Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
CHƯƠNG 79
Mưa tạnh đã là chuyện hai ngày sau.
Ngày hôm đó Ôn Yến vừa trở lại y quán, Gia Cát Minh đã trầm trọng nói với cô: "Nàng cùng ta đi vương phủ một chuyến, Kỳ không khỏe lắm."
Tim Ôn Yến đập thình thịch, nhưng vẫn phải làm bộ bình tĩnh hỏi Gia Cát Minh: "Vết thương của ngài ấy còn chưa khỏi sao?"
Gia Cát Minh lắc đầu: "Không phải, vết thương của hắn gần như khỏi hẳn rồi, nhưng hai chân hắn hơi tê liệt, không làm gì được."
Ôn Yến biết, huyết mạch của chàng bắt đầu vận hành không thông suốt, cô trầm mặc một chút, cõng hòm thuốc lên nói: "Đi thôi!"
Hôm nay tạnh ráo, ánh nắng trong suốt mà dịu dàng, thế gian như được rửa sạch, tươi mát vô cùng, ngay cả không khí cũng trở nên tinh khiết.
Ôn Yến đi vào phòng của Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ ngồi trên ghế bành, cằm chàng lún phún râu xanh, sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt tuấn tú hơi lạnh lùng.
Nhìn thấy Ôn Yến, chàng khẽ gật đầu chào: "Ngươi đã đến!"
Ôn Yến lập tức cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, cô ừ một tiếng: "Tham kiến vương gia!"
"Không cần đa lễ!" Chàng phất phất tay, đôi mắt không còn sắc bén, thay vào đó là vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi đến khám cho bản vương xem rốt cuộc chân bản vương là thế nào."
Ôn Yến đi tới gần chàng, đứng trước người chàng, ngửi mùi hương trên người chàng, cảm thấy dường như đã cách một đời.
Đã từng, vào một ngày nắng đẹp như hôm nay, tại gian phòng này, cô mang xe lăn tới cho chàng, chàng ôm cô, ăn nằm với cô, tốt đẹp mà triền miên như vậy.
Nước mắt gần như bất giác muốn lăn xuống, cô cố nén nước mắt, ngồi xổm xuống, kéo ống quần chàng lên, nhưng vừa kéo lên, tay cô lập tức cứng ngắc lại, hai chân chàng, đâu còn vẻ trắng nõn linh hoạt của ba năm trước. Hai chân chàng kín vết thương, vết nào cũng dữ tợn, khủng bố như vậy, nhìn thấy mà giật mình.
"Trên chiến trường bị thương sao?" Âm thanh của cô, trên thực tế đã nghẹn ngào, nhưng cô cũng đã phải dùng hết sức lực toàn thân ngăn nỗi sợ hãi và đau đớn trong lòng.
Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói: "Là chính bản vương chém, đôi chân này đã hại chết người phụ nữ bản vương yêu nhất."
Ôn Yến ngạc nhiên, một loại đau khổ và phẫn nộ mạnh mẽ đánh tới như dời núi lấp bể, cô đột nhiên đứng lên, giơ tay tát chàng một cái, nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, như người điên hét lên với chàng: "Ngài điên rồi sao?"
Tống Vĩnh Kỳ hơi tức giận, chàng nhanh chóng ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, khi thấy nước mắt và đau xót trong mắt cô, chàng ngơ ngác, vẻ mặt dần trở nên thận trọng, mang theo một vẻ mong chờ chính chàng cũng không thể phát giác. Chàng không hỏi, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn cô.
Lồng ngực Ôn Yến dường như muốn nổ tung, cô rất muốn nhào tới đánh chàng thật mạnh, nhiều vết thương như vậy, cô không thể tưởng tượng mấy năm nay chàng đã trải qua thế nào. Cô há hốc mồm, đột nhiên quay người, chạy như bay ra ngoài.
Trong nháy mắt cô xoay người, cô rõ ràng nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Gia Cát Minh.
Cô không lo được nhiều như thế, không lo được thân phận của cô sẽ bị người ta phát hiện, cô không thể đối mặt với vết thương của chàng, không thể đối mặt chàng dùng cách như vậy đối xử với chính mình.
Rốt cuộc, cô chợt hiểu ngày đó khi chàng tưởng cô tự làm mình bị thương, vì sao lại tức giận như vậy.
Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ bỗng nhiên trắng bệch, chàng đứng lên, bước nhanh đuổi theo.
Dù hai chân chàng không có nhiều sức, nhưng dùng nội lực nhấc lên, vẫn nhanh chóng đuổi kịp Ôn Yến.
Chàng kéo tay Ôn Yến, xoay vai cô lại, hai mắt nhìn thẳng đôi mắt đẫm lệ của cô, Ôn Yến dùng tay lau nước mắt, quay mặt đi chỗ khác không nhìn chàng.
Tống Vĩnh Kỳ thận trọng và hốt hoảng hỏi cô: "Nàng tên là gì?"
Ôn Yến cắn môi không nói, nước mắt vừa lau đi, lại không ngừng rơi xuống, cô nhìn khay lá cây hoa lay ơn dưới hành lang, những cái lá đó, như từng vết thương vắt ngang trên đùi Tống Vĩnh Kỳ, đập vào ánh mắt cô đau nhức.
Chàng đưa tay lau nước mắt của cô, run giọng hỏi: "Có thể nói cho ta, nàng tên là gì không?"
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chàng, không biết là vì lạnh hay vì đau lòng, toàn thân khẽ run, ngay cả hàm răng cũng run rẩy, trong mắt cô lóe lên ánh sáng liều lĩnh, cô mở miệng, dứt khoát nói: "Tên ta là Ôn Yến!"
Như tiếng sấm rền vang lên giữa trời quang, rõ ràng mà mạnh mẽ như thế bổ vào đầu Tống Vĩnh Kỳ. Chàng ngạc nhiên nhìn cô, trong trí nhớ, từng có một cô gái cười nói: "Ta tên là Ôn Yến!"
Dung mạo cô gái đó, chàng khắc cốt ghi tâm trong lòng, nhưng câu nói này của cô còn khắc sâu tận xương tủy hơn cả dung mạo đó.
"Nàng là Ôn Yến?" Chàng ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Nàng tên là Ôn Yến hay là nàng là Ôn Yến?" Tim chàng như muốn nhảy ra ngoài, chàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, dường như trước mắt có một tia hạnh phúc, chàng có thể nắm trong tay, nhưng chàng sợ nếu vươn tay muốn bắt lấy tia hạnh phúc này, thì cuối cùng nó lại biến thành đao, đâm chàng toàn thân máu thịt be bét.
Chàng run rẩy sờ về phía bên hông, nơi đó dắt một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, chàng gỡ chủy thủ xuống, bỗng nhiên xoay người rạch lên đùi mình một cái, máu tươi cứ như vậy tràn ra, nhuộm đỏ quần màu trắng ngọc của chàng.
Động tác này của chàng mau lẹ, người bên cạnh đều không kịp phòng bị, đến khi kịp phản ứng, thì máu tươi đã phun ra ngoài.
Ôn Yến che miệng, lui ra phía sau một bước, trong mắt hoảng sợ tràn đầy nước mắt.
Bên tai cô vang lên tiếng của Gia Cát Minh: "Mỗi khi trong lòng Vĩnh Kỳ đau đến không chịu được, thì hắn sẽ làm như vậy."
Ôn Yến lắc đầu, nhắm mắt lại, lại bỗng nhiên mở ra, lại lắc đầu, đau khổ nói: "Ta không phải Ôn Yến, ta không phải Ôn Yến..." Cô cảm thấy cổ họng ngai ngái, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó mắt tối sầm lại, cô lặng lẽ trượt xuống.
"A..." Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô thổ huyết, nhìn cô té xỉu, bỗng nhiên hoảng sợ hô to một tiếng, dường như cảnh tượng ba năm trước đây lại xảy ra trước mắt chàng, chàng không thể chấp nhận, không thể chấp nhận Ôn Yến lại lần nữa chết trước mặt chàng, chàng không muốn tiếp nhận nỗi đau đó một lần nữa.
Chàng cầm thanh chủy thủ, đâm thật sâu vào ngực mình, chàng biết, chỉ cần đau nốt lần này thì sau này sẽ không đau nữa.
Trong tiếng thét chói tai của chàng, Ôn Yến lấy lại tinh thần, cô mở mắt, nhìn thấy chính là cảnh khiến tâm hồn cô vỡ nát, cô cũng không biết, cảnh ba năm trước đây khi cô chết trong ngực chàng, đã trở thành ác mộng của chàng, nỗi đau đời này chàng không dám chạm đến.
Cả người cô lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng, đau lòng đến không thể thở nổi.
Cô không biết làm thế nào về được Chỉ Nghi Các, chỉ biết có người đỡ cô, cô nhắm mắt đi theo đám người nâng Tống Vĩnh Kỳ, do dự lúng túng, dường như cả người đều kiệt sức, hai chân như giẫm trên bông, từng bước, đều ấn trên sợi bông xuống một vũng máu tươi.
Rốt cuộc là cấp cứu đến đây, cô ngây ngốc trước giường, có người nói bên tai cô, cô ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ dùng đôi mắt đau thương như thế nhìn người trên giường.
Rất lâu, rất lâu, trước mắt cô tối đen, không biết gì nữa.
Cô mơ một giấc mơ rất đáng sợ, trong mơ, cô nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ máu me khắp người, dùng đôi mắt ngơ ngác nhìn cô, sau đó, chàng bỗng nhiên cầm chủy thủ đâm vào trái tim mình, máu tươi phun lên mặt cô, ấm áp sền sệt khiến cô gần như ngạt thở, cô cảm thấy không thở được.
Có người bên tai cô không ngừng gọi: "Quận chúa, quận chúa..."
Cô đột nhiên mở mắt, đập vào mắt, là đôi mắt buồn chứa ý cười của ma ma.
Một màn trong sân Chỉ Nghi Các, toàn bộ người hầu Chỉ Nghi Các đều nhìn thấy, ma ma và Tiểu Chi đều biết vương gia đã từng đặt cho vương phi một cái tên, gọi là Ôn Yến. Nên khi cô nói cô tên là Ôn Yến, ma ma các nàng đều kinh sợ.
Cái tên Ôn Yến này cũng chỉ có hai người họ biết, ngay cả tiểu Tình cũng không biết, nên bây giờ trong phòng cũng chỉ có ma ma và Tiểu Chi.
Ôn Yến bỗng nhiên ngồi dậy, kéo tay ma ma, vội hỏi: "Vương gia thế nào?"
Ma ma nhẹ giọng an ủi: "Quận chúa đừng lo lắng, vương gia không sao, Gia Cát đại phu nói ngài ấy đã qua cơn nguy hiểm."
Ôn Yến xuống giường đi giày: "Ta muốn đi nhìn chàng."
Ma ma bỗng nhiên giữ chặt tay cô, khóc ròng nói: "Quận chúa, người trở về là tốt rồi, ba năm nay, ma ma khóc đến mắt cũng sắp mù rồi."
Trong lòng Ôn Yến đột nhiên mềm nhũn, cô nhìn ma ma tóc hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn, trong lòng hết sức khó chịu, Tiểu Chi cũng tới trước, ôm Ôn Yến cất tiếng khóc lớn, một khóc vừa nói: "Tiểu Chi không sợ, mặc kệ quận chúa là quỷ hay là người, Tiểu Chi cũng không sợ, chỉ cần quận chúa trở về là được."
Ôn Yến ôm Tiểu Chi, nói: "Đừng khóc nữa, đã vui vì ta trở về, thì hãy cười cho ta nhìn, đừng khóc."
Câu nói này, đồng nghĩa với cô đã thừa nhận. Cô thấy ma ma còn muốn hỏi, nhân tiện nói: "Sau này ta sẽ từ từ nói với các ngươi, nhưng bây giờ ta muốn đi xem chàng trước."
Ma ma hiểu, nói: "Được, vậy ta đưa quận chúa đi."
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn nàng ta, nói: "Ma ma, ngươi đừng gọi ta là quận chúa, người bên ngoài đều nói ta đã chết rồi, ngươi gọi ta như vậy, sẽ dọa họ."
Ma ma vừa cười vừa khóc nói: "Xem ta hồ đồ rồi, đựơc, được, không gọi quận chúa, thì gọi tiểu thư đi."
Ôn Yến ừ một tiếng, cũng không đợi ma ma, vội đi ra bên ngoài.
Cô quen thuộc với Chỉ Nghi Các, nơi này không hề thay đổi so với ba năm trước đây, vừa nãy cô ở là Tây sương, đi đến phòng chính của Tống Vĩnh Kỳ ở Chỉ Nghi Các cũng chỉ mất ba phút.
Hôm nay việc xảy ra tại Chỉ Nghi Các, ngoài mấy người trong Chỉ Nghi Các nhìn thấy, bên ngoài cũng không biết. Gia Cát Minh hạ lệnh phong tỏa tin tức, nên ngay cả ngự y cũng không biết Tống Vĩnh Kỳ lại bị thương, tất nhiên Nhu Phi cũng không biết.
Gia Cát Minh ngồi bên cạnh bàn vuông trong phòng, trong tay bưng một chén nước nóng, hai tay không ngừng lắc cái chén, có vẻ hơi mất tập trung.
Thấy Ôn Yến đi vào, chàng ta nhìn Ôn Yến, ánh mắt hơi dừng lại, rồi chậm rãi nói: "Nàng đã đến!"
Ôn Yến gật đầu, nhìn Tống Vĩnh Kỳ trên giường, chàng vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, bờ môi cũng trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, lông mày hơi nhíu lại, râu chỗ cằm đã mọc dài hơn. Cô hỏi: "Chàng thế nào rồi?"
Gia Cát Minh nói: "Giống như trước kia, sẽ khá hơn."
Ôn Yến ngồi trên ghế khác bên bàn vuông, nhìn Gia Cát Minh, cô biết không thể che giấu thân phận trước mặt Gia Cát Minh nữa, nên cũng không tiếp tục nói những lời lập lờ nước đôi nữa, hỏi: "Ba năm nay, chàng đã trải qua rất khổ sở phải không?"
Gia Cát Minh nhìn cô, trên gương mặt nho nhã mang theo vẻ trào phúng: "Khổ? Hắn đã nói một câu, khi nàng chết trái tim hắn cũng đã cùng nàng tan thành mây khói, người không có trái tim, làm sao có thể cảm thấy khổ chứ?"
Vẻ mặt Ôn Yến đau khổ, lẩm bẩm: "Ta không ngờ mỗi ngày chàng lại trải qua như vậy."
Gia Cát Minh đột nhiên nổi giận: "Lúc trước, nàng không nên tổn thương bản thân mà cứu hắn, nàng vì cứu hắn mà chết, nàng cảm thấy hắn còn có thể sống như người bình thường sao?"
Ôn Yến ngạc nhiên, khuôn mặt dần dần nghiêm túc lên, cô nói: "Dù ta không lấy chính cơ thể mình thử châm thì ta cũng sẽ chết, ta không phải vì cứu chàng mà chết." Cô và cơ thể Dương Bạch Lan không cách nào phù hợp, chết chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại cho rằng cô chết hoàn toàn là vì cứu chàng, cũng bởi vì như vậy, ba năm nay chàng mới đau khổ và dằn vặt như vậy.
Gia Cát Minh nhìn cô chằm chằm: “Không, năm đó ta đã kiểm tra vết thương cho nàng, ngoài tổn thương trên đùi thì nàng cũng không bị tổn thương nào khác, mạch tượng cho thấy nàng cũng không mắc bệnh gì khác, nếu nàng không thử châm thì nàng không thể nào chết được."
Ôn Yến lắc đầu, trầm giọng hỏi: "Ba năm trước đây, các ngươi đã biết ta không phải Dương Bạch Lan phải không?"
Gia Cát Minh trầm mặc một hồi, nói: "Là tại sau khi nàng chết mới hoàn toàn chắc chắn nàng không phải Bạch Lan." Chàng ta kể việc sau khi cô chết cho cô, ngay cả việc quốc sư cũng nói cô là cô gái của thế giới khác cũng nói cho cô.
Ôn Yến giật mình: "Ý của ngươi là, ngay cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều biết ta không phải Bạch Lan?"
"Không sai!" Gia Cát Minh nói: "Có lẽ nàng cũng không biết khi Bạch Lan chết đã đi từ biệt cha mẹ. Nếu không phải vì nàng ta tạm biệt, chúng ta cũng chưa chắc biết việc nàng mượn xác hoàn hồn, sau đó lại mời quốc sư đi xác minh việc này."
Sắc mặt Ôn Yến tái nhợt, cô không ngờ, người thế giới này đối với cô lại khoan dung như vậy, cô vẫn tưởng nếu bị người ta biết cô là mượn xác hoàn hồn, cuối cùng sẽ bị ta người thiêu chết. Nghĩ đến, không phải người cổ đại ngu muội, mà là người hiện đại tự cho là đúng.
Ôn Yến không biết làm sao giải thích cho chàng ta việc mình chết năm đó là do linh hồn và thân thể không tương xứng, trong lòng cô rất loạn, việc năm đó đơn giản như vậy, lại bị cô làm cho phức tạp. Năm đó, nếu cô vô ý với chàng, có lẽ kết cục sẽ khác.
Cô ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh: "Ngươi đi nghỉ trước đi, ta ở đây trông coi chàng là được rồi."
Gia Cát Minh đứng dậy, quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, chàng ta đưa lưng về phía Ôn Yến, nên Ôn Yến không nhìn thấy áy náy và đau xót trong mắt chàng ta.
Sau khi Gia Cát Minh đi, Ôn Yến ngồi trước giường Tống Vĩnh Kỳ, cô cảm thấy mình rất thừa thãi, trở về giấu diếm thân phận, tưởng có thể lừa mọi người, ai biết chưa đến một tháng, tất cả mọi người đều biết thân phận của cô.
"Thật xin lỗi, khiến ba năm nay chàng trải qua đau khổ như vậy." Cô nghẹn ngào lúc lâu, muốn nói với chàng rất nhiều lời, nhưng phát hiện có thể nói ra, chỉ có một câu xin lỗi.
Cô nắm chặt tay chàng, trong lòng cảm thấy an tâm một chút, chàng vẫn chưa tỉnh lại, may mà trái tim chàng hơi méo, nên thanh chủy thủ đó cũng không đả thương được trái tim chàng, nhưng dù như vậy, cũng đã dọa cô hồn vía lên mây.
"Năm đó cũng trách ta y thuật không tinh, mới có thể để chàng tưởng ta là vì cứu chàng mà chết. Nhưng ta muốn nói với chàng, cái chết của ta, không hề liên quan tới chàng, chàng không cần cảm thấy áy náy, càng không cần phải làm cho bản thân khổ sở như vậy. Chàng có biết hay không, nhìn thấy chàng như vậy, trong lòng ta rất đau."
Cô cúi người xuống, tựa đầu vào cánh tay chàng, thở dài một hơi: "Ba năm, ba năm nay ta cũng sống không thoải mái, trong lòng luôn nhớ tới vết thương ở chân chàng. Ngày đó ta y thuật không tinh, dù huyệt vị của chàng đã được giải khai, có thể đi lại được, nhưng cũng chỉ có thể duy trì được ba năm. Bây giờ, sau ba năm huyết khí của chàng lại tắc nghẽn, ta trở về, cũng là vì muốn tiếp tục trị thương cho chàng, mặc dù không biết trở về đúng hay không, nhưng không có lựa chọn khác." Ôn Yến lặng lẽ thở dài, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai chàng nói chuyện.
Cô nhắm mắt lại, tham luyến chút dịu dàng ngắn ngủi.
Nhưng lại không biết, khi cô nhỏ nhẹ thì thào, chàng đã lặng lẽ mở hai mắt ra, khóe miệng có chút đau khổ.
Nàng trở về, không phải vì trong lòng vẫn yêu chàng, mà vì vết thương ở chân chàng.
"Như vậy, không phải ý của nàng là nếu như bản vương vẫn khỏe mạnh, thì nàng sẽ không trở về nữa?" Chàng bỗng nhiên lên tiếng, âm thanh trống rỗng, khàn khàn bất lực.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt bi thương mà cháy bỏng của chàng, trong lòng cô đau xót: "Chàng đã tỉnh lại?"
Tống Vĩnh Kỳ nhìn gương mặt xa lạ trước mặt, nói: "Bản vương đã tỉnh lại rất lâu rồi, tỉnh lại từ khi nàng nói chuyện với Gia Cát, nhưng bản vương còn chưa biết làm sao đối mặt với nàng."
Ôn Yến yên lặng nhìn chàng, nhìn thấy trong mắt chàng lạ lẫm và xa cách, cô xòe bàn tay, có chút châm chọc sờ mặt mình, nói: "Không quen nhìn gương mặt này phải không? Không chỉ chàng không quen nhìn, ngay cả bản thân ta mỗi ngày soi gương, đều cảm thấy lạ lẫm." Việc đau khổ nhất trên đời, có lẽ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, ngay cả mình cũng không nhận ra chính mình.
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: "Không phải, dù nàng biến thành dáng vẻ gì thì trong lòng bản vương, có nhiều thứ vẫn chưa từng thay đổi."
Ôn Yến cảm thấy hơi xúc động, ngẩng đầu dùng đôi mắt lấp lánh nhìn chàng.
Chàng đưa tay, che mắt nàng, rên rỉ một tiếng: "Đừng nhìn bản vương như vậy, nếu nàng luôn có ý định sớm muộn gì sẽ đi, cũng không cần cho bản vương bất cứ hi vọng nào, càng không cần có bất kỳ hứa hẹn gì với bản vương." Chàng nhớ, khi ở Chu phủ, thấy cô và Chung Phục Viễn ôm nhau khóc rống, nghĩ đến, người kia chính lý do cô không trở lại. Cô còn sống là tốt rồi, chàng không cưỡng cầu nữa. Dù sao, chàng đã quen với những ngày như thế này rồi, không phải sao? Trước kia chỉ xin cô đi vào giấc mơ, để cho chàng biết cô có mạnh khỏe hay không, bây giờ đã biết, chàng cũng có thể yên tâm.
Lời này, khiến lòng Ôn Yến nặng nề như thời tiết bên ngoài, khiến cô không thể thở nổi. Không phải cô luôn muốn rời khỏi, cô chỉ là bất đắc dĩ phải rời đi, nếu có thể lựa chọn, làm sao cô lại sẵn lòng rời đi?
Nàng quay mặt, bất giác duy trì khoảng cách nhất định với chàng.
Lòng chàng từ từ chìm xuống, vừa nãy chàng nói như vậy, ít nhiều vẫn có ý thăm dò, mà lúc này sự xa cách của cô, đã xác nhận phỏng đoán của chàng, cô trở về, chỉ đơn thuần vì trị thương mà thôi, nếu không, cô không cần giấu diếm thân phận.
"Khi ta không có ở đây, hãy giữ gìn sức khỏe." Cô tàn nhẫn nói. Dù biết rõ nói như vậy, chàng sẽ rất thương tâm, nhưng cô vẫn phải nói, để trong lòng chàng không còn nhớ nhung, cũng chặt đứt suy nghĩ của mình.
Tống Vĩnh Kỳ nhắm mắt lại, cũng không nói gì nữa.
Sự lặng im của hai người chậm rãi lan ra, ngoài phòng, gió thu xào xạc lướt qua nhánh cây, phát ra nhiều tiếng vang, đêm yên tĩnh có vẻ hơi lạnh lẽo.
"Ôn Yến!" Chàng chợt lên tiếng, mở to mắt nhìn cô.
Ôn Yến trầm giọng: "Ta đây."
Nhưng chàng không nói nữa, chỉ từ từ nhắm mắt lại.
Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, mang theo hơi thở lạnh lẽo cuối thu, Ôn Yến đứng dậy, định đóng cửa sổ lại, nhưng cô vừa đứng lên, Tống Vĩnh Kỳ lập tức mở to mắt nhìn cô, hoảng hốt hỏi: "Nàng muốn đi sao?"
Ôn Yến sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy đau lòng, chàng nhìn như không quan tâm lắm, nhưng lại sợ cô rời đi như thế. Cô nói khẽ: "Ta đi đóng cửa sổ."
Vẻ mặt chàng khôi phục bình thường, ừ một tiếng, hai mắt lại nhìn cô chằm chằm, tận đến khi cô đóng chặt cửa sổ trở về ngồi bên cạnh chàng.
Ôn Yến nói: "Ta sẽ không rời đi nhanh như vậy, chân của chàng phải điều trị nửa tháng, cũng không phải một ngày có thể chữa, hơn nữa, ta cũng muốn chẩn trị cho Khanh Nhi một chút."
"Khanh Nhi?" Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô: "Nàng có nắm chắc không?"
Ôn Yến lắc đầu: "Không biết, trên thực tế, ta còn chưa gặp nàng.
"Tống Vĩnh Kỳ nói: "Nếu có thể chữa khỏi cho nàng ấy, tất nhiên là không thể tốt hơn, đây đều là bản vương nợ nàng ấy, hại nàng ấy nằm trên giường bệnh hơn bốn năm."
Ôn Yến bình tĩnh nói: "Ta tin Dương Bạch Lan không phải hung thủ."
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ không muốn tiếp tục đề tài này, chàng quay mặt đi chỗ khác, đưa tay ấn xuống chỗ vết thương .
Ôn Yến tưởng vết thương của chàng đau, vội hỏi: "Có phải vết thương lại đau hay không?"
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu, không mở mắt, lãnh đạm nói: "Vết thương của ta đau hay không, nàng sẽ quan tâm sao?"
Ôn Yến không ngờ chàng bỗng nhiên lại nói một câu như vậy, hơi ngẩn ra, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao ta lại không quan tâm?"
Tống Vĩnh Kỳ hơi nhếch miệng cười châm chọc: "Đúng rồi, ba năm trước, có lẽ nàng và Chung Phục Viễn đã quen biết rồi nhỉ?"
Ôn Yến dặt kỹ góc chăn cho chàng, dịu dàng nói: "Chàng muốn biết cái gì, ta đều nói cho chàng, nhưng điều kiện tiên quyết là chàng phải dưỡng thương thật tốt, không nên suy nghĩ linh tinh."
Tống Vĩnh Kỳ lại cười lạnh: "Bản vương cái gì cũng không muốn biết." Dứt lời, quay đầu chỗ khác, hờn dỗi không nói gì.
Ôn Yến biết chàng tức giận, cũng biết vì chuyện gì. Người ngoài đều nói chàng thay đổi, nhưng trong lòng cô, ở trước mặt cô, chàng vẫn là đứa trẻ lớn bá đạo, bốc đồng.
Cô thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Nghe thấy cô thở dài, thật ra trong lòng chàng rất khó chịu, nhưng loại khổ sở này lại bị thay thế bởi một tư vị chua xót đắng chát. Ba năm qua, mỗi ngày chàng đều mơ sẽ có một ngày cô xuất hiện như vậy, thậm chí chàng đã nghĩ, nếu để cô trở về, chàng cam lòng dùng cái gì đi trao đổi, cuối cùng, chàng phát hiện, cho dù là cần tính mạng này, chàng cũng sẵn lòng.
Nhưng khi ngày này tới, tất cả không giống như trước kia nữa.
Ngóng trông cô trở về, cô đã trở về, nhưng lại muốn tranh cãi với cô, chàng cũng hơi hận bản thân. Nhưng chàng không thể cầm tay cô hai mắt nhìn nhau đẫm lệ, không thể kể cho cô nỗi khổ tương tư mấy năm nay. Vì, trước lúc này, chàng đã biết cô có một người đàn ông khác, đồng thời biết thật ra cô không có tình ý gìđối với chàng, chẳng qua là vì đạo đức nghề nghiệp của đại phu, mới trở về chữa bệnh cho chàng mà thôi.
Không nói gì, trầm mặc đúng là giày vò người ta.
Ôn Yến từ trong ngực lấy ra một kèn ác-mô-ni-ca, kèn ác-mô-ni-ca này là đồ vật Chung Phục Viễn mang từ hiện đại tới, vì mang theo người, nên mới có thể xuất hiện ở triều đại này.
Cô ngồi trên giường, khẽ thổi bài « nhận sai », đêm thu xào xạc như vậy, tiếng đàn ai oán, hai người đang đau lòng, lại không hẹn mà cùng đỏ mắt.
Thổi xong một khúc, Tống Vĩnh Kỳ quay đầu nhìn cô, khàn giọng hỏi: "Baì hát này tên gọi là gì?"
"Khúc này tên là « nhận sai »." Ôn Yến trả lời.
"Có ca từ không? Hát cho bản vương nghe một chút." Hình như chàng rất thích giai điệu bài hát này.
Ôn Yến hơi xấu hổ: "Ta hát rất khó nghe."
"Giọng nàng uyển chuyển như thế, làm sao hát lại khó nghe chứ, là không muốn hát cho bản vương nghe thì có?" Âm thanh âm của chàng hơi lạnh lẽo, từ trước giường thổi tới.
Ôn Yến thở dài: "Thật vất vả mới gặp lại, sao phải dùng giọng điệu này nói chuyện với ta?"
"Đối bản vương mà nói, có lẽ lần gặp mặt này khá gian nan, đối với nàng lại không phải, phàm trong lòng nàng có nửa điểm nhớ thương bản vương, thì ba năm trước nàng nên trở về rồi." Rốt cuộc chàng vẫn không kềm chế được đáy lòng bi phẫn, thét lên với cô, tất cả tỉnh táo và nhẫn nhịn vừa nãy, giờ đây đều bộc phát.
Ba năm nay, chàng đã quen nhẫn nhịn, duy chỉ có người phụ này, có thể khiến tất cả ngụy trang của chàng đều sụp đổ.
Cô cúi đầu không nói gì. Rất nhiều chuyện, chàng không biết, cần gì phải nói với chàng? Có nói thì có thể thế nào? Ba năm nay hai bên đều đau khổ, không thể quay đầu nữa.
"Nghìn lần nhận sai chàng khiến ta giật mình, tương phùng hỏi chuyện xưa sao không trả lời, đạp lên tuyết trắng vô biên, đã qua bao mùa thu muộn và mùa đông lạnh lẽo mà vẫn không cách nào bình tĩnh, khổ tâm đối mặt với ánh trăng trăng lạnh lẽo, âm thầm khóc nức nở, có lẽ chàng có thể lắng nghe, hôm nay ta có thể thừa nhận với chàng, sao nỡ để ta đơn độc không người quan tâm, bao nhiêu đắng cay và sẵn sàng lắng nghe, sao chàng lại chôn vùi tình cảm? Trái tim tan vỡ, sao dấu lệ nơi khóe mắt có thể bị hiểu lầm như vậy, hàng nghìn lời xin lỗi chỉ là cái cớ, chàng nhẫn tâm không nhận ta, trong lòng nhẹ nhõm không. Vất vả đau đớn đến cực điểm, tình duyên trùng phùng trong loạn thế thật quý giá làm sao. Cảm xúc cũng bỗng nhiên vỡ òa, tự hỏi ta có thể vượt qua số phận, dù phải xông pha khói lửa, mong chàng ngươi nhớ và thẳng thắn thừa nhận là vợ ta..."
Ôn Yến trầm giọng hát bài nhận sai trong Đế Nữ Hoa, bài hát đau thương, ca từ càng đau thương, Tống Vĩnh Kỳ ngạc nhiên lắng nghe, đau lòng thống khổ, chậm rãi hiện lên mặt.
Mưa tạnh đã là chuyện hai ngày sau.
Ngày hôm đó Ôn Yến vừa trở lại y quán, Gia Cát Minh đã trầm trọng nói với cô: "Nàng cùng ta đi vương phủ một chuyến, Kỳ không khỏe lắm."
Tim Ôn Yến đập thình thịch, nhưng vẫn phải làm bộ bình tĩnh hỏi Gia Cát Minh: "Vết thương của ngài ấy còn chưa khỏi sao?"
Gia Cát Minh lắc đầu: "Không phải, vết thương của hắn gần như khỏi hẳn rồi, nhưng hai chân hắn hơi tê liệt, không làm gì được."
Ôn Yến biết, huyết mạch của chàng bắt đầu vận hành không thông suốt, cô trầm mặc một chút, cõng hòm thuốc lên nói: "Đi thôi!"
Hôm nay tạnh ráo, ánh nắng trong suốt mà dịu dàng, thế gian như được rửa sạch, tươi mát vô cùng, ngay cả không khí cũng trở nên tinh khiết.
Ôn Yến đi vào phòng của Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ ngồi trên ghế bành, cằm chàng lún phún râu xanh, sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt tuấn tú hơi lạnh lùng.
Nhìn thấy Ôn Yến, chàng khẽ gật đầu chào: "Ngươi đã đến!"
Ôn Yến lập tức cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, cô ừ một tiếng: "Tham kiến vương gia!"
"Không cần đa lễ!" Chàng phất phất tay, đôi mắt không còn sắc bén, thay vào đó là vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi đến khám cho bản vương xem rốt cuộc chân bản vương là thế nào."
Ôn Yến đi tới gần chàng, đứng trước người chàng, ngửi mùi hương trên người chàng, cảm thấy dường như đã cách một đời.
Đã từng, vào một ngày nắng đẹp như hôm nay, tại gian phòng này, cô mang xe lăn tới cho chàng, chàng ôm cô, ăn nằm với cô, tốt đẹp mà triền miên như vậy.
Nước mắt gần như bất giác muốn lăn xuống, cô cố nén nước mắt, ngồi xổm xuống, kéo ống quần chàng lên, nhưng vừa kéo lên, tay cô lập tức cứng ngắc lại, hai chân chàng, đâu còn vẻ trắng nõn linh hoạt của ba năm trước. Hai chân chàng kín vết thương, vết nào cũng dữ tợn, khủng bố như vậy, nhìn thấy mà giật mình.
"Trên chiến trường bị thương sao?" Âm thanh của cô, trên thực tế đã nghẹn ngào, nhưng cô cũng đã phải dùng hết sức lực toàn thân ngăn nỗi sợ hãi và đau đớn trong lòng.
Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói: "Là chính bản vương chém, đôi chân này đã hại chết người phụ nữ bản vương yêu nhất."
Ôn Yến ngạc nhiên, một loại đau khổ và phẫn nộ mạnh mẽ đánh tới như dời núi lấp bể, cô đột nhiên đứng lên, giơ tay tát chàng một cái, nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, như người điên hét lên với chàng: "Ngài điên rồi sao?"
Tống Vĩnh Kỳ hơi tức giận, chàng nhanh chóng ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, khi thấy nước mắt và đau xót trong mắt cô, chàng ngơ ngác, vẻ mặt dần trở nên thận trọng, mang theo một vẻ mong chờ chính chàng cũng không thể phát giác. Chàng không hỏi, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn cô.
Lồng ngực Ôn Yến dường như muốn nổ tung, cô rất muốn nhào tới đánh chàng thật mạnh, nhiều vết thương như vậy, cô không thể tưởng tượng mấy năm nay chàng đã trải qua thế nào. Cô há hốc mồm, đột nhiên quay người, chạy như bay ra ngoài.
Trong nháy mắt cô xoay người, cô rõ ràng nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Gia Cát Minh.
Cô không lo được nhiều như thế, không lo được thân phận của cô sẽ bị người ta phát hiện, cô không thể đối mặt với vết thương của chàng, không thể đối mặt chàng dùng cách như vậy đối xử với chính mình.
Rốt cuộc, cô chợt hiểu ngày đó khi chàng tưởng cô tự làm mình bị thương, vì sao lại tức giận như vậy.
Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ bỗng nhiên trắng bệch, chàng đứng lên, bước nhanh đuổi theo.
Dù hai chân chàng không có nhiều sức, nhưng dùng nội lực nhấc lên, vẫn nhanh chóng đuổi kịp Ôn Yến.
Chàng kéo tay Ôn Yến, xoay vai cô lại, hai mắt nhìn thẳng đôi mắt đẫm lệ của cô, Ôn Yến dùng tay lau nước mắt, quay mặt đi chỗ khác không nhìn chàng.
Tống Vĩnh Kỳ thận trọng và hốt hoảng hỏi cô: "Nàng tên là gì?"
Ôn Yến cắn môi không nói, nước mắt vừa lau đi, lại không ngừng rơi xuống, cô nhìn khay lá cây hoa lay ơn dưới hành lang, những cái lá đó, như từng vết thương vắt ngang trên đùi Tống Vĩnh Kỳ, đập vào ánh mắt cô đau nhức.
Chàng đưa tay lau nước mắt của cô, run giọng hỏi: "Có thể nói cho ta, nàng tên là gì không?"
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chàng, không biết là vì lạnh hay vì đau lòng, toàn thân khẽ run, ngay cả hàm răng cũng run rẩy, trong mắt cô lóe lên ánh sáng liều lĩnh, cô mở miệng, dứt khoát nói: "Tên ta là Ôn Yến!"
Như tiếng sấm rền vang lên giữa trời quang, rõ ràng mà mạnh mẽ như thế bổ vào đầu Tống Vĩnh Kỳ. Chàng ngạc nhiên nhìn cô, trong trí nhớ, từng có một cô gái cười nói: "Ta tên là Ôn Yến!"
Dung mạo cô gái đó, chàng khắc cốt ghi tâm trong lòng, nhưng câu nói này của cô còn khắc sâu tận xương tủy hơn cả dung mạo đó.
"Nàng là Ôn Yến?" Chàng ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Nàng tên là Ôn Yến hay là nàng là Ôn Yến?" Tim chàng như muốn nhảy ra ngoài, chàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, dường như trước mắt có một tia hạnh phúc, chàng có thể nắm trong tay, nhưng chàng sợ nếu vươn tay muốn bắt lấy tia hạnh phúc này, thì cuối cùng nó lại biến thành đao, đâm chàng toàn thân máu thịt be bét.
Chàng run rẩy sờ về phía bên hông, nơi đó dắt một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, chàng gỡ chủy thủ xuống, bỗng nhiên xoay người rạch lên đùi mình một cái, máu tươi cứ như vậy tràn ra, nhuộm đỏ quần màu trắng ngọc của chàng.
Động tác này của chàng mau lẹ, người bên cạnh đều không kịp phòng bị, đến khi kịp phản ứng, thì máu tươi đã phun ra ngoài.
Ôn Yến che miệng, lui ra phía sau một bước, trong mắt hoảng sợ tràn đầy nước mắt.
Bên tai cô vang lên tiếng của Gia Cát Minh: "Mỗi khi trong lòng Vĩnh Kỳ đau đến không chịu được, thì hắn sẽ làm như vậy."
Ôn Yến lắc đầu, nhắm mắt lại, lại bỗng nhiên mở ra, lại lắc đầu, đau khổ nói: "Ta không phải Ôn Yến, ta không phải Ôn Yến..." Cô cảm thấy cổ họng ngai ngái, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó mắt tối sầm lại, cô lặng lẽ trượt xuống.
"A..." Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô thổ huyết, nhìn cô té xỉu, bỗng nhiên hoảng sợ hô to một tiếng, dường như cảnh tượng ba năm trước đây lại xảy ra trước mắt chàng, chàng không thể chấp nhận, không thể chấp nhận Ôn Yến lại lần nữa chết trước mặt chàng, chàng không muốn tiếp nhận nỗi đau đó một lần nữa.
Chàng cầm thanh chủy thủ, đâm thật sâu vào ngực mình, chàng biết, chỉ cần đau nốt lần này thì sau này sẽ không đau nữa.
Trong tiếng thét chói tai của chàng, Ôn Yến lấy lại tinh thần, cô mở mắt, nhìn thấy chính là cảnh khiến tâm hồn cô vỡ nát, cô cũng không biết, cảnh ba năm trước đây khi cô chết trong ngực chàng, đã trở thành ác mộng của chàng, nỗi đau đời này chàng không dám chạm đến.
Cả người cô lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng, đau lòng đến không thể thở nổi.
Cô không biết làm thế nào về được Chỉ Nghi Các, chỉ biết có người đỡ cô, cô nhắm mắt đi theo đám người nâng Tống Vĩnh Kỳ, do dự lúng túng, dường như cả người đều kiệt sức, hai chân như giẫm trên bông, từng bước, đều ấn trên sợi bông xuống một vũng máu tươi.
Rốt cuộc là cấp cứu đến đây, cô ngây ngốc trước giường, có người nói bên tai cô, cô ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ dùng đôi mắt đau thương như thế nhìn người trên giường.
Rất lâu, rất lâu, trước mắt cô tối đen, không biết gì nữa.
Cô mơ một giấc mơ rất đáng sợ, trong mơ, cô nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ máu me khắp người, dùng đôi mắt ngơ ngác nhìn cô, sau đó, chàng bỗng nhiên cầm chủy thủ đâm vào trái tim mình, máu tươi phun lên mặt cô, ấm áp sền sệt khiến cô gần như ngạt thở, cô cảm thấy không thở được.
Có người bên tai cô không ngừng gọi: "Quận chúa, quận chúa..."
Cô đột nhiên mở mắt, đập vào mắt, là đôi mắt buồn chứa ý cười của ma ma.
Một màn trong sân Chỉ Nghi Các, toàn bộ người hầu Chỉ Nghi Các đều nhìn thấy, ma ma và Tiểu Chi đều biết vương gia đã từng đặt cho vương phi một cái tên, gọi là Ôn Yến. Nên khi cô nói cô tên là Ôn Yến, ma ma các nàng đều kinh sợ.
Cái tên Ôn Yến này cũng chỉ có hai người họ biết, ngay cả tiểu Tình cũng không biết, nên bây giờ trong phòng cũng chỉ có ma ma và Tiểu Chi.
Ôn Yến bỗng nhiên ngồi dậy, kéo tay ma ma, vội hỏi: "Vương gia thế nào?"
Ma ma nhẹ giọng an ủi: "Quận chúa đừng lo lắng, vương gia không sao, Gia Cát đại phu nói ngài ấy đã qua cơn nguy hiểm."
Ôn Yến xuống giường đi giày: "Ta muốn đi nhìn chàng."
Ma ma bỗng nhiên giữ chặt tay cô, khóc ròng nói: "Quận chúa, người trở về là tốt rồi, ba năm nay, ma ma khóc đến mắt cũng sắp mù rồi."
Trong lòng Ôn Yến đột nhiên mềm nhũn, cô nhìn ma ma tóc hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn, trong lòng hết sức khó chịu, Tiểu Chi cũng tới trước, ôm Ôn Yến cất tiếng khóc lớn, một khóc vừa nói: "Tiểu Chi không sợ, mặc kệ quận chúa là quỷ hay là người, Tiểu Chi cũng không sợ, chỉ cần quận chúa trở về là được."
Ôn Yến ôm Tiểu Chi, nói: "Đừng khóc nữa, đã vui vì ta trở về, thì hãy cười cho ta nhìn, đừng khóc."
Câu nói này, đồng nghĩa với cô đã thừa nhận. Cô thấy ma ma còn muốn hỏi, nhân tiện nói: "Sau này ta sẽ từ từ nói với các ngươi, nhưng bây giờ ta muốn đi xem chàng trước."
Ma ma hiểu, nói: "Được, vậy ta đưa quận chúa đi."
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn nàng ta, nói: "Ma ma, ngươi đừng gọi ta là quận chúa, người bên ngoài đều nói ta đã chết rồi, ngươi gọi ta như vậy, sẽ dọa họ."
Ma ma vừa cười vừa khóc nói: "Xem ta hồ đồ rồi, đựơc, được, không gọi quận chúa, thì gọi tiểu thư đi."
Ôn Yến ừ một tiếng, cũng không đợi ma ma, vội đi ra bên ngoài.
Cô quen thuộc với Chỉ Nghi Các, nơi này không hề thay đổi so với ba năm trước đây, vừa nãy cô ở là Tây sương, đi đến phòng chính của Tống Vĩnh Kỳ ở Chỉ Nghi Các cũng chỉ mất ba phút.
Hôm nay việc xảy ra tại Chỉ Nghi Các, ngoài mấy người trong Chỉ Nghi Các nhìn thấy, bên ngoài cũng không biết. Gia Cát Minh hạ lệnh phong tỏa tin tức, nên ngay cả ngự y cũng không biết Tống Vĩnh Kỳ lại bị thương, tất nhiên Nhu Phi cũng không biết.
Gia Cát Minh ngồi bên cạnh bàn vuông trong phòng, trong tay bưng một chén nước nóng, hai tay không ngừng lắc cái chén, có vẻ hơi mất tập trung.
Thấy Ôn Yến đi vào, chàng ta nhìn Ôn Yến, ánh mắt hơi dừng lại, rồi chậm rãi nói: "Nàng đã đến!"
Ôn Yến gật đầu, nhìn Tống Vĩnh Kỳ trên giường, chàng vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, bờ môi cũng trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, lông mày hơi nhíu lại, râu chỗ cằm đã mọc dài hơn. Cô hỏi: "Chàng thế nào rồi?"
Gia Cát Minh nói: "Giống như trước kia, sẽ khá hơn."
Ôn Yến ngồi trên ghế khác bên bàn vuông, nhìn Gia Cát Minh, cô biết không thể che giấu thân phận trước mặt Gia Cát Minh nữa, nên cũng không tiếp tục nói những lời lập lờ nước đôi nữa, hỏi: "Ba năm nay, chàng đã trải qua rất khổ sở phải không?"
Gia Cát Minh nhìn cô, trên gương mặt nho nhã mang theo vẻ trào phúng: "Khổ? Hắn đã nói một câu, khi nàng chết trái tim hắn cũng đã cùng nàng tan thành mây khói, người không có trái tim, làm sao có thể cảm thấy khổ chứ?"
Vẻ mặt Ôn Yến đau khổ, lẩm bẩm: "Ta không ngờ mỗi ngày chàng lại trải qua như vậy."
Gia Cát Minh đột nhiên nổi giận: "Lúc trước, nàng không nên tổn thương bản thân mà cứu hắn, nàng vì cứu hắn mà chết, nàng cảm thấy hắn còn có thể sống như người bình thường sao?"
Ôn Yến ngạc nhiên, khuôn mặt dần dần nghiêm túc lên, cô nói: "Dù ta không lấy chính cơ thể mình thử châm thì ta cũng sẽ chết, ta không phải vì cứu chàng mà chết." Cô và cơ thể Dương Bạch Lan không cách nào phù hợp, chết chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại cho rằng cô chết hoàn toàn là vì cứu chàng, cũng bởi vì như vậy, ba năm nay chàng mới đau khổ và dằn vặt như vậy.
Gia Cát Minh nhìn cô chằm chằm: “Không, năm đó ta đã kiểm tra vết thương cho nàng, ngoài tổn thương trên đùi thì nàng cũng không bị tổn thương nào khác, mạch tượng cho thấy nàng cũng không mắc bệnh gì khác, nếu nàng không thử châm thì nàng không thể nào chết được."
Ôn Yến lắc đầu, trầm giọng hỏi: "Ba năm trước đây, các ngươi đã biết ta không phải Dương Bạch Lan phải không?"
Gia Cát Minh trầm mặc một hồi, nói: "Là tại sau khi nàng chết mới hoàn toàn chắc chắn nàng không phải Bạch Lan." Chàng ta kể việc sau khi cô chết cho cô, ngay cả việc quốc sư cũng nói cô là cô gái của thế giới khác cũng nói cho cô.
Ôn Yến giật mình: "Ý của ngươi là, ngay cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều biết ta không phải Bạch Lan?"
"Không sai!" Gia Cát Minh nói: "Có lẽ nàng cũng không biết khi Bạch Lan chết đã đi từ biệt cha mẹ. Nếu không phải vì nàng ta tạm biệt, chúng ta cũng chưa chắc biết việc nàng mượn xác hoàn hồn, sau đó lại mời quốc sư đi xác minh việc này."
Sắc mặt Ôn Yến tái nhợt, cô không ngờ, người thế giới này đối với cô lại khoan dung như vậy, cô vẫn tưởng nếu bị người ta biết cô là mượn xác hoàn hồn, cuối cùng sẽ bị ta người thiêu chết. Nghĩ đến, không phải người cổ đại ngu muội, mà là người hiện đại tự cho là đúng.
Ôn Yến không biết làm sao giải thích cho chàng ta việc mình chết năm đó là do linh hồn và thân thể không tương xứng, trong lòng cô rất loạn, việc năm đó đơn giản như vậy, lại bị cô làm cho phức tạp. Năm đó, nếu cô vô ý với chàng, có lẽ kết cục sẽ khác.
Cô ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh: "Ngươi đi nghỉ trước đi, ta ở đây trông coi chàng là được rồi."
Gia Cát Minh đứng dậy, quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, chàng ta đưa lưng về phía Ôn Yến, nên Ôn Yến không nhìn thấy áy náy và đau xót trong mắt chàng ta.
Sau khi Gia Cát Minh đi, Ôn Yến ngồi trước giường Tống Vĩnh Kỳ, cô cảm thấy mình rất thừa thãi, trở về giấu diếm thân phận, tưởng có thể lừa mọi người, ai biết chưa đến một tháng, tất cả mọi người đều biết thân phận của cô.
"Thật xin lỗi, khiến ba năm nay chàng trải qua đau khổ như vậy." Cô nghẹn ngào lúc lâu, muốn nói với chàng rất nhiều lời, nhưng phát hiện có thể nói ra, chỉ có một câu xin lỗi.
Cô nắm chặt tay chàng, trong lòng cảm thấy an tâm một chút, chàng vẫn chưa tỉnh lại, may mà trái tim chàng hơi méo, nên thanh chủy thủ đó cũng không đả thương được trái tim chàng, nhưng dù như vậy, cũng đã dọa cô hồn vía lên mây.
"Năm đó cũng trách ta y thuật không tinh, mới có thể để chàng tưởng ta là vì cứu chàng mà chết. Nhưng ta muốn nói với chàng, cái chết của ta, không hề liên quan tới chàng, chàng không cần cảm thấy áy náy, càng không cần phải làm cho bản thân khổ sở như vậy. Chàng có biết hay không, nhìn thấy chàng như vậy, trong lòng ta rất đau."
Cô cúi người xuống, tựa đầu vào cánh tay chàng, thở dài một hơi: "Ba năm, ba năm nay ta cũng sống không thoải mái, trong lòng luôn nhớ tới vết thương ở chân chàng. Ngày đó ta y thuật không tinh, dù huyệt vị của chàng đã được giải khai, có thể đi lại được, nhưng cũng chỉ có thể duy trì được ba năm. Bây giờ, sau ba năm huyết khí của chàng lại tắc nghẽn, ta trở về, cũng là vì muốn tiếp tục trị thương cho chàng, mặc dù không biết trở về đúng hay không, nhưng không có lựa chọn khác." Ôn Yến lặng lẽ thở dài, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai chàng nói chuyện.
Cô nhắm mắt lại, tham luyến chút dịu dàng ngắn ngủi.
Nhưng lại không biết, khi cô nhỏ nhẹ thì thào, chàng đã lặng lẽ mở hai mắt ra, khóe miệng có chút đau khổ.
Nàng trở về, không phải vì trong lòng vẫn yêu chàng, mà vì vết thương ở chân chàng.
"Như vậy, không phải ý của nàng là nếu như bản vương vẫn khỏe mạnh, thì nàng sẽ không trở về nữa?" Chàng bỗng nhiên lên tiếng, âm thanh trống rỗng, khàn khàn bất lực.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt bi thương mà cháy bỏng của chàng, trong lòng cô đau xót: "Chàng đã tỉnh lại?"
Tống Vĩnh Kỳ nhìn gương mặt xa lạ trước mặt, nói: "Bản vương đã tỉnh lại rất lâu rồi, tỉnh lại từ khi nàng nói chuyện với Gia Cát, nhưng bản vương còn chưa biết làm sao đối mặt với nàng."
Ôn Yến yên lặng nhìn chàng, nhìn thấy trong mắt chàng lạ lẫm và xa cách, cô xòe bàn tay, có chút châm chọc sờ mặt mình, nói: "Không quen nhìn gương mặt này phải không? Không chỉ chàng không quen nhìn, ngay cả bản thân ta mỗi ngày soi gương, đều cảm thấy lạ lẫm." Việc đau khổ nhất trên đời, có lẽ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, ngay cả mình cũng không nhận ra chính mình.
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: "Không phải, dù nàng biến thành dáng vẻ gì thì trong lòng bản vương, có nhiều thứ vẫn chưa từng thay đổi."
Ôn Yến cảm thấy hơi xúc động, ngẩng đầu dùng đôi mắt lấp lánh nhìn chàng.
Chàng đưa tay, che mắt nàng, rên rỉ một tiếng: "Đừng nhìn bản vương như vậy, nếu nàng luôn có ý định sớm muộn gì sẽ đi, cũng không cần cho bản vương bất cứ hi vọng nào, càng không cần có bất kỳ hứa hẹn gì với bản vương." Chàng nhớ, khi ở Chu phủ, thấy cô và Chung Phục Viễn ôm nhau khóc rống, nghĩ đến, người kia chính lý do cô không trở lại. Cô còn sống là tốt rồi, chàng không cưỡng cầu nữa. Dù sao, chàng đã quen với những ngày như thế này rồi, không phải sao? Trước kia chỉ xin cô đi vào giấc mơ, để cho chàng biết cô có mạnh khỏe hay không, bây giờ đã biết, chàng cũng có thể yên tâm.
Lời này, khiến lòng Ôn Yến nặng nề như thời tiết bên ngoài, khiến cô không thể thở nổi. Không phải cô luôn muốn rời khỏi, cô chỉ là bất đắc dĩ phải rời đi, nếu có thể lựa chọn, làm sao cô lại sẵn lòng rời đi?
Nàng quay mặt, bất giác duy trì khoảng cách nhất định với chàng.
Lòng chàng từ từ chìm xuống, vừa nãy chàng nói như vậy, ít nhiều vẫn có ý thăm dò, mà lúc này sự xa cách của cô, đã xác nhận phỏng đoán của chàng, cô trở về, chỉ đơn thuần vì trị thương mà thôi, nếu không, cô không cần giấu diếm thân phận.
"Khi ta không có ở đây, hãy giữ gìn sức khỏe." Cô tàn nhẫn nói. Dù biết rõ nói như vậy, chàng sẽ rất thương tâm, nhưng cô vẫn phải nói, để trong lòng chàng không còn nhớ nhung, cũng chặt đứt suy nghĩ của mình.
Tống Vĩnh Kỳ nhắm mắt lại, cũng không nói gì nữa.
Sự lặng im của hai người chậm rãi lan ra, ngoài phòng, gió thu xào xạc lướt qua nhánh cây, phát ra nhiều tiếng vang, đêm yên tĩnh có vẻ hơi lạnh lẽo.
"Ôn Yến!" Chàng chợt lên tiếng, mở to mắt nhìn cô.
Ôn Yến trầm giọng: "Ta đây."
Nhưng chàng không nói nữa, chỉ từ từ nhắm mắt lại.
Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, mang theo hơi thở lạnh lẽo cuối thu, Ôn Yến đứng dậy, định đóng cửa sổ lại, nhưng cô vừa đứng lên, Tống Vĩnh Kỳ lập tức mở to mắt nhìn cô, hoảng hốt hỏi: "Nàng muốn đi sao?"
Ôn Yến sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy đau lòng, chàng nhìn như không quan tâm lắm, nhưng lại sợ cô rời đi như thế. Cô nói khẽ: "Ta đi đóng cửa sổ."
Vẻ mặt chàng khôi phục bình thường, ừ một tiếng, hai mắt lại nhìn cô chằm chằm, tận đến khi cô đóng chặt cửa sổ trở về ngồi bên cạnh chàng.
Ôn Yến nói: "Ta sẽ không rời đi nhanh như vậy, chân của chàng phải điều trị nửa tháng, cũng không phải một ngày có thể chữa, hơn nữa, ta cũng muốn chẩn trị cho Khanh Nhi một chút."
"Khanh Nhi?" Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô: "Nàng có nắm chắc không?"
Ôn Yến lắc đầu: "Không biết, trên thực tế, ta còn chưa gặp nàng.
"Tống Vĩnh Kỳ nói: "Nếu có thể chữa khỏi cho nàng ấy, tất nhiên là không thể tốt hơn, đây đều là bản vương nợ nàng ấy, hại nàng ấy nằm trên giường bệnh hơn bốn năm."
Ôn Yến bình tĩnh nói: "Ta tin Dương Bạch Lan không phải hung thủ."
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ không muốn tiếp tục đề tài này, chàng quay mặt đi chỗ khác, đưa tay ấn xuống chỗ vết thương .
Ôn Yến tưởng vết thương của chàng đau, vội hỏi: "Có phải vết thương lại đau hay không?"
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu, không mở mắt, lãnh đạm nói: "Vết thương của ta đau hay không, nàng sẽ quan tâm sao?"
Ôn Yến không ngờ chàng bỗng nhiên lại nói một câu như vậy, hơi ngẩn ra, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao ta lại không quan tâm?"
Tống Vĩnh Kỳ hơi nhếch miệng cười châm chọc: "Đúng rồi, ba năm trước, có lẽ nàng và Chung Phục Viễn đã quen biết rồi nhỉ?"
Ôn Yến dặt kỹ góc chăn cho chàng, dịu dàng nói: "Chàng muốn biết cái gì, ta đều nói cho chàng, nhưng điều kiện tiên quyết là chàng phải dưỡng thương thật tốt, không nên suy nghĩ linh tinh."
Tống Vĩnh Kỳ lại cười lạnh: "Bản vương cái gì cũng không muốn biết." Dứt lời, quay đầu chỗ khác, hờn dỗi không nói gì.
Ôn Yến biết chàng tức giận, cũng biết vì chuyện gì. Người ngoài đều nói chàng thay đổi, nhưng trong lòng cô, ở trước mặt cô, chàng vẫn là đứa trẻ lớn bá đạo, bốc đồng.
Cô thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Nghe thấy cô thở dài, thật ra trong lòng chàng rất khó chịu, nhưng loại khổ sở này lại bị thay thế bởi một tư vị chua xót đắng chát. Ba năm qua, mỗi ngày chàng đều mơ sẽ có một ngày cô xuất hiện như vậy, thậm chí chàng đã nghĩ, nếu để cô trở về, chàng cam lòng dùng cái gì đi trao đổi, cuối cùng, chàng phát hiện, cho dù là cần tính mạng này, chàng cũng sẵn lòng.
Nhưng khi ngày này tới, tất cả không giống như trước kia nữa.
Ngóng trông cô trở về, cô đã trở về, nhưng lại muốn tranh cãi với cô, chàng cũng hơi hận bản thân. Nhưng chàng không thể cầm tay cô hai mắt nhìn nhau đẫm lệ, không thể kể cho cô nỗi khổ tương tư mấy năm nay. Vì, trước lúc này, chàng đã biết cô có một người đàn ông khác, đồng thời biết thật ra cô không có tình ý gìđối với chàng, chẳng qua là vì đạo đức nghề nghiệp của đại phu, mới trở về chữa bệnh cho chàng mà thôi.
Không nói gì, trầm mặc đúng là giày vò người ta.
Ôn Yến từ trong ngực lấy ra một kèn ác-mô-ni-ca, kèn ác-mô-ni-ca này là đồ vật Chung Phục Viễn mang từ hiện đại tới, vì mang theo người, nên mới có thể xuất hiện ở triều đại này.
Cô ngồi trên giường, khẽ thổi bài « nhận sai », đêm thu xào xạc như vậy, tiếng đàn ai oán, hai người đang đau lòng, lại không hẹn mà cùng đỏ mắt.
Thổi xong một khúc, Tống Vĩnh Kỳ quay đầu nhìn cô, khàn giọng hỏi: "Baì hát này tên gọi là gì?"
"Khúc này tên là « nhận sai »." Ôn Yến trả lời.
"Có ca từ không? Hát cho bản vương nghe một chút." Hình như chàng rất thích giai điệu bài hát này.
Ôn Yến hơi xấu hổ: "Ta hát rất khó nghe."
"Giọng nàng uyển chuyển như thế, làm sao hát lại khó nghe chứ, là không muốn hát cho bản vương nghe thì có?" Âm thanh âm của chàng hơi lạnh lẽo, từ trước giường thổi tới.
Ôn Yến thở dài: "Thật vất vả mới gặp lại, sao phải dùng giọng điệu này nói chuyện với ta?"
"Đối bản vương mà nói, có lẽ lần gặp mặt này khá gian nan, đối với nàng lại không phải, phàm trong lòng nàng có nửa điểm nhớ thương bản vương, thì ba năm trước nàng nên trở về rồi." Rốt cuộc chàng vẫn không kềm chế được đáy lòng bi phẫn, thét lên với cô, tất cả tỉnh táo và nhẫn nhịn vừa nãy, giờ đây đều bộc phát.
Ba năm nay, chàng đã quen nhẫn nhịn, duy chỉ có người phụ này, có thể khiến tất cả ngụy trang của chàng đều sụp đổ.
Cô cúi đầu không nói gì. Rất nhiều chuyện, chàng không biết, cần gì phải nói với chàng? Có nói thì có thể thế nào? Ba năm nay hai bên đều đau khổ, không thể quay đầu nữa.
"Nghìn lần nhận sai chàng khiến ta giật mình, tương phùng hỏi chuyện xưa sao không trả lời, đạp lên tuyết trắng vô biên, đã qua bao mùa thu muộn và mùa đông lạnh lẽo mà vẫn không cách nào bình tĩnh, khổ tâm đối mặt với ánh trăng trăng lạnh lẽo, âm thầm khóc nức nở, có lẽ chàng có thể lắng nghe, hôm nay ta có thể thừa nhận với chàng, sao nỡ để ta đơn độc không người quan tâm, bao nhiêu đắng cay và sẵn sàng lắng nghe, sao chàng lại chôn vùi tình cảm? Trái tim tan vỡ, sao dấu lệ nơi khóe mắt có thể bị hiểu lầm như vậy, hàng nghìn lời xin lỗi chỉ là cái cớ, chàng nhẫn tâm không nhận ta, trong lòng nhẹ nhõm không. Vất vả đau đớn đến cực điểm, tình duyên trùng phùng trong loạn thế thật quý giá làm sao. Cảm xúc cũng bỗng nhiên vỡ òa, tự hỏi ta có thể vượt qua số phận, dù phải xông pha khói lửa, mong chàng ngươi nhớ và thẳng thắn thừa nhận là vợ ta..."
Ôn Yến trầm giọng hát bài nhận sai trong Đế Nữ Hoa, bài hát đau thương, ca từ càng đau thương, Tống Vĩnh Kỳ ngạc nhiên lắng nghe, đau lòng thống khổ, chậm rãi hiện lên mặt.
Bình luận facebook