Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-124
CHƯƠNG 124: TRUYỀN GIẤY
CHƯƠNG 124: TRUYỀN GIẤY
Ở dạ tiệc, yến hội nằm ở Chính Dương điện.
Tống Vĩnh Kỳ trở về vương phủ, Khanh Nhi đón chào ở cửa.
"Sư huynh, cuối cùng huynh cũng đã trở về!" Mắt Khanh Nhi rưng rưng, nhớ thương đều ở đáy mắt.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Khanh Nhi, chậm rãi nói: “Làm muội lo lắng, là sư huynh không phải!”
Nét mặt Khanh Nhi tươi cười như hoa, kéo cánh tay Tống Vĩnh Kỳ, nói: "Bây giờ trở về là tốt rồi!"
Tống Vĩnh Kỳ không thấy Trần Vũ Trúc, thấy hơi lạ, ngày xưa lúc chàng ra ngoài, nàng vẫn luôn dựa cửa nghênh đón, chàng hỏi thị nữ bên cửa ra: "Vương phi đâu?"
Thị nữ trả lời nói: "Vương gia, thân thể Vương phi không khỏe, bây giờ vẫn đang nằm."
Khanh Nhi cũng nói: "Đúng vậy, nàng bị bệnh đã mấy ngày, ban nãy còn nói muốn ra nghênh đón huynh, là muội dỗ dành một lúc, đồng thời hạ lệnh người trông chừng nàng, lúc này nàng mới chịu bỏ qua!"
Tống Vĩnh Kỳ ừ một tiếng, lại hỏi: "Trong cung đã có người tới chưa? "
Khanh Nhi nhẹ giọng nói: "Đã tới mấy lần, đưa tới một ít thuốc bổ, nói là cho nàng tu bổ thân thể, mỗi lần tới đều hỏi tình trạng của đứa trẻ trong bụng nàng."
Tống Vĩnh Kỳ nhăn trán: "Vậy có để lộ sơ hở gì không?"
Khanh Nhi ngẩng đầu nhìn chàng, nghi ngờ hỏi: "Có sơ hở gì? "
Lúc này Tống Vĩnh Kỳ mới nhớ tới Khanh Nhi cũng không biết việc Trần Vũ Trúc giả mang thai, trong vương phủ chỉ có Lãng Nguyệt và quản gia biết Trần Vũ Trúc giả mang thai, bởi việc này việc này lớn, liên lụy rất rộng, cho nên vẫn chưa báo cho biết quá nhiều người.
Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói: "Không có, bản vương hỏi là Ôn Yến!"
Khanh Nhi hết nghi ngờ, nói: "Chuyện này là tình hình trong cung, chúng ta cũng không biết, chỉ là, nghe nói tỷ tỷ bị hoàng đế cấm túc!"
Tống Vĩnh Kỳ cả kinh, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Khanh Nhi lắc đầu, "Cũng không biết, muội cũng muốn biết, thế nhưng tin tức trong cung được phong tỏa quá mức nghiêm ngặt, tin tức cấm túc này cũng là Chung Phục Viễn truyền tới. "
"Chung Phục Viễn? Chung Phục Viễn làm sao biết được? " Tống Vĩnh Kỳ hỏi.
"Bây giờ Chung Phục Viễn đã là thống lĩnh ngự lâm quân rồi, nghe nói là Lăng quý phi tiến cử." Khanh Nhi trả lời nói.
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ thoáng thả lỏng, cũng không quan tâm Chung Phục Viễn có ý với Ôn Yến hay không, thế nhưng chàng ta cũng là che chở Ôn Yến, có chàng ta trong cung chiếu ứng, cũng có thể yên tâm.
Chàng hỏi Đan Tuyết: "Vương phi bị bệnh gì? Có đỡ hơn chút nào chưa?"
Nha hoàn thiếp thân của Trần Vũ Trúc Đan Tuyết trả lời: "Thưa Vương gia, Vương phi trong khoảng thời gian này luôn ăn không được, ăn vào là nôn, đầu choáng váng, mấy ngày hôm trước đỡ hơn một chút, bây giờ ngay cả đứng cũng không vững!"
Chàng cả kinh: "Nghiêm trọng như thế? Đã mời đại phu chưa?"
Đan Tuyết nói: “Ngự y đến xem qua, cũng không nói nguyên nhân bệnh, nhưng lại cho ít thuốc, chỉ là đã dùng mấy ngày cũng không thấy khá!"
Tống Vĩnh Kỳ dừng bước, nói: “Ngươi trở về chăm sóc Vương Phi, sau khi bản vương tắm rửa thay y phục sẽ đi qua thăm nàng ấy!"
Đan Tuyết vui mừng nói: "Vâng, nô tỳ lập tức trở lại báo cho Vương phi biết, Vương phi biết nhất định sẽ rất vui mừng. "
Dứt lời, liền phúc lui thân lui ra!
Khanh Nhi vẫn trầm mặc, nghe được Tống Vĩnh Kỳ nói muốn qua đi thăm nàng, ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cau mày nói: "Sư huynh, đêm nay hoàng thượng thiết yến, huynh nên chuẩn bị sớm, trở về hẵng đi thăm nàng !."
Tống Vĩnh Kỳ lắc lắc đầu nói: “Nàng bệnh nặng như vậy, không xem qua bản vương cũng không yên tâm."
Ánh mắt Khanh Nhi nhìn xa xăm, có chút thất thần: "Sư huynh thích nàng?"
Cảm xúc Tống Vĩnh Kỳ chân thật: "Trần Nguyên Khánh cứu bản vương một mạng, nếu không nhờ hắn, bản vương đã không về được!"
Khanh Nhi kinh ngạc: "Lần này xuất chinh, nhất định đâu đâu cũng nguy hiểm !?"
Tống Vĩnh Kỳ cười khổ: "Chiến tranh không phải du ngoạn, là sinh mệnh đọ sức sinh mạng, nguy hiểm là không thể tránh được, không cẩn thận là sẽ mất mạng."
Khanh Nhi buồn bã: "Kỳ thực muội cũng không thích sư huynh xuất chinh, làm thượng thư giống như trước đây không phải rất tốt sao?"
Tống Vĩnh Kỳ nghiêm mặt nói: "Không có ai muốn chiến tranh, tất cả, đều là bất đắc dĩ mà thôi, chiến tranh, cũng là một cách để hòa bình."
Khanh Nhi lắc đầu: "Ta không rõ, chiến tranh chính là đổ máu hy sinh, thế nào lại là một cách để hòa bình?"
Lý thuyết này đến bản thân cũng thấy mâu thuẫn. Nhất thời nửa khắc Tống Vĩnh Kỳ cũng không biết giải thích như thế nào cho nàng nghe, trầm mặc một chút, chàng nói: “Bản vương về trước thay y phục trước, tối nay đưa muội vào cung gặp tỷ tỷ của muội!"
"Không phải tỷ tỷ bị cấm túc sao? Làm sao có thể gặp?”
Tống Vĩnh Kỳ dừng bước, khuôn mặt phiền muộn nói: "Cho nên, mới cần muội vào cung!"
Khanh Nhi ngẩn người khoảng khắc, ồ một tiếng, thuận theo nói: "À!"
Lúc Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy Trần Vũ Trúc, tuy là đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn ngạc nhiên, hơn một tháng ngắn ngủi không thấy nàng, nàng lại như là biến thành người khác vậy, tuy là bởi vì chàng trở về cố ý sai người bôi son phấn, nhưng là vẫn khó che đi sắc mặt vàng vọt, hốc mắt hãm sâu xuống phía dưới, môi khô nứt, mặc dù là thoa son hồng, vẫn là hiện lên màu tím đen nhàn nhạt.
"Vương gia, ta có phải hay không rất khó nhìn? " Trần Vũ Trúc thấy ánh mắt ngạc nhiên của chàng, theo bản năng che mặt, khó chịu hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng an ủi: "Sắc mặt quả thật có chút không tốt, nàng cần nghỉ ngơi nhiều, ngự y nói như thế nào? "
Trần Vũ Trúc nói: "Ngự y chỉ nói khí huyết thiếp mất cân bằng, lo lắng quá độ, chỉ cần điều trị một đoạn thời gian là có thể khỏi hẳn."
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng, đoán là bởi vì chuyện giả mang thai khiến cho nàng ngày đêm lo lắng, dẫn tới tinh thần lo nghĩ quá độ, khí huyết mất cân đối rồi. Chàng có chút áy náy, nàng giả mang thai mặc dù là không phải là hành động khôn ngoan, thế nhưng cũng là vì cứu chàng, đáy lòng của chàng khẽ thở dài một tiếng, bất kể như thế nào, đời này chỉ có thể cô phụ nàng.
"Ngươi điều trị thật tốt, nghe lời của ngự y, lúc tiết trời tốt nênđi ra ngoài dạo." Tống Vĩnh Kỳ nói. Có lẽ bởi vì nàng cực giống Ôn Yến trước kia, cộng thêm tính tình nàng dịu ngoan, mặc dù trong lòng không thích nàng, lại cũng không nỡ đối lãnh đạm với nàng.
Khuôn mặt ảm đạm của Trần Vũ Trúc có thêm một tia ánh sáng, nàng khẽ chớp lông mi, ánh mắt thướt tha, khóe miệng có một tia vui mừng mỉm cười, nói: "Vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại."
Dạ tiệc ăn mừng, nhìn như tất cả đều vui mừng, thế nhưng, gợn sóng sát khí lại đập vào mặt.
Người đã từng ở trên chiến trường giết địch đều có cái sự mẫn cảm đặc thù này, một loại mẫn cảm đối với sát khí chết chóc.
Như Tống Vĩnh Kỳ sở liệu, Ôn Yến vẫn chưa được tham dự.
Thống lĩnh Ngự lâm quân Chung Phục Viễn dẫn thị vệ ở tuần tra phụ cận, Tống Vĩnh Kỳ xa xa nhìn sang, dưới ngọn đèn dầu mờ tối, đôi mắt Chung Phục Viễn đặc biệt sáng, nhìn qua phương hướng của chàng.
Chàng mượn cớ đứng dậy đền nhà vệ sinh, sượt qua người Chung Phục Viễn.
Lòng bàn tay có thêm một tờ giấy, tim chàng đập rộn lên, lúc đi tới nhà vệ sinh mở tờ giấy ra, tờ giấy bọc hai viên dược hoàn màu đỏ, trên tờ giấy viết: Trong rượu của chàng và Trấn Viễn vương gia có độc, đây là thuốc giải.
Tờ giấy là Ôn Yến viết, là chữ viết của Ôn Yến, chàng liếc mắt là có thể nhận ra. Trong lòng chàng hơi ấm áp, Ôn Yến có thể làm cho Chung Phục Viễn truyền giấy và thuốc giải, chứng minh tình cảnh của nàng cũng không tính là nguy hiểm.
Đầu tiên chàng dùng một viên dược hoàn, sau đó đặt viên dược hoàn kia ở bên hông, ngoài nhà vệ sinh có hai gã thị vệ coi chừng, thấy chàng đi ra thì kính cẩn hành lễ: "Vương gia, hoàng thượng mời ngài ngồi vào vị trí!"
Hai gã thị vệ này, là người hoàng đế sai tới giám thị chàng. Tống Vĩnh Kỳ giả vờ không biết, ừ một tiếng nói: "Bản vương lập tức đi ngay!"
Tống Vĩnh Kỳ và Tống Vĩnh Cung hai người ngồi cạnh nhau, chàng nhẹ nhàng mà đá Tống Vĩnh Cung một cước dưới đáy bàn. Tống Vĩnh Cung hiểu ý, cố ý làm rơi đũa bạc trên bàn, sau đó xoay người lại nhặt, dưới đáy bàn có một viên dược hoàn lẳng lặng nằm đó, chàng ta tiện tay nhặt lên, trong nháy mắt khom lưng đứng dậy, bỏ viên dược vào trong miệng.
Tất cả thần không biết quỷ không hay!
Hai huynh đệ chỉ cảm thấy bi ai không ngớt, vị kia, là phụ than ruột của bọn họ,nhưng bọn họ, không thể không dùng cách như vậy để tự bảo vệ mình.
Khanh Nhi ăn một hồi, cảm giác buồn chán, nàng thừa dịp hoàng đế đang vui vẻ, liền đứng lên tiến lên phúc thân, nói: "Hoàng thượng, thần nữ muốn đi tìm Hoàng quý phi tỷ tỷ!"
Hoàng đế vẫn luôn thích Khanh Nhi đơn thuần xinh đẹp, bây giờ thấy nàng uống đến sắc mặt ửng đỏ, thần tình ngây thơ, nhất thời liền sinh lòng thương, dịu dàng nói: “Được, đi đi!"
Khanh Nhi thoải mái nói: "Cảm tạ hoàng thượng, hoàng thượng thật tốt!" nói xong, liền vui vẻ đi.
Ánh mắt Hoàng đế nhàn nhạt xẹt qua Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ đang và Lý tuân đang nói chuyện, có vẻ như hoàn toàn không có chú ý tới hành động của Khanh Nhi, không biết Lý tuân nói những gì, Tống Vĩnh Kỳ ha ha ha mà cười, Chàng đã uống nhiều rượu, sắc mặt ửng hồng, cử chỉ cũng có chút tùy tiện.
Hoàng đế lại nhìn Tống Vĩnh Cung , ánh mắt của chàng đang nhìn Du phi, nụ cười trên mặt từ ái, mọi thứ đều như vậy hài hòa.
Trong lòngHoàng đế sinh ra một tia không đành lòng, chỉ là nghĩ lại, ông ta lại cảm thấy mọi thứ đều là đề phòng chu đáo, nếu bọn họ không có lòng mưu phản, ông ta cũng sẽ không hạ độc thủ nữa.
Làm sao ông ta lại không mâu thuẫn? Ông ta hy vọng con trai của mình có thể lớn lên khỏe mạnh, giúp ông bảo vệ quốc gia thiên hạ, nhưng là đồng thời lại sợ bọn quá lớn mạnh sẽ uy hiếp được ngôi hoàng đế của Ông.
Khanh Nhi đi tới Thải Vi Cung, Ôn Yến đang ở đèn trước thêu hoa.
Thêu hoa là chuyện mà gần đây Ôn Yến thích làm nhất, nàng học thuê hai mặt từ một vị cung nương, là một người hiện đại cầm dao giải phẫu kiếm tiền, tốt xấu cũng đã từng dùng qua kim chỉ, bây giờ thêu, càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió.
"Tỷ tỷ!" Khanh Nhi vui sướng chạy vội tới trước mặt Ôn Yến, hô một tiếng.
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn nàng, lại cười nói: "Muội đã đến rồi! "
Khanh Nhi ừ một tiếng, nói: “Tới rồi, ở trước điện ăn uống tiệc rượu, bọn họ nói gì muội cũng không hiểu, cũng không có hứng thú, tới đây tìm tỷ tỷ."
Ôn Yến bỏ đồ vào hộp đựng kim chỉ, lệnh cho Thanh Lam đi pha trà, sau đó nói: "Sư huynh ngươi vẫn ổn chứ?"
Khanh Nhi bĩu môi: “Vẫn tốt, huynh ấy trở thì liền đi thăm Trần Vũ Trúc, phu thê nhà người ta rất ân ái."
Ôn Yến mỉm cười: "Bọn họ là phu thê, xa cách lâu ngày, chàng ấy nhớ thê tử cũng là bình thường."
Khanh Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, có chút không cam lòng nói: "Thế nhưng, nữ nhân kia dựa vào cái gì làm Vương phi? Lúc đầu vị trí Vương phi là của tỷ tỷ."
Ôn Yến thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Không nên nói lung tung, tai vách mạch rừng!"
Khanh Nhi hạ giọng, lẩm bẩm: "Vốn chính là, tỷ tỷ ngươi sẽ không có không vui sao? Lẽ nào tỷ không thích sư huynh? "
Khóe miệng Ôn Yến thoáng qua nụ cười như có như không, nói: "Bây giờ nói chuyện này đã không có ý nghĩa gì rồi, tỷ đã vào cung là Hoàng quý phi, chàng ấy cũng có thê tử, ta và chàng hữu duyên vô phận. "
Khanh Nhi ngưng mắt nhìn nàng, lắc đầu: "Tỷ tỷ cũng khôngkhỏi thay đổi quá nhanh đi? Muội và tỷ tỷ không giống nhau, nếu muội thích một người, liền đến chết cũng sẽ chỉ thích một người."
Ôn Yến trong lòng khẽ nhúc nhích, không để lại dấu vết mà hỏi thăm: "Vậy muội thích ai vậy? Lý Tuân? "
Khanh Nhi hơi đỏ mặt, có vẻ tức giận nói: “Tiểu tử thối, bây giờ vậy mà lại lui tới rất than với sư huynh, trước kia sư huynh phản đối, bây giờ cũng không phản đối rồi, còn để cho ta và chàng ấy thường lui tới."
Ôn Yến để ý ánh mắt của nàng, nhàn nhạt nói: "Vậy muội nghĩ như thế nào? Muội không thích Lý tuân sao?"
Hai tay Khanh Nhi chống cằm, có chút buồn bực: "Muội cũng không biết, trước kia cảm thấy chàng ấy tốt vô cùng, nhưng là bây giờ cảm thấy không thích hợp."
Ôn Yến nói: "Nếu ngươi không thích hắn, cần phải nhanh chóng nói cho người ta rõ ràng, miễn cho hắn càng lún càng sâu!"
Khanh Nhi kéo cánh tay Ôn Yến, nói: "Chúng ta cũng đừng nói chuyện này, tỷ tỷ, tỷ ở trong cung đã quen chưa?"
Ôn Yến nhún nhún vai:"Có gì mà quen hay không? Ở đâu cũng ba bữa cơm một buổi tối ngủ!"
Khanh Nhi lấy ra từ trong lòng ngực một phong thơ, đưa cho Ôn Yến: "Tỷ tỷ, sư huynh bảo muội đưa cho tỷ."
Ôn Yến không để lại dấu vết mà nhận lấy, trong lòng hơi chua xót, bọn họ bây giờ, chỉ có thể dùng cách này để trao đổi.
CHƯƠNG 124: TRUYỀN GIẤY
Ở dạ tiệc, yến hội nằm ở Chính Dương điện.
Tống Vĩnh Kỳ trở về vương phủ, Khanh Nhi đón chào ở cửa.
"Sư huynh, cuối cùng huynh cũng đã trở về!" Mắt Khanh Nhi rưng rưng, nhớ thương đều ở đáy mắt.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Khanh Nhi, chậm rãi nói: “Làm muội lo lắng, là sư huynh không phải!”
Nét mặt Khanh Nhi tươi cười như hoa, kéo cánh tay Tống Vĩnh Kỳ, nói: "Bây giờ trở về là tốt rồi!"
Tống Vĩnh Kỳ không thấy Trần Vũ Trúc, thấy hơi lạ, ngày xưa lúc chàng ra ngoài, nàng vẫn luôn dựa cửa nghênh đón, chàng hỏi thị nữ bên cửa ra: "Vương phi đâu?"
Thị nữ trả lời nói: "Vương gia, thân thể Vương phi không khỏe, bây giờ vẫn đang nằm."
Khanh Nhi cũng nói: "Đúng vậy, nàng bị bệnh đã mấy ngày, ban nãy còn nói muốn ra nghênh đón huynh, là muội dỗ dành một lúc, đồng thời hạ lệnh người trông chừng nàng, lúc này nàng mới chịu bỏ qua!"
Tống Vĩnh Kỳ ừ một tiếng, lại hỏi: "Trong cung đã có người tới chưa? "
Khanh Nhi nhẹ giọng nói: "Đã tới mấy lần, đưa tới một ít thuốc bổ, nói là cho nàng tu bổ thân thể, mỗi lần tới đều hỏi tình trạng của đứa trẻ trong bụng nàng."
Tống Vĩnh Kỳ nhăn trán: "Vậy có để lộ sơ hở gì không?"
Khanh Nhi ngẩng đầu nhìn chàng, nghi ngờ hỏi: "Có sơ hở gì? "
Lúc này Tống Vĩnh Kỳ mới nhớ tới Khanh Nhi cũng không biết việc Trần Vũ Trúc giả mang thai, trong vương phủ chỉ có Lãng Nguyệt và quản gia biết Trần Vũ Trúc giả mang thai, bởi việc này việc này lớn, liên lụy rất rộng, cho nên vẫn chưa báo cho biết quá nhiều người.
Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói: "Không có, bản vương hỏi là Ôn Yến!"
Khanh Nhi hết nghi ngờ, nói: "Chuyện này là tình hình trong cung, chúng ta cũng không biết, chỉ là, nghe nói tỷ tỷ bị hoàng đế cấm túc!"
Tống Vĩnh Kỳ cả kinh, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Khanh Nhi lắc đầu, "Cũng không biết, muội cũng muốn biết, thế nhưng tin tức trong cung được phong tỏa quá mức nghiêm ngặt, tin tức cấm túc này cũng là Chung Phục Viễn truyền tới. "
"Chung Phục Viễn? Chung Phục Viễn làm sao biết được? " Tống Vĩnh Kỳ hỏi.
"Bây giờ Chung Phục Viễn đã là thống lĩnh ngự lâm quân rồi, nghe nói là Lăng quý phi tiến cử." Khanh Nhi trả lời nói.
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ thoáng thả lỏng, cũng không quan tâm Chung Phục Viễn có ý với Ôn Yến hay không, thế nhưng chàng ta cũng là che chở Ôn Yến, có chàng ta trong cung chiếu ứng, cũng có thể yên tâm.
Chàng hỏi Đan Tuyết: "Vương phi bị bệnh gì? Có đỡ hơn chút nào chưa?"
Nha hoàn thiếp thân của Trần Vũ Trúc Đan Tuyết trả lời: "Thưa Vương gia, Vương phi trong khoảng thời gian này luôn ăn không được, ăn vào là nôn, đầu choáng váng, mấy ngày hôm trước đỡ hơn một chút, bây giờ ngay cả đứng cũng không vững!"
Chàng cả kinh: "Nghiêm trọng như thế? Đã mời đại phu chưa?"
Đan Tuyết nói: “Ngự y đến xem qua, cũng không nói nguyên nhân bệnh, nhưng lại cho ít thuốc, chỉ là đã dùng mấy ngày cũng không thấy khá!"
Tống Vĩnh Kỳ dừng bước, nói: “Ngươi trở về chăm sóc Vương Phi, sau khi bản vương tắm rửa thay y phục sẽ đi qua thăm nàng ấy!"
Đan Tuyết vui mừng nói: "Vâng, nô tỳ lập tức trở lại báo cho Vương phi biết, Vương phi biết nhất định sẽ rất vui mừng. "
Dứt lời, liền phúc lui thân lui ra!
Khanh Nhi vẫn trầm mặc, nghe được Tống Vĩnh Kỳ nói muốn qua đi thăm nàng, ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cau mày nói: "Sư huynh, đêm nay hoàng thượng thiết yến, huynh nên chuẩn bị sớm, trở về hẵng đi thăm nàng !."
Tống Vĩnh Kỳ lắc lắc đầu nói: “Nàng bệnh nặng như vậy, không xem qua bản vương cũng không yên tâm."
Ánh mắt Khanh Nhi nhìn xa xăm, có chút thất thần: "Sư huynh thích nàng?"
Cảm xúc Tống Vĩnh Kỳ chân thật: "Trần Nguyên Khánh cứu bản vương một mạng, nếu không nhờ hắn, bản vương đã không về được!"
Khanh Nhi kinh ngạc: "Lần này xuất chinh, nhất định đâu đâu cũng nguy hiểm !?"
Tống Vĩnh Kỳ cười khổ: "Chiến tranh không phải du ngoạn, là sinh mệnh đọ sức sinh mạng, nguy hiểm là không thể tránh được, không cẩn thận là sẽ mất mạng."
Khanh Nhi buồn bã: "Kỳ thực muội cũng không thích sư huynh xuất chinh, làm thượng thư giống như trước đây không phải rất tốt sao?"
Tống Vĩnh Kỳ nghiêm mặt nói: "Không có ai muốn chiến tranh, tất cả, đều là bất đắc dĩ mà thôi, chiến tranh, cũng là một cách để hòa bình."
Khanh Nhi lắc đầu: "Ta không rõ, chiến tranh chính là đổ máu hy sinh, thế nào lại là một cách để hòa bình?"
Lý thuyết này đến bản thân cũng thấy mâu thuẫn. Nhất thời nửa khắc Tống Vĩnh Kỳ cũng không biết giải thích như thế nào cho nàng nghe, trầm mặc một chút, chàng nói: “Bản vương về trước thay y phục trước, tối nay đưa muội vào cung gặp tỷ tỷ của muội!"
"Không phải tỷ tỷ bị cấm túc sao? Làm sao có thể gặp?”
Tống Vĩnh Kỳ dừng bước, khuôn mặt phiền muộn nói: "Cho nên, mới cần muội vào cung!"
Khanh Nhi ngẩn người khoảng khắc, ồ một tiếng, thuận theo nói: "À!"
Lúc Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy Trần Vũ Trúc, tuy là đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn ngạc nhiên, hơn một tháng ngắn ngủi không thấy nàng, nàng lại như là biến thành người khác vậy, tuy là bởi vì chàng trở về cố ý sai người bôi son phấn, nhưng là vẫn khó che đi sắc mặt vàng vọt, hốc mắt hãm sâu xuống phía dưới, môi khô nứt, mặc dù là thoa son hồng, vẫn là hiện lên màu tím đen nhàn nhạt.
"Vương gia, ta có phải hay không rất khó nhìn? " Trần Vũ Trúc thấy ánh mắt ngạc nhiên của chàng, theo bản năng che mặt, khó chịu hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng an ủi: "Sắc mặt quả thật có chút không tốt, nàng cần nghỉ ngơi nhiều, ngự y nói như thế nào? "
Trần Vũ Trúc nói: "Ngự y chỉ nói khí huyết thiếp mất cân bằng, lo lắng quá độ, chỉ cần điều trị một đoạn thời gian là có thể khỏi hẳn."
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng, đoán là bởi vì chuyện giả mang thai khiến cho nàng ngày đêm lo lắng, dẫn tới tinh thần lo nghĩ quá độ, khí huyết mất cân đối rồi. Chàng có chút áy náy, nàng giả mang thai mặc dù là không phải là hành động khôn ngoan, thế nhưng cũng là vì cứu chàng, đáy lòng của chàng khẽ thở dài một tiếng, bất kể như thế nào, đời này chỉ có thể cô phụ nàng.
"Ngươi điều trị thật tốt, nghe lời của ngự y, lúc tiết trời tốt nênđi ra ngoài dạo." Tống Vĩnh Kỳ nói. Có lẽ bởi vì nàng cực giống Ôn Yến trước kia, cộng thêm tính tình nàng dịu ngoan, mặc dù trong lòng không thích nàng, lại cũng không nỡ đối lãnh đạm với nàng.
Khuôn mặt ảm đạm của Trần Vũ Trúc có thêm một tia ánh sáng, nàng khẽ chớp lông mi, ánh mắt thướt tha, khóe miệng có một tia vui mừng mỉm cười, nói: "Vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại."
Dạ tiệc ăn mừng, nhìn như tất cả đều vui mừng, thế nhưng, gợn sóng sát khí lại đập vào mặt.
Người đã từng ở trên chiến trường giết địch đều có cái sự mẫn cảm đặc thù này, một loại mẫn cảm đối với sát khí chết chóc.
Như Tống Vĩnh Kỳ sở liệu, Ôn Yến vẫn chưa được tham dự.
Thống lĩnh Ngự lâm quân Chung Phục Viễn dẫn thị vệ ở tuần tra phụ cận, Tống Vĩnh Kỳ xa xa nhìn sang, dưới ngọn đèn dầu mờ tối, đôi mắt Chung Phục Viễn đặc biệt sáng, nhìn qua phương hướng của chàng.
Chàng mượn cớ đứng dậy đền nhà vệ sinh, sượt qua người Chung Phục Viễn.
Lòng bàn tay có thêm một tờ giấy, tim chàng đập rộn lên, lúc đi tới nhà vệ sinh mở tờ giấy ra, tờ giấy bọc hai viên dược hoàn màu đỏ, trên tờ giấy viết: Trong rượu của chàng và Trấn Viễn vương gia có độc, đây là thuốc giải.
Tờ giấy là Ôn Yến viết, là chữ viết của Ôn Yến, chàng liếc mắt là có thể nhận ra. Trong lòng chàng hơi ấm áp, Ôn Yến có thể làm cho Chung Phục Viễn truyền giấy và thuốc giải, chứng minh tình cảnh của nàng cũng không tính là nguy hiểm.
Đầu tiên chàng dùng một viên dược hoàn, sau đó đặt viên dược hoàn kia ở bên hông, ngoài nhà vệ sinh có hai gã thị vệ coi chừng, thấy chàng đi ra thì kính cẩn hành lễ: "Vương gia, hoàng thượng mời ngài ngồi vào vị trí!"
Hai gã thị vệ này, là người hoàng đế sai tới giám thị chàng. Tống Vĩnh Kỳ giả vờ không biết, ừ một tiếng nói: "Bản vương lập tức đi ngay!"
Tống Vĩnh Kỳ và Tống Vĩnh Cung hai người ngồi cạnh nhau, chàng nhẹ nhàng mà đá Tống Vĩnh Cung một cước dưới đáy bàn. Tống Vĩnh Cung hiểu ý, cố ý làm rơi đũa bạc trên bàn, sau đó xoay người lại nhặt, dưới đáy bàn có một viên dược hoàn lẳng lặng nằm đó, chàng ta tiện tay nhặt lên, trong nháy mắt khom lưng đứng dậy, bỏ viên dược vào trong miệng.
Tất cả thần không biết quỷ không hay!
Hai huynh đệ chỉ cảm thấy bi ai không ngớt, vị kia, là phụ than ruột của bọn họ,nhưng bọn họ, không thể không dùng cách như vậy để tự bảo vệ mình.
Khanh Nhi ăn một hồi, cảm giác buồn chán, nàng thừa dịp hoàng đế đang vui vẻ, liền đứng lên tiến lên phúc thân, nói: "Hoàng thượng, thần nữ muốn đi tìm Hoàng quý phi tỷ tỷ!"
Hoàng đế vẫn luôn thích Khanh Nhi đơn thuần xinh đẹp, bây giờ thấy nàng uống đến sắc mặt ửng đỏ, thần tình ngây thơ, nhất thời liền sinh lòng thương, dịu dàng nói: “Được, đi đi!"
Khanh Nhi thoải mái nói: "Cảm tạ hoàng thượng, hoàng thượng thật tốt!" nói xong, liền vui vẻ đi.
Ánh mắt Hoàng đế nhàn nhạt xẹt qua Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ đang và Lý tuân đang nói chuyện, có vẻ như hoàn toàn không có chú ý tới hành động của Khanh Nhi, không biết Lý tuân nói những gì, Tống Vĩnh Kỳ ha ha ha mà cười, Chàng đã uống nhiều rượu, sắc mặt ửng hồng, cử chỉ cũng có chút tùy tiện.
Hoàng đế lại nhìn Tống Vĩnh Cung , ánh mắt của chàng đang nhìn Du phi, nụ cười trên mặt từ ái, mọi thứ đều như vậy hài hòa.
Trong lòngHoàng đế sinh ra một tia không đành lòng, chỉ là nghĩ lại, ông ta lại cảm thấy mọi thứ đều là đề phòng chu đáo, nếu bọn họ không có lòng mưu phản, ông ta cũng sẽ không hạ độc thủ nữa.
Làm sao ông ta lại không mâu thuẫn? Ông ta hy vọng con trai của mình có thể lớn lên khỏe mạnh, giúp ông bảo vệ quốc gia thiên hạ, nhưng là đồng thời lại sợ bọn quá lớn mạnh sẽ uy hiếp được ngôi hoàng đế của Ông.
Khanh Nhi đi tới Thải Vi Cung, Ôn Yến đang ở đèn trước thêu hoa.
Thêu hoa là chuyện mà gần đây Ôn Yến thích làm nhất, nàng học thuê hai mặt từ một vị cung nương, là một người hiện đại cầm dao giải phẫu kiếm tiền, tốt xấu cũng đã từng dùng qua kim chỉ, bây giờ thêu, càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió.
"Tỷ tỷ!" Khanh Nhi vui sướng chạy vội tới trước mặt Ôn Yến, hô một tiếng.
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn nàng, lại cười nói: "Muội đã đến rồi! "
Khanh Nhi ừ một tiếng, nói: “Tới rồi, ở trước điện ăn uống tiệc rượu, bọn họ nói gì muội cũng không hiểu, cũng không có hứng thú, tới đây tìm tỷ tỷ."
Ôn Yến bỏ đồ vào hộp đựng kim chỉ, lệnh cho Thanh Lam đi pha trà, sau đó nói: "Sư huynh ngươi vẫn ổn chứ?"
Khanh Nhi bĩu môi: “Vẫn tốt, huynh ấy trở thì liền đi thăm Trần Vũ Trúc, phu thê nhà người ta rất ân ái."
Ôn Yến mỉm cười: "Bọn họ là phu thê, xa cách lâu ngày, chàng ấy nhớ thê tử cũng là bình thường."
Khanh Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, có chút không cam lòng nói: "Thế nhưng, nữ nhân kia dựa vào cái gì làm Vương phi? Lúc đầu vị trí Vương phi là của tỷ tỷ."
Ôn Yến thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Không nên nói lung tung, tai vách mạch rừng!"
Khanh Nhi hạ giọng, lẩm bẩm: "Vốn chính là, tỷ tỷ ngươi sẽ không có không vui sao? Lẽ nào tỷ không thích sư huynh? "
Khóe miệng Ôn Yến thoáng qua nụ cười như có như không, nói: "Bây giờ nói chuyện này đã không có ý nghĩa gì rồi, tỷ đã vào cung là Hoàng quý phi, chàng ấy cũng có thê tử, ta và chàng hữu duyên vô phận. "
Khanh Nhi ngưng mắt nhìn nàng, lắc đầu: "Tỷ tỷ cũng khôngkhỏi thay đổi quá nhanh đi? Muội và tỷ tỷ không giống nhau, nếu muội thích một người, liền đến chết cũng sẽ chỉ thích một người."
Ôn Yến trong lòng khẽ nhúc nhích, không để lại dấu vết mà hỏi thăm: "Vậy muội thích ai vậy? Lý Tuân? "
Khanh Nhi hơi đỏ mặt, có vẻ tức giận nói: “Tiểu tử thối, bây giờ vậy mà lại lui tới rất than với sư huynh, trước kia sư huynh phản đối, bây giờ cũng không phản đối rồi, còn để cho ta và chàng ấy thường lui tới."
Ôn Yến để ý ánh mắt của nàng, nhàn nhạt nói: "Vậy muội nghĩ như thế nào? Muội không thích Lý tuân sao?"
Hai tay Khanh Nhi chống cằm, có chút buồn bực: "Muội cũng không biết, trước kia cảm thấy chàng ấy tốt vô cùng, nhưng là bây giờ cảm thấy không thích hợp."
Ôn Yến nói: "Nếu ngươi không thích hắn, cần phải nhanh chóng nói cho người ta rõ ràng, miễn cho hắn càng lún càng sâu!"
Khanh Nhi kéo cánh tay Ôn Yến, nói: "Chúng ta cũng đừng nói chuyện này, tỷ tỷ, tỷ ở trong cung đã quen chưa?"
Ôn Yến nhún nhún vai:"Có gì mà quen hay không? Ở đâu cũng ba bữa cơm một buổi tối ngủ!"
Khanh Nhi lấy ra từ trong lòng ngực một phong thơ, đưa cho Ôn Yến: "Tỷ tỷ, sư huynh bảo muội đưa cho tỷ."
Ôn Yến không để lại dấu vết mà nhận lấy, trong lòng hơi chua xót, bọn họ bây giờ, chỉ có thể dùng cách này để trao đổi.
Bình luận facebook