Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 384
Uyển phi cũng vô ý nói ra lại khiến hoàng đế hoài nghi cốt nhục của chính mình, lúc này đại hoàng tử cùng hoàng hậu hung tợn nhìn Vương Phi.
“Uyển phi, mong ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Đại hoàng tử lớn tiếng quát lên.
“Bệ hạ, thần thiếp thật sự hoảng sợ, thần thiếp chỉ đang lo lắng người ngoài sẽ vu oan cho đại hoàng tử mà thôi.”
Hoàng đế vừa nghe giọng nói của Uyển phi cất lên, tâm cũng đều mềm nhũn, làm sao còn có thể suy nghĩ được nhiều như vậy. Hắn khó chịu nhìn đại hoàng tử với sắc mặt chán ghét.
“Nghiệp chướng, quỳ xuống!”
Đại hoàng tử dù không cam lòng nhưng vẫn tuân mệnh quỳ xuống.
“Phụ hoàng, nhi thần cũng tin tưởng đại hoàng huynh là trong sạch, kính xin phụ hoàng cho phép thử nghiệm. Nhi thần và đại hoàng tử đều là nhi tử của phụ hoàng, hiện tại có người nói đại hoàng tử không phải là nhi tử của ngài, nhi thần cũng bất mãn không Die nd da thể chấp nhận được sự thật này.”
Nhị hoàng tử lại dập đầu từng cái, từng cái một xuống nền đất sắc lạnh.
Đại hoàng tử nhìn nhị hoàng tử, hắn không tin người đệ đệ này sẽ bênh vực mình. Nhị hoàng tử không bỏ đá xuống giếng(*) thì cũng đã là chuyện may mắn lắm rồi.
(*) Câu này thường dùng để nói về quan hệ giữa các nước, nhưng cũng có thể dùng ví von giữa người và người, ý nói người hay vật gì đó không có ý tốt, trong lúc người khác gặp họa thì cảm thấy vui vẻ, không có lòng đồng tình, thậm chí có thái độ ích kỷ lạnh lùng
Quả nhiên nhị hoàng tử chuyển đề tài: “Nếu không thì nhi thần cũng có thể thay phụ hoàng lấy huyết cũng được ạ.”
“Nhị hoàng tử quả nhiên hiếu thuận.”
Uyển phi mở miệng khen ngợi, nàng cũng biết không cần chính mình ra mặt, nhị hoàng tử chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy. Nàng chỉ cần ở đó thúc đẩy một hồi là được rồi, thực sự là đáng tiếc cho đại hoàng tử, sợ là hắn không thể sống nổi qua đêm nay. Tâm tính của đại hoàng tử cũng tốt nhưng chỉ tiếc tỷ tỷ không cho giữ lại hắn, mà nàng cũng chỉ có thể tự cầu phúc vì tính mạng của mình cũng đều nằm trong tay của hắn. Nàng đương nhiên phải tuân theo mệnh tỷ tỷ mình, bằng không nàng sẽ phải chịu nỗi thống khổ như lần trước mà nỗi đau đớn đó nàng không muốn lặp lại lần nào nữa cả.
Hoàng hậu nương nương nhìn vẻ mặt hoàng đế tựa hồ có chút buông lỏng, tâm trạng hoảng hốt nhìn hắn: “Bệ hạ, đại hoàng tử đúng là nhi tử của ngài, lẽ nào bệ hạ không tin tưởng thần thiếp. Xem ra tiện nhân này đã thông đồng với nhị hoàng tử đây mà.”
“Tâu hoàng hậu nương nương, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói lung tung. Thần thiếp cùng nương nương không thù không oán thì tại sao sẽ làm chuyện như vậy? Nương nương cũng quá xem trọng thần thiếp.” Uyển phi cũng không kiêng kỵ nói.
“Bệ hạ, ngài phải tin tưởng thần thiếp, tin tưởng đại hoàng tử. Hắn chính là cốt nhục ruột thịt của ngài.” Hoàng hậu lắp bắp nói.
“Có phải hay không thì cũng phải nghiệm quá mới biết. Ngài nói đúng không hoàng thượng?”
Ánh mắt của hoàng đế nhìn chằm chằm hoàng hậu, tuy hắn cũng không muốn người hoàng hậu này nhưng hắn lại muốn có nhi tử. Đây là đứa nhi tử đã khiến hắn rất hài lòng nhưng nếu nó thật sự không phải là nhi tử ruột thịt của mình thì chẳng phải hắn đem cả giang sơn cho kẻ khác hay sao? Chuyện này cũng không thể đoán biết trước được.
“Nếu là nhi tử của trẫm thì ta thấy nhị hoàng tử nói cũng không sai, cứ làm như thế đi.” Rốt cuộc hoàng đế cũng đồng ý thử nghiệm.
Uyển phi đắc ý liếc mắt nhìn hoàng hậu. Nàng nhìn nữ nhân này cũng cảm thấy rất chướng mắt.
Lúc này tâm tư đại hoàng tử như đứt đoạn, hắn luôn vững tin hắn chính là nhi tử ruột thịt của hoàng đế nhưng bây giờ hắn lại bị chính phụ thân làm cho nhục nhã, nhục nhã chính thái tử sắp được lên ngôi như hắn. Dù sau này hắn có được chính thức lên làm hoàng thượng thì cũng sẽ bị thế nhân chê cười, một hoàng đế bị người đời hoài nghi về huyết thống hoàng tộc cũng tự nhiên bị bàn dân thiên hạ xem là không xứng ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
“Phụ hoàng, người thật sự muốn như vậy sao?”
Hoàng đế với nét mặt âm trầm gật gù: “Hoàng nhi, ngươi có một người mẫu hậu như thế cũng không nên trách trẫm. Chỉ có điều nếu ngươi chính là nhi tử ruột thịt của trẫm thì trẫm cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Bên cạnh đó, người mẫu hậu như thế này phải bị kéo xuống xử tử.”
Hoàng đế thiếu kiên nhẫn khoát tay.
Đại hoàng tử chăm chú ôm hoàng hậu “Phụ hoàng, mẫu hậu cũng có cùng ngài hơn hai mươi năm phu thê rồi, cầu xin phụ hoàng mở ra một con đường cho nàng.”
Trên trán đại hoàng tử đều là máu tươi.
Nhị hoàng tử hả hê đắc ý nhìn hoàng hậu đang làm vẻ mặt bất đắc dĩ nằm trong lòng đại hoàng tử.
“Được rồi, trước tiên đem nước tới đây.”
Hoàng đế căm ghét liếc mắt nhìn hoàng hậu như đang nhìn thứ gì không sạch sẽ.
Hoàng hậu chăm chú cầm tay đại hoàng tử, vốn nàng sợ chết nhưng nếu để người khác nhìn ra được thì nàng cũng không còn mặt mũi nào.
“Tâu Hoàng thượng, Vương gia, thái y đã chuẩn bị xong.”
Hoàng đế gật gù.
“Mang lại đây.”
Thái y mang chậu nước tới, các cung nữ đem một cái bàn nhỏ để ở giữa phòng, thái y cũng đặt chậu nước lên đó.
“Tâu bệ hạ, hạ quan đã chuẩn bị kỹ càng.”
“Bắt đầu đi.”
“Tuân lệnh”
Thái y cúi đầu, quay về phía nhị hoàng tử nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, phiền ngài nhỏ một giọt máu vào chén.”
Nhị hoàng tử ngạo mạn đưa tay ra, phảng phất như hắn mới thật sự là Phượng Tử Long Tôn (con cháu cao quý thuộc dòng dõi hoàng thất), còn đại hoàng tử mới chính là nghiệt chủng.
“Thái y, ngươi làm đi.”
Thái y lấy ngân châm ra đâm trên ngón tay của hắn, một giọt máu chảy ra nhỏ vào trong bát.
Thái y xoay người lại nhìn đại hoàng tử, còn đại hoàng tử liếc mắt nhìn hoàng đế, cắn răng cảm thấy khuất nhục, đưa tay cho thái y.
Thái y cũng đâm vào cùng một vị trí, nhỏ một giọt vào chậu nước. Hai giọt máu tụ họp vào nhau nhưng cuối cùng không hòa làm một thể.
“Bệ hạ, ngài xem.” Thái y chỉ vào bát nước nói.
Hoàng đế nhìn hai giọt máu không hòa làm một thể, kết quả này có thể tưởng tượng được rằng căn bản đại hoàng tử cũng không phải nhi tử của hắn. Thì ra bấy lâu nay mình lại giúp người khác nuôi dưỡng nhi tử.
Hoàng đế đi tới bên cạnh hoàng hậu, còn hoàng hậu nhìn hoàng đế với ánh mắt đầy sợ hãi. Làm sao nàng có thể chấp nhận nhi tử này không phải là nhi tử của hắn? Sao lại có khả năng như vậy?
“Bệ hạ.” Hoàng hậu hết nhìn dòng máu trong chén lại nhìn hoàng đế nói: "Không thể nào, không thể nào."
Hoàng hậu lắc đầu, nàng hoang mang cầm lấy vạt áo hoàng đế nói: "Sẽ không có khả năng như vậy. Bệ hạ, bệ hạ, Hạo nhi chính là nhi tử của ngài. Nước này nhất định có vấn đề, nhất định là có vấn đề."
"Cút!" Hoàng đế mạnh mẽ đá hoàng hậu văng sang một bên.
Đại hoàng tử ngây người như phỗng, làm sao có khả năng này? Hắn không phải là nhi tử của hoàng đế sao? Không thể, không thể, sẽ không, nhất định sẽ không có khả năng này.
"Phụ hoàng....."
Nước mắt từ trong khoé mắt của đại hoàng tử cũng sắp tuôn ra, nếu hắn thật sự không phải là nhi tử của hoàng đế thì tất cả những thứ này…. tất cả những thứ này cũng là chắp tay nhường cho người khác hay sao?
"Im miệng! Đừng gọi ta là phụ hoàng, trẫm không phải phụ hoàng của ngươi."Hoàng đế nổi giận nói.
"Người đâu, đưa đại hoàng tử về phủ đại hoàng tử, bất luận người nào cũng sẽ không được đến thăm hắn."
Hoàng đế vẫn không quyết định giết đại hoàng tử.
"Phụ hoàng sao? Người này căn bản là không phải phụ hoàng của ngươi." Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất nói.
Sắc mặt hoàng đế ửng đỏ chỉ vào nhị hoàng tử: "Các ngươi đều cút ra ngoài cho trẫm."
Uyển phi nhìn hoàng đế giống như đang tức giận đến cực điểm nên vội vàng đỡ hắn: "Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ ngài bớt giận, muốn giết thì tùy tiện giết là được rồi, tuyệt đối không nên làm ảnh hưởng đến thân thể.”
Hoàng hậu nhìn Uyển phi: "Chính là ngươi, tất cả đều là kế hoạch của ngươi, ngươi thật ác độc. Đại hoàng tử chính là nhi tử của bệ hạ, làm sao ngươi có thể làm như thế? Tứ hoàng tử mới đúng là con hoang nhưng hắn cũng đã chết rồi. Nhi tử của bổn cung chính là nhi tử của bệ hạ, bệ hạ anh minh đừng để người nữ tử giảo quyệt này xúi giục."
Uyển phi lạnh lùng nhìn hoàng hậu, cười cợt: "Nương nương nói đến chỗ nào rồi, ta chỉ là nữ tử thôn dã, không hiểu nương nương đang nói gì."
“Uyển phi, mong ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Đại hoàng tử lớn tiếng quát lên.
“Bệ hạ, thần thiếp thật sự hoảng sợ, thần thiếp chỉ đang lo lắng người ngoài sẽ vu oan cho đại hoàng tử mà thôi.”
Hoàng đế vừa nghe giọng nói của Uyển phi cất lên, tâm cũng đều mềm nhũn, làm sao còn có thể suy nghĩ được nhiều như vậy. Hắn khó chịu nhìn đại hoàng tử với sắc mặt chán ghét.
“Nghiệp chướng, quỳ xuống!”
Đại hoàng tử dù không cam lòng nhưng vẫn tuân mệnh quỳ xuống.
“Phụ hoàng, nhi thần cũng tin tưởng đại hoàng huynh là trong sạch, kính xin phụ hoàng cho phép thử nghiệm. Nhi thần và đại hoàng tử đều là nhi tử của phụ hoàng, hiện tại có người nói đại hoàng tử không phải là nhi tử của ngài, nhi thần cũng bất mãn không Die nd da thể chấp nhận được sự thật này.”
Nhị hoàng tử lại dập đầu từng cái, từng cái một xuống nền đất sắc lạnh.
Đại hoàng tử nhìn nhị hoàng tử, hắn không tin người đệ đệ này sẽ bênh vực mình. Nhị hoàng tử không bỏ đá xuống giếng(*) thì cũng đã là chuyện may mắn lắm rồi.
(*) Câu này thường dùng để nói về quan hệ giữa các nước, nhưng cũng có thể dùng ví von giữa người và người, ý nói người hay vật gì đó không có ý tốt, trong lúc người khác gặp họa thì cảm thấy vui vẻ, không có lòng đồng tình, thậm chí có thái độ ích kỷ lạnh lùng
Quả nhiên nhị hoàng tử chuyển đề tài: “Nếu không thì nhi thần cũng có thể thay phụ hoàng lấy huyết cũng được ạ.”
“Nhị hoàng tử quả nhiên hiếu thuận.”
Uyển phi mở miệng khen ngợi, nàng cũng biết không cần chính mình ra mặt, nhị hoàng tử chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy. Nàng chỉ cần ở đó thúc đẩy một hồi là được rồi, thực sự là đáng tiếc cho đại hoàng tử, sợ là hắn không thể sống nổi qua đêm nay. Tâm tính của đại hoàng tử cũng tốt nhưng chỉ tiếc tỷ tỷ không cho giữ lại hắn, mà nàng cũng chỉ có thể tự cầu phúc vì tính mạng của mình cũng đều nằm trong tay của hắn. Nàng đương nhiên phải tuân theo mệnh tỷ tỷ mình, bằng không nàng sẽ phải chịu nỗi thống khổ như lần trước mà nỗi đau đớn đó nàng không muốn lặp lại lần nào nữa cả.
Hoàng hậu nương nương nhìn vẻ mặt hoàng đế tựa hồ có chút buông lỏng, tâm trạng hoảng hốt nhìn hắn: “Bệ hạ, đại hoàng tử đúng là nhi tử của ngài, lẽ nào bệ hạ không tin tưởng thần thiếp. Xem ra tiện nhân này đã thông đồng với nhị hoàng tử đây mà.”
“Tâu hoàng hậu nương nương, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói lung tung. Thần thiếp cùng nương nương không thù không oán thì tại sao sẽ làm chuyện như vậy? Nương nương cũng quá xem trọng thần thiếp.” Uyển phi cũng không kiêng kỵ nói.
“Bệ hạ, ngài phải tin tưởng thần thiếp, tin tưởng đại hoàng tử. Hắn chính là cốt nhục ruột thịt của ngài.” Hoàng hậu lắp bắp nói.
“Có phải hay không thì cũng phải nghiệm quá mới biết. Ngài nói đúng không hoàng thượng?”
Ánh mắt của hoàng đế nhìn chằm chằm hoàng hậu, tuy hắn cũng không muốn người hoàng hậu này nhưng hắn lại muốn có nhi tử. Đây là đứa nhi tử đã khiến hắn rất hài lòng nhưng nếu nó thật sự không phải là nhi tử ruột thịt của mình thì chẳng phải hắn đem cả giang sơn cho kẻ khác hay sao? Chuyện này cũng không thể đoán biết trước được.
“Nếu là nhi tử của trẫm thì ta thấy nhị hoàng tử nói cũng không sai, cứ làm như thế đi.” Rốt cuộc hoàng đế cũng đồng ý thử nghiệm.
Uyển phi đắc ý liếc mắt nhìn hoàng hậu. Nàng nhìn nữ nhân này cũng cảm thấy rất chướng mắt.
Lúc này tâm tư đại hoàng tử như đứt đoạn, hắn luôn vững tin hắn chính là nhi tử ruột thịt của hoàng đế nhưng bây giờ hắn lại bị chính phụ thân làm cho nhục nhã, nhục nhã chính thái tử sắp được lên ngôi như hắn. Dù sau này hắn có được chính thức lên làm hoàng thượng thì cũng sẽ bị thế nhân chê cười, một hoàng đế bị người đời hoài nghi về huyết thống hoàng tộc cũng tự nhiên bị bàn dân thiên hạ xem là không xứng ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
“Phụ hoàng, người thật sự muốn như vậy sao?”
Hoàng đế với nét mặt âm trầm gật gù: “Hoàng nhi, ngươi có một người mẫu hậu như thế cũng không nên trách trẫm. Chỉ có điều nếu ngươi chính là nhi tử ruột thịt của trẫm thì trẫm cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Bên cạnh đó, người mẫu hậu như thế này phải bị kéo xuống xử tử.”
Hoàng đế thiếu kiên nhẫn khoát tay.
Đại hoàng tử chăm chú ôm hoàng hậu “Phụ hoàng, mẫu hậu cũng có cùng ngài hơn hai mươi năm phu thê rồi, cầu xin phụ hoàng mở ra một con đường cho nàng.”
Trên trán đại hoàng tử đều là máu tươi.
Nhị hoàng tử hả hê đắc ý nhìn hoàng hậu đang làm vẻ mặt bất đắc dĩ nằm trong lòng đại hoàng tử.
“Được rồi, trước tiên đem nước tới đây.”
Hoàng đế căm ghét liếc mắt nhìn hoàng hậu như đang nhìn thứ gì không sạch sẽ.
Hoàng hậu chăm chú cầm tay đại hoàng tử, vốn nàng sợ chết nhưng nếu để người khác nhìn ra được thì nàng cũng không còn mặt mũi nào.
“Tâu Hoàng thượng, Vương gia, thái y đã chuẩn bị xong.”
Hoàng đế gật gù.
“Mang lại đây.”
Thái y mang chậu nước tới, các cung nữ đem một cái bàn nhỏ để ở giữa phòng, thái y cũng đặt chậu nước lên đó.
“Tâu bệ hạ, hạ quan đã chuẩn bị kỹ càng.”
“Bắt đầu đi.”
“Tuân lệnh”
Thái y cúi đầu, quay về phía nhị hoàng tử nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, phiền ngài nhỏ một giọt máu vào chén.”
Nhị hoàng tử ngạo mạn đưa tay ra, phảng phất như hắn mới thật sự là Phượng Tử Long Tôn (con cháu cao quý thuộc dòng dõi hoàng thất), còn đại hoàng tử mới chính là nghiệt chủng.
“Thái y, ngươi làm đi.”
Thái y lấy ngân châm ra đâm trên ngón tay của hắn, một giọt máu chảy ra nhỏ vào trong bát.
Thái y xoay người lại nhìn đại hoàng tử, còn đại hoàng tử liếc mắt nhìn hoàng đế, cắn răng cảm thấy khuất nhục, đưa tay cho thái y.
Thái y cũng đâm vào cùng một vị trí, nhỏ một giọt vào chậu nước. Hai giọt máu tụ họp vào nhau nhưng cuối cùng không hòa làm một thể.
“Bệ hạ, ngài xem.” Thái y chỉ vào bát nước nói.
Hoàng đế nhìn hai giọt máu không hòa làm một thể, kết quả này có thể tưởng tượng được rằng căn bản đại hoàng tử cũng không phải nhi tử của hắn. Thì ra bấy lâu nay mình lại giúp người khác nuôi dưỡng nhi tử.
Hoàng đế đi tới bên cạnh hoàng hậu, còn hoàng hậu nhìn hoàng đế với ánh mắt đầy sợ hãi. Làm sao nàng có thể chấp nhận nhi tử này không phải là nhi tử của hắn? Sao lại có khả năng như vậy?
“Bệ hạ.” Hoàng hậu hết nhìn dòng máu trong chén lại nhìn hoàng đế nói: "Không thể nào, không thể nào."
Hoàng hậu lắc đầu, nàng hoang mang cầm lấy vạt áo hoàng đế nói: "Sẽ không có khả năng như vậy. Bệ hạ, bệ hạ, Hạo nhi chính là nhi tử của ngài. Nước này nhất định có vấn đề, nhất định là có vấn đề."
"Cút!" Hoàng đế mạnh mẽ đá hoàng hậu văng sang một bên.
Đại hoàng tử ngây người như phỗng, làm sao có khả năng này? Hắn không phải là nhi tử của hoàng đế sao? Không thể, không thể, sẽ không, nhất định sẽ không có khả năng này.
"Phụ hoàng....."
Nước mắt từ trong khoé mắt của đại hoàng tử cũng sắp tuôn ra, nếu hắn thật sự không phải là nhi tử của hoàng đế thì tất cả những thứ này…. tất cả những thứ này cũng là chắp tay nhường cho người khác hay sao?
"Im miệng! Đừng gọi ta là phụ hoàng, trẫm không phải phụ hoàng của ngươi."Hoàng đế nổi giận nói.
"Người đâu, đưa đại hoàng tử về phủ đại hoàng tử, bất luận người nào cũng sẽ không được đến thăm hắn."
Hoàng đế vẫn không quyết định giết đại hoàng tử.
"Phụ hoàng sao? Người này căn bản là không phải phụ hoàng của ngươi." Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất nói.
Sắc mặt hoàng đế ửng đỏ chỉ vào nhị hoàng tử: "Các ngươi đều cút ra ngoài cho trẫm."
Uyển phi nhìn hoàng đế giống như đang tức giận đến cực điểm nên vội vàng đỡ hắn: "Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ ngài bớt giận, muốn giết thì tùy tiện giết là được rồi, tuyệt đối không nên làm ảnh hưởng đến thân thể.”
Hoàng hậu nhìn Uyển phi: "Chính là ngươi, tất cả đều là kế hoạch của ngươi, ngươi thật ác độc. Đại hoàng tử chính là nhi tử của bệ hạ, làm sao ngươi có thể làm như thế? Tứ hoàng tử mới đúng là con hoang nhưng hắn cũng đã chết rồi. Nhi tử của bổn cung chính là nhi tử của bệ hạ, bệ hạ anh minh đừng để người nữ tử giảo quyệt này xúi giục."
Uyển phi lạnh lùng nhìn hoàng hậu, cười cợt: "Nương nương nói đến chỗ nào rồi, ta chỉ là nữ tử thôn dã, không hiểu nương nương đang nói gì."
Bình luận facebook