Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-125
CHƯƠNG 125: TRẦN VŨ TRÚC BỊ BỆNH
CHƯƠNG 125: TRẦN VŨ TRÚC BỊ BỆNH
Khanh Nhi đi rồi, Ôn Yến lẳng lặng mở tờ giấy ra, bên trên viết một câu: “Kiếp này có duyên không phận, giữ gìn sức khỏe!”
Ôn Yến để tờ giấy lên ngọn lửa của cây nến, cho một mồi lửa, Thiên Sơn ở sau người cũng nhìn thấy những lời này, vẻ mặt nàng ta ngạc nhiên, tức giận nói: “Có ý gì, ngài ấy có ý gì? Chỉ mong phủi sạch đi sao?”
Đôi mắt Ôn Yến đóng băng, nói: “Tờ giấy này không phải của chàng ấy viết, tuy chữ viết rất giống, nhưng dù cố gắng bắt chước theo thì vẫn có sơ hở!”
Thiên Sơn sửng sốt: “Không phải ngài ấy viết, vậy là ai viết chứ?”
Ôn Yến đứng dậy, để tay vào trong chậu nước ngâm một lát, sau đó dùng vải bố lau khô, thản nhiên nói: “Là do Khanh Nhi viết!”
Thiên Sơn không hiểu lắm: “Vì sao nàng ta lại viết như vậy? Vậy rốt cuộc Vương gia có đưa tờ giấy cho nàng ta không?”
Khuôn mặt dịu dàng của Ôn Yến xuất hiện một chút bất đắc dĩ, nói: “Có lẽ Tống Vĩnh Kỳ bảo nàng ta đưa cho ta một phong thư, phong thư kia nàng ta đã xem rồi, cho nên tiêu hủy, viết lại cho ta một tờ mới. Bây giờ ta bị cấm túc, không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài, nàng ta chắc chắn Tống Vĩnh Kỳ không thể gặp mặt ta, cũng không có cách nào hiểu thấu chuyện giả mạo bức thư. Về phần vì sao phải làm như vậy, không thoát khỏi hai nguyên nhân. Đầu tiên, nàng ta thích Tống Vĩnh Kỳ. Thứ hai, nàng ta lo lắng Tống Vĩnh Kỳ dính dáng không rõ với ta sẽ hại Tống Vĩnh Kỳ. Hai nguyên nhân này, mục đích đều hy vọng ta có thể buông tha cho Tống Vĩnh Kỳ, đừng có bất cứ liên quan gì với chàng ấy nữa.”
Thiên Sơn có chút tức giận: “Nàng ta thích Vương gia? Nàng ta thích Vương gia sẽ phải đưa thư như vậy cho người sao? Hơn nữa, Vương gia cũng không thích nàng ta, nàng ta giấu thư của Vương gia như vậy là thế nào? Vương gia muốn nói gì với chúng ta, chúng ta cũng không biết, lỡ như là chuyện quan trọng thì sao?”
Ôn Yến lắc đầu: “Yên tâm đi, cũng không phải là chuyện quan trọng gì, nếu là chuyện vô cùng quan trọng, chàng ấy sẽ nghĩ mọi cách trốn vào gặp mặt ta. Hơn nữa, bây giờ chúng ta không thể làm gì được, chỉ có thể im lặng nhìn mọi chuyện phát triển, cho nên chàng ấy sẽ không tiến hành một vài kế hoạch gì đó trong lúc đầu sóng ngọn gió thế này đâu!”
Thiên Sơn sùng bái nhìn Ôn Yến, giọng điệu vui sướng nói: “Chủ nhân, sao ta cảm thấy người càng ngày càng thần cơ diệu toán thế này?”
Ôn Yến cong khóe miệng, kéo tay Thiên Sơn qua, đưa tay nhẹ nhàng đảo qua trong lòng bàn tay của nàng ta, trong lòng bàn tay của Thiên Sơn lập tức có thêm một quả mận. Thiên Sơn ngạc nhiên nhìn quả mận màu xanh trong lòng bàn tay, sau đó cầm lên bỏ vào trong miệng, dùng sức cắn một cái, chỉ nghe thấy hàm răng cắn cộp một tiếng, quả mận không bị cắn đứt, trái lại răng suýt chút bị gãy luôn.
Thiên Sơn vội vàng phun ra, quả mận rơi cộp một cái lên trên đất rồi dừng lại, Thiên Sơn trợn mắt há mồm nhìn quả mận vốn là màu xanh ở trên đất, bây giờ lại biến thành một thỏi bạc vụn.
Nàng ta hoảng sợ nhìn Ôn Yến, Ôn Yến lại cười nói: “Cô nương ngốc? Đây chỉ là một loại thủ thuật che mắt thôi!”
Thiên Sơn lắc đầu, ngơ ngác nói: “Thủ thuật che mắt? Thế này cũng quá lợi hại rồi, chủ nhân, người học được từ đâu thế ạ?”
Ôn Yến mỉm cười nói với Thiên Sơn: “Học với lừa, lúc ngươi rảnh rỗi thì trò chuyện với lừa nhiều một chút, nó sẽ dạy ngươi.”
“Thật ạ?” Thiên Sơn ngạc nhiên trợn mắt nhìn Ôn Yến: “Chủ nhân người đang lừa ta ư? Con lừa cũng biết thủ thuật che mắt sao? Chính là con Mao chủ nhiệm trong chuồng lừa của chúng ta à?”
“Hoàn toàn là sự thật!” Ôn Yến buông tay.
Thiên Sơn ngạc nhiên nói: “Thật sự là lừa không thể nhìn vẻ bề ngoài, còn là một vị lừa tiên nữa, ta đi tìm nó ngay, bảo nó dạy ta!”
Ôn Yến kéo tay nàng ta, cười đến giống như hồ ly: “Cũng không dễ dàng như vậy đâu, ngươi phải đối xử tốt với nó, khiến nó vui vẻ, nó mới chịu dạy ngươi.”
“Vậy phải đối xử tốt với nó thể nào ạ? Mỗi ngày ta đều tự mình cho nó ăn.” Thiên Sơn vội vàng học hỏi: “Sao người có thể làm được ạ? Có bí quyết gì sao?”
Ôn Yến nói: “Trước kia ta thường dẫn nó ra ngoài đi dạo, như vậy là được, mỗi ngày ngươi cũng kéo nó ra ngoài đi một chuyến ở Ngự hoa viên, nó muốn đi đâu ngươi đừng ngăn nó, theo sát nó từ phía xa, để nó đi lại tự do là được!”
“Để Mao chủ nhiệm đi lại ở bên ngoài? E rằng Hoàng đế sẽ không cho đó ạ?” Thiên Sơn buồn bực nói.
“Nếu như Hoàng thượng nói không cho, ngươi cứ nói với Hoàng thượng là ý của ta, tuy Hoàng thượng không vui, nhưng chắc chắn sẽ không ngăn cản đâu. Đúng rồi. nó thích đi phía bắc nhất, ngươi dẫn nó đến phía bắc đi dạo nhiều một chút.” Ôn Yến nhắc nhở.
“Được, ta biết rồi, sáng mai ta sẽ dẫn nó ra ngoài.” Thiên Sơn say mê thủ thuật che mắt, khăng khăng muốn học.
Cứ như vậy, mỗi ngày Thiên Sơn đều sẽ dẫn Mao chủ nhiệm ra ngoài đi dạo. Ở phía bắc là tinh lâu của Quốc sư ở. Lúc đầu Quốc sư không ở trong cung, nhưng mấy tháng gần đây. Hoàng đế lệnh cho ông ta vào cung ở lại, tiếp chỉ bất cứ lúc nào!
Bệnh của Trần Vũ Trúc ngày càng trở nên nghiêm trọng, Tống Vĩnh Kỳ không thể không mời Gia Cát Minh vào phủ chữa trị cho cô ta.
Chỉ là Gia Cát Minh kiểm tra cho cô ta một lần rồi, cũng không thể nói ra nguyên nhân, thật sự giống như Ngự y sở chẩn đoán vậy, xem bên ngoài là huyết hư.
Nhưng mà Gia Cát Minh lén nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Theo lý thuyết, nàng ta cũng chưa từng sinh non, cũng chưa từng sinh con, không thể nào xuất hiện tình trạng tổn hao khí huyết nghiêm trọng thế này được, có chút khác thường.”
Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy, không nhịn được nhíu mày nói: “Ngay cả ngươi cũng không tra ra được? Có phải tình trạng của nàng ta bây giờ cực kỳ nghiêm trọng rồi không?”
Gia Cát Minh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đúng vậy, thậm chí bây giờ nàng ta còn không thể xuống giường đi lại, ta đã nhìn phương thuốc do ngự y kê, toàn bộ đều là thuốc bổ khí huyết, nhưng nàng ta sử dụng lâu như thế mà không có chút chuyển biến tốt nào, khiến người ta khó hiểu!”
Tống Vĩnh Kỳ có chút lo lắng: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Mắt thấy nàng ta trở nên gầy yếu đi từng ngày như vậy, trong lòng bản vương cũng khó chịu.”
Gia Cát Minh im lặng một lát, nói: “Có phải trong cung đưa tới rất nhiều dược liệu quý không? Ta đi xem thử có cái gì thích hợp không, nấu liên tục mấy ngày cho nàng ta dùng, ngoài ra ta sẽ kê lại phương thuốc phối hợp với thuốc bổ, song kiếm hợp bích, tin rằng sẽ có hậu quả trị liệu thôi!”
Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên nghe thấy chàng ta nói cái này, trong lòng đập thình thịch mấy cái, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nói xem, nàng ta có thể bị trúng độc không?”
Vẻ mặt Gia Cát Minh có chút nghiêm túc, chăm chú nhìn chàng: “Sao có thể nghi ngờ như vậy chứ? Bây giờ Hoàng thượng cho rằng nàng ta có chỗ dựa, có lẽ sẽ không hạ độc, dù sao chỉ cần đứa nhỏ sinh ra, ngài ấy sẽ có nhiều thêm một con tin trong tay.
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: “Bản vương cũng chỉ đoán thế thôi, ngươi đi xem thử đồ vậy trong cung đưa tới đi, nhìn xem có bị người ta bỏ thuốc độc không!”
Hai người đi về phía nhà kho, Gia Cát Minh kiểm tra đồ vật trong cung đưa tới, nói: “Không có độc.”
Tống Vĩnh Kỳ hỏi Gia Cát: “Vậy ngươi cảm thấy tình hình Vũ Trúc như vậy là có giống bị người ta hạ độc không?
Gia Cát Minh nói: “Không giống, tình trạng sức khỏe của nàng ta là rất suy yếu, khí hư, huyết hư, rất giống như triệu chứng sau khi băng huyết.”
Tống Vĩnh Kỳ nghi ngờ: “Băng huyết? Cái này không thể được! Đang tốt lành, sao lại bị băng huyết?”
Gia Cát Minh ừ một tiếng: “Thật sự khiến người ta khó hiểu, như vậy đi, hôm nào dẫn nàng ta vào cung gặp Ôn Yến, bây giờ Ôn Yến bị cấm túc, không thể xuất cung, nhưng nói rõ với Hoàng thượng, nói bây giờ sức khỏe của Vương phi không được tốt, nhờ Ôn Yến giúp đỡ kiểm tra một chút, có lẽ Hoàng thượng sẽ không ngăn cản đâu.”
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy quá mạo hiểm, dù sao bây giờ Trần Vũ Trúc mang thai giả, một khi vào cung bị người ta nhìn ra manh mối, vậy hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nhưng mà trước mắt ngay cả Gia Cát Minh cũng không thể tra ra nguyên nhân bệnh, cứ tiếp tục thế này, sức khỏe của Trần Vũ Trúc chỉ sẽ ngày càng suy yếu.
Suy xét lợi và hại, cuối cùng chàng vẫn quyết định mạo hiểm một lần.
Ngày hôm đó sau khi lâm triều, chàng đi tìm Trần Nguyên Khánh, sau khi Trần Nguyên Khánh trở về triều cũng có nghe nói sức khỏe của Trần Vũ Trúc không tốt, chỉ là không ngờ tình hình đã nghiêm trọng như vậy. Tống Vĩnh Kỳ bảo Trần Nguyên Khách đi nhờ Hoàng thượng cho Trần Vũ Trúc vào cung để Ôn Yến chữa bệnh cho nàng ta.
“Vì sao ngươi không trực tiếp nhờ Hoàng thượng cho Hoàng quý phi chữa bệnh cho muội muội?” Trần Nguyên Khánh cũng không biết quan hệ của Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ cũng không giấu diếm, nói: “Phụ hoàng vẫn luôn nghi ngờ giữa bản vương và Hoàng quý phi có tư tình, nếu bản vương nhắc tới, phụ hoàng sẽ không đồng ý!”
Thật ra Trần Nguyên Khánh cũng từng nghi ngờ, nhưng mà bây giờ nghe Tống Vĩnh Kỳ không hề ấp úng nói ra, chàng ta cũng bèn vờ như không biết, ngạc nhiên nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng nghi ngờ ngươi và Hoàng quý phi? Cái này do ai nói vậy?”
“Lúc đầu Hoàng quý phi ở trong Vương phủ, lòng nghi ngờ của phụ hoàng vẫn luôn rất nặng.” Chàng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Ánh mắt Trần Nguyên Khánh sắc bén nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Vậy, giữa Vương gia và Hoàng quý phi, là trong sạch chứ?”
Tống Vĩnh Kỳ biết tính cách của Trần Nguyên Khách, trong mắt chàng ta không thể chứa dù là một hạt cát, nếu để chàng ta biết nội tình, e rằng sẽ thấy không công bằng vì Trần Vũ Trúc, sau đó làm ra vài chuyện hại đến Ôn Yến, cho nên chàng nói: “Vô cùng trong sạch, trước đây bản vương cũng từng động lòng, vì Ôn Yến tinh thông thuật châm cứu, mà ngày xưa Bạch Lan cũng tinh thông thuật châm cứu, lúc đầu bản vương thật sự cũng có ảo giác, theo bản năng cho rằng nàng ta là Bạch Lan. Nhưng mà, cuối cùng bản vương rất rõ ràng, nàng ta là nàng ta, Bạch Lan là Bạch Lan!”
Trần Nguyên Khánh vẫn luôn kính phục tình cảm sâu sắc của chàng với Trữ An Vương phi Dương Bạch Lan, bây giờ nghe chàng nói như vậy, cũng không còn chút nghi ngờ nào nữa, ngược lại có thể nói rõ nguyên nhân đủ loại cử chỉ thất lễ của Tống Vĩnh Khiêm vì Ôn đại phu lúc trước.
Chàng ta im lặng suy nghĩ một lát, nói: “Vậy được, lát nữa mạt tướng sẽ đi nói với Hoàng thượng, phải xem Hoàng thượng nói thế nào.
Sau khi Trần Nguyên Khánh trao đổi việc nước với Hoàng đế xong, nhân tiện khổ sở nói một câu: “Từ sau khi mang thai, sức khỏe của muội muội vi thần luôn suy yếu, ngay cả ngự y cũng không thể chẩn đoán ra bệnh gì, thật sự khiến người ta phải lo lắng mà!”
Hoàng đế khẽ giật mình: “Sao vậy? Sức khỏe của Vũ Trúc lại thế nào rồi?”
Trần Nguyên Khánh nói: “Bẩm Hoàng thượng, từ sau khi Vương phi có thai, luôn không ngừng bị bệnh vặt, mấy ngày gần đây ngay cả đứng dậy đi lại cũng không được, ngự y trong Vương phủ cũng không chẩn đoán ra là vấn đề gì, cũng từng mời thần y Gia Cát, không rõ chứng bệnh, cũng không có cách nào hốt thuốc đúng bệnh, thần y Gia Cát nói, nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng khó mà giữ được cái thai trong bụng!”
Hoàng đế nhíu mày, không vui nói: “Tình hình sao lại nghiêm trọng thế này? Kỳ Nhi cũng thật là, vì sao không nói với trẫm chứ?”
Trần Nguyên Khánh nói: “Hoàng thượng chớ nên trách Vương gia, từ nhỏ muội muội của vi thần đã là như vậy, có chuyện gì cũng đều che giấu trong lòng, sợ người khác lo lắng. Nếu không phải hai ngày nay ngay cả đi lại cũng không được, ai cũng không biết muội ấy lại bệnh nặng như vậy. Vương gia đã rất lo lắng, ngày đêm ở bên cạnh muội ấy, tự mình đút thuốc, ngay cả vi thần nhìn thấy cũng cảm động không thôi!”
Trần Nguyên Khánh nói như vậy thật sự cũng có chút mục đích, muốn chứng mình với Hoàng thượng Tống Vĩnh Kỳ và Trần Vũ Trúc vô cùng đằm thắm, Tống Vĩnh Kỳ không có tình ý với Hoàng quý phi.
Hoàng đế gọi một tiếng: “Vệ Khương!”
Vệ công công đẩy cửa đi vào, phất trần trong tay buông nhẹ bên cánh tay, khom người nói: “Hoàng thượng, có nô tài!”
“Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Thượng Quan ngự y xuất cung chữa bệnh cho Vương phi!” Hoàng đế ra lệnh nói.
“Vâng!” Vệ công công lui ra ngoài.
Trần Nguyên Khánh vốn cho rằng Hoàng đế sẽ để Ôn Yến xuất cung, ai ngờ lại phái ngự y xuất cung, nếu là ngự y khác, e rằng sẽ để lộ chuyện mang thai giả.
Thượng Quan ngự y cũng không thể chữa khỏi cho Trần Vũ Trúc, bệnh tình của Trần Vũ Trúc ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, trước đây còn có thể bảo Đan Tuyết đỡ đi lại một hai bước, bây giờ đã trực tiếp không ngồi dậy được rồi.
CHƯƠNG 125: TRẦN VŨ TRÚC BỊ BỆNH
Khanh Nhi đi rồi, Ôn Yến lẳng lặng mở tờ giấy ra, bên trên viết một câu: “Kiếp này có duyên không phận, giữ gìn sức khỏe!”
Ôn Yến để tờ giấy lên ngọn lửa của cây nến, cho một mồi lửa, Thiên Sơn ở sau người cũng nhìn thấy những lời này, vẻ mặt nàng ta ngạc nhiên, tức giận nói: “Có ý gì, ngài ấy có ý gì? Chỉ mong phủi sạch đi sao?”
Đôi mắt Ôn Yến đóng băng, nói: “Tờ giấy này không phải của chàng ấy viết, tuy chữ viết rất giống, nhưng dù cố gắng bắt chước theo thì vẫn có sơ hở!”
Thiên Sơn sửng sốt: “Không phải ngài ấy viết, vậy là ai viết chứ?”
Ôn Yến đứng dậy, để tay vào trong chậu nước ngâm một lát, sau đó dùng vải bố lau khô, thản nhiên nói: “Là do Khanh Nhi viết!”
Thiên Sơn không hiểu lắm: “Vì sao nàng ta lại viết như vậy? Vậy rốt cuộc Vương gia có đưa tờ giấy cho nàng ta không?”
Khuôn mặt dịu dàng của Ôn Yến xuất hiện một chút bất đắc dĩ, nói: “Có lẽ Tống Vĩnh Kỳ bảo nàng ta đưa cho ta một phong thư, phong thư kia nàng ta đã xem rồi, cho nên tiêu hủy, viết lại cho ta một tờ mới. Bây giờ ta bị cấm túc, không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài, nàng ta chắc chắn Tống Vĩnh Kỳ không thể gặp mặt ta, cũng không có cách nào hiểu thấu chuyện giả mạo bức thư. Về phần vì sao phải làm như vậy, không thoát khỏi hai nguyên nhân. Đầu tiên, nàng ta thích Tống Vĩnh Kỳ. Thứ hai, nàng ta lo lắng Tống Vĩnh Kỳ dính dáng không rõ với ta sẽ hại Tống Vĩnh Kỳ. Hai nguyên nhân này, mục đích đều hy vọng ta có thể buông tha cho Tống Vĩnh Kỳ, đừng có bất cứ liên quan gì với chàng ấy nữa.”
Thiên Sơn có chút tức giận: “Nàng ta thích Vương gia? Nàng ta thích Vương gia sẽ phải đưa thư như vậy cho người sao? Hơn nữa, Vương gia cũng không thích nàng ta, nàng ta giấu thư của Vương gia như vậy là thế nào? Vương gia muốn nói gì với chúng ta, chúng ta cũng không biết, lỡ như là chuyện quan trọng thì sao?”
Ôn Yến lắc đầu: “Yên tâm đi, cũng không phải là chuyện quan trọng gì, nếu là chuyện vô cùng quan trọng, chàng ấy sẽ nghĩ mọi cách trốn vào gặp mặt ta. Hơn nữa, bây giờ chúng ta không thể làm gì được, chỉ có thể im lặng nhìn mọi chuyện phát triển, cho nên chàng ấy sẽ không tiến hành một vài kế hoạch gì đó trong lúc đầu sóng ngọn gió thế này đâu!”
Thiên Sơn sùng bái nhìn Ôn Yến, giọng điệu vui sướng nói: “Chủ nhân, sao ta cảm thấy người càng ngày càng thần cơ diệu toán thế này?”
Ôn Yến cong khóe miệng, kéo tay Thiên Sơn qua, đưa tay nhẹ nhàng đảo qua trong lòng bàn tay của nàng ta, trong lòng bàn tay của Thiên Sơn lập tức có thêm một quả mận. Thiên Sơn ngạc nhiên nhìn quả mận màu xanh trong lòng bàn tay, sau đó cầm lên bỏ vào trong miệng, dùng sức cắn một cái, chỉ nghe thấy hàm răng cắn cộp một tiếng, quả mận không bị cắn đứt, trái lại răng suýt chút bị gãy luôn.
Thiên Sơn vội vàng phun ra, quả mận rơi cộp một cái lên trên đất rồi dừng lại, Thiên Sơn trợn mắt há mồm nhìn quả mận vốn là màu xanh ở trên đất, bây giờ lại biến thành một thỏi bạc vụn.
Nàng ta hoảng sợ nhìn Ôn Yến, Ôn Yến lại cười nói: “Cô nương ngốc? Đây chỉ là một loại thủ thuật che mắt thôi!”
Thiên Sơn lắc đầu, ngơ ngác nói: “Thủ thuật che mắt? Thế này cũng quá lợi hại rồi, chủ nhân, người học được từ đâu thế ạ?”
Ôn Yến mỉm cười nói với Thiên Sơn: “Học với lừa, lúc ngươi rảnh rỗi thì trò chuyện với lừa nhiều một chút, nó sẽ dạy ngươi.”
“Thật ạ?” Thiên Sơn ngạc nhiên trợn mắt nhìn Ôn Yến: “Chủ nhân người đang lừa ta ư? Con lừa cũng biết thủ thuật che mắt sao? Chính là con Mao chủ nhiệm trong chuồng lừa của chúng ta à?”
“Hoàn toàn là sự thật!” Ôn Yến buông tay.
Thiên Sơn ngạc nhiên nói: “Thật sự là lừa không thể nhìn vẻ bề ngoài, còn là một vị lừa tiên nữa, ta đi tìm nó ngay, bảo nó dạy ta!”
Ôn Yến kéo tay nàng ta, cười đến giống như hồ ly: “Cũng không dễ dàng như vậy đâu, ngươi phải đối xử tốt với nó, khiến nó vui vẻ, nó mới chịu dạy ngươi.”
“Vậy phải đối xử tốt với nó thể nào ạ? Mỗi ngày ta đều tự mình cho nó ăn.” Thiên Sơn vội vàng học hỏi: “Sao người có thể làm được ạ? Có bí quyết gì sao?”
Ôn Yến nói: “Trước kia ta thường dẫn nó ra ngoài đi dạo, như vậy là được, mỗi ngày ngươi cũng kéo nó ra ngoài đi một chuyến ở Ngự hoa viên, nó muốn đi đâu ngươi đừng ngăn nó, theo sát nó từ phía xa, để nó đi lại tự do là được!”
“Để Mao chủ nhiệm đi lại ở bên ngoài? E rằng Hoàng đế sẽ không cho đó ạ?” Thiên Sơn buồn bực nói.
“Nếu như Hoàng thượng nói không cho, ngươi cứ nói với Hoàng thượng là ý của ta, tuy Hoàng thượng không vui, nhưng chắc chắn sẽ không ngăn cản đâu. Đúng rồi. nó thích đi phía bắc nhất, ngươi dẫn nó đến phía bắc đi dạo nhiều một chút.” Ôn Yến nhắc nhở.
“Được, ta biết rồi, sáng mai ta sẽ dẫn nó ra ngoài.” Thiên Sơn say mê thủ thuật che mắt, khăng khăng muốn học.
Cứ như vậy, mỗi ngày Thiên Sơn đều sẽ dẫn Mao chủ nhiệm ra ngoài đi dạo. Ở phía bắc là tinh lâu của Quốc sư ở. Lúc đầu Quốc sư không ở trong cung, nhưng mấy tháng gần đây. Hoàng đế lệnh cho ông ta vào cung ở lại, tiếp chỉ bất cứ lúc nào!
Bệnh của Trần Vũ Trúc ngày càng trở nên nghiêm trọng, Tống Vĩnh Kỳ không thể không mời Gia Cát Minh vào phủ chữa trị cho cô ta.
Chỉ là Gia Cát Minh kiểm tra cho cô ta một lần rồi, cũng không thể nói ra nguyên nhân, thật sự giống như Ngự y sở chẩn đoán vậy, xem bên ngoài là huyết hư.
Nhưng mà Gia Cát Minh lén nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Theo lý thuyết, nàng ta cũng chưa từng sinh non, cũng chưa từng sinh con, không thể nào xuất hiện tình trạng tổn hao khí huyết nghiêm trọng thế này được, có chút khác thường.”
Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy, không nhịn được nhíu mày nói: “Ngay cả ngươi cũng không tra ra được? Có phải tình trạng của nàng ta bây giờ cực kỳ nghiêm trọng rồi không?”
Gia Cát Minh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đúng vậy, thậm chí bây giờ nàng ta còn không thể xuống giường đi lại, ta đã nhìn phương thuốc do ngự y kê, toàn bộ đều là thuốc bổ khí huyết, nhưng nàng ta sử dụng lâu như thế mà không có chút chuyển biến tốt nào, khiến người ta khó hiểu!”
Tống Vĩnh Kỳ có chút lo lắng: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Mắt thấy nàng ta trở nên gầy yếu đi từng ngày như vậy, trong lòng bản vương cũng khó chịu.”
Gia Cát Minh im lặng một lát, nói: “Có phải trong cung đưa tới rất nhiều dược liệu quý không? Ta đi xem thử có cái gì thích hợp không, nấu liên tục mấy ngày cho nàng ta dùng, ngoài ra ta sẽ kê lại phương thuốc phối hợp với thuốc bổ, song kiếm hợp bích, tin rằng sẽ có hậu quả trị liệu thôi!”
Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên nghe thấy chàng ta nói cái này, trong lòng đập thình thịch mấy cái, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nói xem, nàng ta có thể bị trúng độc không?”
Vẻ mặt Gia Cát Minh có chút nghiêm túc, chăm chú nhìn chàng: “Sao có thể nghi ngờ như vậy chứ? Bây giờ Hoàng thượng cho rằng nàng ta có chỗ dựa, có lẽ sẽ không hạ độc, dù sao chỉ cần đứa nhỏ sinh ra, ngài ấy sẽ có nhiều thêm một con tin trong tay.
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: “Bản vương cũng chỉ đoán thế thôi, ngươi đi xem thử đồ vậy trong cung đưa tới đi, nhìn xem có bị người ta bỏ thuốc độc không!”
Hai người đi về phía nhà kho, Gia Cát Minh kiểm tra đồ vật trong cung đưa tới, nói: “Không có độc.”
Tống Vĩnh Kỳ hỏi Gia Cát: “Vậy ngươi cảm thấy tình hình Vũ Trúc như vậy là có giống bị người ta hạ độc không?
Gia Cát Minh nói: “Không giống, tình trạng sức khỏe của nàng ta là rất suy yếu, khí hư, huyết hư, rất giống như triệu chứng sau khi băng huyết.”
Tống Vĩnh Kỳ nghi ngờ: “Băng huyết? Cái này không thể được! Đang tốt lành, sao lại bị băng huyết?”
Gia Cát Minh ừ một tiếng: “Thật sự khiến người ta khó hiểu, như vậy đi, hôm nào dẫn nàng ta vào cung gặp Ôn Yến, bây giờ Ôn Yến bị cấm túc, không thể xuất cung, nhưng nói rõ với Hoàng thượng, nói bây giờ sức khỏe của Vương phi không được tốt, nhờ Ôn Yến giúp đỡ kiểm tra một chút, có lẽ Hoàng thượng sẽ không ngăn cản đâu.”
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy quá mạo hiểm, dù sao bây giờ Trần Vũ Trúc mang thai giả, một khi vào cung bị người ta nhìn ra manh mối, vậy hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nhưng mà trước mắt ngay cả Gia Cát Minh cũng không thể tra ra nguyên nhân bệnh, cứ tiếp tục thế này, sức khỏe của Trần Vũ Trúc chỉ sẽ ngày càng suy yếu.
Suy xét lợi và hại, cuối cùng chàng vẫn quyết định mạo hiểm một lần.
Ngày hôm đó sau khi lâm triều, chàng đi tìm Trần Nguyên Khánh, sau khi Trần Nguyên Khánh trở về triều cũng có nghe nói sức khỏe của Trần Vũ Trúc không tốt, chỉ là không ngờ tình hình đã nghiêm trọng như vậy. Tống Vĩnh Kỳ bảo Trần Nguyên Khách đi nhờ Hoàng thượng cho Trần Vũ Trúc vào cung để Ôn Yến chữa bệnh cho nàng ta.
“Vì sao ngươi không trực tiếp nhờ Hoàng thượng cho Hoàng quý phi chữa bệnh cho muội muội?” Trần Nguyên Khánh cũng không biết quan hệ của Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ cũng không giấu diếm, nói: “Phụ hoàng vẫn luôn nghi ngờ giữa bản vương và Hoàng quý phi có tư tình, nếu bản vương nhắc tới, phụ hoàng sẽ không đồng ý!”
Thật ra Trần Nguyên Khánh cũng từng nghi ngờ, nhưng mà bây giờ nghe Tống Vĩnh Kỳ không hề ấp úng nói ra, chàng ta cũng bèn vờ như không biết, ngạc nhiên nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng nghi ngờ ngươi và Hoàng quý phi? Cái này do ai nói vậy?”
“Lúc đầu Hoàng quý phi ở trong Vương phủ, lòng nghi ngờ của phụ hoàng vẫn luôn rất nặng.” Chàng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Ánh mắt Trần Nguyên Khánh sắc bén nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Vậy, giữa Vương gia và Hoàng quý phi, là trong sạch chứ?”
Tống Vĩnh Kỳ biết tính cách của Trần Nguyên Khách, trong mắt chàng ta không thể chứa dù là một hạt cát, nếu để chàng ta biết nội tình, e rằng sẽ thấy không công bằng vì Trần Vũ Trúc, sau đó làm ra vài chuyện hại đến Ôn Yến, cho nên chàng nói: “Vô cùng trong sạch, trước đây bản vương cũng từng động lòng, vì Ôn Yến tinh thông thuật châm cứu, mà ngày xưa Bạch Lan cũng tinh thông thuật châm cứu, lúc đầu bản vương thật sự cũng có ảo giác, theo bản năng cho rằng nàng ta là Bạch Lan. Nhưng mà, cuối cùng bản vương rất rõ ràng, nàng ta là nàng ta, Bạch Lan là Bạch Lan!”
Trần Nguyên Khánh vẫn luôn kính phục tình cảm sâu sắc của chàng với Trữ An Vương phi Dương Bạch Lan, bây giờ nghe chàng nói như vậy, cũng không còn chút nghi ngờ nào nữa, ngược lại có thể nói rõ nguyên nhân đủ loại cử chỉ thất lễ của Tống Vĩnh Khiêm vì Ôn đại phu lúc trước.
Chàng ta im lặng suy nghĩ một lát, nói: “Vậy được, lát nữa mạt tướng sẽ đi nói với Hoàng thượng, phải xem Hoàng thượng nói thế nào.
Sau khi Trần Nguyên Khánh trao đổi việc nước với Hoàng đế xong, nhân tiện khổ sở nói một câu: “Từ sau khi mang thai, sức khỏe của muội muội vi thần luôn suy yếu, ngay cả ngự y cũng không thể chẩn đoán ra bệnh gì, thật sự khiến người ta phải lo lắng mà!”
Hoàng đế khẽ giật mình: “Sao vậy? Sức khỏe của Vũ Trúc lại thế nào rồi?”
Trần Nguyên Khánh nói: “Bẩm Hoàng thượng, từ sau khi Vương phi có thai, luôn không ngừng bị bệnh vặt, mấy ngày gần đây ngay cả đứng dậy đi lại cũng không được, ngự y trong Vương phủ cũng không chẩn đoán ra là vấn đề gì, cũng từng mời thần y Gia Cát, không rõ chứng bệnh, cũng không có cách nào hốt thuốc đúng bệnh, thần y Gia Cát nói, nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng khó mà giữ được cái thai trong bụng!”
Hoàng đế nhíu mày, không vui nói: “Tình hình sao lại nghiêm trọng thế này? Kỳ Nhi cũng thật là, vì sao không nói với trẫm chứ?”
Trần Nguyên Khánh nói: “Hoàng thượng chớ nên trách Vương gia, từ nhỏ muội muội của vi thần đã là như vậy, có chuyện gì cũng đều che giấu trong lòng, sợ người khác lo lắng. Nếu không phải hai ngày nay ngay cả đi lại cũng không được, ai cũng không biết muội ấy lại bệnh nặng như vậy. Vương gia đã rất lo lắng, ngày đêm ở bên cạnh muội ấy, tự mình đút thuốc, ngay cả vi thần nhìn thấy cũng cảm động không thôi!”
Trần Nguyên Khánh nói như vậy thật sự cũng có chút mục đích, muốn chứng mình với Hoàng thượng Tống Vĩnh Kỳ và Trần Vũ Trúc vô cùng đằm thắm, Tống Vĩnh Kỳ không có tình ý với Hoàng quý phi.
Hoàng đế gọi một tiếng: “Vệ Khương!”
Vệ công công đẩy cửa đi vào, phất trần trong tay buông nhẹ bên cánh tay, khom người nói: “Hoàng thượng, có nô tài!”
“Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Thượng Quan ngự y xuất cung chữa bệnh cho Vương phi!” Hoàng đế ra lệnh nói.
“Vâng!” Vệ công công lui ra ngoài.
Trần Nguyên Khánh vốn cho rằng Hoàng đế sẽ để Ôn Yến xuất cung, ai ngờ lại phái ngự y xuất cung, nếu là ngự y khác, e rằng sẽ để lộ chuyện mang thai giả.
Thượng Quan ngự y cũng không thể chữa khỏi cho Trần Vũ Trúc, bệnh tình của Trần Vũ Trúc ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, trước đây còn có thể bảo Đan Tuyết đỡ đi lại một hai bước, bây giờ đã trực tiếp không ngồi dậy được rồi.