Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
Tiểu sư đệ Sở Mộ của Thanh Phong viện và Đại sư huynh Tống Quang Đào của Thanh Lan viện quyết chiến, thập đoạn trung kỳ đấu với thập đoạn đỉnh phong. Cuối cùng Sở Mộ dùng một chiêu đánh bại sát chiêu của Tống Quang Đào, tin tức này lập tức truyền khắp kiếm viện.
Trừ những người đang ra ngoài hoặc là bế quan ra, những Kiếm giả khác trong nội viện sau khi nghe được tin tức này lập tức vô cùng kinh ngạc.
Trước đó bọn họ cũng nhận được tin tức hai người này quyết chiến. Nhưng mà đó chỉ là hai đệ tử kiếm phái hạ phẩm, một có tu vi thập đoạn trung kỳ, một là tu vi thập đoạn đỉnh phong. Song phương hơn kém quá lớn, thắng bại đã rõ, cho nên có tới xem hay không cũng không quan trọng.
Hiện tại xem ra, kết quả không nằm trong dự đoán, thập đoan trung kỳ đánh bại thập đoạn đỉnh phong, đây cũng không phải là chuyện không có khả năng. Nhưng mà dưới tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người một đệ tử kiếm phái hạ phẩm.
Nếu nói là đệ tử thập đoạn trung kỳ của kiếm phái thượng phẩm, đánh bại thập đoạn đỉnh phong của kiếm phái hạ phẩm, chuyện này mặc dù khiến cho người ta kinh ngạc, nhưng mà vẫn chấp nhận được. Dù sao có thể trở thành đệ tử kiếm phái thượng phẩm, thiên phú nhất định không kém, hơn nữa nội tình của kiếm phái thượng phẩm tối thiểu cũng gấp trên trăm lần kiếm phái hạ phẩm. Đủ để đem chuyện không có khả năng hóa thành có.
- Xem ra đệ tử kiếm phái hạ phẩm này cũng có chút thực lực. Nói không chừng có thể khiến cho kiếm viện náo nhiệt hơn một chút.
- Đệ tử kiếm phái hạ phẩm này hẳn là có kỳ ngộ gì đó. Nếu không sao có thể làm được điểm này? Ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc là loại kỳ ngộ nào đây?
- Nhưng mà tu vi chỉ là thập đoạn trung kỳ, coi như có thể đánh bại thập đoạn đỉnh phong cũng chỉ là đệ tử kiếm phái hạ phẩm. Hừ, cũng là thập đoạn đỉnh phong, đệ tử kiếm phái trung phẩm mạnh hơn đệ tử kiếm phái hạ phẩm rất nhiều, chứ đừng nói là đệ tử kiếm phái thượng phẩm chúng ta.
Ở một bên khác, ba Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong dưới trướng thế tử Châu Lệnh sau khi rời khỏi đấu kiếm đài lập tức đi về phía viện của Châu lệnh, một mặt thấp giọng nghị luận
- Sở Mộ này quả thực là nhân tài, đáng để lôi kéo.
- Một kiếm đánh bại Tống Quang Đào, ta nhìn không thấu Sở Mộ này sử dụng sát chiêu kiếm thuật gì. Có lẽ chính là môn kiếm thuật cao giai mà hắn lấy ra đặt cược a.
- Chúng ta chỉ phụ trách quan sát xem có giá trị lôi kéo hay không mà thôi. Đã có giá trị, chỉ cần báo cáo là được, chuyện sau đó cũng không cần chúng ta nhúng tay.
- Ta chỉ hiếu kỳ tiểu tử này, khi tu vi hắn đạt tới thập đoạn đỉnh phong, phải chẳng có thể chống lại bán bộ Hóa khí a?
Ba người từng bước đi xa.
Cùng lúc đó có một đạo thân ảnh xinh đẹp đi về phía Thanh Phong viện.
Người này chính là Lâm Lạc Thủy, hai mắt biến ảo, có chút kinh nghi bất định, tâm tư rối bời.
Từ khi nhìn thấy Sở Mộ, suy nghĩ trong lòng nàng thay đổi tới lui, vô cùng phức tạp. Nhất là sau khi nhìn thấy Sở Mộ lại có thể đánh bại đối thủ thập đoạn đỉnh phong, nàng càng kinh ngạc vạn phần.
- Xem ra phụ thân nói đúng. Phế vật Sở gia năm đó đã không còn tồn tại.
Lâm Lạc Thủy một mặt đi về phía Thanh Phong viện, một mặt âm thầm nói:
- Thậm chí phụ thân còn không dự liệu được phế vật năm đó còn có thể tiến vào Ly Châu kiếm viện bồi dưỡng, hơn nữa còn dùng tu vi thập đoạn trung kỳ vượt qua khoảng cách đánh bại thập đoạn đỉnh phong. Thậm chí còn đánh bại dễ dàng.
- Xem ra, phế vật này... Không. Có thể đánh bại đối thủ thập đoạn đỉnh phong, đã không thể gọi hắn là phế vật nữa. Hắn nhất định có kỳ ngộ, ta phải đào móc kỳ ngộ của hắn ra, đến lúc đó đem nó trở thành của ta, thực lực của ta nhất định cũng có thể tăng cường. Đến lúc đó... Vương Lân...
Trong mắt Lâm Lạc Thủy toát ra hận ý và sát cơ kinh người:
- Ta nhất định sẽ cho ngươi biết, sau khi chiếm hữu thân thể của ta lại vứt bỏ ta sẽ có hậu quả thế nào. Ta muốn ngươi sống không bằng chết.
Thở dốc trong chốc lát, vẻ dữ tợn trên mặt Lâm Lạc Thủy dần dần biến mất, một lần nữa khôi phục vẻ mặt tươi cười. Hận ý và sát cơ kinh người trong mắt cũng dần dần thu liễm:
- Phế vật Sở Mộ này trước kia có lòng ái mộ với ta. Hiện tại chỉ cần chủ động đi tìm hắn, nói chuyện với hắn một ít, lại cúi đầu xin lỗi, yếu thế một ít, chậm rãi cho hắn một ít ngon ngọt. Khi đó không phải hắn sẽ đem tâm can móc ra cho ta xem hay sao? Chỉ cần ta lấy được chỗ tốt, tăng thực lực lên, khi đó lại một cước đá văng hắn ra.
...
- A Mộ, lần này đại ca ta nhờ phúc của đệ nhận được hai khỏa Tăng khí hoàn và một thanh Ngụy kiếm khí a.
Sở Thiên cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Sở Mộ, bộ dáng vui vẻ, hớn hở:
- Thanh Ngụy kiếm khí này tuy rằng ta không dùng được, nhưng mà sau này có thể mang về gia tộc, chủ yếu nhất là những vật này lại tới từ gia hỏa mắt cao hơn đầu Vương Kỳ kia.
Sở Hồng thì đứng ở một bên, lúc đối mặt với Sở Mộ, nàng lại có chút câu thúc vô thức, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể khẽ mỉm cười mà thôi.
- Hai khỏa Tăng khí hoàn này có lẽ có thể giúp cho đại ca tăng lên một ít tu vi kiếm khí a.
Sở Mộ cười nói.
- Hai khoa Tăng khí hoàn một khỏa là của Sở Hồng.
Sở Thiên cười nói, không đợi Sở Hồng nói, hắn lại tiếp tục lên tiếng:
- Kỳ thực trên người ta cũng chỉ có một khỏa Tăng Khí hoàn, nếu như như, đành phải mượn Sở Hồng nàng một khỏa Tăng khí hoàn. Hiện tại thắng, tự nhiên cũng phải chia cho nàng một khỏa.
Sở Hồng còn chưa nói một câu, cứ như vậy đã nhận được một khỏa Tăng khí hoàn, nàng đang muốn mở miệng, Sở Thiên lại cự tuyệt.
- A Mộ, ta thấy Tống Quang Đào này không phải là người tốt lành gì. Lần này ăn thiệt thòi lớn như vậy, cho dù Lưu Vân Việt chúng ta ăn thiệt thòi như vậy cũng phải tổn thương tới gân cốt, huống chi là Thanh Lan viện. Cho nên đệ nhất định phải cẩn thận hắn trả thù.
- Sở huynh nói đúng, tiểu sư đệ, Tống Quang Đào này có thực lực có tâm cơ, lần này trước mặt mọi người bị sư đệ đánh bại, tuyệt đối sẽ ghi hận trong lòng, sẽ không từ bỏ ý đồ.
La Ngọc Phong gật đầu nói:
- Dùng lý giải của ta về hắn, đoạn thời gian này hắn nhất định sẽ trốn trong Thanh Lan viện, một mặt dưỡng thương, một mặt sợ hãi sau khi đi ra ngoài sẽ bị mất mặt xấu hổ, chủ yếu là hắn ta sẽ một lần nữa bày mưu tính kế.
- Đại sư huynh, Tống Quang Đào này đúng là có chút tự cho mình là thông minh, nhưng mà một chút thông minh này của hắn dùng trên người Tiểu sư đệ, còn không phải đã té ngã một lần rồi hay sao? Nếu như hắn dám có âm mưu kế hoạch gì nữa. Đệ tin rằng sẽ không chỉ vấp gã như lần này nữa đâu.
Chu Tiến lạnh lùng cười nói, trong lòng lại vui sướng vạn phần.
- Chúng ta ngàn vạn lần không nên buông lỏng cảnh giác. Thất bại lần này đủ để khiến cho Tống Quang Đào coi trọng sư đệ.
Trừ những người đang ra ngoài hoặc là bế quan ra, những Kiếm giả khác trong nội viện sau khi nghe được tin tức này lập tức vô cùng kinh ngạc.
Trước đó bọn họ cũng nhận được tin tức hai người này quyết chiến. Nhưng mà đó chỉ là hai đệ tử kiếm phái hạ phẩm, một có tu vi thập đoạn trung kỳ, một là tu vi thập đoạn đỉnh phong. Song phương hơn kém quá lớn, thắng bại đã rõ, cho nên có tới xem hay không cũng không quan trọng.
Hiện tại xem ra, kết quả không nằm trong dự đoán, thập đoan trung kỳ đánh bại thập đoạn đỉnh phong, đây cũng không phải là chuyện không có khả năng. Nhưng mà dưới tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người một đệ tử kiếm phái hạ phẩm.
Nếu nói là đệ tử thập đoạn trung kỳ của kiếm phái thượng phẩm, đánh bại thập đoạn đỉnh phong của kiếm phái hạ phẩm, chuyện này mặc dù khiến cho người ta kinh ngạc, nhưng mà vẫn chấp nhận được. Dù sao có thể trở thành đệ tử kiếm phái thượng phẩm, thiên phú nhất định không kém, hơn nữa nội tình của kiếm phái thượng phẩm tối thiểu cũng gấp trên trăm lần kiếm phái hạ phẩm. Đủ để đem chuyện không có khả năng hóa thành có.
- Xem ra đệ tử kiếm phái hạ phẩm này cũng có chút thực lực. Nói không chừng có thể khiến cho kiếm viện náo nhiệt hơn một chút.
- Đệ tử kiếm phái hạ phẩm này hẳn là có kỳ ngộ gì đó. Nếu không sao có thể làm được điểm này? Ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc là loại kỳ ngộ nào đây?
- Nhưng mà tu vi chỉ là thập đoạn trung kỳ, coi như có thể đánh bại thập đoạn đỉnh phong cũng chỉ là đệ tử kiếm phái hạ phẩm. Hừ, cũng là thập đoạn đỉnh phong, đệ tử kiếm phái trung phẩm mạnh hơn đệ tử kiếm phái hạ phẩm rất nhiều, chứ đừng nói là đệ tử kiếm phái thượng phẩm chúng ta.
Ở một bên khác, ba Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong dưới trướng thế tử Châu Lệnh sau khi rời khỏi đấu kiếm đài lập tức đi về phía viện của Châu lệnh, một mặt thấp giọng nghị luận
- Sở Mộ này quả thực là nhân tài, đáng để lôi kéo.
- Một kiếm đánh bại Tống Quang Đào, ta nhìn không thấu Sở Mộ này sử dụng sát chiêu kiếm thuật gì. Có lẽ chính là môn kiếm thuật cao giai mà hắn lấy ra đặt cược a.
- Chúng ta chỉ phụ trách quan sát xem có giá trị lôi kéo hay không mà thôi. Đã có giá trị, chỉ cần báo cáo là được, chuyện sau đó cũng không cần chúng ta nhúng tay.
- Ta chỉ hiếu kỳ tiểu tử này, khi tu vi hắn đạt tới thập đoạn đỉnh phong, phải chẳng có thể chống lại bán bộ Hóa khí a?
Ba người từng bước đi xa.
Cùng lúc đó có một đạo thân ảnh xinh đẹp đi về phía Thanh Phong viện.
Người này chính là Lâm Lạc Thủy, hai mắt biến ảo, có chút kinh nghi bất định, tâm tư rối bời.
Từ khi nhìn thấy Sở Mộ, suy nghĩ trong lòng nàng thay đổi tới lui, vô cùng phức tạp. Nhất là sau khi nhìn thấy Sở Mộ lại có thể đánh bại đối thủ thập đoạn đỉnh phong, nàng càng kinh ngạc vạn phần.
- Xem ra phụ thân nói đúng. Phế vật Sở gia năm đó đã không còn tồn tại.
Lâm Lạc Thủy một mặt đi về phía Thanh Phong viện, một mặt âm thầm nói:
- Thậm chí phụ thân còn không dự liệu được phế vật năm đó còn có thể tiến vào Ly Châu kiếm viện bồi dưỡng, hơn nữa còn dùng tu vi thập đoạn trung kỳ vượt qua khoảng cách đánh bại thập đoạn đỉnh phong. Thậm chí còn đánh bại dễ dàng.
- Xem ra, phế vật này... Không. Có thể đánh bại đối thủ thập đoạn đỉnh phong, đã không thể gọi hắn là phế vật nữa. Hắn nhất định có kỳ ngộ, ta phải đào móc kỳ ngộ của hắn ra, đến lúc đó đem nó trở thành của ta, thực lực của ta nhất định cũng có thể tăng cường. Đến lúc đó... Vương Lân...
Trong mắt Lâm Lạc Thủy toát ra hận ý và sát cơ kinh người:
- Ta nhất định sẽ cho ngươi biết, sau khi chiếm hữu thân thể của ta lại vứt bỏ ta sẽ có hậu quả thế nào. Ta muốn ngươi sống không bằng chết.
Thở dốc trong chốc lát, vẻ dữ tợn trên mặt Lâm Lạc Thủy dần dần biến mất, một lần nữa khôi phục vẻ mặt tươi cười. Hận ý và sát cơ kinh người trong mắt cũng dần dần thu liễm:
- Phế vật Sở Mộ này trước kia có lòng ái mộ với ta. Hiện tại chỉ cần chủ động đi tìm hắn, nói chuyện với hắn một ít, lại cúi đầu xin lỗi, yếu thế một ít, chậm rãi cho hắn một ít ngon ngọt. Khi đó không phải hắn sẽ đem tâm can móc ra cho ta xem hay sao? Chỉ cần ta lấy được chỗ tốt, tăng thực lực lên, khi đó lại một cước đá văng hắn ra.
...
- A Mộ, lần này đại ca ta nhờ phúc của đệ nhận được hai khỏa Tăng khí hoàn và một thanh Ngụy kiếm khí a.
Sở Thiên cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Sở Mộ, bộ dáng vui vẻ, hớn hở:
- Thanh Ngụy kiếm khí này tuy rằng ta không dùng được, nhưng mà sau này có thể mang về gia tộc, chủ yếu nhất là những vật này lại tới từ gia hỏa mắt cao hơn đầu Vương Kỳ kia.
Sở Hồng thì đứng ở một bên, lúc đối mặt với Sở Mộ, nàng lại có chút câu thúc vô thức, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể khẽ mỉm cười mà thôi.
- Hai khỏa Tăng khí hoàn này có lẽ có thể giúp cho đại ca tăng lên một ít tu vi kiếm khí a.
Sở Mộ cười nói.
- Hai khoa Tăng khí hoàn một khỏa là của Sở Hồng.
Sở Thiên cười nói, không đợi Sở Hồng nói, hắn lại tiếp tục lên tiếng:
- Kỳ thực trên người ta cũng chỉ có một khỏa Tăng Khí hoàn, nếu như như, đành phải mượn Sở Hồng nàng một khỏa Tăng khí hoàn. Hiện tại thắng, tự nhiên cũng phải chia cho nàng một khỏa.
Sở Hồng còn chưa nói một câu, cứ như vậy đã nhận được một khỏa Tăng khí hoàn, nàng đang muốn mở miệng, Sở Thiên lại cự tuyệt.
- A Mộ, ta thấy Tống Quang Đào này không phải là người tốt lành gì. Lần này ăn thiệt thòi lớn như vậy, cho dù Lưu Vân Việt chúng ta ăn thiệt thòi như vậy cũng phải tổn thương tới gân cốt, huống chi là Thanh Lan viện. Cho nên đệ nhất định phải cẩn thận hắn trả thù.
- Sở huynh nói đúng, tiểu sư đệ, Tống Quang Đào này có thực lực có tâm cơ, lần này trước mặt mọi người bị sư đệ đánh bại, tuyệt đối sẽ ghi hận trong lòng, sẽ không từ bỏ ý đồ.
La Ngọc Phong gật đầu nói:
- Dùng lý giải của ta về hắn, đoạn thời gian này hắn nhất định sẽ trốn trong Thanh Lan viện, một mặt dưỡng thương, một mặt sợ hãi sau khi đi ra ngoài sẽ bị mất mặt xấu hổ, chủ yếu là hắn ta sẽ một lần nữa bày mưu tính kế.
- Đại sư huynh, Tống Quang Đào này đúng là có chút tự cho mình là thông minh, nhưng mà một chút thông minh này của hắn dùng trên người Tiểu sư đệ, còn không phải đã té ngã một lần rồi hay sao? Nếu như hắn dám có âm mưu kế hoạch gì nữa. Đệ tin rằng sẽ không chỉ vấp gã như lần này nữa đâu.
Chu Tiến lạnh lùng cười nói, trong lòng lại vui sướng vạn phần.
- Chúng ta ngàn vạn lần không nên buông lỏng cảnh giác. Thất bại lần này đủ để khiến cho Tống Quang Đào coi trọng sư đệ.
Bình luận facebook