Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Kiếm khí sắc bén lại một lần nữa tạo thành một vết thương ở phía sau lưng Lâm Kiến Hải. Hai vết chém chéo nhau, tạo thành hình chữ thập. Toàn bộ thân thể Lâm Kiến Hải lại bay về phía trước, nặng nề nằm trên mặt đất. Hắn giãy dụa, còn muốn đứng dậy, nhưng không còn sức.
Hắn miễn cưỡng xoay người, hai mắt mơ hồ. Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy có một bóng người bước tới. Ở trong tay, có một tia ánh sáng rét lạnh, sáng như tuyết phóng ra.
- Không... Không cần..., không cần...
Giọng nói Lâm Kiến Hải yếu ớt. Bởi vì mất máu quá nhiều, đầu váng mắt hoa, hắn miễn cưỡng giãy dụa nói.
- Vì sao vừa nhìn thấy ta liền động thủ muốn giết ta?
Sở Mộ đi tới bên cạnh Lâm Kiến Hải, một kiếm chỉ vào Lâm Kiến Hải. Cảm giác thanh kiếm rét lạnh sắc bén ép người, khiến toàn thân Lâm Kiến Hải run rẩy, thoáng tỉnh táo lại một chút.
- Ngươi không cần... Không cần...
Lâm Kiến Hải nói lặp lại.
- Nói mau, bằng không một kiếm chấm dứt cái mạng của ngươi.
Sở Mộ quát lên, phóng ra một tia sát khí, khiến Lâm Kiến Hải lại run rẩy.
- Được.... Là Diệu Nhật trưởng lão giao phó... Ai giết chết ngươi, hắn có thể cho người đó học tập một môn kiếm thuật cao giai.
Lâm Kiến Hải đứt quãng nói:
- Còn nữa...
Thanh Mộc trưởng lão cũng căn dặn, phải giết chết tất cả các đệ tử tinh anh của Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái.
- Tất cả giết chết? Điều này có thể sao?
Sở Mộ nghe vậy, cười lạnh nói.
- Cho nên..., cho nên Thanh Không trưởng lão tiêu hao tu vi che đi tu vi kiếm khí của Ngụy Hoành sư huynh, ngụy trang thành đệ tử cửu đoạn, tiến vào bên trong hư cảnh.
Lâm Kiến Hải suy yếu nói, máu tươi không ngừng chảy ra. Hắn cảm giác được bước chân của thần chết đang tới rất gần, vội vàng đau khổ cầu xin:
- Cầu xin ngươi, để ta sử dụng Chỉ Huyết Hoàn. Nếu không... Nếu không ta sẽ chết.
- Ngụy Hoành tu vi thế nào?
Sở Mộ nói.
- Thập... Thập đoạn đỉnh phong...
Lâm Kiến Hải vội vàng trả lời.
- Ngươi rất phối hợp. Đã như vậy, ta khiến ngươi khỏi bị thống khổ.
Sở Mộ nói, một kiếm vung xuống. Lâm Kiến Hải còn chưa kịp phản ứng, trước mắt mơ hồ có một đạo kiếm quang chói mắt lóe lên. Hắn chỉ cảm thấy nơi trí tim tê rần, toàn thân co quắp. Trước mắt nhanh chóng tối sầm lại. Chết.
- Một môn kiếm thuật cao giai... Vì giết ta, Diệu Nhật thực sự lấy ra tay được.
Sở Mộ âm thầm cười lạnh, trong mắt có sát khí kinh người:
- Còn có đệ tử thập đoạn đỉnh phong ngụy trang thành đệ tử cửu đoạn tiến vào đây, dự định một lần hành động tàn sát đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái không còn một người. Thực sự là tính toán hay.
- Đã như vậy, vậy đừng trách ta không khách khí. Thanh Lan Kiếm Phái, các ngươi một người cũng đừng mong sống sót rời đi được.
Tiến vào bên trong hư cảnh Thanh Lan, trên người các đệ tử mang đều Hồi Khí Hoàn và Chỉ Huyết Hoàn cùng hộp gỗ thơm để cất giữ linh dược.
Lý Đông Lâm và Lâm Kiến Hải cũng không có tìm được thứ tốt gì. Cho nên, Sở Mộ ở trên thi thể của bọn họ cũng chỉ tìm được mấy thứ đó. Có vài thứ thu ít còn hơn không.
Không để ý đến thi thể, Sở Mộ nâng kiếm, lại một lần nữa đi về phía trước. Vừa đi hắn vừa cẩn thận tìm kiếm xung quanh.
...
- Sư tỷ đi mau.
- Sư tỷ nhanh rời khỏi nơi này. Sau khi rời khỏi đây nhất định phải nói cho các trưởng lão biết.
Vài tiếng rống thê thảm vang lên, kinh động xung quanh. Diêu Bích Phượng hốt hoảng thi triển thân pháp, chạy như điên viền mắt ửng đỏ. Nàng quay đầu, thoáng nhìn về phía sau. Kiếm quang lóe lên loá mắt. Các sư đệ các sư muội của mình, mỗi người ngã xuống, nằm trong vũng máu.
Bọn họ trợn trừng nhìn mình, trong mắt có hi vọng và ký thác, hi vọng mình có thể thoát đi được.
Cắn chặt răng, cố nén nước mắt đang đảo ở trong hốc mắt, Diêu Bích Phượng đưa tay lên lau, vẻ mặt trở nên kiên nghị. Trong mắt nàng lóe lên hận ý khắc cốt minh tâm.
- Sư đệ sư muội, các ngươi sẽ không chết vô ích. Chờ ta rời khỏi Thanh Lan Hư Cảnh, ta nhất định sẽ nói chuyện này cho các trưởng lão. Các trưởng lão nhất định sẽ đòi lại công đạo cho các ngươi.
Trong lòng Diêu Bích Phượng thầm gầm lên giận dữ và thê lương, lửa giận tăng vọt, hận ý ngập trời:
- Hành vi của đệ tử Thanh Lan Kiếm Phái nhất định sẽ bị trừng phạt. Mà ta cũng nhất định sẽ báo thù cho các ngươi, giết chết tên Ngụy Hoành này.
- Hắc hắc, trốn sao? Nàng nghĩ rằng nàng sẽ trốn được sao...
Vẻ mặt Ngụy Hoành âm trầm cười dữ tợn. Tinh quang trong mắt bắn ra, mang theo một tia nghiền ngẫm. Hắn lau đi vết máu trên thân kiếm. Thân kiếm lập tức trở nên sáng như tuyết. Hắn lè lưỡi, liếm từng giọt máu tươi trên môi, hút vào trong miệng. Trên mặt hiện lên một sự say sưa:
- Như vậy mới thú vị. Thanh Lan Hư Cảnh giống như một cái lồng giam. Các ngươi chính là những con mồi nằm trong lồng giam. Ta chính là thợ săn duy nhất. Hiện tại, để một thợ săn như ta đây từ từ tìm kiếm các ngươi. Sau đó, lại giết chết các ngươi từng kẻ một. Quá trình như vậy, thực sự là vô cùng hưởng thụ.
Ngụy Hoành hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, vẻ mặt hưởng thụ, giống như là kẻ nghiện.
Bất chợt, hắn lao thẳng đến. Thân hình bay vút giống như một thanh kiếm. Tốc độ của hắn cực nhanh, đuổi theo phương hướng mà Diêu Bích Phượng vừa rời đi.
Tại chỗ chỉ để lại ba thi thể. Trong mắt bọn họ vẫn lộ vẻ không cam lòng và sợ hãi.
...
- Trốn đi. Tại sao nàng không trốn tiếp đi? Không còn sức lực nữa sao? Có cần ta cho nàng thêm một ít thời gian, để nàng nghỉ ngơi thật tốt, sau đó lại trốn đi hay không?
Ngụy Hoành lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, trong mắt lóe ra sát khí thâm trầm, liên tục cười lạnh, nói.
- Ngươi không phải là tu vi cửu đoạn. Ngươi là tu vi thập đoạn. Ngươi làm sao lại tiến vào đây.
Diêu Bích Phượng thở dốc từng hơi, tóc tai rối bời. Trên áo bào có bao nhiêu vết tích bị xé rách. Nhìn qua nàng đặc biệt chật vật. Trên mặt nàng lộ ra vẻ không cam lòng và phẫn nộ:
- Thanh Lan Kiếm Phái các ngươi không ngờ làm trái với giao ước giữa ba phái, để đệ tử thập đoạn tiến vào đây, phá hỏng quy định. Sau khi ta rời khỏi đây nhất định sẽ vạch trần các ngươi.
- Quy định? Ha hả, quy định là do cường giả lập ra.
Trong mắt Ngụy Hoành hiện lên một tia xem thường:
- Hơn nữa, nàng cho rằng, ta sẽ để nàng sống sót mà rời khỏi nơi này sao? Ngoan ngoãn chôn thân ở trong Thanh Lan Hư Cảnh đi. Có cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy để chôn thân, cũng xem như dã không ủy khuất nàng.
- Ngươi đừng mơ tưởng giết được ta.
Diêu Bích Phượng cắn chặt răng, oán hận nhìn chằm chằm vào Ngụy Hoành. Tay nàng nắm chặt Bách Luyện Kiếm, trên mu bàn tay trắng nõn nhô ra từng sợi gân xanh. Hai mắt nàng gần như phun ra lửa.
- Bộ dạng xinh đẹp như vậy, giết nàng, quả thật có chút đáng tiếc.
Ngụy Hoành lại cười hiểm, khiến cho sắc mặt Diêu Bích Phượng đại biến. Nàng không tự chủ được thân thể co rụt lại một cái.
Hắn miễn cưỡng xoay người, hai mắt mơ hồ. Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy có một bóng người bước tới. Ở trong tay, có một tia ánh sáng rét lạnh, sáng như tuyết phóng ra.
- Không... Không cần..., không cần...
Giọng nói Lâm Kiến Hải yếu ớt. Bởi vì mất máu quá nhiều, đầu váng mắt hoa, hắn miễn cưỡng giãy dụa nói.
- Vì sao vừa nhìn thấy ta liền động thủ muốn giết ta?
Sở Mộ đi tới bên cạnh Lâm Kiến Hải, một kiếm chỉ vào Lâm Kiến Hải. Cảm giác thanh kiếm rét lạnh sắc bén ép người, khiến toàn thân Lâm Kiến Hải run rẩy, thoáng tỉnh táo lại một chút.
- Ngươi không cần... Không cần...
Lâm Kiến Hải nói lặp lại.
- Nói mau, bằng không một kiếm chấm dứt cái mạng của ngươi.
Sở Mộ quát lên, phóng ra một tia sát khí, khiến Lâm Kiến Hải lại run rẩy.
- Được.... Là Diệu Nhật trưởng lão giao phó... Ai giết chết ngươi, hắn có thể cho người đó học tập một môn kiếm thuật cao giai.
Lâm Kiến Hải đứt quãng nói:
- Còn nữa...
Thanh Mộc trưởng lão cũng căn dặn, phải giết chết tất cả các đệ tử tinh anh của Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái.
- Tất cả giết chết? Điều này có thể sao?
Sở Mộ nghe vậy, cười lạnh nói.
- Cho nên..., cho nên Thanh Không trưởng lão tiêu hao tu vi che đi tu vi kiếm khí của Ngụy Hoành sư huynh, ngụy trang thành đệ tử cửu đoạn, tiến vào bên trong hư cảnh.
Lâm Kiến Hải suy yếu nói, máu tươi không ngừng chảy ra. Hắn cảm giác được bước chân của thần chết đang tới rất gần, vội vàng đau khổ cầu xin:
- Cầu xin ngươi, để ta sử dụng Chỉ Huyết Hoàn. Nếu không... Nếu không ta sẽ chết.
- Ngụy Hoành tu vi thế nào?
Sở Mộ nói.
- Thập... Thập đoạn đỉnh phong...
Lâm Kiến Hải vội vàng trả lời.
- Ngươi rất phối hợp. Đã như vậy, ta khiến ngươi khỏi bị thống khổ.
Sở Mộ nói, một kiếm vung xuống. Lâm Kiến Hải còn chưa kịp phản ứng, trước mắt mơ hồ có một đạo kiếm quang chói mắt lóe lên. Hắn chỉ cảm thấy nơi trí tim tê rần, toàn thân co quắp. Trước mắt nhanh chóng tối sầm lại. Chết.
- Một môn kiếm thuật cao giai... Vì giết ta, Diệu Nhật thực sự lấy ra tay được.
Sở Mộ âm thầm cười lạnh, trong mắt có sát khí kinh người:
- Còn có đệ tử thập đoạn đỉnh phong ngụy trang thành đệ tử cửu đoạn tiến vào đây, dự định một lần hành động tàn sát đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái không còn một người. Thực sự là tính toán hay.
- Đã như vậy, vậy đừng trách ta không khách khí. Thanh Lan Kiếm Phái, các ngươi một người cũng đừng mong sống sót rời đi được.
Tiến vào bên trong hư cảnh Thanh Lan, trên người các đệ tử mang đều Hồi Khí Hoàn và Chỉ Huyết Hoàn cùng hộp gỗ thơm để cất giữ linh dược.
Lý Đông Lâm và Lâm Kiến Hải cũng không có tìm được thứ tốt gì. Cho nên, Sở Mộ ở trên thi thể của bọn họ cũng chỉ tìm được mấy thứ đó. Có vài thứ thu ít còn hơn không.
Không để ý đến thi thể, Sở Mộ nâng kiếm, lại một lần nữa đi về phía trước. Vừa đi hắn vừa cẩn thận tìm kiếm xung quanh.
...
- Sư tỷ đi mau.
- Sư tỷ nhanh rời khỏi nơi này. Sau khi rời khỏi đây nhất định phải nói cho các trưởng lão biết.
Vài tiếng rống thê thảm vang lên, kinh động xung quanh. Diêu Bích Phượng hốt hoảng thi triển thân pháp, chạy như điên viền mắt ửng đỏ. Nàng quay đầu, thoáng nhìn về phía sau. Kiếm quang lóe lên loá mắt. Các sư đệ các sư muội của mình, mỗi người ngã xuống, nằm trong vũng máu.
Bọn họ trợn trừng nhìn mình, trong mắt có hi vọng và ký thác, hi vọng mình có thể thoát đi được.
Cắn chặt răng, cố nén nước mắt đang đảo ở trong hốc mắt, Diêu Bích Phượng đưa tay lên lau, vẻ mặt trở nên kiên nghị. Trong mắt nàng lóe lên hận ý khắc cốt minh tâm.
- Sư đệ sư muội, các ngươi sẽ không chết vô ích. Chờ ta rời khỏi Thanh Lan Hư Cảnh, ta nhất định sẽ nói chuyện này cho các trưởng lão. Các trưởng lão nhất định sẽ đòi lại công đạo cho các ngươi.
Trong lòng Diêu Bích Phượng thầm gầm lên giận dữ và thê lương, lửa giận tăng vọt, hận ý ngập trời:
- Hành vi của đệ tử Thanh Lan Kiếm Phái nhất định sẽ bị trừng phạt. Mà ta cũng nhất định sẽ báo thù cho các ngươi, giết chết tên Ngụy Hoành này.
- Hắc hắc, trốn sao? Nàng nghĩ rằng nàng sẽ trốn được sao...
Vẻ mặt Ngụy Hoành âm trầm cười dữ tợn. Tinh quang trong mắt bắn ra, mang theo một tia nghiền ngẫm. Hắn lau đi vết máu trên thân kiếm. Thân kiếm lập tức trở nên sáng như tuyết. Hắn lè lưỡi, liếm từng giọt máu tươi trên môi, hút vào trong miệng. Trên mặt hiện lên một sự say sưa:
- Như vậy mới thú vị. Thanh Lan Hư Cảnh giống như một cái lồng giam. Các ngươi chính là những con mồi nằm trong lồng giam. Ta chính là thợ săn duy nhất. Hiện tại, để một thợ săn như ta đây từ từ tìm kiếm các ngươi. Sau đó, lại giết chết các ngươi từng kẻ một. Quá trình như vậy, thực sự là vô cùng hưởng thụ.
Ngụy Hoành hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, vẻ mặt hưởng thụ, giống như là kẻ nghiện.
Bất chợt, hắn lao thẳng đến. Thân hình bay vút giống như một thanh kiếm. Tốc độ của hắn cực nhanh, đuổi theo phương hướng mà Diêu Bích Phượng vừa rời đi.
Tại chỗ chỉ để lại ba thi thể. Trong mắt bọn họ vẫn lộ vẻ không cam lòng và sợ hãi.
...
- Trốn đi. Tại sao nàng không trốn tiếp đi? Không còn sức lực nữa sao? Có cần ta cho nàng thêm một ít thời gian, để nàng nghỉ ngơi thật tốt, sau đó lại trốn đi hay không?
Ngụy Hoành lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, trong mắt lóe ra sát khí thâm trầm, liên tục cười lạnh, nói.
- Ngươi không phải là tu vi cửu đoạn. Ngươi là tu vi thập đoạn. Ngươi làm sao lại tiến vào đây.
Diêu Bích Phượng thở dốc từng hơi, tóc tai rối bời. Trên áo bào có bao nhiêu vết tích bị xé rách. Nhìn qua nàng đặc biệt chật vật. Trên mặt nàng lộ ra vẻ không cam lòng và phẫn nộ:
- Thanh Lan Kiếm Phái các ngươi không ngờ làm trái với giao ước giữa ba phái, để đệ tử thập đoạn tiến vào đây, phá hỏng quy định. Sau khi ta rời khỏi đây nhất định sẽ vạch trần các ngươi.
- Quy định? Ha hả, quy định là do cường giả lập ra.
Trong mắt Ngụy Hoành hiện lên một tia xem thường:
- Hơn nữa, nàng cho rằng, ta sẽ để nàng sống sót mà rời khỏi nơi này sao? Ngoan ngoãn chôn thân ở trong Thanh Lan Hư Cảnh đi. Có cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy để chôn thân, cũng xem như dã không ủy khuất nàng.
- Ngươi đừng mơ tưởng giết được ta.
Diêu Bích Phượng cắn chặt răng, oán hận nhìn chằm chằm vào Ngụy Hoành. Tay nàng nắm chặt Bách Luyện Kiếm, trên mu bàn tay trắng nõn nhô ra từng sợi gân xanh. Hai mắt nàng gần như phun ra lửa.
- Bộ dạng xinh đẹp như vậy, giết nàng, quả thật có chút đáng tiếc.
Ngụy Hoành lại cười hiểm, khiến cho sắc mặt Diêu Bích Phượng đại biến. Nàng không tự chủ được thân thể co rụt lại một cái.
Bình luận facebook