Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
Trong Hư cảnh, Ngụy Hồng đang chém giết với một đầu hung thú cao cấp, ngẩng đầu nhìn phương hướng mùi thơm lạ lùng kia bay tới, trong mắt có tinh mang lập lòe, khéo miệng nở nụ cười quỷ dị:
- Cơ hội rất tốt, không những có thể giết chết đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy Kiếm phái, còn có thể thu được một khỏa Thanh Lan thánh quả. Sau đó tìm thời cơ phục dụng, thiên phú tu luyện của ta có thể từ thất phẩm tăng lên lục phẩm, vượt qua một nút cổ chai, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất lớn, nhanh chóng tiến giai thành cao thủ Hóa Khí cảnh.
Cùng lúc đó, các nơi trong hư cảnh, đệ tử tam đại kiếm phái nhao nhao hành động, hướng về phía mùi thơm lạ lùng phát ra kia bay tới.
Nhưng mà quỷ dị là rất nhiều hugn thú tuy rằng cũng phủ phục trên mặt đất, nhìn qua phương hướng mùi thơm lạ lùng phát ra, trong mắt lại hiện lên vẻ kính sợ rất là nhân tính hóa, giống như chỗ xa xôi trong hai mắt hắn có vương giả của hung thú, muốn chúng đi cúng bái.
Thanh Lan hư cảnh kỳ thực cũng không phải rất lớn, ở giữa tâm hư cảnh, xuất hiện một cảnh cực kỳ quỷ dị.
Sau khi mặt đất chấn động kịch liệt, từng nhánh cây màu xám to bằng ngón út chui từ dưới đất lên, giống như đón gió nhanh chóng bành trướng, tăng trưởng, từ trên mặt đất lao ra, nhanh chóng kéo dài.
Giống như là một khỏa hạt giống sinh trưởng từ dưới đất lên, sinh trưởng biến thành một cây non, sau đó nhanh chóng sinh trưởng, biến thành một gốc cây nhỏ. Cây nhỏ này giống như trong một giây đồng hồ được tẩm bổ vô cùng lớn, nhanh chóng sinh trưởng, trở nên càng thêm cao lớn hơn.
Cả quá trình này nhìn qua giống như là cả quá trình từ một gốc cây nhỏ sinh trưởng thành một gốc đại thụ che trời. Cả quá trình được áp súc, hoàn thành trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi.
Vừa rồi, có một ít đệ tử tam đại kiếm phái khoảng cách tương đối gần đây, tận mắt nhìn thấy một màn này, cả đám lập tức khiếp sợ tới tột đỉnh, hai mắt trợn ngược lên, miệng há hốc, cơ hồ có thể nhét được một nắm đấm vào. Thân thể giống như bị trúng định thân thuật, cố định tại chỗ.
Cả cây đại thụ màu xám này sinh trưởng tới độ cao chừng ba mươi trượng mới dừng lại, vô số nhánh cây vừa thô vừa to, hoặc là nhánh cây nhỏ, lan tràn ra bốn phương tám hướng, giống như là một cái dù cực lướn. Mà nhánh cây cao nhất trên đỉnh vô cùng sắc bén, nhìn qua giống như một thanh lợi kiếm trực chỉ bầu trời, phảng phất như muốn đâm rách mây xanh, cuối cùng là thân cây, cơ hồ mười người cũng không ôm hết được.
Nhất là cả cây, không ngờ lại trụi lủi, không thấy bất luận một chiếc lá nào, nhìn qua, bộ dáng càng thêm quỷ dị.
Mà lúc này có thêm những người khác nhanh chóng từ bốn phía chạy tới, sau khi nhìn thấy cây đại thụ cao ba mươi trượng này, cả đám nhao nhao dừng bước, đứng tại chỗ, cho dù là xa vài trăm thước vẻ mặt cũng kinh ngạc, tràn ngập khiếp sợ, khó có thể tin được.
- Đây là Thanh Lan cổ mộc sao?
Sở Mộ dừng bước ở vị trí cách đại thụ chừng ba mươi thước, ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử co rút lại, vẻ mặt sợ hãi, thán phục, miệng nói nhỏ.
GIống như Sở Mộ, những đệ tử khác cũng đều hiện lên vẻ sợ hãi, thán phục và cảm khái như vậy.
- Hiện tại nên chờ đợi Thanh Lan thánh quả xuất hiện thôi.
Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ lần nữa khởi hành, nhanh chóng tới gần Thanh Lan cổ mộc.
Những người khác cũng có suy nghĩ giống như Sở Mộ, trước sau khởi hành, phía sau tiếp nối phía trước giống như sợ rớt lại phía sau, đều đi về phía Thanh Lan cổ mộc, sợt rớt lại phía sau, Thanh Lan thánh quả sẽ rơi vào trong tay người khác vậy.
Đột nhiên khóe mắt Sở Mộ thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, đang nhanh chóng bay tới, mang theo một cỗ phong mang không cách nào thu liễm, đây chính là Tiêu Thiên Phong.
- Sở Mộ.
Tiêu Thiên Phong cũng nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt xuất hiện nụ cười, nhanh chóng chạy về phía Sở Mộ, tốc độ cực nhanh, giống như là một mũi tên, những nơi hắn đi qua, cổ xanh đều bị ép xuống.
- Ngươi tới rồi.
Sở Mộ mỉm cười nói với Tiêu Thiên Phong, nhẹ giọng hỏi:
- Thu hoạch thế nào?
- Hơi có thu hoạch.
Khóe miệng Tiêu Thiên Phong khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói, hai mắt có tinh mang sắc bén lập lòe, nhìn vào trên người Sở Mộ, hiện lên chút kinh ngạc:
- Thu hoạch của ngươi không ngờ cũng không tệ, tu vi lại đạt tới đỉnh phong.
Sở Mộ nhìn Tiêu Thiên Phong, phát hiện ra tu vi Tiêu Thiên Phong cũng đạt tới cửu đoạn đỉnh phong.
- Ồ?
- Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao ta không có cách nào tới gần?
Các loại tiếng kinh hô vang lên, kinh động hai người Sở Mộ, hai người nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy một ít đệ tử tinh anh ý đồ tới gần Thanh Lan cổ mộc, nhưng mà giống như là bị một bức tường vô hình ngăn cản, khi tới khoảng cách chừng năm mươi thước với Thah Lan cổ mộc đã phải dừng lại, không có cách nào tiếp tục đi tới.
Vừa vặn, phạm vi năm mươi thước này đúng là phạm vi lan tràn cực hạn của nhánh cây Thanh Lan cổ mộc, dường như Thanh Lan cổ mộc có ý thức, ngăn cản người khác tới gần.
- Sở sư đệ, Tiêu sư đệ...
Một tiếng kêu giống như kim loại vang lên sau lưng cách đó không xa, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong nhìn lại, rõ ràng là đám người Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, trừ bọn họ bên ngoài ra, còn có ba người Tạ Xuân Lôi, đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái.
- Nhị sư huynh, tam sư huynh.
Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong gật đầu với mọi người
- Ồ, hai người các ngươi... Không ngờ đều đạt tới cửu đoạn đỉnh phong...
Hai mắt Vũ Văn Minh Hóa trợn lên, thấp giọng hô, trên mặt xuất hiện vui vẻ, nói:
- Được rồi, thực lực các ngươi bây giờ có lẽ so với trước càng thêm lợi hại hơn không ít, như vậy chúng ta càng có cơ hội tranh đoạt được Thanh Lan thánh quả.
Sở Mộ phát hiện, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, hai người này tuy rằng vẫn còn ở cửu đoạn đỉnh phong, nhưng mà so với trước khi tới đây, khí tức càng thêm tinh thuần. Hiển nhiên tiến vào trong Thanh Lan hư cảnh, hai người bọn họ cũng có thu hoạch, hắn lại nhìn về phía đám người Tạ Xuân Lôi, phát hiện ra khí tức chấn động của bọn họ cũng hùng hậu, tinh thuần hơn trước đó không ít.
- Không có gặp được đại sư huynh sao?
Sở Mộ sau khi đảo qua mọi người, khẽ cau mày, hỏi.
- Không có, nhưng mà dùng tu vi và kiếm thuật của đại sư huynh, chắc có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vũ Văn Minh Hóa nói.
Sở Mộ đang muốn nói gì nữa, một đạo thân ảnh đã hiện lên trong tầm mắt hắn, hắn nhìn lại, lập tức nhìn thấy Ngụy Hồng và mười hai đệ tử Thanh Lan kiếm phái đang đứng ở một chỗ, ánh mắt sắc bén mang theo vẻ nghiền ngẫm đảo qua chung quanh.
- CÁc ngươi phải chú ý người này, hắn gọi là Ngụy Hồng, là người chấp hành ngầm lần này của Thanh Lan kiếm phái.
Sở Mộ thấp giọng nói làm cho đám người Vũ Văn Hóa Minh có thể nghe được rõ ràng:
- Lần này âm mưu của Thanh Lan kiếm phái là muốn đem đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái giết chết toàn bộ, để cho chủ lực trẻ tuổi của hai đại kiếm phái chết ở trong Thanh Lan hư cảnh này.
- Cơ hội rất tốt, không những có thể giết chết đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy Kiếm phái, còn có thể thu được một khỏa Thanh Lan thánh quả. Sau đó tìm thời cơ phục dụng, thiên phú tu luyện của ta có thể từ thất phẩm tăng lên lục phẩm, vượt qua một nút cổ chai, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất lớn, nhanh chóng tiến giai thành cao thủ Hóa Khí cảnh.
Cùng lúc đó, các nơi trong hư cảnh, đệ tử tam đại kiếm phái nhao nhao hành động, hướng về phía mùi thơm lạ lùng phát ra kia bay tới.
Nhưng mà quỷ dị là rất nhiều hugn thú tuy rằng cũng phủ phục trên mặt đất, nhìn qua phương hướng mùi thơm lạ lùng phát ra, trong mắt lại hiện lên vẻ kính sợ rất là nhân tính hóa, giống như chỗ xa xôi trong hai mắt hắn có vương giả của hung thú, muốn chúng đi cúng bái.
Thanh Lan hư cảnh kỳ thực cũng không phải rất lớn, ở giữa tâm hư cảnh, xuất hiện một cảnh cực kỳ quỷ dị.
Sau khi mặt đất chấn động kịch liệt, từng nhánh cây màu xám to bằng ngón út chui từ dưới đất lên, giống như đón gió nhanh chóng bành trướng, tăng trưởng, từ trên mặt đất lao ra, nhanh chóng kéo dài.
Giống như là một khỏa hạt giống sinh trưởng từ dưới đất lên, sinh trưởng biến thành một cây non, sau đó nhanh chóng sinh trưởng, biến thành một gốc cây nhỏ. Cây nhỏ này giống như trong một giây đồng hồ được tẩm bổ vô cùng lớn, nhanh chóng sinh trưởng, trở nên càng thêm cao lớn hơn.
Cả quá trình này nhìn qua giống như là cả quá trình từ một gốc cây nhỏ sinh trưởng thành một gốc đại thụ che trời. Cả quá trình được áp súc, hoàn thành trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi.
Vừa rồi, có một ít đệ tử tam đại kiếm phái khoảng cách tương đối gần đây, tận mắt nhìn thấy một màn này, cả đám lập tức khiếp sợ tới tột đỉnh, hai mắt trợn ngược lên, miệng há hốc, cơ hồ có thể nhét được một nắm đấm vào. Thân thể giống như bị trúng định thân thuật, cố định tại chỗ.
Cả cây đại thụ màu xám này sinh trưởng tới độ cao chừng ba mươi trượng mới dừng lại, vô số nhánh cây vừa thô vừa to, hoặc là nhánh cây nhỏ, lan tràn ra bốn phương tám hướng, giống như là một cái dù cực lướn. Mà nhánh cây cao nhất trên đỉnh vô cùng sắc bén, nhìn qua giống như một thanh lợi kiếm trực chỉ bầu trời, phảng phất như muốn đâm rách mây xanh, cuối cùng là thân cây, cơ hồ mười người cũng không ôm hết được.
Nhất là cả cây, không ngờ lại trụi lủi, không thấy bất luận một chiếc lá nào, nhìn qua, bộ dáng càng thêm quỷ dị.
Mà lúc này có thêm những người khác nhanh chóng từ bốn phía chạy tới, sau khi nhìn thấy cây đại thụ cao ba mươi trượng này, cả đám nhao nhao dừng bước, đứng tại chỗ, cho dù là xa vài trăm thước vẻ mặt cũng kinh ngạc, tràn ngập khiếp sợ, khó có thể tin được.
- Đây là Thanh Lan cổ mộc sao?
Sở Mộ dừng bước ở vị trí cách đại thụ chừng ba mươi thước, ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử co rút lại, vẻ mặt sợ hãi, thán phục, miệng nói nhỏ.
GIống như Sở Mộ, những đệ tử khác cũng đều hiện lên vẻ sợ hãi, thán phục và cảm khái như vậy.
- Hiện tại nên chờ đợi Thanh Lan thánh quả xuất hiện thôi.
Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ lần nữa khởi hành, nhanh chóng tới gần Thanh Lan cổ mộc.
Những người khác cũng có suy nghĩ giống như Sở Mộ, trước sau khởi hành, phía sau tiếp nối phía trước giống như sợ rớt lại phía sau, đều đi về phía Thanh Lan cổ mộc, sợt rớt lại phía sau, Thanh Lan thánh quả sẽ rơi vào trong tay người khác vậy.
Đột nhiên khóe mắt Sở Mộ thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, đang nhanh chóng bay tới, mang theo một cỗ phong mang không cách nào thu liễm, đây chính là Tiêu Thiên Phong.
- Sở Mộ.
Tiêu Thiên Phong cũng nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt xuất hiện nụ cười, nhanh chóng chạy về phía Sở Mộ, tốc độ cực nhanh, giống như là một mũi tên, những nơi hắn đi qua, cổ xanh đều bị ép xuống.
- Ngươi tới rồi.
Sở Mộ mỉm cười nói với Tiêu Thiên Phong, nhẹ giọng hỏi:
- Thu hoạch thế nào?
- Hơi có thu hoạch.
Khóe miệng Tiêu Thiên Phong khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói, hai mắt có tinh mang sắc bén lập lòe, nhìn vào trên người Sở Mộ, hiện lên chút kinh ngạc:
- Thu hoạch của ngươi không ngờ cũng không tệ, tu vi lại đạt tới đỉnh phong.
Sở Mộ nhìn Tiêu Thiên Phong, phát hiện ra tu vi Tiêu Thiên Phong cũng đạt tới cửu đoạn đỉnh phong.
- Ồ?
- Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao ta không có cách nào tới gần?
Các loại tiếng kinh hô vang lên, kinh động hai người Sở Mộ, hai người nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy một ít đệ tử tinh anh ý đồ tới gần Thanh Lan cổ mộc, nhưng mà giống như là bị một bức tường vô hình ngăn cản, khi tới khoảng cách chừng năm mươi thước với Thah Lan cổ mộc đã phải dừng lại, không có cách nào tiếp tục đi tới.
Vừa vặn, phạm vi năm mươi thước này đúng là phạm vi lan tràn cực hạn của nhánh cây Thanh Lan cổ mộc, dường như Thanh Lan cổ mộc có ý thức, ngăn cản người khác tới gần.
- Sở sư đệ, Tiêu sư đệ...
Một tiếng kêu giống như kim loại vang lên sau lưng cách đó không xa, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong nhìn lại, rõ ràng là đám người Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, trừ bọn họ bên ngoài ra, còn có ba người Tạ Xuân Lôi, đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái.
- Nhị sư huynh, tam sư huynh.
Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong gật đầu với mọi người
- Ồ, hai người các ngươi... Không ngờ đều đạt tới cửu đoạn đỉnh phong...
Hai mắt Vũ Văn Minh Hóa trợn lên, thấp giọng hô, trên mặt xuất hiện vui vẻ, nói:
- Được rồi, thực lực các ngươi bây giờ có lẽ so với trước càng thêm lợi hại hơn không ít, như vậy chúng ta càng có cơ hội tranh đoạt được Thanh Lan thánh quả.
Sở Mộ phát hiện, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, hai người này tuy rằng vẫn còn ở cửu đoạn đỉnh phong, nhưng mà so với trước khi tới đây, khí tức càng thêm tinh thuần. Hiển nhiên tiến vào trong Thanh Lan hư cảnh, hai người bọn họ cũng có thu hoạch, hắn lại nhìn về phía đám người Tạ Xuân Lôi, phát hiện ra khí tức chấn động của bọn họ cũng hùng hậu, tinh thuần hơn trước đó không ít.
- Không có gặp được đại sư huynh sao?
Sở Mộ sau khi đảo qua mọi người, khẽ cau mày, hỏi.
- Không có, nhưng mà dùng tu vi và kiếm thuật của đại sư huynh, chắc có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vũ Văn Minh Hóa nói.
Sở Mộ đang muốn nói gì nữa, một đạo thân ảnh đã hiện lên trong tầm mắt hắn, hắn nhìn lại, lập tức nhìn thấy Ngụy Hồng và mười hai đệ tử Thanh Lan kiếm phái đang đứng ở một chỗ, ánh mắt sắc bén mang theo vẻ nghiền ngẫm đảo qua chung quanh.
- CÁc ngươi phải chú ý người này, hắn gọi là Ngụy Hồng, là người chấp hành ngầm lần này của Thanh Lan kiếm phái.
Sở Mộ thấp giọng nói làm cho đám người Vũ Văn Hóa Minh có thể nghe được rõ ràng:
- Lần này âm mưu của Thanh Lan kiếm phái là muốn đem đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái giết chết toàn bộ, để cho chủ lực trẻ tuổi của hai đại kiếm phái chết ở trong Thanh Lan hư cảnh này.
Bình luận facebook