Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Đại hồi khí hoàn và đại chỉ huyết hoàn hoàn toàn là phiên bản thăng cấp của hồi khí hoàn và chỉ huyết hoàn, hiệu quả tự nhiên cũng tốt hơn nhiều, tác dụng càng lớn, giá trị cũng càng cao, nhưng mà chính thức khiến cho Sở Mộ cảm thấy mừng rỡ chính là kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm hỏa hệ cùng với ngụy kiếm khí.
- Ngụy Hỏa mãng kiếm...
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào từng chữ trên ngụy kiếm khí, thì thào:
- Xem ra đây chính là kiếm khí dựa vào hỏa mãng kiếm khí mà phỏng chế ra. Không tệ, trước kia ta đã từng luyện qua song kiếm thuật, đợi sau khi trở về kiếm phái, rút một đoạn thời gian ngắn ôn qua một chút, đem song kiếm thuật tu luyện tới thành thục, tinh thông, như vậy về sau ta có thể sử dụng hai loại kiếm thuật đối địch.
- Về phần kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm hỏa hệ này đối với ta không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng mà trước tiên cứ giữ lại, nói không chừng về sau lại có tác dụng a.
Kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm, giá trị vượt xa xa hoàng cấp trung phẩm, cho dù là trong Thanh Phong kiếm phái, kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm cũng không gặp nhiều. Bất kể là cống hiến cho Thanh Phong kiếm phái hay là cống hiến cho gia tộc, hoặc là trước tiên giữ lại cho bản thân mình đều là lựa chọn không tệ.
Tiện tay đánh ra mấy đạo kiếm khí, thoáng làm quen với Ngụy Hỏa mãng kiếm trong tay, thu kiếm vào vỏ, lại buộc kiếm lên sau lưng, lại cất kỹ toàn bộ những vật khác, tay nắm ngụy Thanh Phong kiếm của bản thân, nhanh chóng đi về phía Thanh Lan cổ mộc.
Mục tiêu của Sở Mộ là cái sừng của Khô Mộc giác mãng đã bị hai người bọn hắn đánh cho trọng thương. Thân pháp được thi triển, nhanh chóng phóng về phía Thanh Lan cổ mộc, cẩn thận quét mắt nhìn một vòng, Sở Mộ lập tức phát hiện ra Khô Mộc giác mãng đang nằm bẹp trên một cành cây.
Khô Mộc giác mãng thoạt nhìn vô cùng thê thảm, trên người có ba bốn chỗ bị tàn phá giống như cái động, bị kiếm khí của Sở Mộ và Ngụy Hồng đả thương, còn có hơn mười miệng vết thương, nhìn thấy mà giật mình, miệng vết thương còn có dấu vết bị đốt chays. Nhưng mà Sở Mộ vẫn có thể cảm nhận được khí tức yếu ớt từ trên người Khô Mộc giác mãng, chứng tỏ đầu Khô Mộc giác mãng này còn chưa hoàn toàn tử vong.
- Sinh mệnh lực thật cường đại, khiến cho người ta thán phục, sợ hãi a.
Sở Mộ thầm than một tiếng, càng là hung thú lợi hại, sinh mệnh lực của bọn chúng càng thêm cường ngạnh.
Hắn xuất kiếm, một tiếng ầm vang xuất hiện, chém ra một đạo kiếm khí, phốc một tiếng, thân thể Khô Mộc giác mãng bị đánh bay, đồng thời một ngụm nọc độc màu xanh lá như mũi tên phóng về phía Sở Mộ. Nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa, còn chưa bắn tới Sở Mộ đã rơi xuống đất, tạo thành một cái hố to trên mặt đất khô cằn.
- Thực sự là thứ đồ vật giảo hoạt, hung tàn.
Sở Mộ hơi kinh hãi, cũng may hắn đủ cảnh giác, trước tiên phát ra kiếm khí thăm dò, nếu không một khi tới gần rất có thể sẽ bị phản công, loại kịch độc này một khi dính vào thân thể, chỉ sợ bản thân hắn cũng phải tử vong.
Lần nữa chém ra mấy đạo kiếm khí, toàn bộ đều đánh trúng thân thể Khô Mộc giác mãng, đập khiến cho Khô Mộc giác mãng liên tục bay ngược về phía sau, lại đập xuống phía dưới, hoàn toàn không có bất kỳ động tác gì khác, một tia khí tức lưu lại trước đó cũng hoàn toàn bị chôn vùi.
Xác nhận đầu Khô Mộc giác mãng này rốt cuộc cũng tử vong, Sở Mộ mới yên tâm tới gần, chỉ là hắn vẫn cảnh giác cao độ như cũ.
Nhìn chằm chằm vào cái sừng trên trán Khô Mộc giác mãng, Sở Mộ huy động kiếm, giống như là điêu khắc, dọc bốn phía chiếc sừng trên trán Khô Mộc giác mãng, mổ cái sừng này ra, mũi kiếm nhẹ nhàng nhảy lên, cái sừng rơi vào trong tay Sở Mộ.
Cái sừng này không lớn, dài và to chừng ngón tay cái, bên trên không có chút máu tươi nào, điều này cũng chứng minh năng lực khống chế kiếm không gì sánh nổi của Sở Mộ. Nhìn cái sừng này Sở Mộ cũng không nhìn ra bất luận thứ gì, nhưng mà Ngụy Hồng đã nói như vậy, hẳn là có chỗ căn cứ, đợi sau khi trở về kiếm phái, hắn lại kiểm tra điển tịch tương quan một chút, có lẽ sẽ biết rõ.
Gói kỹ cái sừng rồi bỏ vào trong ngực, đảo qua thi thể Khô Mộc giác mãng, vốn thân thể loại hung thú cao cấp này rất có giá trị, nhất là bộ da nó, cứng cỏi vô cùng, có thể chế tác thành nội giáp.... Nhưng mà đầu Khô Mộc giác mãng này thực sự đã bị tổn thương quá nặng, da cũng bị phá vỡ, không còn có bao nhiêu tác dụng, Sở Mộ tự nhiên cũng không muốn tốn tâm tư đi lột da nó.
Mà lúc này dị biến lại xảy ra.
Chỉ thấy gốc Thanh Lan cổ mộc trụi lủi đột nhiên run lên, khiến cho mặt đất chung quanh chấn động, phát ra tiếng vang âm ầm, thoáng cái hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tiếp theo chỉ thấy trong lúc Thanh Lan cổ mộc chấn động, không ngờ lại nhanh chóng rút ngắn, thu nhỏ lại, chỉ bất quá trong vòng mấy hô hấp, vốn có độ cao ba mươi thước, co rút lại còn hai mươi thước, tiếp đó nhanh chóng co rút lại còn mười thước.
Chỉ chốc lát sau dưới ánh mắt mọi người cả gốc Thanh Lan cổ mộc cực lớn co lại nhỏ như ngón tay cái, sưu một tiếng chui vào trong mặt đất màu đen khô cằn phía dưới, biến mất không thấy gì nữa, ngay cả một chút dấu vết cũng không có để lại.
- Chuyện này...
Sở Mộ cùng với những người khác lúc này đều rung động không thôi.
Bất kể là lúc xuất hiện hay biến mất, phương thức của Thanh Lan cổ mộc đều khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ vạn phần, cảm giác giống như là pháp thuật vậy, không thể nào tưởng tượng nổi, hoàn toàn vượt quá nhận thức của bọn họ.
Nếu không phải có chỗ thu hoạch và thi thể bốn phía, chỉ sợ tất cả đều cho rằng tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, giống như là nằm mơ vậy.
Thở ra một ngụm trọc khí, Sở Mộ thu hồi ánh mắt, rung động trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, tiếp đó hắn nhìn về phía đám người Tiêu Thiên phong, bước đi qua.
Ngụy Hồng đã chết, đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái cũng bị giết chết toàn bộ. Trong cả Thanh Lan hư cảnh cũng chỉ còn lại những đệ tử còn sống của Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái, nhưng mà Thanh Lan hư cảnh vẫn chưa phong bế, chuyện này đồng nghĩa với việc bọn họ có thể liên thủ tạo thành một chi đội ngũ, quét ngang cả Thanh Lan hư cảnh, đem cơ hồ tất cả những vật có giá trị mang ra ngoài.
Thắng và thua, sống và chết, có đôi khi lại đơn giản, trực tiếp như vậy.
Ầm ầm.
Thanh Lan sơn lại một lần nữa kịch liệt chán động, giống như là núi lở.
Tiếp theo, ba đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong chủ điện Thanh Phong kiếm phái đi ra, dọc theo đường núi gập nghềnh đi vào chỗ sâu trong Thanh Lan sơn, lần nữa đi vào trong một cái sơn cốc nhỏ.
- La trưởng lão, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Ba trưởng lão của Thanh Thủy kiếm phái cũng nhanh chóng tới đây, thủ trưởng lão lập tức chắp tay cười ha hả rồi nói với ba vị trưởng lão của Thanh Phong kiếm phái.
- Diêu trưởng lão.
La trưởng lão cũng vui vẻ đáp lễ.
- Ngụy Hỏa mãng kiếm...
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào từng chữ trên ngụy kiếm khí, thì thào:
- Xem ra đây chính là kiếm khí dựa vào hỏa mãng kiếm khí mà phỏng chế ra. Không tệ, trước kia ta đã từng luyện qua song kiếm thuật, đợi sau khi trở về kiếm phái, rút một đoạn thời gian ngắn ôn qua một chút, đem song kiếm thuật tu luyện tới thành thục, tinh thông, như vậy về sau ta có thể sử dụng hai loại kiếm thuật đối địch.
- Về phần kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm hỏa hệ này đối với ta không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng mà trước tiên cứ giữ lại, nói không chừng về sau lại có tác dụng a.
Kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm, giá trị vượt xa xa hoàng cấp trung phẩm, cho dù là trong Thanh Phong kiếm phái, kiếm khí quyết hoàng cấp thượng phẩm cũng không gặp nhiều. Bất kể là cống hiến cho Thanh Phong kiếm phái hay là cống hiến cho gia tộc, hoặc là trước tiên giữ lại cho bản thân mình đều là lựa chọn không tệ.
Tiện tay đánh ra mấy đạo kiếm khí, thoáng làm quen với Ngụy Hỏa mãng kiếm trong tay, thu kiếm vào vỏ, lại buộc kiếm lên sau lưng, lại cất kỹ toàn bộ những vật khác, tay nắm ngụy Thanh Phong kiếm của bản thân, nhanh chóng đi về phía Thanh Lan cổ mộc.
Mục tiêu của Sở Mộ là cái sừng của Khô Mộc giác mãng đã bị hai người bọn hắn đánh cho trọng thương. Thân pháp được thi triển, nhanh chóng phóng về phía Thanh Lan cổ mộc, cẩn thận quét mắt nhìn một vòng, Sở Mộ lập tức phát hiện ra Khô Mộc giác mãng đang nằm bẹp trên một cành cây.
Khô Mộc giác mãng thoạt nhìn vô cùng thê thảm, trên người có ba bốn chỗ bị tàn phá giống như cái động, bị kiếm khí của Sở Mộ và Ngụy Hồng đả thương, còn có hơn mười miệng vết thương, nhìn thấy mà giật mình, miệng vết thương còn có dấu vết bị đốt chays. Nhưng mà Sở Mộ vẫn có thể cảm nhận được khí tức yếu ớt từ trên người Khô Mộc giác mãng, chứng tỏ đầu Khô Mộc giác mãng này còn chưa hoàn toàn tử vong.
- Sinh mệnh lực thật cường đại, khiến cho người ta thán phục, sợ hãi a.
Sở Mộ thầm than một tiếng, càng là hung thú lợi hại, sinh mệnh lực của bọn chúng càng thêm cường ngạnh.
Hắn xuất kiếm, một tiếng ầm vang xuất hiện, chém ra một đạo kiếm khí, phốc một tiếng, thân thể Khô Mộc giác mãng bị đánh bay, đồng thời một ngụm nọc độc màu xanh lá như mũi tên phóng về phía Sở Mộ. Nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa, còn chưa bắn tới Sở Mộ đã rơi xuống đất, tạo thành một cái hố to trên mặt đất khô cằn.
- Thực sự là thứ đồ vật giảo hoạt, hung tàn.
Sở Mộ hơi kinh hãi, cũng may hắn đủ cảnh giác, trước tiên phát ra kiếm khí thăm dò, nếu không một khi tới gần rất có thể sẽ bị phản công, loại kịch độc này một khi dính vào thân thể, chỉ sợ bản thân hắn cũng phải tử vong.
Lần nữa chém ra mấy đạo kiếm khí, toàn bộ đều đánh trúng thân thể Khô Mộc giác mãng, đập khiến cho Khô Mộc giác mãng liên tục bay ngược về phía sau, lại đập xuống phía dưới, hoàn toàn không có bất kỳ động tác gì khác, một tia khí tức lưu lại trước đó cũng hoàn toàn bị chôn vùi.
Xác nhận đầu Khô Mộc giác mãng này rốt cuộc cũng tử vong, Sở Mộ mới yên tâm tới gần, chỉ là hắn vẫn cảnh giác cao độ như cũ.
Nhìn chằm chằm vào cái sừng trên trán Khô Mộc giác mãng, Sở Mộ huy động kiếm, giống như là điêu khắc, dọc bốn phía chiếc sừng trên trán Khô Mộc giác mãng, mổ cái sừng này ra, mũi kiếm nhẹ nhàng nhảy lên, cái sừng rơi vào trong tay Sở Mộ.
Cái sừng này không lớn, dài và to chừng ngón tay cái, bên trên không có chút máu tươi nào, điều này cũng chứng minh năng lực khống chế kiếm không gì sánh nổi của Sở Mộ. Nhìn cái sừng này Sở Mộ cũng không nhìn ra bất luận thứ gì, nhưng mà Ngụy Hồng đã nói như vậy, hẳn là có chỗ căn cứ, đợi sau khi trở về kiếm phái, hắn lại kiểm tra điển tịch tương quan một chút, có lẽ sẽ biết rõ.
Gói kỹ cái sừng rồi bỏ vào trong ngực, đảo qua thi thể Khô Mộc giác mãng, vốn thân thể loại hung thú cao cấp này rất có giá trị, nhất là bộ da nó, cứng cỏi vô cùng, có thể chế tác thành nội giáp.... Nhưng mà đầu Khô Mộc giác mãng này thực sự đã bị tổn thương quá nặng, da cũng bị phá vỡ, không còn có bao nhiêu tác dụng, Sở Mộ tự nhiên cũng không muốn tốn tâm tư đi lột da nó.
Mà lúc này dị biến lại xảy ra.
Chỉ thấy gốc Thanh Lan cổ mộc trụi lủi đột nhiên run lên, khiến cho mặt đất chung quanh chấn động, phát ra tiếng vang âm ầm, thoáng cái hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tiếp theo chỉ thấy trong lúc Thanh Lan cổ mộc chấn động, không ngờ lại nhanh chóng rút ngắn, thu nhỏ lại, chỉ bất quá trong vòng mấy hô hấp, vốn có độ cao ba mươi thước, co rút lại còn hai mươi thước, tiếp đó nhanh chóng co rút lại còn mười thước.
Chỉ chốc lát sau dưới ánh mắt mọi người cả gốc Thanh Lan cổ mộc cực lớn co lại nhỏ như ngón tay cái, sưu một tiếng chui vào trong mặt đất màu đen khô cằn phía dưới, biến mất không thấy gì nữa, ngay cả một chút dấu vết cũng không có để lại.
- Chuyện này...
Sở Mộ cùng với những người khác lúc này đều rung động không thôi.
Bất kể là lúc xuất hiện hay biến mất, phương thức của Thanh Lan cổ mộc đều khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ vạn phần, cảm giác giống như là pháp thuật vậy, không thể nào tưởng tượng nổi, hoàn toàn vượt quá nhận thức của bọn họ.
Nếu không phải có chỗ thu hoạch và thi thể bốn phía, chỉ sợ tất cả đều cho rằng tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, giống như là nằm mơ vậy.
Thở ra một ngụm trọc khí, Sở Mộ thu hồi ánh mắt, rung động trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, tiếp đó hắn nhìn về phía đám người Tiêu Thiên phong, bước đi qua.
Ngụy Hồng đã chết, đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái cũng bị giết chết toàn bộ. Trong cả Thanh Lan hư cảnh cũng chỉ còn lại những đệ tử còn sống của Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái, nhưng mà Thanh Lan hư cảnh vẫn chưa phong bế, chuyện này đồng nghĩa với việc bọn họ có thể liên thủ tạo thành một chi đội ngũ, quét ngang cả Thanh Lan hư cảnh, đem cơ hồ tất cả những vật có giá trị mang ra ngoài.
Thắng và thua, sống và chết, có đôi khi lại đơn giản, trực tiếp như vậy.
Ầm ầm.
Thanh Lan sơn lại một lần nữa kịch liệt chán động, giống như là núi lở.
Tiếp theo, ba đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong chủ điện Thanh Phong kiếm phái đi ra, dọc theo đường núi gập nghềnh đi vào chỗ sâu trong Thanh Lan sơn, lần nữa đi vào trong một cái sơn cốc nhỏ.
- La trưởng lão, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Ba trưởng lão của Thanh Thủy kiếm phái cũng nhanh chóng tới đây, thủ trưởng lão lập tức chắp tay cười ha hả rồi nói với ba vị trưởng lão của Thanh Phong kiếm phái.
- Diêu trưởng lão.
La trưởng lão cũng vui vẻ đáp lễ.
Bình luận facebook