Chu thị chỉ chờ Tiêu Nghiễn Trạch nói ra những lời này:
" Vậy tại sao trước đó ngươi không nghĩ đến? Ngươi chỉ có một muội muội, kết quả có thứ tốt lại không tặng cho nàng, ngươi kêu nàng như thế nào có thể không thương tâm? Lúc trước các vị cô cô của ngươi còn ở nhà, cha ngươi đi đâu trở về, mặc kệ là thứ gì, ta có, các nàng cũng đều có, chưa từng thiếu món nào. Chị dâu em chồng có chỗ không tốt, liền đến tìm ngươi tính sổ. "
Mẫu thân đây là mượn đề tài, bất quá chỉ có hai cây quạt, nhất thời không nghĩ đến muội muội Thư Mính này, kết quả bị nàng gây phiền phức. Trong chuyện này khẳng định còn oán trách hắn việc bàn cờ hôm trước, Nghiễn Trạch đáp:
" Muội muội chưa từng nói với ta là thiếu quạt để dùng, ta mua được ở bên ngoài hai thanh, cũng không phải thứ để cho tiểu hài tử chơi. Nếu nàng thật sự thích, ngày mai ta lại mua hai cây khác, thích hợp hơn với nàng. "
Thứ Mính nói thầm: "..... ta không xứng với hai mươi lượng vàng..... "
Nghiễn Trạch trong lòng thầm mắng, muội muội chết tiệt này còn đổ thêm dầu vào lửa, bất quá nghĩ đến lúc mình bằng tuổi nàng cũng khiến không ít người chán ghét, phảng phất thấy được chính mình, liền nhịn:
" Nhóc con nói bậy, cái gì xứng với không xứng. "
Chu thị cũng không trách nữ nhi, tiếp tục truy chuyện cây quạt:
" Cũng không phải bắt Kí Mi giao hết ra đây, nàng lưu lại một cái, trà nhi lưu lại một, không lạc đến trong tay người khác. "
Nghiễn Trạch nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên lui một bước:
" Lần này là ta suy nghĩ không chu toàn, quên mất cấp cho trà nhi một cá, ngày mai ta liền tìm một cái mới cho nàng. Quạt đã đưa đến tay Kí Mi ta không muốn đòi trở về. "
Không đợi Chu thị nói cái gì, Thư Mính bỗng nhiên bĩu môi, rớt nước mắt nói:
"Ta không cần ngươi mua cho ta thứ rách nát. "
Nghiễn Trạch vừa nghe, khí cười:
"Ta sẽ không mua thứ rách nát. Nhưng nếu ngươi muốn thứ tốt thì đi nói nhà chồng ngươi đặt mua cho."
Nói xong, bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi đối Chu thị nói:
" Cây quạt kia là một đôi, lấy đi một cái, quạt không còn đẹp. Chỉ có thể đưa hết cho một người, Kí Mi đã nhận, ta sẽ không ra mặt đòi lại. "
Chu thị chưa thấy được cây quạt kia, chỉ nghe nói thập phần sang quý, trong lòng mắng nhi tử cưới tức phụ đã quên nương, lúc trước không quản được, hiện giờ có tức phụ càng khó quản:
"Ngươi không ra mặt đòi lại, càng khiến nàng nở mày nở mặt! Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, chúng ta về sau đều không trông cậy vào ngươi. "
Có thể đoán được mục đích của mẫu thân, biến đổi biện pháp quản hắn, trong nhà việc lớn nhỏ đều do nàng định đoạt, về sau sẽ không mua đồ cấp Kí Mi.
Nghiễn Trạch không chọc thủng mục đích của nàng, cũng không thèm phối hợp, nàng cho hắn đi, hắn liền đi: " Vâng, hài nhi đi trước. "
Sau khi ra cửa tính toán thời gian, xem ra ở chỗ mẫu thân không lâu lắm, Kí Mi hẳn là đang đợi hắn, liền cười cười đi về phía viện.
Đáng tiếc vừa vào cửa đã không thấy Kí Mi, trên giường vắng vẻ, nào có bóng dáng mĩ nhân.
" Thiếu nãi nãi đâu? "
Nha hoàn quét phòng đang dọn giường đệm, sợ hãi chỉ ra ngoài cửa:
" Bị bát thái thái thỉnh đi rồi, đi được tầm mười lăm phút. "
Tiêu Nghiễn Trạch phát nộ khí: " Đã nói nàng không được cử động, như thế nào lại chạy ra ngoài? " Nói với tiểu nha hoàn:
" Không cần,dọn dẹp nữa, đi tìm thiếu nãi nãi về, nói là ta đã trở về. "
Tiểu nha hoàn buông chăn chạy nhanh đi ra ngoài. Tiêu Nghiễn Trạch nằm ở trên giường chờ thê tử trở về, vừa nhấc mắt thấy cây quạt kia còn lược ở trên bàn, kỳ thật hai thanh quạt này cũng không phải một đôi, đơn độc lấy đi một cái cấp muội muội không phải là không thể.
Hắn chỉ là chán ghét mẫu thân làm hắn thành cái loại " hắn là bất hiếu tử, có tức phụ ai đều không màng ", vì thế các nàng muốn, hắn càng không cấp.
Chờ Kí Mi trở về hắn không kiên nhẫn, liền nghe thấy tiểu nha hoàn mới vừa rồi phái đi đã trở lại, đối hắn nói:
" Bát thái thái không thoải mái, thiếu nãi nãi ở bên kia vội giúp, nói không thể trở lại, kêu ngài đừng đợi. "
"......" Nghiễn Trạch phát hỏa:
"Quả phụ kia có cái gì gấp, yêu cầu Lục Ký Mi giúp?"
Tiểu nha hoàn bị dọa rụt bả vai: " Thiếu nãi nãi không nói, nô tỳ không biết."
Tiêu Nghiễn Trạch thầm nghĩ, nhất định là hắn vừa rồi làm cho nàng phiền không thích, thừa lúc hắn đi ra ngoài, mượn cớ chạy, trốn tránh hắn không trở lại. Mới vừa rồi vì nàng mà bị mẫu thân làm khó dễ, nàng đảo mắt liền dùng cách này để xin lỗi hắn:
"Hừ, nàng là cái thứ gì, ai thèm quan tâm nàng!"
Nói xong, đem cây quạt vất trên mặt đất, dẫm một chân lên, phất tay áo chạy lấy người.
Hắn có rất nhiều địa phương chơi, không đến mức loanh quanh bên người Lục Ký Mi, lần này đi suốt mấy ngày không trở về. Trong lúc nhớ lại muội muội đòi cây quạt, phái người lấy bạc ở trong thành tìm mua một cây quạt thật tốt, để Họa Nhi giao cho muội muội.
Thời điểm Họa Nhi đưa cây quạt, Thư Mính đang theo đường tỷ Thư Dung ghé vào giường đất trên bàn viết chữ. Thư Dung năm nay mười ba tuổi, vóc dáng tạch tạch trường cao, vải bó chân triền kín mít, thường xuyên đau đến mức hít hà.
Thư Dung từ cửa sổ thấy Họa Nhi tiến vào sân, đối Thư Mính cười nói:
" Xác định là đại ca phái Họa Nhi mang đồ đến nhận lỗi với ngươi, ta xem nàng trong tay cầm cái hộp, hẳn là đưa cho ngươi."
Thư Mính uể oải nói:
"Nếu không phải tẩu tử kia đem đến, ta liền không thích. Trước khi hắn thành hôn, thường tới xem chúng ta, hiện tại đều không tới."
Thư Dung đối đại thiếu nãi nãi cũng không ấn tượng tốt, bất quá là có lão thái thái chống lưng thôi. Các nàng có cố gắng đến mức trày da tróc vẩy, cũng chưa chắc gả vào nhà chồng tốt, nàng thế nhưng may mắn, không học hành, tài nghệ lại có một mối hôn sự không thể tốt hơn.
Thư Dung ấn tay lên ấn đường của đường muội, cười nói:
" Cây quạt của đại tẩu kia đâu phải biết nở hoa, hà tất phải so đo với nàng"
Lại nói tiếp:
" Ta cảm thấy, Họa Nhi đưa tới chính là do đại ca muốn nàng mang đến cho ngươi, ngươi thân là muội muội, nói đến nói đi đại tẩu cũng là biểu tỷ của ngươi. "
Nói mấy câu đã đem hy vọng của Thư Mính gợi lên, kêu nha hoàn Bích Nhi đi cấp Họa Nhi xốc mành nghênh người tiến vào.
Họa Nhi trước cấp hai vị tiểu thư thỉnh an, sau đó đem tráp gỗ đỏ mở ra, trưng bày bên trong là quạt sa lụa:
"Đây là đại thiếu gia cố ý phân phó người tìm mua ở bên ngoài cho ngài. "
Một câu đem chân tướng cây quạt nói rành mạch, không cần Thư Mính tự mình hỏi. Thư Mính sắc mặt lập tức khó coi:
" Cố ý chọn thứ rách nát để tặng ta! "
Thư Dung làm ra bộ dáng kinh ngạc:
" Còn tưởng rằng là đại tẩu kia đem Thục phiến đến tặng, nguyên lai là không phải. U, thật thơm a, là tô phiến đi, ta thấy mấy thím đều dùng cái này, hẳn là đồ tốt."
Thư Mính bực mình đẩy cái tráp ra xa:
" Ai cũng dùng, khẳng định là thứ rẻ tiền! "
Họa Nhi nói:
" Tiểu thư, thứ này không thể so với quạt của đại thiếu nãi nãi, cây quạt đó thật sự kém hơn quạt của người a. " Lý do thoái thác không có tí sức thuyết phục nào
Thư Mính đem bút lông trong tay quăng ngã:
" Ta không cần! "
Họa Nhi từ nhỏ đã đi theo Tiêu Nghiễn Trạch đối với tính tình của hắn thật sự rất rõ ràng, vị tiểu thư này so với hắn lúc còn nhỏ là giống nhau như đúc, đồ vật mà mình thích, không đến tay liền phải phát giận gây tai họa cho người khác.
Họa Nhi cầu đạo:
"Tiểu thư, ngài không lấy, đại thiếu gia trở về sẽ trách đánh nô tỳ. Lại nói, ngài không thu hạ cây quạt này, đại thiếu nãi nãi còn tưởng rằng ngài nhớ thương hai thanh quạt trong tay nàng a. "
Thư Mính bĩu môi, cả giận:
" Ta liền nhớ thương đấy, làm sao?! "
Thư Dung ở một bên đổ thêm dầu vào lửa:
" Đại tẩu khẳng định thích hai thanh quạt kia, bằng không biết ngươi nhớ thương, vì chị dâu em chồng hòa thuận, cũng nên nhường cho ngươi một phen. "
Thư Mính cảm thấy có đạo lý, càng tức giận, miệng dẩu lão cao, rầu rĩ không vui. Ca ca nàng Tiêu Nghiễn Trạch, lúc bằng tuổi nàng, một bụng toàn ý nghĩ xấu, tính khí cũng khiến người ta chán ghét. Họa Nhi nhìn ra vị tiểu thư này không phải đèn cạn dầu, cũng bỏ thêm ít lửa:
" Tiểu thư, hòa thuận quan trọng, đừng vì một cây quạt, chọc đại thiếu gia cùng đại thiếu nãi nãi sinh khí. "
Quả nhiên, Thư Mính híp mắt hừ nói:
"Ta liền chọc, xem bọn họ có thể ăn ta hay không!" Tròng mắt đảo một vòng, nảy ra ý hay, đối Họa Nhi nói:
" Ngươi đi mời đại tẩu ta lại đây, liền nói ta...... Ta muốn cùng nàng học chơi cờ...... Đúng, liền nói như vậy. "
Họa Nhi nói:
" Ta đây liền đi nói cho đại thiếu nãi nãi."
" Ân, cây quạt này, trước tiên cứ lưu lại đi. "
Thư Mính đối Họa Nhi nói:
" Mau đi đi, ta đang vội vã muốn học cờ. "
Chờ Họa Nhi đi rồi, nàng cầm lấy cây quạt kia, chấm mực nước lên bút lông, ở mặt trên vẽ một cái vương bát, cười hì hì đối Thư Dung nói:
" Tỷ, xem ta vẽ có được không? "
Thư Dung không có huynh đệ để dựa vào, không thể so với Thư Mính, chỉ lo đường muội đạp hư đồ vật, nàng liền hết lời cổ vũ nàng:
" Đẹp, so nguyên bản của mặt quạt còn đẹp hơn. "
Lúc này Thư Mính triều Bích Nhi nói:
" Ngươi đi tìm thùng dầu cây trẩu tới, một hồi đãi khách sẽ cần dùng đến. " Nói xong, khanh khách cười.
Thư Dung không có chuyện liên quan đến mình, liền chờ xem náo nhiệt.
—
Kí Mi nghe nói cô em chồng muốn nàng chỉ giáo chơi cờ, không có nghĩ nhiều, rốt cuộc Thư Mính mới tám tuổi, lại đang bó chân, vẫn là tiểu hài tử đến cửa còn không ra được. Kí Mi để Kim Thúy đỡ chính mình, mặt khác kêu hai cái tiểu nha hoàn cầm hộp cờ đi theo.
Kim Thúy ở trên đường bất mãn nói:
" Trời nóng thế này, nàng ta lại nguyện ý học cờ, nên tới viện thỉnh giáo ngài. Nào có cái đạo lí chúng ta phải phục tùng nàng. "
Kí Mi thông cảm tiểu hài tử đang khó xử:
"Ta năm đó mới triền mấy ngày chân liền đau muốn mệnh, nàng đi đường không tiện, ta đi xa mấy bước cũng không có ảnh hưởng gì. Ngày thường cũng đều là bà bà cùng các thím tới cửa xem nàng."
Kim Thúy đối với Thư Mính tiểu thư không quen thuộc, trước kia cũng ít có lui tới:
"Cũng thật kỳ quái, nàng đã bao giờ thấy ngài đâu. Trước kia cũng chưa từng thấy nàng xuất hiện. "
"Mọi việc luôn có bắt đầu."
Kí Mi luôn nghĩ mọi việc sẽ đi theo chiều hướng tốt:
" Có lẽ chúng ta sẽ hợp nhau. "
Vừa đi vừa nói chuyện cũng đã đến sân viện Thư Mính, trong viện một tiểu nha hoàn đang chăm sóc hoa thấy Kí Mi, nhanh như chớp chạy vào trong phòng:
"Đại thiếu nãi nãi tới ——"
Kí Mi không quen thuộc nơi này, gắt gao bám lấy cánh tay Kim Thúy, hướng phòng trong đi. Ở cửa có một nha hoàn vén mành:
" Thỉnh đại thiếu nãi nãi vào trong phòng, tiểu thư chúng ta đang đợi ngài. "
Kí Mi một chân bước qua ngạch cửa, mới vừa đặt chân xuống đất, liền cảm giác được không thích hợp:
"Nha! " Mặt đất nhão nhão dính dính, giày bị dính chặt xuống đất.
" Ha ha ha —— " lúc này liền nghe trong phòng truyền đến tiếng cười của tiểu hài tử âm thanh như chuông bạc, cười thiên chân vô tà, tựa như đang xem một chuyện cười không liên quan đến mình.
Kí Mi ý thức được tình cảnh của chính mình, thu chân lại, đến giày cũng không cần:
" Kim Thúy, chúng ta về. "
Kim Thúy nhìn kỹ, mới phát hiện phía trước đổ đầy một tầng dầu cây trẩu trong suốt, không chú ý căn bản phát hiện không được, hiện giờ thiếu nãi nãi giày thêu dính vào trên mặt đất, mới biết được có điểm kỳ quặc.
Kim Thúy nghe bên trong tiếng cười càng thêm tùy ý, rớt nước mắt thay thiếu nãi nãi:
" Ta cõng ngài, chúng ta đi. "
Kí Mi thực bình tĩnh ừ một tiếng, để Kim Thúy cõng, chạy nhanh rời khỏi nơi thị phi này.
Bình luận facebook