Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
- Phía sau!?
Phản ứng của vị lục giai Đại Kiếm Sư kia cũng hơn người, sắc mặt kịch biến, như thiểm điện tránh sang một bên.
Tuy nhiên, theo thân hình hắn vừa động, cả người hắn đột nhiên bị cắt thành hai đoạn, dưới ánh mắt khó có thể tin của mọi người ở đây, nam tử trẻ tuổi ở phía sau kia nhìn qua không bị thương chút nào!
Đợi một chút? Không bị thương chút nào?
Đã trúng công kích của Áo Nghĩa kiếm kỹ làm sao có thể không bị thương chút nào?
Lúc ấy không thấy hắn dùng thánh khí ngăn cản công kích của Vân Ẩn a? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Theo ý thức dần dần tiêu tán, vị lục giai Đại Kiếm Sư này vĩnh viễn cũng không có biện pháp thu được đáp án cuối cùng của vấn đề này.
Ầm!
Một trận nguyên khí bạo phá liên tục vang lên từ bốn phía Lăng Vân, đem hắn bức lui hơn mười bước, hoàn toàn đoạn tuyệt hắn tiếp tục tập kích những Đại Kiếm Sư khác.
- Lăng Vân... Ngươi...
Vân Nhu kinh ngạc nhìn Lăng Vân, không biết là kinh ngạc hắn đột nhiên xuất hiện, hay là kinh ngạc hắn không bị thương chút nào.
Những người khác tất cả cũng ngừng lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lăng Vân xuất hiện trong hư không trên người không có một vết thương nào, trong đầu bọn họ gần như đồng thời tự hỏi một vấn đề giống nhau, tại sao, tại sao mới vừa rồi hắn rõ ràng là bị thương nặng như vậy, làm sao lại khôi phục nhanh như vậy?
Vân Ẩn cùng Lam Vũ nhìn thoáng qua Lăng Vân thương thế khôi phục toàn bộ, lại nhìn thoáng qua bên mình chỉ còn lại năm vị lục giai, hai mươi bốn vị ngũ giai Đại Kiếm Sư, trong lòng không khỏi mơ hồ có chút rét lạnh. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Thật vất vả tổn thất hai vị lục giai Đại Kiếm Sư, chín vị ngũ giai Đại Kiếm Sư mới đánh hắn trọng thương. Vốn tưởng rằng đại cục không sai biệt đã định. Nhưng bây giờ... thương thế trên người đối phương thậm chí đã đột nhiên khôi phục hoàn hảo.
- Tại sao có thể như vậy. Cho dù khôi phục dược tề của thần điện bát cấp văn minh cũng không có hiệu quả cường đại như thế. Ta mới vừa rồi rõ ràng trông thấy tay phải của hắn vỡ vụn, miệng phun máu tươi, làm sao...
Vân Ẩn nhìn thoáng qua cánh tay phải hoàn hảo của Lăng Vân, cũng có chút mơ hồ.
Nếu như không phải ống tay áo tay phải của hắn đã rách nát toàn bộ, cùng với mùi máu tươi nồng đậm trong không khí. Hắn gần như cũng phải cho là chính mình mới vừa rồi đánh trúng hắn chẳng qua chỉ là ảo giác trong đầu.
Trong lúc mọi người ở đây suy nghĩ miên man, Lăng Vân cũng yên lặng quan sát mọi người ở đây.
Hắn sở dĩ có thể khôi phục như lúc ban đầu nhanh như vậy. Đúng là vận dụng sinh mệnh chi tuyền chỉ còn đủ cho một lần. Chẳng qua sinh mệnh chi tuyền có thể khôi phục thương thế, nhưng không thể khôi phục đối với kiếm nguyên trong cơ thể. Ở dưới loại chiến đấu cường độ cao này, tiêu hao đối với kiếm nguyên là cực kỳ nghiêm trọng. Vừa rồi mới một hồi như vậy, đã tiêu hao một phần ba trữ lượng của hắn!
Trước mắt còn có Vân Nhu uy hiếp lớn nhất vẫn chưa xuất thủ. Một khi nàng không ngừng sử dụng các loại trói buộc đối với mình. Đến lúc đó ở đây nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ đem mình đang sống tiêu hao đến chết. Vì vậy, hắn phải ưu tiên lấy tốc độ nhanh nhất của mình thanh lý tất cả các mối uy hiếp. Ít nhất để có thể xuất thủ ứng phó với công kích của Vân Nhu.
Mới vừa rồi hắn nghĩ đến tập kích Vân Ẩn và Lam Vũ, dù sao hai người này đối với hắn uy hiếp là lớn nhất. Chẳng qua Vân Ẩn phòng bị cực cao, mà Lam Vũ sống nhiều năm như vậy kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, hắn cũng không nắm chắc tuyệt đối đem hai người này một kích tất sát.
Song phương trầm mặc ngắn ngủi, người nào cũng không dám dẫn đầu động thủ trước.
Đột nhiên, Lam Vũ ở bên cạnh giống như nghĩ tới điều gì, trong mắt tia sáng chợt lóe:
- Nguyên tố tinh linh... Nguyên tố tinh linh là do bản thân Sinh mệnh chi thụ sinh ra, mà địa phương có sinh mệnh chi thụ, tất nhiên có Sinh mệnh chi tuyền! Sinh mệnh chi tuyền chính được xưng là thần thủy bất luận thương thế nào đều khôi phục trong nháy mắt!
- Sinh mệnh chi tuyền.
Sắc mặt của mọi người ở đây không khỏi đồng thời có chút thay đổi.
Bọn họ là những tinh anh của thất cấp văn minh cũng không phải như Lăng Vân sinh ra ở tam cấp văn minh, mỗi người đều biết hiệu quả đáng sợ của Sinh mệnh chi tuyền. Chỉ cần người kia còn chưa tắt thở, chỉ cần có đầy đủ Sinh mệnh chi tuyền, lập tức có thể cứu sống.
Nếu như nói, Lăng Vân thật sự có đầy đủ Sinh mệnh chi tuyền, gần như sẽ có bất tử chi thân!
Bởi vì, tất cả mọi người ở đây không ai có đủ thực lực một kích giết chết hắn, mà chỉ cần hắn không chết, lại sử dụng Sinh mệnh chi tuyền, lập tức khôi phục hoàn hảo như ban đầu.
Đối mặt với một đối thủ hoàn toàn giết không chết, tan vỡ trở thành kết quả cuối cùng và duy nhất của bọn họ... Trừ phi...
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người rơi lên trên người Vân Nhu!
Chỉ có ở dưới công kích từ Thần kỹ của công chúa điện hạ, mới có khả năng đem Lăng Vân nhất cử giảo sát!
Mọi người ở đây vì sự xuất hiện của Sinh mệnh chi tuyền mà giật mình trong nháy mắt chờ Vân Nhu hạ quyết định, Lăng Vân đang tìm kiếm sơ hở bất ngờ lần nữa lao tới tấn công!
Mục tiêu lần này là Vân Ẩn uy hiếp lớn nhất!
Đem hết thảy hy vọng, sống dựa trên sự thương hại của người khác? Đây không phải là phong cách của Lăng Vân!
- Hỗn trướng, ngươi muốn chết.
Sớm phòng bị hắn Lam Vũ và một vị lục giai cao thủ giận dữ quát lên một tiếng, vội vàng sát tới Lăng Vân. Mà Vân Ẩn tâm thần đang cảnh giác cũng kịp thời phản ứng, trong nháy mắt liên tục lui về phía sau, bắn ra đấu khí chặn đánh, dùng nguyên chiến thuật địch tiến ta lui, địch lui ta nhiễu!
Cùng hắn chính diện giao phong? Nhìn một chút kết quả của hai vị Đại Kiếm Sư khác đi. Người ta trên người chính là có Sinh mệnh chi tuyền, tánh mạng vô số, mới không sợ bị thương, mà ngươi thì sao... Một khi tử vong, liền là chân chính tử vong vĩnh viễn.
- Lăng Vân, đủ rồi, ngươi dừng lại, chẳng lẽ ngươi thật muốn bức ta xuất thủ với ngươi phải không?
Dừng lại để làm gì?
Khuất phục? Cái vấn đề này có ý nghĩa sao?
Lăng Vân không muốn nghĩ, cũng không cần phải nghĩ. Hắn bây giờ, kiếm khí đã vững vàng khóa chặt Vân Ẩn đang vội vàng thối lui!
Xuyên Vân Chấn, đem ưu thế Thần khí của mình hạ đến mức thấp nhất, nhất định phải diệt sát!
Kiếm nguyên trong cơ thể nhanh chóng ngưng tụ ở phía sau, tụ tập, nương theo một trận bạo phá kịch liệt, đại lượng nguyên khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nguyên khí ba động mãnh liệt mang theo kiếm nguyên sắc bén bắn ra bốn phía thoáng ngăn trở Lam Vũ và lục giai cao thủ trong chốc lát, mà bản thân Lăng Vân bằng vào lực phản chấn của cỗ bạo phá, chợt gia tốc, trong chớp mắt đã đuổi tới trước người Vân Ẩn.
Vân Ẩn nhãn đồng ngưng lại, chợt bắn ra một đạo hung mang. Thân hình hắn đang lui về phía sau đột nhiên đình chỉ, lúc vội vàng thối lui đã ngưng tụ, đấu khí áp súc trong nháy mắt bạo ra, đánh tới Lăng Vân, muốn bằng vào lực phản chấn khi hai thanh kiếm va chạm kéo dài khoảng cách giữa song phương.
Lăng Vân giương cao kiếm, thẳng hướng Vân Ẩn điểm đến, chỉ cần hai kiếm va chạm, kiếm nguyên sắc bén vô kiên bất tồi liền có thể ở trong dư ba của hỗn hợp đấu khí bạo tạc, nhân cơ hội đem hắn một kiếm giảo sát!
Diệt sát Vân Ẩn, tuy nói hắn không thể nào thay đổi thế cục, nhưng ít ra có thể ở trong vòng vây của mọi người, bình yên giết ra!
Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ đột nhiên truyền đến!
- Phong chi thúc phược! (trói buộc của gió).
Thân hình Lăng Vân nhất thời đình trệ tại chỗ!
Cao thủ giao chiến, làm sao có thể có bất cứ sai sót gì? Vốn tính toán không có lầm một kiếm sắp điểm ra lập tức xuất hiện độ lệch, Vân Ẩn làm sao lại bỏ qua cơ hội vô cùng tốt bậc này? Lập tức chợt quát một tiếng, cả người đấu khí mãnh liệt xuất ra, chém ra một kiếm xuất sau đến trước oanh kích trên Ám Lam chi kiếm!
Ầm ầm ầm!
Bạo phá đấu khí áp súc nương theo lực phản chấn cự đại trong nháy mắt kéo dài khoảng cách giữa hai người, dưới tác dụng của lực phản chấn này thân hình Lăng Vân vội vàng thối lui, trong nháy mắt rơi vào trong vòng vây của Lam Vũ và một vị lục giai cao thủ khác.
Không chút do dự, hai thanh bảo kiếm ẩn chứa đại lượng đấu khí áp súc xé rách hư không, kình đạo bén nhọn trong nháy mắt rơi trên người Lăng Vân còn chưa khôi phục thăng bằng!
Oanh!
Hai kiếm nhất thời bị lực phản chấn của kiếm nguyên chấn động đến tứ phân ngũ liệt!
Mặc dù bởi vì hai người sử dụng cũng không phải là bảo kiếm cấp sử thi, nhưng đấu khí hùng hậu trên thanh bảo kiếm cấp truyện kỳ vẫn xâm nhập trong cơ thể Lăng Vân tiến hành phá hoại trắng trợn trong cơ thể hắn, lam quang bao phủ thế giới nhất thời giống như một loại động đất, kịch liệt lay động, kéo ra mảng lớn rơi vào trong tan vỡ, mà ngay cả Kiếm Hồn huyền phù khắp hư không cũng có dấu hiệu bất ổn!
Phốc xuy!
Máu tươi ẩn chứa mảnh nhỏ nội tạng từ trong miệng Lăng Vân chảy ra không ngừng, một kích toàn lực của hai vị lục giai cao thủ, nhất cử đem hắn đánh cho trọng thương.
Lăng Vân trong mắt hàn quang chợt lóe, ai cũng không chú ý tới, máu tươi phun ra đột nhiên bắn nhanh ra một đạo lam mang rất nhỏ, lấy tốc độ bất khả tư nghị trong nháy mắt xuyên thấu trán của Vân Ẩn, rồi sau đó lấy tốc độ mắt thường khó thấy trở về trong cơ thể Lăng Vân.
Theo lam quang chợt lóe, Vân Ẩn trong mắt con ngươi vốn là tràn ngập thần quang chợt co rút lại, trong nháy mắt mất đi sinh mệnh khí tức, phai nhạt xuống. Mà thân hình hắn dưới ánh mắt khó có thể lý giải của mọi người rơi thẳng xuống mặt đất.
- Vân thị vệ trưởng, a!
Vân Nhu nét mặt thống khổ nhìn Vân Ẩn chết bất đắc kỳ tử không giải thích được, cuối cùng cũng không cách nào chịu được sự tàn sát trắng trợn của Lăng Vân đối với Kiếm Sư bên mình, thống khổ nói:
- Lăng Vân, Lăng Vân ngươi không thể trách ta, đây là ngươi bức ta.
Tầng mây trên bầu trời đột nhiên ngưng tụ dày đặc, đại lượng nguyên khí năng lượng dị thường tụ tập, một mảnh thanh sắc cương phong so với lúc trước màu sắc nồng đậm hơn chậm rãi hình thành ở phía trên bầu trời.
Lăng Vân nhìn Vân Nhu sau lưng mơ hồ hiện ra đạo nhàn nhạt hư ảnh, cùng với khuôn mặt một vẻ thống khổ, trong lạnh nhạt khẽ nói:
- Chân chánh bức người, chỉ có một mình ngươi cùng thất cấp văn minh kiêu ngạo sau lưng ngươi.
Công kích đã nổi lên, địch ý đã xác định, như vậy chính là địch nhân! Nếu là địch nhân, vô luận nàng lúc trước là hạng người gì... Công chúa của thất cấp văn minh, hay dĩ vãng là bằng hữu không tính là bằng hữu, giờ phút này, cũng chỉ có một thân phận- địch nhân!
Trong nháy mắt, khóa chặt mục tiêu uy hiếp lớn nhất chợt thay đổi, một cỗ vô hình kiếm ý vô cùng bén nhọn nhắm thẳng vào Vân Nhu!
Phản ứng của vị lục giai Đại Kiếm Sư kia cũng hơn người, sắc mặt kịch biến, như thiểm điện tránh sang một bên.
Tuy nhiên, theo thân hình hắn vừa động, cả người hắn đột nhiên bị cắt thành hai đoạn, dưới ánh mắt khó có thể tin của mọi người ở đây, nam tử trẻ tuổi ở phía sau kia nhìn qua không bị thương chút nào!
Đợi một chút? Không bị thương chút nào?
Đã trúng công kích của Áo Nghĩa kiếm kỹ làm sao có thể không bị thương chút nào?
Lúc ấy không thấy hắn dùng thánh khí ngăn cản công kích của Vân Ẩn a? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Theo ý thức dần dần tiêu tán, vị lục giai Đại Kiếm Sư này vĩnh viễn cũng không có biện pháp thu được đáp án cuối cùng của vấn đề này.
Ầm!
Một trận nguyên khí bạo phá liên tục vang lên từ bốn phía Lăng Vân, đem hắn bức lui hơn mười bước, hoàn toàn đoạn tuyệt hắn tiếp tục tập kích những Đại Kiếm Sư khác.
- Lăng Vân... Ngươi...
Vân Nhu kinh ngạc nhìn Lăng Vân, không biết là kinh ngạc hắn đột nhiên xuất hiện, hay là kinh ngạc hắn không bị thương chút nào.
Những người khác tất cả cũng ngừng lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lăng Vân xuất hiện trong hư không trên người không có một vết thương nào, trong đầu bọn họ gần như đồng thời tự hỏi một vấn đề giống nhau, tại sao, tại sao mới vừa rồi hắn rõ ràng là bị thương nặng như vậy, làm sao lại khôi phục nhanh như vậy?
Vân Ẩn cùng Lam Vũ nhìn thoáng qua Lăng Vân thương thế khôi phục toàn bộ, lại nhìn thoáng qua bên mình chỉ còn lại năm vị lục giai, hai mươi bốn vị ngũ giai Đại Kiếm Sư, trong lòng không khỏi mơ hồ có chút rét lạnh. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Thật vất vả tổn thất hai vị lục giai Đại Kiếm Sư, chín vị ngũ giai Đại Kiếm Sư mới đánh hắn trọng thương. Vốn tưởng rằng đại cục không sai biệt đã định. Nhưng bây giờ... thương thế trên người đối phương thậm chí đã đột nhiên khôi phục hoàn hảo.
- Tại sao có thể như vậy. Cho dù khôi phục dược tề của thần điện bát cấp văn minh cũng không có hiệu quả cường đại như thế. Ta mới vừa rồi rõ ràng trông thấy tay phải của hắn vỡ vụn, miệng phun máu tươi, làm sao...
Vân Ẩn nhìn thoáng qua cánh tay phải hoàn hảo của Lăng Vân, cũng có chút mơ hồ.
Nếu như không phải ống tay áo tay phải của hắn đã rách nát toàn bộ, cùng với mùi máu tươi nồng đậm trong không khí. Hắn gần như cũng phải cho là chính mình mới vừa rồi đánh trúng hắn chẳng qua chỉ là ảo giác trong đầu.
Trong lúc mọi người ở đây suy nghĩ miên man, Lăng Vân cũng yên lặng quan sát mọi người ở đây.
Hắn sở dĩ có thể khôi phục như lúc ban đầu nhanh như vậy. Đúng là vận dụng sinh mệnh chi tuyền chỉ còn đủ cho một lần. Chẳng qua sinh mệnh chi tuyền có thể khôi phục thương thế, nhưng không thể khôi phục đối với kiếm nguyên trong cơ thể. Ở dưới loại chiến đấu cường độ cao này, tiêu hao đối với kiếm nguyên là cực kỳ nghiêm trọng. Vừa rồi mới một hồi như vậy, đã tiêu hao một phần ba trữ lượng của hắn!
Trước mắt còn có Vân Nhu uy hiếp lớn nhất vẫn chưa xuất thủ. Một khi nàng không ngừng sử dụng các loại trói buộc đối với mình. Đến lúc đó ở đây nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ đem mình đang sống tiêu hao đến chết. Vì vậy, hắn phải ưu tiên lấy tốc độ nhanh nhất của mình thanh lý tất cả các mối uy hiếp. Ít nhất để có thể xuất thủ ứng phó với công kích của Vân Nhu.
Mới vừa rồi hắn nghĩ đến tập kích Vân Ẩn và Lam Vũ, dù sao hai người này đối với hắn uy hiếp là lớn nhất. Chẳng qua Vân Ẩn phòng bị cực cao, mà Lam Vũ sống nhiều năm như vậy kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, hắn cũng không nắm chắc tuyệt đối đem hai người này một kích tất sát.
Song phương trầm mặc ngắn ngủi, người nào cũng không dám dẫn đầu động thủ trước.
Đột nhiên, Lam Vũ ở bên cạnh giống như nghĩ tới điều gì, trong mắt tia sáng chợt lóe:
- Nguyên tố tinh linh... Nguyên tố tinh linh là do bản thân Sinh mệnh chi thụ sinh ra, mà địa phương có sinh mệnh chi thụ, tất nhiên có Sinh mệnh chi tuyền! Sinh mệnh chi tuyền chính được xưng là thần thủy bất luận thương thế nào đều khôi phục trong nháy mắt!
- Sinh mệnh chi tuyền.
Sắc mặt của mọi người ở đây không khỏi đồng thời có chút thay đổi.
Bọn họ là những tinh anh của thất cấp văn minh cũng không phải như Lăng Vân sinh ra ở tam cấp văn minh, mỗi người đều biết hiệu quả đáng sợ của Sinh mệnh chi tuyền. Chỉ cần người kia còn chưa tắt thở, chỉ cần có đầy đủ Sinh mệnh chi tuyền, lập tức có thể cứu sống.
Nếu như nói, Lăng Vân thật sự có đầy đủ Sinh mệnh chi tuyền, gần như sẽ có bất tử chi thân!
Bởi vì, tất cả mọi người ở đây không ai có đủ thực lực một kích giết chết hắn, mà chỉ cần hắn không chết, lại sử dụng Sinh mệnh chi tuyền, lập tức khôi phục hoàn hảo như ban đầu.
Đối mặt với một đối thủ hoàn toàn giết không chết, tan vỡ trở thành kết quả cuối cùng và duy nhất của bọn họ... Trừ phi...
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người rơi lên trên người Vân Nhu!
Chỉ có ở dưới công kích từ Thần kỹ của công chúa điện hạ, mới có khả năng đem Lăng Vân nhất cử giảo sát!
Mọi người ở đây vì sự xuất hiện của Sinh mệnh chi tuyền mà giật mình trong nháy mắt chờ Vân Nhu hạ quyết định, Lăng Vân đang tìm kiếm sơ hở bất ngờ lần nữa lao tới tấn công!
Mục tiêu lần này là Vân Ẩn uy hiếp lớn nhất!
Đem hết thảy hy vọng, sống dựa trên sự thương hại của người khác? Đây không phải là phong cách của Lăng Vân!
- Hỗn trướng, ngươi muốn chết.
Sớm phòng bị hắn Lam Vũ và một vị lục giai cao thủ giận dữ quát lên một tiếng, vội vàng sát tới Lăng Vân. Mà Vân Ẩn tâm thần đang cảnh giác cũng kịp thời phản ứng, trong nháy mắt liên tục lui về phía sau, bắn ra đấu khí chặn đánh, dùng nguyên chiến thuật địch tiến ta lui, địch lui ta nhiễu!
Cùng hắn chính diện giao phong? Nhìn một chút kết quả của hai vị Đại Kiếm Sư khác đi. Người ta trên người chính là có Sinh mệnh chi tuyền, tánh mạng vô số, mới không sợ bị thương, mà ngươi thì sao... Một khi tử vong, liền là chân chính tử vong vĩnh viễn.
- Lăng Vân, đủ rồi, ngươi dừng lại, chẳng lẽ ngươi thật muốn bức ta xuất thủ với ngươi phải không?
Dừng lại để làm gì?
Khuất phục? Cái vấn đề này có ý nghĩa sao?
Lăng Vân không muốn nghĩ, cũng không cần phải nghĩ. Hắn bây giờ, kiếm khí đã vững vàng khóa chặt Vân Ẩn đang vội vàng thối lui!
Xuyên Vân Chấn, đem ưu thế Thần khí của mình hạ đến mức thấp nhất, nhất định phải diệt sát!
Kiếm nguyên trong cơ thể nhanh chóng ngưng tụ ở phía sau, tụ tập, nương theo một trận bạo phá kịch liệt, đại lượng nguyên khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nguyên khí ba động mãnh liệt mang theo kiếm nguyên sắc bén bắn ra bốn phía thoáng ngăn trở Lam Vũ và lục giai cao thủ trong chốc lát, mà bản thân Lăng Vân bằng vào lực phản chấn của cỗ bạo phá, chợt gia tốc, trong chớp mắt đã đuổi tới trước người Vân Ẩn.
Vân Ẩn nhãn đồng ngưng lại, chợt bắn ra một đạo hung mang. Thân hình hắn đang lui về phía sau đột nhiên đình chỉ, lúc vội vàng thối lui đã ngưng tụ, đấu khí áp súc trong nháy mắt bạo ra, đánh tới Lăng Vân, muốn bằng vào lực phản chấn khi hai thanh kiếm va chạm kéo dài khoảng cách giữa song phương.
Lăng Vân giương cao kiếm, thẳng hướng Vân Ẩn điểm đến, chỉ cần hai kiếm va chạm, kiếm nguyên sắc bén vô kiên bất tồi liền có thể ở trong dư ba của hỗn hợp đấu khí bạo tạc, nhân cơ hội đem hắn một kiếm giảo sát!
Diệt sát Vân Ẩn, tuy nói hắn không thể nào thay đổi thế cục, nhưng ít ra có thể ở trong vòng vây của mọi người, bình yên giết ra!
Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ đột nhiên truyền đến!
- Phong chi thúc phược! (trói buộc của gió).
Thân hình Lăng Vân nhất thời đình trệ tại chỗ!
Cao thủ giao chiến, làm sao có thể có bất cứ sai sót gì? Vốn tính toán không có lầm một kiếm sắp điểm ra lập tức xuất hiện độ lệch, Vân Ẩn làm sao lại bỏ qua cơ hội vô cùng tốt bậc này? Lập tức chợt quát một tiếng, cả người đấu khí mãnh liệt xuất ra, chém ra một kiếm xuất sau đến trước oanh kích trên Ám Lam chi kiếm!
Ầm ầm ầm!
Bạo phá đấu khí áp súc nương theo lực phản chấn cự đại trong nháy mắt kéo dài khoảng cách giữa hai người, dưới tác dụng của lực phản chấn này thân hình Lăng Vân vội vàng thối lui, trong nháy mắt rơi vào trong vòng vây của Lam Vũ và một vị lục giai cao thủ khác.
Không chút do dự, hai thanh bảo kiếm ẩn chứa đại lượng đấu khí áp súc xé rách hư không, kình đạo bén nhọn trong nháy mắt rơi trên người Lăng Vân còn chưa khôi phục thăng bằng!
Oanh!
Hai kiếm nhất thời bị lực phản chấn của kiếm nguyên chấn động đến tứ phân ngũ liệt!
Mặc dù bởi vì hai người sử dụng cũng không phải là bảo kiếm cấp sử thi, nhưng đấu khí hùng hậu trên thanh bảo kiếm cấp truyện kỳ vẫn xâm nhập trong cơ thể Lăng Vân tiến hành phá hoại trắng trợn trong cơ thể hắn, lam quang bao phủ thế giới nhất thời giống như một loại động đất, kịch liệt lay động, kéo ra mảng lớn rơi vào trong tan vỡ, mà ngay cả Kiếm Hồn huyền phù khắp hư không cũng có dấu hiệu bất ổn!
Phốc xuy!
Máu tươi ẩn chứa mảnh nhỏ nội tạng từ trong miệng Lăng Vân chảy ra không ngừng, một kích toàn lực của hai vị lục giai cao thủ, nhất cử đem hắn đánh cho trọng thương.
Lăng Vân trong mắt hàn quang chợt lóe, ai cũng không chú ý tới, máu tươi phun ra đột nhiên bắn nhanh ra một đạo lam mang rất nhỏ, lấy tốc độ bất khả tư nghị trong nháy mắt xuyên thấu trán của Vân Ẩn, rồi sau đó lấy tốc độ mắt thường khó thấy trở về trong cơ thể Lăng Vân.
Theo lam quang chợt lóe, Vân Ẩn trong mắt con ngươi vốn là tràn ngập thần quang chợt co rút lại, trong nháy mắt mất đi sinh mệnh khí tức, phai nhạt xuống. Mà thân hình hắn dưới ánh mắt khó có thể lý giải của mọi người rơi thẳng xuống mặt đất.
- Vân thị vệ trưởng, a!
Vân Nhu nét mặt thống khổ nhìn Vân Ẩn chết bất đắc kỳ tử không giải thích được, cuối cùng cũng không cách nào chịu được sự tàn sát trắng trợn của Lăng Vân đối với Kiếm Sư bên mình, thống khổ nói:
- Lăng Vân, Lăng Vân ngươi không thể trách ta, đây là ngươi bức ta.
Tầng mây trên bầu trời đột nhiên ngưng tụ dày đặc, đại lượng nguyên khí năng lượng dị thường tụ tập, một mảnh thanh sắc cương phong so với lúc trước màu sắc nồng đậm hơn chậm rãi hình thành ở phía trên bầu trời.
Lăng Vân nhìn Vân Nhu sau lưng mơ hồ hiện ra đạo nhàn nhạt hư ảnh, cùng với khuôn mặt một vẻ thống khổ, trong lạnh nhạt khẽ nói:
- Chân chánh bức người, chỉ có một mình ngươi cùng thất cấp văn minh kiêu ngạo sau lưng ngươi.
Công kích đã nổi lên, địch ý đã xác định, như vậy chính là địch nhân! Nếu là địch nhân, vô luận nàng lúc trước là hạng người gì... Công chúa của thất cấp văn minh, hay dĩ vãng là bằng hữu không tính là bằng hữu, giờ phút này, cũng chỉ có một thân phận- địch nhân!
Trong nháy mắt, khóa chặt mục tiêu uy hiếp lớn nhất chợt thay đổi, một cỗ vô hình kiếm ý vô cùng bén nhọn nhắm thẳng vào Vân Nhu!
Bình luận facebook