm tay nương tử mới của chàng, đi từng một bước rời khỏi hoàng cung.
Trần Vũ Trúc vẫn đội khăn đỏ, lúc trước hai người chưa từng gặp nhau, không ở trên xe ngựa, Tống Vĩnh Kỳ không nói chuyện, Trần Vũ Trúc cũng không dám nói chuyện, hai người yên lặng, theo đội danh dự về Vương phủ.
Đêm nay, Tống Vĩnh Kỳ uống đến say mềm, chàng gần như chạm chén với từng vị đại nhân trên tiệc rượu, mà mỗi lần đều uống một hơi cạn sạch. Tiểu Tam Tử đi theo chàng, cũng cản giúp chàng mấy chén, nhưng phần lớn là Tống Vĩnh Kỳ uống.
Tống Vĩnh Kỳ say bất tỉnh nhân sự, được đưa vào tân phòng.
Trần Vũ Trúc đội khăn đỏ, ngồi trên giường, thấy Tống Vĩnh Kỳ được đưa vào trong, nàng ta vội vàng đứng dậy, nhường vị trí cho Tống Vĩnh Kỳ nằm xuống.
Hạ nhận lui ra hết, trong tân phòng, nến đỏ thiêu đốt nhảy múa, giọt nến giữ lại sát cạnh, dừng trên đỉnh nến, sáp nến không nhỏ xuống dưới mà men dọc theo cây nến chảy xuống. trên sàn đá cẩm thạch trắng noãn, từng giọt từng giọt đỏ hoa lệ!
Trần Vũ Trúc nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông dần dần truyền tới, mùi rượu gay mũi sộc tới, nàng ta xốc khăn trùm đầu, hơi thẹn thùng nhìn người đàn ông trên giường, mặt chàng đẹp như quan ngọc, tuấn lãng phi phàm, hỉ bào trên thân càng tăng thheem phần tuấn tú. Nàng ta si ngốc nhìn chàng, trước kia chưa bào giờ gặp, chỉ biết chàng là Tướng quân Phi Ưng, chiến công hiển hách, là anh hùng trên chiến trường, có thể gả cho anh hùng như vậy là mong muốn suốt đời nàng ta.
Nàng ta muốn sai người lấy khăn nóng qua đây lau mặt cho chàng, nhưng cứ thế này đi ra ngoài, sợ bị hạ nhân chê cười, nên đành lấy khắn tay nàng ta lau hai má chàng chút.
Tay đột nhiên bị vầm lấy, Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên mở to mắt, ánh mắt chàng sắc bén, Trần Vũ Trúc sợ tới mức vội vàng rút tay lại, lấy khăn voan bịt kín.
Dù chỉ là cái liếc mắt thoáng quá, Tống Vĩnh Kỳ vẫn nhìn thấy dung nhan của nàng ta, , chàng ngồi mạnh xuống, vén khăn voan đỏ của nàng ta, ánh mắt bắt đầu từ mừng rỡ từ từ thành yên lặng, thất vọng tràn đầy khuôn mặt chàng, Trần Vũ Trúc cúi đầu, vẫn chưa nhìn thấy biến hóa của chàng, vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu lắc lắc sợi tơ trong tay.
Dáng vẻ ấy, giống như Ôn Yến ba năm trước, cũng là Dương Bạch Lan. Nhưng nhìn kỹ vẫn có phần khác,mặt Dương Bạch Lan tinh xảo hơn nàng ta mấy lần. Năm đó khi Dương Bạch Lan tới, cũng là vẻ xấu hổ mà kiều mị như vậy. Trong lòng lại nhớ tới chuyện xưa mấy năm trước, lại thêm uống quá nhiều rượu, tâm trạng bi phẫn gần như không che dấu nổi, năm đó, nếu năm đó không phải do chàng sơ ý, nếu không phải do Dương Bạch Phi gây sóng gió, hôm nay chàng với Ôn Yến cũng không đến nỗi này.
Chàng đứng dậy, như một cơn gió xoáy xông ra ngoài.
Trong một chốc, chàng tới Mạc Lan Các.
Dương Bạch Phi còn chưa đi ngủ, tối nay trong phủ náo nhiệt như vậy, nàng ta chỉ có thể ngồi im lặng trong góc sáng sủa lắng nghe tiếng nhạc hỉ bên ngoài, trong lòng không khỏi thấy thê thảm.
Nàng ta biết Tống Vĩnh Kỳ thành thân, cũng biết người chàng thú không phải Ôn Yến, nàng ta ban đầu rất nghi ngờ, nhưng sau đó lại nghe đồn thí tiểu thư Trần gia, nàng hiểu, chàng vẫn bỏ tỷ tỷ xuống được. Ba năm, chàng vẫn không thoát ra.
Nàng ta đã từng gặp Trần Vũ Trúc , Trần Vũ Trúc với Dương Bạch Lan rất giống nhau, lúc còn trẻ giống phải đến bảy tám phần, nhưng đã nhiều năm không gặp nàng ta, cũng không biết bây giờ nàng ta trưởng thành thành dáng vẻ gì. Nhưng dù thế nào, hình dáng vẫn không thay đổi được.
Nàng ta nhớ tới Ôn Yến, nữ thầy thuốc đáng thương, có lẽ bởi nàng ấy hiểu y thuật, nên mới được Vương gia coi trọng, nhưng cuối cùng vẫn không có được thứ nàng ấy muốn.
Khi đang sợ run, ngoài cửa một bóng người tiến vào, nàng ta còn chưa kịp ngẩng đầu, trên mặt đã bị tát mạnh, cái tát rất mạnh, đánh cho nàng ra đầu óc choáng váng, gục trên đất.
Nàng từ từ quay đầu, thấy ánh mắt phẫn nộ của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta thản nhiên nói: “Hôm nay Vương gia thành thân, không phải nên ở cùng tân nương tử ư? Sao lại đến đây nhìn thiếp?”
CHƯƠNG 102: KHÔNG THOẢI MÁI THÀNH THÂN
Tống Vân Cương lắc đầu thê lương, không chịu tin tưởng: “Bổn vương không tin, Phụ hoàng tại sao lại đội đãi với chúng ta như vậy? Chúng ta là con ruột của ông ta!” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu bi thương của chàng vẫn tiết lộ đáy lòng chàng khủng hoảng tuyệt vọng, chàng rất tin lời nói Gia Cát Minh.
Gia Cát Minh nhìn cùng núi mây mù xa xa, như con quái thú khổng lồ ngẩng đầu ưỡn ngực như hổ rình mồi. Nơi đây, cũng là nơi Ôn Yến táng thân.
Tưởng tượng như vậy, tâm đau không nói nên lời, sớm biết như vậy, trước đó chàng đã buộc nàng rời khỏi kinh thành, không cho nàng xuất hiện trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, bây giờ nhớ tới, hối hận tới xanh ruột.
Vừa đau lòng cho Ôn Yến, chàng nhớ tới Tống Vĩnh Kỳ, làm sao để chàng ta hiểu rõ Ôn Yến đã vùi thân? Chỉ đành gạt chàng ta trước thôi!
Nhịn xuống phẫn nộ và đau đớn tràn đây, chàng quay đầu hỏi Tống Vân Cương : “Ôn Yến có để lại vật phẩm tùy thân nào không?”
Tống Vân Cương mờ mịt lắc đầu: “Không có, không có cái gì cả.”
Gia Cát Minh siết chặt nắm tay: “Ngươi lục soát khắp nơi này, ngay cả món đồ nào của nàng ấy cũng không tìm thấy ư? Thi thể không thấy thì thôi, trang sức hay khuyên tai của nàng ấy, cái gì cũng không có?
Tống Vân Cương được chàng nhắc nhở, mới bỗng tỉnh ngộ lấy từ trong ngực ra một chiếc trâm cài tóc: “Tìm được cái này ở bãi tha ma, có phải của nàng ấy không?”
Gia Cát Minh nhìn cây trâm sáng bóng trong tay phát ra ánh sáng xanh lục, trong lòng khó chịu rối tinh rối mù, là của nàng, sau khi nàng quay về kinh, vẫn dùng cây trâm này, không có trang sức dư thừa nào khác.
Chàng vươn tay, tay run nhè nhẹ, nhận cây trâm ngọc bích ấy, cổ họng khô khốc, chàngmở to mắt, che dòng lệ nam nhi sắp rơi, nhưng không thể nào che giấu cổ họng nghẹn ngào, nói: “Ta sẽ quay về nói rõ với Kỳ, ngươi tốt nhất là quản kĩ đám người của ngươi, để chúng không tiết lộ chút tin tức nào.”
Tống Vân Cương thấp giọng nói: “Lừa không được lâu đâu, nàng ấy không về được.”
Gia Cát Minh lo lắng trong lòng, giống như bị mèo cào loạn lên, thiên ti vạn lũ, không biết nơi nào là đầu, nơi nào là đuôi, chàng muốn để đầu óc thanh tỉnh để suy nghĩ, nhưng trong lòng lại không có chủ kiến gì, có thể làm gì được bây giờ? Không có năng lực giấu giếm thì phải làm sao? Đành kệ trước, qua được ngày nào hay ngày ấy.
Tống Vĩnh Kỳ ở kinh thành tìm, tới chạng vạng mới hồi phủ, lại nhìn Gia Cát ngày mai sẽ quay về, chàng kéo thân thể mệt mỏi đến sân Gia Cát Minh, hỏi: “Ngươi ra khỏi thành có bị phát hiện không?”
Gia Cát Minh ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cả ngày bôn ba, trên quần áo chàng ấy đã dính đầy bụi đất, khuôn mặt tuấn tú không có sự sáng sủa như xưa, vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng.
Chàng ta ngăn chặn chua xót trong lòng, lấy từ trong ngực ra một phong thư và một cây trâm, nói: “Ta đã thấy nàng ấy!”
Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ híp lại, nhanh chóng lấy trong tay chàng ta cây trâm và phong thư, phong thư này được gấp thành mấy phần, sau khi mở ra để lại rất nhiều nếp gấp, chàng nhìn chữ viết bên trên, là chữ Ôn Yến. phong thư không dài, chỉ ngắn ngủi nói mấy câu: Kỳ, ta ra ngoài mấy ngày, chờ sau khi người thành thân thì sẽ về, không phải lo lắng cho ta, ta tốt lắm!
“Nàng ấy đi đâu? Còn nói gì không?” Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh, có chút oán thán hỏi: “Vì sao ngươi không đưa nàng ấy về trước rồi nói sau? Nàng rời đi một mình có sao không? Vì sao không mang theo Thiên Sơn rời đi?”
Gia Cát Minh nói: “Ta ở một ngôi chùa tìm thấy nàng, lúc tìm thấy nàng ấy, nàng ấy chỉ nói muốn tĩnh tâm mấy ngày, còn bảo ta nói với ngươi một tiếng, ta sợ ngươi không tin, nên để nàng ấy viết thư báo bình an cho ngươ. Nàng ấy bảo chúng ta tạm thời không cần đi tìm nàng ấy, nàng ấy nói nàng ấy sẽ quay về.”
Lúc Gia Cát nói mấy câu ấy vô cùng bình tĩnh, câu nói cũng rất ngắn ngủn, không có âm cuối, mấy câu nói ấy, chàng ta đã tập luyện trong lòng hơn trăm lần, chỉ mong nói không lộ sơ hở. nhưng cho dù chàng ta bình tĩnh nhường nào, chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ cẩn thận chú ý, vẫn có thể nhận ra trong giọng nói chàng ta hơi run run.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ một lòng chỉ dồn vào phong thư Ôn Yến gửi chàng, trong lòng có bất an và áy náy không nói nên lời, nên không để ý tới Gia Cát Minh.
Gia Cát Minh không nói nữa, chỉ thu lại mấy bộ sách, còn cả vài bộ quần áo thường mặc chàng ta để ở Vương phủ.
Tỗng Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn chàng ta: “Ngươi thu dọn đồ đi đâu?”
Gia Cát Minh thu lại vẻ mặt, chỉ nợ cụ cười yếu ớt bất đắc dĩ: “Y quán gân đây chắc vội lắm, có lẽ một thời gian ta sẽ không ở lại đây.”
Tống Vĩnh Kỳ không nghi ngờ, dừng một lúc, chàng hỏi: “Nàng ấy có nói lúc nào về không?”
Gia Cát Minh không quay đầu lại, dùng sức ngăn sự chua xót trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nàng ấy chưa nói.”
Tống Vĩnh Kỳ mờ mịt ngồi trên ghế, thở dài một hơi: “Gia Cát, ngươi cảm thấy Bổn vương nên nhịn cơn tức này không?”
Gia Cát Minh ôm sách vở, quay đầu nhìn chàng, trên mặt vô cùng lo lắng: “Ngươi muốn thế nào?”
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu cười khẽ: “Bổn Vương có thể làm sao?” Giọng nói chưa sự châm chọc.
Gia Cát Minh nói giọng khàn khàn: “Tính mạng gia tộc mẫu hậu ngươi, còn cả tính mạng bộ hạ trung thành với ngươi đều ở trên tay, tự ngươi suy ngẫm đi!”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng cười: “Có đôi khi Bổn vương rất muốn đánh cược với Phụ hoàng một phen, nếu Bổn vương trái ngược ý chỉ của ông ta, ông ta chắc chắn không nói một lời hạ sát thủ.”
Gia Cát Minh nhíu mày nói: “Ngay cả chính phụ thân ruột ông ta còn có thể ra tay được, còn có thứ gì không làm được nữa? Giờ phút này ngươi mới nói đánh cược với lão ta một phen, thắng, đương nhiên là tốt, nhưng thua thì sao?”
Tống Vĩnh Kỳ thật lâu không lên tiếng, tuy chàng không muốn thừa nhận Phụ hoàng chàng giết cha hành thích vua, nhưng điều này hiển nhiên là sự thật.
Thở một hơi thật dài, chàng xoay người đi ra ngoài, Ninh An Vương phủ , mọi người vui sướng, đèn lồng đỏ rực vui vẻ treo khắp vườn, anh vào trong mắt chàng, lại như dòng máu tươi bình thương xinh đẹp.
Gia Cát Minh gần như chỉ dùng tâm trạng chạy trốn rời khỏi Vương phủ, chàng ta sợ ở lâu thêm một khắc, đau xót đáy lòng sẽ không che dấu được, trào ra.
Giờ phút này, chàng ta ghen tị với Tống Vĩnh Kỳ, bởi vì chang cái gì cũng không biết, mà chàng ta, thà rằng không biết gì, coi như Ôn Yến mất tích rời đi.
Hôn lễ cử hành đúng hạn.
Mọi người biết Ninh An Vương gia nạp phi, còn là ý chỉ lúc lâm chung của Thái hậu, nên gần như cả triều văn võ đều tham gia tiệc cưới.
Đầu tiên hai người vào cung lễ bái tổ tiên và linh vị Thái hậu, rồi tới Điện Chính nghĩa thăm Đế hậu, sau khi bái đường trong cung thì về phủ.
Hoàng đế cười vô cùng vui vẻ, ông ta kéo tay Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Hôm nay Trẫm rất vui, Kỳ Nhi, về sau đối xử tót với Vũ Trúc, nàng ấy là cô nương tốt, đáng giá để con nhiệt tình đối đãi, còn về chuyện quá khứ, người cũ, cần quên thì quên đi, cần buông thì buông thôi, dù gì người còn sống thì phải sống cho tốt, mới có thể để người đi trước không nhớ thương.”
Tống Vĩnh Kỳ gần như cắn răng bật máu, mới có nhẫn nhịn sự ghê tởm và đau đớn, chàng bái lễ: “Nhi thần tuân chỉ!” Chí tuân chỉ thôi, còn không làm việc sư thừa.
Chính hoàng hậu giao Điện Chính nghĩa cho họ, phút cuối cùng, Hoàng hậu cầm tay chàng nói: “Đứa nhỏ, mẫu hậu biết làm khó con rồi, nhưng mà, cuộc sống khó khăn thế nào cũng phải sống tốt.”
Tống Vĩnh Kỳ vâng một tiếng, xoay người, chết lặng nắm tay nương tử mới của chàng, đi từng một bước rời khỏi hoàng cung.
Trần Vũ Trúc vẫn đội khăn đỏ, lúc trước hai người chưa từng gặp nhau, không ở trên xe ngựa, Tống Vĩnh Kỳ không nói chuyện, Trần Vũ Trúc cũng không dám nói chuyện, hai người yên lặng, theo đội danh dự về Vương phủ.
Đêm nay, Tống Vĩnh Kỳ uống đến say mềm, chàng gần như chạm chén với từng vị đại nhân trên tiệc rượu, mà mỗi lần đều uống một hơi cạn sạch. Tiểu Tam Tử đi theo chàng, cũng cản giúp chàng mấy chén, nhưng phần lớn là Tống Vĩnh Kỳ uống.
Tống Vĩnh Kỳ say bất tỉnh nhân sự, được đưa vào tân phòng.
Trần Vũ Trúc đội khăn đỏ, ngồi trên giường, thấy Tống Vĩnh Kỳ được đưa vào trong, nàng ta vội vàng đứng dậy, nhường vị trí cho Tống Vĩnh Kỳ nằm xuống.
Hạ nhận lui ra hết, trong tân phòng, nến đỏ thiêu đốt nhảy múa, giọt nến giữ lại sát cạnh, dừng trên đỉnh nến, sáp nến không nhỏ xuống dưới mà men dọc theo cây nến chảy xuống. trên sàn đá cẩm thạch trắng noãn, từng giọt từng giọt đỏ hoa lệ!
Trần Vũ Trúc nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông dần dần truyền tới, mùi rượu gay mũi sộc tới, nàng ta xốc khăn trùm đầu, hơi thẹn thùng nhìn người đàn ông trên giường, mặt chàng đẹp như quan ngọc, tuấn lãng phi phàm, hỉ bào trên thân càng tăng thheem phần tuấn tú. Nàng ta si ngốc nhìn chàng, trước kia chưa bào giờ gặp, chỉ biết chàng là Tướng quân Phi Ưng, chiến công hiển hách, là anh hùng trên chiến trường, có thể gả cho anh hùng như vậy là mong muốn suốt đời nàng ta.
Nàng ta muốn sai người lấy khăn nóng qua đây lau mặt cho chàng, nhưng cứ thế này đi ra ngoài, sợ bị hạ nhân chê cười, nên đành lấy khắn tay nàng ta lau hai má chàng chút.
Tay đột nhiên bị vầm lấy, Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên mở to mắt, ánh mắt chàng sắc bén, Trần Vũ Trúc sợ tới mức vội vàng rút tay lại, lấy khăn voan bịt kín.
Dù chỉ là cái liếc mắt thoáng quá, Tống Vĩnh Kỳ vẫn nhìn thấy dung nhan của nàng ta, , chàng ngồi mạnh xuống, vén khăn voan đỏ của nàng ta, ánh mắt bắt đầu từ mừng rỡ từ từ thành yên lặng, thất vọng tràn đầy khuôn mặt chàng, Trần Vũ Trúc cúi đầu, vẫn chưa nhìn thấy biến hóa của chàng, vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu lắc lắc sợi tơ trong tay.
Dáng vẻ ấy, giống như Ôn Yến ba năm trước, cũng là Dương Bạch Lan. Nhưng nhìn kỹ vẫn có phần khác,mặt Dương Bạch Lan tinh xảo hơn nàng ta mấy lần. Năm đó khi Dương Bạch Lan tới, cũng là vẻ xấu hổ mà kiều mị như vậy. Trong lòng lại nhớ tới chuyện xưa mấy năm trước, lại thêm uống quá nhiều rượu, tâm trạng bi phẫn gần như không che dấu nổi, năm đó, nếu năm đó không phải do chàng sơ ý, nếu không phải do Dương Bạch Phi gây sóng gió, hôm nay chàng với Ôn Yến cũng không đến nỗi này.
Chàng đứng dậy, như một cơn gió xoáy xông ra ngoài.
Trong một chốc, chàng tới Mạc Lan Các.
Dương Bạch Phi còn chưa đi ngủ, tối nay trong phủ náo nhiệt như vậy, nàng ta chỉ có thể ngồi im lặng trong góc sáng sủa lắng nghe tiếng nhạc hỉ bên ngoài, trong lòng không khỏi thấy thê thảm.
Nàng ta biết Tống Vĩnh Kỳ thành thân, cũng biết người chàng thú không phải Ôn Yến, nàng ta ban đầu rất nghi ngờ, nhưng sau đó lại nghe đồn thí tiểu thư Trần gia, nàng hiểu, chàng vẫn bỏ tỷ tỷ xuống được. Ba năm, chàng vẫn không thoát ra.
Nàng ta đã từng gặp Trần Vũ Trúc , Trần Vũ Trúc với Dương Bạch Lan rất giống nhau, lúc còn trẻ giống phải đến bảy tám phần, nhưng đã nhiều năm không gặp nàng ta, cũng không biết bây giờ nàng ta trưởng thành thành dáng vẻ gì. Nhưng dù thế nào, hình dáng vẫn không thay đổi được.
Nàng ta nhớ tới Ôn Yến, nữ thầy thuốc đáng thương, có lẽ bởi nàng ấy hiểu y thuật, nên mới được Vương gia coi trọng, nhưng cuối cùng vẫn không có được thứ nàng ấy muốn.
Khi đang sợ run, ngoài cửa một bóng người tiến vào, nàng ta còn chưa kịp ngẩng đầu, trên mặt đã bị tát mạnh, cái tát rất mạnh, đánh cho nàng ra đầu óc choáng váng, gục trên đất.
Nàng từ từ quay đầu, thấy ánh mắt phẫn nộ của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta thản nhiên nói: “Hôm nay Vương gia thành thân, không phải nên ở cùng tân nương tử ư? Sao lại đến đây nhìn thiếp?”
Bình luận facebook