Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Sau vài phút chuẩn bị, cô xuống dưới sảnh công ty. Xe của a ta đã chờ sẵn đó, cô vừa bước đến nơi, lái xe đã nhanh chân mở cửa xe để cô bước lên xe.
Ngồi ghế sau cùng a ta, cả chặng đường đi cô chỉ muốn mau mau xuống xe bởi cái không khí ngột ngạt trong xe, khiến cô thực sự khó thở.
- chủ tịch, đến nơi rồi ạ
- ....
A ta k nói gì, ngồi im chờ lái xe mở cửa cho a ta xuống. Vào trong khách sạn, cô và a ta đi thẳng lên tầng đãi tiệc cho các khách vip.
- chủ tịch Trần đâu?,
- chào chủ tịch Nguyễn. Tôi xin tự giới thiệu tôi là Lê Tuấn- tổng giám đốc của công ty. Chủ tịch chúng tôi chưa về kịp, nên tôi đến thay. A sẽ k phiền chứ?
- k phiền
A ta lạnh lùng nói, đôi lông mày khẽ nhăn lại, vẻ mặt k được hài lòng lắm.
- chào tổng giám đốc. Tôi là Phương Chi, người sẽ cùng chủ tịch Nguyễn đàm toạ trong buổi hôm nay.
Cô mỉm cười đưa tay ra bắt tay Tuấn. A ta mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô.
- là em.
- tổng giám đốc Tuấn, tôi và anh có gặp nhau rồi sao?
- e k nhớ tôi?
- xin lỗi, hiện giờ tôi chưa nhớ ra anh
Cô ái ngại nhìn Tuấn, Tuấn mỉm cười nhìn cô
- k sao, lát tôi nói e sẽ nhớ ra thôi. E ngồi đi
- vâng
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống mà k biết rằng vị chủ tịch của cô mặt đỏ lên vì tức giận. Nhìn ánh mắt Tuấn nhìn cô, cộng thêm suốt bữa ăn Tuấn mặc dù tiếp rượu a ta nhưng lại liên tục gắp đồ ăn vào bát cô. Khiến a ta càng thêm khó chịu.
Buổi đàm phán cuối cùng cũng diễn ra thuận lợi. Cô sẽ là người thiết kế chính cho dự án lần này. Lần đầu tiên được giao một dự án lớn như vậy, trong lòng cô k giấu nổi sự vui mừng. Cô liên tục nói cám ơn Tuấn.
- mọi chuyện đã xong, chúng tôi xin phép ra về. Có chuyện gì a có thể liên lạc với tôi qua số điện thoại này. Và đây là mail của tôi,
Cô mỉm cười nhìn Tuấn nói. Nụ cười ấy, nụ cười mà anh luôn nhớ mãi. Chắc cô cũng chẳng nhận ra anh, người con trai mà 4 năm trước tỏ tình với cô, bị cô phũ phàng từ chối. Suốt mấy năm qua, a chỉ lao vào công việc, nỗ lực thăng tiến. Nhiều người mai mối cho anh, thế nhưng trong tim anh vẫn chỉ có hình bóng một người đó là cô.
- Phương Chi, tôi có thể nói chuyện với e một chút k?
- a Tuấn còn điều gì cần hỏi sao ạ
- đúng vậy. Xin phép chủ tịch Nguyễn.
Nghe Tuấn nói vậy, a ta gật đầu k nói gì, a ta vẫn đứng nguyên ở đó k rời đi.
- e k nhận ra a sao?
- xin lỗi, tôi....
- e còn nhớ người con trai 4 năm trước tỏ tình với e và bị e từ chối một cách phũ phàng k?
- là anh????
- đúng là anh
- k ngờ chúng ta lại có duyên.
- xin lỗi tổng giám đốc Tuấn, chúng tôi còn có việc. Hẹn gặp lại sau
Cô vừa nói đến đó, anh ta liền chen ngang rồi kéo tay cô rời đi. Vừa ra đến cửa khách sạn, cô giật tay ra khỏi tay anh ta.
- anh làm gì vậy?
- .....
A ta k nói gì, kéo tay cô lên xe đóng cửa xe lại. Giật chìa khoá xe từ lái xe, a ta lái xe phóng thẳng đi.
- anh làm gì vậy? Muốn chết à, dừng xe lại.
Mặc cho cô hét, a ta k quan tâm, vẫn giữ nguyên tốc độ đó mà đi. Xe dừng lại trước biệt thự nhà a ta, cô bị a ta kéo tay lên phòng. Cổ tay cô bị a ta nắm đến hằn cả ngón tay của a ta trên đó.
- tại sao nói dối tôi?
- nói dối? Tôi k có nói dối anh. Tại sao a đưa tôi về đây.
- e chưa có gia đình? Tại sao nói dối tôi???
Cô im lặng k nói gì nhìn tập tài liệu a ta ném xuống sàn. Toàn bộ đều là thông tin cá nhân của cô. A điều tra cô.
- nói đi, tại sao
- tôi k có gì để nói cả.
Cô bỏ đi còn mình a ta đứng đó, sau khi cô đi a ta đập phá mọi đồ đạc trong phòng.
Về đến nhà, cô đóng chặt cửa lại khóc. Đã bao lần tự dặn bản thân phải mạnh mẽ, thế nhưng sao cô lại vẫn yếu lòng thế này.
Mấy hôm sau, cô đi làm bình thường, anh ta cũng k gọi cô hay gây bất kì khó dễ nào cho cô trong công việc. Mà chỉ luôn âm thầm quan sát cô, anh muốn cô từng chút, từng chút thật tâm yêu anh.
- alo, a Tuấn đây. Tối nay e rảnh k Chi?
- à vâng ạ
- a có mấy vấn đề chỗ bản thiết kế muốn hỏi e. Tối nay chúng ta gặp nhau được chứ?
- vâng ạ. Địa điểm ở đâu ạ?
- tan làm a qua đón e. A đợi e dưới cổng công ty e.
- vâng, e vậy làm phiền a quá
- thống nhất vậy nhé
- vâng ạ
Tan làm, cô vừa bước ra đến cổng thì Tuấn đã đứng dựa vào thành xe vẫy tay với cô. Cô mỉm cười tiến lại gần
- a đợi e lâu k? Phiền a quá rồi
- k, a cũng mới đến thôi. Vừa lúc e tan làm
( phét ghê, Chi vừa nhận lời tối gặp đã lái xe đến luôn rồi mà kêu mới )
- chúng ta đi thôi
- vâng
Tuấn lái xe đưa cô đến khách sạn hôm trước. Nói là bàn công việc nhưng là Tuấn muốn gặp cô nên mới lấy lí do công việc để hẹn cô. Từ lúc đi cho đến lúc về, luôn có một chiếc xe ô tô đen đi theo sau cô. Cứ âm thầm, lặng lẽ cho đến khi cô về tới nhà. Chiếc xe đó đỗ dưới sảnh nhà cô, chờ cho đến khi đèn nhà cô tắt hết mới nhấn ga phóng xe đi.
- Chi, e thu dọn đồ đi.
- sao vậy trưởng phòng.
- bên công ty X báo hôm nay sẽ sang bên công trường xây dựng. E chuẩn bị đi, chủ tịch đang đợi e dưới sảnh.
- vâng ạ
Cô vội thu dọn đồ đạc rồi cùng a ta đi đến công trường.
Đến nơi, a ta cầm chiếc mũ bảo hộ đội lên đầu cho cô. Cô ngại ngùng nhìn a ta rồi bước đi trước. Đi tham quan một vòng, xem phần thô, để cô có thể chỉnh sửa bản thiết kế đẹp hơn, phù hợp hơn với căn hộ.
Sau khi quan sát tỉ mỉ xong, cô chào mọi người ra về. Lúc đi xuống, ống đổ gạch xi măng bị lệch thế nên xi măng và những mảnh vụn công trình từ trên trút xuống đúng vị trí cô đang đứng. A ta vội lao đến ôm chặt cô trong lòng, dùng lưng che cho cô khiến cô tròn mắt ngạc nhiên.
- chủ tịch Nguyễn anh k sao chứ? Xin lỗi là sơ xuất bên chúng tôi. Thành thật xin lỗi anh.
A ta im lặng k nói gì, buông cô ra rồi rời đi.
- k sao đâu ạ. Chỉ là sơ xuất thôi, chúng tôi xin phép ạ.
Cô chào bên chủ thầu rồi xin phép ra về. Vừa lên xe, chiếc áo bẩn a ta đã bỏ ra, mặc mỗi chiếc áo sơ mi.
- anh k sao chứ
Cô nhẹ nhàng mở lời, thế nhưng a ta chỉ nhắm mắt k nói gì. Đến khu chung cư nhà cô, cô xin phép về k quên cầm chiếc áo vest bẩn của a ta về.
Về đêns biệt thự, a ta kêu quản gia mang thuốc và dầu lên thoa cho anh ta. Cả lưng a ta là những vết bầm tím do gạch xi măng công trình hôm nay rơi. Cả lưng a ta đau và rát, đến mức a ta chỉ có thể nằm úp để ngủ chứ k dám nằm ngửa.
Hôm sau cô mang chiếc áo vest đã giặt sạch mang trả a ta. Nhưng thư kí nói a ta k đi làm, cô hỏi thì thư kí nói a ta bị thương nên ở nhà dưỡng thương.
Bị thương, chẳng lẽ là do hôm qua che cho cô nên a ta mới bị vậy. Nghĩ vậy, cô liền đi đến nhà a ta, đến nơi mà bắt đầu mối quan hệ giữa cô và anh.
Quản gia nhận ra cô, liền mở cửa cho cô vào. Nhìn thấy người làm đang chuẩn bị mang dầu và nước muối lên cho a ta, cô liền chạy lại
- để cháu mang lên cho
- vâng, vậy phiền cô
Mở cửa phòng, anh ta vẫn nằm úp trên giường. Cô nhẹ nhàng tiến lại, lấy chiếc khăn mặt mới, nhẹ nhàng lau những vết bầm tím trên lưng a ta. A ta khẽ nhíu mày,
- thím Trương, nhẹ nhàng chút
A ta nói, cô k kìm được lòng, vừa xoa dầu cho a ta, nước mắt vừa rơi xuống, tiếng nấc cũng to dần. A ta ngoái đầu lại nhìn thấy cô, a ta ngạc nhiên rồi gương mặt lại lạnh lùng như thường ngày.
Cho đến khi cô thoa xong dầu, a ta ngồi dậy ôm lấy cô,
- sao lại khóc
Cô k trả lời, chỉ lắc lắc đầu. Anh ta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi cô. Cô nước mắt vẫn rơi, nhưng cô k phản kháng....
.
Ngồi ghế sau cùng a ta, cả chặng đường đi cô chỉ muốn mau mau xuống xe bởi cái không khí ngột ngạt trong xe, khiến cô thực sự khó thở.
- chủ tịch, đến nơi rồi ạ
- ....
A ta k nói gì, ngồi im chờ lái xe mở cửa cho a ta xuống. Vào trong khách sạn, cô và a ta đi thẳng lên tầng đãi tiệc cho các khách vip.
- chủ tịch Trần đâu?,
- chào chủ tịch Nguyễn. Tôi xin tự giới thiệu tôi là Lê Tuấn- tổng giám đốc của công ty. Chủ tịch chúng tôi chưa về kịp, nên tôi đến thay. A sẽ k phiền chứ?
- k phiền
A ta lạnh lùng nói, đôi lông mày khẽ nhăn lại, vẻ mặt k được hài lòng lắm.
- chào tổng giám đốc. Tôi là Phương Chi, người sẽ cùng chủ tịch Nguyễn đàm toạ trong buổi hôm nay.
Cô mỉm cười đưa tay ra bắt tay Tuấn. A ta mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô.
- là em.
- tổng giám đốc Tuấn, tôi và anh có gặp nhau rồi sao?
- e k nhớ tôi?
- xin lỗi, hiện giờ tôi chưa nhớ ra anh
Cô ái ngại nhìn Tuấn, Tuấn mỉm cười nhìn cô
- k sao, lát tôi nói e sẽ nhớ ra thôi. E ngồi đi
- vâng
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống mà k biết rằng vị chủ tịch của cô mặt đỏ lên vì tức giận. Nhìn ánh mắt Tuấn nhìn cô, cộng thêm suốt bữa ăn Tuấn mặc dù tiếp rượu a ta nhưng lại liên tục gắp đồ ăn vào bát cô. Khiến a ta càng thêm khó chịu.
Buổi đàm phán cuối cùng cũng diễn ra thuận lợi. Cô sẽ là người thiết kế chính cho dự án lần này. Lần đầu tiên được giao một dự án lớn như vậy, trong lòng cô k giấu nổi sự vui mừng. Cô liên tục nói cám ơn Tuấn.
- mọi chuyện đã xong, chúng tôi xin phép ra về. Có chuyện gì a có thể liên lạc với tôi qua số điện thoại này. Và đây là mail của tôi,
Cô mỉm cười nhìn Tuấn nói. Nụ cười ấy, nụ cười mà anh luôn nhớ mãi. Chắc cô cũng chẳng nhận ra anh, người con trai mà 4 năm trước tỏ tình với cô, bị cô phũ phàng từ chối. Suốt mấy năm qua, a chỉ lao vào công việc, nỗ lực thăng tiến. Nhiều người mai mối cho anh, thế nhưng trong tim anh vẫn chỉ có hình bóng một người đó là cô.
- Phương Chi, tôi có thể nói chuyện với e một chút k?
- a Tuấn còn điều gì cần hỏi sao ạ
- đúng vậy. Xin phép chủ tịch Nguyễn.
Nghe Tuấn nói vậy, a ta gật đầu k nói gì, a ta vẫn đứng nguyên ở đó k rời đi.
- e k nhận ra a sao?
- xin lỗi, tôi....
- e còn nhớ người con trai 4 năm trước tỏ tình với e và bị e từ chối một cách phũ phàng k?
- là anh????
- đúng là anh
- k ngờ chúng ta lại có duyên.
- xin lỗi tổng giám đốc Tuấn, chúng tôi còn có việc. Hẹn gặp lại sau
Cô vừa nói đến đó, anh ta liền chen ngang rồi kéo tay cô rời đi. Vừa ra đến cửa khách sạn, cô giật tay ra khỏi tay anh ta.
- anh làm gì vậy?
- .....
A ta k nói gì, kéo tay cô lên xe đóng cửa xe lại. Giật chìa khoá xe từ lái xe, a ta lái xe phóng thẳng đi.
- anh làm gì vậy? Muốn chết à, dừng xe lại.
Mặc cho cô hét, a ta k quan tâm, vẫn giữ nguyên tốc độ đó mà đi. Xe dừng lại trước biệt thự nhà a ta, cô bị a ta kéo tay lên phòng. Cổ tay cô bị a ta nắm đến hằn cả ngón tay của a ta trên đó.
- tại sao nói dối tôi?
- nói dối? Tôi k có nói dối anh. Tại sao a đưa tôi về đây.
- e chưa có gia đình? Tại sao nói dối tôi???
Cô im lặng k nói gì nhìn tập tài liệu a ta ném xuống sàn. Toàn bộ đều là thông tin cá nhân của cô. A điều tra cô.
- nói đi, tại sao
- tôi k có gì để nói cả.
Cô bỏ đi còn mình a ta đứng đó, sau khi cô đi a ta đập phá mọi đồ đạc trong phòng.
Về đến nhà, cô đóng chặt cửa lại khóc. Đã bao lần tự dặn bản thân phải mạnh mẽ, thế nhưng sao cô lại vẫn yếu lòng thế này.
Mấy hôm sau, cô đi làm bình thường, anh ta cũng k gọi cô hay gây bất kì khó dễ nào cho cô trong công việc. Mà chỉ luôn âm thầm quan sát cô, anh muốn cô từng chút, từng chút thật tâm yêu anh.
- alo, a Tuấn đây. Tối nay e rảnh k Chi?
- à vâng ạ
- a có mấy vấn đề chỗ bản thiết kế muốn hỏi e. Tối nay chúng ta gặp nhau được chứ?
- vâng ạ. Địa điểm ở đâu ạ?
- tan làm a qua đón e. A đợi e dưới cổng công ty e.
- vâng, e vậy làm phiền a quá
- thống nhất vậy nhé
- vâng ạ
Tan làm, cô vừa bước ra đến cổng thì Tuấn đã đứng dựa vào thành xe vẫy tay với cô. Cô mỉm cười tiến lại gần
- a đợi e lâu k? Phiền a quá rồi
- k, a cũng mới đến thôi. Vừa lúc e tan làm
( phét ghê, Chi vừa nhận lời tối gặp đã lái xe đến luôn rồi mà kêu mới )
- chúng ta đi thôi
- vâng
Tuấn lái xe đưa cô đến khách sạn hôm trước. Nói là bàn công việc nhưng là Tuấn muốn gặp cô nên mới lấy lí do công việc để hẹn cô. Từ lúc đi cho đến lúc về, luôn có một chiếc xe ô tô đen đi theo sau cô. Cứ âm thầm, lặng lẽ cho đến khi cô về tới nhà. Chiếc xe đó đỗ dưới sảnh nhà cô, chờ cho đến khi đèn nhà cô tắt hết mới nhấn ga phóng xe đi.
- Chi, e thu dọn đồ đi.
- sao vậy trưởng phòng.
- bên công ty X báo hôm nay sẽ sang bên công trường xây dựng. E chuẩn bị đi, chủ tịch đang đợi e dưới sảnh.
- vâng ạ
Cô vội thu dọn đồ đạc rồi cùng a ta đi đến công trường.
Đến nơi, a ta cầm chiếc mũ bảo hộ đội lên đầu cho cô. Cô ngại ngùng nhìn a ta rồi bước đi trước. Đi tham quan một vòng, xem phần thô, để cô có thể chỉnh sửa bản thiết kế đẹp hơn, phù hợp hơn với căn hộ.
Sau khi quan sát tỉ mỉ xong, cô chào mọi người ra về. Lúc đi xuống, ống đổ gạch xi măng bị lệch thế nên xi măng và những mảnh vụn công trình từ trên trút xuống đúng vị trí cô đang đứng. A ta vội lao đến ôm chặt cô trong lòng, dùng lưng che cho cô khiến cô tròn mắt ngạc nhiên.
- chủ tịch Nguyễn anh k sao chứ? Xin lỗi là sơ xuất bên chúng tôi. Thành thật xin lỗi anh.
A ta im lặng k nói gì, buông cô ra rồi rời đi.
- k sao đâu ạ. Chỉ là sơ xuất thôi, chúng tôi xin phép ạ.
Cô chào bên chủ thầu rồi xin phép ra về. Vừa lên xe, chiếc áo bẩn a ta đã bỏ ra, mặc mỗi chiếc áo sơ mi.
- anh k sao chứ
Cô nhẹ nhàng mở lời, thế nhưng a ta chỉ nhắm mắt k nói gì. Đến khu chung cư nhà cô, cô xin phép về k quên cầm chiếc áo vest bẩn của a ta về.
Về đêns biệt thự, a ta kêu quản gia mang thuốc và dầu lên thoa cho anh ta. Cả lưng a ta là những vết bầm tím do gạch xi măng công trình hôm nay rơi. Cả lưng a ta đau và rát, đến mức a ta chỉ có thể nằm úp để ngủ chứ k dám nằm ngửa.
Hôm sau cô mang chiếc áo vest đã giặt sạch mang trả a ta. Nhưng thư kí nói a ta k đi làm, cô hỏi thì thư kí nói a ta bị thương nên ở nhà dưỡng thương.
Bị thương, chẳng lẽ là do hôm qua che cho cô nên a ta mới bị vậy. Nghĩ vậy, cô liền đi đến nhà a ta, đến nơi mà bắt đầu mối quan hệ giữa cô và anh.
Quản gia nhận ra cô, liền mở cửa cho cô vào. Nhìn thấy người làm đang chuẩn bị mang dầu và nước muối lên cho a ta, cô liền chạy lại
- để cháu mang lên cho
- vâng, vậy phiền cô
Mở cửa phòng, anh ta vẫn nằm úp trên giường. Cô nhẹ nhàng tiến lại, lấy chiếc khăn mặt mới, nhẹ nhàng lau những vết bầm tím trên lưng a ta. A ta khẽ nhíu mày,
- thím Trương, nhẹ nhàng chút
A ta nói, cô k kìm được lòng, vừa xoa dầu cho a ta, nước mắt vừa rơi xuống, tiếng nấc cũng to dần. A ta ngoái đầu lại nhìn thấy cô, a ta ngạc nhiên rồi gương mặt lại lạnh lùng như thường ngày.
Cho đến khi cô thoa xong dầu, a ta ngồi dậy ôm lấy cô,
- sao lại khóc
Cô k trả lời, chỉ lắc lắc đầu. Anh ta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi cô. Cô nước mắt vẫn rơi, nhưng cô k phản kháng....
.
Bình luận facebook