Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
Cho dù biết rõ đây là bảo vật gì, nhưng mà điển tịch kia ghi lại quá ít, Sở Mộ cũng không biết nên sử dụng thứ này thế nào. Cẩn thận nghiên cứu một lát, chỉ thấy ở phía trên, tất cả đường vân dường như đều có cùng khởi điểm và tận cùng, khảm nạm một khỏa tinh thạch nhỏ màu xám to như hạt đậu, nhưng mà không có biện pháp nào khác để tìm hiểu, Sở Mộ chỉ có thể quay người nhìn về phía người áo bạc, chờ đợi người áo bạc thu công lại rồi thỉnh giáo.
Đủ loại đấu tranh và giãy dụa trong lòng hắn đều bị người mặc áo bào màu bạc kia biết rõ, mãi tới khi Sở Mộ chém đứt đấu tranh, do dự trong lòng, người mặc áo bào màu bạc mới chính thức yên lòng. Chuyên tâm luyện hóa dược lực. Nếu không coi như dùng sở học đặc thù curah ắn có thể suy tính ra một ít chuyện người bình thường không có cách nào biết được, dưới tình huống bị thương nặng, hắn cũng không dám hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Sự thực chứng minh, tất cả suy đoán của hắn đều là chính xác.
Lại qua một lát sau, người mặc áo bào màu bạc mở hai mắt ra, điều tức hoàn tất, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hắn cầm kiếm rồi đứng dậy, thu kiếm vào vỏ, ánh mắt nhìn vào trên người Sở Mộ, tràn ngập tiếu ý:
- Đa tạ tiểu huynh đệ, nếu không thì muốn giết tên này không biết phải chờ tới khi nào.
- Oản luân không gian này nên sử dụng thế nào?
Sở Mộ gật đầu, cũng không có vì tu vi chênh lệch mà sợ hãi, câu thúc. Ngược lại hắn vô cùng thảm nhiên hỏi.
Hắn đối với quan kiếm thuật của mình vô cùng nắm chắc, mà người mặc áo bạc này hiển nhiên cũng cực kỳ nắm chắc với sở học mình, song phương đều biểu hiện vô cùng thản nhiên.
- Oản luân không gian, chỉ cần dùng máu tươi mình nhỏ vào trên bề mặt nó, sau khi được hấp thu là có thể thành lập liên hệ, lại dùng tinh thần lạc ấn của bản thân nhập vào trong đó để nhận chủ là có thể sử dụng.
Người mặc áo bạc giải thích, lúc này Sở Mộ trích một giọt máu từ trên ngón tay mình nhỏ vào trên oản luân. Máu tươi lập tức được đường vân trên oản luân hấp thu, biến mất không thấy gì nữa. Kế tiếp Sở Mộ tập trung tinh thần, ý niệm giống như xuyên thấu không gian, rơi vào trên oản luân, thoáng cái như tiến vào bên trong. Hắn chỉ cảm thấy tinh thần mình dường như tiến vào một phiến hư không khác, vô cùng kỳ lạ. Giữa oản luân và hắn dường như cũng xuất hiện một tia liên quan mật thiết, giống như là thân nhân vậy.
Người mặc áo bạc trợn mắt há hốc mồm, hắn bất ngờ vì không ngờ Sở Mộ lại có thể mau chóng khiến cho oản luân không gian nhận chủ. Hắn khẽ cười khổ một tiếng rồi nói:
- Dưới tình huống bình thường chỉ có tu vi đạt tới Hóa Khí cảnh mới có thể khiến cho oản luân không gian nhận chủ. Không ngờ tới tiểu huynh đệ chỉ là Kiếm Khí cảnh thập đoạn đã có thể làm được chuyện này.
Sở Mộ nghe vậy hơi kinh hãi, ánh mắt chợt thản nhiên nhìn thẳng về phía người mặc áo bào màu bạc, chuyện này khiến cho trong mắt người mặc áo bào màu bạc hiện lên vẻ thưởng thức. Kiếm giả Kiếm Khí cảnh bình thường không có cách nào làm được điểm này a, cũng không có tâm tính như vậy.
- Ngươi quả nhiên không giống bình thường. Tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?
Người mặc áo bào màu bạc tiếp tục hỏi, vẻ mặt mỉm cười, ngữ khí càng thêm ôn hòa.
- Sở Mộ.
- Ta gọi là Gia Cát Minh, hôm nay chém giết tiểu tử Huyết Kiếm Lâu này Sở huynh đệ có công lao đầu a.
Gia Cát Minh cười nói:
- Chỉ là Sở sư huynh cũng không phải là đệ tử kiếm phủ, công lao này cũng không có cách nào nhận được khen thưởng. Nhưng ta cũng sẽ không khiến Sở huynh đệ chịu thiệt.
- Kiếm phủ?
Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ khó hiểu, hắn chỉ nghe nói qua kiếm phái và Ly Châu kiếm viện, lại chưa từng nghe nói qua kiếm phủ.
- Kiếm phủ là đại môn kiếm phủ, là nơi thiên tài Kiếm giả trong Đại Khôn vương triều hội tụ, so với kiếm viện còn cao cấp hơn. Ta thấy Sở sư huynh tuổi không lớn lắm đã có tu vi này. Nếu như có cơ hội tiến vào kiếm phủ, được bồi dưỡng, đến lúc đó Sở huynh đệ sẽ chính thức hiểu rõ.
Gia Cát Minh cũng không có giải thích quá nhiều về kiếm phủ, mà chuyển chủ đề:
- Kiếm khí và thân phận lệnh bài của thành viên Huyết Kiếm lâu này ta phải mang về kiếm phủ nộp lên trên, đó là chứng minh hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa kiếm khí này cũng không thích hợp với Sở huynh đệ. Mang theo trên người vạn nhất gặp phải cá lọt lưới của Huyết Kiếm lâu, chỉ sợ sẽ mang tới tai bay vạ gió cho huynh đệ. Kính mong Sở huynh đệ kiểm tra Oản luân trên tay một chút, tìm xem có lệnh bài thân phận của người này hay không.
Sở Mộ gật đầu, tinh thần đồng bồ với oản luân không gian, có quan hệ mật thiết, trong nháy mắt dũng mãnh tiến vào trong tinh thạch màu xám kia. Tất cả mọi thứ trong oản luân không gian đều hiện lên trong đầu hắn.
Bên trong đại khái là một không gian lớn chừng một thước vuông, ở trong đó có một ít thứ được để ngay ngắn rõ ràng, Sở Mộ cẩn thận đảo qua, có linh thạch, có bình sứ cùng với một khối lệnh bài đen kịt lớn chừng một bàn tay cùng với một ít y phục màu đen.
Ý niệm khẽ động, khối lệnh bài màu đen kia xuất hiện trên bàn tay hắn, phóng ra một cỗ chấn động tà ác yếu ớt.
- Đúng rồi, đây là lệnh bài thân phận của tiểu tử này.
Người mặc áo bạc vui vẻ, chỉ là hắn cũng không có ra tay cướp đoạt. Bàn tay Sở Mộ nhẹ nhàng run lên, ném lệnh bài về phía người mặc áo bào màu bạc. Người mặc áo bào màu bạc tiếp lấy, nhìn qua, vội vàng thu vào trong oản luân không gian, tiếp đó bàn tay chộp về hư không một cái, thanh trường kiến màu đen kịt dưới mặt đất rơi vào trong tay hắn, lại được hắn thu thập vào trong oản luân không gian:
- Kiếm khí này chính là trung phẩm kiếm khí, giá trị khongo thấp, bất quá linh thạch ta mang ở đây không nhiều lắm, ta sẽ đưa cho Sở huynh đệ hết. Hy vọng sau khi Sở huynh đệ tấn chức Hóa Khí cảnh có trợ giúp với huynh đệ.
Nói xong, Gia Cát Minh lục tục lấy ra hơn mười khối linh thạch, từng khối bay về phía Sở Mộ, trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ mừng rỡ, cũng không có từ chối mà đem hơn mười khối linh thạch thu thập vào trong oản luân không gian.
- Hơn mười khối linh thạch hạ phẩm, tự nhiên kém một trung phẩm kiếm khí, nhưng mà hiện tại ta quả thực không thể lấy ra được những đồ vật nào có giá trị nữa.
Gia Cát Minh dường như có chút ngại ngùng nói:
- Như vậy coi như là Gia Cát Minh ta thiếu nợ Sở huynh đệ một ân tình. Ngày sau có thể tới Đại Khôn kiếm phủ tìm ta, chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, ta quyết không chối từ.
Sở Mộ gật đầu, kỳ thực hắn thu hoạch được oản luân không gian cùng với tất cả những thứ bên trong, lại đạt được hơn mười khối linh thạch hạ phẩm cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi. Cho dù đối phương cố cho kiếm khí kia hiện tại hắn cũng dùng không nổi. Cho dù là sau này, chỉ sợ cũng không thích hợp. Hơn nữa đúng như lời Gia Cát Minh nói, mang theo trên người, cho dù là đặt trong oản luân không gian, không chừng một ngày nào đó sẽ mang tới phiền toái không đáng có cho hắn.
Đủ loại đấu tranh và giãy dụa trong lòng hắn đều bị người mặc áo bào màu bạc kia biết rõ, mãi tới khi Sở Mộ chém đứt đấu tranh, do dự trong lòng, người mặc áo bào màu bạc mới chính thức yên lòng. Chuyên tâm luyện hóa dược lực. Nếu không coi như dùng sở học đặc thù curah ắn có thể suy tính ra một ít chuyện người bình thường không có cách nào biết được, dưới tình huống bị thương nặng, hắn cũng không dám hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Sự thực chứng minh, tất cả suy đoán của hắn đều là chính xác.
Lại qua một lát sau, người mặc áo bào màu bạc mở hai mắt ra, điều tức hoàn tất, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hắn cầm kiếm rồi đứng dậy, thu kiếm vào vỏ, ánh mắt nhìn vào trên người Sở Mộ, tràn ngập tiếu ý:
- Đa tạ tiểu huynh đệ, nếu không thì muốn giết tên này không biết phải chờ tới khi nào.
- Oản luân không gian này nên sử dụng thế nào?
Sở Mộ gật đầu, cũng không có vì tu vi chênh lệch mà sợ hãi, câu thúc. Ngược lại hắn vô cùng thảm nhiên hỏi.
Hắn đối với quan kiếm thuật của mình vô cùng nắm chắc, mà người mặc áo bạc này hiển nhiên cũng cực kỳ nắm chắc với sở học mình, song phương đều biểu hiện vô cùng thản nhiên.
- Oản luân không gian, chỉ cần dùng máu tươi mình nhỏ vào trên bề mặt nó, sau khi được hấp thu là có thể thành lập liên hệ, lại dùng tinh thần lạc ấn của bản thân nhập vào trong đó để nhận chủ là có thể sử dụng.
Người mặc áo bạc giải thích, lúc này Sở Mộ trích một giọt máu từ trên ngón tay mình nhỏ vào trên oản luân. Máu tươi lập tức được đường vân trên oản luân hấp thu, biến mất không thấy gì nữa. Kế tiếp Sở Mộ tập trung tinh thần, ý niệm giống như xuyên thấu không gian, rơi vào trên oản luân, thoáng cái như tiến vào bên trong. Hắn chỉ cảm thấy tinh thần mình dường như tiến vào một phiến hư không khác, vô cùng kỳ lạ. Giữa oản luân và hắn dường như cũng xuất hiện một tia liên quan mật thiết, giống như là thân nhân vậy.
Người mặc áo bạc trợn mắt há hốc mồm, hắn bất ngờ vì không ngờ Sở Mộ lại có thể mau chóng khiến cho oản luân không gian nhận chủ. Hắn khẽ cười khổ một tiếng rồi nói:
- Dưới tình huống bình thường chỉ có tu vi đạt tới Hóa Khí cảnh mới có thể khiến cho oản luân không gian nhận chủ. Không ngờ tới tiểu huynh đệ chỉ là Kiếm Khí cảnh thập đoạn đã có thể làm được chuyện này.
Sở Mộ nghe vậy hơi kinh hãi, ánh mắt chợt thản nhiên nhìn thẳng về phía người mặc áo bào màu bạc, chuyện này khiến cho trong mắt người mặc áo bào màu bạc hiện lên vẻ thưởng thức. Kiếm giả Kiếm Khí cảnh bình thường không có cách nào làm được điểm này a, cũng không có tâm tính như vậy.
- Ngươi quả nhiên không giống bình thường. Tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?
Người mặc áo bào màu bạc tiếp tục hỏi, vẻ mặt mỉm cười, ngữ khí càng thêm ôn hòa.
- Sở Mộ.
- Ta gọi là Gia Cát Minh, hôm nay chém giết tiểu tử Huyết Kiếm Lâu này Sở huynh đệ có công lao đầu a.
Gia Cát Minh cười nói:
- Chỉ là Sở sư huynh cũng không phải là đệ tử kiếm phủ, công lao này cũng không có cách nào nhận được khen thưởng. Nhưng ta cũng sẽ không khiến Sở huynh đệ chịu thiệt.
- Kiếm phủ?
Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ khó hiểu, hắn chỉ nghe nói qua kiếm phái và Ly Châu kiếm viện, lại chưa từng nghe nói qua kiếm phủ.
- Kiếm phủ là đại môn kiếm phủ, là nơi thiên tài Kiếm giả trong Đại Khôn vương triều hội tụ, so với kiếm viện còn cao cấp hơn. Ta thấy Sở sư huynh tuổi không lớn lắm đã có tu vi này. Nếu như có cơ hội tiến vào kiếm phủ, được bồi dưỡng, đến lúc đó Sở huynh đệ sẽ chính thức hiểu rõ.
Gia Cát Minh cũng không có giải thích quá nhiều về kiếm phủ, mà chuyển chủ đề:
- Kiếm khí và thân phận lệnh bài của thành viên Huyết Kiếm lâu này ta phải mang về kiếm phủ nộp lên trên, đó là chứng minh hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa kiếm khí này cũng không thích hợp với Sở huynh đệ. Mang theo trên người vạn nhất gặp phải cá lọt lưới của Huyết Kiếm lâu, chỉ sợ sẽ mang tới tai bay vạ gió cho huynh đệ. Kính mong Sở huynh đệ kiểm tra Oản luân trên tay một chút, tìm xem có lệnh bài thân phận của người này hay không.
Sở Mộ gật đầu, tinh thần đồng bồ với oản luân không gian, có quan hệ mật thiết, trong nháy mắt dũng mãnh tiến vào trong tinh thạch màu xám kia. Tất cả mọi thứ trong oản luân không gian đều hiện lên trong đầu hắn.
Bên trong đại khái là một không gian lớn chừng một thước vuông, ở trong đó có một ít thứ được để ngay ngắn rõ ràng, Sở Mộ cẩn thận đảo qua, có linh thạch, có bình sứ cùng với một khối lệnh bài đen kịt lớn chừng một bàn tay cùng với một ít y phục màu đen.
Ý niệm khẽ động, khối lệnh bài màu đen kia xuất hiện trên bàn tay hắn, phóng ra một cỗ chấn động tà ác yếu ớt.
- Đúng rồi, đây là lệnh bài thân phận của tiểu tử này.
Người mặc áo bạc vui vẻ, chỉ là hắn cũng không có ra tay cướp đoạt. Bàn tay Sở Mộ nhẹ nhàng run lên, ném lệnh bài về phía người mặc áo bào màu bạc. Người mặc áo bào màu bạc tiếp lấy, nhìn qua, vội vàng thu vào trong oản luân không gian, tiếp đó bàn tay chộp về hư không một cái, thanh trường kiến màu đen kịt dưới mặt đất rơi vào trong tay hắn, lại được hắn thu thập vào trong oản luân không gian:
- Kiếm khí này chính là trung phẩm kiếm khí, giá trị khongo thấp, bất quá linh thạch ta mang ở đây không nhiều lắm, ta sẽ đưa cho Sở huynh đệ hết. Hy vọng sau khi Sở huynh đệ tấn chức Hóa Khí cảnh có trợ giúp với huynh đệ.
Nói xong, Gia Cát Minh lục tục lấy ra hơn mười khối linh thạch, từng khối bay về phía Sở Mộ, trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ mừng rỡ, cũng không có từ chối mà đem hơn mười khối linh thạch thu thập vào trong oản luân không gian.
- Hơn mười khối linh thạch hạ phẩm, tự nhiên kém một trung phẩm kiếm khí, nhưng mà hiện tại ta quả thực không thể lấy ra được những đồ vật nào có giá trị nữa.
Gia Cát Minh dường như có chút ngại ngùng nói:
- Như vậy coi như là Gia Cát Minh ta thiếu nợ Sở huynh đệ một ân tình. Ngày sau có thể tới Đại Khôn kiếm phủ tìm ta, chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, ta quyết không chối từ.
Sở Mộ gật đầu, kỳ thực hắn thu hoạch được oản luân không gian cùng với tất cả những thứ bên trong, lại đạt được hơn mười khối linh thạch hạ phẩm cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi. Cho dù đối phương cố cho kiếm khí kia hiện tại hắn cũng dùng không nổi. Cho dù là sau này, chỉ sợ cũng không thích hợp. Hơn nữa đúng như lời Gia Cát Minh nói, mang theo trên người, cho dù là đặt trong oản luân không gian, không chừng một ngày nào đó sẽ mang tới phiền toái không đáng có cho hắn.
Bình luận facebook