Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-84
CHƯƠNG 84
Ôn Yến ung dung tỉnh lại, đầu cô choáng váng, chẳng qua là nằm bất động trái lại cũng không cảm thấy vô cùng khó chịu, cô nhìn Hoàng đế, yếu ớt hỏi: “Dân nữ còn chưa chết?”
Hoàng đế thấy cô đã tỉnh, lông mày giãn ra, nghe cô nói câu này, lại đột nhiên gắt lên: “Vừa tỉnh lại, nói những lời xui xẻo này làm gì? Nàng không thể chết, Trẫm cũng không cho phép nàng chết.”
Ôn Yến vươn tay đỡ trán, ổn định tinh thần một chút, mới tỉnh lại đã nghe những lời này, thực sự khiến cô không biết phản ứng thế nào.
Cô hỏi ngự y: “Sao ta lại té xỉu?” cảm giác đau đớn trên chân biến mất rồi, cô thả lỏng một chút, xem ra, không phải điềm báo đại nạn sắp tới.
Thượng quan ngự y nói: “Ngài trúng độc rồi.”
Ôn Yến ngạc nhiên: “Trúng độc? Sao có thể?”
Thượng quan ngự y cau mày nói: “Ngài hoàn toàn không nhận ra sao? Theo lý thuyết loại độc này cũng không phải loại độc vô cùng cao siêu gì, thân là đại phu, ngài hẳn phát hiện ra mới đúng.”
Ôn Yến lắc đầu: “Ta thực sự không biết.”
Hoàng đế cau mày: “Người hầu hạ bên cạnh nàng là những ai? Có phải là bọn họ ra tay?”
Ôn Yến nghĩ đến sau khi kể từ khi nhũ mẫuvà Tiểu Chi đi, người hầu hạ bên cạnh chỉ có Tiểu Tình, nhưng hình như Tiểu Tình cũng biết một chút về thân phận của cô, hẳn sẽ không hạ độc cô. Ý thức của cô có hơi rối loạn, cô hoàn toàn không đề phòng qua những thứ này.
Hoàng đế thấy vẻ mặt bàng hoàng của cô, trong lòng có chút lo lắng, thở dài nói: “Cô nương ngốc, nửa điểm mưu mô nàng cũng không có, nếu để nàng nhập cung, nàng thực sự sống không nổi.”
Ôn Yến đâu có tâm trạng nói những chuyện này, giả dối cười một tiếng: “Vì vậy, dân nữ khăng khăng không muốn cũng là một đạo lý tất nhiên.”
Hoàng đế nói: “Lo lắng chuyện này, còn không bằng nghĩ cách bắt người muốn hạ độc nàng, thôi được rồi, tạm thời nàng đừng về Vương phủ , ở lại trong cung này đi, ngự hoa viên nhiều như vậy, nàng thích ở đâu thì ở.”
Ôn Yến nhìn hai ngự y ở đây, Hoàng đế lại nói những lời mập mờ này, vô cùng phiền muộn, bởi vì ông ấy là Hoàng đế, lại không thể nổi giận, đành phải nói mình chóng mặt, muốn nghỉ ngơi một chút để mọi người ra ngoài.
Hoàng đế sai ngự y đi bốc thuốc, xua đuổi ra ngoài, bản thân lại ngồi bên giường Ôn Yến.
Ôn Yến đành phải xoay người vào bên trong, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hoàng đế cũng không lên tiếng, cứ im lặng ngồi bên cô như vậy. Ôn Yến chịu thua, xoay người nhìn Hoàng đế, bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng đã nói cho dân nữ ba ngày.”
Hoàng đế như có điều suy nghĩ nhìn cô: “Lúc nàng té xỉu, nói qua không yên lòng hắn, là ai?”
Ôn Yến sững sờ: “Dân nữ có nói sao?” Cô nghĩ lại một chút, hình như thật sự có nói qua, lúc ấy nghĩ rằng mình sắp chết, muốn bàn giao mấy câu, may mà chưa nói ra khỏi miệng, nếu không, chuyện của cô và Tống Vĩnh Kỳ bị Hoàng đế phát hiện, không biết phải chịu hình phạt gì.
Cô đàng hoàng mà nói: “Là con chó và con lừa mà dân nữ nuôi, con lừa này là sư phụ để lại cho dân nữ, ở bên dân nữ lâu lắm rồi.”
Hoàng đế cười một tiếng: “Con lừa? Nàng còn nuôi một con lừa sao? Nếu nàng nhớ nó, Trẫm cho người đưa vào cung.”
Ôn Yến vội ngăn cản, nói: “Hoàng thượng, thực ra ta nghỉ ngơi một chút là có thể xuất cung rồi, hơn nữa, vẫn chưa bắt được hung thủ hại dân nữ, chung quy ta không yên tâm, ta muốn trở về tự mình bắt hung thủ, ta muốn biết tại sao người đó lại hạ độc ta.” Lúc nói những lời này, trong lúc cấp bách quên xưng dân nữ, trước mặt Hoàng thượng ta đến ta đi, là phạm vào tội bất kính, may mà Hoàng đế không trách móc, càng không nói muốn giáng tội.
Hoàng đế lắc đầu: “Sao Trẫm có thể đẫy nàng vào nguy hiểm? Hơn nữa, nàng lại không biết là ai ra tay, địch ở trong tối nàng ở ngoài sáng, khó mà đối phó, vẫn là giao cho Kỳ Nhi điều tra đi.”
Ôn Yến nghe vậy, vội khoát tay: “Hoàng thượng không cần nói việc này cho Vương gia, chuyện hạ độc lần này xảy ra trong Vương phủ .” Tống Vĩnh Kỳ biến sắc, cả giận nói: “Sao lại vào cung? Không phải Phụ hoàng đã hết bệnh rồi sao? Nàng lại vào cung làm gì? Đúng là không có chuyện gì thì đi gây sự.”
Quản gia vội giải thích: “Là trong cung sai người đến thông báo, Ôn đại phu muốn ta nhất định phải nắm chắc chứng cứ mới có thể nói cho Vương gia, nếu không sợ khiến cho Vương phủ rối loạn.” Hoàng đế lại không tin một chút nào: “Bởi vì xảy ra ở Vương phủ , mới càng phải tra rõ, kẻ xấu kia bây giờ đầu độc nàng, nếu hắn còn có ý hại Kỳ Nhi, Kỳ Nhi không có phòng bị nào, chẳng phải vô cùng nguy hiểm? Tóm lại, chuyện này nàng liền giao cho Trẫm, Trẫm nhất định không để nàng chịu thương hại.” Ôn Yến biết Hoàng đế không dễ gạt, nói thêm nữa, sẽ chỉ làm ông ấy càng nghi ngờ, đành phải nói: “Được thôi, nhưng mà, vì không khiến người hạ độc cảnh giác, dân nữ còn muốn trở về Vương phủ . Hoàng cung này, dân nữ ở không quen, luôn cảm thấy không được tự nhiên.” Hoàng đế nhìn cô, thở dài một tiếng: “Thôi được, Trẫm đã đồng ý cho nàng thời gian suy nghĩ rõ ràng, cũng nên cho nàng không gian mới được, nàng đã khăng khăng muốn như vậy, Trẫm bảo Kỳ Nhi đưa nguơi xuất cung. Thế nhưng, nàng cũng phải đồng ý với Trẫm, không nên đặt mình vào nguy hiểm, nếu không, Trẫm lập tức đón nàng vào cung!” Ôn Yến vô cùng lo lắng, chỉ là giờ phút này cũng chỉ có thể bằng lòng trước. Gần giờ Hợi Tống Vĩnh Kỳ mới hồi phủ, vừa mới vào cửa, liền nghe quản gia nói công công trong cung chờ đợi đã lâu, chàng hỏi quản gia: “Ôn đại phu đang nghỉ ngơi sao?” Quản gia nói: “Hôm nay Ôn đại phu vào cung chữa bệnh cho Hoàng thượng, đến nay chưa về!” Tìm Vương gia , Vương gia lại đi quân doanh, hoàng mệnh này khó vi phạm, Ôn đại phu không biết làm sao đành phải theo vào cung, giữa trưa công công liền đến, chờ đến bây giờ, đoán chừng có chuyện quan trọng, Vương gia mau đi xem thế nào.”
Tống Vĩnh Kỳ vội đi đến chính sảnh, Tiểu Đức Tử tiến lên hành lễ: “Nô tài tham kiến Vương gia, ôi chao, Vương gia xem như là trở về rồi, nô tài đợi cả một ngày.”
Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Đức Tử nói: “ XinVương gia lập tức khởi hành, đoán chừng Hoàng thượng nổi giận rồi, trên đường đi nô tài sẽ nói rõ với Vương gia .”
Nói xong, liền kéo Tống Vĩnh Kỳ vội vàng đi.
Vừa lên xe ngựa, Tống Vĩnh Kỳ liền không kịp đợi mà hỏi: “Tiểu Đức Tử, nàng mau nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Có phải Ôn đại phu đắc tội phụ hoàng?” Chàng thầm đoán, hôm nay tự dưng truyền Ôn Yến vào cung, đơn giản cũng bởi những chuyện kia, có phải Ôn Yến từ chối, đồng thời khai nhận chuyện của nàng và chàng nên chọc phụ hoàng tức giận? Chàng nghiêm túc, thầm nghĩ: Ôn Yến đã nói ra, vậy cho dù ra sao, cũng phải ép phụ hoàng hạ lệnh tứ hôn.
Tiểu Đức Tử nói: “Có phải đắc tội hay không cũng không biết, chỉ biết là Ôn đại phu và Hoàng thượng nói chuyện trong ngự thư phòng một hồi, nô tài ở ngoài cửa cũng nghe được giọng nói giận dữ của Hoàng thượng, sau đó Ôn đại phu đi ra, vừa mới tới thềm đá liền té xỉu, sau đó ngự y……”
“Té xỉu? Vậy hiện giờ nàng thế nào?” Tống Vĩnh Kỳ lo lắng đến độ sắc mặt trắng bệt, cắt ngang lời Tiểu Đức Tử, trời ạ, không phải là……chàng không dám nghĩ, không dám nghĩ đến.
Tiểu Đức Tử nói: “Vương gia đứng vội, hiện tại không sao, ngự y nói nàng trúng độc, Hoàng thượng không cho nàng xuất cung, nhưng Ôn đại phu khăng khăng muốn xuất cung hồi phủ, Hoàng thượng nói không lại nàng, đành phải ân chuẩn, cho Vương gia vào cung đón nàng.”
“Trúng độc? Làm sao lại trúng độc? Ai hạ độc?” Gương mặt tuấn tú của Tống Vĩnh Kỳ đầ vẻ lo lắng: “Là trúng độc ở trong cung sao?”
“Không phải, ngự y nói là trúng độc trong phủ, là độc mãn tính, bởi vì gần đây thân thể của Ôn đại phu suy yếu, cộng thêm hôm nay tâm trạng kích động, cho nên độc tính kích phát ra, ngự y nói may mà hôm nay độc phát, bằng không để thêm nửa tháng, thần tiên cũng khó cứu.” Tiểu Đức Tử luôn ở Thiên Điện của ngự thư phòng nghe lời của ngự y, cho hết biết rất rõ.
Tống Vĩnh Kỳ nghe xong, trán toát ra từng hạt mồ hôi, trời ạ, ngẫm lại đều cảm thấy sợ, nếu hôm nay độc không phát tác, vậy chẳng phải vẫn luôn không biết nàng trúng độc? Chàng có chút đau lòng, đợi chờ ba năm, cho rằng không thể gặp lại nàng, nay nàng trở về, lại là dưới tình huống như vậy, chàng tuyệt đối không thể để nàng lại xảy ra chuyện gì nữa.
Xe ngựa chạy vào cửa cung, dừng gần điện Dục Đức, Tống Vĩnh Kỳ xuống đất chạy đi, Tiểu Đức Tử ở sau lưng gọi chàng một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tuy hôm nay chuyện ở ngự thư phòng nô tài không biết hết, thế nhưng, nô tài hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, ít nhiều hiểu được tâm ý Hoàng thượng, tốt nhất Vương gia nên thả lỏng một chút, bỏ đi biểu cảm muốn giết người này của ngài.”
Tuổi của Tiểu Đức Tử không lớn lắm, cũng chừng ba mươi, nhưng lăn lộn trong cung đã lâu, lại là người thông minh lanh lợi, Tống Vĩnh Kỳ do hoàng hậu sinh ra, là Hoàng tử dòng chính, có khả năng được lập Thái tử nhất, dĩ nhiên hắn cũng bằng lòng dựa vào Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nghe lời của Tiểu Đức Tử, cảm giác do dự bối rối trong lòng lại dâng lên, chàng ngừng bước, nói với Tiểu Đức Tử: “Ngươi nói đúng, may mà ngươi nhắc nhở bổn vương.”
Tiểu Dức Tử cười nói: “Vương gia vẫn nên bình tĩnh đi, muốn lo lắng, cũng phải đợi về phủ rồi hẵng lo.”
Tống Vĩnh Kỳ ừ một tiếng, gật đầu bước đi.
Tiến vào ngự thư phòng, Tiểu Đức Tử vào bẩm báo trước, vốn cho rằng Hoàng đế sẽ giận hắn đi lâu như vậy còn chưa quay lại, ai ngờ lại không tức giận gì, chỉ thản nhiên nói một câu: “Nó tới rồi?”
“Bẩm Hoàng thượng, hôm nay Vương gia đi quân doanh, lúc trở về đã là giờ Hợi, vì thế lúc này mới có thể vào cung.” Tiểu Đức Tử giải thích.
“Ừm. Trẫm biết rồi, cho nó vào đi.” Hoàng đế đuổi Tiểu Đức Tử đi.
Ôn Yến đã ngủ, vào giờ Dậu, nàng liền buồn ngủ, trong đơn thuốc mà ngự y kê có thuốc an thần, để cô bài xuất độc tính ra trong giấc ngủ, chỉ là dược tính quá mạnh, cả mặt của cô trắng bệnh, tóc mai luôn thấm ướt mồ hôi.
Tống Vĩnh Kỳ thấy mặt Ôn Yến tái nhợt, trong lòng đau xót, chỉ là Hoàng đế ở trước mặt, cũng không dám thể hiện ra cái gì, xốc lại tinh thần tiến lên hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
Hoàng đế ôn hoà nói: “Hôm nay vất vả không?”
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ dâng lên một tia ấm áp, thực ra trong đáy lòng chàng vẫn mong mỏi sự quan tâm của phụ hoàng, liền nhẹ giọng trả lời: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không cảm thấy vất vả.”
Hoàng đế ừ một tiếng: “Ta mang hy vọng nơi con, con chớ phụ lòng ta.”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Nhi thần sẽ dốc hết khả năng phục vụ quốc gia.”
Hoàng đế hài lòng gật đầu: “Ừm vậy là tốt, con đón Ôn đại phu xuất cung đi, nàng trúng độc, con sai Gia Cát Minh giải độc cho nàng, còn nữa, bắt người hạ độc tới cho ta, từ trước đến nay ta hận nhất chính là người trốn ở phía sau hạ độc.”
“Vâng, nhi thần tuân chỉ, vậy nhi thần lập tức dẫn Ôn đại phu xuất cung.” Tống Vĩnh Kỳ nóng vội muốn dẫn Ôn Yến đi, liền muốn tiến lên ôm cô, chỉ là vửa khẽ động, liền cảm giác không ổn, lại đứng yên.
Hoàng đế nói: “Con cho nàng ngủ một chút trước, nếu không đêm nay cứ ở lại trong cung, ngày mai lại xuất cung.”
Tống Vĩnh Kỳ nào chịu? Lập tức nói: “Phụ hoàng, nếu nàng qua đêm trong cung, chỉ sợ sẽ khiến người hạ độc cảnh giác, đánh rắn động cỏ, lúc đó muốn bắt hung thủ liền khó khăn.” Chàng thấy vẻ mặt Hoàng đế không tốt, lại nói: “Chi bằng chờ Ôn đại phu tỉnh lại, hỏi ý kiến của nàng, nếu nàng đồng ý xuất cung, liền xuất cung trong đêm, nếu thân thể nàng không cho phép hoặc là muốn ở lại một đêm, thì ở trong cung một đêm.”
Lúc này Hoàng đế mới gật đầu, nói: “Ừm, cũng tốt, nàng rất có chủ kiến.” Ông nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Phụ tử hai người chúng ta đã lâu không nói hàn thuyên rồi, con trò chuyện với ta đi.”
Vẻ mặt của Tống Vĩnh Kỳ vô cùng dịu dàng nói: “Được"
“Chúng ra ra ngoài nói chuyện, không nên ở đây làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.” Ánh mắt Hoàng đế nhìn Ôn Yến loé lên một tia ấm áp lạ thường, bắt gặp ánh mắt ấy, Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy run hãi, ớn lạnh, ánh mắt ấm áp vừa rồi của chàng bỗng trở nên tràn ngập ý hận. Chàng hận không thể đuổi người phụ hoàng mà trước nay chàng luôn kính trọng này ra ngoài.
Tống Vĩnh Kỳ khổ sở liếc nhìn Ôn Yến, siết chặt nắm tay, trái tim chàng lúc này khó chịu như bị nằm trong vạc dầu sôi vậy.
Hoàng đế đang sai người chuẩn bị một vài món ăn và mấy bình rượu ấm lên thì có thái giám dâng thẻ bài: “Hoàng thượng, đêm nay người vẫn chưa lật thẻ bài ạ.”
Hoàng đế cau mày: “Lật thẻ cái gì? Không nhìn thấy trẫm và Vương gia đang nói chuyện sao?”
Thái giám nghe vậy vội vàng lui xuống.
Tống Vĩnh Kỳ hơi mất tự nhiên, mặc dù quan hệ giữa hai người thân thiết như cha con nhưng những chuyện như thế này của người, chàng không nên nghe thì hơn.
Tiểu Đức Tử đứng bên cạnh, kính cẩn rót rượu nói: “Mời Hoàng Thượng dùng, mời Vương gia dùng.”
Hoàng đế nâng ly rượu lên, lay lay ly rượu sứ Thanh Hoa trong tay làm cho một vài rọt rượu vương ra tay ông. Tiểu Đức Tử bên cạnh thấy vậy, vội vàng dâng khăn lụa lau tay, ông đón lấy chiếc khăn, vừa lau tay vừa nói: “Rượu ngon như vậy bị rớt ra ngoài có lãng phí không nhỉ? Nhưng bù lại, tay trẫm lại có mùi thơm của rượu vương lên.”
Mặc dù Tống Vĩnh Kỳ không hiểu ông ấy đang nói gì nhưng cũng đáp lấy lệ: “Vâng, mong phụ hoàng chỉ dạy.”
Hoàng đế nhìn chàng rồi nói: “Ý của trẫm rất đơn giản, Ôn Yến rất tốt nhưng dù sao nàng cũng đã chết rồi, những gì giữa con và nàng ấy chỉ nên lưu giữ lại trong trái tim con, nhắc nhở con rằng trên cuộc đời này có một người con gái mà con từng yêu sâu đậm mà thôi. Đồng thời con cũng nên quên đi nàng để bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tống Vĩnh Kỳ trước sau vẫn ngoan ngoãn ngồi nghe, trên mặt không chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Nhi thần hiểu rồi ạ.”
“Con hiểu rồi nhưng con trước nay không có làm theo, trẫm biết con là người thâm tình nhưng dòng dõi của Ninh An Vương phủ đến nay vẫn chưa có con cháu nối dõi tông đường. Lẽ nào con vì một người con gái mà thủ tiết cả đời? Trẫm đã nhờ Hoàng Hậu tìm cho con một người con gái tốt, đường đường là Ninh An Vương, sao có thể không nạp Vương phi được?” Hoàng đế cau mày nói.
Tống Vĩnh Kỳ vội vàng ngước đầu, cự tuyệt theo bản năng: “Phụ hoàng, nhi thần không muốn nạp phi.”
Hoàng đế tỏ vẻ tức giận: “Đây không phải là việc con muốn hay không. Việc trẫm đã quyết, không dễ dàng gạt bỏ được. Con vì Ôn Yến mà đau lòng ba năm nay như vậy đã là quá đủ rồi, giờ là lúc con nên vì chính bản thân mình mà sống. Mẫu hậu vì con mà rơi biết bao nước mắt, con có biết không? Nàng chỉ có mình con là con trai, tất cả niềm hy vọng đều đặt hết trên người con, con có thể không nghĩ đến nàng ư? Hơn nữa, Hoàng tổ mẫu tuổi đã cao, người lúc nào cũng mong mỏi có đứa chắt để bồng, con nhẫn tâm nhìn người ôm chút mong mỏi ấy mà đi sao?”
Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ xám như tro, chàng ngẩng đầu nói: “Nhi thần đồng ý nạp phi, nhưng con phải là người lựa chọn.”
Hoàng đế nhìn chàng: “Con có người hợp mắt con rồi? Là cô nương nhà nào vậy?”
Tống Vĩnh Kỳ hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nhi thần đúng là đã có để ý đến một người, mà người này lại là người trước nay vẫn ở trong phủ của con.”
“Xoảng…” Trong phòng chợt truyền tới âm thanh rơi vỡ, tiếp sau đó là tiếng thét chói tai của Ôn Yến vọng ra. Sắc mặt của Hoàng đế và Tống Vĩnh Kỳ lần lượt biến sắc, Tống Vĩnh Kỳ lập tức bước vào bên trong. Tiểu Đức Tử đứng bên vội ngăn Tống Vĩnh Kỳ lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, Hoàng đế đã lao vào trong phòng.
Từ vị trí của Tiểu Đức Tử, vừa hay có thể nhìn rõ chiếc ghế dài của Ôn Yến vì vậy cậu có thể thấy rõ âm thanh đó là do Ôn Yến cố tình tạo ra, mục đích của cô cũng rất rõ ràng, cô muốn ngăn cản Tống Vĩnh Kỳ nói tiếp. Vì vậy, mà Tiểu Đức Tử mới ngăn cản Tống Vĩnh Kỳ chạy vào trong đó, nếu không, khi Hoàng đế nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của chàng như vậy, nhất định người sẽ nghi ngờ.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ cũng cũng hết cách rồi, chàng định nói với Hoàng đế rằng người mà chàng để mắt tới chính là Ôn Yến.
Vì vậy, chàng hất Tiểu Đức Tử ra, vội vàng chạy vào bên trong.
Hoàng đế đã ở bên trong trước Tống Vĩnh Kỳ, người bước vào chỉ thấy Ôn Yến chân trần đứng trên nền nhà, đầu tóc rối bù, gương mặt thì tái nhợt. Dưới đất rơi vương vãi đầy những mảnh vụ của bát thuốc.
Hoàng đế gấp giọng nói: "Không được động đậy!"
Ông chạy tới ôm chặt Ôn Yến, dìu nàng nằm lại trên ghế dài rồi thấp giọng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Ôn Yến lắc đầu, ánh mắt dõi về phía Tống Vĩnh Kỳ ở sau lưng ông, trong ánh mắt ấy chứa đầy tâm sự mà không cách nào nói ra được.
Trên trán Tống Vĩnh Kỳ nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo, tức giận.
"Tại sao lại bất cẩn như vậy?" Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may mà chưa bị thương, nếu không trẫm sẽ đau lòng lắm.”
Ôn Yến nói: "Ta muốn uống ly nước, không ngờ hai tay không có chút sức lực nào lại làm đổ chén thuốc."
"Nàng muốn uống nước thì kêu người tới là được rồi!" Ông xoay người lại gắt với Tiểu Đức Tử: “Sao đến việc này mà ngươi cũng không lo nổi? Sao ngươi không để cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng?”
Tiểu Đức Tử sợ hãi nói: "Nô tài thấy Ôn đại phu đã ngủ, không muốn cung nữ làm phiền, bất cẩn đánh thức nàng nên mới cho bọn họ ra ngoài đợi ạ.”
Hoàng đế nghe vậy mới bớt giận, lại hỏi, "Bây giờ là giờ gì rồi?"
Tiểu Đức Tử đáp: "Bẩm Hoàng thượng, bây giờ đã là cuối giờ Dậu rồi ạ, chưa tới nửa khắc nữa là sang giờ Tuất rồi ạ."
Hoàng đế ừ một tiếng rồi nhẹ nhàng nói với nàng: "Sắp tới giờ Tuất rồi, chi bằng đêm nay không xuất cung nữa mà ở lại trong cung một đêm. Ngoài trời có lẽ cũng sắp đổ mưa,
đi lại không tiện, ảnh hưởng đến sức khoẻ.”
Ôn Yến từ lâu đã muốn rời xa chốn hoàng cung này, ở thêm một giây một khắc nàng cũng không muốn, làm sao nàng có thể đồng ý ở lại đây thêm một đêm? Nàng vội đáp lại: “Không cần, dân nữ tuy ở trong cũng nhưng trong đầu không lúc nào không nghĩ đến việc phải đưa tên hung thủ đã hạ độc dân nữ về chịu hình. Hoàng thượng, có Vương gia hộ tống, dân nữ sẽ bình an.”
Hoàng đế trầm ngâm một lát rồi nói: "Cũng được, để tránh bứt giây động rừng, các ngươi đi đi." Ông quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cẩn thận dặn dò: "Dọc đường con phải nhớ chăm sóc tốt cho nàng, đừng để xảy ra bất kì điều không may gì.”
Tống Vĩnh Kỳ kìm nén cảm xúc, thu liễm gợn sóng trong ánh mắt nói: “Vâng, nhi thần tuân chỉ.”
Cung nữ đỡ Ôn Yến ra cửa, Ôn Yến bước lên kiệu đã được chuẩn bị sẵn ngoài cửa, Hoàng đế lại nói: “Không cần quá buồn phiền, tên hung thủ này sớm muộn cũng bị bắt thôi, nếu bắt được hung thủ thì nàng sẽ được an toàn.”
Ôn Yến cúi đầu tạ ơn Hoàng đế, kiệu phu nâng Ôn Yến lên bắt đầu khởi hành, Tống Vĩnh Kỳ cùng lúc đó cũng theo sát phía sau, từ từ rời khỏi ngự thư phòng.
Lên xe ngựa, Tống Vĩnh Kỳ ôm chặt Ôn Yến, tức giận nói: “Rốt cuộc kẻ nào muốn hại nàng? Bản vương nhất định sẽ không tha cho hắn.”
Tống Vĩnh Kỳ áp chặt đôi tay lạnh như băng của Ôn Yến trong lồng ngực của mình. Ôn Yến mệt mỏi nói: “Kỳ, chuyện này khoan hãy làm lớn, ta tự có cách giải quyết.”
Tống Vĩnh Kỳ nắm chặt đôi tay lạnh như băng ấy, chàng nhớ lại, trong kí ức của mình đôi tay ấy lúc nào cũng ấm áp. Cảm giác lạnh lẽo như vậy chỉ xuất hiện có một lần, đó là vào lúc nàng chết vào ba năm trước, chính chàng đã ôm nàng ba ngày ba đêm, chính chàng là người cảm giác từng hơi ấm trên người nàng dần dần biến mất, chính chàng là người chịu đựng cảm giác tuyệt vọng như vậy. Bây giờ, chỉ vì đôi tay của nàng lại trở nên lạnh lẽo mà cảm giác đau khổ tột cùng ấy một lần nữa lại xuất hiện trong sâu thẳm trái tim của chàng, hành hạ chàng, khiến ngay cả hít thở bình thường cũng khiến chàng phải đau đớn.
Cô kể hết những gì cô và Hoàng đế nói với nhau cho chàng nghe rồi nói: “Cho nên đêm nay lúc chàng sắp nói ra ta mới làm như vậy, Kỳ, ta đã là người sắp chết, ta không thể để chàng lại bị liên luỵ vì ta được. Tự ta sẽ tìm cách ứng phó, chàng đừng như vậy nữa.”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu nói: “Nàng đừng nói những lời như vậy, vừa nói đến chữ chết, bản Vương rất sợ. Từ nay về sau, bản Vương sẽ không cho nàng nhập cung nữa, ngày mai bản Vương sẽ vào cung gặp mẫu hậu, phụ hoàng hạ lệnh cho mẫu hậu nạp chính phi cho ta, bản Vương muốn nói rõ với mẫu hậu, cả đời này nếu không phải Ôn Yến nàng, ta nhất định sẽ không cưới ai.
Ôn Yến chợt nhớ đến vị hoàng hậu có khuôn mặt gần giống với mẹ mình, cô lắc đầu: “Không cần như vậy, chàng nhẫn tâm để chuyện của chúng ta làm phiền muộn mẫu hậu ư? Tuy ngày hôm nay ta đã nói rõ với hoàng thượng đời này không gả, như vậy người mới không cố ép ta.”
“Nàng nào có thể cả đời này không xuất giá? Bản Vương và nàng ở bên nhau cả đời này, vĩnh viễn không xa lìa, không ai có thể chia rẽ chúng ta.” Tống Vĩnh Kỳ ôm cô vào lòng, nghiến răng nói.
"Chuyện sau này để sau này tính, qua được cửa ải này mới là chuyện quan trọng.”
“Nàng chưa hiểu phụ hoàng rồi, trước nay không có thứ gì ông ấy muốn mà không đạt được. Nàng nói cả đời này không xuất giá chỉ là kế sách tạm thời, hiện giờ ông ấy còn đang nhẫn nại đợi nàng nghĩ thông suốt, nhưng khi ông ấy đã hết nhẫn nại, chắc chắn sẽ hạ chỉ cưỡng ép nàng nhập cung. Kháng lại thánh chỉ, xử lý như thế nào chắc nàng đã rõ.”
Ôn Yến dựa bên ngực chàng tái nhợt, nở một nụ cười. Có thể cho cô thêm thời gian nửa năm thì tốt, cô nhìn thân thể của mình ước chừng chắc cũng cố cầm cự khoảng chừng đó thời gian.
Về phủ, Ôn Yến không để tống Vĩnh Kỳ dìu nữa mà cố gắng tự bước đi, để tránh cho kẻ hạ độc sinh nghi ngờ.
Tống Vĩnh Kỳ ở lại trong phòng của Ôn Yến, ôm cô cùng ngủ. Ôn Yến ngủ rồi nhưng chàng không tài nào ngủ được, trong đầu tràn ngập khung cảnh của tối nay. Trong tim chàng bỗng có đầy sự tuyệt vọng, nếu như người đó không phải phụ hoàng của chàng mà là bất kì một kẻ nào khác, chàng nhất định sẽ không sợ hãi, chàng có đủ tự tin để cùng người kia tranh giành. Nhưng sao lại là đương kim Hoàng đế, là cha ruột của chàng.
Mấy năm gần đây, mặc dù Hoàng đế có vẻ thân thiết với chàng hơn nhưng suy cho cùng thì uy nghiêm từ trước đến nay của người vẫn còn đó, từ nhỏ chàng và Hoàng huynh đã sợ người, dù mấy năm nay người có thân thiết với huynh đệ chàng hơn nhưng cũng không hoàn toàn xoá bỏ được hết sự sợ hãi của thuở thiếu thời. Đối đầu với người, ngay từ giây phút đầu tiên chàng đã thua về tâm lý rồi. Chàng biết, trận chiến này khó hơn bất kì cuộc ác chiến nào trong ba năm nay chàng từng tham gia.
Nhưng chàng không thể lại mất đi Ôn Yến, chỉ cần chàng nghĩ đến khung cảnh phụ hoàng ôm chính người con gái mà chàng yêu nhất, trong lòng chàng bỗng đau quặn lại, nổi da gà toàn thân, tất cả những nỗi uất hận, đau thương cũng theo đó mà trỗi dậy.
Theo như Ôn Yến nói về thời gian không còn dài của cô, chàng gần đây luôn một mực hạ lệnh phái người đi tìm kiếm danh y dị sĩ khắp nơi. Chàng luôn có một niềm tin rằng Ôn Yến của trước kia có thể sống nhờ thân thể của Dương Bạch Lan vậy thì bây giờ cũng có thể lại sống nhờ bằng một thân thể khác.
Ngoài cửa sổ, vang lên tiếng mưa rơi lách tách, chớp mắt tiếng mưa đã trở nên to hơn, lộp bộp rơi trên mái hiên. Cơn mưa đến cùng với gió lạnh đầu mùa, cửa sổ hé mở cũng bị gió thổi mở toang ra, làm tắt cả ngọn nến trong phòng, cả căn phòng lúc này bi bao phủ bởi toàn màu đen, không có chút ánh sáng nào.
Nhiệt độ theo đó cũng từ từ giảm xuống, chàng nhẹ nhàng thức dậy khoá chặt cửa sổ, sau đó mới trở về bên cạnh Ôn Yến nằm ngủ. Chàng nắm lấy tay của cô, ủ ấm nó trong lồng ngực của mình. Như vậy trái tim chàng mới yên tâm hơn.
Những ngày có nàng bên cạnh, tuy con đường phía trước có gian nan nhưng ít nhất còn có con đường mà bước tiếp.
Gần sáng chàng mới có thể chợp mắt được, Ôn Yến vẫn ngủ ngon, không tỉnh dậy giữa đêm lần nào. Sau khi uống thuốc của ngự y, cô cơ hồ luôn cảm thấy mệt mỏi, ngoại trừ lúc nói chuyện trên xe với Tống Vĩnh Kỳ, còn lại cô đều cảm thấy thân thể mệt mỏi, không mở nổi mắt.
Cho nên, hai người cùng ngủ đến tận giờ Tỵ mà vẫn chưa có ai tỉnh.
Đến khi tiếng Nhu phi ngoài cửa truyền tới mới có thể đánh thức được Tống Vĩnh Kỳ.
Ôn Yến ung dung tỉnh lại, đầu cô choáng váng, chẳng qua là nằm bất động trái lại cũng không cảm thấy vô cùng khó chịu, cô nhìn Hoàng đế, yếu ớt hỏi: “Dân nữ còn chưa chết?”
Hoàng đế thấy cô đã tỉnh, lông mày giãn ra, nghe cô nói câu này, lại đột nhiên gắt lên: “Vừa tỉnh lại, nói những lời xui xẻo này làm gì? Nàng không thể chết, Trẫm cũng không cho phép nàng chết.”
Ôn Yến vươn tay đỡ trán, ổn định tinh thần một chút, mới tỉnh lại đã nghe những lời này, thực sự khiến cô không biết phản ứng thế nào.
Cô hỏi ngự y: “Sao ta lại té xỉu?” cảm giác đau đớn trên chân biến mất rồi, cô thả lỏng một chút, xem ra, không phải điềm báo đại nạn sắp tới.
Thượng quan ngự y nói: “Ngài trúng độc rồi.”
Ôn Yến ngạc nhiên: “Trúng độc? Sao có thể?”
Thượng quan ngự y cau mày nói: “Ngài hoàn toàn không nhận ra sao? Theo lý thuyết loại độc này cũng không phải loại độc vô cùng cao siêu gì, thân là đại phu, ngài hẳn phát hiện ra mới đúng.”
Ôn Yến lắc đầu: “Ta thực sự không biết.”
Hoàng đế cau mày: “Người hầu hạ bên cạnh nàng là những ai? Có phải là bọn họ ra tay?”
Ôn Yến nghĩ đến sau khi kể từ khi nhũ mẫuvà Tiểu Chi đi, người hầu hạ bên cạnh chỉ có Tiểu Tình, nhưng hình như Tiểu Tình cũng biết một chút về thân phận của cô, hẳn sẽ không hạ độc cô. Ý thức của cô có hơi rối loạn, cô hoàn toàn không đề phòng qua những thứ này.
Hoàng đế thấy vẻ mặt bàng hoàng của cô, trong lòng có chút lo lắng, thở dài nói: “Cô nương ngốc, nửa điểm mưu mô nàng cũng không có, nếu để nàng nhập cung, nàng thực sự sống không nổi.”
Ôn Yến đâu có tâm trạng nói những chuyện này, giả dối cười một tiếng: “Vì vậy, dân nữ khăng khăng không muốn cũng là một đạo lý tất nhiên.”
Hoàng đế nói: “Lo lắng chuyện này, còn không bằng nghĩ cách bắt người muốn hạ độc nàng, thôi được rồi, tạm thời nàng đừng về Vương phủ , ở lại trong cung này đi, ngự hoa viên nhiều như vậy, nàng thích ở đâu thì ở.”
Ôn Yến nhìn hai ngự y ở đây, Hoàng đế lại nói những lời mập mờ này, vô cùng phiền muộn, bởi vì ông ấy là Hoàng đế, lại không thể nổi giận, đành phải nói mình chóng mặt, muốn nghỉ ngơi một chút để mọi người ra ngoài.
Hoàng đế sai ngự y đi bốc thuốc, xua đuổi ra ngoài, bản thân lại ngồi bên giường Ôn Yến.
Ôn Yến đành phải xoay người vào bên trong, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hoàng đế cũng không lên tiếng, cứ im lặng ngồi bên cô như vậy. Ôn Yến chịu thua, xoay người nhìn Hoàng đế, bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng đã nói cho dân nữ ba ngày.”
Hoàng đế như có điều suy nghĩ nhìn cô: “Lúc nàng té xỉu, nói qua không yên lòng hắn, là ai?”
Ôn Yến sững sờ: “Dân nữ có nói sao?” Cô nghĩ lại một chút, hình như thật sự có nói qua, lúc ấy nghĩ rằng mình sắp chết, muốn bàn giao mấy câu, may mà chưa nói ra khỏi miệng, nếu không, chuyện của cô và Tống Vĩnh Kỳ bị Hoàng đế phát hiện, không biết phải chịu hình phạt gì.
Cô đàng hoàng mà nói: “Là con chó và con lừa mà dân nữ nuôi, con lừa này là sư phụ để lại cho dân nữ, ở bên dân nữ lâu lắm rồi.”
Hoàng đế cười một tiếng: “Con lừa? Nàng còn nuôi một con lừa sao? Nếu nàng nhớ nó, Trẫm cho người đưa vào cung.”
Ôn Yến vội ngăn cản, nói: “Hoàng thượng, thực ra ta nghỉ ngơi một chút là có thể xuất cung rồi, hơn nữa, vẫn chưa bắt được hung thủ hại dân nữ, chung quy ta không yên tâm, ta muốn trở về tự mình bắt hung thủ, ta muốn biết tại sao người đó lại hạ độc ta.” Lúc nói những lời này, trong lúc cấp bách quên xưng dân nữ, trước mặt Hoàng thượng ta đến ta đi, là phạm vào tội bất kính, may mà Hoàng đế không trách móc, càng không nói muốn giáng tội.
Hoàng đế lắc đầu: “Sao Trẫm có thể đẫy nàng vào nguy hiểm? Hơn nữa, nàng lại không biết là ai ra tay, địch ở trong tối nàng ở ngoài sáng, khó mà đối phó, vẫn là giao cho Kỳ Nhi điều tra đi.”
Ôn Yến nghe vậy, vội khoát tay: “Hoàng thượng không cần nói việc này cho Vương gia, chuyện hạ độc lần này xảy ra trong Vương phủ .” Tống Vĩnh Kỳ biến sắc, cả giận nói: “Sao lại vào cung? Không phải Phụ hoàng đã hết bệnh rồi sao? Nàng lại vào cung làm gì? Đúng là không có chuyện gì thì đi gây sự.”
Quản gia vội giải thích: “Là trong cung sai người đến thông báo, Ôn đại phu muốn ta nhất định phải nắm chắc chứng cứ mới có thể nói cho Vương gia, nếu không sợ khiến cho Vương phủ rối loạn.” Hoàng đế lại không tin một chút nào: “Bởi vì xảy ra ở Vương phủ , mới càng phải tra rõ, kẻ xấu kia bây giờ đầu độc nàng, nếu hắn còn có ý hại Kỳ Nhi, Kỳ Nhi không có phòng bị nào, chẳng phải vô cùng nguy hiểm? Tóm lại, chuyện này nàng liền giao cho Trẫm, Trẫm nhất định không để nàng chịu thương hại.” Ôn Yến biết Hoàng đế không dễ gạt, nói thêm nữa, sẽ chỉ làm ông ấy càng nghi ngờ, đành phải nói: “Được thôi, nhưng mà, vì không khiến người hạ độc cảnh giác, dân nữ còn muốn trở về Vương phủ . Hoàng cung này, dân nữ ở không quen, luôn cảm thấy không được tự nhiên.” Hoàng đế nhìn cô, thở dài một tiếng: “Thôi được, Trẫm đã đồng ý cho nàng thời gian suy nghĩ rõ ràng, cũng nên cho nàng không gian mới được, nàng đã khăng khăng muốn như vậy, Trẫm bảo Kỳ Nhi đưa nguơi xuất cung. Thế nhưng, nàng cũng phải đồng ý với Trẫm, không nên đặt mình vào nguy hiểm, nếu không, Trẫm lập tức đón nàng vào cung!” Ôn Yến vô cùng lo lắng, chỉ là giờ phút này cũng chỉ có thể bằng lòng trước. Gần giờ Hợi Tống Vĩnh Kỳ mới hồi phủ, vừa mới vào cửa, liền nghe quản gia nói công công trong cung chờ đợi đã lâu, chàng hỏi quản gia: “Ôn đại phu đang nghỉ ngơi sao?” Quản gia nói: “Hôm nay Ôn đại phu vào cung chữa bệnh cho Hoàng thượng, đến nay chưa về!” Tìm Vương gia , Vương gia lại đi quân doanh, hoàng mệnh này khó vi phạm, Ôn đại phu không biết làm sao đành phải theo vào cung, giữa trưa công công liền đến, chờ đến bây giờ, đoán chừng có chuyện quan trọng, Vương gia mau đi xem thế nào.”
Tống Vĩnh Kỳ vội đi đến chính sảnh, Tiểu Đức Tử tiến lên hành lễ: “Nô tài tham kiến Vương gia, ôi chao, Vương gia xem như là trở về rồi, nô tài đợi cả một ngày.”
Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Đức Tử nói: “ XinVương gia lập tức khởi hành, đoán chừng Hoàng thượng nổi giận rồi, trên đường đi nô tài sẽ nói rõ với Vương gia .”
Nói xong, liền kéo Tống Vĩnh Kỳ vội vàng đi.
Vừa lên xe ngựa, Tống Vĩnh Kỳ liền không kịp đợi mà hỏi: “Tiểu Đức Tử, nàng mau nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Có phải Ôn đại phu đắc tội phụ hoàng?” Chàng thầm đoán, hôm nay tự dưng truyền Ôn Yến vào cung, đơn giản cũng bởi những chuyện kia, có phải Ôn Yến từ chối, đồng thời khai nhận chuyện của nàng và chàng nên chọc phụ hoàng tức giận? Chàng nghiêm túc, thầm nghĩ: Ôn Yến đã nói ra, vậy cho dù ra sao, cũng phải ép phụ hoàng hạ lệnh tứ hôn.
Tiểu Đức Tử nói: “Có phải đắc tội hay không cũng không biết, chỉ biết là Ôn đại phu và Hoàng thượng nói chuyện trong ngự thư phòng một hồi, nô tài ở ngoài cửa cũng nghe được giọng nói giận dữ của Hoàng thượng, sau đó Ôn đại phu đi ra, vừa mới tới thềm đá liền té xỉu, sau đó ngự y……”
“Té xỉu? Vậy hiện giờ nàng thế nào?” Tống Vĩnh Kỳ lo lắng đến độ sắc mặt trắng bệt, cắt ngang lời Tiểu Đức Tử, trời ạ, không phải là……chàng không dám nghĩ, không dám nghĩ đến.
Tiểu Đức Tử nói: “Vương gia đứng vội, hiện tại không sao, ngự y nói nàng trúng độc, Hoàng thượng không cho nàng xuất cung, nhưng Ôn đại phu khăng khăng muốn xuất cung hồi phủ, Hoàng thượng nói không lại nàng, đành phải ân chuẩn, cho Vương gia vào cung đón nàng.”
“Trúng độc? Làm sao lại trúng độc? Ai hạ độc?” Gương mặt tuấn tú của Tống Vĩnh Kỳ đầ vẻ lo lắng: “Là trúng độc ở trong cung sao?”
“Không phải, ngự y nói là trúng độc trong phủ, là độc mãn tính, bởi vì gần đây thân thể của Ôn đại phu suy yếu, cộng thêm hôm nay tâm trạng kích động, cho nên độc tính kích phát ra, ngự y nói may mà hôm nay độc phát, bằng không để thêm nửa tháng, thần tiên cũng khó cứu.” Tiểu Đức Tử luôn ở Thiên Điện của ngự thư phòng nghe lời của ngự y, cho hết biết rất rõ.
Tống Vĩnh Kỳ nghe xong, trán toát ra từng hạt mồ hôi, trời ạ, ngẫm lại đều cảm thấy sợ, nếu hôm nay độc không phát tác, vậy chẳng phải vẫn luôn không biết nàng trúng độc? Chàng có chút đau lòng, đợi chờ ba năm, cho rằng không thể gặp lại nàng, nay nàng trở về, lại là dưới tình huống như vậy, chàng tuyệt đối không thể để nàng lại xảy ra chuyện gì nữa.
Xe ngựa chạy vào cửa cung, dừng gần điện Dục Đức, Tống Vĩnh Kỳ xuống đất chạy đi, Tiểu Đức Tử ở sau lưng gọi chàng một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tuy hôm nay chuyện ở ngự thư phòng nô tài không biết hết, thế nhưng, nô tài hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, ít nhiều hiểu được tâm ý Hoàng thượng, tốt nhất Vương gia nên thả lỏng một chút, bỏ đi biểu cảm muốn giết người này của ngài.”
Tuổi của Tiểu Đức Tử không lớn lắm, cũng chừng ba mươi, nhưng lăn lộn trong cung đã lâu, lại là người thông minh lanh lợi, Tống Vĩnh Kỳ do hoàng hậu sinh ra, là Hoàng tử dòng chính, có khả năng được lập Thái tử nhất, dĩ nhiên hắn cũng bằng lòng dựa vào Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nghe lời của Tiểu Đức Tử, cảm giác do dự bối rối trong lòng lại dâng lên, chàng ngừng bước, nói với Tiểu Đức Tử: “Ngươi nói đúng, may mà ngươi nhắc nhở bổn vương.”
Tiểu Dức Tử cười nói: “Vương gia vẫn nên bình tĩnh đi, muốn lo lắng, cũng phải đợi về phủ rồi hẵng lo.”
Tống Vĩnh Kỳ ừ một tiếng, gật đầu bước đi.
Tiến vào ngự thư phòng, Tiểu Đức Tử vào bẩm báo trước, vốn cho rằng Hoàng đế sẽ giận hắn đi lâu như vậy còn chưa quay lại, ai ngờ lại không tức giận gì, chỉ thản nhiên nói một câu: “Nó tới rồi?”
“Bẩm Hoàng thượng, hôm nay Vương gia đi quân doanh, lúc trở về đã là giờ Hợi, vì thế lúc này mới có thể vào cung.” Tiểu Đức Tử giải thích.
“Ừm. Trẫm biết rồi, cho nó vào đi.” Hoàng đế đuổi Tiểu Đức Tử đi.
Ôn Yến đã ngủ, vào giờ Dậu, nàng liền buồn ngủ, trong đơn thuốc mà ngự y kê có thuốc an thần, để cô bài xuất độc tính ra trong giấc ngủ, chỉ là dược tính quá mạnh, cả mặt của cô trắng bệnh, tóc mai luôn thấm ướt mồ hôi.
Tống Vĩnh Kỳ thấy mặt Ôn Yến tái nhợt, trong lòng đau xót, chỉ là Hoàng đế ở trước mặt, cũng không dám thể hiện ra cái gì, xốc lại tinh thần tiến lên hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
Hoàng đế ôn hoà nói: “Hôm nay vất vả không?”
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ dâng lên một tia ấm áp, thực ra trong đáy lòng chàng vẫn mong mỏi sự quan tâm của phụ hoàng, liền nhẹ giọng trả lời: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không cảm thấy vất vả.”
Hoàng đế ừ một tiếng: “Ta mang hy vọng nơi con, con chớ phụ lòng ta.”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Nhi thần sẽ dốc hết khả năng phục vụ quốc gia.”
Hoàng đế hài lòng gật đầu: “Ừm vậy là tốt, con đón Ôn đại phu xuất cung đi, nàng trúng độc, con sai Gia Cát Minh giải độc cho nàng, còn nữa, bắt người hạ độc tới cho ta, từ trước đến nay ta hận nhất chính là người trốn ở phía sau hạ độc.”
“Vâng, nhi thần tuân chỉ, vậy nhi thần lập tức dẫn Ôn đại phu xuất cung.” Tống Vĩnh Kỳ nóng vội muốn dẫn Ôn Yến đi, liền muốn tiến lên ôm cô, chỉ là vửa khẽ động, liền cảm giác không ổn, lại đứng yên.
Hoàng đế nói: “Con cho nàng ngủ một chút trước, nếu không đêm nay cứ ở lại trong cung, ngày mai lại xuất cung.”
Tống Vĩnh Kỳ nào chịu? Lập tức nói: “Phụ hoàng, nếu nàng qua đêm trong cung, chỉ sợ sẽ khiến người hạ độc cảnh giác, đánh rắn động cỏ, lúc đó muốn bắt hung thủ liền khó khăn.” Chàng thấy vẻ mặt Hoàng đế không tốt, lại nói: “Chi bằng chờ Ôn đại phu tỉnh lại, hỏi ý kiến của nàng, nếu nàng đồng ý xuất cung, liền xuất cung trong đêm, nếu thân thể nàng không cho phép hoặc là muốn ở lại một đêm, thì ở trong cung một đêm.”
Lúc này Hoàng đế mới gật đầu, nói: “Ừm, cũng tốt, nàng rất có chủ kiến.” Ông nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Phụ tử hai người chúng ta đã lâu không nói hàn thuyên rồi, con trò chuyện với ta đi.”
Vẻ mặt của Tống Vĩnh Kỳ vô cùng dịu dàng nói: “Được"
“Chúng ra ra ngoài nói chuyện, không nên ở đây làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.” Ánh mắt Hoàng đế nhìn Ôn Yến loé lên một tia ấm áp lạ thường, bắt gặp ánh mắt ấy, Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy run hãi, ớn lạnh, ánh mắt ấm áp vừa rồi của chàng bỗng trở nên tràn ngập ý hận. Chàng hận không thể đuổi người phụ hoàng mà trước nay chàng luôn kính trọng này ra ngoài.
Tống Vĩnh Kỳ khổ sở liếc nhìn Ôn Yến, siết chặt nắm tay, trái tim chàng lúc này khó chịu như bị nằm trong vạc dầu sôi vậy.
Hoàng đế đang sai người chuẩn bị một vài món ăn và mấy bình rượu ấm lên thì có thái giám dâng thẻ bài: “Hoàng thượng, đêm nay người vẫn chưa lật thẻ bài ạ.”
Hoàng đế cau mày: “Lật thẻ cái gì? Không nhìn thấy trẫm và Vương gia đang nói chuyện sao?”
Thái giám nghe vậy vội vàng lui xuống.
Tống Vĩnh Kỳ hơi mất tự nhiên, mặc dù quan hệ giữa hai người thân thiết như cha con nhưng những chuyện như thế này của người, chàng không nên nghe thì hơn.
Tiểu Đức Tử đứng bên cạnh, kính cẩn rót rượu nói: “Mời Hoàng Thượng dùng, mời Vương gia dùng.”
Hoàng đế nâng ly rượu lên, lay lay ly rượu sứ Thanh Hoa trong tay làm cho một vài rọt rượu vương ra tay ông. Tiểu Đức Tử bên cạnh thấy vậy, vội vàng dâng khăn lụa lau tay, ông đón lấy chiếc khăn, vừa lau tay vừa nói: “Rượu ngon như vậy bị rớt ra ngoài có lãng phí không nhỉ? Nhưng bù lại, tay trẫm lại có mùi thơm của rượu vương lên.”
Mặc dù Tống Vĩnh Kỳ không hiểu ông ấy đang nói gì nhưng cũng đáp lấy lệ: “Vâng, mong phụ hoàng chỉ dạy.”
Hoàng đế nhìn chàng rồi nói: “Ý của trẫm rất đơn giản, Ôn Yến rất tốt nhưng dù sao nàng cũng đã chết rồi, những gì giữa con và nàng ấy chỉ nên lưu giữ lại trong trái tim con, nhắc nhở con rằng trên cuộc đời này có một người con gái mà con từng yêu sâu đậm mà thôi. Đồng thời con cũng nên quên đi nàng để bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tống Vĩnh Kỳ trước sau vẫn ngoan ngoãn ngồi nghe, trên mặt không chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Nhi thần hiểu rồi ạ.”
“Con hiểu rồi nhưng con trước nay không có làm theo, trẫm biết con là người thâm tình nhưng dòng dõi của Ninh An Vương phủ đến nay vẫn chưa có con cháu nối dõi tông đường. Lẽ nào con vì một người con gái mà thủ tiết cả đời? Trẫm đã nhờ Hoàng Hậu tìm cho con một người con gái tốt, đường đường là Ninh An Vương, sao có thể không nạp Vương phi được?” Hoàng đế cau mày nói.
Tống Vĩnh Kỳ vội vàng ngước đầu, cự tuyệt theo bản năng: “Phụ hoàng, nhi thần không muốn nạp phi.”
Hoàng đế tỏ vẻ tức giận: “Đây không phải là việc con muốn hay không. Việc trẫm đã quyết, không dễ dàng gạt bỏ được. Con vì Ôn Yến mà đau lòng ba năm nay như vậy đã là quá đủ rồi, giờ là lúc con nên vì chính bản thân mình mà sống. Mẫu hậu vì con mà rơi biết bao nước mắt, con có biết không? Nàng chỉ có mình con là con trai, tất cả niềm hy vọng đều đặt hết trên người con, con có thể không nghĩ đến nàng ư? Hơn nữa, Hoàng tổ mẫu tuổi đã cao, người lúc nào cũng mong mỏi có đứa chắt để bồng, con nhẫn tâm nhìn người ôm chút mong mỏi ấy mà đi sao?”
Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ xám như tro, chàng ngẩng đầu nói: “Nhi thần đồng ý nạp phi, nhưng con phải là người lựa chọn.”
Hoàng đế nhìn chàng: “Con có người hợp mắt con rồi? Là cô nương nhà nào vậy?”
Tống Vĩnh Kỳ hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nhi thần đúng là đã có để ý đến một người, mà người này lại là người trước nay vẫn ở trong phủ của con.”
“Xoảng…” Trong phòng chợt truyền tới âm thanh rơi vỡ, tiếp sau đó là tiếng thét chói tai của Ôn Yến vọng ra. Sắc mặt của Hoàng đế và Tống Vĩnh Kỳ lần lượt biến sắc, Tống Vĩnh Kỳ lập tức bước vào bên trong. Tiểu Đức Tử đứng bên vội ngăn Tống Vĩnh Kỳ lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, Hoàng đế đã lao vào trong phòng.
Từ vị trí của Tiểu Đức Tử, vừa hay có thể nhìn rõ chiếc ghế dài của Ôn Yến vì vậy cậu có thể thấy rõ âm thanh đó là do Ôn Yến cố tình tạo ra, mục đích của cô cũng rất rõ ràng, cô muốn ngăn cản Tống Vĩnh Kỳ nói tiếp. Vì vậy, mà Tiểu Đức Tử mới ngăn cản Tống Vĩnh Kỳ chạy vào trong đó, nếu không, khi Hoàng đế nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của chàng như vậy, nhất định người sẽ nghi ngờ.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ cũng cũng hết cách rồi, chàng định nói với Hoàng đế rằng người mà chàng để mắt tới chính là Ôn Yến.
Vì vậy, chàng hất Tiểu Đức Tử ra, vội vàng chạy vào bên trong.
Hoàng đế đã ở bên trong trước Tống Vĩnh Kỳ, người bước vào chỉ thấy Ôn Yến chân trần đứng trên nền nhà, đầu tóc rối bù, gương mặt thì tái nhợt. Dưới đất rơi vương vãi đầy những mảnh vụ của bát thuốc.
Hoàng đế gấp giọng nói: "Không được động đậy!"
Ông chạy tới ôm chặt Ôn Yến, dìu nàng nằm lại trên ghế dài rồi thấp giọng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Ôn Yến lắc đầu, ánh mắt dõi về phía Tống Vĩnh Kỳ ở sau lưng ông, trong ánh mắt ấy chứa đầy tâm sự mà không cách nào nói ra được.
Trên trán Tống Vĩnh Kỳ nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo, tức giận.
"Tại sao lại bất cẩn như vậy?" Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may mà chưa bị thương, nếu không trẫm sẽ đau lòng lắm.”
Ôn Yến nói: "Ta muốn uống ly nước, không ngờ hai tay không có chút sức lực nào lại làm đổ chén thuốc."
"Nàng muốn uống nước thì kêu người tới là được rồi!" Ông xoay người lại gắt với Tiểu Đức Tử: “Sao đến việc này mà ngươi cũng không lo nổi? Sao ngươi không để cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng?”
Tiểu Đức Tử sợ hãi nói: "Nô tài thấy Ôn đại phu đã ngủ, không muốn cung nữ làm phiền, bất cẩn đánh thức nàng nên mới cho bọn họ ra ngoài đợi ạ.”
Hoàng đế nghe vậy mới bớt giận, lại hỏi, "Bây giờ là giờ gì rồi?"
Tiểu Đức Tử đáp: "Bẩm Hoàng thượng, bây giờ đã là cuối giờ Dậu rồi ạ, chưa tới nửa khắc nữa là sang giờ Tuất rồi ạ."
Hoàng đế ừ một tiếng rồi nhẹ nhàng nói với nàng: "Sắp tới giờ Tuất rồi, chi bằng đêm nay không xuất cung nữa mà ở lại trong cung một đêm. Ngoài trời có lẽ cũng sắp đổ mưa,
đi lại không tiện, ảnh hưởng đến sức khoẻ.”
Ôn Yến từ lâu đã muốn rời xa chốn hoàng cung này, ở thêm một giây một khắc nàng cũng không muốn, làm sao nàng có thể đồng ý ở lại đây thêm một đêm? Nàng vội đáp lại: “Không cần, dân nữ tuy ở trong cũng nhưng trong đầu không lúc nào không nghĩ đến việc phải đưa tên hung thủ đã hạ độc dân nữ về chịu hình. Hoàng thượng, có Vương gia hộ tống, dân nữ sẽ bình an.”
Hoàng đế trầm ngâm một lát rồi nói: "Cũng được, để tránh bứt giây động rừng, các ngươi đi đi." Ông quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cẩn thận dặn dò: "Dọc đường con phải nhớ chăm sóc tốt cho nàng, đừng để xảy ra bất kì điều không may gì.”
Tống Vĩnh Kỳ kìm nén cảm xúc, thu liễm gợn sóng trong ánh mắt nói: “Vâng, nhi thần tuân chỉ.”
Cung nữ đỡ Ôn Yến ra cửa, Ôn Yến bước lên kiệu đã được chuẩn bị sẵn ngoài cửa, Hoàng đế lại nói: “Không cần quá buồn phiền, tên hung thủ này sớm muộn cũng bị bắt thôi, nếu bắt được hung thủ thì nàng sẽ được an toàn.”
Ôn Yến cúi đầu tạ ơn Hoàng đế, kiệu phu nâng Ôn Yến lên bắt đầu khởi hành, Tống Vĩnh Kỳ cùng lúc đó cũng theo sát phía sau, từ từ rời khỏi ngự thư phòng.
Lên xe ngựa, Tống Vĩnh Kỳ ôm chặt Ôn Yến, tức giận nói: “Rốt cuộc kẻ nào muốn hại nàng? Bản vương nhất định sẽ không tha cho hắn.”
Tống Vĩnh Kỳ áp chặt đôi tay lạnh như băng của Ôn Yến trong lồng ngực của mình. Ôn Yến mệt mỏi nói: “Kỳ, chuyện này khoan hãy làm lớn, ta tự có cách giải quyết.”
Tống Vĩnh Kỳ nắm chặt đôi tay lạnh như băng ấy, chàng nhớ lại, trong kí ức của mình đôi tay ấy lúc nào cũng ấm áp. Cảm giác lạnh lẽo như vậy chỉ xuất hiện có một lần, đó là vào lúc nàng chết vào ba năm trước, chính chàng đã ôm nàng ba ngày ba đêm, chính chàng là người cảm giác từng hơi ấm trên người nàng dần dần biến mất, chính chàng là người chịu đựng cảm giác tuyệt vọng như vậy. Bây giờ, chỉ vì đôi tay của nàng lại trở nên lạnh lẽo mà cảm giác đau khổ tột cùng ấy một lần nữa lại xuất hiện trong sâu thẳm trái tim của chàng, hành hạ chàng, khiến ngay cả hít thở bình thường cũng khiến chàng phải đau đớn.
Cô kể hết những gì cô và Hoàng đế nói với nhau cho chàng nghe rồi nói: “Cho nên đêm nay lúc chàng sắp nói ra ta mới làm như vậy, Kỳ, ta đã là người sắp chết, ta không thể để chàng lại bị liên luỵ vì ta được. Tự ta sẽ tìm cách ứng phó, chàng đừng như vậy nữa.”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu nói: “Nàng đừng nói những lời như vậy, vừa nói đến chữ chết, bản Vương rất sợ. Từ nay về sau, bản Vương sẽ không cho nàng nhập cung nữa, ngày mai bản Vương sẽ vào cung gặp mẫu hậu, phụ hoàng hạ lệnh cho mẫu hậu nạp chính phi cho ta, bản Vương muốn nói rõ với mẫu hậu, cả đời này nếu không phải Ôn Yến nàng, ta nhất định sẽ không cưới ai.
Ôn Yến chợt nhớ đến vị hoàng hậu có khuôn mặt gần giống với mẹ mình, cô lắc đầu: “Không cần như vậy, chàng nhẫn tâm để chuyện của chúng ta làm phiền muộn mẫu hậu ư? Tuy ngày hôm nay ta đã nói rõ với hoàng thượng đời này không gả, như vậy người mới không cố ép ta.”
“Nàng nào có thể cả đời này không xuất giá? Bản Vương và nàng ở bên nhau cả đời này, vĩnh viễn không xa lìa, không ai có thể chia rẽ chúng ta.” Tống Vĩnh Kỳ ôm cô vào lòng, nghiến răng nói.
"Chuyện sau này để sau này tính, qua được cửa ải này mới là chuyện quan trọng.”
“Nàng chưa hiểu phụ hoàng rồi, trước nay không có thứ gì ông ấy muốn mà không đạt được. Nàng nói cả đời này không xuất giá chỉ là kế sách tạm thời, hiện giờ ông ấy còn đang nhẫn nại đợi nàng nghĩ thông suốt, nhưng khi ông ấy đã hết nhẫn nại, chắc chắn sẽ hạ chỉ cưỡng ép nàng nhập cung. Kháng lại thánh chỉ, xử lý như thế nào chắc nàng đã rõ.”
Ôn Yến dựa bên ngực chàng tái nhợt, nở một nụ cười. Có thể cho cô thêm thời gian nửa năm thì tốt, cô nhìn thân thể của mình ước chừng chắc cũng cố cầm cự khoảng chừng đó thời gian.
Về phủ, Ôn Yến không để tống Vĩnh Kỳ dìu nữa mà cố gắng tự bước đi, để tránh cho kẻ hạ độc sinh nghi ngờ.
Tống Vĩnh Kỳ ở lại trong phòng của Ôn Yến, ôm cô cùng ngủ. Ôn Yến ngủ rồi nhưng chàng không tài nào ngủ được, trong đầu tràn ngập khung cảnh của tối nay. Trong tim chàng bỗng có đầy sự tuyệt vọng, nếu như người đó không phải phụ hoàng của chàng mà là bất kì một kẻ nào khác, chàng nhất định sẽ không sợ hãi, chàng có đủ tự tin để cùng người kia tranh giành. Nhưng sao lại là đương kim Hoàng đế, là cha ruột của chàng.
Mấy năm gần đây, mặc dù Hoàng đế có vẻ thân thiết với chàng hơn nhưng suy cho cùng thì uy nghiêm từ trước đến nay của người vẫn còn đó, từ nhỏ chàng và Hoàng huynh đã sợ người, dù mấy năm nay người có thân thiết với huynh đệ chàng hơn nhưng cũng không hoàn toàn xoá bỏ được hết sự sợ hãi của thuở thiếu thời. Đối đầu với người, ngay từ giây phút đầu tiên chàng đã thua về tâm lý rồi. Chàng biết, trận chiến này khó hơn bất kì cuộc ác chiến nào trong ba năm nay chàng từng tham gia.
Nhưng chàng không thể lại mất đi Ôn Yến, chỉ cần chàng nghĩ đến khung cảnh phụ hoàng ôm chính người con gái mà chàng yêu nhất, trong lòng chàng bỗng đau quặn lại, nổi da gà toàn thân, tất cả những nỗi uất hận, đau thương cũng theo đó mà trỗi dậy.
Theo như Ôn Yến nói về thời gian không còn dài của cô, chàng gần đây luôn một mực hạ lệnh phái người đi tìm kiếm danh y dị sĩ khắp nơi. Chàng luôn có một niềm tin rằng Ôn Yến của trước kia có thể sống nhờ thân thể của Dương Bạch Lan vậy thì bây giờ cũng có thể lại sống nhờ bằng một thân thể khác.
Ngoài cửa sổ, vang lên tiếng mưa rơi lách tách, chớp mắt tiếng mưa đã trở nên to hơn, lộp bộp rơi trên mái hiên. Cơn mưa đến cùng với gió lạnh đầu mùa, cửa sổ hé mở cũng bị gió thổi mở toang ra, làm tắt cả ngọn nến trong phòng, cả căn phòng lúc này bi bao phủ bởi toàn màu đen, không có chút ánh sáng nào.
Nhiệt độ theo đó cũng từ từ giảm xuống, chàng nhẹ nhàng thức dậy khoá chặt cửa sổ, sau đó mới trở về bên cạnh Ôn Yến nằm ngủ. Chàng nắm lấy tay của cô, ủ ấm nó trong lồng ngực của mình. Như vậy trái tim chàng mới yên tâm hơn.
Những ngày có nàng bên cạnh, tuy con đường phía trước có gian nan nhưng ít nhất còn có con đường mà bước tiếp.
Gần sáng chàng mới có thể chợp mắt được, Ôn Yến vẫn ngủ ngon, không tỉnh dậy giữa đêm lần nào. Sau khi uống thuốc của ngự y, cô cơ hồ luôn cảm thấy mệt mỏi, ngoại trừ lúc nói chuyện trên xe với Tống Vĩnh Kỳ, còn lại cô đều cảm thấy thân thể mệt mỏi, không mở nổi mắt.
Cho nên, hai người cùng ngủ đến tận giờ Tỵ mà vẫn chưa có ai tỉnh.
Đến khi tiếng Nhu phi ngoài cửa truyền tới mới có thể đánh thức được Tống Vĩnh Kỳ.
Bình luận facebook